Vô Tâm muốn lặn xuống giếng, Cố đại nhân không ngăn, Nguyệt Nha muốn ngăn lại không ngăn được. Đêm đến, Cố đại nhân lấy cớ đi lấy vàng, biến mất dạng, Nguyệt Nha cầm một thỏi vàng ngồi ở trong phòng, bởi vì cuộc đời chưa bao giờ có được nhiều tài phú như thế, cho nên cẩn thận không dám lộn xộn. Vô Tâm thúc cương, tự mình cưỡi ngựa đi đại viện.
Vô Tâm không đầu không cuối sống rất nhiều năm, gặp người, gặp quỷ, vô luận là ai hắn cũng không dễ tin. Nữ sát khi còn sống là một tiểu nha hoàn chết oan, giữa trưa hồn phi phách tán, miệng còn che chở cho Nhạc Khởi La, có thể thấy được Nhạc Khởi La trong lòng nàng, so với chính nàng quan trọng hơn. Nhạc Khởi La chết thảm, chẳng lẽ nàng chết thoải mái? Trước vẫn im lặng tu luyện suốt trăm năm, sao hai tháng gần đây lại gấp đến độ bắt đầu giết người?
Trước cửa có hai gã vệ binh, tuy biết tòa viện sạch sẽ, vẫn sống chết không chịu vào cửa nửa bước, thật ra lại đúng ý Vô Tâm. Xuống ngựa tiến vào cửa lớn, cô đơn bóng chiếc đi đến hậu viện. Mặt sân còn dư tro tàn, dưới ánh chiều tà, tựa như xương cốt sau khi hỏa thiêu.
Mặt trời chưa lặn, âm khí chưa dậy, nếu có quỷ, cũng không xuất hiện. Vô Tâm tới tìm quỷ, chậm rãi cởi quần áo giày dép, trần truồng ngồi trên miệng giếng, một bên chờ mặt trời xuống núi, một bên nhìn xuống nước. Trong giếng tối om sâu không lường được, bọt khí từ từ nổi lên, vỡ tan từng chuỗi từng chuỗi.
Trời rốt cục cũng tối, một vầng trăng sáng bay lên giữa không trung. Bầu trời đêm đen như nhung, trăng sáng như bạch ngọc, chung quanh phân tán mấy đốm sao lấm tấm. Gió đêm thanh lương chạm vào người, giờ phút này tuy hắc ám, nhưng là thời điểm thoải mái nhất trong ngày. Vô Tâm thích ý thở ra một hơi dài, sau đó hai tay chống xuống miệng giếng, hai chân chạm vào nước bên trong.
Nước giếng bên trong không có tóc dài, làm cho hành động của Vô Tâm dễ dàng hơn rất nhiều. Lặn xuống đáy giếng rồi định thần, hắn mở hai mắt nhìn về phía trước, thấy một vách đá tầm thường. Hai tay gạt nước bơi lên trước, đứng trước vách đá, không hành động thiếu suy nghĩ, trong đầu nhớ lại hành động điên cuồng của nữ sát sáng hôm trước.
Nếu mục đích của tiểu nha hoàn là muốn đánh vỡ vách đá, không tu thành sát không thể làm được, vậy mình lấy cái gì đập? Hồn phách có thể xuyên tường, nhưng trên mặt vách đá khắc bát quái, nhất định là có lực lượng uy nghiêm, không cho tai họa tới gần, mà bản lĩnh tiểu nha hoàn có hạn, cho nên đập nát nửa thân thể còn không thành công. Nếu nàng cố gắng tu luyện thêm mấy chục năm khả năng sẽ được, vậy mà hành vi khác thường, chẳng lẽ trong lòng vội vàng, không thể chờ thêm?
Vô Tâm một bên suy tư, một bên cao thấp xem kỹ bát quái trên vách đá. Bát quái chính là bát quái, vây quanh trung gian là cá âm dương, không có gì đặc biệt. Không đặc biệt, lại có thể ngăn chặn Quỷ Sát, dĩ nhiên là do người vẽ có pháp lực cao cường. Sát vào một chút, tỉ mỉ nhìn lại bát quái một lần, cuối cùng cả kinh, bát quái đồ cùng cá âm dương tất cả đều ngược, mà mắt cá thống nhất tô thành màu đỏ!
