Nguyệt Nha nghiêm mặt nấu nước luộc mì, dùng ba quả trứng gà trộn với tương cà, rau đậu làm một bát nhân to. Cố đại nhân đem để đao súng lại giường, một tay ôm đầu dựa vào tường bếp canh giữ, thèm nhỏ dãi ba thước chờ ăn. Nguyệt Nha lưng áo thanh tú mà động tác không thanh tú, luôn tay luôn chân công phu nháy mắt vớt mì ra, nhân cũng xong. Ngay cả bát đũa nồi chảo, mặt bếp cũng lau dọn vệ sinh xong xuôi.
Cố đại nhân làm con đồ tể, miễn cưỡng cũng coi như xuất thân khó khăn, tuy rằng luôn ăn mỡ lợn, khổ cũng có hạn. Hắn ở huyện Văn ăn sơn trân hải vị, nhưng nay nghèo túng có thể ăn mì cũng thấy hảo hạng. Ngồi như lão thái gia trước bàn cơm, đúng lý hợp tình chờ đợi. Nguyệt Nha đứng trước bếp, đang dùng thìa múc nhân vào bát mì, nhấc đũa bắt đầu trộn lẫn. Cố đại nhân thấy thế mở miệng nói: "Không cần trộn lẫn, ta tự làm."
Nguyệt Nha giọng mũi rất nặng nói: "Không trộn cho ngài."
Cố đại nhân hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Cô định cho người ăn mì a? Người còn có miệng sao?"
Nguyệt Nha cúi đầu, đem mỳ sợi gắp lên cao: "Không miệng thì đổ trực tiếp vào cổ."
Cố đại nhân nuốt nước miếng, đối với Nguyệt Nha có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cô cái đồ đàn bà, người trường sinh bất lão còn cần ăn một bát mì? Dù sao đói cũng không chết, cô còn lo làm gì!"
Nguyệt Nha không để ý tới hắn tiếp tục trộn. Trộn xong bưng bát to đi ra ngoài, vẫn sợ hình dạng đó củaVô Tâm, đến gần dừng bước thấp giọng hỏi: "Ai, anh có đói bụng không?"
Vô Tâm còn tránh ở đống củi, trong tay đang cầm nửa đầu của mình. Mỗi lần trọng thương, bộ phận nào mọc lại thì bộ phận bị đứt kia sẽ mất đi. Nay thân thể hắn còn sống, nửa đầu đã chết, cho nên cắn môi lộn mí muốn móc một bên nhãn cầu ăn cho đỡ đói. Thanh âm của Nguyệt Nha kích thích hắn, khiến hắn xúc động cầm mắt nói: "Đói!"
Nguyệt Nha nghe tiếng rõ ràng, cho thấy thật là sống vẫn khỏe, bi thương nhẹ lòng. Mắt thấy đống củi thoáng động, là cánh tay Vô Tâm hôm trước dùng kéo áo Cố đại nhân. Xoay người đặt xuống bát mì, lại đem một đôi đũa đặt trên miệng.
"Ăn đi." Cô nhỏ giọng nói: "Không đủ lại nấu."
Sau đó thẳng lưng xoay người về nhà chính. Vào cửa quay đầu nhìn thoáng qua, gặp một bàn tay vươn đến, đầu tiên là cầm bát đũa sau là cả người đứng dậy theo đi vào.
Nguyệt Nha miễn cưỡng khép mắt, Cố đại nhân nói cái gì cô cũng không nghe không đáp. Một nồi mì, một bát to cho Vô Tâm, cô ăn nửa bát còn lại đều bị Cố đại nhân nuốt hết.
Sau khi ăn xong, Nguyệt Nha đi vào trong viện, thấy bát không cùng chiếc đũa để bên cạnh. Ngồi xuống thu dọn bát đũa, đứng dậy định đi, không ngờ một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô.
Đồng thời giọng nói của Vô Tâm vừa nhẹ vừa ngoan: "Nguyệt Nha, cám ơn em."
