Cố đại nhân giàu nhất huyện, đương nhiên không để ý một bữa cơm trưa. Hắn mang theo Vô Tâm cùng Nguyệt Nha trở lại tiền viện, sai sĩ quan phụ tá đến tiệm ăn lớn gần đó đặt một bàn tiệc. Yến hội cao cấp của tư lệnh, đương nhiên không phải chỉ có gà vịt thịt bò mà thôi. Có thể Vô Tâm ở trong núi chịu khổ rất nhiều năm, ngay cả lương khô cũng không có mà ăn, nay thấy thức ăn mặn, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hắn biết Cố đại nhân cần cầu mình, cho nên cũng không khách khí. Kéo Nguyệt Nha ngồi xuống, ở dưới bàn nhoáng một cái nhẹ nhàng đụng vào đầu gối Nguyệt Nha, lại thấp giọng thúc giục: "Ăn, ăn nhiều vào."
Nguyệt Nha là con gái nhà bình dân, quanh năm suốt tháng cũng không thấy thịt bò mấy lần, trong nhà lại nhiều em trai, có đồ ăn ngon cũng không tới phiên cô. Cô vẫn như cũ cảm thấy Vô Tâm chỉ múa mép khua môi, tuy rằng tạm thời hù được Cố đại nhân, nhưng không biết khi nào bị đuổi ra ngoài, cho nên trước mắt, quyết tâm ăn bằng ba ngày thường.
Cố đại nhân ngồi ở ghế chủ, còn định hỏi lại hai câu, không ngờ anh em pháp sư gân cổ trợn mắt, hàm răng hoạt động như điên. Giống như hai con lợn ăn, đầu không ngẩng mắt không khép. Cố đại nhân hiện tại có chút tôn kính Vô Tâm, không dám tùy tiện chen ngang, mắt thấy hai người như gió cuốn mây tan, cô em gái rất không biết xấu hổ, lại còn nhét hai cái bánh bao vào túi quần áo.
Cố đại nhân mới đầu cũng chỉ gắp một đũa rau trộn, trầm ngâm một lát định ăn tiếp, kết quả vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Vô Tâm dùng nửa cái bánh bao vét hết cả đĩa, bàn ăn đều bị hắn cọ sạch tới trắng sáng như tuyết.
Cố đại nhân buông đũa, cho rằng chính mình gặp đối thủ trên bàn cơm: "Sư phụ lượng cơm ăn không sai a!"
Vô Tâm vừa giải tỏa mười năm ham muốn, nhìn Cố đại nhân gật đầu mỉm cười: "Làm sao, làm sao."
Cố đại nhân chịu đựng đói khát nói: "Sư phụ, nói tiếp ý của người đi! Người nói nhà của ta có sát, sát là cái gì vậy?"
Vô Tâm vừa ăn no lập tức đáp: "Người ăn cơm, còn có thể lực lưỡng, quỷ ăn quỷ, cũng có thể lớn mạnh. Lớn mạnh đến trình độ nhất định, có thể hóa thành hình dạng thật sự, đó là sát. Sát ở quý phủ là mới hóa thành, sở dĩ liên tiếp giết người, là muốn dụ những con quỷ mới hình thành đến ăn. Cố đại nhân, sát này không trừ, quý phủ nhất định ngày càng trở nên hung hiểm."
Cố đại nhân nghe hắn càng nói càng thực, không khỏi hai tay ôm quyền hướng bái: "Sư phụ, người nói đi, trừ như thế nào? Chỉ cần thành công, ta nhất định tạ ơn người thật dày!"
Vô Tâm nghèo sinh đau, đã sớm mưu tính muốn đập hắn một trận. Cười vẻ sâu xa khó hiểu, Vô Tâm nói: "Cố đại nhân, muốn trừ sát, mặc dù không dễ dàng, nhưng có biện pháp. Chúng ta chiều nay trù bị hết thảy, đêm sẽ bắt đầu ra tay. Nhưng muốn dẫn sát đến, phải cần người dũng mãnh phát ra dương khí mới được. Cố đại nhân mệnh lớn phúc trời, không thể không có ngài!"
Cố đại nhân há miệng thở dốc: "Ta nói sư phụ, người chẳng phải người sống sao?"
Vô Tâm mỉm cười, lập tức chém đinh chặt sắt nói: "Ta không được!"
