Không bao lâu sau Không Thanh cầm một chiếc mũ màu bạc thiết kế hiện đại, tạo hình tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật ra.
Ánh mắt Phó Hồng Thái sáng lên, lập tức điên cuồng chạy tới, kích động nói: "Chú nhỏ, đây là mũ thực tế ảo mà công ty phát triển game của chú thiết kế sao? Ngầu vãi đạn!"
"Cho cháu, tự cầm về nhà chơi đi, chú không tiếp mấy đứa nữa."
"Cảm ơn chú nhỏ, tạm biệt chú nhỏ."
Phó Hồng Thái vui tươi hớn hở nhận lấy mũ thực tế ảo, lôi kéo Thiệu Nguyên Câu chạy bay như gió, làm như có chó rượt sau đít.
Thiệu Nguyên Câu bị Phó Hồng Thái túm đến lung lay, thở cũng không thở đều, nhưng vẫn kiên trì lớn tiếng tạm biệt Không Thanh, rất lễ phép, Không Thanh xem đến buồn cười.
Tuổi trẻ tốt ghê.
Phó Hồng Thái một tay ôm mũ thực tế ảo không dễ đạt được, một tay túm lấy cánh tay Thiệu Nguyên Câu, mãi cho đến khi chạy ra khỏi tầm mắt Không Thanh mới dừng bước chân, vừa giơ tay lau mồ hôi vừa khó nén hưng phấn nói: "Đi, qua nhà tao không? Dắt mày đi mở mang chút game thực tế ảo trong truyền thuyết."
Người ta đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bạn bè của tên nghiện game nặng Phó Hồng Thái này đương nhiên cũng là một đứa nghiện game.
Vừa nghe Phó Hồng Thái nói vậy, cặp mắt Thiệu Nguyên Câu sáng cả lên, liên thanh phụ họa: "Chờ chi nữa? Anh Phó, chúng ta đi nhanh đê."
Lúc trở về nhà hai ông bà không có ở trong nhà, cũng không biết đi tản bộ chỗ nào.
Phó Hồng Thái kéo Thiệu Nguyên Câu về thẳng phòng mình, sau một loạt thao tác nước chảy mây trôi, chuẩn bị thỏa đáng hết thảy.
Ngay lúc Phó Hồng Thái chuẩn bị đội mũ thực tế ảo lên, cảm thụ một chút mị lực của game thực tế ảo, Thiệu Nguyên Câu kéo tay Phó Hồng Thái lại, ủy khuất nhỏ giọng cầu xin: "Anh Phó, chúng ta chốt kèo rồi đó nha, mỗi người một giờ, không đứa nào được nuốt lời."
Trên thực tế, điều Thiệu Nguyên Câu lo nhất chính là Phó Hồng Thái nói chuyện không giữ lời, rốt cuộc thì mũ thực tế ảo là chú nhỏ Phó khen thưởng cho Phó Hồng Thái, còn mình chỉ là ké được chút ánh sáng của Phó Hồng Thái mới có thể đủ để cảm thụ được mị lực của game thực tế ảo một xí, nếu Phó Hồng Thái chơi đến nghiện, nói chuyện không giữ lời, mình cũng không thể nào lấy đồ từ tay người ta.
"Ok ok ok, đứa nào không giữ lời đứa đó là thằng khốn nạn."
Để tống cổ Thiệu Nguyên Câu, Phó Hồng Thái thật ra đồng ý rất kiên quyết, thế nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới chút nữa mình sẽ bị vả mặt đau cỡ nào, chỉ hận thời gian không thể chảy ngược, nuốt lời vừa nói ra từng chữ một trở lại.
Nghe xong lời bảo đảm của Phó Hồng Thái, Thiệu Nguyên Câu tuy vẫn còn không yên tâm nhưng cũng chỉ có thể buông lỏng tay Phó Hồng Thái, mắt trông mong nhìn Phó Hồng Thái mang mũ thực tế ảo lên.
Ngay sau đó, giây tiếp theo, trong phòng liền vang lên tiếng rống kinh ngạc của Phó Hồng Thái.
"Đm! Đm! ĐM! Đây là cái gì?"
"A a a! Chết mất! Đuma vui vãi!"
