Editor: -Jenny-
Beta: Lann Nhi akiu //////, Aki Re
Vào thời điểm vương miện được ném xuống, chớp mắt ngoại hình của Tô Mộc khôi phục lại bình thường, mái tóc dài và đôi mắt trở lại màu đen vốn có, ánh sáng mềm mại trên da cũng không còn, trong không khí cơn mưa hoa anh đào biến mất.
Bất quá những thay đổi kia của cô, Tô Bạch không đặt trong mắt, có thể nói căn bản là không có biến hoá.
Quên nó đi, khung xương liền sẽ là khung xương đi.
Tô Mộc tự an ủi chính mình, tốt nhất xấu gì Tô Bạch người này không có nói cô có bắp tay thật đẹp a!.
Cô bước tới, quay lưng về hắn: " Lên đi, em cõng anh".
Tô Bạch không lên tiếng ghé vào trên lưng cô. Cõng một người đàn ông to lớn trên vai tiến về phía trước nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới Tô Mộc, hơi thở không có gì thay đổi, chỉ là lang thang không có mục tiêu trên đường phố, cô không hiểu tại sao Tử Thần đáp ứng cô, giúp cô tìm Adele và làm thế nào để đạt được mọi thứ.
Không biết đã đi được bao lâu. Tòa nhà cao nhất trong thị trấn, phía trên nóc nhà thờ tiếng chuông lại một lần nữa vang lên. Tô Mộc cảm thấy có gì đó không ổn:" Tô Bạch anh có hay không cảm thấy...... Buổi tối hôm nay, thời gian giống như đặc biệt trôi qua lâu?".
"Không có giống như." Đối với người cõng mình là một nữ nhân, Tô Bạch biểu hiện thật sự là an tâm, thoải mái, hắn bình tĩnh nói:" Hiện tại, trong thị trấn này chỉ có đêm tối không có ban ngày".
" Nhưng mà thời điểm em tiến vào, vẫn là ban ngày".
" Đó là vì để dụ con mồi, đợi cho con mồi rơi vào khu vực săn mồi, sẽ không thấy ban ngày cho đến khi con mồi tiếp theo xuất hiện."
Tô Mộc bắt đầu tiêu hóa một chút sự thật hiện tại, lại hỏi:" Anh thế nào, biết được rõ ràng như vậy."
" Nghe nói....." Hắn trở lại bình thường như lúc ban đầu, trong giọng nói đều không mang theo nữa điểm cảm xúc.
Tô Mộc còn muốn hỏi thêm vài câu, bên tai chợt vang lên tiếng của máy cưa, cùng với đó là những tiếng bước chân BGM* âm trầm quỷ dị đến kỳ lạ.
*tiếng động điển hình của phim kinh dị rùng rợn.
Không cần người trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở. Cô cũng biết rằng kẻ giết người biến thái chắc chắn hắn đang ở gần đây.
Cô nhìn xung quanh, bao quanh ở đây trừ bỏ cây cối thì chính là nhà ở cùng với trường học, cô lại không dám tuy tiện lại gần nhà ở, tiếng máy cưa càng lúc càng gần, Tô Mộc khẽ cắn môi, cô cõng Tô Bạch, lại đem hắn đặt sau lùm cây, cô ngồi xổm xuống nói:" Anh biết đó, em là một cô gái yếu đuối, mang theo một người bị thương như anh rất khó để đối phó với tên giết người không phải là người, cho nên trước tiên anh hãy ở lại đây."
Tô Mộc đang chuẩn bị đứng dậy, bàn tay của cô đã bị một bàn tay lạnh khác nắm lại.
Ánh mắt Tô Bạch bình tĩnh, thần sắc không thay đổi, chỉ nắm lấy tay cô và dùng lực.
Tô Mộc dừng lại một chút, ý thức được cái gì đó, cô vội giải thích: " Em không phải đem anh một mình để anh ở chỗ này, em một người chạy trốn dễ hơn, em sẽ dụ tên sát nhân kia rời đi, lại trở về tìm anh."
Tô Bạch hơi giật mình.
Xuyên qua những chiếc lá, ánh trăng trở nên loang lổ.
Tô Mộc nhìn Tô Bạch im lặng, không nói nên lời. Khi hắn mất hết đi sự hung hăng, khiến mọi người cảm thấy áp lực, điều này khiến mọi người cẩn thận quan sát con người hắn, vẻ ngoài đẹp trai, hơi thở lạnh lùng...... Và...... khi hắn nhìn một người trong thời gian dài, đó là sự tập trung cho một thứ thú vị.
Linh hồn của Tô Mộc bị chôn vùi trong huynh khống* đột nhiên lại bùng cháy trở lại lần thứ hai.
* huynh khống: yêu thích anh trai.
