Pháo Hôi Thành Phụ Trợ Nữ Chủ (Sắc)

Chương 7 Mê Loạn H

/364


Chương 7  Mê Loạn  H

 

Nóng bỏng bị ấm áp bao quanh, Tuân Từ ôm chặt vòng eo mảnh mai của Sở Nhược Đình.

Tầng tầng nếp gấp trong hoa huyệt cắn chặt phân thân hắn, mỗi một lần rút ra thật khó khăn, nhưng khi cắm vào, liền cảm thấy thần hồn muốn bay lên chín tầng mây.

Tuân Tử nhìn chăm chú vào khuôn mặt vũ mị ửng hồng, nhớ lại vài ngày trước đó, nàng luôn là một bộ dáng lãnh đạm, đáy lòng có oán, liền nảy sinh ác độc va chạm, hận không thể hòa tan vào nàng.

Sở Nhược Đình gần như bị tình dục che trời lấp đất làm cho chết đuối, nàng như khúc gỗ trôi dạt cố nắm chặt tay Tuân Từ, tùy ý rắn chắc của hắn giương oai trong cơ thể nàng.

Không gian chật hẹp, còn phải giấu tiếng vang, cảm giác dưới thân liền phóng đại không ngừng.

Sở Nhược Đình mau bị Tuân Từ làm cho điên mất rồi.

Cố tình ngay lúc này, Tuân Từ lại dừng, ôm lấy vai gầy, lồng ngực khẽ rung lên, cảm xúc không rõ  "Thì ra muội đến Huyền Hoa Sơn, là muốn lấy đuôi Dạ Mê Ong tặng cho ta. Nhược Đình, muội còn không chịu thừa nhận muội thích ta?"

".. Đừng tự mình đa tình."

Sở Nhược Đình nếu có thể quay đầu lại, nhất định sẽ phun hắn một ngụm.

Nhưng Tuân Từ nhận định lòng Sở Nhược Đình có hắn, chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi. Cứ như vậy, nhìn biểu tình kiều oán của nàng, tâm liền ngứa đến khó nhịn.

Nếu không thể nói quá nhiều, thì biến suy nghĩ hóa thành sức lực để làm với nàng. Hắn tham lam dán sát vào má đào, chỉ lúc này, nàng mới có thể ngoan ngoãn mặc hắn ôm hôn.

Mà Kiều Kiều ở dưới thân Lý Phong, không được đối đãi ôn nhu như vậy.

Thân mình nhỏ xinh bị Lý Phong ngang ngược chà đạp, trên da thịt tuyết trắng bị thiết chưởng làm cho xanh xanh tím tím. Mà Lý Phong còn chưa thỏa mãn, hoàn toàn không màng Kiều Kiều kêu đau, thô bạo thọc vào rút ra, làm rách miệng huyệt, máu tươi cùng hỗn hợp dâm dịch vẩy ra. Kiều Kiều tuy rằng đau đớn, nhưng nàng biết Lý Phong đang vui, không thể làm hắn mất hứng, chỉ có thể khóc thút thít lắc đầu  "Tam Sư Huynh, tha cho muội đi, tha cho muội đi "

Bộ dáng hoa sen này, trông thật đáng thương.

Sở Nhược Đình hài hước nhìn Tuân Từ một cái, hỏi hắn  "Sư huynh không muốn cứu Tiểu Sư Muội của huynh

sao?"

Quai hàm Tuân Từ căng chặt, cố ý trả thù đầm nàng vài cái, giơ tay "Bang" đánh lên mông đẫy đà, thô thanh thô khí nói  "Lo cho muội trước đi."

Hắn có túi da rất đẹp, nhưng ngày thường tính tình cổ hủ cứng nhắc, đệ tử trong môn không ai dám nói chuyện với hắn quá lâu, dần dà, liền có vẻ không thú vị. Lúc này Tuân Từ lây nhiễm tình dục, đuôi mắt đỏ hồng, làm hắn trông có vẻ có một loại phong tình tuấn tiếu khác.

Dù sao cũng không thể tránh, Sở Nhược Đình liền cố hưởng thụ.

Nàng còn thuận tiện luyện   Mị Thánh Quyết  .

Có lẽ Tuân Tử là nam nhân đầu tiên của thân thể nàng, nàng cảm thấy giao hợp với hắn cực kỳ hài hòa, thậm chí hai người còn cùng nhau leo lên đỉnh núi dục vọng. Sau vài lần, Sở Nhược Đình hấp thu không ít dương tinh, lời mờ cảm giác tu vi sắp đột phá.

Trước đó nàng đưa lưng về phía Tuân Từ, lúc này đã xoay người lại, khóa ngồi trên người hắn.

