Thịnh Tây Chúc nghe đến quen mấy lời "Viên đạn bọc đường" này, lơ đi thôi.
Khúc Kỳ lại hỏi: "Ta đến phòng ăn lấy cơm, ngươi đi không?"
Thịnh Tây Chúc rốt cục ngoái nhìn nhìn nàng một cái:
"Ngươi đã Kim Đan, vì sao không Tích Cốc?"
Người tu hành nếu ăn quá nhiều đồ ăn, thì sẽ tăng trưởng phàm xương, ứ kết uế khí. Bởi vậy, đa số người đến Trúc Cơ hậu kỳ sẽ chọn chọn Tích Cốc, để tránh chịu đói, đoạn tuyệt bụng dục.
Khúc Kỳ có nghĩ qua vấn đề này, nhưng tưởng tượng về sau đâu thể thử các loại mỹ thực trời nam biển bắc, bỗng nhiên lắc đầu.
Nàng chững chạc đàng hoàng nói:
"Trên đời này như vậy nhiều đồ tốt chưa ăn qua, tích cốc rồi rất đáng tiếc á."
Thịnh Tây Chúc nghe vậy cúi đầu đỡ trán, chợt quanh thân hóa sương mù. Sương mù tán đi, trên giường hiện mèo đen ngồi nghiêm chỉnh. Mèo đen nhẹ nhàng nhảy tới trên vai của nàng, cất hai cái móng nhỏ ngồi xổm ngồi xuống.
"Ngươi muốn cùng ta đi?" Khúc Kỳ nhìn xem mèo đen trên bờ vai mười phần cao lãnh, đưa tay sờ soạng một chút rồi cái cằm, ra vẻ bất đắc dĩ,
"Ngươi thật ra không có cách nào xa ta, đúng không mèo nhỏ dính người nha ~ "
Mèo đen nhịn hết nỗi duỗi ra móng nhọn, cào trên mặt nàng cái
—— "Ai nha!"
Khúc Kỳ cảm giác trên mặt xót rồi, cầu xin tha thứ nói,
"Được rồi, tiểu tổ tông! Ta không nói, không nói."
Mèo đen thu hồi móng vuốt, đầu nhỏ ngẩng lên đầy cao ngạo, cái đuôi nhỏ dài một trái một phải lay động. Khúc Kỳ đưa tay sờ gương mặt, còn tốt không có chảy máu.
Nàng nhỏ giọng bức xúc: "Mèo hư."
Suốt ngày chỉ biết hung dữ, còn vứt bỏ nàng thoại bản.
Mèo đen tai thính giật giật, nhẹ nhàng liếc mắt, nàng ta vội vàng im lặng, giả ngơ không chuyện phát sinh. Bị mèo nhà mình cào một chút thì có thể làm gì được chứ, chịu đựng qua đi, còn cách nào khác
Cầm theo đồ ăn được gói thơm phức, Khúc Kỳ ra khỏi phòng ăn, bỗng nhiên có giọng nói gọi lại: "Khúc sư muội!"
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy người xấp xỉ tuổi mình, nữ hài thân mang đồng phục Vấn Kiếm tông đi tới. Gương mặt trắng nõn tú lệ, sóng mắt như nước, tư thế mười phần ưu nhã, nhìn ra một khí chất mỹ nhân ôn nhu.
Nữ hài ôn nhu cùng nàng đáp lời: "Thật là khéo, Khúc sư muội cũng tới đây ăn cơm."
Khúc Kỳ đối bộ dáng của nàng chút ấn tượng, sáng sớm ở đám người trước bàn Tô Phù Vãn nịnh nọt lấy lòng, có cô gái này. Lúc ấy, nàng nghe thấy Tô Phù Vãn gọi nàng ta "Nhị sư tỷ".
Tô Phù Vãn xưng hộ như vậy, chỉ có một người —— nhị đồ đệ chưởng môn, Hạ Chi Dao. Hạ Chi Dao ở trong nguyên thư, xem như loại nhân vật công lược.
Thanh mai trúc mã cùng nữ chủ lớn lên, từ nhỏ đã đem lòng yêu sâu đậm nữ chủ. Mỗi khi Tô Phù Vãn gặp nguy, nàng đều hận không thể vì nữ chủ xông pha khói lửa, móc ra trái tim mình.
Đáng tiếc, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bên người nữ chủ, càng ngày càng nhiều người vây quanh, mà bản thân thì lâm vào giới không tới đắng chát đơn phương yêu mến bên trong.