"Không hổ là game thực tế ảo, cảm giác trải nghiệm thật vậy luôn? Tao chết ở đây luôn cũng không tiếc!"
Phó Hồng Thái nghiện, trong lòng Thiệu Nguyên Câu lại như mèo cào, tâm ngứa khó nhịn.
Nghe Phó Hồng Thái thường xuyên thốt ra vài câu chửi tục vô nghĩa, Thiệu Nguyên Câu ngồi không yên, nhịn không được đứng dậy, đi quanh Phó Hồng Thái đang nửa nằm trên sô pha lười, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm: "Anh Phó, chuyện gì thế?"
"Một tiếng sao còn chưa hết vậy trời...... Tui cũng rất muốn chơi game thực tế ảo mà, nhìn bộ dạng kích động của anh Phó là biết cái con game thực tế ảo này chắc chắn rất thú vị."
"Còn có 55 phút nữa thôi là hết một giờ, cố lên, mình có thể nhịn được......"
Đối với Phó Hồng Thái mà nói, một giờ, chớp mắt đã trôi qua, nhưng đối với Thiệu Nguyên Câu đã hoàn toàn bị khơi mào hứng thú mà nói, một giờ này quả thực chính là sống một giây tựa một năm.
Vất vả lắm rốt cuộc mới chờ được hết một giờ, Thiệu Nguyên Câu một giây đồng hồ cũng không trì hoãn, nhanh chân chạy tới nhắc Phó Hồng Thái.
"Anh Phó, hết một tiếng rồi."
Phó Hồng Thái dường như không nghe thấy, ngó lơ, trên thực tế, Phó Hồng Thái đang hoàn toàn trầm mê trong thế giới trò chơi đúng thật là không nghe được tiếng Thiệu Nguyên Câu nhắc nhở.
Cũng may Thiệu Nguyên Câu đã đề phòng trước, buộc khi Phó Hồng Thái tiến vào trò chơi cài đặt lời nhắc một tiếng sau cưỡng chế đăng xuất, đến khi một giờ vừa qua, Phó Hồng Thái dù có không muốn rời khỏi cũng sẽ bị cưỡng chế kéo ra khỏi thế giới trò chơi.
Sau khi bị bắt phải đăng xuất game, sắc mặt Phó Hồng Thái miễn bàn có bao nhiêu khó coi.
"Thiệu Nguyên Câu, ông muốn giết mày!"
Trải nghiệm game đang hay cứ như vậy bị phá hỏng, Phó Hồng Thái vừa phẫn nộ vừa nghẹn khuất.
"Anh Phó, sáng sớm chúng ta đã nói rồi, mỗi người chơi một giờ, đứa nào không giữ lời đứa đó là thằng khốn."
Thiệu Nguyên Câu cợt nhả trêu chọc Phó Hồng Thái một câu, duỗi tay đoạt lấy mũ thực tế ảo trong tay Phó Hồng Thái, Phó Hồng Thái ôm chặt mũ thực tế ảo trong lồng ngực, làm thế nào cũng không buông tay.
"Phó ca, đồ...... khốn...... nạn......"
"Dừng dừng dừng, đừng có mở miệng ra là thằng khốn nữa, cho mày chơi là được chứ gì."
Phó Hồng Thái bực bội nhường mũ thực tế ảo cho Thiệu Nguyên Câu, biểu cảm trên mặt như bị cắt đi mất miếng thịt nào vậy, chỉ thiếu nỗi không viết thẳng hai chữ "Đau lòng" lên trên trán.
Thiệu Nguyên Câu thấy chuyện chuyển biến tốt liền im lặng, không tiếp tục rải muối lên miệng vết thương của Phó Hồng Thái, vô cùng vui vẻ nhận lấy mũ thực tế ảo đội lên, cõi lòng mang đầy chờ mong mà tiến vào thế giới game thực tế ảo.
Sau đó, Thiệu Nguyên Câu giống y chang Phó Hồng Thái vừa nãy, tam quan bị đổi mới mạnh mẽ, thường xuyên thốt ra vài tiếng kinh hô vô nghĩa.
