Thẩm Quốc Hào mơ màng hồ đồ về đến nhà, trong đầu vẫn còn loạn xạ, ông vẫn luôn tự xưng là người đàn ông tốt của gia đình, kính trọng vợ, yêu thương con cái, mặc kệ là chồng hay cha, ông đều làm tròn trách nhiệm, nhưng đối với một mình Không Thanh, đứa con trai lưu lạc bên ngoài mười mấy năm này, ông không dám hợp tình hợp lý mà nói mình không thẹn với lương tâm.
Trước kia, Thẩm Quốc Hào vẫn luôn cho rằng nhà là bến bờ ấm áp nhất, mặc kệ công tác của ông có vội có mệt đến mức nào, về đến nhà, nhìn thấy vợ ôn nhu hiền huệ, con cái ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng ông đều sẽ sinh ra một cổ cảm giác thỏa mãn, nhìn ngôi nhà trống rỗng, trong lòng Thẩm Quốc Hào bỗng dưng cảm thây cực kỳ khó chịu.
Trong lúc Thẩm Quốc Hào đang ngồi một mình trong phòng khách suy nghĩ miên man, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Quốc Hào vừa lấy di động ra liền thấy, thế nhưng là Đoạn Mạn Nhu gọi đến.
Thật hiếm lạ! Thẩm Quốc Hào châm chọc nghĩ, Đoạn Mạn Nhu mang theo ba đứa con đi ra ngoài du lịch giải sầu, đã đi được hơn một tuần, thế nhưng giờ mới nhớ tới việc gọi điện cho mình, thật cảm ơn bọn họ không hoàn toàn quên đi mình.
Đoạn Mạn Nhu cũng không phải tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên nhớ tới muốn mang ba đứa nhỏ đi ra ngoài du lịch giải sầu, suy cho cùng vẫn là vì Thẩm Gia Kỳ.
Khoảng thời gian trươc, Thẩm Gia Kỳ bỗng nhiên biết được thân phận chính mình, không khỏi chịu đả kích lớn, tuy rằng Đoạn Mạn Nhu và Thẩm Quốc Hào đều nhiều lần bảo đảm, sẽ nghĩ cách giữ hắn lại Thẩm Gia, còn sẽ đối tốt với hắn trước sau như một, nhưng tâm tình Thẩm Gia Kỳ vẫn không tốt như cũ, cả ngày đều rầu rĩ không vui, chưa đến một tháng đã gầy đi vài cân.
Việc này làm Đoạn Mạn Nhu lo lắng.
Đoạn Mạn Nhu dỗ dành Thẩm Gia Kỳ ăn nhiều cơm, cho hắn tiền tiêu vặt nhiều không đếm xuể, dẫn hắn đi ra ngoài mua sắm, nhưng vẫn như cũ không thể cởi bỏ khúc mắc của Thẩm Gia Kỳ, cuối cùng Đoạn Mạn Nhu không có biện pháp, nghĩ cảm tình giữa Thẩm Gia Kỳ cùng anh trai em gái từ nhỏ đã tốt, mang theo ba anh em bọn họ đi ra ngoài chơi chơi giải sầu, nói không chừng Thẩm Gia Kỳ có thể vui vẻ lên một ít.
Nghĩ như vậy, Đoạn Mạn Nhu không chút trì hoãn, cũng không quan tâm đến việc nói một tiếng cho Thẩm Quốc Hào liền mang theo ba đứa nhỏ cùng nhau rời đi.
Hiện tại, Thẩm Quốc Hào cơ hồ có thể khẳng định, Đoạn Mạn Nhu là thật sự không để bụng đứa con trai ruột Không Thanh này, thậm chí còn vì sợ Thẩm Gia Kỳ nghĩ nhiều mà cố ý không cùng Không Thanh thân cận.
Khó trách Không Thanh đối với cha mẹ ruột như bọn họ bài xích như vậy, đổi thành người khác, nhìn thấy thái độ này của mẹ ruột phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy thất vọng buồn lòng.
Thẩm Quốc Hào trong lòng không thoải mái, sửng sốt hồi lâu mới bắt mắt.
Đoạn Mạn Nhu thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, cũng nói về mấy thứ linh tinh trong sinh hoạt hằng ngày, Thẩm Quốc Hào câu được câu không đáp lại, rõ ràng là thất thần.
"Quốc Hào, hai ngày nữa em sẽ trở lại cùng bọn nhỏ, đến lúc đó anh nhớ đến đón em nha! Một nhà chúng ta lâu rồi không có cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm, đứa nhỏ Gia Kỳ này hiếu thuận, nhớ tới anh công tác vất vả, còn mang quà về cho anh..."
Không đợi Đoạn Mạn Nhu nói cho hết lời, Thẩm Quốc Hào không kiên nhẫn đánh gãy: "Để nói sau, công tác của anh cũng rất vội, không nhất định có thời gian tới"
Đoạn Mạn Nhu bên kia điện thoại trầm mặc, một hồi lâu Thẩm Quốc Hào mới nghe được Đoạn Mạn Nhu làm bộ dường như không có chuyện gì, cười đuổi bọn nhỏ đi, trở lại phòng cùng Thẩm Quốc Hào nói chuyện riêng.
