Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu cũng không biết, không bao lâu sau khi trợ lí Phương đưa bọn họ rời đi, chủ tịch Thiệu lại cố ý gọi trợ thủ đắc lực tới, nghiêm túc phân phó: "Đi tra chú nhỏ của tiểu thiếu gia họ Phó kia, nhanh chóng giao tư liệu cho tôi, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt."
Trợ lí Phương nghe vậy, nhịn không được co giật khóe miệng.
Ngay từ đầu, khi biết được sếp nhà mình trong trăm vội còn không quên rút thời gian ra quan tâm người hợp tác nhỏ này, Trợ lí Phương còn tưởng rằng sếp nhà mình coi trọng vị tiểu thiếu gia nhà họ Phó này, còn đang trộm cảm khái, anh boss như cây vạn tuế không gần sắc đẹp nhà mình cuối cùng cũng nở hoa, bỗng nhiên thông suốt, chỉ là khẩu vị khá đặc biệt, đến cả bạn học của cháu mình cũng không buông tha, có hiềm nghi trâu già gặm cỏ non, quá phát rồ.
Hiện tại, nghe được sếp nhà mình nói như vậy, trợ lí Phương mới biết được là do mình hiểu lầm, thì ra sếp nhà mình không phải coi trọng Phó tiểu thiếu gia, mà là nhớ thương chú nhỏ của Phó tiểu thiếu gia.
Nhưng mà nói đi nói lại, thất thiếu gia là cháu họ của sếp nhà mình, Phó tiểu thiếu gia lại là bạn của thất thiếu gia, như vậy, chú nhỏ của Phó tiểu thiếu gia không phải cũng là vãn bối của sếp nhà mình sao? Vẫn kém bối phận.
Sếp nhà mình hẳn là muốn trâu già gặm cỏ non đây, quá vô sỉ.
"Trợ lí Phương, đừng làm chuyện dư thừa."
Lời này, là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Nhận lấy ánh mắt tử vong từ sếp nhà mình, trợ lí Phương không dám nhiều lời thêm dù chỉ một câu, quy củ nhận mệnh lệnh rời đi.
Mà bên kia, Thiệu Nguyên Câu cũng đang mắt to trừng mắt nhỏ với Phó Hồng Thái, trên mặt hai người đều cùng mặt ủ mày ê.
"Làm sao bây giờ? Ông chú của tao cũng đã nói, hợp tác thì có thể, nhưng mà phải để tự chú nhỏ Phó tới bàn, nếu ổng đã nhả ra lời này chắc chắn sẽ không dễ dàng dao động hay thay đổi, anh Phó, mày nghĩ ra nên làm gì chưa?"
Đừng nhìn Thiệu Nguyên Câu trước mặt ông chú của nhóc thở mạnh cũng chẳng dám, càng miễn bàn giúp Phó Hồng Thái nói chuyện, nhưng cậu nhóc lại thật sự sốt ruột thay Phó Hồng Thái.
Phó Hồng Thái lắc đầu, trên gương mặt cũng mang biểu tình không biết nên làm thế nào cho phải.
"Hay là, anh Phó hay anh cứ thử thương lượng với chú nhỏ Phó đi?"
Phó Hồng Thái do dự, cứ cảm thấy có tẹo việc nhỏ đã đi tìm chú nhỏ, không chỉ thêm phiền cho chú nhỏ mà nhìn còn có vẻ chính mình bản thân cậu nhóc cực kì vô dụng.
"Để tao nghĩ lại đã."
Thiệu Nguyên Câu không hiểu nổi mắc gì Phó Hồng Thái cứng đầu vậy, vẫn còn muốn khuyên tiếp, Phó Hồng Thái lại không kiên nhẫn nghe hết.
"Hôm nay cảm ơn mày, tao về trước."
Nói xong, Phó Hồng Thái cũng không để ý tới lời Thiệu Nguyên Câu khuyên, tự mình đánh xe về nhà.
Liên tiếp mấy ngày, Phó Hồng Thái vẫn luôn rối rắm chuyện này, đã nghĩ không ra cách giải quyết nào tốt, lại ngại đi làm phiền chú nhỏ nhà mình, chuyện cứ như vậy mà bế tắc.