Vì vừa mới trải nghiệm game thực tế ảo, Phó Hồng Thái không chờ đợi trong trại thái ngứa gan khó nhịn giống Thiệu Nguyên Câu, ngược lại làm bộ làm tịch mắng Thiệu Nguyên Câu ít thấy việc lạ, cũng không nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của cậu ta cũng giống y như đúc.
Lại một giờ qua đi.
Thiệu Nguyên Câu lưu luyến không rời gỡ mũ thực tế ảo xuống, rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác muốn ôm mũ thực tế ảo không buông tay, tiếc phải nhường mũ thực tế ảo cho mình vừa rồi của Phó Hồng Thái, một bảo bối to bự như vậy, đến cậu ta cũng tiếc phải nhường cho người khác.
"Anh Phó à, anh có thể giúp người em này một chút xíu, tìm chú nhỏ Phó mua thêm một cái mũ thực tế ảo được khôm? Tao đưa toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này của tao cho mày, nếu còn không đủ nữa thì tao lại thêm vào."
Quý công tử phú nhị đại như Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều không phải là số lượng nhỏ, Thiệu Nguyên Câu có thể nói ra lời nói muốn đưa cho Phó Hồng Thái một tháng tiền tiêu vặt, không đủ lại thêm, có thể thấy được bao nhiêu yêu thích với cái mũ thực tế ảo này.
"Mày mơ giữa ban ngày à cu." Phó Hồng Thái từ chối không chút nghĩ ngợi. "Cái mũ thực tế ảo này là chú nhỏ khen thưởng cho tao, là do tao thi được top 10 lớp, nhớ trước đây, để thi ra được cái thành tích tốt này tối nào tao cũng chăng đèn đánh đêm, vùi đầu học như điên, chỉ thiếu mỗi không đặt cổ lên dây, mắc mớ gì mày tùy tiện bỏ tiền ra là mua được mũ thực tế ảo chớ? Tao mà thiếu chút tiền này của mày hở? Tao giành cho đến tận hơi cuối. Thiệu Nguyên Câu, ông nói rõ cho mày biết nhá, muốn tao tìm chú nhỏ mua mũ thực tế ảo giùm mày, ok thôi, nhưng đợt thi tiếp theo, thành tích của mày cũng phải lọt vào được mười hạng đầu lớp, hoặc là top20 toàn khối mới được, chúng ta là anh em tốt mà, cần phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
Thiệu Nguyên Câu vừa nghe, xém xíu nữa xỉu ngang, này mà giống nhau sao?
Phó Hồng Thái bị chú nhỏ Phó buộc dụng công đọc sách, chính cậu ta không dám phản kháng liền bắt anh em chịu khổ cùng cậu ta, quyết chí tự cường, này là chuyện gì vậy ba, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia cũng không phải dùng như vậy.
"Anh Phó à, giơ cao đánh khẽ đê, mày đây không phải là đang làm khó anh em sao?" Nếu mình là dạng người của học tập kia thì đã sớm đã quyết chí tự cường, nào còn cần phải chờ tới tận giờ.
"Ok, cứ vậy đi ha."
"Anh Phó......"
Thiệu Nguyên Câu thầm nghĩ muốn lại cầu tình Phó Hồng Thái lần nữa, nhưng nề hà Phó Hồng Thái ý chí sắt đá, căn bản không dao động.
Rơi vào đường cùng, Thiệu Nguyên Câu cũng chỉ có thể mặt ủ mày ê bị bắt phải thỏa hiệp.
Nhìn bộ dáng nghẹn khuất có nỗi khổ nói không nên lời của Thiệu Nguyên Câu, trong lòng Phó Hồng Thái lúc này mới sảng khoái.
Quả nhiên, sau khi dời thống khổ từ mình sang người khác, mình cũng hơi bớt khổ đi chút.
Phó Hồng Thái học điệu bộ của chú nhỏ nhà mình khi lừa mình nghiêm túc học tập lúc trước, nói y nguyên với Thiệu Nguyên Câu, chỉ cần thành tích cậu ta trong đợt thi cử tiếp theo có thể lọt vào mười hạng đầu lớp, hoặc là hai mươi hạng đầu khối, mình sẽ đi cầu tình chỗ chú nhỏ giúp cậu ta, xem có thể làm thêm một cái mũ thực tế ảo hay không.
