Lúc Quý Xuyên Bách nói chuyện cùng Quý Nhận, Không Thanh chỉ đứng ở một bên bất động thanh sắc trộm đánh giá Quý Nhận.
Nhìn gần, Không Thanh mới phát hiện Quý Nhận xác thật là một anh đẹp trai hàng thật giá thật, vẻ đẹp của Quý Xuyên Bách hoàn toàn kế thừa từ Quý Nhận, hai cha con này không phải lớn lên giống nhau như đúc, nhưng mặt mày đúng thật cực kỳ tương tự.
Nghiêm túc so sánh có thể phát hiện, nguyên chủ Quý Không Thanh giống với mẹ đẻ Arlene · Rupert hơn, cùng là mỹ diễm hào phóng, cùng là minh diễm động lòng người; mà Quý Xuyên Bách và Quý Nhận rõ ràng chính là một khuôn đúc ra, đặc biệt là khi hai cha con đứng chung một chỗ, thân hình cũng vậy, hình tượng khí chất cũng thế, quả thực chính là một nguyên bản một phục chế.
Theo khuôn sáo cũ mà nói, nhìn thấy Quý Xuyên Bách, là có thể nghĩ đến bộ dáng Quý Nhận thời trẻ, mà nhìn thấy Quý Nhận, cũng có thể tưởng tượng bộ dáng của Quý Xuyên Bách hai mươi mấy năm sau.
"Đi thôi, đi gặp mấy ông bạn già kia."
Bạn già trong miệng Quý Nhận không chỉ là bố của Kiều Địch · Leslie, mà còn có bố của Grey Tây · Rupert, Johnson · Rupert.
Nghe xong Quý Xuyên Bách báo cáo với Quý Nhận, Không Thanh mới biết được, thì ra không chỉ có Grey Tây · Rupert, mà cả Arlene · Rupert và Johnson · Rupert cũng tới tham gia tiệc đính hôn của Kiều Địch · Leslie và Đường Tinh, hơn nữa việc Quý Nhận bỗng nhiên xuất hiện làm Không Thanh càng thêm chắc chắn, nhưng đạo lão quyền cao chức trọng này nhất định là đang ủ mưu gì đó.
Quý Nhận làm đầu tàu gương mẫu mà đi tuốt đằng trước, Quý Xuyên Bách đi sau Quý Nhận nửa mét, không xa không gần mà đi theo.
So ra, Không Thanh theo chân hai cha con bọn họ cách khá xa, chẳng qua là đi theo phía xa đằng sau mà không bị mất dấu, điều này mơ hồ thể hiện thái độ xa cách, cũng chứng minh được quan hệ giữa Quý Nhận và nguyên chủ Quý Không Thanh cũng không thân cận.
Bị Quý Nhận đối đãi như thế, Không Thanh cũng không cảm thấy khổ sở, cậu cũng không phải nguyên chủ Quý Không Thanh, cũng không có cảm tình gì với Quý Nhận, nếu Quý Nhận hỏi han ân cần với cậu, quan tâm săn sóc, cậu ngược lại còn cảm thấy không được tự nhiên.
Duy Tư Đặc không biết tỉ mỉ tình hình cụ thể, chỉ nhìn thấy quan hệ xa cách giữa Không Thanh và bố ruột, cũng đã lâu như vậy không gặp, thế nhưng còn nói không được nổi một câu, nhịn không được mà đau lòng thay Không Thanh.
"Về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Duy Tư Đặc lúc này, nào còn lo phân cao thấp với Quý Xuyên Bách, ngược lại Duy Tư Đặc còn nhịn không được cảm ơn Quý Xuyên Bách, nếu không phải Quý Xuyên Bách cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Không Thanh như vậy, đứa nhỏ đáng thương cha không thương mẹ không yêu Không Thanh này còn không biết thảm cỡ nào.
Không Thanh sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Duy Tư Đặc đang an ủi cậu, tức thì cảm thấy dở khóc dở cười. Cũng may, Duy Tư Đặc cũng cảm thấy đề tài này quá mức trầm trọng, không lôi kéo Không Thanh lừa mình dối người, nói xong câu nói không giống với lời hứa hẹn lắm này, liền gắt gao cầm tay Không Thanh, dắt Không Thanh đuổi theo Quý Nhận và Quý Xuyên Bách đi phía trước.
Sau khi gặp qua Quý Nhận, Duy Tư Đặc xem như được Quý Nhận thừa nhận, thân phận bạn trai của Không Thanh này cũng coi như đã qua được ải khó, tuy Quý Xuyên Bách vẫn còn nhìn Duy Tư Đặc không vừa mắt như cũ, nhưng ít nhất, lúc phát hiện Duy Tư Đặc vẫn luôn vây quanh Không Thanh, sẽ không trực tiếp can thiệp một cách đơn giản thô bạo.