Hơi thở Nguyệt Nha run lên, nước mắt rơi vào cái bát không. Một phen cầm tay Vô Tâm hung hăng bóp một cái, yết hầu nghẹn ngào không phát ra tiếng. Ngay sau đó buông tay đứng dậy, ngừng thở bước nhanh trở về nhà chính.
Như ngày thường Nguyệt Nha khóa cửa đi chợ, lần này định mua thịt cá về. Hơi đổ bệnh còn cần bồi bổ, huống chi Vô Tâm mất nửa cái đầu.
Cô chân trước vừa đi, Cố đại nhân sau lưng liền đi ra. Rõ như ban ngày nên lá gan hắn đăc biệt lớn, chắp tay sau lưng đi vòng quanh đống củi. Cuối cùng đứng phía trước Vô Tâm vươn hai chân hạ thắt lưng nhìn kỹ nửa ngày, phát hiện nguyên lai trường sinh bất lão cũng có tứ chi cùng một cái đầu, đồng dạng như mình.
Vô Tâm biết hắn đến đây, nhưng nằm bên trong không lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da đầu, da đầu chỉ mọc ít tóc ngắn như lông mi, giống như chó con lông xù. Từ khi ăn xong bát mì, Vô Tâm không có khẩu vị ăn chính mình.
Cố đại nhân trong lòng ngứa ngáy ngồi xuống bên cạnh đống củi, hé một con mắt nhìn vào: "Ai, người làm gì vậy?"
Vô Tâm đang ôm đầu vui vẻ thoải mái bỗng bị hắn quấy rầy, mất bình tĩnh. Nghiêng mặt nhìn ra cho Cố đại nhân thấy cái miệng, môi mỏng nhưng góc cạnh, trong lại đang ngậm cái gì đó đảo qua đảo lại. Cố đại nhân nghĩ hắn đang thối rữa nên trốn mình, không ngờ Vô Tâm đột nhiên mở miệng ra, giữa hai cái răng nanh là một con mắt đen trắng rõ ràng!
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, con mắt bay thẳng đánh tới mặt Cố đại nhân. Cố đại nhân đặt mông về sau ngồi, bị dọa mặt cắt không còn giọt máu. Bên tai chợt nghe Vô Tâm nói: "Cách ta xa một chút, nếu không ta ăn sống ngài!"
Cố đại nhân nghiêng người đứng lên, trở lại nhà chính múc một chậu nước bắt đầu điên cuồng rửa mặt.
Nguyệt Nha buổi sáng ra ngoài, giữa trưa trở về, rổ bên trong ngoài thịt, hoa quả, mặt trên còn một tầng lá sen cùng vài cái đài sen. Đài sen là mua về ăn, lá sen dùng để nấu cháo. Đem lá sen tiện tay đặt trên đống củi, cô cầm một cái đài sen lớn, cũng không nói chỉ trực tiếp cúi người nhét vào trong, sau đó thẳng hướng vào nhà.
Cố đại nhân bị tròng mắt đánh vào mặt, càng nghĩ càng ghê tởm đem mặt cọ đến đỏ bừng, giống quan công hướng Nguyệt Nha kể tội, nói Vô Tâm ăn thịt người. Nguyệt Nha mặt thay đổi lấy thớt lấy dao ra thái, thấp giọng nói: "Thích ăn gì thì ăn, không ăn cứt là được."
Cố đại nhân hạ giọng, nhăn mặt trừng mắt nhìn cô nói: "Hắn có thể là yêu quái!"
Nguyệt Nha khép mắt, nhìn xuống miếng thịt lợn: "Yêu gì thì yêu, là đực là được."
Cố đại nhân nở nụ cười: "Ta cũng là đực a!"
Nguyệt Nha bắt đầu thái thịt: "Cha ta cũng là đực."
Cố đại nhân bị hớ không nói nữa, trong lòng tự nhủ không phải tại mình không biết cách đổi đãi. Vấn đề đương nhiên không ở mình mà do Nguyệt Nha quá mức nông cạn, bị tiểu bạch kiểm mê hồn.