Nguyên thư bên trong, Hạ Chi Dao cùng nguyên chủ quan hệ bình thường, bởi vì nàng tính cách lạnh nhạt, cho nên không giống người khác căm hận nguyên chủ sở tác sở vi, nhưng cũng không có lý do sẽ không tiếp cận nguyên chủ.
Loại nhân vật này không cần công lược, nhân khí đồng dạng đều không cao, Hạ Chi Dao bề ngoài thể hiện dịu dàng ôn nhu không có gì nổi bật, rất nhanh liền bị người đọc lãng quên.
Cho đến một lần ngoài ý muốn, Hạ Chi Dao thay nữ chủ người trong lòng đỡ một kích trí mạng của phản diện! Trước khi chết, nàng chưa kịp đem tâm ý nói cho Tô Phù Vãn, liền trong ngực Tô Phù Vãn qua đời.
Khúc Kỳ nhìn thấy nàng, trong suy nghĩ liền tự động phát ra nhạc nền:
"Rõ ràng là điện ảnh ba người, ta thủy chung không thể hữu tính danh..."
Quá thảm đi! Nàng không nhìn nổi chuyện tình này!
Khúc Kỳ nhìn xem Hạ Chi Doanh, ánh mắt ba phần đồng tình, trìu mến bốn phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hạ Chi Dao đắm chìm trong trong ánh mắt của nàng, toàn thân không khỏi run lên: "Khúc sư muội?"
Khúc Kỳ thâm trầm nói: "Thật là khéo a, Hạ sư tỷ."
Hạ Chi Dao nhàn nhạt cười một chút, như gió xuân hiu hiu: "Khúc sư muội không ngại, chúng ta có thể ngồi ăn chung." Khúc Kỳ nhẹ nhàng thở dài, một nữ nhân quá tốt bụng, vì Tô Phù Vãn loại nữ chính kia muốn chết muốn sống, đáng giá không? Không hề đáng giá!
Hạ Chi Dao không khỏi lui lại mấy bước, lo sợ nói:
"Khúc sư muội, muội sao vậy... Dùng ánh mắt quái gì kỳ quái nhìn ta?"
Mèo đen lơ đãng quay đầu liếc Khúc Kỳ, cái đuôi quấn lấy nữ hài mảnh khảnh trên cổ.
Khúc Kỳ ai nha một tiếng, một lời thương tiếc chi tình lập tức bị quên đi, đưa tay đè lại con mèo trên bờ vai, mặt không cảm giác:
"Lại sao thế meo meo?"
Nàng ôm mèo đen xuống đến, hai tay nâng nách mèo lên, đu một lên một xuống lên xuống: "Nâng bảo bối lên cao haha!"
Mèo đen: "..." Này là đang dỗ tiểu hài ba tuổi sao?
Hạ Chi Dao nhìn mèo đen trong tay nàng, che miệng nha một tiếng:
"Đây là linh sủng ngươi dưỡng sao?"
Khúc Kỳ một bên nghiêm túc vuốt lông mèo, thuận miệng nói:
"Đúng vậy"
"Thật đáng yêu."
Thấy Khúc Kỳ không còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, Hạ Chi Dao nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận chu đáo ngắm mèo đen, ánh mắt lóe lên:
"Ta thấy trên thân linh sủng nhiều ít cũng có kết ấn, trên người nó hình như không có nhỉ"
Rất nhiều tu sĩ sẽ thu phục Linh thú coi như linh sủng của mình, nhưng nhất định phải là song phương đều cam tâm tình nguyện, mới có thể kết khế.
Kết khế về sau, trên thân linh sủng liền sẽ thêm ra kết khế ấn ký, lấy tuyên thệ đã có chủ nhân.
Khúc Kỳ: "Chúng ta không tính kết khế."
Mèo đen đối với nàng mà nói, nếu nói là thú cưng, không bằng nói nó là bằng hữu quan trọng. Đây là nàng tự xuyên thư về sau, một đường từ đầu đến cuối tiểu động vật bồi bạn bên người nàng, ý nghĩa quan trọng.
Nàng cảm thấy nghi thức kết khế, ít nhiều hàm ý thân phận không ngang nhau. Mặc dù tu vi chủ nhân tăng lên, linh sủng cũng có thể được tăng thêm, nhưng nếu là chủ nhân qua đời, linh sủng theo đó tan thành mây khói. Mà linh sủng chết rồi, chủ nhân ngược lại vẫn sống.