Biểu hiện của Phó Hồng Thái, Không Thanh đều nhìn hết trong mắt.
Tuy Không Thanh không biết Phó Hồng Thái vì sao vẫn luôn không chịu tìm mình giúp, nhưng thân là trưởng bối, một trưởng bối săn sóc có tâm dạy dỗ đứa nhỏ trong nhà, Không Thanh có rất nhiều kiên nhẫn.
Cuối cùng, Phó Hồng Thái vẫn tự nghĩ thông suốt, tìm chú nhỏ nhà mình xin trợ giúp, tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng cũng không phải là một chuyện mất mặt, huống hồ chi một mình cậu ta rối rắm mấy chuyện này không cũng vô dụng, chủ tịch Thiệu đã nói rõ, hợp tác có thể nói, nhưng cần chú nhỏ nhà mình tự đi nói, chính cậu cứ nói nguyên văn lời này cho chú nhỏ là được, còn về việc chú nhỏ có muốn đi nói chuyện hợp tác hay không đó là chuyện của chú nhỏ.
"Chú nhỏ......" Tuy đã hạ quyết tâm, nhưng chờ đến khi thực sự đi tìm chú nhỏ nhà mình giúp Phó Hồng Thái vẫn sẽ cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
"Làm sao, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao? Chú còn tưởng cháu vẫn sẽ sống chết không chịu tìm chú giúp cơ đấy."
Bị Không Thanh chọc như vậy Phó Hồng Thái càng ngượng thêm.
"Nói đi, cháu gặp phiền phức gì sao? Sao thấy gần đây cháu cứ mặt ủ mày chau?"
Phó Hồng Thái đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, chần chờ nửa ngày mới ấp úng nói: "Thật ra cũng không phải là phiền phức gì...... Chỉ là, gặp một chút vấn đề nhỏ, cần chú nhỏ trợ giúp."
Không Thanh nghe vậy, nhịn không được nhướng mày, ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn Phó Hồng Thái, ý bảo cậu nhóc tiếp tục nói.
"Chú nhỏ, trước đó không phải chúng ta thương lượng rồi hay sao? Giá trị chế tạo mũ thực tế ảo quá cao, muốn mở thị trường, kích thích tiêu phí, cần phải áp súc phí tổn chế tạo, vừa vặn Thiệu Nguyên Câu nói dưới danh nghĩa ông chú của nó có một công ty đứng đầu chế tạo máy móc trong nghề, cháu bảo nó giới thiệu giúp cháu một chút, xem có thể thúc đẩy hợp tác hay không."
"Sau đó thì sao?"
Không Thanh đoán, hợp tác hẳn là không thành, nhưng cũng không phải bị từ chối thẳng, không có hy vọng, nếu không Phó Hồng Thái gần đây cũng sẽ không có tâm sự nặng nề như vậy.
"Lúc cháu và Thiệu Nguyên Câu đi gặp chủ tịch Thiệu, ổng gì cũng chưa nói chỉ hỏi tên của cái công ty phát triển game kia có phải là cháu đặt hay không? Cháu trả lời là chú nhỏ lấy, ổng cười, nói chú nhỏ đặt một cái tên hay."
Không Thanh càng nghe, mày nhăn càng chặt.
Phó Hồng Thái không cần phải nói lời mê sảng lừa mình, nói cách khác, vị chủ tịch Thiệu này để ý cái tên mình lấy cho công ty phát triển game kia như vậy, không phải là do đầu óc y có vấn đề, thì là do có nguyên nhân đặc biệt nào đó mà mình không biết.
Không Thanh bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với vị chủ tịch Thiệu chưa từng gặp mặt này.
"Chủ tịch Thiệu biết được tên công ty phát triển game là chú nhỏ đặt xong cũng không nói bất luận chuyện gì liên quan tới hợp tác, chỉ nói trắng ra với cháu, chuyện hợp tác thì có thể bàn, nhưng cần chú nhỏ tự mình đến bàn mới được."