Cõi lòng tràn ngập tự tin tiêu sái đi trong viện, thấy tròng mắt Vô Tâm một cước đá văng ra, không có ý định rời đi. Ngày thường hắn ngang ngược, chọc không ít người, nay quân bị đánh tan, Trương đội trưởng cùng Đinh lữ trưởng tuyệt đối không buông tay, đánh rắn giập đầu. Hiện tại lộ diện khác nào tìm chết, không bằng đợi cho tiếng gió yếu đi rồi tính.
Nguyệt Nha chiên xào kết hợp làm xong cơm trưa rồi làm cơm chiều, trời vội vàng tối. Cô cũng biết Vô Tâm ngủ trong đống củi không thoải mái, nhưng để hắn về giường cô lại sợ. Đóng cửa phòng ngồi nhìn qua cửa sổ, nhìn nhìn lại không nhịn được cười một tiếng.
Nguyên lai một bàn tay từ đống củi vươn ra, hướng về phía trước sờ soạng bắt một mảnh lá sen lớn. Sau một lát Vô Tâm chui từ trong đóng củi ra, lá sen chụp mũ chạy vào nhà vệ sinh, đầu vẫn chỉ có nửa, có điều đỡ hơn rạng sáng.
Qua mấy phút, Nguyệt Nha thấy Vô Tâm lại lén lút chui vào đống củi mới yên tâm nằm xuống, nghĩ rằng: "Thế này có làm sao đâu!"
Vô Tâm trốn trong đóng củi đúng nửa tháng. Một buổi sáng sớm, Nguyệt Nha còn ngủ trên giường bỗng nghe thấy tiếng mở cửa sổ, mở to mắt đứng dậy nhìn chỉ thấy khuôn mặt Vô Tâm sáng như thủy tinh, lông mi là lông mi ánh mắt là ánh mắt. Bộ dáng giống hệt như trước, da mặt trắng hồng.
Cô nghĩ mình đang mơ, há miệng nhìn Vô Tâm không nói. Vô Tâm hai tay chà xát, đối diện làm cái khẩu hình: "Lạnh."
Nguyệt Nha xốc chăn xuống giường vội vàng mở cửa cho hắn.
Hai giờ sau, Cố đại nhân đầu tóc rối bù từ phòng đông đi ra, trước mặt chỉ thấy Vô Tâm một thân quần áo mới tinh đang ngồi bên bàn uống canh.
"A!" Cố đại nhân thực kinh ngạc: "Sống?"
Vô Tâm giương mắt nhìn hắn: "Ngài chừng nào thì đi a? Nguyệt Nha đã hầu hạ ngài hơn nửa tháng rồi!"
Cố đại nhân coi như không nghe thấy, đầu tiên là cao thấp đánh giá Vô Tâm, đánh giá đủ rồi đi ra phía trước, giơ ngón tay chạm vào đầu. Đầu lâu cứng rắn, da cũng vừa mềm vừa trắng, da đầu hơi xanh chuẩn bị mọc tóc.
"Má nó!" Cố đại nhân xem như mở nhãn giới, dùng cả bàn tay sờ đỉnh đầu Vô Tâm: "Phát triển tốt a, trước sau như một ai có thể nhìn ra có nửa đầu là mọc lại?"
Vô Tâm mặc hắn rảnh rỗi, nhàn nhà uống canh, Nguyệt Nha đứng trước bếp cũng không để ý đến hắn. Nguyệt Nha không cần làm lụng kiếm sống, không để ý Cố đại nhân ăn bằng hai người. Chỉ ghét hắn ở chỗ hay ba hoa ác khẩu, làm cho người ta giận cũng không đủ mà không giận thì không phải. Nguyệt Nha không muốn trêu vào, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng mang theo đao súng cút đi.
