Khi Tống Ngọc Thư mới vừa xuyên tới, chính là ngày hôm sau khi bị tên bạn trai cũ cặn bã gài bẫy, khi đó, nguyên chủ Tống Ngọc Thư đã bị đưa lên giường một người ba khác của Tống Quân Hạo, hơn nữa dưới tình huống hoàn toàn mất ý thức đã xảy ra quan hệ thân mật với người kia.
Người xuyên thư Tống Ngọc Thư xuyên đến quá muộn, chưa kịp giúp nguyên chủ thoát khỏi khốn cảnh, nhưng ngoài ý muốn giúp nguyên chủ dọn dẹp cục diện rối rắm, thật ra hắn cũng không phải chịu đựng gì nhiều, rốt cuộc, căn cứ vào miêu tả trong bộ tiểu thuyết máu chó đô thị sinh con Jack Sue 《 Cục cưng bé nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 này, nguyên chủ Tống Ngọc Thư đã chịu đau rất nhiều vào đêm đó.
Thân là công chính chính quy được đóng con dấu chứng thực trong nguyên tác tiểu thuyết, hàng to xài tốt, một đêm bảy lần là điều kiện cần, sau khi Tống Ngọc Thư xuyên sách từng không chỉ một lần cảm thấy may mắn, tuy thời điểm mình xuyên tới có chút chậm, nhưng trong cái rủi có cái may rằng không đến quá sớm, nếu không người chịu đau sẽ không phải là nguyên chủ mà là quỷ xui xẻo hắn đây.
Lúc người xuyên thư Tống Ngọc Thư tỉnh lại là khi đang nằm trên giường lớn tại gian phòng khách sạn tổng thống xa hoa, công chính tối hôm qua mới điên đảo gối chăn cùng nguyên chủ, một đêm liều chết triền miên lại chẳng biết đi đâu.
Tống Ngọc Thư tốn sức hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần từ nỗi khiếp sợ, chậm rãi làm rõ trạng huống.
Tống Ngọc Thư xem qua tiểu thuyết nguyên tác, biết tính cách công chính có bao nhiêu chó nhanh chóng quyết định, từ bỏ chuyện tiếp tục dây dưa không rõ, ý tưởng ngược luyến tình thâm cùng công chính, luống cuống tay chân mặc quần áo lên người, thu dọn xong xuôi mới hoang mang rối loạn trốn thoát khỏi khách sạn.
Điều Tống Ngọc Thư không biết chính là, vì sự ảnh hưởng hào quang vai chính, thân thể thụ chính trời sinh tự mang lực hấp dẫn với công chính, sau một đêm dây dưa công chính sinh ra hứng thú đối với thụ chính, công chính trước nay chưa từng ngủ lại lần hai với một người nào khác lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ muốn bao dưỡng dài hạn một người bạn giường.
Lúc này công chính cũng chẳng có tình cảm gì với thụ chính, chẳng qua chỉ là xét việc cơ thể hai người khá là hợp nhau, ôm tâm thái nuôi thú cưng, để chính mình nuôi một thứ để giải sầu, giết thời gian.
Bởi vì món đồ chơi nhỏ này là do tên bạn trai cũ tệ bạc của Tống Ngọc Thư đưa tới, sau khi công chính quyết định liền liên hệ cho tên bạn trai cũ kia của Tống Ngọc Thư.
Gã bạn trai cũ của Tống Ngọc Thư tên là Chu Gia Thụ, lớn lên thật ra khá tuấn tú lịch sự, ôn tồn lễ độ, trên thực tế chính là một gã tồi lừa gạt tình cảm full-time, lừa gạt tình cảm của các thiếu nam thiếu nữ chưa trải mùi đời khắp nơi, sau đó đưa người đưa lên giường khách hàng mục tiêu, đổi lấy tiền lời.
Càng ghê tởm hơn nữa, Chu Gia Thụ không chỉ lừa tình những thiếu nam thiếu nữ này, lấy chính bọn họ để đổi lấy ích lợi cá nhân, mà còn lừa gạt, lôi kéo những thiếu nam thiếu nữ không có kinh nghiệm tình cảm phong phú kia, để bọn họ cam tâm tình nguyện hy sinh vì gã ta, quả thực chính là tồi trong tồi.
Nguyên chủ Tống Ngọc Thư chính là một trong những nạn nhân của kẻ lừa đảo tình cảm Chu Gia Thụ này.