Không Thanh nghe vậy, nhướng mày theo bản năng, hoài nghi: "Chủ tịch Thiệu là quý nhân bận rộn, cháu chắc chắn không phải cháu nghe lầm?"
Phó Hồng Thái nhịn không được co giật khóe miệng, cu cậu 17 tuổi chứ không phải 70 tuổi, thính lực còn chưa đến mức kém đến nước này.
"Chú nhỏ, cháu rất chắc chắn, cháu không có nghe lầm ý của chủ tịch Thiệu."
"Một khi đã như vậy, vậy thì đi gặp vị chủ tịch Thiệu này một lần đi."
Trong lòng Không Thanh ẩn ẩn nảy lên một suy đoán, nhưng trước khi thật sự nhìn thấy vị chủ tịch Thiệu này, Không Thanh vẫn chưa thể xác định.
Phó Hồng Thái trộm quan sát biểu cảm của chú nhỏ nhà mình một chút, phát hiện biểu cảm trên mặt chú nhỏ nhà mình rất kỳ quái, tựa như hoài niệm, lại tựa như hoang mang, lập tức hạ quyết định, chờ đến khi chú nhỏ gặp vị chủ tịch Thiệu này, mình cũng phải theo cùng mới được, miễn lại có hại cho chú nhỏ.
Không Thanh vốn tưởng cho dù mình đồng ý bàn chuyện hợp tác với chủ tịch Thiệu thì độ bận rộn của người kia, rút ra được chút thời gian gặp mình cũng không dễ.
Ai mà biết Phó Hồng Thái mới vừa nói việc này cho Thiệu Nguyên Câu, Thiệu Nguyên Câu đã truyền lời cho ông chú thông qua trợ lí Phương, chỉ cần chú nhỏ Phó chịu tới bàn chuyện hợp tác, chủ tịch Thiệu bất cứ lúc nào đều có thời gian.
Này thật sự không giống như lời một cái máy kiếm tiền có thể nói.
Thiệu Nguyên Câu càng thêm cảm thấy việc này tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.
Khi Không Thanh chuẩn bị đi tìm chủ tịch Thiệu bàn chuyện, không chỉ mỗi Phó Hồng Thái mặt dày mày dạn một hai đòi đi theo, Thiệu Nguyên Câu cũng ăn vạ trên ghế phó lái không chịu rời đi.
Không Thanh bị hai đứa nhóc quỷ học mẫu giáo này chơi xấu chọc cười.
"Phó Hồng Thái, Thiệu Nguyên Câu, nếu chú nhớ không nhầm, hôm nay là thứ tư, hai đứa hẳn phải lên trường học mới đúng chứ nhỉ thân là học sinh, không lo học hành cho tốt, còn trốn học? Chú thấy hai đứa bay đang ngứa da thì phải."
Phó Hồng Thái không chút nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra: "Cháu xin nghỉ.". Truyện mới cập nhật
Thiệu Nguyên Câu vừa nghe, cũng phụ họa theo. "Cháu cũng xin nghỉ."
"Xin nghỉ? Lý do đâu?"
Phó Hồng Thái đảo tròng mắt, nghiêm trang trợn mắt nói dối: "Chú nhỏ chú không phải bảo cháu học quản lý công ty sao? Giờ chú muốn nói chuyện hợp tác với chủ tịch Thiệu, cơ hội học tập tốt như vậy, sao cháu có thể buông tha."
Thiệu Nguyên Câu vừa nghe, liên tục gật đầu: "Anh Phó nói đúng, chú nhỏ Phó, chú thương tình đi mà, mang theo cháu với anh Phó đi học tập thêm chút đi."
Lời này, nếu là Phó Hồng Thái nói, Không Thanh còn có thể ỷ vào thân phận trưởng bối, xụ mặt mắng cậu nhóc một trận, nhưng đối với người ngoài như Thiệu Nguyên Câu, Không Thanh cũng ngại quở trách.
Rơi vào đường cùng, Không Thanh chỉ có thể tức giận trừng mắt liếc Phó Hồng Thái ngồi ghế sau xe, tự mình lên xe, ngồi cùng Phó Hồng Thái, ngầm đồng ý cho hai thằng nhóc to xác này đi theo.
