Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Chương 256: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (56)
/330
|
Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
Ngay cả khi Tô Mộc đưa đồ ăn cho nó, nó cũng coi thường.
Đại Hoàng liếc mắt nhìn Tô Mộc một cái, lại thu hồi ánh mắt tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất bất động.
Tô Mộc mơ hồ cảm nhận được chính mình bị coi thường, cô hít một hơi thật sâu, lại đem chậu đưa tới phía trước, cho đến khi đưa tới trước mắt của Đại Hoàng, nó mới cố mà ngẩng đầu vươn đầu lưỡi của mình ăn thức ăn cho chó.
Lười thành ra cái bộ dáng quỷ này, cũng khó trách sẽ béo thành ra cái bộ dáng quỷ này.
"Đại hoàng, ngươi nếu lại không vận động, về sau ngươi thật sự sẽ đi không nổi."
"Bá" một tiếng, một khúc xương trong chậu bay ra, nằm ngay trên cái trán của Tô Mộc.
Cô giật giật mí mắt, hoài nghi con chó này có phải đã thành tinh hay không, cô tức giận đứng lên, nói: "Này, ta nói cho ngươi nghe a, ta cũng là rất nóng tính!"
Lại là "Bá" một tiếng, một khúc xương lại trúng vào chân của cô.
Tô Mộc tính tình nóng nảy thật sự bộc phát, hoá ra con chó này không thích được nghe lời hay chỉ nghe nói bậy đúng không?
Đại hoàng "Gâu gâu" kêu một tiếng, lại một lần biểu hiện ra sự coi thường của nó đối với con người này.
Tô Mộc nhấc tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi, "Lão hổ ta nếu không thị uy, ngươi vẫn nghĩ ta là con mèo yếu đuối."
Cảnh tượng hiện tại thật sự rất tuyệt.
Thời điểm Thẩm Nam Tiên cùng mọi người đi tới, hình ảnh hiện ra trước mắt hình làm hắn dừng lại bước chân, chỉ thấy một vị tiểu công tử cưỡi trên lưng một con chó lớn Đại Hoàng trông rất mập mạp, vị tiểu công tử này không biết từ nơi nào trong tay cầm một cây đao nhỏ, đang đem lông trên người của Đại Hoàng cắt đi, mà trên mặt đất cũng thấy được không ít lông, Đại Hoàng quá béo, chỉ có thể không ngừng kêu to, không có cách nào phản kháng.
Nhìn thấy Thẩm Nam Tiên đi tới, Đại Hoàng giống như thấy được cứu tinh, nó vắt ra hai giọt nước mắt, lại nức nở vài tiếng, biểu hiện thực tốt chính mình đang bị một nữ ác bá kia khi dễ trông vô cùng đáng thương.
Nếu có thể hiểu ngôn ngữ của chó, nhất định là có thể nghe được Đại Hoàng đang kêu gào: "Thiếu trang chủ! Con người đáng giận này đang ở đây khi dễ ta!"
"Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đắc tội ta, mặc kệ ngươi kêu gào như thế nào, kêu ai tới cũng không quan trọng! Ta hôm nay quyết định đem lông của ngươi đều cạo hết!" Tô Mộc khí thế hùng hồn nói, cảm thấy trên đầu rũ xuống một bóng râm, cô hậu tri hậu giác*ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người, cô liền ngây ngẩn cả người.
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Thẩm Nam Tiên mỉm cười.
Tô Mộc nhìn nhìn Đại Hoàng đang bị chính mình cưỡi lên, lại nhìn nhìn cây đao nhỏ trong tay mình, cuối cùng nhìn Thẩm Nam Tiên miệng khẽ mấp máy nói: "Thiếu trang chủ...... Thật ra...... Thật ra cái này không phải bản tính của ta...... Ta thực sự yên tĩnh......"
"Ta biết." Thẩm Nam Tiên nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay cô, dắt cô từ trên người Đại Hoàng xuống, tiếp theo dùng tay phủi sạch lông dính trên đầu cô, trên vai, còn cả trên quần áo, cười hỏi: "Đại hoàng có phải đã làm gì đắc tội với ngươi?"
"Nó khinh bỉ ta! Còn xem thường ta!" Tô Mộc nhấp nhấp môi, lại nghĩ đến con chó này là do nam thần nuôi, cô lại cúi đầu xuống, "Được rồi...... Ta làm sai."
"Ngươi làm sai."
"Ừm......" Cô bộ dạng nhận lỗi, ám chỉ chính mình không nên cùng một con chó phân cao thấp.
"Có việc gì kêu ta xử lý không phải tốt hơn sao, không cần chính ngươi phải đích thân động thủ?"
"A?" Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Khoé môi Thẩm Nam Tiên mỉm cười, "Về sau không được làm như vậy nữa là được rồi."
Đột nhiên, kiếm khí mà người bình thường không cảm nhận được phóng ra, Đại Hoàng vốn đang nức nở tưởng rằng được giúp đỡ, lông trên người nó đã rơi xuống.
"Ẳng!" Đại hoàng kêu một tiếng, từ trước tới nay, lần đầu tiên nó đứng dậy chạy nhanh như vậy, nó không còn lông, về sau không còn soái! Nó không thể lừa con chó khác sinh cho nó hài tử!
Thiếu trang chủ quá xấu rồi!