Vô Tâm vẫn cảm giác mặt ngoài vách đá quanh quẩn một tầng khí thuần dương, chuyên ngăn yêu ma tai hoạ, vạn không nghĩ tới khí thuần dương hợp với chí âm tà trận lại thành lấy độc trị độc. Vẫn bất động lơ lửng trong nước, Vô Tâm cho rằng bất luận phía sau có trấn cái gì, người bày trận chỉ chuyện bé xé ra to.
Một chuỗi bọt khí lại xẹt qua trước mắt, Vô Tâm dọc theo tung tích bọt nước truy tìm lai lịch. Hắn phát hiện chỗ mắt cá màu đỏ có một cái khe rất nhỏ. Cái khe giống như chỗ sinh sản của phụ nữ, nở ra từng quả từng quả bọt khí.
Vô Tâm không dám hành động bừa bãi, nghĩ nữ sát đánh vỡ vách đá, là muốn giết, hay cứu? Nếu mặt sau là Nhạc Khởi La, khả năng không phải giết, bởi vì tiểu nha hoàn trước khi hồn phi phách tán còn cầu mình không thương tổn Nhạc Khởi La. Không phải giết, mà là cứu, nhưng cứu như thế nào? Nhạc Khởi La đã chết một trăm năm có lẻ, thân xác đã sớm phân hủy hết. Hay là hồn phách bị nhốt, không thể chuyển sinh?
Vô Tâm nhớ rõ tiểu nha hoàn nói Đoàn gia nghèo khó, hình như là hộ bình thường, đã như vậy sao lại giết người? Cho dù muốn báo thù, cũng một đao đòi mạng, lãng phí tâm sức như thế này làm gì? Rốt cuộc Nhạc Khởi La có vấn đề, hay Đoàn gia có vấn đề?
Vô Tâm thật sự không rõ, thấy mắt cá đỏ dị thường, không biết dùng mực gì vẽ ra, ở trong nước không bị phai màu. Nhịn không được vươn một ngón tay, chạm vào mắt cá một cái, nhưng chưa chờ hắn thu hồi ngón tay, bỗng chợt nghe một tiếng long trời lở đất. Dòng khí như bài sơn đảo hải phá đá mà ra, nước giếng hỗn độn đá to đá nhỏ, theo dòng khí xoáy tròn sôi trào, ào ào đổ vào khoảng không khô ráo phía sau vách đá. Vô Tâm nước chảy bèo trôi bị cuốn vào một căn phòng, chỉ thấy bên trong bốn vách tường bằng phẳng xám trắng, phù chú như rồng bay phượng múa đen ngòm. Chính giữa đặt một cỗ quan tài đỏ tươi, chẳng những bị xích sắt trói chặt, mà còn dán kín phù chú màu vàng. Đầu óc choáng váng, bị dòng nước cùng đá đánh dạt lên trước, không tự chủ mạnh mẽ rơi đập vào đầu quan tài. Chịu đau bám lấy quan tài mà dựa, nào biết quan tài vẫn chưa đóng đinh, dây xích đã tuột ra từ lúc nào. Đúng lúc một trận bọt khí xông thẳng lên làm bật nắp quan tài, lộ ra hai lá phù chú dán trên mặt người. Vô Tâm liếc mắt nhìn một cái, thấy đối phương mặc một bộ lễ phục cổ, hai tay để lên trước đan vào nhau. Cư nhiên không hư thối, xương thịt đầy đủ, có tư thế con cái quan lại, người này tám chín phần mười chính là Nhạc Khởi La. Khó khăn nhấc tay, Vô Tâm muốn bóc hai đạo phù chú để nhìn rõ mặt người, không ngờ bị một khối đá lớn xuôi dòng đập ngay giữa lựng. Hắn đau nên nhẹ buông tay, cuốn theo dòng nước. Vùng vẫy trong nước một hồi, vật lộn mãi mới vươn tay bóc được phù chú, nhưng chưa kịp nhìn cứ bị nước giếng cuốn vòng quanh, không được tự do hành động. "Cộp" một cái đập đầu vào vách tường, lập tức bưng tay ôm đầu, vẻ mặt như cầu xin. Chưa hết đau, lại một dòng nước đánh thẳng tới, mang hắn cuốn trở lại đáy giếng.