Nàng không muốn lúc bản thân xảy ra ngoài ý muốn, ép mèo đen cùng theo chôn cùng. Mèo đen nghe vậy, lỗ tai nhọn rung động chút.
Hạ Chi Dao kinh ngạc: "Ngược lại chuyện hiếm thấy."
Nàng nhìn cái đuôi nhỏ con mèo đen kia cuối cùng dựng thẳng lên, đầu ngón tay hơi ngứa, nhịn không được nói: "Ta có thể sờ sờ nó không?"
Khúc Kỳ nhìn ánh mắt nàng tràn đầy khao khát, gật đầu đã hiểu:
Quả nhiên, trên thế giới không ai có thể từ chối mèo nhỏ đáng yêu!
Nàng hào phóng nói: "Nếu như nó đồng ý, ngươi có thể sờ."
Hạ Chi Dao khẩn trương mấp máy môi, chậm rãi duỗi ra ngo ngoe muốn động tay, ngón tay sắp chạm phải mèo đen —— Từ đầu đến cuối mèo đen an tĩnh bỗng nhiên lông lá dựng đứng, hướng nàng nhe răng: "Khè!"
Hạ Chi Dao lập tức rút tay về, trợn mắt lên.
Khúc Kỳ ôm chặt con mèo trong ngực, ra vẻ tiếc nuối:
"Ai nha, ngượng ngùng a, nó bình thường rất hung dữ, chỉ thân cận ta."
Nói xong, nàng sờ sờ đầu mèo, giả mù sa mưa thở dài.
Hạ Chi Dao nhìn Khúc Kỳ mặt vui vẻ vuốt mèo ấn, không nói gì nói:
"... Vậy các ngươi cảm tình thật tốt"
Khúc Kỳ mười phần kiêu ngạo: "Đúng vậy."
Mèo chủ tử chỉ cho mình nàng vuốt, rõ ràng trong lòng nó có nàng!
Hạ Chi Dao hòa khí cười cười, nói: "Tin tức quả nhiên không sai, Khúc sư muội xác thực thay đổi rất nhiều, so ngày xưa càng hoạt bát sáng sủa, ta cũng sắp nhận không ra."
Vòng tin tức? Nguyên thư tựa hồ có nhắc tới, đây là công cụ truyền tin đám tu tiên giả bình thường trao đổi.
Nghĩ lại chiến tích của nguyên chủ, phụ trách lau dọn - Khúc Kỳ lộ vẻ thương cảm: "Ta trước kia không còn cách nào, hiện tại ta muốn làm người tốt..."
"... Khúc sư muội thật sự là càng thêm tinh quái." Hạ Chi Dao thần sắc ôn hòa, lại hỏi, "Ngươi không tính ở ăn ở đây à?"
"Không, ta định mang về phòng."
Hạ Chi Dao: "Vậy ta không quấy rầy, Khúc sư muội tái kiến."
Khúc Kỳ đối với nàng ấn tượng còn rất hảo, phất phất tay:
"Hạ sư tỷ ăn ngon miệng!"
Hạ Chi Dao gật đầu, quay người rời đi, bóng lưng thướt tha.
Một người một mèo nhìn nàng đi xa, Khúc Kỳ không hiểu sao thở dài một tiếng:
"Từ xưa ngựa tre đánh bất quá trên trời rơi xuống..."
Mèo đen: "Meo?" Nó càng ngày không hiểu ngôn ngữ của người này.
Khúc Kỳ đưa tay vuốt vuốt cằm nó: "Chúng ta cũng về nhà đi."
Mèo đen: "Meo ô."
Nó nhíu lông mày. Mới vừa rồi, từ trên thân nữ tử kia, cảm nhận rất rõ tâm tình tiêu cực. Căm hận cùng thống khổ tích tụ giống như mưa to cuồn cuộn, liên miên bất tận, gọi người ngạt thở.
... Rốt cuộc là kinh lịch qua chuyện như thế nào, mới có thể có hận ý sâu như vậy?
Một người một mèo trở lại phòng, ăn xong cơm tối.
Sau khi tắm, Khúc Kỳ bởi vì bị tước đoạt quyền lợi xem kịch sách, chỉ có thể làm chuyện khác. Nàng từ trong nhẫn chứa đồ móc ra một cái ngọc bội hình dạng con mắt điêu khắc ở giữ, thử hướng bên trong rót vào một điểm thần thức.
