"Cố Không Thanh, cậu đừng trách tôi nhé, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Có trách thì chỉ có thể trách tự cậu xui xẻo, người có đồ tốt, lại chắn đường tôi, nếu cậu cũng như tôi, sau khi chết có thêm một cơ hội, vậy cậu cứ việc tới tìm tôi báo thù đi ha, tôi đợi."
Vừa dứt lời, cửa sắt gần trong gang tấc đã bị người đóng lại từ bên ngoài, trong ngoài cánh cửa là hai thế giới sống chết hoàn toàn bất đồng.
Không Thanh vừa mở mắt đã cảm nhận được mắt cá chân phải truyền tới một cơn đau thấu tim, đau đến nỗi mồ hôi cậu chảy đầy đầu, đừng nói đến dùng hết toàn lực phi chân chạy như điên, cho dù có đi bộ bằng tốc độ bình thường cũng sẽ làm cậu đau đớn khó nhịn, thân thể không vững, ngã xuống đất.
Nhưng dù vậy Không Thanh vẫn không dễ dàng từ bỏ, lê bước chân nặng như chì, chưa từ bỏ ý định tiếp tục bước tới cửa sắt, cắn chặt răng dùng sức kéo, muốn mở ra cánh cửa sắt nom cũng không dày nặng này chạy ra ngoài.
Đáng tiếc, mặc cho Không Thanh dùng hết sức bú sữa mẹ cánh cửa sắt không dày cũng chẳng nặng vẫn không chút sứt mẻ như cũ, Không Thanh chịu đựng đau đớn nơi mắt cá chân phải, dùng hết toàn lực, kết quả lại là tốn công vô ích.
Sau một lúc lâu, Không Thanh từ bỏ, lưng tựa trên cửa sắt lớn, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân kế tiếp nên làm gì.
Xuyên tới ngay lúc này, thời cơ không chỉ không tốt, mà còn là thảm hại.
Nếu cậu có thể tới sớm hơn vài phút cũng sẽ không đến mức bị người ta xuống tay lúc nguy cấp, dẫn đến ngã thương chân phải, hành động bị giới hạn, chỉ có thể chịu nhốt trong cái kho hàng cũ nát bỏ hoang này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Người ta nói thương gân động cốt tốn cả trăm ngày, vết thương bên đùi phải của cậu cũng không biết đến khi nào mới khôi phục như lúc ban đầu, nhưng trước đó Không Thanh cần phải giải quyết hai vấn đề.
Một là không có nước và đồ ăn hay nhu yếu phẩm sinh tồn linh tinh, phải sống sót như thế nào? Cứ như vậy ngây ngốc chờ người khác tới cứu không khác tự tìm đường chết là bao, chỉ sợ trước khi được cứu cậu đã đói khát đến chết.
Hai là cái kho hàng cũ nát bỏ hoang này cũng không phải thật sự an toàn, khả năng cao hơn so với đói chết hay khát chết chính là Không Thanh sẽ bị tang thi nghe mùi đi tìm tới ăn tươi nuốt sống trước, nếu may mắn thì sẽ như những con tang thi bị nhốt trong kho hàng, trở thành một xác không hồn vô tri vô giác, cắn nuốt và hành động theo bản năng, mà nếu không may Không Thanh sẽ trực tiếp bị những con tang thi kia cắn nuốt hầu như không còn, đến cả một miếng thịt cũng không.
Tưởng tượng đến cục diện này Không Thanh nhịn không được rùng mình một cái.
Cậu nhất định phải nỗ lực sống sót, biến thành cái xác không hồn vô tri vô giác hay là trực tiếp trở thành đồ ăn của tang thi đều quá thảm quá đáng thương, cậu tuyệt đối sẽ không để mình lưu lạc đến hoàn cảnh bi thảm như vậy.
【666, tôi nhớ nguyên chủ Cố Không Thanh vì nguyên nhân thể chất nên không thể thức tỉnh dị năng, đúng không? 】
【 Đúng vậy, ký chủ, thật đáng tiếc khi báo cho cậu biết, thân thể người ủy thác Cố Không Thanh suy nhược, tố chất thân thể trung bình xét cấp bậc D, chỉ cao hơn cấp F không đạt tiêu chuẩn hơn một xí xị xì xi, trên nguyên tắc, thể chất của cậu ta không có khả năng thức tỉnh dị năng. 】
Không Thanh nghe vậy cũng sắp nhịn không được lời mắng chửi.
