Ý của Vô Tâm là rời đi trước bình minh. Bình minh vẫn còn tối nhưng đã có dương khí, quỷ nhỏ không dám làm loạn. Quỷ không ra, trời giá rét mờ tối dĩ nhiên người cũng không ra, có thể thoải mái trèo tường. Nếu không kịp bình minh cũng không sao, trốn vào vườn hoa đợi trời tối là được. Trong vườn hoang vắng, kể cả là ban ngày cũng không có quỷ, không có người.
Hắn tính toán tốt lắm, nhưng dưới giếng không có trăng cũng không có sao, lại chăm chú ghi nhớ đồ hình thành ra quên hết thời gian. Đợi tới khi chui từ quan tài ra, mới bỗng nhớ tới thời gian có hạn không thể mãi lưu luyến nơi đây. Bơi từ mật thất ra đáy giếng, hắn ngửa đầu nhìn lên không ngừng than khổ… bầu trời đã chuyển sang màu xanh trắng.
Hai chân đạp mạnh đáy giếng, mượn lực hướng lên phía trước, "Rào" một tiếng ngoi lên khỏi mặt nước. Bỗng nhiên lập tức nghe thấy một tràng tiếng động truyền vào trong tai, là tiếng sắt ma sát với đá. Ngẩng đầu nhìn phát hiện miệng giếng có bốn cánh tay vươn ra, chụp vào một cái lồng sắt rất nặng!
Lồng sắt đan xen rất nhiều thanh, hình như không chỉ che lại miệng giếng, mà thành giếng cũng che kín hết. Vô Tâm biết là hỏng việc rồi, tay và chân bám vào vách tường nhô lên, nhưng không nhiều, chỉ đủ thấy mặt trời.
Bốn gã lính đang nâng đá lớn chắn lên trên lồng sắt, thình lình nổi lên một cái đầu không khỏi giật mình. Dù bị dọa nhưng trước mặt bà Chín không một ai dám lên tiếng. Nhạc Khởi La đoan đoan chính chính đứng trước giếng, hai tay cho vào túi áo, cả người bất động, chỉ có một đầu tóc đen thui nhẹ nhàng phất phơ theo gió lạnh.
Lồng sắt cao hơn miệng giếng một cái đầu, Vô Tâm hai tay nắm lấy song sắt nhìn Nhạc Khởi La ngưỡng mộ. Hai bên đối diện chốc lát, bầu trời cũng càng sáng rõ. Sắp xếp người đứng quanh bốn phía thật tốt, vệ sĩ nghiêm trang tuân thủ chức trách, nâng súng trường nhằm mục tiêu miệng giếng.
Nhạc Khởi La mỉm cười, nhỏ giọng yêu kiều nói: "Đại ca, chui đầu vào lưới a!"
Vô Tâm rốt cục mở miệng, khàn tiếng nói: "Ngàn giang có thủy thiên giang nguyệt, vạn lý vô vân vạn dặm thiên."
Nhạc Khởi La nháy mắt tình tứ, bát phong bất động: "Đổi câu khác đi. Đọc một trăm năm, đã sớm đọc đến ghét!"
Vô Tâm dừng ở ánh mắt của cô, thấy rõ giữa mắt phải có điểm đỏ: "Mới một trăm năm đã ghét?"
Nhạc Khởi La đi về phía trước hai bước, tư thái cùng bộ dáng đều như một cô em gái, muốn trưởng thành chưa trưởng thành, mềm mại mang theo tính trẻ con: "Huynh đọc mấy trăm năm?"
Vô Tâm lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Gió thổi bay tóc mái Nhạc Khởi La, lộ ra cái trán như ngọc: "Không nhớ rõ? Chẳng lẽ khai thiên lập địa đã có huynh?"
Vô Tâm tiếp tục lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Nhạc Khởi La nhấc chân đi lên lồng sắt, chậm rãi ngồi xổm xuống ngay trên Vô Tâm. Đầu ngón tay chạm nhẹ ngón tay Vô Tâm, cô hứng thú cúi đầu nhìn hắn: "Tới làm gì? Muốn tìm biện pháp đối phó ta?"
