Sau khi lấy được Vô Ái Hồn, Lục Cô Quang muốn quay lại Hồng phủ xem bệnh tình Hồng Thế Phương ra sao rồi, thực ra là vì nàng muốn cho Hồng Thế Phương nuốt Vô Ái Hồn, xem y có còn yêu đến sống không bằng chết đi nữa hay không. Nhưng Nhậm Hoài Tô kiên quyết muốn về thành Mậu Uyển tìm Đan Hà xin thuốc cứu người, dù Lục Cô Quang rất không muốn cũng không lay chuyển được, đành phải theo y về thành.
Trên đường đi, Nhậm Hoài Tô vẫn đối đãi với nàng hệt như lúc đầu, che ô suốt dọc đường, gặp nơi không có chỗ nghỉ chân thì dựng lều cỏ lều cây, nàng cứ việc thảnh thơi hưởng thụ.
“Nhậm Hoài Tô.” Hôm ấy hai người vừa đặt chân đến một tiểu trấn tên Dực Hà, Lục Cô Quang đột nhiên ghìm cương không chịu đi tiếp, “Đấy là cái gì?” Nàng hơi hất cằm, khu chợ phiên của một tiểu trấn không lớn tụ tập mấy trăm người, đám đông khiêng một pho tượng hình người, đang náo nhiệt khua chiêng gióng trống đi về phía trước.
Nhậm Hoài Tô cũng dừng lại theo, phóng mắt nhìn, chỉ thấy mấy trăm vị nhân sĩ nọ đang khênh một bức tượng bồi bằng rơm rạ và giấy trắng, chế tác thô sơ, không nhìn ra là nam hay nữ, người tròng tấm áo xanh đỏ sặc sỡ. Bốn phía thôn dân ăn vận đẹp đẽ vây quanh, có kẻ thổi kèn, có kẻ khua chiên gióng trống, quây lấy pho tượng tiến dần về một bãi đất trống giữa chợ.
“Tế người.” Nhậm Hoài Tô đáp,”Thời xưa dùng người sống hiến tế, đến này vẫn còn tàn dư, chỉ là dùng người rơm thay thế.”
Lục Cô Quang từng gặp cảnh hiến tế ở biên cương hoang vu hẻo lánh, đến này vẫn dùng người sống, nàng thoáng bĩu môi,”Vờ vịt.” Nhậm Hoài Tô mắt nhìn người rơm, không tỏ vẻ gì. Nàng liếc y, rồi chỉ tay về phía đó,”Này, ngươi cướp nó về cho ta.”
Nhậm Hoài Tô khép hờ đôi mắt,”Đó là tín ngưỡng của thôn dân, không thể coi rẻ?”
Nàng liếc xéo y,”Ngươi không nghe lời?” Y gật đầu, thần sắc kiên định.
Phàm những chuyện y nhận định là sai, thì tuyệt đối không làm, điểm này không đao thương nào phá huỷ, không nước lửa nào xâm phạm được, cũng giống như những chuyện y nhận định phải làm thì nhất định sẽ làm. Lục Cô Quang căm hận nhìn y, thình lình chỉ về hướng đông,”Ngươi xem là gì kia?” Nhậm Hoài Tô quay đầu nhìn, nàng đưa tay phải ra sau lưng vung lên, tượng người rơm trong đám đông cách đó năm trượng bỗng nhiên chấn động, giống như bị một sức mạnh nào đó bất ngờ thao túng, bay lên lơ lửng trên không.
“A! Hiển linh rồi! Trùng thân hiển linh rồi!” Đám đông hoảng loạn rồi bắt đầu kêu gào, sau đó lập tức quỳ mọp trên đất, lẩm bẩm, có người dập đầu như giã tỏi, vài kẻ ôm nhau oà khóc. Lục Cô Quang muốn cướp về tay pho tượng người rơm đó, để xem những tín đồ này sẽ như thế nào, nói không chừng có thể làm khó người ta, mua vui cho mình, chẳng ngờ đám đông hoảng sợ khiếp vía, đến mức quỳ moph cả xuống run lên lẩy bẩy.