Nguyên chủ Cố Không Thanh không thể thức tỉnh dị năng, bàn tay vàng duy nhất là ngọc bội không gian lại bị con cưng Thiên Đạo đoạt mất, hiện tại còn bị nhốt ở cái kho hàng cũ nát bỏ hoang này, trên đùi có vết tích, hành động không tiện, đã không có nước và đồ ăn, lại còn phải đề phòng tang thi trong kho hàng tùy thời có thể công kích cậu, quả thực là THẢM in hoa.
Muốn nói nguyên chủ Cố Không Thanh vì sao lại lưu lạc đến hoàn cảnh đáng thương như vậy, hết thảy phải kể từ ngày khi tận thế bỗng nhiên buông xuống kia.
Một ngày nào đó hơn một tháng trước, vốn tưởng chỉ là một ngày cuối tuần bình thường như bao ngày, kết quả tại một ngày này tận thế bỗng nhiên buông xuống.
Vô số người trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên biến dị, trở thành những cái xác không hồn không có lý trí, chỉ biết truy đuổi con mồi theo bản năng, cắn nuốt máu thịt đồng loại.
Ngay sau đó, tình thế đã không thể vãn hồi.
Trước hết những người biến dị này cắn bạn bè thân thích của mình, biến tất cả bọn họ thành cái xác không hồn giống mình như đúc, sau đó lung lay lao ra cửa, đi ra đường cái, bắt đầu tìm kiếm nhiều con mồi hơn, công kích những nhân loại bình thường khác.
Thành phố lớn dân cư dày đặc gặp họa đầu tiên, gần như chỉ dùng một buổi tối cơ hồ tất cả những địa điểm công cộng lớn trong thành phố đều luân hãm, nơi đứng mũi chịu sào chính là bệnh viện và trạm vận chuyển hành khách, ngoài một số người nhận thấy được tình huống không đúng, nhanh chóng chạy trốn, may mắn tránh được một kiếp, những người khác đều trở thành đồng loại hoặc trở thành đồ ăn của tang thi.
Nhân loại nhờ vào thành quả của ba lần cách mạng công nghiệp, tốn gần ba thế kỷ mới từng chút một thành lập nên những thành thị hiện đại hoá, giờ đây nó đang dùng thế như chẻ tre nhanh chóng lụi tàn.
Cố Không Thanh tương đối may mắn, khi tận thế buông xuống, cả sáu người trong ký túc xá bọn họ đều không bị biến dị, hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của ký túc xá trưởng Ngụy Tuấn Hào, sáu người trong ký túc xá đều bình yên vô sự thoát khỏi ký túc xá.
Trong một đêm, toàn bộ khuôn viên đại học đã trở thành luyện ngục trần gian.
Ngụy Tuấn Hào thấy thế nhanh chóng quyết định, đã chuẩn bị tinh thần dẫn theo bạn học cùng ký túc xá cùng thoát khỏi trường.
Bởi vì Ngụy Tuấn Hào là người lớn nhất trong sáu người, nói chuyện hay làm việc đều rất quyết đoán, ngày thường mọi người đã rất tin phục anh, hơn nữa Ngụy Tuấn Hào lại là người đầu tiên thức tỉnh dị năng trong sáu người, mọi người liền dứt khoát nghe lời đề cử Ngụy Tuấn Hào làm người dẫn đầu, chặt chẽ đoàn kết bên người Ngụy Tuấn Hào, hy vọng Ngụy Tuấn Hào có thể mang theo bọn họ tìm được một con đường sống.
Khi mới bắt đầu hết thảy đều rất khó khăn vất vả.
Trước khi tận thế ập xuống thế giới, đám người Cố Không Thanh đều là sinh viên còn đi học bình thường, tuân thủ luật pháp, hiền lành dễ mến, ở nhà cùng lắm cũng chỉ giúp ba mẹ làm chút việc nhà đơn giản, đến cả gà cũng chưa giết chứ đừng nói tới vung gậy đập đầu tang thi, còn cần phải đánh tang thi đến vỡ đầu chảy máu, óc vỡ toang, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Có thể nghĩ tới khi đám người Cố Không Thanh bị bức đến đường cùng, không thể không gom góp dũng khí giết tang thi, tinh thần hư hại cỡ nào.
Cố Không Thanh không phải không nghĩ tới đổi một cách giết tang thi ưu nhã hơn, đáng tiếc vô dụng, vô số lần thực nghiệm chứng minh, nhược điểm của tang thi chỉ có đầu.