Cố đại nhân thực không nghĩ phải đi làm mồi dụ quỷ, muốn tìm vài tên sĩ quan phụ tá thay thế mình ra mặt, nhưng Vô Tâm tính kế nham hiểm, kiên quyết không đồng ý. Cố đại nhân không còn cách nào, trở lại bộ tư lệnh mở hộp gỗ ra, bên trong là một thanh khảm đao dài một thước. Tay cầm đao nghênh hướng mặt trời, mở miệng nói: "Nhà ta vốn là đồ tể, cây đao này là cha ta truyền cho. Ta từng dùng cây đao này trước giết heo, sau giết người, lợn chết dưới đao vô số kể, mạng người cũng có cái hai ba mươi cái! Sư phụ, đao này đủ hung chưa?"
Vô Tâm đang tính toán từ trên người hắn hái ra tiền tài, chợt nghe xong câu này, liền không có ý tốt nhất chí: "Hung cực kỳ!"
Cố đại nhân nghe ngữ khí của hắn thoải mái quỷ dị, không khỏi quay đầu nhìn: "Sư phụ, người bình thường trừ quỷ thế nào?"
Vô Tâm suy tư một phen, cuối cùng đáp: "Trên cơ bản là nhìn thấy liền mắng, bắt được liền đánh, đánh xong tính!"
Cố đại nhân cảm thấy quá sâu sắc: "Thế nào đàn ông lại đi đánh đàn bà? Pháp sư nhà người ta không phải đều bấm tay niệm thần chú sao?"
Vô Tâm khoát tay áo: "Kỹ xảo cấp thấp, không đáng nhắc tới. Cố đại nhân, làm phiền ngài cho ta ít máu chó, và một con gà trống."
Cố đại nhân nắm khảm đao, ngoan ngoãn ra ngoài tìm chó đen, gà trống.
Vô Tâm chính tay đâm chó đen, lấy ra hai chậu máu lớn. Lại đem gà trống buộc vào trụ, dùng dây buộc tóc màu hồng cuốn vào mỏ, không cho kêu to. Buổi tối ăn xong thịt chó, Vô Tâm mang theo Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân, đi tới đại viện.
Chạng vạng, nắng ảm đạm. Ông lão trông nhà như thường chuyển băng ghế ra ngồi ở ngoài cửa. Đội vệ binh tụ tập đứng canh ở tiền viện, ba người Vô Tâm một đường đi về trước, vào đến khoảng sân thứ ba.
Nguyệt Nha một tay ôm gà trống, một tay mang cái hồ đồng lớn, trong lòng biết không thể so đo với Cố đại nhân. Gà trống không mở nổi miệng, trên đường cổ họng vẫn rù rù. Nhưng vào trong viện, nó ở trong lòng Nguyệt Nha hơi run lên, dựng hết cả lông.
Vô Tâm xoay người nhận lấy cái hồ đồng trong tay Nguyệt Nha, dùng máu chó đổ ra hình vòng tròn đỏ thẫm ở giữa sân, miệng nói: "Nguyệt Nha, em tiến vào ngồi xuống."
Nguyệt Nha quả nhiên đi vào vòng ngồi trên chiếu, trong lòng run sợ ngửa đầu hỏi: "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Đừng để xảy ra việc lớn a!"
Vô Tâm ngồi xổm xuống, đem hồ đồng để cạnh Nguyệt Nha: "Máu chó có thể trừ tà, gà trống nhiều dương khí. Để em bên ngoài anh sẽ lo lắng, em yên lặng ngồi trong vòng, nếu nhìn thấy cái gì không sạch sẽ, dùng máu chó hắt vào nó, máu chó không có tác dụng, cởi dây buộc tóc đem gà trống giơ lên, gà trống cũng có thể giúp em ngăn cản một trận."
Nguyệt Nha quen hắn cùng lắm mới một ngày, không nghĩ tới phát triển thành quan hệ cùng sinh cùng tử. Cô âm thầm oán hắn vài câu, nhưng nghĩ lại, vẫn là không nói, dù sao chính mình cũng đã ăn yến hội rồi thịt chó, có chết cũng là ma no.