Bởi vì thái độ của Quý Nhận và Quý Xuyên Bách đều là ngầm đồng ý cho hai người kết giao, những người khác lại nhìn thấy Duy Tư Đặc và Không Thanh như hình với bóng, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn sinh ra cảm giác hai người thật xứng đôi.
Thân phận Quý Nhận cao quý, vừa xuất hiện tại hội trường đã lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.
Đối với việc Quý Nhận vừa có mặt đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường, Không Thanh cũng không ngoài ý muốn, nhưng điều làm cậu cảm thấy kỳ quái chính là, người đầu tiên chủ động tiến đến chào hỏi hàn huyên với Quý Nhận không phải người khác mà là mẹ đẻ của Quý Xuyên Bách và Quý Không Thanh, cũng chính là vợ cũ Quý Nhận, Arlene · Rupert.
"Quý Nhận, không ngờ, người bận rộn đến cả tiệc đính hôn của con ruột cũng không rảnh tham gia như anh, thế mà cũng sẽ hạ mình tới tham gia tiệc đính hôn của một tiểu bối, mặt trời mọc đằng Tây rồi hay sao?"
Trong ấn tượng của nguyên chủ Quý Không Thanh, Arlene · Rupert vẫn luôn mang tư thái của một quý phu nhân cao cao tại thượng, nói chuyện vĩnh viễn lễ phép khéo léo, rất khó tưởng tượng, chính một quý phu nhân tuân thủ nghiêm ngặt, dung nhập lễ nghi vào tận xương tủy như vậy, khi gặp chồng cũ Quý Nhận này, không chỉ thái độ trở nên bén nhọn sắc bén, ngay cả ngữ khí cũng trở nên chanh chua.
"Rupert tiểu thư, à không, hiện tại hẳn nên gọi em là La Đức Ni phu nhân." Quý Nhận cũng không phải là đèn cạn dầu, Arlene · Rupert trào phúng hắn không đủ quan tâm tới con trai, hắn cũng không biện giải, ngược lại nói có sách mách có chứng mà chỉ trích ngược. "Tiệc đính hôn trong miệng La Đức Ni phu nhân, không phải chỉ liên hôn giữa Quý gia và gia tộc Leslie nhỉ? Mặc kệ nói như thế nào, liên hôn giữa hai nhà cũng đã giải ước, bọn nhỏ cũng đã tự tìm tới bến đỗ tốt hơn, vì vậy nên sau này vẫn không nên nhắc lại, nếu không, để người nghe thấy, hiểu lầm lại không tốt."
Ánh mắt Arlene · Rupert vừa chuyển, vừa lúc thấy được Duy Tư Đặc sóng vai đứng chung một chỗ cùng Không Thanh, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự.
Dù là cô, cũng không có cách nào làm trái lương tâm mà nói Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức không bằng Kiều Địch · Leslie. Thậm chí, Arlene · Rupert còn cảm thấy, nếu cô là Kiều Địch · Leslie, thay vì lựa chọn kết làm bạn đời cùng Omega chỉ có gia thế và diện mạo Không Thanh này, còn không bằng lựa chọn Beta tên Đường Tinh kia, rốt cuộc đối phương cũng là dược tề sư cao cấp, đối gia tộc Leslie mà nói, giá trị lợi dụng cũng lớn hơn.
Như vậy xem ra, Quý Nhận nói hai đứa nhỏ đều tự tìm tới một chốn về tốt hơn, cũng xác thật rất có lý.
"Quý Nhận, đừng vô nghĩa với tôi nữa, anh chạy từ xa chạy tới tham gia tiệc đính hôn nho nhỏ của tiểu bối, lý do tại sao, tôi ít nhiều cũng có thể đoán được một ít, chẳng qua, tôi khuyên anh vẫn nên hết hy vọng nhân lúc còn sớm, Beta nhỏ kia không có khả năng bị quân bộ mời chào, càng không thể để anh mượn sức."
"La Đức Ni phu nhân, có nói thì cũng đừng nói lời chắc chắn vậy chứ, nói không chừng, Beta nhỏ kia đồng ý cho quân bộ chúng tôi mượn lực thì sao."
Nếu Quý Nhận lựa chọn xuất hiện lúc này, đã đại biểu cho việc hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Quả nhiên, vừa nghe lời này, Arlene · Rupert vốn dĩ đã không bình tĩnh nháy mắt thẹn quá hóa giận, nếu không phải do giáo dưỡng khắc trong xương cốt làm cô không thể làm ra chuyện thất lễ trước mặt công chúng, cô đã muốn chỉ mũi Quý Nhận mắng sa sả.