Nếu không đánh vỡ đầu cúng nó, cho dù có chém đứt tứ chi, chúng vẫn sẽ lê cái xác đã tổn hại nghiêm trọng truy đuổi con mồi không buông như cũ, không cắn được một miếng máu thịt tươi mới tuyệt đối không bỏ qua.
Thời gian dài Cố Không Thanh cũng chết lặng, bắt đầu dần quen việc dứt khoát đập nát đầu tang thi muốn công kích trong quá trình lẩn trốn.
Ngụy Tuấn Hào tựa hồ là người lãnh đạo trời sinh, lúc dẫn theo đoàn người bọn họ chạy nạn, năng lực lãnh đạo của Ngụy Tuấn Hào mới dần dần được khai phá, giết tang thi, thu gom vật tư, tìm kiếm điểm dừng chân lâm thời, bất luận việc lớn việc nhỏ, Ngụy Tuấn Hào đều sắp xếp thỏa đáng.
Bởi vì dị năng Ngụy Tuấn Hào mạnh mẽ, năng lực lãnh đạo cũng rất mạnh, hơn nữa có mị lực từ nhân cách độc đáo khiến cho toàn bộ người trong ký túc xá đều rất tin phục anh.
Dọc theo cả đường đi Ngụy Tuấn Hào không chỉ dẫn dắt toàn bộ người trong ký túc xá thành công thoát ra khỏi khu thành thị, còn thuận tay cứu giúp không ít người xa lạ cần trợ giúp, những người này có người dứt khoát thuận thế gia nhập bọn họ, mọi người cùng nhau tìm kiếm đường ra, có người tuy rất nhanh đã tách khỏi bọn họ nhưng cũng kết được một mối thiện duyên.
Theo đội ngũ dần lớn mạnh, dị năng giả mới gia nhập tiến vào càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng mạnh mẽ, cảm giác tồn tại của Cố Không Thanh ở trong đội trở nên càng ngày càng thấp.
Vốn dĩ Cố Không Thanh vẫn luôn do Ngụy Tuấn Hào che chở, nhưng theo nhân số đội ngũ ngày càng tăng, việc lớn việc nhỏ Ngụy Tuấn Hào cần phải nhọc lòng cũng càng ngày càng nhiều, dần dần Ngụy Tuấn Hào vẫn có chút không rảnh lo cho Cố Không Thanh.
Cố Không Thanh không phải loại người không biết nặng nhẹ, sẽ không dưới điều kiện biết rõ Ngụy Tuấn Hào có quá nhiều việc lo liệu không hết mà còn cố ý khi không có việc lại gây việc, lấy việc tư của mình làm phiền anh, huống hồ, Cố Không Thanh cũng có băn khoăn của chính bản thân.
Từ khi Ngụy Tuấn Hào dẫn theo đoàn người bọn họ chạy nạn, hơn một tháng nay ngoài Cố Không Thanh ra bốn người khác đều lục tục thức tỉnh được dị năng, có người có dị năng hệ hỏa lực công kích không tồi, tiềm lực rất lớn, cũng có dị năng hệ thổ lực công kích yếu kém, chỉ có thể phụ trợ chiến đấu, nhưng dù dị năng có mạnh mẽ hay không, có dị năng và không có dị năng luôn là hai loại tình huống hoàn toàn bất đồng.
Lập tức, tình cảnh của Cố Không Thanh bắt đầu trở nên xấu hổ.
Nếu không phải trong đội ngũ của Ngụy Tuấn Hào vẫn thu lưu một bộ phận nhỏ người thường như cũ, chỉ sợ Cố Không Thanh cũng không có mặt mũi ở chung một đội với các bạn học kia, mà sẽ lựa chọn chủ động rời đi, hành động đơn độc, không kéo chân các bạn cùng ký túc.
Sở dĩ mặt dày đi theo Ngụy Tuấn Hào cùng hành động cũng là vì Cố Không Thanh vẫn chưa muốn chết, cậu ấy muốn tiếp tục sống, sống sót đi tìm người em sinh đôi của mình, cũng chính là người thân duy nhất còn sót lại của cậu ấy trên thế giới này.