Công chính gọi điện thoại tới Chu Gia Thụ, đầu tiên là khen Chu Gia Thụ vài câu, nói món đồ chơi nhỏ lần này gã ta tìm tới cơ thể mềm mọng, mùi vị ngon miệng, xét Chu Gia Thụ lần này tìm tới món hàng hợp ý hắn như vậy, đồng ý hợp tác với gã ta.
Chu Gia Thụ nghe vậy, đương nhiên là kích động không thôi.
Khác với loại quý công tử phú nhị đại giả trang như Chu Gia Thụ, công chính thân là tổng tài bá đạo mà chính tiểu thuyết nguyên tác nhận định, có quyền thế, tiền vàng chất núi, ngón tay tùy tiện giơ lên một chút đã đủ cho Chu Gia Thụ lấp đầy ụ ví tiền của gã, bằng không, Chu Gia Thụ cũng sẽ không trăm phương ngàn kế ôm đùi công chính như vậy.
Trong lúc Chu Gia Thụ may mắn thay vì gã cuối cùng cũng thành công ôm đùi, sau này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, công chính lại đi thẳng vào vấn đề đưa ra yêu cầu của mình, nói hắn rất vừa lòng với món hàng nhỏ tối hôm qua gã dâng, muốn bao dưỡng người kia lâu dài, bảo Chu Gia Thụ nói chuyện cho rõ với bé cưng kia, điều kiện tùy tiện để ẻm đặt.
Chu Gia Thụ nghe vậy, đầu tiên là khiếp sợ, lúc sau lại cảm thấy ghen ghét sâu sắc, nếu không phải sớm biết gã không phải loại hình công chính thích, Chu Gia Thụ cũng muốn chủ động nhào vào ngực người kia, trực tiếp tự rửa mình sạch sẽ, leo lên giường công chính để có thể đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa.
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Chu Gia Thụ cũng biết công chính có quyền thế, tài đại khí thô, nói là thương lượng cùng gã, trên thực tế thì là thông báo cho gã một tiếng, gã ta căn bản không có quyền từ chối, ngược lại, chính gã còn phải nghĩ cách làm chuyện này cho tốt, phải làm thật hoàn hảo, nếu không bản thân gã chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Chu Gia Thụ căn bản không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, còn vỗ ngực bảo đảm với công chính, nhất định sẽ thương lượng tốt cùng Tống Ngọc Thư, bảo đảm Tống Ngọc Thư sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không có chuyện không biết điều.
Công chính vừa nghe, trong lòng đặc biệt vừa lòng, cũng không để bụng Tống Ngọc Thư có đồng ý để hắn ta bao dưỡng hay không, cứ như vậy chờ Tống Ngọc Thư chủ động nhào vào ngực hắn.
Vì để Chu Gia Thụ tận tâm tận lực thay mình hoàn thành chuyện này, công chính thậm chí còn đặc biệt hào phóng hứa hẹn với Chu Gia Thụ, chỉ cần việc này làm xong, hắn nhất định sẽ không bạc đãi Chu Gia Thụ.
Được công chính bảo đảm, Chu Gia Thụ càng liên tục chắc chắn rằng gã nhất định sẽ toàn lực thúc đẩy việc này, nhất định sẽ không làm công chính thất vọng.
Trong tiểu thuyết 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 nguyên tác, thụ chính đơn thuần thiện lương, căn bản không có ý xấu gì, đây cũng chỗ Phó Không Thanh nguyên tác thích ở thụ chính, nhưng cũng đúng là bởi vì thụ chính quá mức thuần lương, giai đoạn trước vẫn luôn bị tên cặn bã Chu Gia Thụ này lừa xoay vòng vòng.
Chu Gia Thụ tìm đến thụ chính, khóc lóc thảm thiết bày tỏ cõi lòng, nói thẳng lúc đưa cậu ta lên giường một thằng đàn ông khác chính gã cũng đau thấu ruột gan, nhưng vì sự tồn vong và phát triển của công ty, vì miếng cơm mang áo của hàng trăm hàng ngàn công nhân, gã không thể không làm như vậy.
Chu Gia Thụ vừa xin lỗi thụ chính, vừa bất động thanh sắc tiếp tục lừa thụ chính, nói chính gã tuy quản lý một công ty lớn, ở bên ngoài cũng có thể được xưng một tiếng "Giám đốc Chu", nhìn qua rất ngăn nắp lượng lệ, nhưng gã trong gia tộc chẳng qua chỉ là một đứa con riêng có cũng được không có cũng không sao, căn bản không có địa vị gì.