Thiệu Nguyên Câu bị Phó Hồng Thái lừa đến sửng sốt, mơ màng đồng ý.
Đoạn thời gian kế tiếp, dưới sự mê hoặc của mũ thực tế ảo dụ, Thiệu Nguyên Câu bắt đầu nỗ lực phấn đấu, khắc khổ học tập, mỗi ngày đi học Thiệu Nguyên Câu đều vừa đau khổ cũng vừa vui sướng.
Đáng tiếc, Thiệu Nguyên Câu không phải Phó Hồng Thái, đầu óc không tốt như Phó Hồng Thái, dù cậu đã rất nỗ lực, kết quả cuối cùng vẫn không như ý như cũ, kém xa mười hạng đầu lớp như lời Phó Hồng Thái, cũng chưa đạt được tiêu chuẩn hai mươi hạng đầu khối.
Mặt Phó Hồng Thái mang biểu cảm thương mà không giúp gì được, không đau không ngứa cổ vũ Thiệu Nguyên Câu tiếp tục nỗ lực, vừa quay đầu đã tự chơi game thực tế ảo đến bay, làm Thiệu Nguyên Câu ghen ghét đến đỏ mắt.
Mắc mớ gì đầu óc Phó Hồng Thái dùng tốt dữ vậy?
Mọi người đều cũng đi học đọc sách như nhau, cũng tham gia thi cử như nhau, sau tan học mình còn mời thêm gia sư dạy bổ túc, Phó Hồng Thái lại về nhà chơi game, vì sao kết quả thi của cậu ta lại còn tốt hơn mình?
Thiệu Nguyên Câu không cam lòng.
Thật ra trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Thiệu Nguyên Câu đều được giáo viên và gia trưởng nhìn thấy, đều cảm thấy đứa nhỏ này rốt cuộc cũng thông suốt, biết dụng công đọc sách, còn về thành tích hiện tại của Thiệu Nguyên Câu cũng tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia.
Nhìn thấy Thiệu Nguyên Câu mang vẻ mặt uể oải, rầu rĩ không vui, giáo viên còn cố ý gọi cậu nhóc vào văn phòng, ngữ khí ôn nhu cổ vũ cậu, ba mẹ Thiệu Nguyên Câu càng thoải mái hào phóng thưởng cho Thiệu Nguyên Câu lượng lớn tiền tiêu vặt để cậu nhóc đọc sách cho tốt, không ngừng cố gắng.
Nhìn thẻ ngân hàng nhiều thêm một phần tiền tiêu vặt lớn, Thiệu Nguyên Câu thật sự là khóc không ra nước mắt, thứ nhóc ta muốn không phải tiền tiêu vặt, mà là mũ thực tế ảo cơ.
Phó Hồng Thái chết tiệt, không làm chuyện người nên làm, thiếu đạo đức!
Trong khoảng thời gian này, biểu hiện khác thường của Thiệu Nguyên Câu cũng được nhóm anh em thu vào trong mắt, hơn nữa Phó Hồng Thái cũng không cố tình giấu giếm chuyện cậu có được mũ thực tế ảo, người khác vừa hỏi, Thiệu Nguyên Câu liền một năm một mười nói ra ước định giữa mình và Phó Hồng Thái.
Vốn tưởng mấy người anh em ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với mình này sẽ cũng chửi Phó Hồng Thái quá chó, không làm chuyện người nên làm chung với mình, không ngờ mấy người này vừa nghe thi được top10 lớp hoặc top20 cả khối là có thể tìm Phó Hồng Thái mua mũ thực tế ảo, lập tức phản cách mạng, một đám học sinh hư hút thuốc uống rượu uốn tóc tiệc tùng lắc mình biến hoá, biến thành học sinh tốt đầu kê trên dây, bộ dạng khắc khổ dụng tâm kia làm Thiệu Nguyên Câu phải trợn mắt há mồm.
Chờ đến khi toàn bộ bầu không khí vòng học tập đều bị ảnh hưởng, Thiệu Nguyên Câu mới nhận ra mình đang làm một chuyện ngu xuẩn, biến mấy học sinh không yêu học tập kia thành kẻ cạnh tranh tiềm tàng của mình.
Chẳng lẽ đây là tự đập đá vào chân trong lời của ông nội?