Nhậm Hoài Tô quay lại nhìn, nàng buông tay, người rơm rớt xuống đất, nàng vờ nhìn quanh quất, cứ như thể trận nhốn nháo vừa rồi không liên quan gì đến mình. Vào ngay lúc đó, vài người vây quanh pho tượng đột nhiên kêu lên thảm thiết, có vài người ngã vật xuống đất, lập tức trong không khí thoảng mùi máu tanh, nàng và Nhậm Hoài Tô cùng trông thấy trên thân thể những kẻ ngã vật xuống đấy đột ngột xuất hiện lỗ máu, từ những lỗ máu ấy bò ra mấy con sâu lúc nhúc hình dáng tựa con dòi. Thôn dân xung quanh gào khóc thảm thiết, vừa lăn vừa bò bỏ tứ tán, có kẻ gào đến xé ruột xé gan, gần như phát dại.
Chẳng bao lâu sau, mặt đất chỉ còn vũng máu và vài cái thây.
Mấy con dòi hình dáng kỳ dị bò lổm ngổm trên đất, trông rất đáng sợ, nhìn mà sởn cả tóc gáy.
Lục Cô Quang cau mày nhìn những thi thể và mấy con dòi,”Đây là thần mà họ tế bái ư?” Ý của nàng là trông thật quá xấu xí,”Thần ăn thịt người? Lại còn ăn một cách tởm lợm như vậy.”
Tay áo Nhậm Hoài Tô phất qua, nàng ngửi thấy trong không trung thỏang một mùi hương thanh tân tựa như mùi hoa cỏ nhưng lại không phải là hoa cỏ, con trùng đầu tiên bị luồng gió từ tay áo Nhâm Hoài Tô đánh phải thình lình cứng người, sau đó tan thành một vũng máu. Lục Cô Quan khựng lại, cái vung tay sao vừa rồi bắn ra thánh khí Phật môn, khó tránh quái vật dưới đất không thể chịu đựng nổi mà tan chảy. Nhưng thứ thánh khí Phật môn này là do tinh hoa nhật nguyệt tích tụ, nếu y thi triển quá nhiều, chỉ sợ…
Trên đường đi, Nhậm Hoài Tô vẫn đối đãi với nàng hệt như lúc đầu, che ô suốt dọc đường, gặp nơi không có chỗ nghỉ chân thì dựng lều cỏ lều cây, nàng cứ việc thảnh thơi hưởng thụ.
“Nhậm Hoài Tô.” Hôm ấy hai người vừa đặt chân đến một tiểu trấn tên Dực Hà, Lục Cô Quang đột nhiên ghìm cương không chịu đi tiếp, “Đấy là cái gì?” Nàng hơi hất cằm, khu chợ phiên của một tiểu trấn không lớn tụ tập mấy trăm người, đám đông khiêng một pho tượng hình người, đang náo nhiệt khua chiêng gióng trống đi về phía trước.
Nhậm Hoài Tô cũng dừng lại theo, phóng mắt nhìn, chỉ thấy mấy trăm vị nhân sĩ nọ đang khênh một bức tượng bồi bằng rơm rạ và giấy trắng, chế tác thô sơ, không nhìn ra là nam hay nữ, người tròng tấm áo xanh đỏ sặc sỡ. Bốn phía thôn dân ăn vận đẹp đẽ vây quanh, có kẻ thổi kèn, có kẻ khua chiên gióng trống, quây lấy pho tượng tiến dần về một bãi đất trống giữa chợ.
“Tế người.” Nhậm Hoài Tô đáp,”Thời xưa dùng người sống hiến tế, đến này vẫn còn tàn dư, chỉ là dùng người rơm thay thế.”
