Nếu không có Lý Vĩ Mậu dẫn đường, Không Thanh rất khó tưởng tượng, cái khu công nghiệp nhỏ ngoài nhìn bình thường cũ nát này chính là chợ đen dị năng giả mà nhóm dị năng giả truyền miệng.
Suốt dọc đường đi tới Không Thanh đều không thả lỏng cảnh giác, cậu cũng chú ý tới, thân phận của Lý Vĩ Mậu dường như xác thật không bình thường, bởi vì phần lớn dị năng giả lui tới có vẻ như đều biết gã.
Nhóm dị năng giả thực lực không mạnh khi nhìn thấy Lý Vĩ Mậu đều sẽ không tự giác dừng bước chân, quy củ chủ động chào hỏi gã, lúc này, Lý Vĩ Mậu thông thường đều xụ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đã chào hỏi.
Thậm chí, nhóm dị năng giả thực lực không tồi nhìn thấy Lý Vĩ Mậu cũng sẽ cười trêu chọc gã: “Ấy, anh Lý, anh lại tìm được dị năng giả hệ thủy đâu ra đấy? Lớn lên da thịt non mịn, còn đẹp khiếp.”
Nghe xong lời nói không có ý tốt như vậy, Lý Vĩ Mậu bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp đầu, sợ vị đại lão bên cạnh mình này vừa không vui, lại lần nữa đông cứng gã thành khối băng hình người.
“Đại Tường, tao thấy mày chắc ngủ ngu người rồi đấy, đầu óc giờ vẫn còn chưa đủ tỉnh táo, vị đại lão này cũng không giống dị năng giả hệ thủy bình thường, dù cả tao với mày hợp lực cũng chẳng đủ để một ngón tay của người ta ấn, tao nhắc mày một câu, mày tốt nhất quản cho tốt của miệng thối kia của mày đi, muốn tìm chết thì đừng có kéo tao theo.”
Lý Vĩ Mậu vừa vội vã phủi sạch quan hệ cùng Đại Tường, vừa không ngừng đưa mắt ra hiệu với Đại Tường.
Đại Tường thấy thế, lập tức ý thức được tình huống không ổn, vẻ trêu chọc và ý cười trên mặt nháy mắt biến mất, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, đối mặt với Không Thanh, kinh sợ mà nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi, đại lão, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn.”
Không Thanh cũng không để ý, phất phất tay, trực tiếp đuổi người đi.
Thấy Không Thanh không một lời không hợp đã đại khai sát giới, Lý Vĩ Mậu trộm nhẹ thở phào, giơ tay lau mồ hôi mịn trên trán, tận chức tận trách tiếp tục dẫn đường cho Không Thanh.
“Đại lão, không biết ngài tới chợ đen dị năng giả, là muốn giao dịch gì?”
Nếu là những người khác, Lý Vĩ Mậu lúc này chắc chắn đã dùng cái miệng dày như tường thành của mình lưu loát thực hiện công tác đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng đối mặt với đại lão như Không Thanh, Lý Vĩ Mậu ở trước mặt cậu đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể kẹp chặt đuôi làm người, căn bản không dám bày mưu tính kế bất luận trò mèo tiêu tiền gì để lừa người ta.
“Tìm người.” Sau khi quyết định tới chợ đen dị năng giả, Không Thanh đã không tính giấu giếm mục đích của mình, dừng bước chân, nhìn Lý Vĩ Mậu, uy hiếp không tiếng động: “Tôi muốn biết, ở chợ đen dị năng giả của mấy người, tin tức của ai linh thông nhất? Và, tình báo của ai rộng nhất? Am hiểu tìm người nhất?”
“Đại lão, không phải là tôi lắm miệng, mèo khen mèo dài đuôi, nhưng ngài muốn tìm người, tới chợ đen dị năng giả chúng tôi, thật đúng là tới đúng chỗ rồi, dù là dị năng giả hay người thường, không ai chợ đen dị năng giả chúng tôi tìm không thấy, chỉ cần ngài có thể trả nổi giá tiền, dù người ngài muốn tìm có là tang thi đi chăng nữa, chúng tôi cũng có thể giúp ngài tìm ra.”