Thiệu Nguyên Câu hối hận trong nháy mắt.
Ánh mắt Phó Hồng Thái sáng lên, lập tức điên cuồng chạy tới, kích động nói: "Chú nhỏ, đây là mũ thực tế ảo mà công ty phát triển game của chú thiết kế sao? Ngầu vãi đạn!"
"Cho cháu, tự cầm về nhà chơi đi, chú không tiếp mấy đứa nữa."
"Cảm ơn chú nhỏ, tạm biệt chú nhỏ."
Phó Hồng Thái vui tươi hớn hở nhận lấy mũ thực tế ảo, lôi kéo Thiệu Nguyên Câu chạy bay như gió, làm như có chó rượt sau đít.
Thiệu Nguyên Câu bị Phó Hồng Thái túm đến lung lay, thở cũng không thở đều, nhưng vẫn kiên trì lớn tiếng tạm biệt Không Thanh, rất lễ phép, Không Thanh xem đến buồn cười.
Tuổi trẻ tốt ghê.
Phó Hồng Thái một tay ôm mũ thực tế ảo không dễ đạt được, một tay túm lấy cánh tay Thiệu Nguyên Câu, mãi cho đến khi chạy ra khỏi tầm mắt Không Thanh mới dừng bước chân, vừa giơ tay lau mồ hôi vừa khó nén hưng phấn nói: "Đi, qua nhà tao không? Dắt mày đi mở mang chút game thực tế ảo trong truyền thuyết."
Người ta đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bạn bè của tên nghiện game nặng Phó Hồng Thái này đương nhiên cũng là một đứa nghiện game.
Vừa nghe Phó Hồng Thái nói vậy, cặp mắt Thiệu Nguyên Câu sáng cả lên, liên thanh phụ họa: "Chờ chi nữa? Anh Phó, chúng ta đi nhanh đê."
Lúc trở về nhà hai ông bà không có ở trong nhà, cũng không biết đi tản bộ chỗ nào.
Phó Hồng Thái kéo Thiệu Nguyên Câu về thẳng phòng mình, sau một loạt thao tác nước chảy mây trôi, chuẩn bị thỏa đáng hết thảy.
Ngay lúc Phó Hồng Thái chuẩn bị đội mũ thực tế ảo lên, cảm thụ một chút mị lực của game thực tế ảo, Thiệu Nguyên Câu kéo tay Phó Hồng Thái lại, ủy khuất nhỏ giọng cầu xin: "Anh Phó, chúng ta chốt kèo rồi đó nha, mỗi người một giờ, không đứa nào được nuốt lời."
Trên thực tế, điều Thiệu Nguyên Câu lo nhất chính là Phó Hồng Thái nói chuyện không giữ lời, rốt cuộc thì mũ thực tế ảo là chú nhỏ Phó khen thưởng cho Phó Hồng Thái, còn mình chỉ là ké được chút ánh sáng của Phó Hồng Thái mới có thể đủ để cảm thụ được mị lực của game thực tế ảo một xí, nếu Phó Hồng Thái chơi đến nghiện, nói chuyện không giữ lời, mình cũng không thể nào lấy đồ từ tay người ta.
"Ok ok ok, đứa nào không giữ lời đứa đó là thằng khốn nạn."
Để tống cổ Thiệu Nguyên Câu, Phó Hồng Thái thật ra đồng ý rất kiên quyết, thế nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới chút nữa mình sẽ bị vả mặt đau cỡ nào, chỉ hận thời gian không thể chảy ngược, nuốt lời vừa nói ra từng chữ một trở lại.
Nghe xong lời bảo đảm của Phó Hồng Thái, Thiệu Nguyên Câu tuy vẫn còn không yên tâm nhưng cũng chỉ có thể buông lỏng tay Phó Hồng Thái, mắt trông mong nhìn Phó Hồng Thái mang mũ thực tế ảo lên.
Ngay sau đó, giây tiếp theo, trong phòng liền vang lên tiếng rống kinh ngạc của Phó Hồng Thái.
"Đm! Đm! ĐM! Đây là cái gì?"
"A a a! Chết mất! Đuma vui vãi!"
"Không hổ là game thực tế ảo, cảm giác trải nghiệm thật vậy luôn? Tao chết ở đây luôn cũng không tiếc!"