Vô Tâm ngẩng mặt: "Ta không tìm được."
Nhạc Khởi La thân thiết di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm hắn: "Huynh không tìm được biện pháp, còn ta đã tìm được rồi."
Vô Tâm nâng hai chân chặn vào vách tường, đem thân thể trần truồng phơi ra trước ánh mặt trời và gió lạnh: "Ta không yêu cô."
Nhạc Khởi La xem kỹ Vô Tâm trần truồng, "Xuy" một tiếng bật cười: "Lâu ngày sinh tình."
Vô Tâm nghiêng đầu nhìn cô: "Lâu ngày sinh tình? Cũng không rõ cô là nam hay nữ."
Nhạc Khởi La đặt mông ngồi xuống, nở nụ cười như một chuỗi chuông bạc, sau khi cười xong cúi đầu hỏi Vô Tâm: "Có muốn ta cởi quần áo nghiệm thân?"
Vô Tâm buông hai tay ôm lấy đầu gối, "Bùm" một tiếng chìm vào trong nước.
Nhạc Khởi La ngẩn ra, lập tức quỳ bốn chân ghé vào trên lồng sắt, dùng tiếng nói như chim nhỏ cả giận hét xuống dưới: "Có ý tứ gì?"
Vô Tâm rơi vào trong nước, cảm giác nước giếng so với không khí ấm áp hơn chút. Chìm đến đáy giếng bơi vào mật thất, hắn nằm vào trong quan tài, không nghĩ ra phương pháp chạy trốn. Cũng may Nguyệt Nha và Cố đại nhân đều biết, hơn nữa biết hắn sẽ không chết, đại khái chờ một thời gian cũng không sốt ruột.
Qua không lâu, hắn nghe thấy lồng sắt bị súng gõ leng keng. Ra khỏi quan tài trồi lên mặt nước lại thấy Nhạc Khởi La.
Nhạc Khởi La ngồi xổm trên mặt lồng sắt, để xuống một cái bát to. Trước mặt Vô Tâm đem một bao bột phấn đổ vào. Trong bát đầy thịt tươi, cô lấy tay chỉ vào chỗ bột hỏi Vô Tâm: "Huynh có đói bụng không?"
Vô Tâm nhảy lên, hai tay tóm lấy song sắt: "Ta không ăn thịt người!"
Tay Nhạc Khởi La nhỏ bé lạnh cứng đỏ bừng: "Không phải thịt người, là thịt bò."
Sau đó nhìn Vô Tâm: "Bỏ thêm thạch tín, ăn hay không?"
Vô Tâm ngẩng đầu mở miệng, môi góc cạnh rõ ràng, răng nanh rất trắng đầu lưỡi rất hồng. Nhạc Khởi La cầm một miếng thịt lên đút cho hắn, hắn như rất đói bụng, ăn không nhai mà nuốt thẳng cổ. Nuốt xuống rồi lại ngửa mặt há miệng kêu đòi ăn.
Cách trấn song tua tủa, Nhạc Khởi La ném một miếng thịt bò vào miệng của hắn. Đợi hết một bát to thịt, cô nắn bóp ngón tay: "Hết rồi."
Vô Tâm nói: "Giữa trưa ta muốn ăn chín."
Nhạc Khởi La dùng hai ngón tay sờ mái tóc ngắn của hắn, không biết thế nào mới có thể làm hắn phục tùng, đối với sinh vật không có hồn phách cô thật bó tay vô sách. Vô Tâm để cô sờ, cũng không muốn lấy cứng đối cứng.
Giữa trưa Nhạc Khởi La đút cho hắn rất nhiều tôm, buổi tối lại đưa vào miệng hắn từng khối từng khối hành khô phi. Vô Tâm ăn xong hai miếng hành khô, hỏi Nhạc Khởi La: "Cô muốn nhốt ta tới khi nào?"
