Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Chương 50: Yêu ngươi yêu đến mức muốn giết chết ngươi (25)
/330
|
Editor: Aki Re
Tịch Y mang theo Tô Mộc vào khoảng sân đơn giản kia không lâu, bên ngoài liền có trận mưa to tầm tã rơi xuống.
Tô Mộc đứng ở trước cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài, nghe tiếng mưa rơi, nàng cứ đứng phát ngốc nhìn thẳng đến khi trong tay được rót một ly trà ấm mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên người, nàng hỏi: "Ngươi ở nơi này sao?"
"Ân." Tịch Y gật đầu, lại nói: "Uống ly trà nóng giúp cơ thể ấm lên."
Nàng thật sự không dám khẳng định đây là một câu nói quan tâm, bởi vì ngay cả thời điểm nói những lời này, hắn vẫn duy trì mặt lạnh.
Vậy đi, ít nhất nàng cũng không cảm nhận được ác ý......
Tô Mộc ngoan ngoãn uống xong chén trà, nàng thoải mái thở nhẹ nhõm, Tịch Y đã lấy chèn trà không đặt ở trên bàn.
Nàng cẩn thận quan sát một chút hoàn cảnh nơi này, nói thực ra, trong hoàng cung kim bích huy hoàng tráng lệ cư nhiên sẽ có một sân nhà mộc mạc như vậy, thực sự là nằm ngoài dự kiến của nàng, trong tưởng tượng của nàng, người quyền cao chức trọng như là Tịch Y, chỗ ở đương nhiên phải là nơi cực kỳ xa hoa, mà nơi này lại quá mức đơn giản, cũng quá mức quạnh quẽ, liền tính ở lãnh cung, cũng phải có lão cung nữ cùng lão thái giám hầu hạ vài vị hậu phi không được sủng ái.
Gió ngoài cửa sổ nổi lên, có hạt mưa bay vào phòng, Tịch Y đi qua đóng cửa sổ lại, chỉ có chừa bóng lưng, nhất thời không có xoay người lại xem nàng.
Tô Mộc có chút bất an, nàng hỏi số 38: "Ngươi nói...... So với giết BOSS, ta công lược hắn, có phải hay không sẽ càng thuận tiện giúp ta hoàn thành nhiệm vụ?"
"Vô nghĩa!" Số 38 giống như chết đói hô: "Ngươi nhìn xem phòng phát sóng trực tiếp đang ở đó xoát cái gì? Đều kêu muốn xem các ngươi ôm ấp hôn hít, không biết xấu hổ đâu! Tô Mộc, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nhất định phải lấy lòng người xem, việc này đối với ngươi về sau tuyệt đối là có lợi chứ không hề có hại!"
Tô Mộc vỗ vỗ đầu, bị thanh âm trong đầu kêu đến đau đầu, nàng liếc mắt nhìn giá trị nhân khí đã tới "4800", nghĩ nghĩ, vẫn là mặc kệ đi, nàng vươn hai ngón tay, dị thường cẩn thận kéo kéo tay áo Tịch Y, "Ngươi như thế nào không nói? Là đang suy nghĩ cái gì sao?"
"Nếu ta đem ngươi nhốt ở nơi này nhất sinh nhất thế*, ngươi có bằng lòng hay không?"
*nhất sinh nhất thế: một đời một kiếp.
Tô Mộc hoảng sợ nhìn bóng dáng cao dài của hắn, nàng không quên người nam nhân này thập phần không bao giờ nói đạo lý, liền sốt ruột nắm cánh tay hắn nói: "Ta không muốn."
"Vì sao?" Hắn rốt cuộc cũng xoay người lại, rũ mắt bình tĩnh như lúc ban đầu nhìn nàng.
"Bên ngoài có đồ ăn ngon với chơi vui như vậy, vì cái gì muốn đem ta giam lại?"
"Ngươi muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, ta đều có thể sai người đưa lại đây."