Vô Tâm ngửa đầu hướng bơi lên trên, không dám dừng lại trong nước. Dòng nước đông một cái tây một cái, mang lực đạo kinh người chao đảo vô định. Hắn biết có đi xuống lần nữa cũng vô dụng, chỉ tổ giơ người chịu đánh. Không cần nói cũng biết mật thất có tà môn, trong đó huyền cơ khó thấu. Vô Tâm bám vách giếng ngoi lên, mệt chết đi, toàn thân đau nhức.
Ngồi trên miệng giếng lõng tõng nước, hắn cúi đầu phun ra một ngụm. Ngửa đầu nhìn trăng sáng, bỗng phát hiện trong tay mình còn nắm một đạo phù chú.
Lá bùa mềm dẻo, tuy ngấm nước nhưng không tan, có thể thấy không phải giấy vàng thông thường. Vô Tâm mở rộng ra nhìn kỹ, trên mặt vẽ quanh co khúc khuỷu loạn một mạch, không hiểu nên không để tâm lắm. Lá bùa vốn dán trên quan tài, quan tài bị động làm cho phù chú phân tán. Nâng tay vuốt đi bọt nước trên mặt, Vô Tâm bỗng nổi lên nghi ngờ: "Mình đập vách đá, lại phá quan tài... liệu có gặp rắc rối không?"
Quay người lại miệng giếng, hắn nhắm mắt, vẫn không cảm giác được có hồn phách, vẫn gió âm khí lạnh như trước.
Đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, nhét lá bùa lành lặn vào túi áo. Nghĩ ngày mai Cố đại nhân bắn tung chỗ này, cho dù dưới lòng đất có tai họa, gặp phải ánh nắng cũng không trốn thoát.
Nghĩ xong liền rời đi.
Vô Tâm cưỡi ngựa trở về bộ tư lệnh, phát hiện Cố đại nhân còn chưa trở về. Cứ thế bước vào phòng tối om, không mở đèn điện, mắt thấy trên giường có người ngồi dậy, hắn vội vàng nói: "Anh không có chuyện gì, em ngủ đi, anh cũng muốn ngủ."
Trong phòng tối lửa tắt đèn, Nguyệt Nha nghe ngữ khí hắn bình thản, yên tâm lại nằm xuống. Vô Tâm rón ra rón rén lên giường, vì nhất thời ngủ không được, ngây ngốc nhìn bóng dáng Nguyệt Nha.
Mắt hắn rất tinh, bên ngoài lại có trăng sáng cho nên nhìn Nguyệt Nha mười phần rõ ràng. Nguyệt Nha nghiêng người ôm đùi ngủ, thắt lưng thon mảnh, cặp mông tròn vo. Vô Tâm vẫn cho rằng dáng người Nguyệt Nha giống hồ lô, hắn muốn ôm hồ lô ngủ, hoặc là bị hồ lô ôm ngủ. Hai người cùng nhau nằm trong chăn ấm, anh làm em đau em yêu anh, cỡ nào tốt.
Cẩn thận dịch về phía trước, hắn quyết định ngày mai mang theo Nguyệt Nha rời huyện Văn, chỉ cần có bạn, đi nơi nào cũng được .
Vô Tâm miên man bất định, từ Nguyệt Nha nghĩ đến hồ lô, từ hồ lô nghĩ đến ổ chăn, nghĩ đến đắc chí, quên cả đau. Lâu sau tâm tư vừa chuyển, lại nhớ tới cái giếng.
