Ngay lúc Âm Tế Thiên cho rằng Bắc Minh không giúp hắn thay quần áo nữa thì Bắc Minh đột nhiên động thủ cởi y phục của mình. Âm Tế Thiên không khỏi trừng lớn hai mắt, rất nhanh Bắc Minh đã cởi ra được ngoại bào hoa lệ. Bắc Minh nhìn hắn, liền cởi vạt áo màu trắng ra, vừa nói: “Không tắm rửa cũng được, ta thích ôm ngươi không tắm rửa!”
Âm Tế Thiên cả người cứng đờ. Mẹ nhà nó! Y nói lời này là có ý gì? Không phải là y muốn làm cái gì đó liền bây giờ đi? Bắc Minh cởi áo trắng, lộ ra vùng ngực rắn chắc quanh năm suốt tháng rèn luyện thành đường cong *** tráng, cũng không giống như trong tưởng tượng rất là yếu đuối. Âm Tế Thiên phút chốc giận tái mặt. Nếu Bắc Minh thật sự làm ra chuyện gì với hắn, dựa vào năng lực hiện tại của hắn cũng không phản kháng được.
Âm Tế Thiên xoay người đi về hướng cửa phòng, kéo cửa thì phát hiện cửa phòng đã khóa chặt, kéo như thế nào cũng không kéo ra.
“Shit!” Hắn căm giận đá cánh cửa một cái, lúc này phía sau truyền đến tiếng nước. Âm Tế Thiên nhướng mày, xoay người thì thấy xuyên qua bình phong trong suốt thêu hoa sen hồng. Nhìn Bắc Minh ngồi vào dục dũng lớn chứa đủ ba người, dùng khăn trắng ướt nhẹp lau hai vai trắng nõn, giọt nước đọng trên da thịt mịn màn, nhẹ nhàng trượt xuống lượn theo đường cong vô cùng mị hoặc.
Không biết có phải là do cách một cái bình phong trong suốt hay không, mà hiện ra một loại mờ ảo mông lung mỹ cảm. Thế nhưng lại làm hắn cảm thấy Bắc Minh giờ phút này phá lệ mê người, thậm chí muốn đem y áp đảo dưới thân, hung hăng mà yêu thương một phen.
Đầu ầm lên tiếng, Âm Tế Thiên đột nhiên giật mình tỉnh lại, cuống quít rời đi tầm mắt mình, đưa tay đỡ trán, vô lực rên rỉ một tiếng: “Chết tiệt!”
Hắn như thế nào có thể có suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Như thế nào sẽ đối một người nam nhân sinh ra *** không nên có? Âm Tế Thiên cảm thấy từ sau khi hắn cùng Bắc Minh thành thân, thật nhanh trở nên không giống chính mình!
Hắn xoay người đi vào nội trắc, nằm lên giường, trong lòng không ngừng nhớ kỹ mình phải nhanh trở nên mạnh hơn, sau đó rời đi Bắc gia, không bao giờ nhìn thấy Bắc Minh nữa. Không lâusau, Bắc Minh cũng đi đến, nằm cạnh hắn, theo thói quen định đem người ôm vào trong lòng. Hai má Âm Tế Thiên dán vào trong ***g ngực xích lõa, không được tự nhiên mà động thân mình.
“Đừng động! Bắc Minh buộc chặt người, ấm ách lên tiếng: “Trước khi có được sự đồng ý của ngươi, ta sẽ không buộc ngươi làm sinh hoạt vợ chồng!”
Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, rõ ràng là hắn đã có được cam đoan mà mình muốn, thế nhưng lại cảm thấy hơi mất mát. Hắn nhanh chóng mặc kệ cảm giác khó hiểu kia, hỏi: “Gồm cả hôn môi?”
Hai tay Bắc Minh lại ôm chặt thêm vài phần, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Gồm cả hôn môi!”