Vệ binh trong viện đã ra ngoài hết, Nhạc Khởi La cúi đầu nhìn hắn chăm chú: "Lâu ngày sinh tình, cho nên muốn nhốt lâu một chút."
Vô Tâm nhấc chân chống vách tường, nhẹ nhàng lay động treo trong giếng: "Ta đối với cô đã sinh ra cảm tình."
Nhạc Khởi La vỗ hai tay đầy mỡ ngấy như là thực vui mừng. Không ngờ Vô Tâm lại lập tức nói: "Nhưng cho đến khi cô lớn, ta sẽ không muốn cô."
Nhạc Khởi La nhất thời cười nhạt hừ một tiếng, lập tức giống như con châu chấu nhỏ nằm úp sấp xuống sát vào Vô Tâm. Đôi môi phấn hồng mấp máy, đè giọng nói nhỏ: "Luận làm người, ta đàn ông đã làm đàn bà cũng đã làm. Luận đạo đi, ta chính đạo thông hiểu tà đạo cũng thông hiểu. Bằng thân phận cùng cảnh giới của ta, sẽ muốn thỏa mãn ham muốn trên giường của huynh sao? Nực cười!"
Vô Tâm không cho là đúng đáp: "Thân phận của cô, đơn giản chỉ là bà Chín nửa người nửa yêu. Cảnh giới của cô, đơn giản chỉ là không từ thủ đoạn muốn trường sinh bất tử. Ta nói cho cô, ta tuy không phải băng thanh ngọc khiết, cũng coi như tam trinh cửu liệt, nói không cần là không cần. Nhưng nếu cô thả ta ra ngoài, ta có thể cùng cô giao kết bằng hữu. Tương lai cô già mà không chết, thời điểm kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, có thể tới tìm ta càu nhàu."
Nhạc Khởi La còn ghé vào lồng sắt, co lại đôi lông mày đậm nhạt vừa phải trừng Vô Tâm: "Huynh không nghĩ tới hỏi lai lịch của ta một câu sao?"
Vô Tâm có chút mệt mỏi, hai tay tuy còn bám lấy song sắt nhưng thân thể bắt đầu chậm rãi chìm xuống: "Ta không gì không biết, không cần hỏi."
Sau đó buông lỏng ngón tay muốn trở lại trong nước, không ngờ rơi xuống lại đặt mông trúng cọc gỗ ngắn đang cắm ở vách tường. Quần áo và túi thơm bên trên cọc gỗ vẫn bình yên vô sự, nhưng Vô Tâm hét thảm một tiếng, chưa kêu hết đã chìm đến đáy giếng.
Trứng của Vô Tâm bị đập vào, che thân dưới khổ không nói nổi, dưới đáy giếng cuồn cuộn như lốc xoáy. Nhạc Khởi La vui vẻ cười ha ha, khúc khích như trẻ con.
Nửa đêm, Vô Tâm nghe miệng giếng yên tĩnh liền rung đùi đắc ý nổi lên mặt nước, bám vào vách tường mà nổi lên. Nhưng chưa lên cao lắm bỗng nhìn thấy một cô bé đứng trên lồng sắt, mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn mình.
Con bé thật xấu, Vô Tâm đánh giá tiền đồ của nó, cho rằng tuy bất tử nhưng tương lai hôn nhân sẽ có vấn đề. Đột nhiên nhếch miệng với hắn, nhe hàm răng đen nhơ nhớp, răng nanh sắc nhọn, nước dãi tích dính phản xạ ánh trăng. Miệng rất to, mắt lại nhỏ, đuôi mắt rất tà, ngoài đồng tử ánh lên hung ác không còn gì khác.
Vô Tâm không để ý tới tiếp tục ngoi lên. Đến miệng giếng vươn đầu ra, hắn nhìn quanh bốn phía phát hiện binh lính đã sớm đi hết, thay vào là mấy tên người giấy hiệu quả hơn.