Phó Hồng Thái nghiện, trong lòng Thiệu Nguyên Câu lại như mèo cào, tâm ngứa khó nhịn.
Nghe Phó Hồng Thái thường xuyên thốt ra vài câu chửi tục vô nghĩa, Thiệu Nguyên Câu ngồi không yên, nhịn không được đứng dậy, đi quanh Phó Hồng Thái đang nửa nằm trên sô pha lười, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm: "Anh Phó, chuyện gì thế?"
"Một tiếng sao còn chưa hết vậy trời...... Tui cũng rất muốn chơi game thực tế ảo mà, nhìn bộ dạng kích động của anh Phó là biết cái con game thực tế ảo này chắc chắn rất thú vị."
"Còn có 55 phút nữa thôi là hết một giờ, cố lên, mình có thể nhịn được......"
Đối với Phó Hồng Thái mà nói, một giờ, chớp mắt đã trôi qua, nhưng đối với Thiệu Nguyên Câu đã hoàn toàn bị khơi mào hứng thú mà nói, một giờ này quả thực chính là sống một giây tựa một năm.
Vất vả lắm rốt cuộc mới chờ được hết một giờ, Thiệu Nguyên Câu một giây đồng hồ cũng không trì hoãn, nhanh chân chạy tới nhắc Phó Hồng Thái.
"Anh Phó, hết một tiếng rồi."
Phó Hồng Thái dường như không nghe thấy, ngó lơ, trên thực tế, Phó Hồng Thái đang hoàn toàn trầm mê trong thế giới trò chơi đúng thật là không nghe được tiếng Thiệu Nguyên Câu nhắc nhở.
Cũng may Thiệu Nguyên Câu đã đề phòng trước, buộc khi Phó Hồng Thái tiến vào trò chơi cài đặt lời nhắc một tiếng sau cưỡng chế đăng xuất, đến khi một giờ vừa qua, Phó Hồng Thái dù có không muốn rời khỏi cũng sẽ bị cưỡng chế kéo ra khỏi thế giới trò chơi.
Sau khi bị bắt phải đăng xuất game, sắc mặt Phó Hồng Thái miễn bàn có bao nhiêu khó coi.
"Thiệu Nguyên Câu, ông muốn giết mày!"
Trải nghiệm game đang hay cứ như vậy bị phá hỏng, Phó Hồng Thái vừa phẫn nộ vừa nghẹn khuất.
"Anh Phó, sáng sớm chúng ta đã nói rồi, mỗi người chơi một giờ, đứa nào không giữ lời đứa đó là thằng khốn."
Thiệu Nguyên Câu cợt nhả trêu chọc Phó Hồng Thái một câu, duỗi tay đoạt lấy mũ thực tế ảo trong tay Phó Hồng Thái, Phó Hồng Thái ôm chặt mũ thực tế ảo trong lồng ngực, làm thế nào cũng không buông tay.
"Phó ca, đồ...... khốn...... nạn......"
"Dừng dừng dừng, đừng có mở miệng ra là thằng khốn nữa, cho mày chơi là được chứ gì."
Phó Hồng Thái bực bội nhường mũ thực tế ảo cho Thiệu Nguyên Câu, biểu cảm trên mặt như bị cắt đi mất miếng thịt nào vậy, chỉ thiếu nỗi không viết thẳng hai chữ "Đau lòng" lên trên trán.
Thiệu Nguyên Câu thấy chuyện chuyển biến tốt liền im lặng, không tiếp tục rải muối lên miệng vết thương của Phó Hồng Thái, vô cùng vui vẻ nhận lấy mũ thực tế ảo đội lên, cõi lòng mang đầy chờ mong mà tiến vào thế giới game thực tế ảo.
Sau đó, Thiệu Nguyên Câu giống y chang Phó Hồng Thái vừa nãy, tam quan bị đổi mới mạnh mẽ, thường xuyên thốt ra vài tiếng kinh hô vô nghĩa.
Vì vừa mới trải nghiệm game thực tế ảo, Phó Hồng Thái không chờ đợi trong trại thái ngứa gan khó nhịn giống Thiệu Nguyên Câu, ngược lại làm bộ làm tịch mắng Thiệu Nguyên Câu ít thấy việc lạ, cũng không nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của cậu ta cũng giống y như đúc.