Ngay sau đó, Khúc Kỳ liền nhìn thấy Sâm La Vạn Tượng, ngân hà ngôi sao ở trong đầu của nàng hiện ra, kinh lạc từ bốn phương tám hướng hội tụ một chỗ, đúc thành một vòng chữ dày đặc.
Đây chính là "Tin tức võng", ngàn vạn thần thức tu sĩ hội tụ nơi đây, vô luận khoảng cách bao xa, bọn họ đều có thể thông qua tin tức võng tiến hành giao lưu.
Trong tam giới có công việc trọng đại cũng sẽ ở chỗ này tuyên bố. Chỉ thấy tin tức võng chính giữa đầu bảng, một viết " chân tướng linh mạch cạn kiệt ", đằng sau đi theo từ màu đỏ "Nóng", chứng minh lượng đọc rất lớn.
Nàng nhìn qua, phần lớn đều là suy đoán không đầu không đuôi. Có người nói linh mạch suy kiệt là Ma tộc giở trò quỷ, có người nói Yểm muốn giáng sinh tại thế, tai họa Nhân giới... Đủ loại các dạng ngôn luận phân vân, lòng người bàng hoàng.
Khúc Kỳ lui ra ngoài, ở mạng lưới thiên hình vạn trạng mạch lạc bên trong tìm kiếm, rốt cuộc tìm được mạng lưới kênh Vấn Kiếm tông.
Nàng đi vào, chỉ thấy đinh một tiếng, một nhóm chữ lớn màu đỏ nhảy ra —— "Căn cứ pháp quy quy định tương quan, quyền hạn viếng thăm ngươi đã bị cấm, nhiều tin tức chi tiết hơn xin liên lạc tin tức võng nhân viên quản lý."
Khúc Kỳ: "?"
Nàng rời khỏi viếng thăm, trông thấy bên trong thần trí của mình internet nhiều cái nhắc nhở:
"Bởi vì tuyên bố tin tức không thật, lừa gạt bắt chẹt đệ tử đồng môn, ngài đã bị Vấn Kiếm tông kéo vào sổ đen, phong cấm thời gian năm 999. Mời ghi nhớ, tin tức võng không phải là ngoài vòng pháp luật chi địa!"
Gặp thảm phong tước hiệu ngoài vòng pháp luật chi đồ Khúc Kỳ: "......"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào nói tiểu bánh bích quy không hăng hái! Chơi "Mèo" cũng có thể có rất nhiều cách chơi đi (điên cuồng ám chỉ jpg)
Đúng rồi mọi người trong nhà, ta dự định thứ tư nhập v a, cùng ngày rơi xuống vạn chữ chương tiết!
Cảm tạ sự ủng hộ của mọi người ~
- ------------------
Bận job quá, hẹn 3 tuần nữa gặp mọi người
Khúc Kỳ lại hỏi: "Ta đến phòng ăn lấy cơm, ngươi đi không?"
Thịnh Tây Chúc rốt cục ngoái nhìn nhìn nàng một cái:
"Ngươi đã Kim Đan, vì sao không Tích Cốc?"
Người tu hành nếu ăn quá nhiều đồ ăn, thì sẽ tăng trưởng phàm xương, ứ kết uế khí. Bởi vậy, đa số người đến Trúc Cơ hậu kỳ sẽ chọn chọn Tích Cốc, để tránh chịu đói, đoạn tuyệt bụng dục.
Khúc Kỳ có nghĩ qua vấn đề này, nhưng tưởng tượng về sau đâu thể thử các loại mỹ thực trời nam biển bắc, bỗng nhiên lắc đầu.
Nàng chững chạc đàng hoàng nói:
"Trên đời này như vậy nhiều đồ tốt chưa ăn qua, tích cốc rồi rất đáng tiếc á."
Thịnh Tây Chúc nghe vậy cúi đầu đỡ trán, chợt quanh thân hóa sương mù. Sương mù tán đi, trên giường hiện mèo đen ngồi nghiêm chỉnh. Mèo đen nhẹ nhàng nhảy tới trên vai của nàng, cất hai cái móng nhỏ ngồi xổm ngồi xuống.
"Ngươi muốn cùng ta đi?" Khúc Kỳ nhìn xem mèo đen trên bờ vai mười phần cao lãnh, đưa tay sờ soạng một chút rồi cái cằm, ra vẻ bất đắc dĩ,
"Ngươi thật ra không có cách nào xa ta, đúng không mèo nhỏ dính người nha ~ "
Mèo đen nhịn hết nỗi duỗi ra móng nhọn, cào trên mặt nàng cái
—— "Ai nha!"