"Kia, không phải không thể cùng ngươi cùng nhau đi ra ngoài tản bộ dạo phố ngắm lạc thú sao?"
Nghe vậy, khóe mắt hắn hơi hơi giơ lên.
Tô Mộc thấy mình nói khiến hắn vui vẻ, liền không ngừng cố gắng, "Huống chi, ngươi đem ta nhốt ở nơi này, những người khác liền không biết chúng ta ở bên nhau, nếu về sau lại có nữ nhân coi trọng ngươi, ngươi lại muốn nhốt nàng trong phòng thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không."
"Ngươi như thế nào liền khẳng định sẽ không?"
Hắn lại khôi phục biểu tình lạnh nhạt, mặt vô biểu tình nói: "Bởi vì chỉ có mắt ngươi bị mù mới có thể coi trọng ta."
"Ai, ta nói!" Tay Tô Mộc chống nạnh, "Lời này của ngươi là có ý tứ gì?"
Lời này nghe ra là đang nói mắt nàng bị mù, nhưng mà cũng đồng thời tổn hại đến chính hắn.
Hơi thở cường thế quanh thân Tịch Y hơi thu liễm lại, nhưng trên khuôn mặt hắn vốn dĩ lạnh lùng kiên nghị dường như được bao phủ một tầng sương, ngay cả thanh âm lương bạc này nàng cũng chưa bao giờ nghe qua, "Ta là hoạn quan, chưa bao giờ nghĩ tới đến người mà mình sẽ thiệt tình ưu ái, ta đã gặp qua quá nhiều người trái lương tâm ở trước mặt ta, ngay cả ngươi...... Tô Mộc, ngay cả ngươi, ta cũng không xác định được ngươi đây là đang thiệt tình hay giả ý."
Hắn duỗi tay, khẽ chạm vào gương mặt nàng, "Nhưng ta cũng rất rõ ràng, bất luận ngươi thiệt tình hay giả ý, trừ bỏ ta, cả đời này ngươi không bao giờ có thể có lựa chọn khác."
Tịch Y mang theo Tô Mộc vào khoảng sân đơn giản kia không lâu, bên ngoài liền có trận mưa to tầm tã rơi xuống.
Tô Mộc đứng ở trước cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài, nghe tiếng mưa rơi, nàng cứ đứng phát ngốc nhìn thẳng đến khi trong tay được rót một ly trà ấm mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên người, nàng hỏi: "Ngươi ở nơi này sao?"
"Ân." Tịch Y gật đầu, lại nói: "Uống ly trà nóng giúp cơ thể ấm lên."
Nàng thật sự không dám khẳng định đây là một câu nói quan tâm, bởi vì ngay cả thời điểm nói những lời này, hắn vẫn duy trì mặt lạnh.
Vậy đi, ít nhất nàng cũng không cảm nhận được ác ý......
Tô Mộc ngoan ngoãn uống xong chén trà, nàng thoải mái thở nhẹ nhõm, Tịch Y đã lấy chèn trà không đặt ở trên bàn.
Nàng cẩn thận quan sát một chút hoàn cảnh nơi này, nói thực ra, trong hoàng cung kim bích huy hoàng tráng lệ cư nhiên sẽ có một sân nhà mộc mạc như vậy, thực sự là nằm ngoài dự kiến của nàng, trong tưởng tượng của nàng, người quyền cao chức trọng như là Tịch Y, chỗ ở đương nhiên phải là nơi cực kỳ xa hoa, mà nơi này lại quá mức đơn giản, cũng quá mức quạnh quẽ, liền tính ở lãnh cung, cũng phải có lão cung nữ cùng lão thái giám hầu hạ vài vị hậu phi không được sủng ái.
Gió ngoài cửa sổ nổi lên, có hạt mưa bay vào phòng, Tịch Y đi qua đóng cửa sổ lại, chỉ có chừa bóng lưng, nhất thời không có xoay người lại xem nàng.