Ánh trăng dần dần lên giữa không trung. Nguyệt Nha ôm một con gà trống thối hoắc, ngồi trong vòng máu chó nhìn quanh bốn phía. Phòng ở thật sự hảo hạng, rường cột chạm trổ, cô lúc trước mới chỉ thấy qua tranh. Cửa sổ đều đóng, ban ngày xấu hổ không nhìn kỹ, hiện tại muốn nhìn cũng không thấy rõ lắm, không biết trong phòng trang trí dạng gì. Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, Nguyệt Nha rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn trời, liền phát hiện lượng sao giảm bớt, ánh trăng như bị mây mù che khuất.
Cố đại nhân kê cao chân dài, ngồi ở tay vịn hành lang hút thuốc, dưới chân cũng để một chậu máu chó, khảm đao đeo bên hông. Thình lình quay đầu nhìn thoáng qua, bắt gặp Vô Tâm đứng thẳng tắp ở góc hành lang, vẫn chưa đi xa, mới yên tâm.
Chuyển hướng nhìn về phía trước, trong lòng Cố đại nhân không khỏi nghĩ thầm. Bởi vì hắn rốt cuộc cũng chưa thấy "Sát" bao giờ, cho nên giờ phút này cảm thấy pháp sư Vô Tâm so với sát còn đáng sợ hơn. Thần thần bí bí đứng dán vào vách tường gần đó, chẳng những bất động, thậm chí ngay cả âm thanh hít thở cũng không có, chỉ thấy lặng lẽ hơi hé ra gương mặt trắng tuyết, hốc mắt hơi lõm xuống, ẩn hiện hai cái lỗ đen ngòm.
Đốt hết một cây thuốc lá thơm, Cố đại nhân lại mở hộp lấy thêm một cây. Đêm mùa hạ, hai bên ống tay đều vén lên tới khửu. Bỗng nhiên cánh tay như bị điện giật, hắn theo bản năng chà xát cánh tay, phát hiện cả người nổi da gà.
Cố đại nhân nghi ban đêm gió mát, mình mặc không đủ. Mà Vô Tâm đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, tay phải nhét trong túi áo, chậm rãi xoa nắn một nắm phân ngựa.
Qua một lúc thật lâu, mọi thứ yên tĩnh. Nguyệt Nha ôm gà trống thối buồn ngủ, mơ hồ chỉ thấy Cố đại nhân đứng dậy đi vào trong viện, một tay mang theo hộp thuốc lá cuốn, lầm bầm lầu bầu hỏi: "Trời mưa?"
Nguyệt Nha rảnh tay, nhưng không cảm thấy có hạt mưa nào. Cố đại nhân tiện tay đem tàn thuốc gẩy vào miệng giếng, sau đó trở lại chỗ ngồi. Chán chết ngáp một cái, sau cổ hắn truyền đến một chút lạnh lẽo, đúng là cảm giác có giọt nước mưa rơi xuống. Đang muốn nâng tay sờ về phía sau, bên tai vang lên một tiếng "Tí tách", lại một giọt nước lạnh rơi trên tay vịn.
Cố đại nhân hoài nghi trên đỉnh hành lang đọng nước, nay chậm rãi thấm xuống. Nhìn lên định tìm xem, muốn đổi chỗ ngồi khác, không ngờ là một xúc tua ướt lạnh. Hắn sợ run, lập tức từ trên đầu rơi xuống một suối tóc đen dài.
Giọt nước mưa rơi làm nóng nảy đại phát, Cố đại nhân đột nhiên rút khảm đao, ngửa đầu hướng về phía trước nhìn lại, chỉ thấy đỉnh hành đen ngòm hé ra gương mặt trắng bệch dơ bẩn, chẳng những trên mặt máu me lẫn lộn không có chỗ nào lành lặn, hai con mắt cũng bị chọc thành lỗ máu, đôi môi khô héo cháy đen, không có da môi, hai cái răng nanh lộ ra một loạt, kẽ răng đầy máu. Một đầu tóc đen ướt sũng uốn lượn phía dưới như đang bơi. Cố đại nhân nhìn rõ, trên mặt con quỷ cư nhiên nứt ra, các vết thương rách toạc như đang nhe răng cười với mình!
Cố đại nhân bị dọa điên, hét lớn một tiếng giơ khảm đao lên, không ngờ động tác còn chưa bắt đầu, tóc dài đã từ phía dưới bò lên cổ của hắn. Sợ hãi hít thở không thông, cổ họng chỉ phát ra tiếng hừ hừ, tóc dài giống như râu, lan tràn chung da mặt, gặp lỗ nào chui liền chui vào.