Chu Gia Thụ còn nói với thụ chính, khi biết được gã thích nam, hơn nữa còn đang có bạn trai, mẹ gã đã sắp hỏng mất, vẫn luôn la hét ép gã liên hôn cùng thiên kim gia tộc lớn, kết hôn sinh con, mà bản thân gã lại muốn yêu đương với thụ chính, vì thế hai người bọn họ cần phải khắc phục rất nhiều khó khăn, chờ đến khi gã trưởng thành, không còn bị trưởng bối hay gia tộc cản trở, bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Thụ chính bị Chu Gia Thụ lừa đến đầu óc choáng váng, đúng thật là đã tin lời ma tiếng quỷ của Chu Gia Thụ, cho rằng cậu ta chỉ cần đồng ý để công chính bao dưỡng, công chính sẽ nâng đỡ, đưa cho Chu Gia Thụ nhiều tài nguyên hơn, sau đó, chờ đến lúc Chu Gia Thụ chậm rãi trưởng thành, bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại yêu nhau, hơn nữa, nghĩ đến chỗ tốt, mẹ Chu Gia Thụ thấy mình hy sinh lớn vì Chu Gia Thụ nói không chừng còn sẽ bị cảm động, ngầm đồng ý cho đôi tình nhân bọn họ ở bên nhau.
Cứ như vậy, thụ chính trời sinh tính đơn thuần thiện lương đã bị Chu Gia Thụ lừa lọc dẫn tới bên người công chính, trở thành đối tượng bao dưỡng lâu dài đầu tiên của công chính, từ đây bắt đầu một loạt các loại tiết mục ngược luyến tình thâm máu chó đến cực điểm.
Theo thời gian sớm chiều ở chung ngày càng tăng lên, công chính dần dần bị sự đơn thuần và thiện lương của thụ chính hấp dẫn, bắt đầu bất giác chú ý thụ chính, sẽ ghen ghét, cũng sẽ vịt chết mỏ vẫn cứng, thẹn quá hóa giận.
Vì sao người xuyên thư Tống Ngọc Thư lại nói công chính chó, chính là vì tên công chính này thật sự là không làm chuyện mà người có thể làm.
Rõ ràng đã thích thụ chính, lại sống chết không chịu thừa nhận hắn ta động tâm với một món đồ chơi nhỏ dùng để giết thời gian, để phủ định tình cảm của chính bản thân, công chính đã làm những chuyện mà không một người bình thường nào có thể làm ra, ngược thân ngược tâm với thụ chính, các loại bạo lực lạnh cộng thêm bạo lực ngôn từ, dưới cơn thịnh nộ còn sẽ nhịn không được động tay động chân với thụ chính, quả thực chính là một tên có bệnh tâm thần HUNG TỢN ĐIÊN CUỒNG viết hoa.
Loại cốt truyện ngược luyến tình thâm Jack Sue máu chó này vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi công chính ngẫu nhiên phát hiện thụ chính mang thai, tình huống mới hơi chút hòa hoãn đi một ít.
Thấy đứa con còn chưa chào đời trong bụng thụ chính, thái độ của công chính đối với thụ chính hòa hoãn đi rất nhiều, cũng bắt đầu nhìn lại hành động của mình, hơn nữa nhìn thẳng vào tình cảm của hắn với thụ chính.
Nhưng khi đó, thụ chính liên tiếp trải qua cú vả của hiện thực không chỉ hoàn toàn chết tâm đối với gã bạn trai cũ tồi tệ Chu Gia Thụ, cũng đã chết tâm với công chính.
Giai đoạn máu chó nhất của cốt truyện này trong mắt người xuyên thư Tống Ngọc Thư căn bản là cay đôi mắt.
Cho nên, người xuyên thư Tống Ngọc Thư tuyệt đối sẽ không đồng ý để công chính bao dưỡng, tên cặn bã Chu Gia Thụ này muốn lừa hắn, hắn cũng sẽ không mắc mưu.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tống Ngọc Thư liền kéo số điện thoại của Chu Gia Thụ vào danh sách đen, loại rác rưởi không thể thu hồi này, không chia tay thì còn giữ lại ăn tết à?
Chu Gia Thụ gọi điện thoại cho Tống Ngọc Thư thế nào cũng không gọi thông, trong lòng tuy rất kỳ lạ, nhưng lại không cảm thấy Tống Ngọc Thư thoát khỏi sự khống chế của gã, rốt cuộc thì trong lòng gã, Tống Ngọc Thư vẫn là cái đứa ngu ngốc dễ lừa kia.
Cho đến tận vài ngày sau, Tống Ngọc Thư cũng không chủ động liên hệ gã, mà khi gã gọi điện thoại cho hắn, thế nào cũng không gọi được, Chu Gia Thụ lúc này mới ý thức được tình huống không ổn, nhanh chóng chạy tới trường Tống Ngọc Thư học chặn người, chuẩn bị giải thích rõ cùng Tống Ngọc Thư.