Nhưng Cố đại nhân không cút đi. Bệ vệ ngồi đối diện Vô Tâm, mặt không rửa răng không đánh, phất tay áo mở miệng nói: "Sư phụ, đừng không để ý tới người khác, người ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, ta có việc đứng đắn nói cùng người." Nói tới đây hắn vung tay lên: "Nguyệt Nha cho ta một bát canh, ta phải vừa uống vừa nói!"
Cố đại nhân làm con đồ tể, miễn cưỡng cũng coi như xuất thân khó khăn, tuy rằng luôn ăn mỡ lợn, khổ cũng có hạn. Hắn ở huyện Văn ăn sơn trân hải vị, nhưng nay nghèo túng có thể ăn mì cũng thấy hảo hạng. Ngồi như lão thái gia trước bàn cơm, đúng lý hợp tình chờ đợi. Nguyệt Nha đứng trước bếp, đang dùng thìa múc nhân vào bát mì, nhấc đũa bắt đầu trộn lẫn. Cố đại nhân thấy thế mở miệng nói: "Không cần trộn lẫn, ta tự làm."
Nguyệt Nha giọng mũi rất nặng nói: "Không trộn cho ngài."
Cố đại nhân hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Cô định cho người ăn mì a? Người còn có miệng sao?"
Nguyệt Nha cúi đầu, đem mỳ sợi gắp lên cao: "Không miệng thì đổ trực tiếp vào cổ."
Cố đại nhân nuốt nước miếng, đối với Nguyệt Nha có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cô cái đồ đàn bà, người trường sinh bất lão còn cần ăn một bát mì? Dù sao đói cũng không chết, cô còn lo làm gì!"
Nguyệt Nha không để ý tới hắn tiếp tục trộn. Trộn xong bưng bát to đi ra ngoài, vẫn sợ hình dạng đó củaVô Tâm, đến gần dừng bước thấp giọng hỏi: "Ai, anh có đói bụng không?"
Vô Tâm còn tránh ở đống củi, trong tay đang cầm nửa đầu của mình. Mỗi lần trọng thương, bộ phận nào mọc lại thì bộ phận bị đứt kia sẽ mất đi. Nay thân thể hắn còn sống, nửa đầu đã chết, cho nên cắn môi lộn mí muốn móc một bên nhãn cầu ăn cho đỡ đói. Thanh âm của Nguyệt Nha kích thích hắn, khiến hắn xúc động cầm mắt nói: "Đói!"
Nguyệt Nha nghe tiếng rõ ràng, cho thấy thật là sống vẫn khỏe, bi thương nhẹ lòng. Mắt thấy đống củi thoáng động, là cánh tay Vô Tâm hôm trước dùng kéo áo Cố đại nhân. Xoay người đặt xuống bát mì, lại đem một đôi đũa đặt trên miệng.
"Ăn đi." Cô nhỏ giọng nói: "Không đủ lại nấu."
Sau đó thẳng lưng xoay người về nhà chính. Vào cửa quay đầu nhìn thoáng qua, gặp một bàn tay vươn đến, đầu tiên là cầm bát đũa sau là cả người đứng dậy theo đi vào.
Nguyệt Nha miễn cưỡng khép mắt, Cố đại nhân nói cái gì cô cũng không nghe không đáp. Một nồi mì, một bát to cho Vô Tâm, cô ăn nửa bát còn lại đều bị Cố đại nhân nuốt hết.
Sau khi ăn xong, Nguyệt Nha đi vào trong viện, thấy bát không cùng chiếc đũa để bên cạnh. Ngồi xuống thu dọn bát đũa, đứng dậy định đi, không ngờ một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô.
Đồng thời giọng nói của Vô Tâm vừa nhẹ vừa ngoan: "Nguyệt Nha, cám ơn em."
Hơi thở Nguyệt Nha run lên, nước mắt rơi vào cái bát không. Một phen cầm tay Vô Tâm hung hăng bóp một cái, yết hầu nghẹn ngào không phát ra tiếng. Ngay sau đó buông tay đứng dậy, ngừng thở bước nhanh trở về nhà chính.