Beta: @Aki Re
Ngay cả khi Tô Mộc đưa đồ ăn cho nó, nó cũng coi thường.
Đại Hoàng liếc mắt nhìn Tô Mộc một cái, lại thu hồi ánh mắt tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất bất động.
Tô Mộc mơ hồ cảm nhận được chính mình bị coi thường, cô hít một hơi thật sâu, lại đem chậu đưa tới phía trước, cho đến khi đưa tới trước mắt của Đại Hoàng, nó mới cố mà ngẩng đầu vươn đầu lưỡi của mình ăn thức ăn cho chó.
Lười thành ra cái bộ dáng quỷ này, cũng khó trách sẽ béo thành ra cái bộ dáng quỷ này.
"Đại hoàng, ngươi nếu lại không vận động, về sau ngươi thật sự sẽ đi không nổi."
"Bá" một tiếng, một khúc xương trong chậu bay ra, nằm ngay trên cái trán của Tô Mộc.
Cô giật giật mí mắt, hoài nghi con chó này có phải đã thành tinh hay không, cô tức giận đứng lên, nói: "Này, ta nói cho ngươi nghe a, ta cũng là rất nóng tính!"
Lại là "Bá" một tiếng, một khúc xương lại trúng vào chân của cô.
Tô Mộc tính tình nóng nảy thật sự bộc phát, hoá ra con chó này không thích được nghe lời hay chỉ nghe nói bậy đúng không?
Đại hoàng "Gâu gâu" kêu một tiếng, lại một lần biểu hiện ra sự coi thường của nó đối với con người này.
Tô Mộc nhấc tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi, "Lão hổ ta nếu không thị uy, ngươi vẫn nghĩ ta là con mèo yếu đuối."
Cảnh tượng hiện tại thật sự rất tuyệt.
Thời điểm Thẩm Nam Tiên cùng mọi người đi tới, hình ảnh hiện ra trước mắt hình làm hắn dừng lại bước chân, chỉ thấy một vị tiểu công tử cưỡi trên lưng một con chó lớn Đại Hoàng trông rất mập mạp, vị tiểu công tử này không biết từ nơi nào trong tay cầm một cây đao nhỏ, đang đem lông trên người của Đại Hoàng cắt đi, mà trên mặt đất cũng thấy được không ít lông, Đại Hoàng quá béo, chỉ có thể không ngừng kêu to, không có cách nào phản kháng.
Nhìn thấy Thẩm Nam Tiên đi tới, Đại Hoàng giống như thấy được cứu tinh, nó vắt ra hai giọt nước mắt, lại nức nở vài tiếng, biểu hiện thực tốt chính mình đang bị một nữ ác bá kia khi dễ trông vô cùng đáng thương.
Nếu có thể hiểu ngôn ngữ của chó, nhất định là có thể nghe được Đại Hoàng đang kêu gào: "Thiếu trang chủ! Con người đáng giận này đang ở đây khi dễ ta!"
"Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đắc tội ta, mặc kệ ngươi kêu gào như thế nào, kêu ai tới cũng không quan trọng! Ta hôm nay quyết định đem lông của ngươi đều cạo hết!" Tô Mộc khí thế hùng hồn nói, cảm thấy trên đầu rũ xuống một bóng râm, cô hậu tri hậu giác*ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người, cô liền ngây ngẩn cả người.
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Thẩm Nam Tiên mỉm cười.
Tô Mộc nhìn nhìn Đại Hoàng đang bị chính mình cưỡi lên, lại nhìn nhìn cây đao nhỏ trong tay mình, cuối cùng nhìn Thẩm Nam Tiên miệng khẽ mấp máy nói: "Thiếu trang chủ...... Thật ra...... Thật ra cái này không phải bản tính của ta...... Ta thực sự yên tĩnh......"
"Ta biết." Thẩm Nam Tiên nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay cô, dắt cô từ trên người Đại Hoàng xuống, tiếp theo dùng tay phủi sạch lông dính trên đầu cô, trên vai, còn cả trên quần áo, cười hỏi: "Đại hoàng có phải đã làm gì đắc tội với ngươi?"
"Nó khinh bỉ ta! Còn xem thường ta!" Tô Mộc nhấp nhấp môi, lại nghĩ đến con chó này là do nam thần nuôi, cô lại cúi đầu xuống, "Được rồi...... Ta làm sai."
"Ngươi làm sai."
"Ừm......" Cô bộ dạng nhận lỗi, ám chỉ chính mình không nên cùng một con chó phân cao thấp.
"Có việc gì kêu ta xử lý không phải tốt hơn sao, không cần chính ngươi phải đích thân động thủ?"
"A?" Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Khoé môi Thẩm Nam Tiên mỉm cười, "Về sau không được làm như vậy nữa là được rồi."
Đột nhiên, kiếm khí mà người bình thường không cảm nhận được phóng ra, Đại Hoàng vốn đang nức nở tưởng rằng được giúp đỡ, lông trên người nó đã rơi xuống.
"Ẳng!" Đại hoàng kêu một tiếng, từ trước tới nay, lần đầu tiên nó đứng dậy chạy nhanh như vậy, nó không còn lông, về sau không còn soái! Nó không thể lừa con chó khác sinh cho nó hài tử!
Thiếu trang chủ quá xấu rồi!
/330
|