Khi đó Chu Gia Thụ nằm mơ cũng không ngờ tới, bằng kinh nghiệm tình trường lãng tử phong phú và khả năng nói ba trăm câu cũng không vấp lưỡi, nói toạc mồm mép, thế nhưng cũng không thể được Tống Ngọc Thư tha thứ, ngược lại bị Tống Ngọc Thư cho một cái tát trước công chúng, mất mặt bị ném về nhà.
Chu Gia Thụ không biết trong tim Tống Ngọc Thư đã đổi thành một người khác, một người xuyên thư biết được bộ mặt thật của gã ta, còn đang than thở khóc lóc xin lỗi Tống Ngọc Thư, toan chờ đến lúc được Tống Ngọc Thư đồng tình và thông cảm, kết quả, đương nhiên là bất lực trở về.
Tống Ngọc Thư không hề lưu luyến chia tay Chu Gia Thụ, còn cảnh cáo Chu Gia Thụ không nên tiếp tục đến quấy rầy hắn.
Chu Gia Thụ sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành cái dạng này, vừa khiếp sợ lại mơ hồ.
Trong khi Chu Gia Thụ lòng nóng như lửa đốt, không biết nên nói chuyện với công chính như thế nào, Tống Ngọc Thư bỗng nhiên như bốc hơi khỏi nhân gian.
Chu Gia Thụ lúc này mới luống cuống, nhanh chóng phát động nhân mạch và cả tài nguyên của gã nơi nơi tìm kiếm Tống Ngọc Thư, đáng tiếc, cuối cùng chỉ có thể tra được Tống Ngọc Thư trộm xuất ngoại, còn Tống Ngọc Thư rốt cuộc đã đi nơi nào, khi nào về nước, Chu Gia Thụ hoàn toàn không biết.
Chu Gia Thụ không phải không nghĩ tới phái người xuất ngoại đi tìm, tìm được Tống Ngọc Thư sẽ lập tức bắt người trở về, đưa đến chỗ công chính, nhưng hiện tại gã ta không có cái năng lực này, thứ hai, Tống Ngọc Thư là do công chính chỉ mặt điểm danh, Chu Gia Thụ không dám không quan tâm mà xé mặt xé mũi cùng Tống Ngọc Thư, miễn cho sau này Tống Ngọc Thư được sủng, thổi gió bên gối công chính, tình cảnh của gã lại càng khó.
Thế cục cứ cầm cự như vậy.
Nhân cơ hội này, Tống Ngọc Thư cầm 100 vạn mượn từ chỗ Không Thanh, thuận lợi ra khỏi nước, hoàn toàn biến mất khỏi phạm vi khống chế của Chu Gia Thụ.
Đến lúc Chu Gia Thụ phục hồi tinh thần, lại muốn tìm kiếm hành tung của Tống Ngọc Thư, đã không còn bất luận manh mối nào.
Đánh mất Tống Ngọc Thư, Chu Gia Thụ căn bản không có cách nào để báo cáo kết quả công việc với công chính, đừng nói tới chỗ tốt mà công chính đã từng hứa hẹn cho Chu Gia Thụ, sau này Chu Gia Thụ còn bị công chính hung hăng nhớ mặt, liên tiếp đánh mất vài hạng mục, mặt khác đối thủ cạnh tranh cũng bỏ đá xuống giếng, hận không thể hung hăng cắn rớt miếng thịt ra khỏi người gã.
Nếu không phải công chính muốn để lại người này nói không chừng còn hữu dụng, Chu Gia Thụ chắc chắn sẽ bị chèn ép đến phá sản, cuối cùng không có cách nào để tiếp tục lăn lộn trong giới.
Có thể nghĩ, sau khi Tống Ngọc Thư vô thanh vô tức biến mất, Chu Gia Thụ ghi hận hắn bao nhiêu.
Hiện tại, Tống Ngọc Thư cách một năm trời chủ động liên hệ Chu Gia Thụ, Chu Gia Thụ cho hắn bộ mặt ôn hoà mới là lạ.
"Tống Ngọc Thư, mày thế mà còn có gan chủ động gọi tao? Mày có biết không, mày hại tao thảm!"
Dù không thể gặp mặt, nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi này, Tống Ngọc Thư cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Chu Gia Thụ lúc này có bao nhiêu vặn vẹo bao nhiêu khó coi.