Cắn nát ngón tay quơ quơ với cô bé, Vô Tâm cố ý dụ đối phương. Mà quỷ nhỏ thấy máu quả nhiên quỳ xuống há mồm cắn. Cắn một cái lại trúng vào song sắt, vẫn còn nhìn chằm chằm ngón tay không nhả ra. Vô Tâm không thương tổn nó, chỉ là nhẫn nại lấy ngón tay làm mồi cho nó đuổi theo cắn.
Cắn mãi không thu hoạch được gì, lại bị một con chuột hấp dẫn đi mất. Vô Tâm đưa tay sờ song sắt, nghĩ nếu quỷ nhỏ kia tập trung cắn một đêm hẳn là đứt. Có điều máu mình có hạn không đủ mê hoặc, thu hút nó thật khó. Giếng này cũng thật đáng giận, ngay cả con cá nhỏ cũng không có, thậm chí đỉa cũng không dài.
Sáng hôm sau Nhạc Khởi La lại tới nữa, chọn mì sợi đút cho Vô Tâm. Mỳ rất nóng, làm mặt hắn đỏ bừng. Nhạc Khởi La thấy Vô Tâm cứ nhìn mình liền đắc chí hỏi: "Nhìn cái gì?"
Vô Tâm đáp: "Cô là một cô gái rất được, không nhìn ra mấy kiếp trước lại làm đàn ông."
Nhạc Khởi La nâng bát to cười hì hì: "Đầu thai đầu thai, lúc đầu không nhìn thấy thai. Sinh ra mới biết mình sẽ có túi da thế nào. Túi da không quan trọng, linh hồn mới trọng yếu."
Vô Tâm gật đầu: "Nhưng ta không có linh hồn."
Nhạc Khởi La lấy đũa đảo sợi mì trong bát, nghĩ rằng Vô Tâm có thân thể bất diệt, mình có linh hồn bất diệt. Nếu linh hồn mình khống chế thân thể Vô Tâm, kết quả này nên có bao nhiêu tuyệt vời?
Chỉ yêu thân thể có tính là tình yêu? Hẳn là cũng coi như. Nhạc Khởi La nheo mắt nghiêng mặt nhìn trời sáng, nghĩ mình mấy kiếp không yêu người, nay lại yêu.
Hắn tính toán tốt lắm, nhưng dưới giếng không có trăng cũng không có sao, lại chăm chú ghi nhớ đồ hình thành ra quên hết thời gian. Đợi tới khi chui từ quan tài ra, mới bỗng nhớ tới thời gian có hạn không thể mãi lưu luyến nơi đây. Bơi từ mật thất ra đáy giếng, hắn ngửa đầu nhìn lên không ngừng than khổ… bầu trời đã chuyển sang màu xanh trắng.
Hai chân đạp mạnh đáy giếng, mượn lực hướng lên phía trước, "Rào" một tiếng ngoi lên khỏi mặt nước. Bỗng nhiên lập tức nghe thấy một tràng tiếng động truyền vào trong tai, là tiếng sắt ma sát với đá. Ngẩng đầu nhìn phát hiện miệng giếng có bốn cánh tay vươn ra, chụp vào một cái lồng sắt rất nặng!
Lồng sắt đan xen rất nhiều thanh, hình như không chỉ che lại miệng giếng, mà thành giếng cũng che kín hết. Vô Tâm biết là hỏng việc rồi, tay và chân bám vào vách tường nhô lên, nhưng không nhiều, chỉ đủ thấy mặt trời.
Bốn gã lính đang nâng đá lớn chắn lên trên lồng sắt, thình lình nổi lên một cái đầu không khỏi giật mình. Dù bị dọa nhưng trước mặt bà Chín không một ai dám lên tiếng. Nhạc Khởi La đoan đoan chính chính đứng trước giếng, hai tay cho vào túi áo, cả người bất động, chỉ có một đầu tóc đen thui nhẹ nhàng phất phơ theo gió lạnh.