Thanh âm của y phi thường khàn khàn, tối nghĩa, giống như là buộc y làm ra lựa chọn đau xót. Nghe được đáp án, Âm Tế Thiên cũng không cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn có chút khổ sở, muốn phát tiết lại không biết nên phát tiết như thế nào, cho đến khi nghe tiếng tim đập hữu lực của Bắc Minh mới chậm rãi tiêu tán đi.
Âm Tế Thiên cả người cứng đờ. Mẹ nhà nó! Y nói lời này là có ý gì? Không phải là y muốn làm cái gì đó liền bây giờ đi? Bắc Minh cởi áo trắng, lộ ra vùng ngực rắn chắc quanh năm suốt tháng rèn luyện thành đường cong *** tráng, cũng không giống như trong tưởng tượng rất là yếu đuối. Âm Tế Thiên phút chốc giận tái mặt. Nếu Bắc Minh thật sự làm ra chuyện gì với hắn, dựa vào năng lực hiện tại của hắn cũng không phản kháng được.
Âm Tế Thiên xoay người đi về hướng cửa phòng, kéo cửa thì phát hiện cửa phòng đã khóa chặt, kéo như thế nào cũng không kéo ra.
“Shit!” Hắn căm giận đá cánh cửa một cái, lúc này phía sau truyền đến tiếng nước. Âm Tế Thiên nhướng mày, xoay người thì thấy xuyên qua bình phong trong suốt thêu hoa sen hồng. Nhìn Bắc Minh ngồi vào dục dũng lớn chứa đủ ba người, dùng khăn trắng ướt nhẹp lau hai vai trắng nõn, giọt nước đọng trên da thịt mịn màn, nhẹ nhàng trượt xuống lượn theo đường cong vô cùng mị hoặc.
Không biết có phải là do cách một cái bình phong trong suốt hay không, mà hiện ra một loại mờ ảo mông lung mỹ cảm. Thế nhưng lại làm hắn cảm thấy Bắc Minh giờ phút này phá lệ mê người, thậm chí muốn đem y áp đảo dưới thân, hung hăng mà yêu thương một phen.
Đầu ầm lên tiếng, Âm Tế Thiên đột nhiên giật mình tỉnh lại, cuống quít rời đi tầm mắt mình, đưa tay đỡ trán, vô lực rên rỉ một tiếng: “Chết tiệt!”
Hắn như thế nào có thể có suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Như thế nào sẽ đối một người nam nhân sinh ra *** không nên có? Âm Tế Thiên cảm thấy từ sau khi hắn cùng Bắc Minh thành thân, thật nhanh trở nên không giống chính mình!
Hắn xoay người đi vào nội trắc, nằm lên giường, trong lòng không ngừng nhớ kỹ mình phải nhanh trở nên mạnh hơn, sau đó rời đi Bắc gia, không bao giờ nhìn thấy Bắc Minh nữa. Không lâusau, Bắc Minh cũng đi đến, nằm cạnh hắn, theo thói quen định đem người ôm vào trong lòng. Hai má Âm Tế Thiên dán vào trong ***g ngực xích lõa, không được tự nhiên mà động thân mình.
“Đừng động! Bắc Minh buộc chặt người, ấm ách lên tiếng: “Trước khi có được sự đồng ý của ngươi, ta sẽ không buộc ngươi làm sinh hoạt vợ chồng!”
Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, rõ ràng là hắn đã có được cam đoan mà mình muốn, thế nhưng lại cảm thấy hơi mất mát. Hắn nhanh chóng mặc kệ cảm giác khó hiểu kia, hỏi: “Gồm cả hôn môi?”
Hai tay Bắc Minh lại ôm chặt thêm vài phần, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Gồm cả hôn môi!”
Thanh âm của y phi thường khàn khàn, tối nghĩa, giống như là buộc y làm ra lựa chọn đau xót. Nghe được đáp án, Âm Tế Thiên cũng không cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn có chút khổ sở, muốn phát tiết lại không biết nên phát tiết như thế nào, cho đến khi nghe tiếng tim đập hữu lực của Bắc Minh mới chậm rãi tiêu tán đi.
/349
|