Tới trước cao ốc của tập đoàn họ Thiệu, thấy rõ ràng người chờ ở cửa, Thiệu Nguyên Câu càng kinh ngạc xém rớt cả tròng mắt.
Xe mới vừa dừng lại ổn, Thiệu Nguyên Câu tay vội chân loạn mở cửa xe, hoang mang rối loạn chạy đến.
"Ông chú, Trợ lí Phương, sao mọi người lại ở chỗ này?"
Nếu chỉ có một mình trợ lí Phương, Thiệu Nguyên Câu nhiều nhất chỉ thụ sủng nhược kinh, sẽ không cảm thấy sởn tóc gáy như vậy.
Mình thì có tài đức gì đâu? Thế mà lại để ông chú đứng ở cửa chờ cậu nhóc, nếu mà để ba hay ông nội biết, cu cậu chắc chắn sẽ được yêu thương dạy dỗ đánh cho gãy chân.
Trợ lí Phương mang biểu cảm quái lạ, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch rõ ràng của Thiệu Nguyên Câu, vẻ mặt kinh hách quá độ, còn có lòng tốt duỗi tay vỗ bả vai Thiệu Nguyên Câu, ý bảo cậu nhóc bình tĩnh, đừng hoảng.
Thiệu Nguyên Câu hít sâu một hơi, đáp lại trợ lí Phương bằng một nụ cười mỉm cảm kích, quay đầu nhìn về phía ông chú bên cạnh, mới phát hiện người kia nhìn chằm chằm vào hướng của chú nhỏ Phó, biểu cảm khẩn trương.
Kỳ quái? Trai thẳng cứng như thép dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như ông chú sao có thể căng thẳng, chắc chắn là do cu cậu không cẩn thận nhìn lầm rồi.
Thiệu Nguyên Câu lắc đầu, ném bỏ suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, quay đầu nhìn theo tầm mắt ông chú, thấy được chú nhỏ Phó và Phó Hồng Thái vừa mới xuống xe.
Phó Hồng Thái lớn lên đẹp trai, Thiệu Nguyên Câu đã sớm biết, lúc nhìn thấy chú nhỏ Phó lần đầu tiên, Thiệu Nguyên Câu còn trộm cảm khái trong lòng, gene nhà họ Phó tốt ghê, hai chú cháu một người còn đẹp hơn một người.
Hiện tại, nhìn lại Phó Hồng Thái và chú nhỏ Phó, Thiệu Nguyên Câu không thể không thừa nhận, cái mặt đẹp của Phó Hồng Thái đặt một chỗ so sánh với chú nhỏ Phó vẫn kém một đoạn.
Không nói đến gương mặt tinh xảo và cái eo thon chân dài của chú nhỏ Phó, chỉ nhìn cái khí chất thanh lãnh sáng trong tựa cành liễu dưới ánh trăng này thôi, cái thằng thô lỗ Phó Hồng Thái này so kiểu gì cũng thua.
Trong lúc Thiệu Nguyên Câu đang bần thần vì sắc đẹp, chủ tịch Thiệu dẫn theo trợ lí Phương chủ động đi tới tiếp đón, thái độ nhiệt tình như bị tráo thành người khác.
Đây thật sự là ông chú mà mình biết hả?
Tròng mắt Thiệu Nguyên Câu đã sắp rơi xuống đất.
Nhưng lúc này Thiệu Nguyên Câu trăm nghĩ triệu nghĩ cũng không nghĩ tới, điều càng làm cậu nhóc khiếp sợ và hoài nghi nhân sinh còn ở phía sau.
Trong lúc chủ tịch Thiệu không chớp mắt nhìn chằm chằm Không Thanh, Không Thanh cũng đang đánh giá người đối diện.
Chỉ liếc mắt một cái, Không Thanh đã xác nhận người kia là người mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.
"Chủ tịch Thiệu, ngưỡng mộ đã lâu."