Như ngày thường Nguyệt Nha khóa cửa đi chợ, lần này định mua thịt cá về. Hơi đổ bệnh còn cần bồi bổ, huống chi Vô Tâm mất nửa cái đầu.
Cô chân trước vừa đi, Cố đại nhân sau lưng liền đi ra. Rõ như ban ngày nên lá gan hắn đăc biệt lớn, chắp tay sau lưng đi vòng quanh đống củi. Cuối cùng đứng phía trước Vô Tâm vươn hai chân hạ thắt lưng nhìn kỹ nửa ngày, phát hiện nguyên lai trường sinh bất lão cũng có tứ chi cùng một cái đầu, đồng dạng như mình.
Vô Tâm biết hắn đến đây, nhưng nằm bên trong không lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da đầu, da đầu chỉ mọc ít tóc ngắn như lông mi, giống như chó con lông xù. Từ khi ăn xong bát mì, Vô Tâm không có khẩu vị ăn chính mình.
Cố đại nhân trong lòng ngứa ngáy ngồi xuống bên cạnh đống củi, hé một con mắt nhìn vào: "Ai, người làm gì vậy?"
Vô Tâm đang ôm đầu vui vẻ thoải mái bỗng bị hắn quấy rầy, mất bình tĩnh. Nghiêng mặt nhìn ra cho Cố đại nhân thấy cái miệng, môi mỏng nhưng góc cạnh, trong lại đang ngậm cái gì đó đảo qua đảo lại. Cố đại nhân nghĩ hắn đang thối rữa nên trốn mình, không ngờ Vô Tâm đột nhiên mở miệng ra, giữa hai cái răng nanh là một con mắt đen trắng rõ ràng!
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, con mắt bay thẳng đánh tới mặt Cố đại nhân. Cố đại nhân đặt mông về sau ngồi, bị dọa mặt cắt không còn giọt máu. Bên tai chợt nghe Vô Tâm nói: "Cách ta xa một chút, nếu không ta ăn sống ngài!"
Cố đại nhân nghiêng người đứng lên, trở lại nhà chính múc một chậu nước bắt đầu điên cuồng rửa mặt.
Nguyệt Nha buổi sáng ra ngoài, giữa trưa trở về, rổ bên trong ngoài thịt, hoa quả, mặt trên còn một tầng lá sen cùng vài cái đài sen. Đài sen là mua về ăn, lá sen dùng để nấu cháo. Đem lá sen tiện tay đặt trên đống củi, cô cầm một cái đài sen lớn, cũng không nói chỉ trực tiếp cúi người nhét vào trong, sau đó thẳng hướng vào nhà.
Cố đại nhân bị tròng mắt đánh vào mặt, càng nghĩ càng ghê tởm đem mặt cọ đến đỏ bừng, giống quan công hướng Nguyệt Nha kể tội, nói Vô Tâm ăn thịt người. Nguyệt Nha mặt thay đổi lấy thớt lấy dao ra thái, thấp giọng nói: "Thích ăn gì thì ăn, không ăn cứt là được."
Cố đại nhân hạ giọng, nhăn mặt trừng mắt nhìn cô nói: "Hắn có thể là yêu quái!"
Nguyệt Nha khép mắt, nhìn xuống miếng thịt lợn: "Yêu gì thì yêu, là đực là được."
Cố đại nhân nở nụ cười: "Ta cũng là đực a!"
Nguyệt Nha bắt đầu thái thịt: "Cha ta cũng là đực."
Cố đại nhân bị hớ không nói nữa, trong lòng tự nhủ không phải tại mình không biết cách đổi đãi. Vấn đề đương nhiên không ở mình mà do Nguyệt Nha quá mức nông cạn, bị tiểu bạch kiểm mê hồn.