Nói đến đây, Lý Vĩ Mậu cố ý dừng một chút, thấy Không Thanh không nổi giận, lúc này mới gom đủ dũng khí, thử mở miệng dò hỏi: “Đại lão, không biết người ngài muốn tìm là?”
“Là em sinh đôi của tôi, một dị năng giả hệ hỏa cấp ba.”
Nghe Không Thanh nói xong, lông tơ cả người Lý Vĩ Mậu dựng đứng.
Đại lão không hổ là đại lão, không chỉ thực lực bản thân mình mạnh mẽ, anh em sinh đôi cũng là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, hai anh em này liên thủ với nhau, có lẽ sẽ trở thành vô địch trong đám dị năng giả vùng này.
Thật là vừa nghĩ đã cảm thấy khủng bố.
“Đại lão, dị năng hệ hỏa là dị năng hệ công kích tiêu chuẩn, chuyên sinh ra người mạnh, dị năng giả hệ hỏa cấp ba, tôi cũng may mắn gặp qua vài vị, không biết người đại lão muốn tìm là?”
“Cố Phi Bồng, có biết không?”
Không biết có phải ảo giác của Không Thanh hay không, cứ cảm thấy, sau khi Lý Vĩ Mậu nghe được cái tên Cố Phi Bồng này, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên vừa kì lạ vừa xấu hổ.
Không đợi Không Thanh cẩn thận dò hỏi, trong khoảnh khắc, một thanh dao kim loại nhỏ lớn bằng bàn tay đâm nghiêng tới từ góc chết tầm mắt, lực độ công kích này, nếu đâm trúng, Không Thanh có bất tử cũng sẽ bị trọng thương.
Cũng may Không Thanh vẫn luôn không thả lỏng cảnh giác, đã nhạy bén nhận ra nguy hiểm tới gần, giơ tay, một phiến khiên băng hơi mỏng xuất hiện trước mặt cậu, vừa lúc chặn lại dao kim loại đánh lén.
Nhân cơ hội này, Lý Vĩ Mậu nhanh chân trộm chạy về một phía, muốn mượn cơ hội sủi.
Đáng tiếc, Không Thanh cũng không có cho gã cơ hội chạy trốn.
Chân Lý Vĩ Mậu vừa mới bước một bước đã bị hai thanh băng đao bay đến trước mặt gã đâm xuyên qua hai mu bàn chân, bước chân cũng hoàn toàn bị đóng chặt, đau đến nỗi gã nhịn không được kêu thảm thiết thành tiếng.
Nhìn hai chân máu chảy không ngừng của mình, cùng với hai thanh đao băng lóe lên ánh sáng lạnh cắm nơi mu bàn chân, Lý Vĩ Mậu hậu tri hậu giác bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
“Tao khuyên mày, đừng trộm giở trò dưới mí mắt tao, nếu không, kế tiếp tao sẽ một kích đâm thủng đầu mày.”
Giọng điệu Không Thanh rất bình tĩnh, như chỉ đang nói vẩn vơ một việc nhỏ bình thường, nhưng Lý Vĩ Mậu từ những lời này nghe ra được sự uy hiếp nồng đậm, gã sợ tới mức tê dại da đầu, không nói rõ nên lời.
“Đại...... Đại lão...... Tôi tôi tôi......”
Không Thanh cũng không để ý tới Lý Vĩ Mậu, ngẩng đầu nhìn về phía vừa rồi ra tay đánh lén cậu, lạnh giọng nói: “Xuất hiện đi, chẳng lẽ các người muốn làm rùa đen rụt đầu mãi sao?”
Không Thanh vừa nói ra, một tiểu đội dị năng giả hùng hổ đã không nhanh không chậm đi ra, cầm đầu, đúng là một vị dị năng giả hệ kim đỉnh cấp ba.
Mà sau lưng vị dị năng giả hệ kim này, còn đi theo người không lâu trước đây bị Lý Vĩ Mậu nhắc nhở, bị Không Thanh tùy tay đuổi đi, Đại Tường.