Nguyệt Nha từ xa thấy tận mắt, sợ tới lập tức muốn hét lên, nào biết có một thân ảnh phiêu nhiên xuất hiện, là Vô Tâm.
Vô Tâm vẻ mặt bình tĩnh nâng hai tay, bắt lấy tóc dài, thay phiên chậm rãi kéo xuống. Nữ sát kia thuận thế bay xuống, nhằm vào Vô Tâm mở ra cái miệng đầy máu, "Hô" một tiếng phun ra khí đen. Nhưng không đợi khí đen bay tới, Vô Tâm nhanh như chớp, đem một nắm phân ngựa nhét thẳng vào miệng nữ sát, đồng thời lớn tiếng quát: "Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!"
Khuôn mặt nữ sát bất động, từ hai lỗ máu trên mặt nhảy ra lòng trắng, lập tức lấy đôi tay ẩm ướt lạnh như băng tóm chặt vào cổ Vô Tâm, hiển nhiên là muốn bóp hắn chết tươi. Vô Tâm thấy tóc ả cuốn lấy Cố đại nhân, hai tay lại đang nắm lấy mình, không thể thương tổn Nguyệt Nha, mới yên tâm khởi động bàn tay. Chỉ nghe xương cốt va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo răng rắc, hắn đánh vào hơn ba mươi cái răng đầy máu trong miệng nữ sát. Mà nữ sát gắt gao bóp chặt cổ hắn, trợn trừng hai mắt đỏ ngầu, phát giác có điểm dị thường - Vô Tâm rõ ràng từ đầu tới cuối không hề hô hấp. Mà Vô Tâm nhìn thẳng vào ả, thấy rõ mắt ả biến sắc, cái đầu như một túi da đặc quánh máu, từ vô số vết thương lớn nhỏ rỉ ra long tong máu đen.
Đột nhiên một con giòi trắng chui qua đống máu thịt lẫn lộn. Vô Tâm nhếch miệng cười nhẹ, thấp giọng nói: "Ả đàn bà thối, ngươi cho là ngươi xấu ta sẽ sợ? Khi bản pháp sư hành tẩu giang hồ, ba hồn bảy vía của ngươi còn chưa ra đến cửa!"
Nói tới đây, hắn rút trong tay áo ra một đoạn dây thừng thô thật dài: "Đến đây, ngày mai ta cho ngươi phơi nắng!"
Hắn biết Cố đại nhân cần cầu mình, cho nên cũng không khách khí. Kéo Nguyệt Nha ngồi xuống, ở dưới bàn nhoáng một cái nhẹ nhàng đụng vào đầu gối Nguyệt Nha, lại thấp giọng thúc giục: "Ăn, ăn nhiều vào."
Nguyệt Nha là con gái nhà bình dân, quanh năm suốt tháng cũng không thấy thịt bò mấy lần, trong nhà lại nhiều em trai, có đồ ăn ngon cũng không tới phiên cô. Cô vẫn như cũ cảm thấy Vô Tâm chỉ múa mép khua môi, tuy rằng tạm thời hù được Cố đại nhân, nhưng không biết khi nào bị đuổi ra ngoài, cho nên trước mắt, quyết tâm ăn bằng ba ngày thường.
Cố đại nhân ngồi ở ghế chủ, còn định hỏi lại hai câu, không ngờ anh em pháp sư gân cổ trợn mắt, hàm răng hoạt động như điên. Giống như hai con lợn ăn, đầu không ngẩng mắt không khép. Cố đại nhân hiện tại có chút tôn kính Vô Tâm, không dám tùy tiện chen ngang, mắt thấy hai người như gió cuốn mây tan, cô em gái rất không biết xấu hổ, lại còn nhét hai cái bánh bao vào túi quần áo.
Cố đại nhân mới đầu cũng chỉ gắp một đũa rau trộn, trầm ngâm một lát định ăn tiếp, kết quả vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Vô Tâm dùng nửa cái bánh bao vét hết cả đĩa, bàn ăn đều bị hắn cọ sạch tới trắng sáng như tuyết.
Cố đại nhân buông đũa, cho rằng chính mình gặp đối thủ trên bàn cơm: "Sư phụ lượng cơm ăn không sai a!"