Nước lạnh, giếng sâu còn có oan hồn, âm càng thêm âm, trăm năm trước người thưa địa thế hoang vắng, nên âm khí trong giếng quả rất thuần túy. Vô Tâm trong lúc vô ý cho tay vào túi áo, đụng đến lá bùa. Trong lòng vừa động, nhớ ngày đó Đoàn gia làm ác đơn giản chỉ để báo thù? Rõ ràng là thiên thời địa lợi nhân hoà, nhân dịp giam cầm Nhạc Khởi La!
Không phải giết, mà là giam cầm, nếu Nhạc Khởi La thật sự là người.
Vô Tâm trải qua vô số sự tình ly kỳ, thấy nhưng không hiểu, nghĩ không ra rõ ràng, lười không muốn nghĩ nữa. Mơ mơ màng màng nhắm mắt, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ. Không ngờ ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, sức ép không khí quá lớn làm cửa sổ thủy tinh dập nát. Vô Tâm đột ngột ngồi dậy, chỉ thấy bên ngoài lóe lên ánh lửa thuốc súng cùng tiếng hét của vệ binh.
Nguyệt Nha bị vụn thủy tinh bay vào người, may mắn bình yên vô sự. Cứng họng ngồi dậy, cô hoang mang lo sợ ôm gối, chợt nghe Vô Tâm kêu lên: "Nguyệt Nha, xuống dưới!"
Nguyệt Nha sợ tới mức không có chủ ý, luống cuống tay chân nghe lời. Vội vội vàng vàng đi giày, bàn tay căng thẳng được Vô Tâm dùng sức nắm chặt. Vô Tâm kéo cô vào trong lòng, ôm thắt lưng chạy ra ngoài. Ra khỏi một bước, nghe bên ngoài có người khóc nức nở kêu: "Tư lệnh đâu? Tư lệnh đâu? Trương đội trưởng phản rồi, đang khai chiến trên đường cái!"
Vô Tâm không dừng lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem Nguyệt Nha rời khỏi bộ tư lệnh. Chạy không xa, chợt nghe phía sau một tiếng nổ lớn, Vô Tâm cùng Nguyệt Nha nhìn lại, phát hiện bộ tư lệnh trúng đạn pháo, phòng ở đều bị san phẳng!
Vô Tâm không đầu không cuối sống rất nhiều năm, gặp người, gặp quỷ, vô luận là ai hắn cũng không dễ tin. Nữ sát khi còn sống là một tiểu nha hoàn chết oan, giữa trưa hồn phi phách tán, miệng còn che chở cho Nhạc Khởi La, có thể thấy được Nhạc Khởi La trong lòng nàng, so với chính nàng quan trọng hơn. Nhạc Khởi La chết thảm, chẳng lẽ nàng chết thoải mái? Trước vẫn im lặng tu luyện suốt trăm năm, sao hai tháng gần đây lại gấp đến độ bắt đầu giết người?
Trước cửa có hai gã vệ binh, tuy biết tòa viện sạch sẽ, vẫn sống chết không chịu vào cửa nửa bước, thật ra lại đúng ý Vô Tâm. Xuống ngựa tiến vào cửa lớn, cô đơn bóng chiếc đi đến hậu viện. Mặt sân còn dư tro tàn, dưới ánh chiều tà, tựa như xương cốt sau khi hỏa thiêu.
Mặt trời chưa lặn, âm khí chưa dậy, nếu có quỷ, cũng không xuất hiện. Vô Tâm tới tìm quỷ, chậm rãi cởi quần áo giày dép, trần truồng ngồi trên miệng giếng, một bên chờ mặt trời xuống núi, một bên nhìn xuống nước. Trong giếng tối om sâu không lường được, bọt khí từ từ nổi lên, vỡ tan từng chuỗi từng chuỗi.