Người đàn ông trước mắt có thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, tuy không phải bộ dáng trong trí nhớ của Không Thanh, nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn mang theo sủng nịch và dịu dàng như cũ, Không Thanh tựa hồ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người kia.
Trợ lí Phương nghe vậy, nhịn không được co giật khóe miệng.
Ngay từ đầu, khi biết được sếp nhà mình trong trăm vội còn không quên rút thời gian ra quan tâm người hợp tác nhỏ này, Trợ lí Phương còn tưởng rằng sếp nhà mình coi trọng vị tiểu thiếu gia nhà họ Phó này, còn đang trộm cảm khái, anh boss như cây vạn tuế không gần sắc đẹp nhà mình cuối cùng cũng nở hoa, bỗng nhiên thông suốt, chỉ là khẩu vị khá đặc biệt, đến cả bạn học của cháu mình cũng không buông tha, có hiềm nghi trâu già gặm cỏ non, quá phát rồ.
Hiện tại, nghe được sếp nhà mình nói như vậy, trợ lí Phương mới biết được là do mình hiểu lầm, thì ra sếp nhà mình không phải coi trọng Phó tiểu thiếu gia, mà là nhớ thương chú nhỏ của Phó tiểu thiếu gia.
Nhưng mà nói đi nói lại, thất thiếu gia là cháu họ của sếp nhà mình, Phó tiểu thiếu gia lại là bạn của thất thiếu gia, như vậy, chú nhỏ của Phó tiểu thiếu gia không phải cũng là vãn bối của sếp nhà mình sao? Vẫn kém bối phận.
Sếp nhà mình hẳn là muốn trâu già gặm cỏ non đây, quá vô sỉ.
"Trợ lí Phương, đừng làm chuyện dư thừa."
Lời này, là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Nhận lấy ánh mắt tử vong từ sếp nhà mình, trợ lí Phương không dám nhiều lời thêm dù chỉ một câu, quy củ nhận mệnh lệnh rời đi.
Mà bên kia, Thiệu Nguyên Câu cũng đang mắt to trừng mắt nhỏ với Phó Hồng Thái, trên mặt hai người đều cùng mặt ủ mày ê.
"Làm sao bây giờ? Ông chú của tao cũng đã nói, hợp tác thì có thể, nhưng mà phải để tự chú nhỏ Phó tới bàn, nếu ổng đã nhả ra lời này chắc chắn sẽ không dễ dàng dao động hay thay đổi, anh Phó, mày nghĩ ra nên làm gì chưa?"
Đừng nhìn Thiệu Nguyên Câu trước mặt ông chú của nhóc thở mạnh cũng chẳng dám, càng miễn bàn giúp Phó Hồng Thái nói chuyện, nhưng cậu nhóc lại thật sự sốt ruột thay Phó Hồng Thái.
Phó Hồng Thái lắc đầu, trên gương mặt cũng mang biểu tình không biết nên làm thế nào cho phải.
"Hay là, anh Phó hay anh cứ thử thương lượng với chú nhỏ Phó đi?"
Phó Hồng Thái do dự, cứ cảm thấy có tẹo việc nhỏ đã đi tìm chú nhỏ, không chỉ thêm phiền cho chú nhỏ mà nhìn còn có vẻ chính mình bản thân cậu nhóc cực kì vô dụng.
"Để tao nghĩ lại đã."
Thiệu Nguyên Câu không hiểu nổi mắc gì Phó Hồng Thái cứng đầu vậy, vẫn còn muốn khuyên tiếp, Phó Hồng Thái lại không kiên nhẫn nghe hết.
"Hôm nay cảm ơn mày, tao về trước."
Nói xong, Phó Hồng Thái cũng không để ý tới lời Thiệu Nguyên Câu khuyên, tự mình đánh xe về nhà.
Liên tiếp mấy ngày, Phó Hồng Thái vẫn luôn rối rắm chuyện này, đã nghĩ không ra cách giải quyết nào tốt, lại ngại đi làm phiền chú nhỏ nhà mình, chuyện cứ như vậy mà bế tắc.
Biểu hiện của Phó Hồng Thái, Không Thanh đều nhìn hết trong mắt.