Nhìn đến cái người tên Đại Tường này, Không Thanh nháy mắt phản ứng được, cậu đã bị Lý Vĩ Mậu và Đại Tường liên thủ tính kế.
Ngay dưới mí mắt của mình cũng dám lén lút mà giở trò, Lý Vĩ Mậu này, thật đúng là chết không đáng tiếc.
Thấy dị năng giả hệ kim cầm đầu, Lý Vĩ Mậu như cuối cùng cũng chờ được cọng rơm cứu mạng, sáng cả mắt, kích động buột miệng thốt lên: “Anh Hải, cứu tôi!”
Từ biểu hiện kích động như vậy của Lý Vĩ Mậu, Không Thanh cũng đoán được thân phận của vị dị năng giả hệ kim cấp ba này.
Người này, hẳn là chính người thành lập và giữ gìn trật tự của chợ đen dị năng giả mà Lương Cùng Phong nói, Uông Hải.
“Dị năng giả hệ thủy cấp bốn? Ghê gớm phết nhỉ, vốn còn tưởng dị năng giả hệ thủy đều là mấy món đồ để người ta chơi cho vui, không ngờ trong đám dị năng giả hệ thủy thế mà còn có thể nặn ra được cường giả bậc này, thật sự là làm người ta rất bất ngờ đất, nhưng mà tao thật sự rất tò mò, dị năng hệ thủy của mày lên tới cấp bốn kiểu gì?”
Uông Hải có thể từ đòn đánh của Không Thanh phán đoán được cấp bậc dị năng của Không Thanh, Không Thanh đương nhiên có thể làm được.
“Dị năng giả hệ kim cấp ba? À, cấp bậc dị năng của mày dừng ở cấp ba khá lâu ròi nhỉ? Muốn tao nói cho mày biết dị năng thăng cấp thế nào? Được thôi, chẳng qua, căn cứ trên nguyên tắc giao dịch công bằng công chính, mày nói cho tao biết trước, mày tính lấy gì để trao đổi?”
Không Thanh vừa thấy Uông Hải, đã phát hiện người này giống với Hoắc Đình Ân lúc trước, khi thăng cấp dị năng xuất hiện bình cảnh, muốn thăng cấp, chỉ có thể đánh vỡ bình cảnh trước.
Trong khi Uông Hải và Không Thanh đang thử nhau, Lý Vĩ Mậu vẫn chưa từ bỏ ý định lớn tiếng cầu cứu Uông Hải.
“Anh Hải, cứu tôi!”
Lý Vĩ Mậu vốn tưởng, gã phí tâm phí lực ám chỉ với Đại Tường, để Đại Tường truyền tin cho Uông Hải, luận công được thưởng, gã dù không có công lao cũng có khổ lao, nể tình gã trung thành và tận tâm như vậy, Uông Hải hẳn sẽ cứu gã một mạng mới phải, không ngờ trong mắt Uông Hải, gã chẳng qua chỉ là một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, căn bản không quan trọng gì.
Nghe được Lý Vĩ Mậu cầu cứu, Uông Hải không chỉ không thèm để ý, thậm chí còn bày vẻ mặt ghét bỏ nói một câu: “Phế vật vô dụng, thân là dị năng giả hệ lực lượng cấp ba, đến cả một dị năng giả hệ thủy cũng không đối phó được, thật là mất mặt tao.”
Lý Vĩ Mậu tủi thân trong lòng, nhưng giận lại không dám nói gì.
Chỉ cần là người có mắt đều có thể thấy, vị đại lão này cũng không phải là dị năng giả hệ thủy bình thường, mà là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, dù có mấy lần gã nhào vào cũng không đủ để một ngón tay của người ta niết, trông cậy vào gã ra tay bắt lấy đối phương, căn bản chính là người si nói mộng.
