Editor: Aki Re
Cuối cùng số 38 cũng dùng một câu kéo dài lực cùng người thường không thể so sánh với hắn mà trả lời vấn đề tự sướng này.
Thời gian mười năm, cũng không phải nói Tô Mộc lập tức từ sáu tuổi nhảy tới năm mười sáu tuổi, chỉ là nói thời gian mười năm trôi qua nhanh hơn mà thôi, trong mười năm này đã xảy ra sự tình gì, như cũ chính cô cũng xoay sở vượt qua được, rốt cuộc ký ức cũng chứa đựng ở trong đầu cô.
Tô Diệp đã trưởng thành đến minh diễm* động lòng người, Phương Nính cũng trở nên anh tuấn soái khí, càng quan trọng hơn là cốt truyện chính thức đã bắt đầu rồi, Tô Diệp thực mau liền phải cùng nam chủ Đường Như Nhất tương ngộ.
*minh diễm: trong sáng, xinh đẹp.
Thời điểm tan học, Tô Mộc nhìn Tô Diệp đeo cặp sách đi ở phía trước, chợt liền có một loại cảm giác cải trắng nhà mình sắp bị heo ăn mất.
Mới vừa đi đến cổng trường học, Tô Diệp bỗng nhiên dừng bước, cô quay đầu lại nói: "Chị, em thiếu chút nữa đã quên, hôm nay xã đoàn hoạt động! Em không thể về nhà!"
Tô Mộc liếc mắt nhìn chiếc xe màu đen đang dừng ở cổng trường, chiếc xe này trước đây chưa từng gặp qua ở trường học, đây nhất định là xe của nam chủ Đường Như Nhất, Đường Như Nhất tới trường học cũng là vì thương lượng về vấn đề đầu tư cho trường học cũ, lại ở chỗ này gặp Tô Diệp, Tô Mộc âm thầm suy nghĩ cốt truyện không thể nào cản trở được, vì thế cô gật gật đầu, "Vậy em đi tham gia hoạt động xã đoàn đi, chị đi về trước."
"Hảo! Chị, em sẽ làm bánh kem mang về nhà cho chị ăn!" Tô Diệp cao hứng vẫy vẫy tay, lại hướng về phía trường học chạy.
Tô Mộc cảm thán một câu, "Thật là thanh xuân đầy ánh mặt trời a...... A!"
Tô Mộc che lại cái trán của mình bị bóng tennis đập trúng, lại nhìn về phía quả bóng tennis màu vàng rơi trên mặt đất, cô lập tức cắn răng nhìn về phía bên kia, "Phương Nính!"
"Nói bao nhiêu lần, kêu tôi là anh trai!" Thiếu niên soái khí dưới ánh mặt trời một tay đem vợt bóng đặt trên vai, một thân đồng phục vận động sạch sẽ lưu loát, còn có trên gương mặt nở một nụ cười xấu xa, khóe mắt cong lên, giống như ý cười trước nay vẫn luôn mang theo vẻ xấu xa này, đặc biệt là khuyên tai kim cương đeo trên tai tỏa ra ánh sáng loá mắt, khiến cho dáng vẻ soái khí này của hắn hài hoà với ánh mặt trời đẹp đến mức không kềm chế được.
Đồng đội Phương Nính đứng chung một chỗ, nhưng lại chỉ có hắn có dáng vẻ khiến người khác chú ý như thế.
Tô Mộc nhặt bóng tennis trên mặt đất lên trực tiếp ném qua, lại bị Phương Nính nhẹ nhàng tiếp được, cô không có tức giận gì nói: "Muốn tôi kêu cậu một tiếng anh trai, chờ kiếp sau đi!"
Bên người Phương Nính có mấy thiếu niên chơi tennis cùng phát ra thanh âm vui tươi "Oa nga"
Phương Nính cũng không tức giận, hắn đi đến trước mặt Tô Mộc, đầu tiên là cười, sau đó lại nâng tay lên xoa đầu cô, "Hôm nay anh trai phải đi đến trại huấn luyện để luyện tập, chuẩn bị cho một trận thi đấu tuần sau, em gái ngoan ngoãn tự trở về đi a."
"Lăn!" Tô Mộc hất bay tay hắn ra, xoay người ra khỏi vườn trường.
Một nam sinh đi đến bên người Phương Nính, "Tiểu bá vương, em gái cậu dường như một chút mặt mũi cũng không cho cậu a."
"Em gái cái gì?" Phương Nính liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái, hắn hừ hừ nói: "Đó là vợ ta!"
Cốt*, đây là hắn sao, không lẽ vừa mới qua khoa chỉnh hình?
Những người khác mang vẻ mặt mộng bức.
*Cốt: ở đây chỉ anh bị tâm thần.