Tuy Không Thanh không biết Phó Hồng Thái vì sao vẫn luôn không chịu tìm mình giúp, nhưng thân là trưởng bối, một trưởng bối săn sóc có tâm dạy dỗ đứa nhỏ trong nhà, Không Thanh có rất nhiều kiên nhẫn.
Cuối cùng, Phó Hồng Thái vẫn tự nghĩ thông suốt, tìm chú nhỏ nhà mình xin trợ giúp, tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng cũng không phải là một chuyện mất mặt, huống hồ chi một mình cậu ta rối rắm mấy chuyện này không cũng vô dụng, chủ tịch Thiệu đã nói rõ, hợp tác có thể nói, nhưng cần chú nhỏ nhà mình tự đi nói, chính cậu cứ nói nguyên văn lời này cho chú nhỏ là được, còn về việc chú nhỏ có muốn đi nói chuyện hợp tác hay không đó là chuyện của chú nhỏ.
"Chú nhỏ......" Tuy đã hạ quyết tâm, nhưng chờ đến khi thực sự đi tìm chú nhỏ nhà mình giúp Phó Hồng Thái vẫn sẽ cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
"Làm sao, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao? Chú còn tưởng cháu vẫn sẽ sống chết không chịu tìm chú giúp cơ đấy."
Bị Không Thanh chọc như vậy Phó Hồng Thái càng ngượng thêm.
"Nói đi, cháu gặp phiền phức gì sao? Sao thấy gần đây cháu cứ mặt ủ mày chau?"
Phó Hồng Thái đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, chần chờ nửa ngày mới ấp úng nói: "Thật ra cũng không phải là phiền phức gì...... Chỉ là, gặp một chút vấn đề nhỏ, cần chú nhỏ trợ giúp."
Không Thanh nghe vậy, nhịn không được nhướng mày, ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn Phó Hồng Thái, ý bảo cậu nhóc tiếp tục nói.
"Chú nhỏ, trước đó không phải chúng ta thương lượng rồi hay sao? Giá trị chế tạo mũ thực tế ảo quá cao, muốn mở thị trường, kích thích tiêu phí, cần phải áp súc phí tổn chế tạo, vừa vặn Thiệu Nguyên Câu nói dưới danh nghĩa ông chú của nó có một công ty đứng đầu chế tạo máy móc trong nghề, cháu bảo nó giới thiệu giúp cháu một chút, xem có thể thúc đẩy hợp tác hay không."
"Sau đó thì sao?"
Không Thanh đoán, hợp tác hẳn là không thành, nhưng cũng không phải bị từ chối thẳng, không có hy vọng, nếu không Phó Hồng Thái gần đây cũng sẽ không có tâm sự nặng nề như vậy.
"Lúc cháu và Thiệu Nguyên Câu đi gặp chủ tịch Thiệu, ổng gì cũng chưa nói chỉ hỏi tên của cái công ty phát triển game kia có phải là cháu đặt hay không? Cháu trả lời là chú nhỏ lấy, ổng cười, nói chú nhỏ đặt một cái tên hay."
Không Thanh càng nghe, mày nhăn càng chặt.
Phó Hồng Thái không cần phải nói lời mê sảng lừa mình, nói cách khác, vị chủ tịch Thiệu này để ý cái tên mình lấy cho công ty phát triển game kia như vậy, không phải là do đầu óc y có vấn đề, thì là do có nguyên nhân đặc biệt nào đó mà mình không biết.
Không Thanh bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với vị chủ tịch Thiệu chưa từng gặp mặt này.
"Chủ tịch Thiệu biết được tên công ty phát triển game là chú nhỏ đặt xong cũng không nói bất luận chuyện gì liên quan tới hợp tác, chỉ nói trắng ra với cháu, chuyện hợp tác thì có thể bàn, nhưng cần chú nhỏ tự mình đến bàn mới được."
Không Thanh nghe vậy, nhướng mày theo bản năng, hoài nghi: "Chủ tịch Thiệu là quý nhân bận rộn, cháu chắc chắn không phải cháu nghe lầm?"