Cố Không Thanh trước nay đều không có tâm tư tranh đấu cùng những người khác, cậu ta chỉ đơn thuần muốn sống sót mà thôi, nhưng cậu ấy không biết, trong những bạn cùng ký túc xá đồng học có một người có được hào quang vai chính chính là con cưng Thiên Đạo, hắn ta chính là vai chính hoàn toàn xứng đáng của thế giới nhỏ này, Tạ Tinh Lan.
Khác với những người khác, Tạ Tinh Lan trọng sinh sau khi chết.
Tạ Tinh Lan trước khi trọng sinh, sau khi tận thế buông xuống thế giới tuy thuận lợi thức tỉnh được dị năng hệ mộc, nhưng sức chiến đấu của hắn vẫn luôn không cao, dù hắn có liều mạng giết tang thi, tích cóp tinh hạch, muốn nhanh chóng thăng cấp dị năng, nhưng trước sau vẫn không thể như nguyện.
Dị năng thăng cấp chậm chạp, nên cũng không thể giết nhiều tang thi hơn, không thể giết nhiều tang thi hơn thì sẽ không thể tích cóp nhiều tinh hạch để thăng cấp dị năng, cứ thế, lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính.
Tới trung hậu kỳ mạt thế, Tạ Tinh Lan vẫn chỉ là một dị năng giả hệ mộc trung cấp bình thường như cũ, không chỉ so ra kém hơn những dị năng giả cao cấp sức chiến đấu mạnh mẽ ngoài kia, ngay cả mấy dị năng giả trung cấp lực công kích không tồi cũng so không nổi.
Mỗi ngày, Tạ Tinh Lan đều thức khuya dậy sớm rời khỏi căn cứ săn giết tang thi, đánh cược tính mạng của chính mình, tinh hạch cực khổ kiếm được cũng gần như chỉ đủ để một mình ấm no, đến cả nuôi gia đình sống tạm cũng khó.
Thời gian dài oán niệm Tạ Tinh Lan đương nhiên lan tràn, thế cho nên tâm lý cuối cùng sụp đổ, dần dần trở nên cực đoan.
Đặc biệt là khi Tạ Tinh Lan biết bạn cùng phòng thời đại học của hắn Ngụy Tuấn Hào trở thành một trong những người lãnh đạo căn cứ, dị năng càng ngày càng mạnh, địa vị cũng càng ngày càng cao, trong lòng Tạ Tinh Lan càng không thoải mái.
Vừa vào đại học không được bao lâu Tạ Tinh Lan đã thích Ngụy Tuấn Hào điều kiện gia đình tốt, diện mạo rạng rỡ đẹp trai, cũng từng thử tỏ tình Ngụy Tuấn Hào, nhưng lại bị từ chối không chút khách khí.
Ngụy Tuấn Hào nói anh không phải đồng tính luyến ái, cho nên sẽ không đồng ý ở bên Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan rất thất vọng, tuy hắn trước kia cũng từng có vài người bạn trai, nhưng Ngụy Tuấn Hào dù là điều kiện hay là diện mạo, đều là người hợp tâm ý hắn nhất, không thể thành công bắt được Ngụy Tuấn Hào Tạ Tinh Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hơn nữa, Tạ Tinh Lan còn phát hiện, Ngụy Tuấn Hào tuy nói anh ta không phải đồng tính luyến ái, nhưng lại cả ngày cùng dính với Cố Không Thanh cùng ký túc xá, chiếu cố Cố Không Thanh có thừa, rất có hương vị lạy ông tôi ở bụi này.
Tạ Tinh Lan từng nửa đùa nửa thật ghẹo Ngụy Tuấn Hào, Ngụy Tuấn Hào cũng chỉ cười cười, nói Cố Không Thanh là người nhỏ tuổi nhất trong đám sáu người trong ký túc xá bọn họ, chính anh lại lớn tuổi nhất, về lý nên chiếu cố Cố Không Thanh nhiều hơn.
Tạ Tinh Lan không mấy tin lời Ngụy Tuấn Hào giải thích, nhận định Ngụy Tuấn Hào là một người sâu xa khó dò, không có ý tốt với Cố Không Thanh.
Từ đó về sau, Tạ Tinh Lan vẫn luôn cầu mà không được Ngụy Tuấn Hào ôm địch ý với Cố Không Thanh.
Tận thế bỗng nhiên buông xuống, Ngụy Tuấn Hào thức tỉnh dị năng trước tiên, tất cả mọi người trong phòng bao gồm cả Tạ Tinh Lan và Cố Không Thanh đều rất tin phục Ngụy Tuấn Hào, cũng tỏ vẻ nguyện ý nghe lời Ngụy Tuấn Hào nói.