Từ sau khi Tô Mộc cùng bọn họ lớn lên, cũng không cần tài xế đón đưa, ở trên đường cô ôm cánh tay vào người thở phì phì, một chút cũng không thích người anh trai như vậy, cô muốn chính là cái loại anh trai ôn nhu đến mức có thể mê chết người, cũng không phải loại anh trai thô bạo vô lễ như Phương Nính này!
Chợt, một tiếng "Leng keng" quen thuộc của hệ thống vang lên, "Nhiệm vụ ngẫu nhiên rơi xuống, chủ bá hãy phá hư một cái nhân duyên, có thể đạt được một đồng xu sống lại."
"Hủy nhân duyên người khác?" Tô Mộc mắt nhìn thấy trên đường có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi cùng nhau, tuy rằng đồng xu sống lại này thực mê người, nhưng cô chính là vẫn nhìn phòng phát sóng trực tiếp vắng vẻ, sờ sờ đầu, nói: "Như vậy thật thiếu đạo đức...... Ta không làm."
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Di? Tiểu Hung hướng ba giờ phía ngươi có tiệm cà phê, người ngồi trong đó không phải đại thúc vai ác sao (????)】
Tô Mộc hướng phương hướng kia nhìn lại, chỉ thấy quán cà phê bên cạnh cô, ngồi chỗ cửa kính bên kia không phải Hứa Tố thì là ai?
Mà đối diện Hứa Tố, còn là một nữ nhân trang điểm tinh xảo đang ngồi.
Tô Mộc nắm tay, " Việc hủy nhân duyên người khác, ngẫu nhiên làm một lần cũng không tính là thiếu đạo đức đi."
Dứt lời, cô đi vào quán cà phê, lập tức đi tới bàn Hứa Tố, Hứa Tố ngước mắt, gặp được vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mộc, hắn có một loại cảm giác không ổn.
Nữ nhân kia đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Mộc tới, liền cười hỏi một câu: "Em gái này là?"
Tô Mộc không quan tâm đến nữ nhân kia, trực tiếp kêu một tiếng: "Thúc thúc."
"Ân." Hứa Tố lãnh đạm lên tiếng.
Ngay sau đó, Tô Mộc lại nói: "Con mang thai."
Hứa Tố cứng người.
"Đứa trẻ này là của người."
Thái dương hắn nhảy dựng lên.
Cuối cùng số 38 cũng dùng một câu kéo dài lực cùng người thường không thể so sánh với hắn mà trả lời vấn đề tự sướng này.
Thời gian mười năm, cũng không phải nói Tô Mộc lập tức từ sáu tuổi nhảy tới năm mười sáu tuổi, chỉ là nói thời gian mười năm trôi qua nhanh hơn mà thôi, trong mười năm này đã xảy ra sự tình gì, như cũ chính cô cũng xoay sở vượt qua được, rốt cuộc ký ức cũng chứa đựng ở trong đầu cô.
Tô Diệp đã trưởng thành đến minh diễm* động lòng người, Phương Nính cũng trở nên anh tuấn soái khí, càng quan trọng hơn là cốt truyện chính thức đã bắt đầu rồi, Tô Diệp thực mau liền phải cùng nam chủ Đường Như Nhất tương ngộ.
*minh diễm: trong sáng, xinh đẹp.
Thời điểm tan học, Tô Mộc nhìn Tô Diệp đeo cặp sách đi ở phía trước, chợt liền có một loại cảm giác cải trắng nhà mình sắp bị heo ăn mất.
Mới vừa đi đến cổng trường học, Tô Diệp bỗng nhiên dừng bước, cô quay đầu lại nói: "Chị, em thiếu chút nữa đã quên, hôm nay xã đoàn hoạt động! Em không thể về nhà!"
Tô Mộc liếc mắt nhìn chiếc xe màu đen đang dừng ở cổng trường, chiếc xe này trước đây chưa từng gặp qua ở trường học, đây nhất định là xe của nam chủ Đường Như Nhất, Đường Như Nhất tới trường học cũng là vì thương lượng về vấn đề đầu tư cho trường học cũ, lại ở chỗ này gặp Tô Diệp, Tô Mộc âm thầm suy nghĩ cốt truyện không thể nào cản trở được, vì thế cô gật gật đầu, "Vậy em đi tham gia hoạt động xã đoàn đi, chị đi về trước."
"Hảo! Chị, em sẽ làm bánh kem mang về nhà cho chị ăn!" Tô Diệp cao hứng vẫy vẫy tay, lại hướng về phía trường học chạy.
Tô Mộc cảm thán một câu, "Thật là thanh xuân đầy ánh mặt trời a...... A!"
