Cuối cùng chịu được đến lúc tan sở, Bảo quản lí liền mang theo tiểu trợ lý rút đi. Mọi người che miệng hi hi cười, chúc phúc quản lí cùng trợ lý có một đêm đẹp.
Kỳ thật Bảo quản lí cũng không biết nên rút đi đâu, đem theo Tô Lạc lên xe. Tô Lạc liếc mắt nhìn Bảo Chiếu thấp thỏm không yên, cười trộm một chút, vẫn là vẻ mặt đứng đắn nói: “Đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, buổi tối tôi nấu cơm.”
Bảo Chiếu một mặt vui vẻ một mặt lo lắng, đây sẽ không phải là bữa tối cuối cùng chứ?
Tô Lạc dường như cũng không có tức giận giống như trong tưởng tượng của mình, có thể nghĩ đến tối hôm qua Bảo anh gọi điện thoại tới, nghĩ tới những ngày qua mấy người này diễn kịch, vẫn là sẽ có xúc động muốn mắng người. Tô trợ lý lòng dạ hẹp hòi thế nào chịu được bị chơi xỏ một lần lại một lần. Thế nhưng nhớ tới lời nói của Bảo anh, Tô Lạc lại có chút không khỏi mừng thầm.
“Nó thật sự thích cậu, nếu không cũng sẽ không tốn thật nhiều tâm tư gì.”
“Vốn chúng tôi đều cho là nó cần phải xuất gia, mà nó phải thích cậu bao nhiêu thì mới động lòng phàm chứ!”
“Nó thật ra rất ngốc, tính tình vừa nóng nảy lại liều lĩnh, thế nhưng bình thường rất ít mang thù, xem như là một gia khỏa thiện lương đơn thuần ngốc nghếch.”
“Cho nên, cậu đừng có ức hiếp nó thái quá, như vậy tôi sẽ rất không vui. Tôi nói rất không vui, sẽ không để cậu sống dễ chịu đâu.”
“Còn có…”
Còn chưa nhớ ra lời căn dặn quan trọng nhất của Bảo anh, ngay lúc đó Bảo Chiếu bên kia kêu: “Tô Lạc, mayonnaise cậu muốn nhãn hiệu nào?”
Nhìn Bảo Chiếu vẻ mặt mờ mịt đứng ở giá hàng phía trước, Tô Lạc trong lòng không ngờ lại mềm nhũn, cái loại cảm giác này khiến cho người ta mũi cay cay lại nhịn không được muốn cười, thật ra là ta cũng rất thích đấy chứ?
Cho nên, ta sẽ không ức hiếp hắn thái quá đâu.
Bữa tối là Tô Lạc xuống bếp, Bảo Chiếu ngay cả phụ giúp cũng bị đuổi ra, chỉ có thể rửa sạch tay ngồi ở đó ngoan ngoãn đợi.
Tô Lạc nói không nên lời tại sao muốn ăn ở nhà Bảo Chiếu, có lẽ, chỉ là thích cảm giác “Nhà” như thế đi, mà không phải là căn phòng thuê cũ nát. Vậy đã hơn một năm qua tự mình một mình chống đỡ lâu như thế, cuối cùng sẽ mệt, cuối cùng khát khao một nơi ấm áp.
Không khí bữa tối do biểu hiện thâm trầm đầy tử khí của Tô Lạc, có vẻ nặng nề dị thường. Tay nghề của Tô Lạc kỳ thật rất không tồi, nhưng mà Bảo Chiếu lại thật sự nuốt không trôi, thái độ hôm nay của Tô Lạc làm hắn như nghẹn ở họng.
Bên kia, Tô Lạc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bảo Chiếu, lẩm bẩm mấy tiếng: “Liên hợp với người khác gạt tôi, rất vui vẻ đi?”
Bảo Chiếu chớp mắt: “Không vui.”
“Tôi thấy anh rất vui vẻ mà.” Tô Lạc liếc hắn.
Bảo Chiếu vô tội nói : “Nhưng mà cậu không vui.”
“Ít giả bộ đi, ” Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, “Làm chuyện quá đáng như thế, là phải nghiêm phạt.”
“Cái gì?” Nghe thấy Tô Lạc còn có giọng điệu thương lượng, Bảo Chiếu nhanh chóng hỏi.