Vô Tâm vừa giải tỏa mười năm ham muốn, nhìn Cố đại nhân gật đầu mỉm cười: "Làm sao, làm sao."
Cố đại nhân chịu đựng đói khát nói: "Sư phụ, nói tiếp ý của người đi! Người nói nhà của ta có sát, sát là cái gì vậy?"
Vô Tâm vừa ăn no lập tức đáp: "Người ăn cơm, còn có thể lực lưỡng, quỷ ăn quỷ, cũng có thể lớn mạnh. Lớn mạnh đến trình độ nhất định, có thể hóa thành hình dạng thật sự, đó là sát. Sát ở quý phủ là mới hóa thành, sở dĩ liên tiếp giết người, là muốn dụ những con quỷ mới hình thành đến ăn. Cố đại nhân, sát này không trừ, quý phủ nhất định ngày càng trở nên hung hiểm."
Cố đại nhân nghe hắn càng nói càng thực, không khỏi hai tay ôm quyền hướng bái: "Sư phụ, người nói đi, trừ như thế nào? Chỉ cần thành công, ta nhất định tạ ơn người thật dày!"
Vô Tâm nghèo sinh đau, đã sớm mưu tính muốn đập hắn một trận. Cười vẻ sâu xa khó hiểu, Vô Tâm nói: "Cố đại nhân, muốn trừ sát, mặc dù không dễ dàng, nhưng có biện pháp. Chúng ta chiều nay trù bị hết thảy, đêm sẽ bắt đầu ra tay. Nhưng muốn dẫn sát đến, phải cần người dũng mãnh phát ra dương khí mới được. Cố đại nhân mệnh lớn phúc trời, không thể không có ngài!"
Cố đại nhân há miệng thở dốc: "Ta nói sư phụ, người chẳng phải người sống sao?"
Vô Tâm mỉm cười, lập tức chém đinh chặt sắt nói: "Ta không được!"
Cố đại nhân thực không nghĩ phải đi làm mồi dụ quỷ, muốn tìm vài tên sĩ quan phụ tá thay thế mình ra mặt, nhưng Vô Tâm tính kế nham hiểm, kiên quyết không đồng ý. Cố đại nhân không còn cách nào, trở lại bộ tư lệnh mở hộp gỗ ra, bên trong là một thanh khảm đao dài một thước. Tay cầm đao nghênh hướng mặt trời, mở miệng nói: "Nhà ta vốn là đồ tể, cây đao này là cha ta truyền cho. Ta từng dùng cây đao này trước giết heo, sau giết người, lợn chết dưới đao vô số kể, mạng người cũng có cái hai ba mươi cái! Sư phụ, đao này đủ hung chưa?"
Vô Tâm đang tính toán từ trên người hắn hái ra tiền tài, chợt nghe xong câu này, liền không có ý tốt nhất chí: "Hung cực kỳ!"
Cố đại nhân nghe ngữ khí của hắn thoải mái quỷ dị, không khỏi quay đầu nhìn: "Sư phụ, người bình thường trừ quỷ thế nào?"
Vô Tâm suy tư một phen, cuối cùng đáp: "Trên cơ bản là nhìn thấy liền mắng, bắt được liền đánh, đánh xong tính!"
Cố đại nhân cảm thấy quá sâu sắc: "Thế nào đàn ông lại đi đánh đàn bà? Pháp sư nhà người ta không phải đều bấm tay niệm thần chú sao?"
Vô Tâm khoát tay áo: "Kỹ xảo cấp thấp, không đáng nhắc tới. Cố đại nhân, làm phiền ngài cho ta ít máu chó, và một con gà trống."
Cố đại nhân nắm khảm đao, ngoan ngoãn ra ngoài tìm chó đen, gà trống.
Vô Tâm chính tay đâm chó đen, lấy ra hai chậu máu lớn. Lại đem gà trống buộc vào trụ, dùng dây buộc tóc màu hồng cuốn vào mỏ, không cho kêu to. Buổi tối ăn xong thịt chó, Vô Tâm mang theo Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân, đi tới đại viện.
Chạng vạng, nắng ảm đạm. Ông lão trông nhà như thường chuyển băng ghế ra ngồi ở ngoài cửa. Đội vệ binh tụ tập đứng canh ở tiền viện, ba người Vô Tâm một đường đi về trước, vào đến khoảng sân thứ ba.