Hít sâu một hơi, Arlene · Rupert kìm nén lửa giận hừng hực trong lòng, sau khi bình ổn tâm tình, lúc này mới trừng Quý Nhận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Quý Nhận, anh đừng có quá mức. Trước kia, phàm là khi đế quốc xuất hiện một dược tề sư cao cấp mới, quân bộ các người luôn tìm mọi cách mà mời chào mượn sức, căn bản không cho những người khác trong hai giới chính thương cơ hội tiếp cận dược tề sư cao cấp, chẳng lẽ quân bộ các người cần dược tề sư cao cấp thì những người khác lại không cần? Cách làm này không khỏi cũng quá hoành cường bá đạo."
Rốt cuộc cũng đã từng là vợ chồng, dù cho Arlene · Rupert vừa mở miệng đã bày ra thái độ hùng hổ dọa người, trên mặt Quý Nhận vẫn bình tĩnh mười phần như cũ, khi nói chuyện với Arlene · Rupert, khóe miệng trước sau vẫn luôn treo một nụ cười như có như không.
Tuy nhiên, sau khi nghe được lời chỉ trích vừa rồi của Arlene · Rupert, ý cười bên khóe miệng Quý Nhận nháy mắt biến mất, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"La Đức Ni phu nhân, rốt cuộc là quân bộ quá hoành cường bá đạo, hay là những kẻ làm chính trị cả ngày không lo làm chính sự, chỉ biết lục đục với nhau kia trong hiệp hội tâm nhãn quá nhiều, tôi nói như vậy ắt hẳn người thân là phu nhân tổng nghị trưởng đây rõ hơn tôi."
Cũng không biết có phải là do từ xưa văn võ đã không chung đường, khi nhắc tới hiệp hội cùng những chính trị gia tại hiệp hội, giọng nói Quý Nhận ngập tràn chán ghét không thể che giấu.
"Quý Nhận tôi hôm nay nói lời này tại đây, tôi là một quân nhân, chỉ chịu trách nhiệm trước quốc gia và công dân đế quốc, những chính trị gia tại hiệp hội kia tranh quyền đoạt lợi, quậy hiệp hội đến nỗi chướng khí mù mịt, tôi quản không được, cũng lười quản, nhưng nếu bọn họ mưu toan duỗi tay đến tận quân bộ, can thiệp quyết sách lớn nhỏ tại quân bộ, Quý Nhận tôi là người đầu tiên không đồng ý."
Đây vẫn là lần đầu tiên Arlene · Rupert bị Quý Nhận nói thẳng không chút khách khí, cả người đều ngây ngốc.
Cũng chính tại lúc này, hai cha con Johnson · Rupert và Grey Tây · Rupert cũng chú ý tới động tĩnh phía bên này, kịp thời đi tới, giải vây thay Arlene · Rupert.
"Thượng tướng Quý vẫn thù ác như kẻ thù như vậy nhỉ."
Johnson · Rupert cũng nhậm chức ở quân bộ, giống với Quý Nhận, quân hàm cũng là thượng tướng, hai người xem như bạn bè cộng sự lâu năm, quan hệ cũng không tệ lắm.
Trước khi Grey Tây · Rupert mang thương tích xuất ngũ, Johnson · Rupert vẫn luôn bồi dưỡng đứa con duy nhất Grey tây · Rupert này trở thành người nối nghiệp của mình, trả vô số tâm huyết, ngóng trông rằng sau khi mình về hưu, Grey Tây · Rupert có thể tiếp quản thế lực của mình ở quân bộ, duy trì vinh quang của gia tộc Rupert.
Có thể nghĩ được, sau khi Grey tây · Rupert bị thương xuất ngũ, vị tướng lĩnh đã chinh chiến sa trường hơn nửa đời này đã chịu đả kích lớn cỡ nào, cũng chính vì nguyên nhân đó, lúc trước Johnson · Rupert mới có thể kiên quyết ủng hộ việc Arlene · Rupert ly hôn với Quý Nhận, gả cho tổng nghị trưởng một tay nắm giữ toàn bộ hiệp hội, Âu Văn · La Đức Ni.
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, Johnson · Rupert cũng chỉ tìm đường lui cho con trai cùng toàn bộ gia tộc Rupert.
Đương nhiên, Grey Tây · Rupert cuối cùng có thể khôi phục, đối với Johnson · Rupert mà nói chính là một niềm vui ngoài ý muốn.