Đầu óc Lý Vĩ Mậu nhanh chóng vận hành, muốn lấy cho mình một cái cớ, tránh lúc xong việc lại bị anh Hải truy cứu trách nhiệm, nhưng trong lúc gã còn đang vắt đầu vắt óc, một thanh dao kim loại đã lấy tốc độ cực nhanh bay tới, một kích đâm xuyên qua trán gã.
“Anh Hải...... Tôi......”
Máu tươi chảy xuống giữa mày, Lý Vĩ Mậu chết không nhắm mắt mềm nhũn cả người, ngã xuống vũng máu, hoàn toàn mất đi hô hấp.
Tốc độ Uông Hải ra tay giết người tuy nhanh, nhưng nếu Không Thanh có tâm, cũng không phải không thể cứu Lý Vĩ Mậu một mạng.
Nhưng Không Thanh không phải thánh nhân lấy ơn báo oán, Lý Vĩ Mậu tính kế cậu trước, sau lại bị đại ca gã tín nhiệm giết chết, Không Thanh cảm thấy, gã Lý Vĩ Mậu này xem như gặp quả báo, cũng liền lười ra tay cứu giúp.
Giải quyết Lý Vĩ Mậu xong, Uông Hải lại quay đầu nhìn về phía Không Thanh, trong mắt tràn ngập mơ ước và tham lam.
“Dị năng giả hệ thủy ít ỏi, dị năng giả hệ thủy cấp bốn lại càng như lông phượng sừng lân, căn cứ vài lòng ái tài, tao cho mày một cơ hội, nếu mày đồng ý đầu quân cho tao, sau này ngoan ngoãn làm việc cho tao, tao sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho mày một mạng.”
Không Thanh nghe vậy, nhướng mày, không chút nghĩ ngợi đã hỏi ngược: “Nếu tao không đồng ý thì?”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách tao không khách khí.”
Uông Hải cười lạnh lùng, giơ tay nói với thủ hạ của mình: “Lên cho tao, bắt lấy dị năng giả hệ thủy cấp bốn này, tao thưởng nóng.”
Rất hiển nhiên, Uông Hải đánh chủ ý lên việc xa luân chiến (*), để nhóm thủ hạ của mình lên trước, tiêu hao thể lực và dị năng của Không Thanh, chờ thể lực của Không Thanh không còn chống nổi, dị năng khó có thể hồi phục thời điểm, gã ta lại ra tay, bắt được Không Thanh trong một lần.
(*)”xa luân chiến” là hai cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.
Vì thế, Uông Hải thậm chí dẫn ra toàn bộ dị năng giả thủ hạ của mình, tổng cộng không dưới một trăm người.
Nhiều dị năng giả như vậy, dù có hao tổn cũng có thể làm Không Thanh hao chết.
Không Thanh nhìn thấu dụng ý hiểm ác của Uông Hải, đương nhiên sẽ không mắc mưu, vừa ứng phó những dị năng giả cấp một hoặc cấp hai liều mạng với cậu, vừa tìm cơ hội, vừa đánh vừa lui.
Không phải Không Thanh không muốn bắt giặc bắt vua trước, trực tiếp giết chết Uông Hải, mà bản thân Uông Hải là dị năng giả hệ kim đỉnh cấp ba, sức chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa, bên người gã, còn có không ít dị năng giả cấp ba thực lực không yếu, Không Thanh muốn giết chết gã ta, cũng không dễ dàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Không Thanh vẫn quyết định tránh trước một chút.
Liên tiếp giết chết hai ba mươi dị năng giả cấp một hoặc cấp hai, Không Thanh nhờ vào việc ra tay sát phạt quyết đoán, hoàn toàn kinh sợ những dị năng giả bị Uông Hải vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nhân cơ hội này, Không Thanh tùy tiện chọn một tuyến đường chạy trốn, dùng tuyệt kỹ độc môn của mình, lấy tốc độ cực nhanh chạy thoát vô tung vô ảnh.
“Đuổi cho tao!” Mắt thấy vịt đến miệng sắp bay, Uông Hải tức giận dậm chân, thẹn quá hóa giận ra lệnh cho thủ hạ của mình: “Có phải đào ba thước đất cũng đào cho ra người cho tao!”