Nguyệt Nha một tay ôm gà trống, một tay mang cái hồ đồng lớn, trong lòng biết không thể so đo với Cố đại nhân. Gà trống không mở nổi miệng, trên đường cổ họng vẫn rù rù. Nhưng vào trong viện, nó ở trong lòng Nguyệt Nha hơi run lên, dựng hết cả lông.
Vô Tâm xoay người nhận lấy cái hồ đồng trong tay Nguyệt Nha, dùng máu chó đổ ra hình vòng tròn đỏ thẫm ở giữa sân, miệng nói: "Nguyệt Nha, em tiến vào ngồi xuống."
Nguyệt Nha quả nhiên đi vào vòng ngồi trên chiếu, trong lòng run sợ ngửa đầu hỏi: "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Đừng để xảy ra việc lớn a!"
Vô Tâm ngồi xổm xuống, đem hồ đồng để cạnh Nguyệt Nha: "Máu chó có thể trừ tà, gà trống nhiều dương khí. Để em bên ngoài anh sẽ lo lắng, em yên lặng ngồi trong vòng, nếu nhìn thấy cái gì không sạch sẽ, dùng máu chó hắt vào nó, máu chó không có tác dụng, cởi dây buộc tóc đem gà trống giơ lên, gà trống cũng có thể giúp em ngăn cản một trận."
Nguyệt Nha quen hắn cùng lắm mới một ngày, không nghĩ tới phát triển thành quan hệ cùng sinh cùng tử. Cô âm thầm oán hắn vài câu, nhưng nghĩ lại, vẫn là không nói, dù sao chính mình cũng đã ăn yến hội rồi thịt chó, có chết cũng là ma no.
Ánh trăng dần dần lên giữa không trung. Nguyệt Nha ôm một con gà trống thối hoắc, ngồi trong vòng máu chó nhìn quanh bốn phía. Phòng ở thật sự hảo hạng, rường cột chạm trổ, cô lúc trước mới chỉ thấy qua tranh. Cửa sổ đều đóng, ban ngày xấu hổ không nhìn kỹ, hiện tại muốn nhìn cũng không thấy rõ lắm, không biết trong phòng trang trí dạng gì. Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, Nguyệt Nha rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn trời, liền phát hiện lượng sao giảm bớt, ánh trăng như bị mây mù che khuất.
Cố đại nhân kê cao chân dài, ngồi ở tay vịn hành lang hút thuốc, dưới chân cũng để một chậu máu chó, khảm đao đeo bên hông. Thình lình quay đầu nhìn thoáng qua, bắt gặp Vô Tâm đứng thẳng tắp ở góc hành lang, vẫn chưa đi xa, mới yên tâm.
Chuyển hướng nhìn về phía trước, trong lòng Cố đại nhân không khỏi nghĩ thầm. Bởi vì hắn rốt cuộc cũng chưa thấy "Sát" bao giờ, cho nên giờ phút này cảm thấy pháp sư Vô Tâm so với sát còn đáng sợ hơn. Thần thần bí bí đứng dán vào vách tường gần đó, chẳng những bất động, thậm chí ngay cả âm thanh hít thở cũng không có, chỉ thấy lặng lẽ hơi hé ra gương mặt trắng tuyết, hốc mắt hơi lõm xuống, ẩn hiện hai cái lỗ đen ngòm.
Đốt hết một cây thuốc lá thơm, Cố đại nhân lại mở hộp lấy thêm một cây. Đêm mùa hạ, hai bên ống tay đều vén lên tới khửu. Bỗng nhiên cánh tay như bị điện giật, hắn theo bản năng chà xát cánh tay, phát hiện cả người nổi da gà.
Cố đại nhân nghi ban đêm gió mát, mình mặc không đủ. Mà Vô Tâm đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, tay phải nhét trong túi áo, chậm rãi xoa nắn một nắm phân ngựa.
Qua một lúc thật lâu, mọi thứ yên tĩnh. Nguyệt Nha ôm gà trống thối buồn ngủ, mơ hồ chỉ thấy Cố đại nhân đứng dậy đi vào trong viện, một tay mang theo hộp thuốc lá cuốn, lầm bầm lầu bầu hỏi: "Trời mưa?"