Lại một giờ qua đi.
Thiệu Nguyên Câu lưu luyến không rời gỡ mũ thực tế ảo xuống, rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác muốn ôm mũ thực tế ảo không buông tay, tiếc phải nhường mũ thực tế ảo cho mình vừa rồi của Phó Hồng Thái, một bảo bối to bự như vậy, đến cậu ta cũng tiếc phải nhường cho người khác.
"Anh Phó à, anh có thể giúp người em này một chút xíu, tìm chú nhỏ Phó mua thêm một cái mũ thực tế ảo được khôm? Tao đưa toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này của tao cho mày, nếu còn không đủ nữa thì tao lại thêm vào."
Quý công tử phú nhị đại như Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều không phải là số lượng nhỏ, Thiệu Nguyên Câu có thể nói ra lời nói muốn đưa cho Phó Hồng Thái một tháng tiền tiêu vặt, không đủ lại thêm, có thể thấy được bao nhiêu yêu thích với cái mũ thực tế ảo này.
"Mày mơ giữa ban ngày à cu." Phó Hồng Thái từ chối không chút nghĩ ngợi. "Cái mũ thực tế ảo này là chú nhỏ khen thưởng cho tao, là do tao thi được top 10 lớp, nhớ trước đây, để thi ra được cái thành tích tốt này tối nào tao cũng chăng đèn đánh đêm, vùi đầu học như điên, chỉ thiếu mỗi không đặt cổ lên dây, mắc mớ gì mày tùy tiện bỏ tiền ra là mua được mũ thực tế ảo chớ? Tao mà thiếu chút tiền này của mày hở? Tao giành cho đến tận hơi cuối. Thiệu Nguyên Câu, ông nói rõ cho mày biết nhá, muốn tao tìm chú nhỏ mua mũ thực tế ảo giùm mày, ok thôi, nhưng đợt thi tiếp theo, thành tích của mày cũng phải lọt vào được mười hạng đầu lớp, hoặc là top20 toàn khối mới được, chúng ta là anh em tốt mà, cần phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
Thiệu Nguyên Câu vừa nghe, xém xíu nữa xỉu ngang, này mà giống nhau sao?
Phó Hồng Thái bị chú nhỏ Phó buộc dụng công đọc sách, chính cậu ta không dám phản kháng liền bắt anh em chịu khổ cùng cậu ta, quyết chí tự cường, này là chuyện gì vậy ba, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia cũng không phải dùng như vậy.
"Anh Phó à, giơ cao đánh khẽ đê, mày đây không phải là đang làm khó anh em sao?" Nếu mình là dạng người của học tập kia thì đã sớm đã quyết chí tự cường, nào còn cần phải chờ tới tận giờ.
"Ok, cứ vậy đi ha."
"Anh Phó......"
Thiệu Nguyên Câu thầm nghĩ muốn lại cầu tình Phó Hồng Thái lần nữa, nhưng nề hà Phó Hồng Thái ý chí sắt đá, căn bản không dao động.
Rơi vào đường cùng, Thiệu Nguyên Câu cũng chỉ có thể mặt ủ mày ê bị bắt phải thỏa hiệp.
Nhìn bộ dáng nghẹn khuất có nỗi khổ nói không nên lời của Thiệu Nguyên Câu, trong lòng Phó Hồng Thái lúc này mới sảng khoái.
Quả nhiên, sau khi dời thống khổ từ mình sang người khác, mình cũng hơi bớt khổ đi chút.
Phó Hồng Thái học điệu bộ của chú nhỏ nhà mình khi lừa mình nghiêm túc học tập lúc trước, nói y nguyên với Thiệu Nguyên Câu, chỉ cần thành tích cậu ta trong đợt thi cử tiếp theo có thể lọt vào mười hạng đầu lớp, hoặc là hai mươi hạng đầu khối, mình sẽ đi cầu tình chỗ chú nhỏ giúp cậu ta, xem có thể làm thêm một cái mũ thực tế ảo hay không.
Thiệu Nguyên Câu bị Phó Hồng Thái lừa đến sửng sốt, mơ màng đồng ý.