Trời rốt cục cũng tối, một vầng trăng sáng bay lên giữa không trung. Bầu trời đêm đen như nhung, trăng sáng như bạch ngọc, chung quanh phân tán mấy đốm sao lấm tấm. Gió đêm thanh lương chạm vào người, giờ phút này tuy hắc ám, nhưng là thời điểm thoải mái nhất trong ngày. Vô Tâm thích ý thở ra một hơi dài, sau đó hai tay chống xuống miệng giếng, hai chân chạm vào nước bên trong.
Nước giếng bên trong không có tóc dài, làm cho hành động của Vô Tâm dễ dàng hơn rất nhiều. Lặn xuống đáy giếng rồi định thần, hắn mở hai mắt nhìn về phía trước, thấy một vách đá tầm thường. Hai tay gạt nước bơi lên trước, đứng trước vách đá, không hành động thiếu suy nghĩ, trong đầu nhớ lại hành động điên cuồng của nữ sát sáng hôm trước.
Nếu mục đích của tiểu nha hoàn là muốn đánh vỡ vách đá, không tu thành sát không thể làm được, vậy mình lấy cái gì đập? Hồn phách có thể xuyên tường, nhưng trên mặt vách đá khắc bát quái, nhất định là có lực lượng uy nghiêm, không cho tai họa tới gần, mà bản lĩnh tiểu nha hoàn có hạn, cho nên đập nát nửa thân thể còn không thành công. Nếu nàng cố gắng tu luyện thêm mấy chục năm khả năng sẽ được, vậy mà hành vi khác thường, chẳng lẽ trong lòng vội vàng, không thể chờ thêm?
Vô Tâm một bên suy tư, một bên cao thấp xem kỹ bát quái trên vách đá. Bát quái chính là bát quái, vây quanh trung gian là cá âm dương, không có gì đặc biệt. Không đặc biệt, lại có thể ngăn chặn Quỷ Sát, dĩ nhiên là do người vẽ có pháp lực cao cường. Sát vào một chút, tỉ mỉ nhìn lại bát quái một lần, cuối cùng cả kinh, bát quái đồ cùng cá âm dương tất cả đều ngược, mà mắt cá thống nhất tô thành màu đỏ!
Vô Tâm vẫn cảm giác mặt ngoài vách đá quanh quẩn một tầng khí thuần dương, chuyên ngăn yêu ma tai hoạ, vạn không nghĩ tới khí thuần dương hợp với chí âm tà trận lại thành lấy độc trị độc. Vẫn bất động lơ lửng trong nước, Vô Tâm cho rằng bất luận phía sau có trấn cái gì, người bày trận chỉ chuyện bé xé ra to.
Một chuỗi bọt khí lại xẹt qua trước mắt, Vô Tâm dọc theo tung tích bọt nước truy tìm lai lịch. Hắn phát hiện chỗ mắt cá màu đỏ có một cái khe rất nhỏ. Cái khe giống như chỗ sinh sản của phụ nữ, nở ra từng quả từng quả bọt khí.
Vô Tâm không dám hành động bừa bãi, nghĩ nữ sát đánh vỡ vách đá, là muốn giết, hay cứu? Nếu mặt sau là Nhạc Khởi La, khả năng không phải giết, bởi vì tiểu nha hoàn trước khi hồn phi phách tán còn cầu mình không thương tổn Nhạc Khởi La. Không phải giết, mà là cứu, nhưng cứu như thế nào? Nhạc Khởi La đã chết một trăm năm có lẻ, thân xác đã sớm phân hủy hết. Hay là hồn phách bị nhốt, không thể chuyển sinh?
Vô Tâm nhớ rõ tiểu nha hoàn nói Đoàn gia nghèo khó, hình như là hộ bình thường, đã như vậy sao lại giết người? Cho dù muốn báo thù, cũng một đao đòi mạng, lãng phí tâm sức như thế này làm gì? Rốt cuộc Nhạc Khởi La có vấn đề, hay Đoàn gia có vấn đề?