Lồng sắt cao hơn miệng giếng một cái đầu, Vô Tâm hai tay nắm lấy song sắt nhìn Nhạc Khởi La ngưỡng mộ. Hai bên đối diện chốc lát, bầu trời cũng càng sáng rõ. Sắp xếp người đứng quanh bốn phía thật tốt, vệ sĩ nghiêm trang tuân thủ chức trách, nâng súng trường nhằm mục tiêu miệng giếng.
Nhạc Khởi La mỉm cười, nhỏ giọng yêu kiều nói: "Đại ca, chui đầu vào lưới a!"
Vô Tâm rốt cục mở miệng, khàn tiếng nói: "Ngàn giang có thủy thiên giang nguyệt, vạn lý vô vân vạn dặm thiên."
Nhạc Khởi La nháy mắt tình tứ, bát phong bất động: "Đổi câu khác đi. Đọc một trăm năm, đã sớm đọc đến ghét!"
Vô Tâm dừng ở ánh mắt của cô, thấy rõ giữa mắt phải có điểm đỏ: "Mới một trăm năm đã ghét?"
Nhạc Khởi La đi về phía trước hai bước, tư thái cùng bộ dáng đều như một cô em gái, muốn trưởng thành chưa trưởng thành, mềm mại mang theo tính trẻ con: "Huynh đọc mấy trăm năm?"
Vô Tâm lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Gió thổi bay tóc mái Nhạc Khởi La, lộ ra cái trán như ngọc: "Không nhớ rõ? Chẳng lẽ khai thiên lập địa đã có huynh?"
Vô Tâm tiếp tục lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Nhạc Khởi La nhấc chân đi lên lồng sắt, chậm rãi ngồi xổm xuống ngay trên Vô Tâm. Đầu ngón tay chạm nhẹ ngón tay Vô Tâm, cô hứng thú cúi đầu nhìn hắn: "Tới làm gì? Muốn tìm biện pháp đối phó ta?"
Vô Tâm ngẩng mặt: "Ta không tìm được."
Nhạc Khởi La thân thiết di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm hắn: "Huynh không tìm được biện pháp, còn ta đã tìm được rồi."
Vô Tâm nâng hai chân chặn vào vách tường, đem thân thể trần truồng phơi ra trước ánh mặt trời và gió lạnh: "Ta không yêu cô."
Nhạc Khởi La xem kỹ Vô Tâm trần truồng, "Xuy" một tiếng bật cười: "Lâu ngày sinh tình."
Vô Tâm nghiêng đầu nhìn cô: "Lâu ngày sinh tình? Cũng không rõ cô là nam hay nữ."
Nhạc Khởi La đặt mông ngồi xuống, nở nụ cười như một chuỗi chuông bạc, sau khi cười xong cúi đầu hỏi Vô Tâm: "Có muốn ta cởi quần áo nghiệm thân?"
Vô Tâm buông hai tay ôm lấy đầu gối, "Bùm" một tiếng chìm vào trong nước.
Nhạc Khởi La ngẩn ra, lập tức quỳ bốn chân ghé vào trên lồng sắt, dùng tiếng nói như chim nhỏ cả giận hét xuống dưới: "Có ý tứ gì?"
Vô Tâm rơi vào trong nước, cảm giác nước giếng so với không khí ấm áp hơn chút. Chìm đến đáy giếng bơi vào mật thất, hắn nằm vào trong quan tài, không nghĩ ra phương pháp chạy trốn. Cũng may Nguyệt Nha và Cố đại nhân đều biết, hơn nữa biết hắn sẽ không chết, đại khái chờ một thời gian cũng không sốt ruột.
Qua không lâu, hắn nghe thấy lồng sắt bị súng gõ leng keng. Ra khỏi quan tài trồi lên mặt nước lại thấy Nhạc Khởi La.
Nhạc Khởi La ngồi xổm trên mặt lồng sắt, để xuống một cái bát to. Trước mặt Vô Tâm đem một bao bột phấn đổ vào. Trong bát đầy thịt tươi, cô lấy tay chỉ vào chỗ bột hỏi Vô Tâm: "Huynh có đói bụng không?"