Xét về tư tâm của Johnson · Rupert, hắn chỉ biết cảm kích Đường Tinh, còn việc Đường Tinh cuối cùng lựa chọn bỏ sức ra cho quân bộ hay hiệp hội nghị, Johnson · Rupert đều sẽ không tùy ý can thiệp.
Về phần Grey Tây · Rupert, hắn lại nghĩ nhiều hơn.
Không Thanh chú ý thấy, ánh mắt Grey Tây · Rupert luôn không tự chủ được mà dõi theo Đường Tinh, cùng lúc đó, khi chú ý tới Kiều Địch · Leslie bên cạnh Đường Tinh, ánh mắt lại sẽ trở nên ẩn nhẫn mà phức tạp.
Không cứu nổi.
Lại là một người có độ hảo cảm quá cao với Đường Tinh, chịu ảnh hưởng cực kỳ sâu từ hào quang vai chính.
"Thượng tướng Rupert, không ngờ lại có thể thấy ông ở chỗ này, sao thế, ông cũng tới vì thuốc hồi phục cao cấp sao?"
Không chỉ có mỗi quân bộ và hiệp hội có quyền được tranh giành, ngay cả trong nội bộ quân bộ, đấu tranh quyền lực cũng không ít, chỉ là tranh chấp thường ngày thì tranh chấp, gặp tình huống đặc thù, các thế lực khác nhau trong nội bộ quân bộ cũng sẽ tạm thời buông thành kiến, hợp lại làm một, nhất trí đối ngoại. Nếu là trước đây, Quý Nhận còn tin gia tộc Rupert sẽ đặt lợi ích của quân bộ lên đầu, nhưng sau khi Arlene · Rupert gả cho tổng nghị trưởng hiệp hội Âu Văn · La Đức Ni, lợi ích của gia tộc Rupert đã buộc chặt với hiệp hội, Quý Nhận đúng thật là không chắc chắn, gia tộc Rupert sẽ một lòng theo chân đám quân nhân bọn họ.
"Ha ha, đế quốc vất vả lắm mới xuất hiện một dược tề sư cao cấp mới, nghe nói còn là một cái Beta, nói thật, tôi cũng khá tò mò về cậu ta, rốt cuộc, vết thương trên người con trai tôi cũng phải dựa vào thuốc hồi phục cao cấp của vị dược tề sư cao cấp này để chữa trị, tôi tới gặp người ta, tự mình nói lời cảm ơn với cậu ta, hẳn là không kỳ lạ nhỉ."
Nếu Johnson · Rupert đã nói như vậy, đồng nghĩa với việc ông ta không có tâm tư khác.
Quý Nhận hơi mỉm cười, nói với Johnson · Rupert: "Còn chưa chúc mừng thượng tướng Rupert, nếu thương thế của lệnh lang đã khôi phục, hẳn là không bao lâu nữa, lệnh lang sẽ có thể về quân bộ phục chức nhỉ? Tại đây, chúc mừng thượng tướng Rupert trước, lấy thiên phú và thực lực của lệnh lang, không chừng chưa được bao lâu đã có thể tiếp tục thăng chức."
"Thượng tướng Quý quá khen, theo tôi thấy, thằng nhỏ Xuyên Bách kia mới thật sự là tiền đồ vô lượng."
Quý Nhận và Johan Tốn · Rupert khen nhau thương mại một trận, không khí hoà thuận vui vẻ, nếu Không Thanh không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Arlene · Rupert và Quý Nhận, nói không chừng còn nghĩ lầm giao tình giữa Quý gia và gia tộc Rupert sâu đậm.
Ngày này, mặc định là thời khắc tỏa sáng trong cuộc đời Đường Tinh.
Khách khứa lui tới, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất biểu hiện ngoài mặt đều là sự tôn trọng tuyệt đối đối với dược tề sư cao cấp tiền đồ vô lượng Đường Tinh này, càng đừng nói, trong yến hội còn có rất nhiều ông lớn của thương trường, giới chính trị và quân đội tới.
Mấy ông lớn này, hoặc là người mang địa vị cao, hoặc là tay cầm quyền cao, người bình thường muốn tiếp cận cũng tiếp cận không nổi, nhưng khi bọn họ ở đối diện Đường Tinh, đều thể hiện ra lực tương tác không gì sánh bằng, thật sự làm Đường Tinh thụ sủng nhược kinh.
Tuy Đường Tinh cũng biết những người này đều tới vì thân phận dược tề sư cao cấp của hắn ta, nhưng loại đãi ngộ được người người nâng trên lòng bàn tay vẫn để lại cho Đường Tinh cảm giác lâng lâng, phảng phất như chính hắn đã đi lên đỉnh cao đời người.