"Thẩm Quốc Hào, anh có ý gì! Anh không biết vừa rồi bọn nhỏ vẫn còn ở đó hả? Anh làm cái bộ dáng lạnh lẽo đó cho ai xem? Anh không biết gần đây cảm xúc Gia Kỳ mẫn cảm, một biểu tình hoặc là một động tác lơ đãng đều có khả năng kích thích đến con sao!"
"Gia Kỳ, Gia Kỳ, trong lòng em cũng chỉ có Gia Kỳ, Đoạn Mạn Nhu, em có còn nhớ Không Thanh mới là con ruột chúng ta không!"
Đoạn Mạn Nhu nghe vậy sửng sốt, khó hiểu hỏi ngược lại: "Không Thanh làm sao vậy? KHông phải nó đang nằm viện sao?"
"Không Thanh đã sớm xuất viện!" Thẩm Quốc Hào đã hoàn toàn thất vọng đối với Đoạn Mạn Nhu rồi, trong lòng bà căn bản không có đứa con trai ruột Không Thanh này, tới lúc này đây, Thẩm Quốc Hào không thể không thừa nhận, có lẽ, Không Thanh không trở về Thẩm gia mới là đúng.
"Xuất viện là tốt rồi" Đoạn Mạn Nhu căn bản không biết Thẩm Quốc Hào tức giận cái gì, còn ở bên kia đầu điện thoại tình nguyện nói: "Chờ chúng ta về lại cùng nhau ăn cơm, cũng không biết đứa nhỏ này có kiêng ăn gì không?"
Thẩm Quốc Hào lười nhiều lời với Đoạn Mạn Nhu, trực tiếp cúp máy.
Tay nắm điện thoại đã cúp máy, biểu tình Đoạn Mạn Nhu thay đổi thất thường.
Hai ngày sau, Đoạn Mạn Nhu mang theo bọn nhỏ trở về, Thẩm Quốc Hào không chỉ không đi sân bay đón bọn họ, thậm chí điện thoại bà gọi qua cũng không bắt máy, chỉ để cho trợ lý qua nói với bà, công tác vội nên không theo chân bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Thẩm Quốc Hào trước kia chính là hướng về gia đình, lạnh nhạt đối với vợ con như vậy vẫn là lần đầu tiên, Đoạn Mạn Nhu lúc ấy liền chịu không nổi, càng đừng nói trước khi lên máy bay Thẩm Gia Kỳ còn cao hứng, hiện tại vẻ mặt thất vọng đáng thương, làm cho Đoạn Mạn Nhu đau lòng không thôi.
"Đi, chúng ta đi tìm ba con."
Thẩm Gia Dự còn đang học đại học, chẳng qua lập tức muốn tốt nghiệp, hiện tại thật ra thường xuyên đến công ty, đi theo bên người ba học tập, cho nên hắn biết khi ba làm việc có bao nhiêu nghiêm túc, sợ mẹ lỗ mãng hấp tấp như vậy mà đi tìm sẽ quấy rầy cha làm việc, chọc cho cha không vui, liền mở miệng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, mẹ, nếu ba vội công tác, chúng ta liền về nhà ăn trước đi, chuyện ăn cơm, cũng không cần phải gấp gáp nhất thời."
"Công việc quan trọng, thân thể có quan trọng không? Chẳng qua chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, lại không chậm trễ bao nhiêu thời gian."
Đoạn Mạn Nhu vừa mở miệng, Thẩm Gia Di bên cạnh vội không ngừng phụ họa: "Đúng đúng, ba vội cũng không thể vội đến nỗi cơm cũng không ăn, chúng ta đi công ti nhìn xem, nói không chừng ba liền thay đổi chủ ý."
Rơi vào đường cùng, Thẩm Gia Dự chỉ có thể cùng em trai em gái, ngoan ngoãn đi theo mẹ đến công ty.
"Các con sao lại tới?" Thẩm Quốc Hào nhíu mày, biểu tình không thể nói là cao hứng.
Đoạn Mạn Nhu cười đến ôn nhu, giống như không thấy Thẩm Quốc Hào mất kiên nhẫn, cười khanh khách mà nói: "Em tới tìm anh cùng nhau ăn cơm.'
"Đã nói anh không có thời gian, chút nữa còn phải mở họp, không thể chậm trễ."
"Thẩm Quốc Hào!" Đoạn Mạn Nhu nâng giọng, nhìn Thẩm Quốc Hào chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt oán trách.
Thẩm Gia Dự cùng Thẩm Gia Di hai mặt nhìn nhau, không dám nhiều lời, Thẩm Gia Kỳ càng cúi thấp đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
"Ba người các con ra ngoài trước đi" Đuổi mấy đứa con ra ngoài, văn phòng to như vậy cũng chỉ dư lại mình Đoạn Mạn Nhu và Thẩm Quốc Hào, lúc này, Đoạn Mạn Nhu mới thở dài, mở miệng dò hỏi: "Quốc Hào, em biết anh trách em thờ ơ với Không Thanh, nhưng Gia Kỳ là em coi từ nhỏ tới lớn, em đối với nó càng quan tâm hơn một ít, cũng là nhân chi thường tình, Không Thanh là con trai ruột chúng ta, em sao có thể bạc đãi nó, còn không phải chờ nó trở về lại bồi thường nó cho tốt..."