Tô Lạc cười hì hì: “Đi tắm, rồi lên giường nằm xuống.”
Bảo Chiếu = 口 =, mãi chưa lấy lại được tinh thần.
Bảo anh quả nhiên một kích phải trúng, có Đại Bảo ở đây, muốn chọc đến tử huyệt của Tiểu Bảo còn không dễ dàng sao.
Bảo Chiếu vẫn là cố gắng vùng vẫy một chút, trong một chốc nói muốn giúp thu dọn nhà bếp, trong chốc lát nói phải giúp cắt hoa quả, trong chốc lát còn nói muốn xem tin tức buổi chiều. Cuối cùng lúc Tô Lạc nhìn chằm chằm, hắn vẫn là ngoan ngoãn đi tắm.
Bảo Chiếu thề, đây đại khái là lần hắn bi ai tắm rửa lâu nhất đến vậy, ngay cả sữa tắm hương dâu Bảo anh tặng cũng trở nên gay mũi.
“Này, anh không khỏe sao?” Tô Lạc ở bên ngoài gõ cửa.
“Không, không có.” Bảo Chiếu chỉ là có chút ngẩn ra.
“A, vậy tôi đi ra ngoài.” Tô Lạc đi dép lê loẹt quẹt đi mất, Bảo Chiếu mới mạc danh kỳ diệu nhẹ nhàng thở ra.
Lúc quay lại phòng ngủ, Tô Lạc đã khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng ngồi trên giường.
“Cậu đang làm gì thế?” Bảo Chiếu ra vẻ thoải mái mà hỏi.
Tô Lạc lắc lắc vật gì đó trong tay: “Anh trai anh nói anh thích mùi dâu tây.”
Bảo Chiếu tập trung nhìn vào, Tô Lạc không ngờ là đang nghịch BCS cùng dầu bôi trơn. Hắn 囧 một chút, hàm hàm hồ hồ nói : “Thật ra chúng ta có thể không cần nhanh đến vậy đâu…”
Tô Lạc vờ cười một cái: “Anh muốn đổi ý à? Lại đây, nằm xuống.” Nhìn Bảo Chiếu kia bộ dạng tức giận lại không kiên nhẫn, Tô Lạc thật sự là cười đến chết, đáng tiếc lại không thể thật sự cười ra.
Bảo Chiếu thở dài, đã đi qua xoa xoa đầu Tô Lạc : “Cậu á…”
Kỳ thật, chỉ cần là vì thiệt tình để ý người, lại có gì là không thể đây? Bảo Chiếu nằm ở trên giường, trong lòng bất đắc dĩ rồi lại ngọt ngào, có thể gặp được một người thích đến bằng lòng vì hắn làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, chẳng phải là một việc thần kỳ lại hạnh phúc sao?
Tô Lạc nhìn Bảo Chiếu ngoan ngoãn nằm xuống giống như cá chết, lòng ấm áp như muốn tan chảy ra. Cậu cúi người hôn lên môi Bảo Chiếu, mơ mơ hồ hồ nghĩ, kỳ thật Bảo Chiếu là rất người rất dịu dàng.
Tô Lạc hôn xuôi theo cổ Bảo Chiếu xuống, cởi bỏ cúc áo, dừng lại trước ngực hắn.
Bảo Chiếu cứng người, có chút khẩn trương nói : “Tô Lạc, cậu chậm một chút.”
Tô Lạc bị hắn làm hại thiếu chút nữa cười một trận, cắn một phát trên ngực hắn, liếm hôn lên, hàm hàm hồ hồ nói : “Chậm một chút?”
Bảo Chiếu vươn tay ra, tựa như đẩy ra lại như kéo gần lại, hắn ôm lấy vai Tô Lạc có chút khó chịu nói : “Đừng…”
Tay Tô Lạc lúc này đã vói vào trong quần của hắn, trái lại lại bị hắn khiến cho vui mừng : “Này, không có quần lót ư, thật quan tâm mà.”
Bảo Chiếu ngửa đầu phát ra âm mũi mơ hồ, dường như muốn ngăn cản Tô Lạc, rồi lại nhịn xuống. Môi của hắn mím rất chặt, ánh mắt hơi hơi khép lại, khuôn mặt anh tuấn gợi cảm đến hỗn loạn.