Phó Hồng Thái nhịn không được co giật khóe miệng, cu cậu 17 tuổi chứ không phải 70 tuổi, thính lực còn chưa đến mức kém đến nước này.
"Chú nhỏ, cháu rất chắc chắn, cháu không có nghe lầm ý của chủ tịch Thiệu."
"Một khi đã như vậy, vậy thì đi gặp vị chủ tịch Thiệu này một lần đi."
Trong lòng Không Thanh ẩn ẩn nảy lên một suy đoán, nhưng trước khi thật sự nhìn thấy vị chủ tịch Thiệu này, Không Thanh vẫn chưa thể xác định.
Phó Hồng Thái trộm quan sát biểu cảm của chú nhỏ nhà mình một chút, phát hiện biểu cảm trên mặt chú nhỏ nhà mình rất kỳ quái, tựa như hoài niệm, lại tựa như hoang mang, lập tức hạ quyết định, chờ đến khi chú nhỏ gặp vị chủ tịch Thiệu này, mình cũng phải theo cùng mới được, miễn lại có hại cho chú nhỏ.
Không Thanh vốn tưởng cho dù mình đồng ý bàn chuyện hợp tác với chủ tịch Thiệu thì độ bận rộn của người kia, rút ra được chút thời gian gặp mình cũng không dễ.
Ai mà biết Phó Hồng Thái mới vừa nói việc này cho Thiệu Nguyên Câu, Thiệu Nguyên Câu đã truyền lời cho ông chú thông qua trợ lí Phương, chỉ cần chú nhỏ Phó chịu tới bàn chuyện hợp tác, chủ tịch Thiệu bất cứ lúc nào đều có thời gian.
Này thật sự không giống như lời một cái máy kiếm tiền có thể nói.
Thiệu Nguyên Câu càng thêm cảm thấy việc này tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.
Khi Không Thanh chuẩn bị đi tìm chủ tịch Thiệu bàn chuyện, không chỉ mỗi Phó Hồng Thái mặt dày mày dạn một hai đòi đi theo, Thiệu Nguyên Câu cũng ăn vạ trên ghế phó lái không chịu rời đi.
Không Thanh bị hai đứa nhóc quỷ học mẫu giáo này chơi xấu chọc cười.
"Phó Hồng Thái, Thiệu Nguyên Câu, nếu chú nhớ không nhầm, hôm nay là thứ tư, hai đứa hẳn phải lên trường học mới đúng chứ nhỉ thân là học sinh, không lo học hành cho tốt, còn trốn học? Chú thấy hai đứa bay đang ngứa da thì phải."
Phó Hồng Thái không chút nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra: "Cháu xin nghỉ.". Truyện mới cập nhật
Thiệu Nguyên Câu vừa nghe, cũng phụ họa theo. "Cháu cũng xin nghỉ."
"Xin nghỉ? Lý do đâu?"
Phó Hồng Thái đảo tròng mắt, nghiêm trang trợn mắt nói dối: "Chú nhỏ chú không phải bảo cháu học quản lý công ty sao? Giờ chú muốn nói chuyện hợp tác với chủ tịch Thiệu, cơ hội học tập tốt như vậy, sao cháu có thể buông tha."
Thiệu Nguyên Câu vừa nghe, liên tục gật đầu: "Anh Phó nói đúng, chú nhỏ Phó, chú thương tình đi mà, mang theo cháu với anh Phó đi học tập thêm chút đi."
Lời này, nếu là Phó Hồng Thái nói, Không Thanh còn có thể ỷ vào thân phận trưởng bối, xụ mặt mắng cậu nhóc một trận, nhưng đối với người ngoài như Thiệu Nguyên Câu, Không Thanh cũng ngại quở trách.
Rơi vào đường cùng, Không Thanh chỉ có thể tức giận trừng mắt liếc Phó Hồng Thái ngồi ghế sau xe, tự mình lên xe, ngồi cùng Phó Hồng Thái, ngầm đồng ý cho hai thằng nhóc to xác này đi theo.