Vô Tâm nhảy lên, hai tay tóm lấy song sắt: "Ta không ăn thịt người!"
Tay Nhạc Khởi La nhỏ bé lạnh cứng đỏ bừng: "Không phải thịt người, là thịt bò."
Sau đó nhìn Vô Tâm: "Bỏ thêm thạch tín, ăn hay không?"
Vô Tâm ngẩng đầu mở miệng, môi góc cạnh rõ ràng, răng nanh rất trắng đầu lưỡi rất hồng. Nhạc Khởi La cầm một miếng thịt lên đút cho hắn, hắn như rất đói bụng, ăn không nhai mà nuốt thẳng cổ. Nuốt xuống rồi lại ngửa mặt há miệng kêu đòi ăn.
Cách trấn song tua tủa, Nhạc Khởi La ném một miếng thịt bò vào miệng của hắn. Đợi hết một bát to thịt, cô nắn bóp ngón tay: "Hết rồi."
Vô Tâm nói: "Giữa trưa ta muốn ăn chín."
Nhạc Khởi La dùng hai ngón tay sờ mái tóc ngắn của hắn, không biết thế nào mới có thể làm hắn phục tùng, đối với sinh vật không có hồn phách cô thật bó tay vô sách. Vô Tâm để cô sờ, cũng không muốn lấy cứng đối cứng.
Giữa trưa Nhạc Khởi La đút cho hắn rất nhiều tôm, buổi tối lại đưa vào miệng hắn từng khối từng khối hành khô phi. Vô Tâm ăn xong hai miếng hành khô, hỏi Nhạc Khởi La: "Cô muốn nhốt ta tới khi nào?"
Vệ binh trong viện đã ra ngoài hết, Nhạc Khởi La cúi đầu nhìn hắn chăm chú: "Lâu ngày sinh tình, cho nên muốn nhốt lâu một chút."
Vô Tâm nhấc chân chống vách tường, nhẹ nhàng lay động treo trong giếng: "Ta đối với cô đã sinh ra cảm tình."
Nhạc Khởi La vỗ hai tay đầy mỡ ngấy như là thực vui mừng. Không ngờ Vô Tâm lại lập tức nói: "Nhưng cho đến khi cô lớn, ta sẽ không muốn cô."
Nhạc Khởi La nhất thời cười nhạt hừ một tiếng, lập tức giống như con châu chấu nhỏ nằm úp sấp xuống sát vào Vô Tâm. Đôi môi phấn hồng mấp máy, đè giọng nói nhỏ: "Luận làm người, ta đàn ông đã làm đàn bà cũng đã làm. Luận đạo đi, ta chính đạo thông hiểu tà đạo cũng thông hiểu. Bằng thân phận cùng cảnh giới của ta, sẽ muốn thỏa mãn ham muốn trên giường của huynh sao? Nực cười!"
Vô Tâm không cho là đúng đáp: "Thân phận của cô, đơn giản chỉ là bà Chín nửa người nửa yêu. Cảnh giới của cô, đơn giản chỉ là không từ thủ đoạn muốn trường sinh bất tử. Ta nói cho cô, ta tuy không phải băng thanh ngọc khiết, cũng coi như tam trinh cửu liệt, nói không cần là không cần. Nhưng nếu cô thả ta ra ngoài, ta có thể cùng cô giao kết bằng hữu. Tương lai cô già mà không chết, thời điểm kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, có thể tới tìm ta càu nhàu."
Nhạc Khởi La còn ghé vào lồng sắt, co lại đôi lông mày đậm nhạt vừa phải trừng Vô Tâm: "Huynh không nghĩ tới hỏi lai lịch của ta một câu sao?"
Vô Tâm có chút mệt mỏi, hai tay tuy còn bám lấy song sắt nhưng thân thể bắt đầu chậm rãi chìm xuống: "Ta không gì không biết, không cần hỏi."