Chẳng qua Tống Ngọc Thư không phải là đứa ngu ngốc nguyên chủ kia, hắn sẽ không tin chuyện ma quỷ của Chu Gia Thụ, càng sẽ không bị dăm ba câu của Chu Gia Thụ dọa sợ.
Người xuyên thư Tống Ngọc Thư xuyên đến quá muộn, chưa kịp giúp nguyên chủ thoát khỏi khốn cảnh, nhưng ngoài ý muốn giúp nguyên chủ dọn dẹp cục diện rối rắm, thật ra hắn cũng không phải chịu đựng gì nhiều, rốt cuộc, căn cứ vào miêu tả trong bộ tiểu thuyết máu chó đô thị sinh con Jack Sue 《 Cục cưng bé nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 này, nguyên chủ Tống Ngọc Thư đã chịu đau rất nhiều vào đêm đó.
Thân là công chính chính quy được đóng con dấu chứng thực trong nguyên tác tiểu thuyết, hàng to xài tốt, một đêm bảy lần là điều kiện cần, sau khi Tống Ngọc Thư xuyên sách từng không chỉ một lần cảm thấy may mắn, tuy thời điểm mình xuyên tới có chút chậm, nhưng trong cái rủi có cái may rằng không đến quá sớm, nếu không người chịu đau sẽ không phải là nguyên chủ mà là quỷ xui xẻo hắn đây.
Lúc người xuyên thư Tống Ngọc Thư tỉnh lại là khi đang nằm trên giường lớn tại gian phòng khách sạn tổng thống xa hoa, công chính tối hôm qua mới điên đảo gối chăn cùng nguyên chủ, một đêm liều chết triền miên lại chẳng biết đi đâu.
Tống Ngọc Thư tốn sức hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần từ nỗi khiếp sợ, chậm rãi làm rõ trạng huống.
Tống Ngọc Thư xem qua tiểu thuyết nguyên tác, biết tính cách công chính có bao nhiêu chó nhanh chóng quyết định, từ bỏ chuyện tiếp tục dây dưa không rõ, ý tưởng ngược luyến tình thâm cùng công chính, luống cuống tay chân mặc quần áo lên người, thu dọn xong xuôi mới hoang mang rối loạn trốn thoát khỏi khách sạn.
Điều Tống Ngọc Thư không biết chính là, vì sự ảnh hưởng hào quang vai chính, thân thể thụ chính trời sinh tự mang lực hấp dẫn với công chính, sau một đêm dây dưa công chính sinh ra hứng thú đối với thụ chính, công chính trước nay chưa từng ngủ lại lần hai với một người nào khác lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ muốn bao dưỡng dài hạn một người bạn giường.
Lúc này công chính cũng chẳng có tình cảm gì với thụ chính, chẳng qua chỉ là xét việc cơ thể hai người khá là hợp nhau, ôm tâm thái nuôi thú cưng, để chính mình nuôi một thứ để giải sầu, giết thời gian.
Bởi vì món đồ chơi nhỏ này là do tên bạn trai cũ tệ bạc của Tống Ngọc Thư đưa tới, sau khi công chính quyết định liền liên hệ cho tên bạn trai cũ kia của Tống Ngọc Thư.
Gã bạn trai cũ của Tống Ngọc Thư tên là Chu Gia Thụ, lớn lên thật ra khá tuấn tú lịch sự, ôn tồn lễ độ, trên thực tế chính là một gã tồi lừa gạt tình cảm full-time, lừa gạt tình cảm của các thiếu nam thiếu nữ chưa trải mùi đời khắp nơi, sau đó đưa người đưa lên giường khách hàng mục tiêu, đổi lấy tiền lời.
Càng ghê tởm hơn nữa, Chu Gia Thụ không chỉ lừa tình những thiếu nam thiếu nữ này, lấy chính bọn họ để đổi lấy ích lợi cá nhân, mà còn lừa gạt, lôi kéo những thiếu nam thiếu nữ không có kinh nghiệm tình cảm phong phú kia, để bọn họ cam tâm tình nguyện hy sinh vì gã ta, quả thực chính là tồi trong tồi.
Nguyên chủ Tống Ngọc Thư chính là một trong những nạn nhân của kẻ lừa đảo tình cảm Chu Gia Thụ này.
Công chính gọi điện thoại tới Chu Gia Thụ, đầu tiên là khen Chu Gia Thụ vài câu, nói món đồ chơi nhỏ lần này gã ta tìm tới cơ thể mềm mọng, mùi vị ngon miệng, xét Chu Gia Thụ lần này tìm tới món hàng hợp ý hắn như vậy, đồng ý hợp tác với gã ta.