Đoạn thời gian kế tiếp, dưới sự mê hoặc của mũ thực tế ảo dụ, Thiệu Nguyên Câu bắt đầu nỗ lực phấn đấu, khắc khổ học tập, mỗi ngày đi học Thiệu Nguyên Câu đều vừa đau khổ cũng vừa vui sướng.
Đáng tiếc, Thiệu Nguyên Câu không phải Phó Hồng Thái, đầu óc không tốt như Phó Hồng Thái, dù cậu đã rất nỗ lực, kết quả cuối cùng vẫn không như ý như cũ, kém xa mười hạng đầu lớp như lời Phó Hồng Thái, cũng chưa đạt được tiêu chuẩn hai mươi hạng đầu khối.
Mặt Phó Hồng Thái mang biểu cảm thương mà không giúp gì được, không đau không ngứa cổ vũ Thiệu Nguyên Câu tiếp tục nỗ lực, vừa quay đầu đã tự chơi game thực tế ảo đến bay, làm Thiệu Nguyên Câu ghen ghét đến đỏ mắt.
Mắc mớ gì đầu óc Phó Hồng Thái dùng tốt dữ vậy?
Mọi người đều cũng đi học đọc sách như nhau, cũng tham gia thi cử như nhau, sau tan học mình còn mời thêm gia sư dạy bổ túc, Phó Hồng Thái lại về nhà chơi game, vì sao kết quả thi của cậu ta lại còn tốt hơn mình?
Thiệu Nguyên Câu không cam lòng.
Thật ra trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Thiệu Nguyên Câu đều được giáo viên và gia trưởng nhìn thấy, đều cảm thấy đứa nhỏ này rốt cuộc cũng thông suốt, biết dụng công đọc sách, còn về thành tích hiện tại của Thiệu Nguyên Câu cũng tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia.
Nhìn thấy Thiệu Nguyên Câu mang vẻ mặt uể oải, rầu rĩ không vui, giáo viên còn cố ý gọi cậu nhóc vào văn phòng, ngữ khí ôn nhu cổ vũ cậu, ba mẹ Thiệu Nguyên Câu càng thoải mái hào phóng thưởng cho Thiệu Nguyên Câu lượng lớn tiền tiêu vặt để cậu nhóc đọc sách cho tốt, không ngừng cố gắng.
Nhìn thẻ ngân hàng nhiều thêm một phần tiền tiêu vặt lớn, Thiệu Nguyên Câu thật sự là khóc không ra nước mắt, thứ nhóc ta muốn không phải tiền tiêu vặt, mà là mũ thực tế ảo cơ.
Phó Hồng Thái chết tiệt, không làm chuyện người nên làm, thiếu đạo đức!
Trong khoảng thời gian này, biểu hiện khác thường của Thiệu Nguyên Câu cũng được nhóm anh em thu vào trong mắt, hơn nữa Phó Hồng Thái cũng không cố tình giấu giếm chuyện cậu có được mũ thực tế ảo, người khác vừa hỏi, Thiệu Nguyên Câu liền một năm một mười nói ra ước định giữa mình và Phó Hồng Thái.
Vốn tưởng mấy người anh em ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với mình này sẽ cũng chửi Phó Hồng Thái quá chó, không làm chuyện người nên làm chung với mình, không ngờ mấy người này vừa nghe thi được top10 lớp hoặc top20 cả khối là có thể tìm Phó Hồng Thái mua mũ thực tế ảo, lập tức phản cách mạng, một đám học sinh hư hút thuốc uống rượu uốn tóc tiệc tùng lắc mình biến hoá, biến thành học sinh tốt đầu kê trên dây, bộ dạng khắc khổ dụng tâm kia làm Thiệu Nguyên Câu phải trợn mắt há mồm.
Chờ đến khi toàn bộ bầu không khí vòng học tập đều bị ảnh hưởng, Thiệu Nguyên Câu mới nhận ra mình đang làm một chuyện ngu xuẩn, biến mấy học sinh không yêu học tập kia thành kẻ cạnh tranh tiềm tàng của mình.
Chẳng lẽ đây là tự đập đá vào chân trong lời của ông nội?
Thiệu Nguyên Câu hối hận trong nháy mắt.
/119
|