Một nhóm sáu người cứ như vậy lên đường.
Vừa dứt lời, cửa sắt gần trong gang tấc đã bị người đóng lại từ bên ngoài, trong ngoài cánh cửa là hai thế giới sống chết hoàn toàn bất đồng.
Không Thanh vừa mở mắt đã cảm nhận được mắt cá chân phải truyền tới một cơn đau thấu tim, đau đến nỗi mồ hôi cậu chảy đầy đầu, đừng nói đến dùng hết toàn lực phi chân chạy như điên, cho dù có đi bộ bằng tốc độ bình thường cũng sẽ làm cậu đau đớn khó nhịn, thân thể không vững, ngã xuống đất.
Nhưng dù vậy Không Thanh vẫn không dễ dàng từ bỏ, lê bước chân nặng như chì, chưa từ bỏ ý định tiếp tục bước tới cửa sắt, cắn chặt răng dùng sức kéo, muốn mở ra cánh cửa sắt nom cũng không dày nặng này chạy ra ngoài.
Đáng tiếc, mặc cho Không Thanh dùng hết sức bú sữa mẹ cánh cửa sắt không dày cũng chẳng nặng vẫn không chút sứt mẻ như cũ, Không Thanh chịu đựng đau đớn nơi mắt cá chân phải, dùng hết toàn lực, kết quả lại là tốn công vô ích.
Sau một lúc lâu, Không Thanh từ bỏ, lưng tựa trên cửa sắt lớn, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân kế tiếp nên làm gì.
Xuyên tới ngay lúc này, thời cơ không chỉ không tốt, mà còn là thảm hại.
Nếu cậu có thể tới sớm hơn vài phút cũng sẽ không đến mức bị người ta xuống tay lúc nguy cấp, dẫn đến ngã thương chân phải, hành động bị giới hạn, chỉ có thể chịu nhốt trong cái kho hàng cũ nát bỏ hoang này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Người ta nói thương gân động cốt tốn cả trăm ngày, vết thương bên đùi phải của cậu cũng không biết đến khi nào mới khôi phục như lúc ban đầu, nhưng trước đó Không Thanh cần phải giải quyết hai vấn đề.
Một là không có nước và đồ ăn hay nhu yếu phẩm sinh tồn linh tinh, phải sống sót như thế nào? Cứ như vậy ngây ngốc chờ người khác tới cứu không khác tự tìm đường chết là bao, chỉ sợ trước khi được cứu cậu đã đói khát đến chết.
Hai là cái kho hàng cũ nát bỏ hoang này cũng không phải thật sự an toàn, khả năng cao hơn so với đói chết hay khát chết chính là Không Thanh sẽ bị tang thi nghe mùi đi tìm tới ăn tươi nuốt sống trước, nếu may mắn thì sẽ như những con tang thi bị nhốt trong kho hàng, trở thành một xác không hồn vô tri vô giác, cắn nuốt và hành động theo bản năng, mà nếu không may Không Thanh sẽ trực tiếp bị những con tang thi kia cắn nuốt hầu như không còn, đến cả một miếng thịt cũng không.
Tưởng tượng đến cục diện này Không Thanh nhịn không được rùng mình một cái.
Cậu nhất định phải nỗ lực sống sót, biến thành cái xác không hồn vô tri vô giác hay là trực tiếp trở thành đồ ăn của tang thi đều quá thảm quá đáng thương, cậu tuyệt đối sẽ không để mình lưu lạc đến hoàn cảnh bi thảm như vậy.
【666, tôi nhớ nguyên chủ Cố Không Thanh vì nguyên nhân thể chất nên không thể thức tỉnh dị năng, đúng không? 】
【 Đúng vậy, ký chủ, thật đáng tiếc khi báo cho cậu biết, thân thể người ủy thác Cố Không Thanh suy nhược, tố chất thân thể trung bình xét cấp bậc D, chỉ cao hơn cấp F không đạt tiêu chuẩn hơn một xí xị xì xi, trên nguyên tắc, thể chất của cậu ta không có khả năng thức tỉnh dị năng. 】
Không Thanh nghe vậy cũng sắp nhịn không được lời mắng chửi.