_______________________________
Editor có lời muốn nói: Cái chương này tui edit lụi hơi nhiều ;-;
Suốt dọc đường đi tới Không Thanh đều không thả lỏng cảnh giác, cậu cũng chú ý tới, thân phận của Lý Vĩ Mậu dường như xác thật không bình thường, bởi vì phần lớn dị năng giả lui tới có vẻ như đều biết gã.
Nhóm dị năng giả thực lực không mạnh khi nhìn thấy Lý Vĩ Mậu đều sẽ không tự giác dừng bước chân, quy củ chủ động chào hỏi gã, lúc này, Lý Vĩ Mậu thông thường đều xụ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đã chào hỏi.
Thậm chí, nhóm dị năng giả thực lực không tồi nhìn thấy Lý Vĩ Mậu cũng sẽ cười trêu chọc gã: “Ấy, anh Lý, anh lại tìm được dị năng giả hệ thủy đâu ra đấy? Lớn lên da thịt non mịn, còn đẹp khiếp.”
Nghe xong lời nói không có ý tốt như vậy, Lý Vĩ Mậu bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp đầu, sợ vị đại lão bên cạnh mình này vừa không vui, lại lần nữa đông cứng gã thành khối băng hình người.
“Đại Tường, tao thấy mày chắc ngủ ngu người rồi đấy, đầu óc giờ vẫn còn chưa đủ tỉnh táo, vị đại lão này cũng không giống dị năng giả hệ thủy bình thường, dù cả tao với mày hợp lực cũng chẳng đủ để một ngón tay của người ta ấn, tao nhắc mày một câu, mày tốt nhất quản cho tốt của miệng thối kia của mày đi, muốn tìm chết thì đừng có kéo tao theo.”
Lý Vĩ Mậu vừa vội vã phủi sạch quan hệ cùng Đại Tường, vừa không ngừng đưa mắt ra hiệu với Đại Tường.
Đại Tường thấy thế, lập tức ý thức được tình huống không ổn, vẻ trêu chọc và ý cười trên mặt nháy mắt biến mất, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, đối mặt với Không Thanh, kinh sợ mà nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi, đại lão, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn.”
Không Thanh cũng không để ý, phất phất tay, trực tiếp đuổi người đi.
Thấy Không Thanh không một lời không hợp đã đại khai sát giới, Lý Vĩ Mậu trộm nhẹ thở phào, giơ tay lau mồ hôi mịn trên trán, tận chức tận trách tiếp tục dẫn đường cho Không Thanh.
“Đại lão, không biết ngài tới chợ đen dị năng giả, là muốn giao dịch gì?”
Nếu là những người khác, Lý Vĩ Mậu lúc này chắc chắn đã dùng cái miệng dày như tường thành của mình lưu loát thực hiện công tác đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng đối mặt với đại lão như Không Thanh, Lý Vĩ Mậu ở trước mặt cậu đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể kẹp chặt đuôi làm người, căn bản không dám bày mưu tính kế bất luận trò mèo tiêu tiền gì để lừa người ta.
“Tìm người.” Sau khi quyết định tới chợ đen dị năng giả, Không Thanh đã không tính giấu giếm mục đích của mình, dừng bước chân, nhìn Lý Vĩ Mậu, uy hiếp không tiếng động: “Tôi muốn biết, ở chợ đen dị năng giả của mấy người, tin tức của ai linh thông nhất? Và, tình báo của ai rộng nhất? Am hiểu tìm người nhất?”
“Đại lão, không phải là tôi lắm miệng, mèo khen mèo dài đuôi, nhưng ngài muốn tìm người, tới chợ đen dị năng giả chúng tôi, thật đúng là tới đúng chỗ rồi, dù là dị năng giả hay người thường, không ai chợ đen dị năng giả chúng tôi tìm không thấy, chỉ cần ngài có thể trả nổi giá tiền, dù người ngài muốn tìm có là tang thi đi chăng nữa, chúng tôi cũng có thể giúp ngài tìm ra.”