Đoạn Mạn Nhu đôi mắt hồng hồng, nước mắt bao quanh hốc mắt, tùy thời đều có khả năng rớt xuống, nếu là trước kia, Thẩm Quốc Hào nhất định đã sớm mềm lòng, nhưng hiện tại, nghe được lời nói của Đoạn Mạn Nhu trong ngoài đều là bảo vệ Thẩm Gia Kỳ, tuy Thẩm Quốc Hào không phải Không Thanh, cũng thay Không Thanh ủy khuất.
"Không cần!" Thâm Quốc Hào thay đổi chủ ý, Đoạn Mạn Nhu như vậy, vẫm là đừng đi quấy rầy sinh hoạt của Không Thanh. "Anh đi tìm Không Thanh, nó nói, sẽ không về Thẩm gia, em có thể yên tâm, hết thảy đều giống như trước."
"Cái, cái gì?" Đoạn Mạn Nhu vốn đang tính khóc để đổi lấy Thẩm Quốc Hào mềm lòng cùng đồng tình, kết quả lại bị lời nói này làm cho xấu hổ, khóc cũng không được mà không khóc cũng không xong.
"Ý của Không Thanh chính là, đâm lao là phải theo lao, được rồi, các em đi đi, đừng quấy rầy anh làm việc"
Đoạn Mạn Nhu cứ như vậy bị Thẩm Quốc Hào đuổi đi, về đến nhà, trong đầu vẫn kêu loạn như cũ, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, sau khi biết Không Thanh không về Thẩm gia, trong lòng bà thở ra một hơi nhẹ nhõm. Con đã lớn, lại không phải bà đích thân nuôi dưỡng, nói thật, Đoạn Mạn Nhu không biết nên ở chung với đứa con trai này như thế nào, càng đừng nói, Không Thanh tính tình lãnh đạm, căn bản không phải người dễ ở chung, một khi đã như vậy, vẫn là nên bảo trì khoảng cách nhất định.
Đoạn Mạn Nhu cho rằng, cái gọi là không trở về Thẩm gia, chính là tìm chỗ ở ở bên ngoài, Thẩm gia không thiếu tiền, muốn sắp xếp cho một thiếu niên không lớn không nhỏ căn bản không cần tốn nhiều công sức, lúc này Đoạn Mạn Nhu còn không biết, Không Thanh đã đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, còn thầm cảm thấy may mắn không cần cùng đứa con thứ hai từ đâu chui ra này tiếp xúc.
Cứ như vậy, Không Thanh bình thản ổn định mà sinh hoạt mấy ngày nay, rốt cuộc đến khai giảng.
Nhất Trung là cao trung trọng điểm của quốc gia, phong cách học tập tốt, chẳng qua, ngày đầu tiên khai giảng phải tham gia thi, đối vời tân sinh vừa vào học năm nhất mà nói, không thể nói là thân thiện cho lắm.
Nhưng Không Thanh thật ra không sao cả, cậu còn đang suy nghĩ, nên che giấu thực lực, tùy tùy tiện tiện thi được thành tích không sai biệt lắm với nguyên chủ, hay là phát huy thực lực của chính mình, lấy cái danh đầu bảng, từ đây đi lên con đường của học thẩn.
Một bên miên man suy nghĩ, một bên vào phòng thi, khi cậu tìm được vị trí của mình, ngồi xuống, Không Thanh nhạy bén cảm giác được nữ sinh bàn trước ngẩng đầu lên, hung hăng liếc cậu một cái.
Quả thực đéo thể hiểu nổi.
Trong khoảng khắc, Không Thanh bỗng nhớ tới một đoạn cốt truyện.
Lần thi nhập học này của nguyên chủ thật ra cũng không thuận lợi, nữ sinh bàn trước không biết có thâm cừu đại hận gì với nguyên chủ, sau khi thi xong hết các môn, trực tiếp tìm tới giáo viên giám thị, báo cáo nguyên chủ gian lận thi cử, còn kéo tới vài nhân chứng, tạt lên người nguyên chủ một bát nước bẩn, làm hại nguyên chủ bị ghi nhớ, còn bị buộc phải kiểm điểm trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh, không phải nói có biết bao nhiêu nhục nhã.
Ngay từ đầu, nguyên chủ đã phẫn nộ hoang mang, không biết nữ sinh bàn trước vì sao lại vu hãm cậu, sau này mới biết được, nữ sinh ban trước tên Đặng Đình Đình, là bạn học tiểu học cùng sơ trung của Thẩm Gia Kỳ, quan hệ vẫn luôn không tồi, biết được việc ôm nhầm con của Thẩm Gia Kỳ và Không Thanh, đồng thời đồng tình với Thẩm Gia Kỳ, cũng hận Thẩm Không Thanh.
Đặng Đình Đình không biết là phát điên cái mẹ gì, thế nhưng cảm thấy, hết thảy đều là Thẩm Không Thanh sai, nếu không phải vì Thẩm Không Thanh, Thẩm Gia Kỳ cũng không cần phải thương tâm khổ sở như vậy.