Nhìn gần, Không Thanh mới phát hiện Quý Nhận xác thật là một anh đẹp trai hàng thật giá thật, vẻ đẹp của Quý Xuyên Bách hoàn toàn kế thừa từ Quý Nhận, hai cha con này không phải lớn lên giống nhau như đúc, nhưng mặt mày đúng thật cực kỳ tương tự.
Nghiêm túc so sánh có thể phát hiện, nguyên chủ Quý Không Thanh giống với mẹ đẻ Arlene · Rupert hơn, cùng là mỹ diễm hào phóng, cùng là minh diễm động lòng người; mà Quý Xuyên Bách và Quý Nhận rõ ràng chính là một khuôn đúc ra, đặc biệt là khi hai cha con đứng chung một chỗ, thân hình cũng vậy, hình tượng khí chất cũng thế, quả thực chính là một nguyên bản một phục chế.
Theo khuôn sáo cũ mà nói, nhìn thấy Quý Xuyên Bách, là có thể nghĩ đến bộ dáng Quý Nhận thời trẻ, mà nhìn thấy Quý Nhận, cũng có thể tưởng tượng bộ dáng của Quý Xuyên Bách hai mươi mấy năm sau.
"Đi thôi, đi gặp mấy ông bạn già kia."
Bạn già trong miệng Quý Nhận không chỉ là bố của Kiều Địch · Leslie, mà còn có bố của Grey Tây · Rupert, Johnson · Rupert.
Nghe xong Quý Xuyên Bách báo cáo với Quý Nhận, Không Thanh mới biết được, thì ra không chỉ có Grey Tây · Rupert, mà cả Arlene · Rupert và Johnson · Rupert cũng tới tham gia tiệc đính hôn của Kiều Địch · Leslie và Đường Tinh, hơn nữa việc Quý Nhận bỗng nhiên xuất hiện làm Không Thanh càng thêm chắc chắn, nhưng đạo lão quyền cao chức trọng này nhất định là đang ủ mưu gì đó.
Quý Nhận làm đầu tàu gương mẫu mà đi tuốt đằng trước, Quý Xuyên Bách đi sau Quý Nhận nửa mét, không xa không gần mà đi theo.
So ra, Không Thanh theo chân hai cha con bọn họ cách khá xa, chẳng qua là đi theo phía xa đằng sau mà không bị mất dấu, điều này mơ hồ thể hiện thái độ xa cách, cũng chứng minh được quan hệ giữa Quý Nhận và nguyên chủ Quý Không Thanh cũng không thân cận.
Bị Quý Nhận đối đãi như thế, Không Thanh cũng không cảm thấy khổ sở, cậu cũng không phải nguyên chủ Quý Không Thanh, cũng không có cảm tình gì với Quý Nhận, nếu Quý Nhận hỏi han ân cần với cậu, quan tâm săn sóc, cậu ngược lại còn cảm thấy không được tự nhiên.
Duy Tư Đặc không biết tỉ mỉ tình hình cụ thể, chỉ nhìn thấy quan hệ xa cách giữa Không Thanh và bố ruột, cũng đã lâu như vậy không gặp, thế nhưng còn nói không được nổi một câu, nhịn không được mà đau lòng thay Không Thanh.
"Về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Duy Tư Đặc lúc này, nào còn lo phân cao thấp với Quý Xuyên Bách, ngược lại Duy Tư Đặc còn nhịn không được cảm ơn Quý Xuyên Bách, nếu không phải Quý Xuyên Bách cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Không Thanh như vậy, đứa nhỏ đáng thương cha không thương mẹ không yêu Không Thanh này còn không biết thảm cỡ nào.
Không Thanh sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Duy Tư Đặc đang an ủi cậu, tức thì cảm thấy dở khóc dở cười. Cũng may, Duy Tư Đặc cũng cảm thấy đề tài này quá mức trầm trọng, không lôi kéo Không Thanh lừa mình dối người, nói xong câu nói không giống với lời hứa hẹn lắm này, liền gắt gao cầm tay Không Thanh, dắt Không Thanh đuổi theo Quý Nhận và Quý Xuyên Bách đi phía trước.
Sau khi gặp qua Quý Nhận, Duy Tư Đặc xem như được Quý Nhận thừa nhận, thân phận bạn trai của Không Thanh này cũng coi như đã qua được ải khó, tuy Quý Xuyên Bách vẫn còn nhìn Duy Tư Đặc không vừa mắt như cũ, nhưng ít nhất, lúc phát hiện Duy Tư Đặc vẫn luôn vây quanh Không Thanh, sẽ không trực tiếp can thiệp một cách đơn giản thô bạo.