Nói đến đây, Lý Vĩ Mậu cố ý dừng một chút, thấy Không Thanh không nổi giận, lúc này mới gom đủ dũng khí, thử mở miệng dò hỏi: “Đại lão, không biết người ngài muốn tìm là?”
“Là em sinh đôi của tôi, một dị năng giả hệ hỏa cấp ba.”
Nghe Không Thanh nói xong, lông tơ cả người Lý Vĩ Mậu dựng đứng.
Đại lão không hổ là đại lão, không chỉ thực lực bản thân mình mạnh mẽ, anh em sinh đôi cũng là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, hai anh em này liên thủ với nhau, có lẽ sẽ trở thành vô địch trong đám dị năng giả vùng này.
Thật là vừa nghĩ đã cảm thấy khủng bố.
“Đại lão, dị năng hệ hỏa là dị năng hệ công kích tiêu chuẩn, chuyên sinh ra người mạnh, dị năng giả hệ hỏa cấp ba, tôi cũng may mắn gặp qua vài vị, không biết người đại lão muốn tìm là?”
“Cố Phi Bồng, có biết không?”
Không biết có phải ảo giác của Không Thanh hay không, cứ cảm thấy, sau khi Lý Vĩ Mậu nghe được cái tên Cố Phi Bồng này, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên vừa kì lạ vừa xấu hổ.
Không đợi Không Thanh cẩn thận dò hỏi, trong khoảnh khắc, một thanh dao kim loại nhỏ lớn bằng bàn tay đâm nghiêng tới từ góc chết tầm mắt, lực độ công kích này, nếu đâm trúng, Không Thanh có bất tử cũng sẽ bị trọng thương.
Cũng may Không Thanh vẫn luôn không thả lỏng cảnh giác, đã nhạy bén nhận ra nguy hiểm tới gần, giơ tay, một phiến khiên băng hơi mỏng xuất hiện trước mặt cậu, vừa lúc chặn lại dao kim loại đánh lén.
Nhân cơ hội này, Lý Vĩ Mậu nhanh chân trộm chạy về một phía, muốn mượn cơ hội sủi.
Đáng tiếc, Không Thanh cũng không có cho gã cơ hội chạy trốn.
Chân Lý Vĩ Mậu vừa mới bước một bước đã bị hai thanh băng đao bay đến trước mặt gã đâm xuyên qua hai mu bàn chân, bước chân cũng hoàn toàn bị đóng chặt, đau đến nỗi gã nhịn không được kêu thảm thiết thành tiếng.
Nhìn hai chân máu chảy không ngừng của mình, cùng với hai thanh đao băng lóe lên ánh sáng lạnh cắm nơi mu bàn chân, Lý Vĩ Mậu hậu tri hậu giác bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
“Tao khuyên mày, đừng trộm giở trò dưới mí mắt tao, nếu không, kế tiếp tao sẽ một kích đâm thủng đầu mày.”
Giọng điệu Không Thanh rất bình tĩnh, như chỉ đang nói vẩn vơ một việc nhỏ bình thường, nhưng Lý Vĩ Mậu từ những lời này nghe ra được sự uy hiếp nồng đậm, gã sợ tới mức tê dại da đầu, không nói rõ nên lời.
“Đại...... Đại lão...... Tôi tôi tôi......”
Không Thanh cũng không để ý tới Lý Vĩ Mậu, ngẩng đầu nhìn về phía vừa rồi ra tay đánh lén cậu, lạnh giọng nói: “Xuất hiện đi, chẳng lẽ các người muốn làm rùa đen rụt đầu mãi sao?”
Không Thanh vừa nói ra, một tiểu đội dị năng giả hùng hổ đã không nhanh không chậm đi ra, cầm đầu, đúng là một vị dị năng giả hệ kim đỉnh cấp ba.
Mà sau lưng vị dị năng giả hệ kim này, còn đi theo người không lâu trước đây bị Lý Vĩ Mậu nhắc nhở, bị Không Thanh tùy tay đuổi đi, Đại Tường.