Cô chống đất, quỳ xuống, cúi người về phía trước. Ở thời điểm hắn rủ mắt, cô đã giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, đôi mắt nhiễm ánh trăng nhìn chằm chằm vào hắn. Mũi cao thẳng, môi mỏng nhấp nháy, đường cong hoàn mỹ, cuối cùng là làn da trắng nõn ở cổ......
Yết hầu Tô Bạch khẽ động, sự mơ hồ trong không khí khiến hắn cảm thấy hơi nóng không thể khống chế.
Cô thì thầm: " Nghe nói..... Khi mọi người sợ hãi, trong tiềm thức họ sẽ muốn để lại hậu duệ, vì vậy họ sẽ sinh ra thứ gọi là dục vọng."
Hắn nhìn cô, mí mắt nhẹ nhàng rung động.
" Em cảm thấy cách nói này rất có đạo lý, bởi vì..... Em muốn hôn anh." Giọng nói dịu dàng vừa thốt ra, ngẩng đầu liền hướng cầm của hắn hôn tới.
Không phải là môi chạm môi, nhưng so với hôn môi, càng làm người ngứa ngáy không thôi.
Gương mặt Tô Bạch hơi cứng lại, tạm thời mất đi phản ứng.
Chiếc áo choàng đen khẽ đung đưa trong gió, xương bàn tay trắng nắm chặt lấy cánh tay cô gái. Cô gái mặc váy trắng dường như nằm gọn trong vòng tay của hắn, như muốn hòa tan vào chiếc áo choàng. Đôi môi chạm vào khung xương, cho dù là chiếc váy trắng hay đôi môi của cô, đều tác động rất mạnh vào thị giác của hắn.
Tô Mộc bị bối rối bởi đôi mắt, không phát hiện ra hết thảy mọi chuyện đang xảy ra.
Cách hồ không xa, mặt hồ hiện lên bong bóng. Một cái đầu ma nữ lộ ra, nhìn áo choàng đen với đôi mắt đen sắc bén, chậm rãi đem toàn bộ thân mình của cô gái từ từ bao bọc lại, không để người xem nhìn được một chút, cô ấy không có móng tay, giữa khuôn mặt phủ đầy mái tóc dài, khẽ khịt mũi, " Romantic....."
Trên mặt hồ, phía trước người của ma nữ, cơ thể sưng phồng của một người đàn ông từ từ nổi lên.
Ân, thật tội nghiệp Brian.
Beta: Lann Nhi akiu //////, Aki Re
Vào thời điểm vương miện được ném xuống, chớp mắt ngoại hình của Tô Mộc khôi phục lại bình thường, mái tóc dài và đôi mắt trở lại màu đen vốn có, ánh sáng mềm mại trên da cũng không còn, trong không khí cơn mưa hoa anh đào biến mất.
Bất quá những thay đổi kia của cô, Tô Bạch không đặt trong mắt, có thể nói căn bản là không có biến hoá.
Quên nó đi, khung xương liền sẽ là khung xương đi.
Tô Mộc tự an ủi chính mình, tốt nhất xấu gì Tô Bạch người này không có nói cô có bắp tay thật đẹp a!.
Cô bước tới, quay lưng về hắn: " Lên đi, em cõng anh".
Tô Bạch không lên tiếng ghé vào trên lưng cô. Cõng một người đàn ông to lớn trên vai tiến về phía trước nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới Tô Mộc, hơi thở không có gì thay đổi, chỉ là lang thang không có mục tiêu trên đường phố, cô không hiểu tại sao Tử Thần đáp ứng cô, giúp cô tìm Adele và làm thế nào để đạt được mọi thứ.
Không biết đã đi được bao lâu. Tòa nhà cao nhất trong thị trấn, phía trên nóc nhà thờ tiếng chuông lại một lần nữa vang lên. Tô Mộc cảm thấy có gì đó không ổn:" Tô Bạch anh có hay không cảm thấy...... Buổi tối hôm nay, thời gian giống như đặc biệt trôi qua lâu?".
"Không có giống như." Đối với người cõng mình là một nữ nhân, Tô Bạch biểu hiện thật sự là an tâm, thoải mái, hắn bình tĩnh nói:" Hiện tại, trong thị trấn này chỉ có đêm tối không có ban ngày".
" Nhưng mà thời điểm em tiến vào, vẫn là ban ngày".
" Đó là vì để dụ con mồi, đợi cho con mồi rơi vào khu vực săn mồi, sẽ không thấy ban ngày cho đến khi con mồi tiếp theo xuất hiện."
Tô Mộc bắt đầu tiêu hóa một chút sự thật hiện tại, lại hỏi:" Anh thế nào, biết được rõ ràng như vậy."
" Nghe nói....." Hắn trở lại bình thường như lúc ban đầu, trong giọng nói đều không mang theo nữa điểm cảm xúc.