Nguyên chủ Cố Không Thanh không thể thức tỉnh dị năng, bàn tay vàng duy nhất là ngọc bội không gian lại bị con cưng Thiên Đạo đoạt mất, hiện tại còn bị nhốt ở cái kho hàng cũ nát bỏ hoang này, trên đùi có vết tích, hành động không tiện, đã không có nước và đồ ăn, lại còn phải đề phòng tang thi trong kho hàng tùy thời có thể công kích cậu, quả thực là THẢM in hoa.
Muốn nói nguyên chủ Cố Không Thanh vì sao lại lưu lạc đến hoàn cảnh đáng thương như vậy, hết thảy phải kể từ ngày khi tận thế bỗng nhiên buông xuống kia.
Một ngày nào đó hơn một tháng trước, vốn tưởng chỉ là một ngày cuối tuần bình thường như bao ngày, kết quả tại một ngày này tận thế bỗng nhiên buông xuống.
Vô số người trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên biến dị, trở thành những cái xác không hồn không có lý trí, chỉ biết truy đuổi con mồi theo bản năng, cắn nuốt máu thịt đồng loại.
Ngay sau đó, tình thế đã không thể vãn hồi.
Trước hết những người biến dị này cắn bạn bè thân thích của mình, biến tất cả bọn họ thành cái xác không hồn giống mình như đúc, sau đó lung lay lao ra cửa, đi ra đường cái, bắt đầu tìm kiếm nhiều con mồi hơn, công kích những nhân loại bình thường khác.
Thành phố lớn dân cư dày đặc gặp họa đầu tiên, gần như chỉ dùng một buổi tối cơ hồ tất cả những địa điểm công cộng lớn trong thành phố đều luân hãm, nơi đứng mũi chịu sào chính là bệnh viện và trạm vận chuyển hành khách, ngoài một số người nhận thấy được tình huống không đúng, nhanh chóng chạy trốn, may mắn tránh được một kiếp, những người khác đều trở thành đồng loại hoặc trở thành đồ ăn của tang thi.
Nhân loại nhờ vào thành quả của ba lần cách mạng công nghiệp, tốn gần ba thế kỷ mới từng chút một thành lập nên những thành thị hiện đại hoá, giờ đây nó đang dùng thế như chẻ tre nhanh chóng lụi tàn.
Cố Không Thanh tương đối may mắn, khi tận thế buông xuống, cả sáu người trong ký túc xá bọn họ đều không bị biến dị, hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của ký túc xá trưởng Ngụy Tuấn Hào, sáu người trong ký túc xá đều bình yên vô sự thoát khỏi ký túc xá.
Trong một đêm, toàn bộ khuôn viên đại học đã trở thành luyện ngục trần gian.
Ngụy Tuấn Hào thấy thế nhanh chóng quyết định, đã chuẩn bị tinh thần dẫn theo bạn học cùng ký túc xá cùng thoát khỏi trường.
Bởi vì Ngụy Tuấn Hào là người lớn nhất trong sáu người, nói chuyện hay làm việc đều rất quyết đoán, ngày thường mọi người đã rất tin phục anh, hơn nữa Ngụy Tuấn Hào lại là người đầu tiên thức tỉnh dị năng trong sáu người, mọi người liền dứt khoát nghe lời đề cử Ngụy Tuấn Hào làm người dẫn đầu, chặt chẽ đoàn kết bên người Ngụy Tuấn Hào, hy vọng Ngụy Tuấn Hào có thể mang theo bọn họ tìm được một con đường sống.
Khi mới bắt đầu hết thảy đều rất khó khăn vất vả.
Trước khi tận thế ập xuống thế giới, đám người Cố Không Thanh đều là sinh viên còn đi học bình thường, tuân thủ luật pháp, hiền lành dễ mến, ở nhà cùng lắm cũng chỉ giúp ba mẹ làm chút việc nhà đơn giản, đến cả gà cũng chưa giết chứ đừng nói tới vung gậy đập đầu tang thi, còn cần phải đánh tang thi đến vỡ đầu chảy máu, óc vỡ toang, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Có thể nghĩ tới khi đám người Cố Không Thanh bị bức đến đường cùng, không thể không gom góp dũng khí giết tang thi, tinh thần hư hại cỡ nào.
Cố Không Thanh không phải không nghĩ tới đổi một cách giết tang thi ưu nhã hơn, đáng tiếc vô dụng, vô số lần thực nghiệm chứng minh, nhược điểm của tang thi chỉ có đầu.