Vô Tâm thật sự không rõ, thấy mắt cá đỏ dị thường, không biết dùng mực gì vẽ ra, ở trong nước không bị phai màu. Nhịn không được vươn một ngón tay, chạm vào mắt cá một cái, nhưng chưa chờ hắn thu hồi ngón tay, bỗng chợt nghe một tiếng long trời lở đất. Dòng khí như bài sơn đảo hải phá đá mà ra, nước giếng hỗn độn đá to đá nhỏ, theo dòng khí xoáy tròn sôi trào, ào ào đổ vào khoảng không khô ráo phía sau vách đá. Vô Tâm nước chảy bèo trôi bị cuốn vào một căn phòng, chỉ thấy bên trong bốn vách tường bằng phẳng xám trắng, phù chú như rồng bay phượng múa đen ngòm. Chính giữa đặt một cỗ quan tài đỏ tươi, chẳng những bị xích sắt trói chặt, mà còn dán kín phù chú màu vàng. Đầu óc choáng váng, bị dòng nước cùng đá đánh dạt lên trước, không tự chủ mạnh mẽ rơi đập vào đầu quan tài. Chịu đau bám lấy quan tài mà dựa, nào biết quan tài vẫn chưa đóng đinh, dây xích đã tuột ra từ lúc nào. Đúng lúc một trận bọt khí xông thẳng lên làm bật nắp quan tài, lộ ra hai lá phù chú dán trên mặt người. Vô Tâm liếc mắt nhìn một cái, thấy đối phương mặc một bộ lễ phục cổ, hai tay để lên trước đan vào nhau. Cư nhiên không hư thối, xương thịt đầy đủ, có tư thế con cái quan lại, người này tám chín phần mười chính là Nhạc Khởi La. Khó khăn nhấc tay, Vô Tâm muốn bóc hai đạo phù chú để nhìn rõ mặt người, không ngờ bị một khối đá lớn xuôi dòng đập ngay giữa lựng. Hắn đau nên nhẹ buông tay, cuốn theo dòng nước. Vùng vẫy trong nước một hồi, vật lộn mãi mới vươn tay bóc được phù chú, nhưng chưa kịp nhìn cứ bị nước giếng cuốn vòng quanh, không được tự do hành động. "Cộp" một cái đập đầu vào vách tường, lập tức bưng tay ôm đầu, vẻ mặt như cầu xin. Chưa hết đau, lại một dòng nước đánh thẳng tới, mang hắn cuốn trở lại đáy giếng.
Vô Tâm ngửa đầu hướng bơi lên trên, không dám dừng lại trong nước. Dòng nước đông một cái tây một cái, mang lực đạo kinh người chao đảo vô định. Hắn biết có đi xuống lần nữa cũng vô dụng, chỉ tổ giơ người chịu đánh. Không cần nói cũng biết mật thất có tà môn, trong đó huyền cơ khó thấu. Vô Tâm bám vách giếng ngoi lên, mệt chết đi, toàn thân đau nhức.
Ngồi trên miệng giếng lõng tõng nước, hắn cúi đầu phun ra một ngụm. Ngửa đầu nhìn trăng sáng, bỗng phát hiện trong tay mình còn nắm một đạo phù chú.
Lá bùa mềm dẻo, tuy ngấm nước nhưng không tan, có thể thấy không phải giấy vàng thông thường. Vô Tâm mở rộng ra nhìn kỹ, trên mặt vẽ quanh co khúc khuỷu loạn một mạch, không hiểu nên không để tâm lắm. Lá bùa vốn dán trên quan tài, quan tài bị động làm cho phù chú phân tán. Nâng tay vuốt đi bọt nước trên mặt, Vô Tâm bỗng nổi lên nghi ngờ: "Mình đập vách đá, lại phá quan tài... liệu có gặp rắc rối không?"
Quay người lại miệng giếng, hắn nhắm mắt, vẫn không cảm giác được có hồn phách, vẫn gió âm khí lạnh như trước.
Đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, nhét lá bùa lành lặn vào túi áo. Nghĩ ngày mai Cố đại nhân bắn tung chỗ này, cho dù dưới lòng đất có tai họa, gặp phải ánh nắng cũng không trốn thoát.