Tô Mộc còn muốn hỏi thêm vài câu, bên tai chợt vang lên tiếng của máy cưa, cùng với đó là những tiếng bước chân BGM* âm trầm quỷ dị đến kỳ lạ.
*tiếng động điển hình của phim kinh dị rùng rợn.
Không cần người trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở. Cô cũng biết rằng kẻ giết người biến thái chắc chắn hắn đang ở gần đây.
Cô nhìn xung quanh, bao quanh ở đây trừ bỏ cây cối thì chính là nhà ở cùng với trường học, cô lại không dám tuy tiện lại gần nhà ở, tiếng máy cưa càng lúc càng gần, Tô Mộc khẽ cắn môi, cô cõng Tô Bạch, lại đem hắn đặt sau lùm cây, cô ngồi xổm xuống nói:" Anh biết đó, em là một cô gái yếu đuối, mang theo một người bị thương như anh rất khó để đối phó với tên giết người không phải là người, cho nên trước tiên anh hãy ở lại đây."
Tô Mộc đang chuẩn bị đứng dậy, bàn tay của cô đã bị một bàn tay lạnh khác nắm lại.
Ánh mắt Tô Bạch bình tĩnh, thần sắc không thay đổi, chỉ nắm lấy tay cô và dùng lực.
Tô Mộc dừng lại một chút, ý thức được cái gì đó, cô vội giải thích: " Em không phải đem anh một mình để anh ở chỗ này, em một người chạy trốn dễ hơn, em sẽ dụ tên sát nhân kia rời đi, lại trở về tìm anh."
Tô Bạch hơi giật mình.
Xuyên qua những chiếc lá, ánh trăng trở nên loang lổ.
Tô Mộc nhìn Tô Bạch im lặng, không nói nên lời. Khi hắn mất hết đi sự hung hăng, khiến mọi người cảm thấy áp lực, điều này khiến mọi người cẩn thận quan sát con người hắn, vẻ ngoài đẹp trai, hơi thở lạnh lùng...... Và...... khi hắn nhìn một người trong thời gian dài, đó là sự tập trung cho một thứ thú vị.
Linh hồn của Tô Mộc bị chôn vùi trong huynh khống* đột nhiên lại bùng cháy trở lại lần thứ hai.
* huynh khống: yêu thích anh trai.
Cô chống đất, quỳ xuống, cúi người về phía trước. Ở thời điểm hắn rủ mắt, cô đã giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, đôi mắt nhiễm ánh trăng nhìn chằm chằm vào hắn. Mũi cao thẳng, môi mỏng nhấp nháy, đường cong hoàn mỹ, cuối cùng là làn da trắng nõn ở cổ......
Yết hầu Tô Bạch khẽ động, sự mơ hồ trong không khí khiến hắn cảm thấy hơi nóng không thể khống chế.
Cô thì thầm: " Nghe nói..... Khi mọi người sợ hãi, trong tiềm thức họ sẽ muốn để lại hậu duệ, vì vậy họ sẽ sinh ra thứ gọi là dục vọng."
Hắn nhìn cô, mí mắt nhẹ nhàng rung động.
" Em cảm thấy cách nói này rất có đạo lý, bởi vì..... Em muốn hôn anh." Giọng nói dịu dàng vừa thốt ra, ngẩng đầu liền hướng cầm của hắn hôn tới.
Không phải là môi chạm môi, nhưng so với hôn môi, càng làm người ngứa ngáy không thôi.
Gương mặt Tô Bạch hơi cứng lại, tạm thời mất đi phản ứng.
Chiếc áo choàng đen khẽ đung đưa trong gió, xương bàn tay trắng nắm chặt lấy cánh tay cô gái. Cô gái mặc váy trắng dường như nằm gọn trong vòng tay của hắn, như muốn hòa tan vào chiếc áo choàng. Đôi môi chạm vào khung xương, cho dù là chiếc váy trắng hay đôi môi của cô, đều tác động rất mạnh vào thị giác của hắn.
Tô Mộc bị bối rối bởi đôi mắt, không phát hiện ra hết thảy mọi chuyện đang xảy ra.
Cách hồ không xa, mặt hồ hiện lên bong bóng. Một cái đầu ma nữ lộ ra, nhìn áo choàng đen với đôi mắt đen sắc bén, chậm rãi đem toàn bộ thân mình của cô gái từ từ bao bọc lại, không để người xem nhìn được một chút, cô ấy không có móng tay, giữa khuôn mặt phủ đầy mái tóc dài, khẽ khịt mũi, " Romantic....."
Trên mặt hồ, phía trước người của ma nữ, cơ thể sưng phồng của một người đàn ông từ từ nổi lên.
Ân, thật tội nghiệp Brian.
/330
|