Bởi vì thái độ của Quý Nhận và Quý Xuyên Bách đều là ngầm đồng ý cho hai người kết giao, những người khác lại nhìn thấy Duy Tư Đặc và Không Thanh như hình với bóng, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn sinh ra cảm giác hai người thật xứng đôi.
Thân phận Quý Nhận cao quý, vừa xuất hiện tại hội trường đã lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.
Đối với việc Quý Nhận vừa có mặt đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường, Không Thanh cũng không ngoài ý muốn, nhưng điều làm cậu cảm thấy kỳ quái chính là, người đầu tiên chủ động tiến đến chào hỏi hàn huyên với Quý Nhận không phải người khác mà là mẹ đẻ của Quý Xuyên Bách và Quý Không Thanh, cũng chính là vợ cũ Quý Nhận, Arlene · Rupert.
"Quý Nhận, không ngờ, người bận rộn đến cả tiệc đính hôn của con ruột cũng không rảnh tham gia như anh, thế mà cũng sẽ hạ mình tới tham gia tiệc đính hôn của một tiểu bối, mặt trời mọc đằng Tây rồi hay sao?"
Trong ấn tượng của nguyên chủ Quý Không Thanh, Arlene · Rupert vẫn luôn mang tư thái của một quý phu nhân cao cao tại thượng, nói chuyện vĩnh viễn lễ phép khéo léo, rất khó tưởng tượng, chính một quý phu nhân tuân thủ nghiêm ngặt, dung nhập lễ nghi vào tận xương tủy như vậy, khi gặp chồng cũ Quý Nhận này, không chỉ thái độ trở nên bén nhọn sắc bén, ngay cả ngữ khí cũng trở nên chanh chua.
"Rupert tiểu thư, à không, hiện tại hẳn nên gọi em là La Đức Ni phu nhân." Quý Nhận cũng không phải là đèn cạn dầu, Arlene · Rupert trào phúng hắn không đủ quan tâm tới con trai, hắn cũng không biện giải, ngược lại nói có sách mách có chứng mà chỉ trích ngược. "Tiệc đính hôn trong miệng La Đức Ni phu nhân, không phải chỉ liên hôn giữa Quý gia và gia tộc Leslie nhỉ? Mặc kệ nói như thế nào, liên hôn giữa hai nhà cũng đã giải ước, bọn nhỏ cũng đã tự tìm tới bến đỗ tốt hơn, vì vậy nên sau này vẫn không nên nhắc lại, nếu không, để người nghe thấy, hiểu lầm lại không tốt."
Ánh mắt Arlene · Rupert vừa chuyển, vừa lúc thấy được Duy Tư Đặc sóng vai đứng chung một chỗ cùng Không Thanh, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự.
Dù là cô, cũng không có cách nào làm trái lương tâm mà nói Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức không bằng Kiều Địch · Leslie. Thậm chí, Arlene · Rupert còn cảm thấy, nếu cô là Kiều Địch · Leslie, thay vì lựa chọn kết làm bạn đời cùng Omega chỉ có gia thế và diện mạo Không Thanh này, còn không bằng lựa chọn Beta tên Đường Tinh kia, rốt cuộc đối phương cũng là dược tề sư cao cấp, đối gia tộc Leslie mà nói, giá trị lợi dụng cũng lớn hơn.
Như vậy xem ra, Quý Nhận nói hai đứa nhỏ đều tự tìm tới một chốn về tốt hơn, cũng xác thật rất có lý.
"Quý Nhận, đừng vô nghĩa với tôi nữa, anh chạy từ xa chạy tới tham gia tiệc đính hôn nho nhỏ của tiểu bối, lý do tại sao, tôi ít nhiều cũng có thể đoán được một ít, chẳng qua, tôi khuyên anh vẫn nên hết hy vọng nhân lúc còn sớm, Beta nhỏ kia không có khả năng bị quân bộ mời chào, càng không thể để anh mượn sức."
"La Đức Ni phu nhân, có nói thì cũng đừng nói lời chắc chắn vậy chứ, nói không chừng, Beta nhỏ kia đồng ý cho quân bộ chúng tôi mượn lực thì sao."
Nếu Quý Nhận lựa chọn xuất hiện lúc này, đã đại biểu cho việc hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Quả nhiên, vừa nghe lời này, Arlene · Rupert vốn dĩ đã không bình tĩnh nháy mắt thẹn quá hóa giận, nếu không phải do giáo dưỡng khắc trong xương cốt làm cô không thể làm ra chuyện thất lễ trước mặt công chúng, cô đã muốn chỉ mũi Quý Nhận mắng sa sả.