Phòng thi khai giảng cùng chỗ ngồi đều xếp ngẫu nhiên, nhìn thấy chỗ ngồi của mình cùng với chỗ ngồi ngày phía sau của Thẩm Không Thanh, Đặng Đình Đình trong lòng hiện ra âm mưu vu hãm Thẩm Không Thanh gian lận, lên ý tưởng làm Thẩm Gia Kỳ hết giận, toàn trường có bảy trăm tân sinh, mười mấy phòng thi, cố tình xếp chỗ ngồi của cô cùng Thẩm Không Thanh một trước một sau, có thể thấy ông trời cũng đang ủng hộ cô.
Đặng Đình Đình tuy rằng tâm huyết dâng trào, nhưng cô cũng không hối hận việc vu hãm Thẩm Không Thanh, muốn trách chỉ có thể trách vận khí Thẩm Không Thanh không tốt, rơi xuống trên tay cô.
Phương pháp Đặng Đình Đình vu hãm nguyên chủ rất đơn giản, căn bản không phải âm mưa phức tạp gì, nhưng rất nhiều thời điểm, âm mưu quỷ kế càng đơn giản lại càng hiệu quả.
Cốt truyện nguyên bản, sau khi thi xong môn cuối, Đặng Đình Đình liền tìm tới giám thị, khóc đến hoa lê đái vũ, một mực chắc chắn Thẩm Không Thanh uy hiếp cô hỗ trợ gian lận, còn gọi tới vài người làm chứng, một đám ngôn chi chuẩn xác(*), làm bộ mắt thất Thẩm Không Thanh tới uy hiếp Đặng Đình Đình hỗ trợ gian lận.
Từ không thành có, nguyên chủ đương nhiên không chịu thừa nhận, ngược lại lớn tiếng chất vấn Đặng Đình Đình, vì sao lại vu hãm cậu?
Đặng Đình Đình cái gì cũng không nói, chỉ biết cúi đầu, ủy ủy khuất khuất mà khóc, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Giáo viên giám thị khó xử, chỗ ngồi Đặng Đình Đình và Thẩm Không Thanh một cái trước một cái sau, trên nguyên tắc, hai người phối hợp mà nói, có thể gian lận.
Vì nghiệm chứng Đặng Đình Đình và Thẩm Không Thanh rốt cuộc là ai nói dối, giáo viên giám thị tìm bài thi của hai người, còn gọi tới thầy Nhậm phụ trách chấm bài, kết quả vừa có, ánh mắt của giáo viên giám thị nhìn nguyên chủ đã không đúng rồi.
Điểm của nguyên chủ tuy chênh lệch lớn so với Đặng Đình Đình, nhưng cũng chỉ có vài phần chênh lệch, càng trùng hợp hơn nữa, hai người lại có chỗ sai giống nhau như đúc.
Đặng Đình Đình ngồi phía trước, không có khả năng nhìn bài Thẩm Không Thanh, nhưng nói kỹ hơn một chút, Thẩm Không Thanh có thể tránh đi giáo viên giám thị nhìn bài Đặng Đình Đình, cho nên, ai chép ai vừa xem là hiểu.
Kỳ thật, nguyên chủ thật sự oan, cậu căn bản không quen biết Đặng Đình Đình, sao có thể uy hiếp Đặng Đình Đình giúp mình gian lận?
Chính là lúc này, mặc kệ nguyên chủ giải thích cỡ nào, đều không có ai tin tưởng cậu.
Nhân chứng vật chứng đều có, hơn nữa người bị hại Đặng Đình Đình lên án, bằng chứng như núi, nguyên chủ coi như nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Không lâu sau đó, trường học đưa ra kết quả xử phạt, nguyên chủ bị ghi vi phạm nặng, còn phải trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh kiểm điểm.
Việc này qua đi, thanh danh nguyên chủ hoàn toàn bị hủy hoại, toàn bộ ba năm cao trung đều bị bạn cùng lớp bài xích xa lánh, một người bạn để nói chuyện cũng không có.
Đối lập với nguyên chủ là vai chính Thẩm Gia Kỳ, không chỉ thi ra thành tích tốt, còn làm thầy cô cùng các bạn học khen không dứt miệng, ngay cả Thẩm Quốc Hào cùng Đoạn Mạn Nhu đi theo cũng được nở mày nở mặt.
Đặc biệt là Đoạn Mạn Nhu, bà trước kia không thích nguyên chủ, lúc sau càng xem nguyên chủ không vừa mắt, cảm thấy nguyên chủ không chỉ có thành tích học tập không bằng Thẩm Gia Kỳ, phẩm tính càng kém Thẩm Gia Kỳ một mảng lớn, đứa nhỏ như vậy lại là con ruột bà, nói ra ngoài đều cảm thấy mất mặt.
Từ đó về sau, Đoạn Mạn Nhu không thèm che giấu mà đem biểu tình không mừng trên mặt biểu hiện ra ngoài, có Thẩm Gia Kỳ ưu tú để so sánh, cũng không ai nói cách làm của Đoạn Mạn Nhu không đúng, mọi người đều cảm thấy Thẩm Không Thanh bùn nhão trét tường, chính mình không biết cố gắng.