Cõi lòng tràn ngập tự tin tiêu sái đi trong viện, thấy tròng mắt Vô Tâm một cước đá văng ra, không có ý định rời đi. Ngày thường hắn ngang ngược, chọc không ít người, nay quân bị đánh tan, Trương đội trưởng cùng Đinh lữ trưởng tuyệt đối không buông tay, đánh rắn giập đầu. Hiện tại lộ diện khác nào tìm chết, không bằng đợi cho tiếng gió yếu đi rồi tính.
Nguyệt Nha chiên xào kết hợp làm xong cơm trưa rồi làm cơm chiều, trời vội vàng tối. Cô cũng biết Vô Tâm ngủ trong đống củi không thoải mái, nhưng để hắn về giường cô lại sợ. Đóng cửa phòng ngồi nhìn qua cửa sổ, nhìn nhìn lại không nhịn được cười một tiếng.
Nguyên lai một bàn tay từ đống củi vươn ra, hướng về phía trước sờ soạng bắt một mảnh lá sen lớn. Sau một lát Vô Tâm chui từ trong đóng củi ra, lá sen chụp mũ chạy vào nhà vệ sinh, đầu vẫn chỉ có nửa, có điều đỡ hơn rạng sáng.
Qua mấy phút, Nguyệt Nha thấy Vô Tâm lại lén lút chui vào đống củi mới yên tâm nằm xuống, nghĩ rằng: "Thế này có làm sao đâu!"
Vô Tâm trốn trong đóng củi đúng nửa tháng. Một buổi sáng sớm, Nguyệt Nha còn ngủ trên giường bỗng nghe thấy tiếng mở cửa sổ, mở to mắt đứng dậy nhìn chỉ thấy khuôn mặt Vô Tâm sáng như thủy tinh, lông mi là lông mi ánh mắt là ánh mắt. Bộ dáng giống hệt như trước, da mặt trắng hồng.
Cô nghĩ mình đang mơ, há miệng nhìn Vô Tâm không nói. Vô Tâm hai tay chà xát, đối diện làm cái khẩu hình: "Lạnh."
Nguyệt Nha xốc chăn xuống giường vội vàng mở cửa cho hắn.
Hai giờ sau, Cố đại nhân đầu tóc rối bù từ phòng đông đi ra, trước mặt chỉ thấy Vô Tâm một thân quần áo mới tinh đang ngồi bên bàn uống canh.
"A!" Cố đại nhân thực kinh ngạc: "Sống?"
Vô Tâm giương mắt nhìn hắn: "Ngài chừng nào thì đi a? Nguyệt Nha đã hầu hạ ngài hơn nửa tháng rồi!"
Cố đại nhân coi như không nghe thấy, đầu tiên là cao thấp đánh giá Vô Tâm, đánh giá đủ rồi đi ra phía trước, giơ ngón tay chạm vào đầu. Đầu lâu cứng rắn, da cũng vừa mềm vừa trắng, da đầu hơi xanh chuẩn bị mọc tóc.
"Má nó!" Cố đại nhân xem như mở nhãn giới, dùng cả bàn tay sờ đỉnh đầu Vô Tâm: "Phát triển tốt a, trước sau như một ai có thể nhìn ra có nửa đầu là mọc lại?"
Vô Tâm mặc hắn rảnh rỗi, nhàn nhà uống canh, Nguyệt Nha đứng trước bếp cũng không để ý đến hắn. Nguyệt Nha không cần làm lụng kiếm sống, không để ý Cố đại nhân ăn bằng hai người. Chỉ ghét hắn ở chỗ hay ba hoa ác khẩu, làm cho người ta giận cũng không đủ mà không giận thì không phải. Nguyệt Nha không muốn trêu vào, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng mang theo đao súng cút đi.
Nhưng Cố đại nhân không cút đi. Bệ vệ ngồi đối diện Vô Tâm, mặt không rửa răng không đánh, phất tay áo mở miệng nói: "Sư phụ, đừng không để ý tới người khác, người ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, ta có việc đứng đắn nói cùng người." Nói tới đây hắn vung tay lên: "Nguyệt Nha cho ta một bát canh, ta phải vừa uống vừa nói!"
/41
|