Nguyệt Nha rảnh tay, nhưng không cảm thấy có hạt mưa nào. Cố đại nhân tiện tay đem tàn thuốc gẩy vào miệng giếng, sau đó trở lại chỗ ngồi. Chán chết ngáp một cái, sau cổ hắn truyền đến một chút lạnh lẽo, đúng là cảm giác có giọt nước mưa rơi xuống. Đang muốn nâng tay sờ về phía sau, bên tai vang lên một tiếng "Tí tách", lại một giọt nước lạnh rơi trên tay vịn.
Cố đại nhân hoài nghi trên đỉnh hành lang đọng nước, nay chậm rãi thấm xuống. Nhìn lên định tìm xem, muốn đổi chỗ ngồi khác, không ngờ là một xúc tua ướt lạnh. Hắn sợ run, lập tức từ trên đầu rơi xuống một suối tóc đen dài.
Giọt nước mưa rơi làm nóng nảy đại phát, Cố đại nhân đột nhiên rút khảm đao, ngửa đầu hướng về phía trước nhìn lại, chỉ thấy đỉnh hành đen ngòm hé ra gương mặt trắng bệch dơ bẩn, chẳng những trên mặt máu me lẫn lộn không có chỗ nào lành lặn, hai con mắt cũng bị chọc thành lỗ máu, đôi môi khô héo cháy đen, không có da môi, hai cái răng nanh lộ ra một loạt, kẽ răng đầy máu. Một đầu tóc đen ướt sũng uốn lượn phía dưới như đang bơi. Cố đại nhân nhìn rõ, trên mặt con quỷ cư nhiên nứt ra, các vết thương rách toạc như đang nhe răng cười với mình!
Cố đại nhân bị dọa điên, hét lớn một tiếng giơ khảm đao lên, không ngờ động tác còn chưa bắt đầu, tóc dài đã từ phía dưới bò lên cổ của hắn. Sợ hãi hít thở không thông, cổ họng chỉ phát ra tiếng hừ hừ, tóc dài giống như râu, lan tràn chung da mặt, gặp lỗ nào chui liền chui vào.
Nguyệt Nha từ xa thấy tận mắt, sợ tới lập tức muốn hét lên, nào biết có một thân ảnh phiêu nhiên xuất hiện, là Vô Tâm.
Vô Tâm vẻ mặt bình tĩnh nâng hai tay, bắt lấy tóc dài, thay phiên chậm rãi kéo xuống. Nữ sát kia thuận thế bay xuống, nhằm vào Vô Tâm mở ra cái miệng đầy máu, "Hô" một tiếng phun ra khí đen. Nhưng không đợi khí đen bay tới, Vô Tâm nhanh như chớp, đem một nắm phân ngựa nhét thẳng vào miệng nữ sát, đồng thời lớn tiếng quát: "Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!"
Khuôn mặt nữ sát bất động, từ hai lỗ máu trên mặt nhảy ra lòng trắng, lập tức lấy đôi tay ẩm ướt lạnh như băng tóm chặt vào cổ Vô Tâm, hiển nhiên là muốn bóp hắn chết tươi. Vô Tâm thấy tóc ả cuốn lấy Cố đại nhân, hai tay lại đang nắm lấy mình, không thể thương tổn Nguyệt Nha, mới yên tâm khởi động bàn tay. Chỉ nghe xương cốt va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo răng rắc, hắn đánh vào hơn ba mươi cái răng đầy máu trong miệng nữ sát. Mà nữ sát gắt gao bóp chặt cổ hắn, trợn trừng hai mắt đỏ ngầu, phát giác có điểm dị thường - Vô Tâm rõ ràng từ đầu tới cuối không hề hô hấp. Mà Vô Tâm nhìn thẳng vào ả, thấy rõ mắt ả biến sắc, cái đầu như một túi da đặc quánh máu, từ vô số vết thương lớn nhỏ rỉ ra long tong máu đen.
Đột nhiên một con giòi trắng chui qua đống máu thịt lẫn lộn. Vô Tâm nhếch miệng cười nhẹ, thấp giọng nói: "Ả đàn bà thối, ngươi cho là ngươi xấu ta sẽ sợ? Khi bản pháp sư hành tẩu giang hồ, ba hồn bảy vía của ngươi còn chưa ra đến cửa!"
Nói tới đây, hắn rút trong tay áo ra một đoạn dây thừng thô thật dài: "Đến đây, ngày mai ta cho ngươi phơi nắng!"
/41
|