Chu Gia Thụ nghe vậy, đương nhiên là kích động không thôi.
Khác với loại quý công tử phú nhị đại giả trang như Chu Gia Thụ, công chính thân là tổng tài bá đạo mà chính tiểu thuyết nguyên tác nhận định, có quyền thế, tiền vàng chất núi, ngón tay tùy tiện giơ lên một chút đã đủ cho Chu Gia Thụ lấp đầy ụ ví tiền của gã, bằng không, Chu Gia Thụ cũng sẽ không trăm phương ngàn kế ôm đùi công chính như vậy.
Trong lúc Chu Gia Thụ may mắn thay vì gã cuối cùng cũng thành công ôm đùi, sau này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, công chính lại đi thẳng vào vấn đề đưa ra yêu cầu của mình, nói hắn rất vừa lòng với món hàng nhỏ tối hôm qua gã dâng, muốn bao dưỡng người kia lâu dài, bảo Chu Gia Thụ nói chuyện cho rõ với bé cưng kia, điều kiện tùy tiện để ẻm đặt.
Chu Gia Thụ nghe vậy, đầu tiên là khiếp sợ, lúc sau lại cảm thấy ghen ghét sâu sắc, nếu không phải sớm biết gã không phải loại hình công chính thích, Chu Gia Thụ cũng muốn chủ động nhào vào ngực người kia, trực tiếp tự rửa mình sạch sẽ, leo lên giường công chính để có thể đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa.
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Chu Gia Thụ cũng biết công chính có quyền thế, tài đại khí thô, nói là thương lượng cùng gã, trên thực tế thì là thông báo cho gã một tiếng, gã ta căn bản không có quyền từ chối, ngược lại, chính gã còn phải nghĩ cách làm chuyện này cho tốt, phải làm thật hoàn hảo, nếu không bản thân gã chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Chu Gia Thụ căn bản không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, còn vỗ ngực bảo đảm với công chính, nhất định sẽ thương lượng tốt cùng Tống Ngọc Thư, bảo đảm Tống Ngọc Thư sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không có chuyện không biết điều.
Công chính vừa nghe, trong lòng đặc biệt vừa lòng, cũng không để bụng Tống Ngọc Thư có đồng ý để hắn ta bao dưỡng hay không, cứ như vậy chờ Tống Ngọc Thư chủ động nhào vào ngực hắn.
Vì để Chu Gia Thụ tận tâm tận lực thay mình hoàn thành chuyện này, công chính thậm chí còn đặc biệt hào phóng hứa hẹn với Chu Gia Thụ, chỉ cần việc này làm xong, hắn nhất định sẽ không bạc đãi Chu Gia Thụ.
Được công chính bảo đảm, Chu Gia Thụ càng liên tục chắc chắn rằng gã nhất định sẽ toàn lực thúc đẩy việc này, nhất định sẽ không làm công chính thất vọng.
Trong tiểu thuyết 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 nguyên tác, thụ chính đơn thuần thiện lương, căn bản không có ý xấu gì, đây cũng chỗ Phó Không Thanh nguyên tác thích ở thụ chính, nhưng cũng đúng là bởi vì thụ chính quá mức thuần lương, giai đoạn trước vẫn luôn bị tên cặn bã Chu Gia Thụ này lừa xoay vòng vòng.
Chu Gia Thụ tìm đến thụ chính, khóc lóc thảm thiết bày tỏ cõi lòng, nói thẳng lúc đưa cậu ta lên giường một thằng đàn ông khác chính gã cũng đau thấu ruột gan, nhưng vì sự tồn vong và phát triển của công ty, vì miếng cơm mang áo của hàng trăm hàng ngàn công nhân, gã không thể không làm như vậy.
Chu Gia Thụ vừa xin lỗi thụ chính, vừa bất động thanh sắc tiếp tục lừa thụ chính, nói chính gã tuy quản lý một công ty lớn, ở bên ngoài cũng có thể được xưng một tiếng "Giám đốc Chu", nhìn qua rất ngăn nắp lượng lệ, nhưng gã trong gia tộc chẳng qua chỉ là một đứa con riêng có cũng được không có cũng không sao, căn bản không có địa vị gì.