Động tác của Tô Lạc bỗng nhiên khựng lại, dường như bị cái gì mê hoặc, nhịn không được cúi đầu nhiệt tình cùng Bảo Chiếu hôn môi, trên tay chậm rãi động. Bảo Chiếu vốn là mím môi, bị cậu dồn ép như thế, rốt cuộc liền giấu không được rên rỉ cùng thở gấp. Trong lúc hắn bất đắc dĩ dự định đành phải đợi Tô Lạc đưa tay về phía sau thăm dò thì Tô Lạc lại không có động tác gì.
“Cậu, cậu sao vậy…” Bảo Chiếu mở mắt ra nhìn Tô Lạc, lại phát hiện người con trai kia cười với hắn. Đây là lần đầu tiên Bảo Chiếu nhìn thấy Tô Lạc cười như vậy, trong ánh mắt kia tràn đầy ôn nhu, tựa hồ giống như sẽ tràn ra ngoài.
Tô Lạc ở trên môi Bảo Chiếu ấn xuống một nụ hôn, cởi bỏ quần áo của hắn, cũng một phen ném đi áo choàng trên người mình.
“Tô Lạc…” Bảo Chiếu mới vừa trầm tĩnh lại thân thể lại lần thứ hai căng thẳng.
Tô Lạc đang dạng chân ngồi trên người Bảo Chiếu, cậu dùng mông nhẹ nhàng cọ xát nửa người dưới của Bảo Chiếu, cúi người xuống cầm lấy dầu bôi trơn để ở một bên, chân mày nhếch lên : “Anh thật sự thích mùi dâu tây?”
Bảo Chiếu nhịn không được nâng người cọ lên trên người Tô Lạc, cũng không phải là chưa từng thấy bộ dáng lõa thể của Tô Lạc, thế nhưng Tô Lạc cười chân mày nhếch lên như thế này, Tô lạc làm càn như vậy ngồi ở trên người hắn cọ xát thật sự là khiến cho không người nào có thể chịu được.
Tô Lạc vẫn còn cười tươi, cậu cầm lấy tay Bảo Chiếu, đem dầu bôi trơn đổ lên trên, cúi đầu ngửi ngửi nói : “Ôi chao đúng là mùi dâu tây…” Lời còn chưa dứt, Bảo Chiếu cũng đã xoay người đem cậu đặt ở dưới thân.
“Này, anh không giữ lời…” Lời phàn nàn của Tô Lạc bị Bảo Chiếu vội vàng hôn nuốt lấy, ngón tay dính dầu bôi trơn hương dâu tây cũng hướng phía sau của cậu thăm dò đi vào. Cậu ngọ nguậy một chút, muốn né tránh, lại bị Bảo Chiếu gắt gao đè lại. Tô Lạc chớp chớp mắt, thở dài, tự động mở chân, hừ nói: “Anh, anh nhẹ chút…”
Nụ hôn của Bảo Chiếu vội vàng nồng nhiệt hạ xuống trên người, cũng giống như tính cách của hắn, nhiệt liệt rồi lại khó che dấu được dịu dàng. Tô Lạc nắm chặt lấy ga giường, theo ngón tay mở rộng của Bảo Chiếu, hơi thở dồn dập rên lên. Cuối cùng, nụ hôn của Bảo Chiếu dừng trên phân thân* của cậu, rồi mới ngẩng đầu nhìn cậu: “Tô Lạc, có thể chứ?”
Bày ra trên khuôn mặt anh tuấn dung mạo bị mồ hôi thấm ướt cùng với vẻ còn thật sự nghiêm túc khiến Tô Lạc có chút thẹn thùng, cậu liếc mắt nhìn Bảo Chiếu : “Sớm, đã sớm có thể… Ưhm!” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Bảo Chiếu liền động thân một cái chìm vào trong cơ thể cậu. Tô Lạc cong người, có chút khó chịu thở gấp.
Bảo Chiếu di chuyển thân mình, cúi đầu cười nói: “Đã sớm cái gì?”
Tô Lạc nhẫn nhịn cảm giác khác thường, một bên thở gấp một bên không cam lòng yếu thế nói : “Đã sớm có thể… ưhm!”