Nhìn đến cái người tên Đại Tường này, Không Thanh nháy mắt phản ứng được, cậu đã bị Lý Vĩ Mậu và Đại Tường liên thủ tính kế.
Ngay dưới mí mắt của mình cũng dám lén lút mà giở trò, Lý Vĩ Mậu này, thật đúng là chết không đáng tiếc.
Thấy dị năng giả hệ kim cầm đầu, Lý Vĩ Mậu như cuối cùng cũng chờ được cọng rơm cứu mạng, sáng cả mắt, kích động buột miệng thốt lên: “Anh Hải, cứu tôi!”
Từ biểu hiện kích động như vậy của Lý Vĩ Mậu, Không Thanh cũng đoán được thân phận của vị dị năng giả hệ kim cấp ba này.
Người này, hẳn là chính người thành lập và giữ gìn trật tự của chợ đen dị năng giả mà Lương Cùng Phong nói, Uông Hải.
“Dị năng giả hệ thủy cấp bốn? Ghê gớm phết nhỉ, vốn còn tưởng dị năng giả hệ thủy đều là mấy món đồ để người ta chơi cho vui, không ngờ trong đám dị năng giả hệ thủy thế mà còn có thể nặn ra được cường giả bậc này, thật sự là làm người ta rất bất ngờ đất, nhưng mà tao thật sự rất tò mò, dị năng hệ thủy của mày lên tới cấp bốn kiểu gì?”
Uông Hải có thể từ đòn đánh của Không Thanh phán đoán được cấp bậc dị năng của Không Thanh, Không Thanh đương nhiên có thể làm được.
“Dị năng giả hệ kim cấp ba? À, cấp bậc dị năng của mày dừng ở cấp ba khá lâu ròi nhỉ? Muốn tao nói cho mày biết dị năng thăng cấp thế nào? Được thôi, chẳng qua, căn cứ trên nguyên tắc giao dịch công bằng công chính, mày nói cho tao biết trước, mày tính lấy gì để trao đổi?”
Không Thanh vừa thấy Uông Hải, đã phát hiện người này giống với Hoắc Đình Ân lúc trước, khi thăng cấp dị năng xuất hiện bình cảnh, muốn thăng cấp, chỉ có thể đánh vỡ bình cảnh trước.
Trong khi Uông Hải và Không Thanh đang thử nhau, Lý Vĩ Mậu vẫn chưa từ bỏ ý định lớn tiếng cầu cứu Uông Hải.
“Anh Hải, cứu tôi!”
Lý Vĩ Mậu vốn tưởng, gã phí tâm phí lực ám chỉ với Đại Tường, để Đại Tường truyền tin cho Uông Hải, luận công được thưởng, gã dù không có công lao cũng có khổ lao, nể tình gã trung thành và tận tâm như vậy, Uông Hải hẳn sẽ cứu gã một mạng mới phải, không ngờ trong mắt Uông Hải, gã chẳng qua chỉ là một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, căn bản không quan trọng gì.
Nghe được Lý Vĩ Mậu cầu cứu, Uông Hải không chỉ không thèm để ý, thậm chí còn bày vẻ mặt ghét bỏ nói một câu: “Phế vật vô dụng, thân là dị năng giả hệ lực lượng cấp ba, đến cả một dị năng giả hệ thủy cũng không đối phó được, thật là mất mặt tao.”
Lý Vĩ Mậu tủi thân trong lòng, nhưng giận lại không dám nói gì.
Chỉ cần là người có mắt đều có thể thấy, vị đại lão này cũng không phải là dị năng giả hệ thủy bình thường, mà là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, dù có mấy lần gã nhào vào cũng không đủ để một ngón tay của người ta niết, trông cậy vào gã ra tay bắt lấy đối phương, căn bản chính là người si nói mộng.
Đầu óc Lý Vĩ Mậu nhanh chóng vận hành, muốn lấy cho mình một cái cớ, tránh lúc xong việc lại bị anh Hải truy cứu trách nhiệm, nhưng trong lúc gã còn đang vắt đầu vắt óc, một thanh dao kim loại đã lấy tốc độ cực nhanh bay tới, một kích đâm xuyên qua trán gã.