Nghĩ xong liền rời đi.
Vô Tâm cưỡi ngựa trở về bộ tư lệnh, phát hiện Cố đại nhân còn chưa trở về. Cứ thế bước vào phòng tối om, không mở đèn điện, mắt thấy trên giường có người ngồi dậy, hắn vội vàng nói: "Anh không có chuyện gì, em ngủ đi, anh cũng muốn ngủ."
Trong phòng tối lửa tắt đèn, Nguyệt Nha nghe ngữ khí hắn bình thản, yên tâm lại nằm xuống. Vô Tâm rón ra rón rén lên giường, vì nhất thời ngủ không được, ngây ngốc nhìn bóng dáng Nguyệt Nha.
Mắt hắn rất tinh, bên ngoài lại có trăng sáng cho nên nhìn Nguyệt Nha mười phần rõ ràng. Nguyệt Nha nghiêng người ôm đùi ngủ, thắt lưng thon mảnh, cặp mông tròn vo. Vô Tâm vẫn cho rằng dáng người Nguyệt Nha giống hồ lô, hắn muốn ôm hồ lô ngủ, hoặc là bị hồ lô ôm ngủ. Hai người cùng nhau nằm trong chăn ấm, anh làm em đau em yêu anh, cỡ nào tốt.
Cẩn thận dịch về phía trước, hắn quyết định ngày mai mang theo Nguyệt Nha rời huyện Văn, chỉ cần có bạn, đi nơi nào cũng được .
Vô Tâm miên man bất định, từ Nguyệt Nha nghĩ đến hồ lô, từ hồ lô nghĩ đến ổ chăn, nghĩ đến đắc chí, quên cả đau. Lâu sau tâm tư vừa chuyển, lại nhớ tới cái giếng.
Nước lạnh, giếng sâu còn có oan hồn, âm càng thêm âm, trăm năm trước người thưa địa thế hoang vắng, nên âm khí trong giếng quả rất thuần túy. Vô Tâm trong lúc vô ý cho tay vào túi áo, đụng đến lá bùa. Trong lòng vừa động, nhớ ngày đó Đoàn gia làm ác đơn giản chỉ để báo thù? Rõ ràng là thiên thời địa lợi nhân hoà, nhân dịp giam cầm Nhạc Khởi La!
Không phải giết, mà là giam cầm, nếu Nhạc Khởi La thật sự là người.
Vô Tâm trải qua vô số sự tình ly kỳ, thấy nhưng không hiểu, nghĩ không ra rõ ràng, lười không muốn nghĩ nữa. Mơ mơ màng màng nhắm mắt, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ. Không ngờ ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, sức ép không khí quá lớn làm cửa sổ thủy tinh dập nát. Vô Tâm đột ngột ngồi dậy, chỉ thấy bên ngoài lóe lên ánh lửa thuốc súng cùng tiếng hét của vệ binh.
Nguyệt Nha bị vụn thủy tinh bay vào người, may mắn bình yên vô sự. Cứng họng ngồi dậy, cô hoang mang lo sợ ôm gối, chợt nghe Vô Tâm kêu lên: "Nguyệt Nha, xuống dưới!"
Nguyệt Nha sợ tới mức không có chủ ý, luống cuống tay chân nghe lời. Vội vội vàng vàng đi giày, bàn tay căng thẳng được Vô Tâm dùng sức nắm chặt. Vô Tâm kéo cô vào trong lòng, ôm thắt lưng chạy ra ngoài. Ra khỏi một bước, nghe bên ngoài có người khóc nức nở kêu: "Tư lệnh đâu? Tư lệnh đâu? Trương đội trưởng phản rồi, đang khai chiến trên đường cái!"
Vô Tâm không dừng lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem Nguyệt Nha rời khỏi bộ tư lệnh. Chạy không xa, chợt nghe phía sau một tiếng nổ lớn, Vô Tâm cùng Nguyệt Nha nhìn lại, phát hiện bộ tư lệnh trúng đạn pháo, phòng ở đều bị san phẳng!
/41
|