“Đã sớm cái gì hả?” Bảo Chiếu lại dùng hành động cắt đứt lời của cậu.
Tô Lạc oán hận trừng hắn, đáng tiếc ánh mắt này khiến cho Bảo Chiếu không thể bình tĩnh. Hắn một bên mạnh mẽ ra vào, một bên cười nói: “Đã sớm cái gì, cậu nói đi…”
“Đã sớm, đã sớm… ưhm… Sớm… A!” Tô Lạc dùng chân quấn lấy hông của hắn, nhịn không được rên rỉ lên, “Quản lí, anh… A… Hỗn trướng!”
Bảo Chiếu trực tiếp kéo cậu ngồi lên, ôm vào trong ngực: “Tiếp tục kêu quản lí nghe một chút nào.”
“Ưhm…” Ngồi trên người Bảo Chiếu, Tô Lạc khó chịu vặn vẹo cái eo, cự tuyệt tiếp tục kêu quản lí.
“Tiếp tục kêu quản lí.” Bảo Chiếu biên độ nhanh hơn, không không buông tha nói.
“Hỗn… Hỗn trướng!” Tô Lạc cào trên lưng hắn.
“Nhanh kêu quản lí đi…” Bảo Chiếu cắn trên vai cậu.
“Quản… Quản lí… Cái đầu của anh á!” Trợ lý đáng thương bị làm cho khóc nức nở…
Một góc hẻo lánh khác của thế giới, Dung Tiểu Xuân lo lắng nói: “Ông chủ, kế hoạch của anh rốt cục có thành công không thế?”
Bảo anh thảnh thơi lật một trang tạp chí, hỏi ngược lại: “Cậu nói sao?”
“Chính là Tiểu Tô trợ lý bộ dáng hết sức hung hãn a.” Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân buông tay.
Ông chủ Bảo nhếch môi: “Tôi chỉ là đánh cược hi sinh một đứa ngốc, một đứa ngốc nhẹ dạ mà thôi a…”
——— ———————-
* phân thân: cái ấy ấy đó mà =))
Trời ơi tôi đi hết cả truyện rồi mới có một cái H dư này đây =))) Mọi người có đỡ được bạn Tô Lạc không, riêng ta thì không còn ngôn từ nào để nói nữa rồi =))
——— ———
Kỳ thật Bảo quản lí cũng không biết nên rút đi đâu, đem theo Tô Lạc lên xe. Tô Lạc liếc mắt nhìn Bảo Chiếu thấp thỏm không yên, cười trộm một chút, vẫn là vẻ mặt đứng đắn nói: “Đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, buổi tối tôi nấu cơm.”
Bảo Chiếu một mặt vui vẻ một mặt lo lắng, đây sẽ không phải là bữa tối cuối cùng chứ?
Tô Lạc dường như cũng không có tức giận giống như trong tưởng tượng của mình, có thể nghĩ đến tối hôm qua Bảo anh gọi điện thoại tới, nghĩ tới những ngày qua mấy người này diễn kịch, vẫn là sẽ có xúc động muốn mắng người. Tô trợ lý lòng dạ hẹp hòi thế nào chịu được bị chơi xỏ một lần lại một lần. Thế nhưng nhớ tới lời nói của Bảo anh, Tô Lạc lại có chút không khỏi mừng thầm.
“Nó thật sự thích cậu, nếu không cũng sẽ không tốn thật nhiều tâm tư gì.”
“Vốn chúng tôi đều cho là nó cần phải xuất gia, mà nó phải thích cậu bao nhiêu thì mới động lòng phàm chứ!”
“Nó thật ra rất ngốc, tính tình vừa nóng nảy lại liều lĩnh, thế nhưng bình thường rất ít mang thù, xem như là một gia khỏa thiện lương đơn thuần ngốc nghếch.”
“Cho nên, cậu đừng có ức hiếp nó thái quá, như vậy tôi sẽ rất không vui. Tôi nói rất không vui, sẽ không để cậu sống dễ chịu đâu.”
“Còn có…”
Còn chưa nhớ ra lời căn dặn quan trọng nhất của Bảo anh, ngay lúc đó Bảo Chiếu bên kia kêu: “Tô Lạc, mayonnaise cậu muốn nhãn hiệu nào?”