Sau đó buông lỏng ngón tay muốn trở lại trong nước, không ngờ rơi xuống lại đặt mông trúng cọc gỗ ngắn đang cắm ở vách tường. Quần áo và túi thơm bên trên cọc gỗ vẫn bình yên vô sự, nhưng Vô Tâm hét thảm một tiếng, chưa kêu hết đã chìm đến đáy giếng.
Trứng của Vô Tâm bị đập vào, che thân dưới khổ không nói nổi, dưới đáy giếng cuồn cuộn như lốc xoáy. Nhạc Khởi La vui vẻ cười ha ha, khúc khích như trẻ con.
Nửa đêm, Vô Tâm nghe miệng giếng yên tĩnh liền rung đùi đắc ý nổi lên mặt nước, bám vào vách tường mà nổi lên. Nhưng chưa lên cao lắm bỗng nhìn thấy một cô bé đứng trên lồng sắt, mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn mình.
Con bé thật xấu, Vô Tâm đánh giá tiền đồ của nó, cho rằng tuy bất tử nhưng tương lai hôn nhân sẽ có vấn đề. Đột nhiên nhếch miệng với hắn, nhe hàm răng đen nhơ nhớp, răng nanh sắc nhọn, nước dãi tích dính phản xạ ánh trăng. Miệng rất to, mắt lại nhỏ, đuôi mắt rất tà, ngoài đồng tử ánh lên hung ác không còn gì khác.
Vô Tâm không để ý tới tiếp tục ngoi lên. Đến miệng giếng vươn đầu ra, hắn nhìn quanh bốn phía phát hiện binh lính đã sớm đi hết, thay vào là mấy tên người giấy hiệu quả hơn.
Cắn nát ngón tay quơ quơ với cô bé, Vô Tâm cố ý dụ đối phương. Mà quỷ nhỏ thấy máu quả nhiên quỳ xuống há mồm cắn. Cắn một cái lại trúng vào song sắt, vẫn còn nhìn chằm chằm ngón tay không nhả ra. Vô Tâm không thương tổn nó, chỉ là nhẫn nại lấy ngón tay làm mồi cho nó đuổi theo cắn.
Cắn mãi không thu hoạch được gì, lại bị một con chuột hấp dẫn đi mất. Vô Tâm đưa tay sờ song sắt, nghĩ nếu quỷ nhỏ kia tập trung cắn một đêm hẳn là đứt. Có điều máu mình có hạn không đủ mê hoặc, thu hút nó thật khó. Giếng này cũng thật đáng giận, ngay cả con cá nhỏ cũng không có, thậm chí đỉa cũng không dài.
Sáng hôm sau Nhạc Khởi La lại tới nữa, chọn mì sợi đút cho Vô Tâm. Mỳ rất nóng, làm mặt hắn đỏ bừng. Nhạc Khởi La thấy Vô Tâm cứ nhìn mình liền đắc chí hỏi: "Nhìn cái gì?"
Vô Tâm đáp: "Cô là một cô gái rất được, không nhìn ra mấy kiếp trước lại làm đàn ông."
Nhạc Khởi La nâng bát to cười hì hì: "Đầu thai đầu thai, lúc đầu không nhìn thấy thai. Sinh ra mới biết mình sẽ có túi da thế nào. Túi da không quan trọng, linh hồn mới trọng yếu."
Vô Tâm gật đầu: "Nhưng ta không có linh hồn."
Nhạc Khởi La lấy đũa đảo sợi mì trong bát, nghĩ rằng Vô Tâm có thân thể bất diệt, mình có linh hồn bất diệt. Nếu linh hồn mình khống chế thân thể Vô Tâm, kết quả này nên có bao nhiêu tuyệt vời?
Chỉ yêu thân thể có tính là tình yêu? Hẳn là cũng coi như. Nhạc Khởi La nheo mắt nghiêng mặt nhìn trời sáng, nghĩ mình mấy kiếp không yêu người, nay lại yêu.
/41
|