“Anh Hải...... Tôi......”
Máu tươi chảy xuống giữa mày, Lý Vĩ Mậu chết không nhắm mắt mềm nhũn cả người, ngã xuống vũng máu, hoàn toàn mất đi hô hấp.
Tốc độ Uông Hải ra tay giết người tuy nhanh, nhưng nếu Không Thanh có tâm, cũng không phải không thể cứu Lý Vĩ Mậu một mạng.
Nhưng Không Thanh không phải thánh nhân lấy ơn báo oán, Lý Vĩ Mậu tính kế cậu trước, sau lại bị đại ca gã tín nhiệm giết chết, Không Thanh cảm thấy, gã Lý Vĩ Mậu này xem như gặp quả báo, cũng liền lười ra tay cứu giúp.
Giải quyết Lý Vĩ Mậu xong, Uông Hải lại quay đầu nhìn về phía Không Thanh, trong mắt tràn ngập mơ ước và tham lam.
“Dị năng giả hệ thủy ít ỏi, dị năng giả hệ thủy cấp bốn lại càng như lông phượng sừng lân, căn cứ vài lòng ái tài, tao cho mày một cơ hội, nếu mày đồng ý đầu quân cho tao, sau này ngoan ngoãn làm việc cho tao, tao sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho mày một mạng.”
Không Thanh nghe vậy, nhướng mày, không chút nghĩ ngợi đã hỏi ngược: “Nếu tao không đồng ý thì?”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách tao không khách khí.”
Uông Hải cười lạnh lùng, giơ tay nói với thủ hạ của mình: “Lên cho tao, bắt lấy dị năng giả hệ thủy cấp bốn này, tao thưởng nóng.”
Rất hiển nhiên, Uông Hải đánh chủ ý lên việc xa luân chiến (*), để nhóm thủ hạ của mình lên trước, tiêu hao thể lực và dị năng của Không Thanh, chờ thể lực của Không Thanh không còn chống nổi, dị năng khó có thể hồi phục thời điểm, gã ta lại ra tay, bắt được Không Thanh trong một lần.
(*)”xa luân chiến” là hai cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.
Vì thế, Uông Hải thậm chí dẫn ra toàn bộ dị năng giả thủ hạ của mình, tổng cộng không dưới một trăm người.
Nhiều dị năng giả như vậy, dù có hao tổn cũng có thể làm Không Thanh hao chết.
Không Thanh nhìn thấu dụng ý hiểm ác của Uông Hải, đương nhiên sẽ không mắc mưu, vừa ứng phó những dị năng giả cấp một hoặc cấp hai liều mạng với cậu, vừa tìm cơ hội, vừa đánh vừa lui.
Không phải Không Thanh không muốn bắt giặc bắt vua trước, trực tiếp giết chết Uông Hải, mà bản thân Uông Hải là dị năng giả hệ kim đỉnh cấp ba, sức chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa, bên người gã, còn có không ít dị năng giả cấp ba thực lực không yếu, Không Thanh muốn giết chết gã ta, cũng không dễ dàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Không Thanh vẫn quyết định tránh trước một chút.
Liên tiếp giết chết hai ba mươi dị năng giả cấp một hoặc cấp hai, Không Thanh nhờ vào việc ra tay sát phạt quyết đoán, hoàn toàn kinh sợ những dị năng giả bị Uông Hải vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nhân cơ hội này, Không Thanh tùy tiện chọn một tuyến đường chạy trốn, dùng tuyệt kỹ độc môn của mình, lấy tốc độ cực nhanh chạy thoát vô tung vô ảnh.
“Đuổi cho tao!” Mắt thấy vịt đến miệng sắp bay, Uông Hải tức giận dậm chân, thẹn quá hóa giận ra lệnh cho thủ hạ của mình: “Có phải đào ba thước đất cũng đào cho ra người cho tao!”
_______________________________
Editor có lời muốn nói: Cái chương này tui edit lụi hơi nhiều ;-;
/119
|