Nếu không đánh vỡ đầu cúng nó, cho dù có chém đứt tứ chi, chúng vẫn sẽ lê cái xác đã tổn hại nghiêm trọng truy đuổi con mồi không buông như cũ, không cắn được một miếng máu thịt tươi mới tuyệt đối không bỏ qua.
Thời gian dài Cố Không Thanh cũng chết lặng, bắt đầu dần quen việc dứt khoát đập nát đầu tang thi muốn công kích trong quá trình lẩn trốn.
Ngụy Tuấn Hào tựa hồ là người lãnh đạo trời sinh, lúc dẫn theo đoàn người bọn họ chạy nạn, năng lực lãnh đạo của Ngụy Tuấn Hào mới dần dần được khai phá, giết tang thi, thu gom vật tư, tìm kiếm điểm dừng chân lâm thời, bất luận việc lớn việc nhỏ, Ngụy Tuấn Hào đều sắp xếp thỏa đáng.
Bởi vì dị năng Ngụy Tuấn Hào mạnh mẽ, năng lực lãnh đạo cũng rất mạnh, hơn nữa có mị lực từ nhân cách độc đáo khiến cho toàn bộ người trong ký túc xá đều rất tin phục anh.
Dọc theo cả đường đi Ngụy Tuấn Hào không chỉ dẫn dắt toàn bộ người trong ký túc xá thành công thoát ra khỏi khu thành thị, còn thuận tay cứu giúp không ít người xa lạ cần trợ giúp, những người này có người dứt khoát thuận thế gia nhập bọn họ, mọi người cùng nhau tìm kiếm đường ra, có người tuy rất nhanh đã tách khỏi bọn họ nhưng cũng kết được một mối thiện duyên.
Theo đội ngũ dần lớn mạnh, dị năng giả mới gia nhập tiến vào càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng mạnh mẽ, cảm giác tồn tại của Cố Không Thanh ở trong đội trở nên càng ngày càng thấp.
Vốn dĩ Cố Không Thanh vẫn luôn do Ngụy Tuấn Hào che chở, nhưng theo nhân số đội ngũ ngày càng tăng, việc lớn việc nhỏ Ngụy Tuấn Hào cần phải nhọc lòng cũng càng ngày càng nhiều, dần dần Ngụy Tuấn Hào vẫn có chút không rảnh lo cho Cố Không Thanh.
Cố Không Thanh không phải loại người không biết nặng nhẹ, sẽ không dưới điều kiện biết rõ Ngụy Tuấn Hào có quá nhiều việc lo liệu không hết mà còn cố ý khi không có việc lại gây việc, lấy việc tư của mình làm phiền anh, huống hồ, Cố Không Thanh cũng có băn khoăn của chính bản thân.
Từ khi Ngụy Tuấn Hào dẫn theo đoàn người bọn họ chạy nạn, hơn một tháng nay ngoài Cố Không Thanh ra bốn người khác đều lục tục thức tỉnh được dị năng, có người có dị năng hệ hỏa lực công kích không tồi, tiềm lực rất lớn, cũng có dị năng hệ thổ lực công kích yếu kém, chỉ có thể phụ trợ chiến đấu, nhưng dù dị năng có mạnh mẽ hay không, có dị năng và không có dị năng luôn là hai loại tình huống hoàn toàn bất đồng.
Lập tức, tình cảnh của Cố Không Thanh bắt đầu trở nên xấu hổ.
Nếu không phải trong đội ngũ của Ngụy Tuấn Hào vẫn thu lưu một bộ phận nhỏ người thường như cũ, chỉ sợ Cố Không Thanh cũng không có mặt mũi ở chung một đội với các bạn học kia, mà sẽ lựa chọn chủ động rời đi, hành động đơn độc, không kéo chân các bạn cùng ký túc.
Sở dĩ mặt dày đi theo Ngụy Tuấn Hào cùng hành động cũng là vì Cố Không Thanh vẫn chưa muốn chết, cậu ấy muốn tiếp tục sống, sống sót đi tìm người em sinh đôi của mình, cũng chính là người thân duy nhất còn sót lại của cậu ấy trên thế giới này.
Cố Không Thanh trước nay đều không có tâm tư tranh đấu cùng những người khác, cậu ta chỉ đơn thuần muốn sống sót mà thôi, nhưng cậu ấy không biết, trong những bạn cùng ký túc xá đồng học có một người có được hào quang vai chính chính là con cưng Thiên Đạo, hắn ta chính là vai chính hoàn toàn xứng đáng của thế giới nhỏ này, Tạ Tinh Lan.