Nhìn Bảo Chiếu vẻ mặt mờ mịt đứng ở giá hàng phía trước, Tô Lạc trong lòng không ngờ lại mềm nhũn, cái loại cảm giác này khiến cho người ta mũi cay cay lại nhịn không được muốn cười, thật ra là ta cũng rất thích đấy chứ?
Cho nên, ta sẽ không ức hiếp hắn thái quá đâu.
Bữa tối là Tô Lạc xuống bếp, Bảo Chiếu ngay cả phụ giúp cũng bị đuổi ra, chỉ có thể rửa sạch tay ngồi ở đó ngoan ngoãn đợi.
Tô Lạc nói không nên lời tại sao muốn ăn ở nhà Bảo Chiếu, có lẽ, chỉ là thích cảm giác “Nhà” như thế đi, mà không phải là căn phòng thuê cũ nát. Vậy đã hơn một năm qua tự mình một mình chống đỡ lâu như thế, cuối cùng sẽ mệt, cuối cùng khát khao một nơi ấm áp.
Không khí bữa tối do biểu hiện thâm trầm đầy tử khí của Tô Lạc, có vẻ nặng nề dị thường. Tay nghề của Tô Lạc kỳ thật rất không tồi, nhưng mà Bảo Chiếu lại thật sự nuốt không trôi, thái độ hôm nay của Tô Lạc làm hắn như nghẹn ở họng.
Bên kia, Tô Lạc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bảo Chiếu, lẩm bẩm mấy tiếng: “Liên hợp với người khác gạt tôi, rất vui vẻ đi?”
Bảo Chiếu chớp mắt: “Không vui.”
“Tôi thấy anh rất vui vẻ mà.” Tô Lạc liếc hắn.
Bảo Chiếu vô tội nói : “Nhưng mà cậu không vui.”
“Ít giả bộ đi, ” Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, “Làm chuyện quá đáng như thế, là phải nghiêm phạt.”
“Cái gì?” Nghe thấy Tô Lạc còn có giọng điệu thương lượng, Bảo Chiếu nhanh chóng hỏi.
Tô Lạc cười hì hì: “Đi tắm, rồi lên giường nằm xuống.”
Bảo Chiếu = 口 =, mãi chưa lấy lại được tinh thần.
Bảo anh quả nhiên một kích phải trúng, có Đại Bảo ở đây, muốn chọc đến tử huyệt của Tiểu Bảo còn không dễ dàng sao.
Bảo Chiếu vẫn là cố gắng vùng vẫy một chút, trong một chốc nói muốn giúp thu dọn nhà bếp, trong chốc lát nói phải giúp cắt hoa quả, trong chốc lát còn nói muốn xem tin tức buổi chiều. Cuối cùng lúc Tô Lạc nhìn chằm chằm, hắn vẫn là ngoan ngoãn đi tắm.
Bảo Chiếu thề, đây đại khái là lần hắn bi ai tắm rửa lâu nhất đến vậy, ngay cả sữa tắm hương dâu Bảo anh tặng cũng trở nên gay mũi.
“Này, anh không khỏe sao?” Tô Lạc ở bên ngoài gõ cửa.
“Không, không có.” Bảo Chiếu chỉ là có chút ngẩn ra.
“A, vậy tôi đi ra ngoài.” Tô Lạc đi dép lê loẹt quẹt đi mất, Bảo Chiếu mới mạc danh kỳ diệu nhẹ nhàng thở ra.
Lúc quay lại phòng ngủ, Tô Lạc đã khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng ngồi trên giường.
“Cậu đang làm gì thế?” Bảo Chiếu ra vẻ thoải mái mà hỏi.
Tô Lạc lắc lắc vật gì đó trong tay: “Anh trai anh nói anh thích mùi dâu tây.”
Bảo Chiếu tập trung nhìn vào, Tô Lạc không ngờ là đang nghịch BCS cùng dầu bôi trơn. Hắn 囧 một chút, hàm hàm hồ hồ nói : “Thật ra chúng ta có thể không cần nhanh đến vậy đâu…”
Tô Lạc vờ cười một cái: “Anh muốn đổi ý à? Lại đây, nằm xuống.” Nhìn Bảo Chiếu kia bộ dạng tức giận lại không kiên nhẫn, Tô Lạc thật sự là cười đến chết, đáng tiếc lại không thể thật sự cười ra.