Hít sâu một hơi, Arlene · Rupert kìm nén lửa giận hừng hực trong lòng, sau khi bình ổn tâm tình, lúc này mới trừng Quý Nhận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Quý Nhận, anh đừng có quá mức. Trước kia, phàm là khi đế quốc xuất hiện một dược tề sư cao cấp mới, quân bộ các người luôn tìm mọi cách mà mời chào mượn sức, căn bản không cho những người khác trong hai giới chính thương cơ hội tiếp cận dược tề sư cao cấp, chẳng lẽ quân bộ các người cần dược tề sư cao cấp thì những người khác lại không cần? Cách làm này không khỏi cũng quá hoành cường bá đạo."
Rốt cuộc cũng đã từng là vợ chồng, dù cho Arlene · Rupert vừa mở miệng đã bày ra thái độ hùng hổ dọa người, trên mặt Quý Nhận vẫn bình tĩnh mười phần như cũ, khi nói chuyện với Arlene · Rupert, khóe miệng trước sau vẫn luôn treo một nụ cười như có như không.
Tuy nhiên, sau khi nghe được lời chỉ trích vừa rồi của Arlene · Rupert, ý cười bên khóe miệng Quý Nhận nháy mắt biến mất, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"La Đức Ni phu nhân, rốt cuộc là quân bộ quá hoành cường bá đạo, hay là những kẻ làm chính trị cả ngày không lo làm chính sự, chỉ biết lục đục với nhau kia trong hiệp hội tâm nhãn quá nhiều, tôi nói như vậy ắt hẳn người thân là phu nhân tổng nghị trưởng đây rõ hơn tôi."
Cũng không biết có phải là do từ xưa văn võ đã không chung đường, khi nhắc tới hiệp hội cùng những chính trị gia tại hiệp hội, giọng nói Quý Nhận ngập tràn chán ghét không thể che giấu.
"Quý Nhận tôi hôm nay nói lời này tại đây, tôi là một quân nhân, chỉ chịu trách nhiệm trước quốc gia và công dân đế quốc, những chính trị gia tại hiệp hội kia tranh quyền đoạt lợi, quậy hiệp hội đến nỗi chướng khí mù mịt, tôi quản không được, cũng lười quản, nhưng nếu bọn họ mưu toan duỗi tay đến tận quân bộ, can thiệp quyết sách lớn nhỏ tại quân bộ, Quý Nhận tôi là người đầu tiên không đồng ý."
Đây vẫn là lần đầu tiên Arlene · Rupert bị Quý Nhận nói thẳng không chút khách khí, cả người đều ngây ngốc.
Cũng chính tại lúc này, hai cha con Johnson · Rupert và Grey Tây · Rupert cũng chú ý tới động tĩnh phía bên này, kịp thời đi tới, giải vây thay Arlene · Rupert.
"Thượng tướng Quý vẫn thù ác như kẻ thù như vậy nhỉ."
Johnson · Rupert cũng nhậm chức ở quân bộ, giống với Quý Nhận, quân hàm cũng là thượng tướng, hai người xem như bạn bè cộng sự lâu năm, quan hệ cũng không tệ lắm.
Trước khi Grey Tây · Rupert mang thương tích xuất ngũ, Johnson · Rupert vẫn luôn bồi dưỡng đứa con duy nhất Grey tây · Rupert này trở thành người nối nghiệp của mình, trả vô số tâm huyết, ngóng trông rằng sau khi mình về hưu, Grey Tây · Rupert có thể tiếp quản thế lực của mình ở quân bộ, duy trì vinh quang của gia tộc Rupert.
Có thể nghĩ được, sau khi Grey tây · Rupert bị thương xuất ngũ, vị tướng lĩnh đã chinh chiến sa trường hơn nửa đời này đã chịu đả kích lớn cỡ nào, cũng chính vì nguyên nhân đó, lúc trước Johnson · Rupert mới có thể kiên quyết ủng hộ việc Arlene · Rupert ly hôn với Quý Nhận, gả cho tổng nghị trưởng một tay nắm giữ toàn bộ hiệp hội, Âu Văn · La Đức Ni.
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, Johnson · Rupert cũng chỉ tìm đường lui cho con trai cùng toàn bộ gia tộc Rupert.
Đương nhiên, Grey Tây · Rupert cuối cùng có thể khôi phục, đối với Johnson · Rupert mà nói chính là một niềm vui ngoài ý muốn.