__________________________________
(*)ngôn chi chuẩn xác: kiểu cả đám đều nói y chang nhau á:v
Edit xong chương này tui kiểu:
凸(°ㅂ°╬)凸Rặt một lũ cặn bã ngu ngục âm binh chướng khí đi với nhau
Trước kia, Thẩm Quốc Hào vẫn luôn cho rằng nhà là bến bờ ấm áp nhất, mặc kệ công tác của ông có vội có mệt đến mức nào, về đến nhà, nhìn thấy vợ ôn nhu hiền huệ, con cái ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng ông đều sẽ sinh ra một cổ cảm giác thỏa mãn, nhìn ngôi nhà trống rỗng, trong lòng Thẩm Quốc Hào bỗng dưng cảm thây cực kỳ khó chịu.
Trong lúc Thẩm Quốc Hào đang ngồi một mình trong phòng khách suy nghĩ miên man, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Quốc Hào vừa lấy di động ra liền thấy, thế nhưng là Đoạn Mạn Nhu gọi đến.
Thật hiếm lạ! Thẩm Quốc Hào châm chọc nghĩ, Đoạn Mạn Nhu mang theo ba đứa con đi ra ngoài du lịch giải sầu, đã đi được hơn một tuần, thế nhưng giờ mới nhớ tới việc gọi điện cho mình, thật cảm ơn bọn họ không hoàn toàn quên đi mình.
Đoạn Mạn Nhu cũng không phải tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên nhớ tới muốn mang ba đứa nhỏ đi ra ngoài du lịch giải sầu, suy cho cùng vẫn là vì Thẩm Gia Kỳ.
Khoảng thời gian trươc, Thẩm Gia Kỳ bỗng nhiên biết được thân phận chính mình, không khỏi chịu đả kích lớn, tuy rằng Đoạn Mạn Nhu và Thẩm Quốc Hào đều nhiều lần bảo đảm, sẽ nghĩ cách giữ hắn lại Thẩm Gia, còn sẽ đối tốt với hắn trước sau như một, nhưng tâm tình Thẩm Gia Kỳ vẫn không tốt như cũ, cả ngày đều rầu rĩ không vui, chưa đến một tháng đã gầy đi vài cân.
Việc này làm Đoạn Mạn Nhu lo lắng.
Đoạn Mạn Nhu dỗ dành Thẩm Gia Kỳ ăn nhiều cơm, cho hắn tiền tiêu vặt nhiều không đếm xuể, dẫn hắn đi ra ngoài mua sắm, nhưng vẫn như cũ không thể cởi bỏ khúc mắc của Thẩm Gia Kỳ, cuối cùng Đoạn Mạn Nhu không có biện pháp, nghĩ cảm tình giữa Thẩm Gia Kỳ cùng anh trai em gái từ nhỏ đã tốt, mang theo ba anh em bọn họ đi ra ngoài chơi chơi giải sầu, nói không chừng Thẩm Gia Kỳ có thể vui vẻ lên một ít.
Nghĩ như vậy, Đoạn Mạn Nhu không chút trì hoãn, cũng không quan tâm đến việc nói một tiếng cho Thẩm Quốc Hào liền mang theo ba đứa nhỏ cùng nhau rời đi.
Hiện tại, Thẩm Quốc Hào cơ hồ có thể khẳng định, Đoạn Mạn Nhu là thật sự không để bụng đứa con trai ruột Không Thanh này, thậm chí còn vì sợ Thẩm Gia Kỳ nghĩ nhiều mà cố ý không cùng Không Thanh thân cận.
Khó trách Không Thanh đối với cha mẹ ruột như bọn họ bài xích như vậy, đổi thành người khác, nhìn thấy thái độ này của mẹ ruột phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy thất vọng buồn lòng.
Thẩm Quốc Hào trong lòng không thoải mái, sửng sốt hồi lâu mới bắt mắt.
Đoạn Mạn Nhu thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, cũng nói về mấy thứ linh tinh trong sinh hoạt hằng ngày, Thẩm Quốc Hào câu được câu không đáp lại, rõ ràng là thất thần.
"Quốc Hào, hai ngày nữa em sẽ trở lại cùng bọn nhỏ, đến lúc đó anh nhớ đến đón em nha! Một nhà chúng ta lâu rồi không có cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm, đứa nhỏ Gia Kỳ này hiếu thuận, nhớ tới anh công tác vất vả, còn mang quà về cho anh..."
Không đợi Đoạn Mạn Nhu nói cho hết lời, Thẩm Quốc Hào không kiên nhẫn đánh gãy: "Để nói sau, công tác của anh cũng rất vội, không nhất định có thời gian tới"
Đoạn Mạn Nhu bên kia điện thoại trầm mặc, một hồi lâu Thẩm Quốc Hào mới nghe được Đoạn Mạn Nhu làm bộ dường như không có chuyện gì, cười đuổi bọn nhỏ đi, trở lại phòng cùng Thẩm Quốc Hào nói chuyện riêng.
"Thẩm Quốc Hào, anh có ý gì! Anh không biết vừa rồi bọn nhỏ vẫn còn ở đó hả? Anh làm cái bộ dáng lạnh lẽo đó cho ai xem? Anh không biết gần đây cảm xúc Gia Kỳ mẫn cảm, một biểu tình hoặc là một động tác lơ đãng đều có khả năng kích thích đến con sao!"