Tô Mộc có chút bất an, nàng hỏi số 38: "Ngươi nói...... So với giết BOSS, ta công lược hắn, có phải hay không sẽ càng thuận tiện giúp ta hoàn thành nhiệm vụ?"
"Vô nghĩa!" Số 38 giống như chết đói hô: "Ngươi nhìn xem phòng phát sóng trực tiếp đang ở đó xoát cái gì? Đều kêu muốn xem các ngươi ôm ấp hôn hít, không biết xấu hổ đâu! Tô Mộc, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nhất định phải lấy lòng người xem, việc này đối với ngươi về sau tuyệt đối là có lợi chứ không hề có hại!"
Tô Mộc vỗ vỗ đầu, bị thanh âm trong đầu kêu đến đau đầu, nàng liếc mắt nhìn giá trị nhân khí đã tới "4800", nghĩ nghĩ, vẫn là mặc kệ đi, nàng vươn hai ngón tay, dị thường cẩn thận kéo kéo tay áo Tịch Y, "Ngươi như thế nào không nói? Là đang suy nghĩ cái gì sao?"
"Nếu ta đem ngươi nhốt ở nơi này nhất sinh nhất thế*, ngươi có bằng lòng hay không?"
*nhất sinh nhất thế: một đời một kiếp.
Tô Mộc hoảng sợ nhìn bóng dáng cao dài của hắn, nàng không quên người nam nhân này thập phần không bao giờ nói đạo lý, liền sốt ruột nắm cánh tay hắn nói: "Ta không muốn."
"Vì sao?" Hắn rốt cuộc cũng xoay người lại, rũ mắt bình tĩnh như lúc ban đầu nhìn nàng.
"Bên ngoài có đồ ăn ngon với chơi vui như vậy, vì cái gì muốn đem ta giam lại?"
"Ngươi muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, ta đều có thể sai người đưa lại đây."
"Kia, không phải không thể cùng ngươi cùng nhau đi ra ngoài tản bộ dạo phố ngắm lạc thú sao?"
Nghe vậy, khóe mắt hắn hơi hơi giơ lên.
Tô Mộc thấy mình nói khiến hắn vui vẻ, liền không ngừng cố gắng, "Huống chi, ngươi đem ta nhốt ở nơi này, những người khác liền không biết chúng ta ở bên nhau, nếu về sau lại có nữ nhân coi trọng ngươi, ngươi lại muốn nhốt nàng trong phòng thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không."
"Ngươi như thế nào liền khẳng định sẽ không?"
Hắn lại khôi phục biểu tình lạnh nhạt, mặt vô biểu tình nói: "Bởi vì chỉ có mắt ngươi bị mù mới có thể coi trọng ta."
"Ai, ta nói!" Tay Tô Mộc chống nạnh, "Lời này của ngươi là có ý tứ gì?"
Lời này nghe ra là đang nói mắt nàng bị mù, nhưng mà cũng đồng thời tổn hại đến chính hắn.
Hơi thở cường thế quanh thân Tịch Y hơi thu liễm lại, nhưng trên khuôn mặt hắn vốn dĩ lạnh lùng kiên nghị dường như được bao phủ một tầng sương, ngay cả thanh âm lương bạc này nàng cũng chưa bao giờ nghe qua, "Ta là hoạn quan, chưa bao giờ nghĩ tới đến người mà mình sẽ thiệt tình ưu ái, ta đã gặp qua quá nhiều người trái lương tâm ở trước mặt ta, ngay cả ngươi...... Tô Mộc, ngay cả ngươi, ta cũng không xác định được ngươi đây là đang thiệt tình hay giả ý."
Hắn duỗi tay, khẽ chạm vào gương mặt nàng, "Nhưng ta cũng rất rõ ràng, bất luận ngươi thiệt tình hay giả ý, trừ bỏ ta, cả đời này ngươi không bao giờ có thể có lựa chọn khác."
/330
|