Bảo Chiếu thở dài, đã đi qua xoa xoa đầu Tô Lạc : “Cậu á…”
Kỳ thật, chỉ cần là vì thiệt tình để ý người, lại có gì là không thể đây? Bảo Chiếu nằm ở trên giường, trong lòng bất đắc dĩ rồi lại ngọt ngào, có thể gặp được một người thích đến bằng lòng vì hắn làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, chẳng phải là một việc thần kỳ lại hạnh phúc sao?
Tô Lạc nhìn Bảo Chiếu ngoan ngoãn nằm xuống giống như cá chết, lòng ấm áp như muốn tan chảy ra. Cậu cúi người hôn lên môi Bảo Chiếu, mơ mơ hồ hồ nghĩ, kỳ thật Bảo Chiếu là rất người rất dịu dàng.
Tô Lạc hôn xuôi theo cổ Bảo Chiếu xuống, cởi bỏ cúc áo, dừng lại trước ngực hắn.
Bảo Chiếu cứng người, có chút khẩn trương nói : “Tô Lạc, cậu chậm một chút.”
Tô Lạc bị hắn làm hại thiếu chút nữa cười một trận, cắn một phát trên ngực hắn, liếm hôn lên, hàm hàm hồ hồ nói : “Chậm một chút?”
Bảo Chiếu vươn tay ra, tựa như đẩy ra lại như kéo gần lại, hắn ôm lấy vai Tô Lạc có chút khó chịu nói : “Đừng…”
Tay Tô Lạc lúc này đã vói vào trong quần của hắn, trái lại lại bị hắn khiến cho vui mừng : “Này, không có quần lót ư, thật quan tâm mà.”
Bảo Chiếu ngửa đầu phát ra âm mũi mơ hồ, dường như muốn ngăn cản Tô Lạc, rồi lại nhịn xuống. Môi của hắn mím rất chặt, ánh mắt hơi hơi khép lại, khuôn mặt anh tuấn gợi cảm đến hỗn loạn.
Động tác của Tô Lạc bỗng nhiên khựng lại, dường như bị cái gì mê hoặc, nhịn không được cúi đầu nhiệt tình cùng Bảo Chiếu hôn môi, trên tay chậm rãi động. Bảo Chiếu vốn là mím môi, bị cậu dồn ép như thế, rốt cuộc liền giấu không được rên rỉ cùng thở gấp. Trong lúc hắn bất đắc dĩ dự định đành phải đợi Tô Lạc đưa tay về phía sau thăm dò thì Tô Lạc lại không có động tác gì.
“Cậu, cậu sao vậy…” Bảo Chiếu mở mắt ra nhìn Tô Lạc, lại phát hiện người con trai kia cười với hắn. Đây là lần đầu tiên Bảo Chiếu nhìn thấy Tô Lạc cười như vậy, trong ánh mắt kia tràn đầy ôn nhu, tựa hồ giống như sẽ tràn ra ngoài.
Tô Lạc ở trên môi Bảo Chiếu ấn xuống một nụ hôn, cởi bỏ quần áo của hắn, cũng một phen ném đi áo choàng trên người mình.
“Tô Lạc…” Bảo Chiếu mới vừa trầm tĩnh lại thân thể lại lần thứ hai căng thẳng.
Tô Lạc đang dạng chân ngồi trên người Bảo Chiếu, cậu dùng mông nhẹ nhàng cọ xát nửa người dưới của Bảo Chiếu, cúi người xuống cầm lấy dầu bôi trơn để ở một bên, chân mày nhếch lên : “Anh thật sự thích mùi dâu tây?”
Bảo Chiếu nhịn không được nâng người cọ lên trên người Tô Lạc, cũng không phải là chưa từng thấy bộ dáng lõa thể của Tô Lạc, thế nhưng Tô Lạc cười chân mày nhếch lên như thế này, Tô lạc làm càn như vậy ngồi ở trên người hắn cọ xát thật sự là khiến cho không người nào có thể chịu được.
Tô Lạc vẫn còn cười tươi, cậu cầm lấy tay Bảo Chiếu, đem dầu bôi trơn đổ lên trên, cúi đầu ngửi ngửi nói : “Ôi chao đúng là mùi dâu tây…” Lời còn chưa dứt, Bảo Chiếu cũng đã xoay người đem cậu đặt ở dưới thân.