"Gia Kỳ, Gia Kỳ, trong lòng em cũng chỉ có Gia Kỳ, Đoạn Mạn Nhu, em có còn nhớ Không Thanh mới là con ruột chúng ta không!"
Đoạn Mạn Nhu nghe vậy sửng sốt, khó hiểu hỏi ngược lại: "Không Thanh làm sao vậy? KHông phải nó đang nằm viện sao?"
"Không Thanh đã sớm xuất viện!" Thẩm Quốc Hào đã hoàn toàn thất vọng đối với Đoạn Mạn Nhu rồi, trong lòng bà căn bản không có đứa con trai ruột Không Thanh này, tới lúc này đây, Thẩm Quốc Hào không thể không thừa nhận, có lẽ, Không Thanh không trở về Thẩm gia mới là đúng.
"Xuất viện là tốt rồi" Đoạn Mạn Nhu căn bản không biết Thẩm Quốc Hào tức giận cái gì, còn ở bên kia đầu điện thoại tình nguyện nói: "Chờ chúng ta về lại cùng nhau ăn cơm, cũng không biết đứa nhỏ này có kiêng ăn gì không?"
Thẩm Quốc Hào lười nhiều lời với Đoạn Mạn Nhu, trực tiếp cúp máy.
Tay nắm điện thoại đã cúp máy, biểu tình Đoạn Mạn Nhu thay đổi thất thường.
Hai ngày sau, Đoạn Mạn Nhu mang theo bọn nhỏ trở về, Thẩm Quốc Hào không chỉ không đi sân bay đón bọn họ, thậm chí điện thoại bà gọi qua cũng không bắt máy, chỉ để cho trợ lý qua nói với bà, công tác vội nên không theo chân bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Thẩm Quốc Hào trước kia chính là hướng về gia đình, lạnh nhạt đối với vợ con như vậy vẫn là lần đầu tiên, Đoạn Mạn Nhu lúc ấy liền chịu không nổi, càng đừng nói trước khi lên máy bay Thẩm Gia Kỳ còn cao hứng, hiện tại vẻ mặt thất vọng đáng thương, làm cho Đoạn Mạn Nhu đau lòng không thôi.
"Đi, chúng ta đi tìm ba con."
Thẩm Gia Dự còn đang học đại học, chẳng qua lập tức muốn tốt nghiệp, hiện tại thật ra thường xuyên đến công ty, đi theo bên người ba học tập, cho nên hắn biết khi ba làm việc có bao nhiêu nghiêm túc, sợ mẹ lỗ mãng hấp tấp như vậy mà đi tìm sẽ quấy rầy cha làm việc, chọc cho cha không vui, liền mở miệng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, mẹ, nếu ba vội công tác, chúng ta liền về nhà ăn trước đi, chuyện ăn cơm, cũng không cần phải gấp gáp nhất thời."
"Công việc quan trọng, thân thể có quan trọng không? Chẳng qua chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, lại không chậm trễ bao nhiêu thời gian."
Đoạn Mạn Nhu vừa mở miệng, Thẩm Gia Di bên cạnh vội không ngừng phụ họa: "Đúng đúng, ba vội cũng không thể vội đến nỗi cơm cũng không ăn, chúng ta đi công ti nhìn xem, nói không chừng ba liền thay đổi chủ ý."
Rơi vào đường cùng, Thẩm Gia Dự chỉ có thể cùng em trai em gái, ngoan ngoãn đi theo mẹ đến công ty.
"Các con sao lại tới?" Thẩm Quốc Hào nhíu mày, biểu tình không thể nói là cao hứng.
Đoạn Mạn Nhu cười đến ôn nhu, giống như không thấy Thẩm Quốc Hào mất kiên nhẫn, cười khanh khách mà nói: "Em tới tìm anh cùng nhau ăn cơm.'
"Đã nói anh không có thời gian, chút nữa còn phải mở họp, không thể chậm trễ."
"Thẩm Quốc Hào!" Đoạn Mạn Nhu nâng giọng, nhìn Thẩm Quốc Hào chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt oán trách.
Thẩm Gia Dự cùng Thẩm Gia Di hai mặt nhìn nhau, không dám nhiều lời, Thẩm Gia Kỳ càng cúi thấp đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
"Ba người các con ra ngoài trước đi" Đuổi mấy đứa con ra ngoài, văn phòng to như vậy cũng chỉ dư lại mình Đoạn Mạn Nhu và Thẩm Quốc Hào, lúc này, Đoạn Mạn Nhu mới thở dài, mở miệng dò hỏi: "Quốc Hào, em biết anh trách em thờ ơ với Không Thanh, nhưng Gia Kỳ là em coi từ nhỏ tới lớn, em đối với nó càng quan tâm hơn một ít, cũng là nhân chi thường tình, Không Thanh là con trai ruột chúng ta, em sao có thể bạc đãi nó, còn không phải chờ nó trở về lại bồi thường nó cho tốt..."