Ở tư thế này, Tuân Tử có thể chạm đến điểm sâu nhất của nữ tử trong lòng. Hắn ôm mặt Sở Nhược Đình, hôn, âu yếm, vuốt ve, cho đến khi đôi mắt nữ tử dần mờ sương và ẩm ướt. Sở Nhược Đình nằm trên vai hắn, như lục bình trôi dạt theo sóng nước, linh khí trong đan điền báo hiệu nàng sắp đạt Trúc Cơ, cố tình khoái cảm tê dại dưới thân lại càng ngày càng mãnh liệt, nàng chỉ có thể ôm đầu Tuân Tử lung tung hôn lại, cùng đầu lưỡi hắn hòa quyện vào nhau, môi răng giao truyền.

"Nhanh lên, nhanh thêm một chút "

"Sư Huynh "

"Sâu quá, huynh cắm sâu quá "

Mị thanh là thuốc thôi tình tốt nhất, dục vọng bị tàn phá, Tuân Từ mạnh mẽ thọc vào rút ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, mồ hôi đầm đìa theo tóc mai tích táp chảy xuống. Tuân Tử cắn răng, dưới thân truyền đến tiếng nước òm op, ba ngàn tóc đen quấn vào nhau, phù hoa diễm lệ, sắc khí ngập trời.

Cuối cùng, Tuấn Từ trầm thấp kêu lên một tiếng, giật giật, bắn toàn bộ bạch trọc vào nhụy hoa. Hắn như gông cùm xiềng xích ôm chặt thân thể nữ tử mềm mại, không chịu buông tay.

Eo Sở Nhược Đình cũng đi theo giật giật, hai mắt vô hồn, cao trào vừa phun ra, liền phá tan bình cảnh, thành công đạt Trúc Cơ.

Nàng đắm chìm trong tình triều, run rẩy không ngừng.

Tuân Từ khẽ vuốt lưng nàng, hôn lên cổ ướt đẫm mồ hôi một cái lại một cái.

Hắn cảm nhận được hơi thở Sở Nhược Đình thay đổi, có chút kinh ngạc, hỏi  "Nhược Đình, muội đạt Trúc Cơ?"

Sở Nhược Đình rất mệt, mệt đến không muốn cử động. Cằm tựa lên vai hắn, như có như không "Ừm" một tiếng.

Tuân Từ nhớ rõ trước đây vài ngày Sở Nhược Đình còn ở Luyện Khí tầng sáu, bây giờ nhanh như vậy đã đạt Trúc Cơ, nhất định là gặp được thiên đại cơ duyên. Thấy bộ dạng qua loa này của Sở Nhược Đình, chắc nàng cũng không muốn nói. Nếu đã thế, hắn sẽ không hỏi.

Tuân Từ lấy ra ba tấm bùa màu xanh lam.

Hắn bẻ tay nhỏ trắng nõn của Sở Nhược Đình ra, đặt bùa chú vào, nắm lại.

"Đây là bùa  n Nấp cao cấp, có thể tạm thời che giấu tu vi và thân thể, tu vi có cao như Chưởng Môn cũng không thể phát hiện."

"Này.."

Này quá quý trọng

Sở Nhược Đình cảm thấy lá bùa nhẹ này thổi là bay nhưng lại nặng không thể giải thích được.

Nhưng sau đó nghĩ lại, vì mưu đồ đại kế, hiện giờ quả thật cần phải giấu tài. Lá bùa An Nấp tu vị này, đối với nàng mà nói, đúng là mưa đúng lúc.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt chuyên chú của Tuân Từ, đột nhiên nàng không biết nói gì, chỉ có thể vội vàng nhìn đi chỗ khác.

"Đa tạ, muội thật sự cần cái này." Ngữ khí Sở Nhược Đình dừng lại một chút bổ sung thêm, " n tình này muội sẽ nhớ kỹ, sau này muội sẽ trả lại cho huynh."

Tuân Từ cảm thấy vừa vui vừa buồn.

Vui vì lần này Sở Nhược Đình không cự tuyệt, buồn vì nàng chỉ coi nó như một ân huệ.

Đúng lúc này, một tiếng hét tức giận đột nhiên từ bên ngoài thác nước truyền đến  "Kiều Kiều   "

Sở Nhược Đình quá quen thuộc với giọng nói này, quen thuộc đến mức da đầu ớn lạnh, nàng ra tay nhanh như chóp, lập tức dùng hết hai tấm bùa  n Nấp cao cấp.

Nhìn ánh sáng đỏ dần dần biến mất, thịt Sở Nhược Đình lại càng đau

Trong vòng một ngày dùng hết bốn tấm bùa  n Nấp, hai tấm trung cấp hai tấm cao cấp, là nơi nào tới bại gia tử

a

Nhưng nàng không hối hận.

Bởi vì người bước vào động, mặt trắng bệch, lông mày mỏng, ba chòm râu bay bay, tay cầm Phất Trần, đúng là Chưởng Môn Thanh Kiếm Tông   Vương Cẩn


/364

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status