Tới trước cao ốc của tập đoàn họ Thiệu, thấy rõ ràng người chờ ở cửa, Thiệu Nguyên Câu càng kinh ngạc xém rớt cả tròng mắt.
Xe mới vừa dừng lại ổn, Thiệu Nguyên Câu tay vội chân loạn mở cửa xe, hoang mang rối loạn chạy đến.
"Ông chú, Trợ lí Phương, sao mọi người lại ở chỗ này?"
Nếu chỉ có một mình trợ lí Phương, Thiệu Nguyên Câu nhiều nhất chỉ thụ sủng nhược kinh, sẽ không cảm thấy sởn tóc gáy như vậy.
Mình thì có tài đức gì đâu? Thế mà lại để ông chú đứng ở cửa chờ cậu nhóc, nếu mà để ba hay ông nội biết, cu cậu chắc chắn sẽ được yêu thương dạy dỗ đánh cho gãy chân.
Trợ lí Phương mang biểu cảm quái lạ, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch rõ ràng của Thiệu Nguyên Câu, vẻ mặt kinh hách quá độ, còn có lòng tốt duỗi tay vỗ bả vai Thiệu Nguyên Câu, ý bảo cậu nhóc bình tĩnh, đừng hoảng.
Thiệu Nguyên Câu hít sâu một hơi, đáp lại trợ lí Phương bằng một nụ cười mỉm cảm kích, quay đầu nhìn về phía ông chú bên cạnh, mới phát hiện người kia nhìn chằm chằm vào hướng của chú nhỏ Phó, biểu cảm khẩn trương.
Kỳ quái? Trai thẳng cứng như thép dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như ông chú sao có thể căng thẳng, chắc chắn là do cu cậu không cẩn thận nhìn lầm rồi.
Thiệu Nguyên Câu lắc đầu, ném bỏ suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, quay đầu nhìn theo tầm mắt ông chú, thấy được chú nhỏ Phó và Phó Hồng Thái vừa mới xuống xe.
Phó Hồng Thái lớn lên đẹp trai, Thiệu Nguyên Câu đã sớm biết, lúc nhìn thấy chú nhỏ Phó lần đầu tiên, Thiệu Nguyên Câu còn trộm cảm khái trong lòng, gene nhà họ Phó tốt ghê, hai chú cháu một người còn đẹp hơn một người.
Hiện tại, nhìn lại Phó Hồng Thái và chú nhỏ Phó, Thiệu Nguyên Câu không thể không thừa nhận, cái mặt đẹp của Phó Hồng Thái đặt một chỗ so sánh với chú nhỏ Phó vẫn kém một đoạn.
Không nói đến gương mặt tinh xảo và cái eo thon chân dài của chú nhỏ Phó, chỉ nhìn cái khí chất thanh lãnh sáng trong tựa cành liễu dưới ánh trăng này thôi, cái thằng thô lỗ Phó Hồng Thái này so kiểu gì cũng thua.
Trong lúc Thiệu Nguyên Câu đang bần thần vì sắc đẹp, chủ tịch Thiệu dẫn theo trợ lí Phương chủ động đi tới tiếp đón, thái độ nhiệt tình như bị tráo thành người khác.
Đây thật sự là ông chú mà mình biết hả?
Tròng mắt Thiệu Nguyên Câu đã sắp rơi xuống đất.
Nhưng lúc này Thiệu Nguyên Câu trăm nghĩ triệu nghĩ cũng không nghĩ tới, điều càng làm cậu nhóc khiếp sợ và hoài nghi nhân sinh còn ở phía sau.
Trong lúc chủ tịch Thiệu không chớp mắt nhìn chằm chằm Không Thanh, Không Thanh cũng đang đánh giá người đối diện.
Chỉ liếc mắt một cái, Không Thanh đã xác nhận người kia là người mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.
"Chủ tịch Thiệu, ngưỡng mộ đã lâu."
Người đàn ông trước mắt có thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, tuy không phải bộ dáng trong trí nhớ của Không Thanh, nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn mang theo sủng nịch và dịu dàng như cũ, Không Thanh tựa hồ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người kia.
/119
|