Khác với những người khác, Tạ Tinh Lan trọng sinh sau khi chết.
Tạ Tinh Lan trước khi trọng sinh, sau khi tận thế buông xuống thế giới tuy thuận lợi thức tỉnh được dị năng hệ mộc, nhưng sức chiến đấu của hắn vẫn luôn không cao, dù hắn có liều mạng giết tang thi, tích cóp tinh hạch, muốn nhanh chóng thăng cấp dị năng, nhưng trước sau vẫn không thể như nguyện.
Dị năng thăng cấp chậm chạp, nên cũng không thể giết nhiều tang thi hơn, không thể giết nhiều tang thi hơn thì sẽ không thể tích cóp nhiều tinh hạch để thăng cấp dị năng, cứ thế, lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính.
Tới trung hậu kỳ mạt thế, Tạ Tinh Lan vẫn chỉ là một dị năng giả hệ mộc trung cấp bình thường như cũ, không chỉ so ra kém hơn những dị năng giả cao cấp sức chiến đấu mạnh mẽ ngoài kia, ngay cả mấy dị năng giả trung cấp lực công kích không tồi cũng so không nổi.
Mỗi ngày, Tạ Tinh Lan đều thức khuya dậy sớm rời khỏi căn cứ săn giết tang thi, đánh cược tính mạng của chính mình, tinh hạch cực khổ kiếm được cũng gần như chỉ đủ để một mình ấm no, đến cả nuôi gia đình sống tạm cũng khó.
Thời gian dài oán niệm Tạ Tinh Lan đương nhiên lan tràn, thế cho nên tâm lý cuối cùng sụp đổ, dần dần trở nên cực đoan.
Đặc biệt là khi Tạ Tinh Lan biết bạn cùng phòng thời đại học của hắn Ngụy Tuấn Hào trở thành một trong những người lãnh đạo căn cứ, dị năng càng ngày càng mạnh, địa vị cũng càng ngày càng cao, trong lòng Tạ Tinh Lan càng không thoải mái.
Vừa vào đại học không được bao lâu Tạ Tinh Lan đã thích Ngụy Tuấn Hào điều kiện gia đình tốt, diện mạo rạng rỡ đẹp trai, cũng từng thử tỏ tình Ngụy Tuấn Hào, nhưng lại bị từ chối không chút khách khí.
Ngụy Tuấn Hào nói anh không phải đồng tính luyến ái, cho nên sẽ không đồng ý ở bên Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan rất thất vọng, tuy hắn trước kia cũng từng có vài người bạn trai, nhưng Ngụy Tuấn Hào dù là điều kiện hay là diện mạo, đều là người hợp tâm ý hắn nhất, không thể thành công bắt được Ngụy Tuấn Hào Tạ Tinh Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hơn nữa, Tạ Tinh Lan còn phát hiện, Ngụy Tuấn Hào tuy nói anh ta không phải đồng tính luyến ái, nhưng lại cả ngày cùng dính với Cố Không Thanh cùng ký túc xá, chiếu cố Cố Không Thanh có thừa, rất có hương vị lạy ông tôi ở bụi này.
Tạ Tinh Lan từng nửa đùa nửa thật ghẹo Ngụy Tuấn Hào, Ngụy Tuấn Hào cũng chỉ cười cười, nói Cố Không Thanh là người nhỏ tuổi nhất trong đám sáu người trong ký túc xá bọn họ, chính anh lại lớn tuổi nhất, về lý nên chiếu cố Cố Không Thanh nhiều hơn.
Tạ Tinh Lan không mấy tin lời Ngụy Tuấn Hào giải thích, nhận định Ngụy Tuấn Hào là một người sâu xa khó dò, không có ý tốt với Cố Không Thanh.
Từ đó về sau, Tạ Tinh Lan vẫn luôn cầu mà không được Ngụy Tuấn Hào ôm địch ý với Cố Không Thanh.
Tận thế bỗng nhiên buông xuống, Ngụy Tuấn Hào thức tỉnh dị năng trước tiên, tất cả mọi người trong phòng bao gồm cả Tạ Tinh Lan và Cố Không Thanh đều rất tin phục Ngụy Tuấn Hào, cũng tỏ vẻ nguyện ý nghe lời Ngụy Tuấn Hào nói.
Một nhóm sáu người cứ như vậy lên đường.
/119
|