Đoạn Mạn Nhu đôi mắt hồng hồng, nước mắt bao quanh hốc mắt, tùy thời đều có khả năng rớt xuống, nếu là trước kia, Thẩm Quốc Hào nhất định đã sớm mềm lòng, nhưng hiện tại, nghe được lời nói của Đoạn Mạn Nhu trong ngoài đều là bảo vệ Thẩm Gia Kỳ, tuy Thẩm Quốc Hào không phải Không Thanh, cũng thay Không Thanh ủy khuất.
"Không cần!" Thâm Quốc Hào thay đổi chủ ý, Đoạn Mạn Nhu như vậy, vẫm là đừng đi quấy rầy sinh hoạt của Không Thanh. "Anh đi tìm Không Thanh, nó nói, sẽ không về Thẩm gia, em có thể yên tâm, hết thảy đều giống như trước."
"Cái, cái gì?" Đoạn Mạn Nhu vốn đang tính khóc để đổi lấy Thẩm Quốc Hào mềm lòng cùng đồng tình, kết quả lại bị lời nói này làm cho xấu hổ, khóc cũng không được mà không khóc cũng không xong.
"Ý của Không Thanh chính là, đâm lao là phải theo lao, được rồi, các em đi đi, đừng quấy rầy anh làm việc"
Đoạn Mạn Nhu cứ như vậy bị Thẩm Quốc Hào đuổi đi, về đến nhà, trong đầu vẫn kêu loạn như cũ, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, sau khi biết Không Thanh không về Thẩm gia, trong lòng bà thở ra một hơi nhẹ nhõm. Con đã lớn, lại không phải bà đích thân nuôi dưỡng, nói thật, Đoạn Mạn Nhu không biết nên ở chung với đứa con trai này như thế nào, càng đừng nói, Không Thanh tính tình lãnh đạm, căn bản không phải người dễ ở chung, một khi đã như vậy, vẫn là nên bảo trì khoảng cách nhất định.
Đoạn Mạn Nhu cho rằng, cái gọi là không trở về Thẩm gia, chính là tìm chỗ ở ở bên ngoài, Thẩm gia không thiếu tiền, muốn sắp xếp cho một thiếu niên không lớn không nhỏ căn bản không cần tốn nhiều công sức, lúc này Đoạn Mạn Nhu còn không biết, Không Thanh đã đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, còn thầm cảm thấy may mắn không cần cùng đứa con thứ hai từ đâu chui ra này tiếp xúc.
Cứ như vậy, Không Thanh bình thản ổn định mà sinh hoạt mấy ngày nay, rốt cuộc đến khai giảng.
Nhất Trung là cao trung trọng điểm của quốc gia, phong cách học tập tốt, chẳng qua, ngày đầu tiên khai giảng phải tham gia thi, đối vời tân sinh vừa vào học năm nhất mà nói, không thể nói là thân thiện cho lắm.
Nhưng Không Thanh thật ra không sao cả, cậu còn đang suy nghĩ, nên che giấu thực lực, tùy tùy tiện tiện thi được thành tích không sai biệt lắm với nguyên chủ, hay là phát huy thực lực của chính mình, lấy cái danh đầu bảng, từ đây đi lên con đường của học thẩn.
Một bên miên man suy nghĩ, một bên vào phòng thi, khi cậu tìm được vị trí của mình, ngồi xuống, Không Thanh nhạy bén cảm giác được nữ sinh bàn trước ngẩng đầu lên, hung hăng liếc cậu một cái.
Quả thực đéo thể hiểu nổi.
Trong khoảng khắc, Không Thanh bỗng nhớ tới một đoạn cốt truyện.
Lần thi nhập học này của nguyên chủ thật ra cũng không thuận lợi, nữ sinh bàn trước không biết có thâm cừu đại hận gì với nguyên chủ, sau khi thi xong hết các môn, trực tiếp tìm tới giáo viên giám thị, báo cáo nguyên chủ gian lận thi cử, còn kéo tới vài nhân chứng, tạt lên người nguyên chủ một bát nước bẩn, làm hại nguyên chủ bị ghi nhớ, còn bị buộc phải kiểm điểm trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh, không phải nói có biết bao nhiêu nhục nhã.
Ngay từ đầu, nguyên chủ đã phẫn nộ hoang mang, không biết nữ sinh bàn trước vì sao lại vu hãm cậu, sau này mới biết được, nữ sinh ban trước tên Đặng Đình Đình, là bạn học tiểu học cùng sơ trung của Thẩm Gia Kỳ, quan hệ vẫn luôn không tồi, biết được việc ôm nhầm con của Thẩm Gia Kỳ và Không Thanh, đồng thời đồng tình với Thẩm Gia Kỳ, cũng hận Thẩm Không Thanh.
Đặng Đình Đình không biết là phát điên cái mẹ gì, thế nhưng cảm thấy, hết thảy đều là Thẩm Không Thanh sai, nếu không phải vì Thẩm Không Thanh, Thẩm Gia Kỳ cũng không cần phải thương tâm khổ sở như vậy.