Lục Cô Quang từng gặp cảnh hiến tế ở biên cương hoang vu hẻo lánh, đến này vẫn dùng người sống, nàng thoáng bĩu môi,”Vờ vịt.” Nhậm Hoài Tô mắt nhìn người rơm, không tỏ vẻ gì. Nàng liếc y, rồi chỉ tay về phía đó,”Này, ngươi cướp nó về cho ta.”
Nhậm Hoài Tô khép hờ đôi mắt,”Đó là tín ngưỡng của thôn dân, không thể coi rẻ?”
Nàng liếc xéo y,”Ngươi không nghe lời?” Y gật đầu, thần sắc kiên định.
Phàm những chuyện y nhận định là sai, thì tuyệt đối không làm, điểm này không đao thương nào phá huỷ, không nước lửa nào xâm phạm được, cũng giống như những chuyện y nhận định phải làm thì nhất định sẽ làm. Lục Cô Quang căm hận nhìn y, thình lình chỉ về hướng đông,”Ngươi xem là gì kia?” Nhậm Hoài Tô quay đầu nhìn, nàng đưa tay phải ra sau lưng vung lên, tượng người rơm trong đám đông cách đó năm trượng bỗng nhiên chấn động, giống như bị một sức mạnh nào đó bất ngờ thao túng, bay lên lơ lửng trên không.
“A! Hiển linh rồi! Trùng thân hiển linh rồi!” Đám đông hoảng loạn rồi bắt đầu kêu gào, sau đó lập tức quỳ mọp trên đất, lẩm bẩm, có người dập đầu như giã tỏi, vài kẻ ôm nhau oà khóc. Lục Cô Quang muốn cướp về tay pho tượng người rơm đó, để xem những tín đồ này sẽ như thế nào, nói không chừng có thể làm khó người ta, mua vui cho mình, chẳng ngờ đám đông hoảng sợ khiếp vía, đến mức quỳ moph cả xuống run lên lẩy bẩy.
Nhậm Hoài Tô quay lại nhìn, nàng buông tay, người rơm rớt xuống đất, nàng vờ nhìn quanh quất, cứ như thể trận nhốn nháo vừa rồi không liên quan gì đến mình. Vào ngay lúc đó, vài người vây quanh pho tượng đột nhiên kêu lên thảm thiết, có vài người ngã vật xuống đất, lập tức trong không khí thoảng mùi máu tanh, nàng và Nhậm Hoài Tô cùng trông thấy trên thân thể những kẻ ngã vật xuống đấy đột ngột xuất hiện lỗ máu, từ những lỗ máu ấy bò ra mấy con sâu lúc nhúc hình dáng tựa con dòi. Thôn dân xung quanh gào khóc thảm thiết, vừa lăn vừa bò bỏ tứ tán, có kẻ gào đến xé ruột xé gan, gần như phát dại.
Chẳng bao lâu sau, mặt đất chỉ còn vũng máu và vài cái thây.
Mấy con dòi hình dáng kỳ dị bò lổm ngổm trên đất, trông rất đáng sợ, nhìn mà sởn cả tóc gáy.
Lục Cô Quang cau mày nhìn những thi thể và mấy con dòi,”Đây là thần mà họ tế bái ư?” Ý của nàng là trông thật quá xấu xí,”Thần ăn thịt người? Lại còn ăn một cách tởm lợm như vậy.”
Tay áo Nhậm Hoài Tô phất qua, nàng ngửi thấy trong không trung thỏang một mùi hương thanh tân tựa như mùi hoa cỏ nhưng lại không phải là hoa cỏ, con trùng đầu tiên bị luồng gió từ tay áo Nhâm Hoài Tô đánh phải thình lình cứng người, sau đó tan thành một vũng máu. Lục Cô Quan khựng lại, cái vung tay sao vừa rồi bắn ra thánh khí Phật môn, khó tránh quái vật dưới đất không thể chịu đựng nổi mà tan chảy. Nhưng thứ thánh khí Phật môn này là do tinh hoa nhật nguyệt tích tụ, nếu y thi triển quá nhiều, chỉ sợ…
/52
|