Chu Gia Thụ còn nói với thụ chính, khi biết được gã thích nam, hơn nữa còn đang có bạn trai, mẹ gã đã sắp hỏng mất, vẫn luôn la hét ép gã liên hôn cùng thiên kim gia tộc lớn, kết hôn sinh con, mà bản thân gã lại muốn yêu đương với thụ chính, vì thế hai người bọn họ cần phải khắc phục rất nhiều khó khăn, chờ đến khi gã trưởng thành, không còn bị trưởng bối hay gia tộc cản trở, bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Thụ chính bị Chu Gia Thụ lừa đến đầu óc choáng váng, đúng thật là đã tin lời ma tiếng quỷ của Chu Gia Thụ, cho rằng cậu ta chỉ cần đồng ý để công chính bao dưỡng, công chính sẽ nâng đỡ, đưa cho Chu Gia Thụ nhiều tài nguyên hơn, sau đó, chờ đến lúc Chu Gia Thụ chậm rãi trưởng thành, bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại yêu nhau, hơn nữa, nghĩ đến chỗ tốt, mẹ Chu Gia Thụ thấy mình hy sinh lớn vì Chu Gia Thụ nói không chừng còn sẽ bị cảm động, ngầm đồng ý cho đôi tình nhân bọn họ ở bên nhau.
Cứ như vậy, thụ chính trời sinh tính đơn thuần thiện lương đã bị Chu Gia Thụ lừa lọc dẫn tới bên người công chính, trở thành đối tượng bao dưỡng lâu dài đầu tiên của công chính, từ đây bắt đầu một loạt các loại tiết mục ngược luyến tình thâm máu chó đến cực điểm.
Theo thời gian sớm chiều ở chung ngày càng tăng lên, công chính dần dần bị sự đơn thuần và thiện lương của thụ chính hấp dẫn, bắt đầu bất giác chú ý thụ chính, sẽ ghen ghét, cũng sẽ vịt chết mỏ vẫn cứng, thẹn quá hóa giận.
Vì sao người xuyên thư Tống Ngọc Thư lại nói công chính chó, chính là vì tên công chính này thật sự là không làm chuyện mà người có thể làm.
Rõ ràng đã thích thụ chính, lại sống chết không chịu thừa nhận hắn ta động tâm với một món đồ chơi nhỏ dùng để giết thời gian, để phủ định tình cảm của chính bản thân, công chính đã làm những chuyện mà không một người bình thường nào có thể làm ra, ngược thân ngược tâm với thụ chính, các loại bạo lực lạnh cộng thêm bạo lực ngôn từ, dưới cơn thịnh nộ còn sẽ nhịn không được động tay động chân với thụ chính, quả thực chính là một tên có bệnh tâm thần HUNG TỢN ĐIÊN CUỒNG viết hoa.
Loại cốt truyện ngược luyến tình thâm Jack Sue máu chó này vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi công chính ngẫu nhiên phát hiện thụ chính mang thai, tình huống mới hơi chút hòa hoãn đi một ít.
Thấy đứa con còn chưa chào đời trong bụng thụ chính, thái độ của công chính đối với thụ chính hòa hoãn đi rất nhiều, cũng bắt đầu nhìn lại hành động của mình, hơn nữa nhìn thẳng vào tình cảm của hắn với thụ chính.
Nhưng khi đó, thụ chính liên tiếp trải qua cú vả của hiện thực không chỉ hoàn toàn chết tâm đối với gã bạn trai cũ tồi tệ Chu Gia Thụ, cũng đã chết tâm với công chính.
Giai đoạn máu chó nhất của cốt truyện này trong mắt người xuyên thư Tống Ngọc Thư căn bản là cay đôi mắt.
Cho nên, người xuyên thư Tống Ngọc Thư tuyệt đối sẽ không đồng ý để công chính bao dưỡng, tên cặn bã Chu Gia Thụ này muốn lừa hắn, hắn cũng sẽ không mắc mưu.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tống Ngọc Thư liền kéo số điện thoại của Chu Gia Thụ vào danh sách đen, loại rác rưởi không thể thu hồi này, không chia tay thì còn giữ lại ăn tết à?
Chu Gia Thụ gọi điện thoại cho Tống Ngọc Thư thế nào cũng không gọi thông, trong lòng tuy rất kỳ lạ, nhưng lại không cảm thấy Tống Ngọc Thư thoát khỏi sự khống chế của gã, rốt cuộc thì trong lòng gã, Tống Ngọc Thư vẫn là cái đứa ngu ngốc dễ lừa kia.
Cho đến tận vài ngày sau, Tống Ngọc Thư cũng không chủ động liên hệ gã, mà khi gã gọi điện thoại cho hắn, thế nào cũng không gọi được, Chu Gia Thụ lúc này mới ý thức được tình huống không ổn, nhanh chóng chạy tới trường Tống Ngọc Thư học chặn người, chuẩn bị giải thích rõ cùng Tống Ngọc Thư.