Tô Mộc che lại cái trán của mình bị bóng tennis đập trúng, lại nhìn về phía quả bóng tennis màu vàng rơi trên mặt đất, cô lập tức cắn răng nhìn về phía bên kia, "Phương Nính!"
"Nói bao nhiêu lần, kêu tôi là anh trai!" Thiếu niên soái khí dưới ánh mặt trời một tay đem vợt bóng đặt trên vai, một thân đồng phục vận động sạch sẽ lưu loát, còn có trên gương mặt nở một nụ cười xấu xa, khóe mắt cong lên, giống như ý cười trước nay vẫn luôn mang theo vẻ xấu xa này, đặc biệt là khuyên tai kim cương đeo trên tai tỏa ra ánh sáng loá mắt, khiến cho dáng vẻ soái khí này của hắn hài hoà với ánh mặt trời đẹp đến mức không kềm chế được.
Đồng đội Phương Nính đứng chung một chỗ, nhưng lại chỉ có hắn có dáng vẻ khiến người khác chú ý như thế.
Tô Mộc nhặt bóng tennis trên mặt đất lên trực tiếp ném qua, lại bị Phương Nính nhẹ nhàng tiếp được, cô không có tức giận gì nói: "Muốn tôi kêu cậu một tiếng anh trai, chờ kiếp sau đi!"
Bên người Phương Nính có mấy thiếu niên chơi tennis cùng phát ra thanh âm vui tươi "Oa nga"
Phương Nính cũng không tức giận, hắn đi đến trước mặt Tô Mộc, đầu tiên là cười, sau đó lại nâng tay lên xoa đầu cô, "Hôm nay anh trai phải đi đến trại huấn luyện để luyện tập, chuẩn bị cho một trận thi đấu tuần sau, em gái ngoan ngoãn tự trở về đi a."
"Lăn!" Tô Mộc hất bay tay hắn ra, xoay người ra khỏi vườn trường.
Một nam sinh đi đến bên người Phương Nính, "Tiểu bá vương, em gái cậu dường như một chút mặt mũi cũng không cho cậu a."
"Em gái cái gì?" Phương Nính liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái, hắn hừ hừ nói: "Đó là vợ ta!"
Cốt*, đây là hắn sao, không lẽ vừa mới qua khoa chỉnh hình?
Những người khác mang vẻ mặt mộng bức.
*Cốt: ở đây chỉ anh bị tâm thần.
Từ sau khi Tô Mộc cùng bọn họ lớn lên, cũng không cần tài xế đón đưa, ở trên đường cô ôm cánh tay vào người thở phì phì, một chút cũng không thích người anh trai như vậy, cô muốn chính là cái loại anh trai ôn nhu đến mức có thể mê chết người, cũng không phải loại anh trai thô bạo vô lễ như Phương Nính này!
Chợt, một tiếng "Leng keng" quen thuộc của hệ thống vang lên, "Nhiệm vụ ngẫu nhiên rơi xuống, chủ bá hãy phá hư một cái nhân duyên, có thể đạt được một đồng xu sống lại."
"Hủy nhân duyên người khác?" Tô Mộc mắt nhìn thấy trên đường có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi cùng nhau, tuy rằng đồng xu sống lại này thực mê người, nhưng cô chính là vẫn nhìn phòng phát sóng trực tiếp vắng vẻ, sờ sờ đầu, nói: "Như vậy thật thiếu đạo đức...... Ta không làm."
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Di? Tiểu Hung hướng ba giờ phía ngươi có tiệm cà phê, người ngồi trong đó không phải đại thúc vai ác sao (????)】
Tô Mộc hướng phương hướng kia nhìn lại, chỉ thấy quán cà phê bên cạnh cô, ngồi chỗ cửa kính bên kia không phải Hứa Tố thì là ai?
Mà đối diện Hứa Tố, còn là một nữ nhân trang điểm tinh xảo đang ngồi.
Tô Mộc nắm tay, " Việc hủy nhân duyên người khác, ngẫu nhiên làm một lần cũng không tính là thiếu đạo đức đi."
Dứt lời, cô đi vào quán cà phê, lập tức đi tới bàn Hứa Tố, Hứa Tố ngước mắt, gặp được vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mộc, hắn có một loại cảm giác không ổn.
Nữ nhân kia đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Mộc tới, liền cười hỏi một câu: "Em gái này là?"
Tô Mộc không quan tâm đến nữ nhân kia, trực tiếp kêu một tiếng: "Thúc thúc."
"Ân." Hứa Tố lãnh đạm lên tiếng.
Ngay sau đó, Tô Mộc lại nói: "Con mang thai."
Hứa Tố cứng người.
"Đứa trẻ này là của người."
Thái dương hắn nhảy dựng lên.
/330
|