Xét về tư tâm của Johnson · Rupert, hắn chỉ biết cảm kích Đường Tinh, còn việc Đường Tinh cuối cùng lựa chọn bỏ sức ra cho quân bộ hay hiệp hội nghị, Johnson · Rupert đều sẽ không tùy ý can thiệp.
Về phần Grey Tây · Rupert, hắn lại nghĩ nhiều hơn.
Không Thanh chú ý thấy, ánh mắt Grey Tây · Rupert luôn không tự chủ được mà dõi theo Đường Tinh, cùng lúc đó, khi chú ý tới Kiều Địch · Leslie bên cạnh Đường Tinh, ánh mắt lại sẽ trở nên ẩn nhẫn mà phức tạp.
Không cứu nổi.
Lại là một người có độ hảo cảm quá cao với Đường Tinh, chịu ảnh hưởng cực kỳ sâu từ hào quang vai chính.
"Thượng tướng Rupert, không ngờ lại có thể thấy ông ở chỗ này, sao thế, ông cũng tới vì thuốc hồi phục cao cấp sao?"
Không chỉ có mỗi quân bộ và hiệp hội có quyền được tranh giành, ngay cả trong nội bộ quân bộ, đấu tranh quyền lực cũng không ít, chỉ là tranh chấp thường ngày thì tranh chấp, gặp tình huống đặc thù, các thế lực khác nhau trong nội bộ quân bộ cũng sẽ tạm thời buông thành kiến, hợp lại làm một, nhất trí đối ngoại. Nếu là trước đây, Quý Nhận còn tin gia tộc Rupert sẽ đặt lợi ích của quân bộ lên đầu, nhưng sau khi Arlene · Rupert gả cho tổng nghị trưởng hiệp hội Âu Văn · La Đức Ni, lợi ích của gia tộc Rupert đã buộc chặt với hiệp hội, Quý Nhận đúng thật là không chắc chắn, gia tộc Rupert sẽ một lòng theo chân đám quân nhân bọn họ.
"Ha ha, đế quốc vất vả lắm mới xuất hiện một dược tề sư cao cấp mới, nghe nói còn là một cái Beta, nói thật, tôi cũng khá tò mò về cậu ta, rốt cuộc, vết thương trên người con trai tôi cũng phải dựa vào thuốc hồi phục cao cấp của vị dược tề sư cao cấp này để chữa trị, tôi tới gặp người ta, tự mình nói lời cảm ơn với cậu ta, hẳn là không kỳ lạ nhỉ."
Nếu Johnson · Rupert đã nói như vậy, đồng nghĩa với việc ông ta không có tâm tư khác.
Quý Nhận hơi mỉm cười, nói với Johnson · Rupert: "Còn chưa chúc mừng thượng tướng Rupert, nếu thương thế của lệnh lang đã khôi phục, hẳn là không bao lâu nữa, lệnh lang sẽ có thể về quân bộ phục chức nhỉ? Tại đây, chúc mừng thượng tướng Rupert trước, lấy thiên phú và thực lực của lệnh lang, không chừng chưa được bao lâu đã có thể tiếp tục thăng chức."
"Thượng tướng Quý quá khen, theo tôi thấy, thằng nhỏ Xuyên Bách kia mới thật sự là tiền đồ vô lượng."
Quý Nhận và Johan Tốn · Rupert khen nhau thương mại một trận, không khí hoà thuận vui vẻ, nếu Không Thanh không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Arlene · Rupert và Quý Nhận, nói không chừng còn nghĩ lầm giao tình giữa Quý gia và gia tộc Rupert sâu đậm.
Ngày này, mặc định là thời khắc tỏa sáng trong cuộc đời Đường Tinh.
Khách khứa lui tới, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất biểu hiện ngoài mặt đều là sự tôn trọng tuyệt đối đối với dược tề sư cao cấp tiền đồ vô lượng Đường Tinh này, càng đừng nói, trong yến hội còn có rất nhiều ông lớn của thương trường, giới chính trị và quân đội tới.
Mấy ông lớn này, hoặc là người mang địa vị cao, hoặc là tay cầm quyền cao, người bình thường muốn tiếp cận cũng tiếp cận không nổi, nhưng khi bọn họ ở đối diện Đường Tinh, đều thể hiện ra lực tương tác không gì sánh bằng, thật sự làm Đường Tinh thụ sủng nhược kinh.
Tuy Đường Tinh cũng biết những người này đều tới vì thân phận dược tề sư cao cấp của hắn ta, nhưng loại đãi ngộ được người người nâng trên lòng bàn tay vẫn để lại cho Đường Tinh cảm giác lâng lâng, phảng phất như chính hắn đã đi lên đỉnh cao đời người.
/119
|