Khi đó Chu Gia Thụ nằm mơ cũng không ngờ tới, bằng kinh nghiệm tình trường lãng tử phong phú và khả năng nói ba trăm câu cũng không vấp lưỡi, nói toạc mồm mép, thế nhưng cũng không thể được Tống Ngọc Thư tha thứ, ngược lại bị Tống Ngọc Thư cho một cái tát trước công chúng, mất mặt bị ném về nhà.
Chu Gia Thụ không biết trong tim Tống Ngọc Thư đã đổi thành một người khác, một người xuyên thư biết được bộ mặt thật của gã ta, còn đang than thở khóc lóc xin lỗi Tống Ngọc Thư, toan chờ đến lúc được Tống Ngọc Thư đồng tình và thông cảm, kết quả, đương nhiên là bất lực trở về.
Tống Ngọc Thư không hề lưu luyến chia tay Chu Gia Thụ, còn cảnh cáo Chu Gia Thụ không nên tiếp tục đến quấy rầy hắn.
Chu Gia Thụ sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành cái dạng này, vừa khiếp sợ lại mơ hồ.
Trong khi Chu Gia Thụ lòng nóng như lửa đốt, không biết nên nói chuyện với công chính như thế nào, Tống Ngọc Thư bỗng nhiên như bốc hơi khỏi nhân gian.
Chu Gia Thụ lúc này mới luống cuống, nhanh chóng phát động nhân mạch và cả tài nguyên của gã nơi nơi tìm kiếm Tống Ngọc Thư, đáng tiếc, cuối cùng chỉ có thể tra được Tống Ngọc Thư trộm xuất ngoại, còn Tống Ngọc Thư rốt cuộc đã đi nơi nào, khi nào về nước, Chu Gia Thụ hoàn toàn không biết.
Chu Gia Thụ không phải không nghĩ tới phái người xuất ngoại đi tìm, tìm được Tống Ngọc Thư sẽ lập tức bắt người trở về, đưa đến chỗ công chính, nhưng hiện tại gã ta không có cái năng lực này, thứ hai, Tống Ngọc Thư là do công chính chỉ mặt điểm danh, Chu Gia Thụ không dám không quan tâm mà xé mặt xé mũi cùng Tống Ngọc Thư, miễn cho sau này Tống Ngọc Thư được sủng, thổi gió bên gối công chính, tình cảnh của gã lại càng khó.
Thế cục cứ cầm cự như vậy.
Nhân cơ hội này, Tống Ngọc Thư cầm 100 vạn mượn từ chỗ Không Thanh, thuận lợi ra khỏi nước, hoàn toàn biến mất khỏi phạm vi khống chế của Chu Gia Thụ.
Đến lúc Chu Gia Thụ phục hồi tinh thần, lại muốn tìm kiếm hành tung của Tống Ngọc Thư, đã không còn bất luận manh mối nào.
Đánh mất Tống Ngọc Thư, Chu Gia Thụ căn bản không có cách nào để báo cáo kết quả công việc với công chính, đừng nói tới chỗ tốt mà công chính đã từng hứa hẹn cho Chu Gia Thụ, sau này Chu Gia Thụ còn bị công chính hung hăng nhớ mặt, liên tiếp đánh mất vài hạng mục, mặt khác đối thủ cạnh tranh cũng bỏ đá xuống giếng, hận không thể hung hăng cắn rớt miếng thịt ra khỏi người gã.
Nếu không phải công chính muốn để lại người này nói không chừng còn hữu dụng, Chu Gia Thụ chắc chắn sẽ bị chèn ép đến phá sản, cuối cùng không có cách nào để tiếp tục lăn lộn trong giới.
Có thể nghĩ, sau khi Tống Ngọc Thư vô thanh vô tức biến mất, Chu Gia Thụ ghi hận hắn bao nhiêu.
Hiện tại, Tống Ngọc Thư cách một năm trời chủ động liên hệ Chu Gia Thụ, Chu Gia Thụ cho hắn bộ mặt ôn hoà mới là lạ.
"Tống Ngọc Thư, mày thế mà còn có gan chủ động gọi tao? Mày có biết không, mày hại tao thảm!"
Dù không thể gặp mặt, nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi này, Tống Ngọc Thư cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Chu Gia Thụ lúc này có bao nhiêu vặn vẹo bao nhiêu khó coi.
Chẳng qua Tống Ngọc Thư không phải là đứa ngu ngốc nguyên chủ kia, hắn sẽ không tin chuyện ma quỷ của Chu Gia Thụ, càng sẽ không bị dăm ba câu của Chu Gia Thụ dọa sợ.
/119
|