“Này, anh không giữ lời…” Lời phàn nàn của Tô Lạc bị Bảo Chiếu vội vàng hôn nuốt lấy, ngón tay dính dầu bôi trơn hương dâu tây cũng hướng phía sau của cậu thăm dò đi vào. Cậu ngọ nguậy một chút, muốn né tránh, lại bị Bảo Chiếu gắt gao đè lại. Tô Lạc chớp chớp mắt, thở dài, tự động mở chân, hừ nói: “Anh, anh nhẹ chút…”
Nụ hôn của Bảo Chiếu vội vàng nồng nhiệt hạ xuống trên người, cũng giống như tính cách của hắn, nhiệt liệt rồi lại khó che dấu được dịu dàng. Tô Lạc nắm chặt lấy ga giường, theo ngón tay mở rộng của Bảo Chiếu, hơi thở dồn dập rên lên. Cuối cùng, nụ hôn của Bảo Chiếu dừng trên phân thân* của cậu, rồi mới ngẩng đầu nhìn cậu: “Tô Lạc, có thể chứ?”
Bày ra trên khuôn mặt anh tuấn dung mạo bị mồ hôi thấm ướt cùng với vẻ còn thật sự nghiêm túc khiến Tô Lạc có chút thẹn thùng, cậu liếc mắt nhìn Bảo Chiếu : “Sớm, đã sớm có thể… Ưhm!” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Bảo Chiếu liền động thân một cái chìm vào trong cơ thể cậu. Tô Lạc cong người, có chút khó chịu thở gấp.
Bảo Chiếu di chuyển thân mình, cúi đầu cười nói: “Đã sớm cái gì?”
Tô Lạc nhẫn nhịn cảm giác khác thường, một bên thở gấp một bên không cam lòng yếu thế nói : “Đã sớm có thể… ưhm!”
“Đã sớm cái gì hả?” Bảo Chiếu lại dùng hành động cắt đứt lời của cậu.
Tô Lạc oán hận trừng hắn, đáng tiếc ánh mắt này khiến cho Bảo Chiếu không thể bình tĩnh. Hắn một bên mạnh mẽ ra vào, một bên cười nói: “Đã sớm cái gì, cậu nói đi…”
“Đã sớm, đã sớm… ưhm… Sớm… A!” Tô Lạc dùng chân quấn lấy hông của hắn, nhịn không được rên rỉ lên, “Quản lí, anh… A… Hỗn trướng!”
Bảo Chiếu trực tiếp kéo cậu ngồi lên, ôm vào trong ngực: “Tiếp tục kêu quản lí nghe một chút nào.”
“Ưhm…” Ngồi trên người Bảo Chiếu, Tô Lạc khó chịu vặn vẹo cái eo, cự tuyệt tiếp tục kêu quản lí.
“Tiếp tục kêu quản lí.” Bảo Chiếu biên độ nhanh hơn, không không buông tha nói.
“Hỗn… Hỗn trướng!” Tô Lạc cào trên lưng hắn.
“Nhanh kêu quản lí đi…” Bảo Chiếu cắn trên vai cậu.
“Quản… Quản lí… Cái đầu của anh á!” Trợ lý đáng thương bị làm cho khóc nức nở…
Một góc hẻo lánh khác của thế giới, Dung Tiểu Xuân lo lắng nói: “Ông chủ, kế hoạch của anh rốt cục có thành công không thế?”
Bảo anh thảnh thơi lật một trang tạp chí, hỏi ngược lại: “Cậu nói sao?”
“Chính là Tiểu Tô trợ lý bộ dáng hết sức hung hãn a.” Quản lý nhà hàng Tiểu Xuân buông tay.
Ông chủ Bảo nhếch môi: “Tôi chỉ là đánh cược hi sinh một đứa ngốc, một đứa ngốc nhẹ dạ mà thôi a…”
——— ———————-
* phân thân: cái ấy ấy đó mà =))
Trời ơi tôi đi hết cả truyện rồi mới có một cái H dư này đây =))) Mọi người có đỡ được bạn Tô Lạc không, riêng ta thì không còn ngôn từ nào để nói nữa rồi =))
——— ———
/34
|