Phòng thi khai giảng cùng chỗ ngồi đều xếp ngẫu nhiên, nhìn thấy chỗ ngồi của mình cùng với chỗ ngồi ngày phía sau của Thẩm Không Thanh, Đặng Đình Đình trong lòng hiện ra âm mưu vu hãm Thẩm Không Thanh gian lận, lên ý tưởng làm Thẩm Gia Kỳ hết giận, toàn trường có bảy trăm tân sinh, mười mấy phòng thi, cố tình xếp chỗ ngồi của cô cùng Thẩm Không Thanh một trước một sau, có thể thấy ông trời cũng đang ủng hộ cô.
Đặng Đình Đình tuy rằng tâm huyết dâng trào, nhưng cô cũng không hối hận việc vu hãm Thẩm Không Thanh, muốn trách chỉ có thể trách vận khí Thẩm Không Thanh không tốt, rơi xuống trên tay cô.
Phương pháp Đặng Đình Đình vu hãm nguyên chủ rất đơn giản, căn bản không phải âm mưa phức tạp gì, nhưng rất nhiều thời điểm, âm mưu quỷ kế càng đơn giản lại càng hiệu quả.
Cốt truyện nguyên bản, sau khi thi xong môn cuối, Đặng Đình Đình liền tìm tới giám thị, khóc đến hoa lê đái vũ, một mực chắc chắn Thẩm Không Thanh uy hiếp cô hỗ trợ gian lận, còn gọi tới vài người làm chứng, một đám ngôn chi chuẩn xác(*), làm bộ mắt thất Thẩm Không Thanh tới uy hiếp Đặng Đình Đình hỗ trợ gian lận.
Từ không thành có, nguyên chủ đương nhiên không chịu thừa nhận, ngược lại lớn tiếng chất vấn Đặng Đình Đình, vì sao lại vu hãm cậu?
Đặng Đình Đình cái gì cũng không nói, chỉ biết cúi đầu, ủy ủy khuất khuất mà khóc, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Giáo viên giám thị khó xử, chỗ ngồi Đặng Đình Đình và Thẩm Không Thanh một cái trước một cái sau, trên nguyên tắc, hai người phối hợp mà nói, có thể gian lận.
Vì nghiệm chứng Đặng Đình Đình và Thẩm Không Thanh rốt cuộc là ai nói dối, giáo viên giám thị tìm bài thi của hai người, còn gọi tới thầy Nhậm phụ trách chấm bài, kết quả vừa có, ánh mắt của giáo viên giám thị nhìn nguyên chủ đã không đúng rồi.
Điểm của nguyên chủ tuy chênh lệch lớn so với Đặng Đình Đình, nhưng cũng chỉ có vài phần chênh lệch, càng trùng hợp hơn nữa, hai người lại có chỗ sai giống nhau như đúc.
Đặng Đình Đình ngồi phía trước, không có khả năng nhìn bài Thẩm Không Thanh, nhưng nói kỹ hơn một chút, Thẩm Không Thanh có thể tránh đi giáo viên giám thị nhìn bài Đặng Đình Đình, cho nên, ai chép ai vừa xem là hiểu.
Kỳ thật, nguyên chủ thật sự oan, cậu căn bản không quen biết Đặng Đình Đình, sao có thể uy hiếp Đặng Đình Đình giúp mình gian lận?
Chính là lúc này, mặc kệ nguyên chủ giải thích cỡ nào, đều không có ai tin tưởng cậu.
Nhân chứng vật chứng đều có, hơn nữa người bị hại Đặng Đình Đình lên án, bằng chứng như núi, nguyên chủ coi như nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Không lâu sau đó, trường học đưa ra kết quả xử phạt, nguyên chủ bị ghi vi phạm nặng, còn phải trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh kiểm điểm.
Việc này qua đi, thanh danh nguyên chủ hoàn toàn bị hủy hoại, toàn bộ ba năm cao trung đều bị bạn cùng lớp bài xích xa lánh, một người bạn để nói chuyện cũng không có.
Đối lập với nguyên chủ là vai chính Thẩm Gia Kỳ, không chỉ thi ra thành tích tốt, còn làm thầy cô cùng các bạn học khen không dứt miệng, ngay cả Thẩm Quốc Hào cùng Đoạn Mạn Nhu đi theo cũng được nở mày nở mặt.
Đặc biệt là Đoạn Mạn Nhu, bà trước kia không thích nguyên chủ, lúc sau càng xem nguyên chủ không vừa mắt, cảm thấy nguyên chủ không chỉ có thành tích học tập không bằng Thẩm Gia Kỳ, phẩm tính càng kém Thẩm Gia Kỳ một mảng lớn, đứa nhỏ như vậy lại là con ruột bà, nói ra ngoài đều cảm thấy mất mặt.
Từ đó về sau, Đoạn Mạn Nhu không thèm che giấu mà đem biểu tình không mừng trên mặt biểu hiện ra ngoài, có Thẩm Gia Kỳ ưu tú để so sánh, cũng không ai nói cách làm của Đoạn Mạn Nhu không đúng, mọi người đều cảm thấy Thẩm Không Thanh bùn nhão trét tường, chính mình không biết cố gắng.
__________________________________
(*)ngôn chi chuẩn xác: kiểu cả đám đều nói y chang nhau á:v
Edit xong chương này tui kiểu:
凸(°ㅂ°╬)凸Rặt một lũ cặn bã ngu ngục âm binh chướng khí đi với nhau
/119
|