Khúc Kỳ cảm giác trên mặt xót rồi, cầu xin tha thứ nói,
"Được rồi, tiểu tổ tông! Ta không nói, không nói."
Mèo đen thu hồi móng vuốt, đầu nhỏ ngẩng lên đầy cao ngạo, cái đuôi nhỏ dài một trái một phải lay động. Khúc Kỳ đưa tay sờ gương mặt, còn tốt không có chảy máu.
Nàng nhỏ giọng bức xúc: "Mèo hư."
Suốt ngày chỉ biết hung dữ, còn vứt bỏ nàng thoại bản.
Mèo đen tai thính giật giật, nhẹ nhàng liếc mắt, nàng ta vội vàng im lặng, giả ngơ không chuyện phát sinh. Bị mèo nhà mình cào một chút thì có thể làm gì được chứ, chịu đựng qua đi, còn cách nào khác
Cầm theo đồ ăn được gói thơm phức, Khúc Kỳ ra khỏi phòng ăn, bỗng nhiên có giọng nói gọi lại: "Khúc sư muội!"
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy người xấp xỉ tuổi mình, nữ hài thân mang đồng phục Vấn Kiếm tông đi tới. Gương mặt trắng nõn tú lệ, sóng mắt như nước, tư thế mười phần ưu nhã, nhìn ra một khí chất mỹ nhân ôn nhu.
Nữ hài ôn nhu cùng nàng đáp lời: "Thật là khéo, Khúc sư muội cũng tới đây ăn cơm."
Khúc Kỳ đối bộ dáng của nàng chút ấn tượng, sáng sớm ở đám người trước bàn Tô Phù Vãn nịnh nọt lấy lòng, có cô gái này. Lúc ấy, nàng nghe thấy Tô Phù Vãn gọi nàng ta "Nhị sư tỷ".
Tô Phù Vãn xưng hộ như vậy, chỉ có một người —— nhị đồ đệ chưởng môn, Hạ Chi Dao. Hạ Chi Dao ở trong nguyên thư, xem như loại nhân vật công lược.
Thanh mai trúc mã cùng nữ chủ lớn lên, từ nhỏ đã đem lòng yêu sâu đậm nữ chủ. Mỗi khi Tô Phù Vãn gặp nguy, nàng đều hận không thể vì nữ chủ xông pha khói lửa, móc ra trái tim mình.
Đáng tiếc, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bên người nữ chủ, càng ngày càng nhiều người vây quanh, mà bản thân thì lâm vào giới không tới đắng chát đơn phương yêu mến bên trong.
Nguyên thư bên trong, Hạ Chi Dao cùng nguyên chủ quan hệ bình thường, bởi vì nàng tính cách lạnh nhạt, cho nên không giống người khác căm hận nguyên chủ sở tác sở vi, nhưng cũng không có lý do sẽ không tiếp cận nguyên chủ.
Loại nhân vật này không cần công lược, nhân khí đồng dạng đều không cao, Hạ Chi Dao bề ngoài thể hiện dịu dàng ôn nhu không có gì nổi bật, rất nhanh liền bị người đọc lãng quên.
Cho đến một lần ngoài ý muốn, Hạ Chi Dao thay nữ chủ người trong lòng đỡ một kích trí mạng của phản diện! Trước khi chết, nàng chưa kịp đem tâm ý nói cho Tô Phù Vãn, liền trong ngực Tô Phù Vãn qua đời.
Khúc Kỳ nhìn thấy nàng, trong suy nghĩ liền tự động phát ra nhạc nền:
"Rõ ràng là điện ảnh ba người, ta thủy chung không thể hữu tính danh..."
Quá thảm đi! Nàng không nhìn nổi chuyện tình này!
Khúc Kỳ nhìn xem Hạ Chi Doanh, ánh mắt ba phần đồng tình, trìu mến bốn phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hạ Chi Dao đắm chìm trong trong ánh mắt của nàng, toàn thân không khỏi run lên: "Khúc sư muội?"
Khúc Kỳ thâm trầm nói: "Thật là khéo a, Hạ sư tỷ."
Hạ Chi Dao nhàn nhạt cười một chút, như gió xuân hiu hiu: "Khúc sư muội không ngại, chúng ta có thể ngồi ăn chung." Khúc Kỳ nhẹ nhàng thở dài, một nữ nhân quá tốt bụng, vì Tô Phù Vãn loại nữ chính kia muốn chết muốn sống, đáng giá không? Không hề đáng giá!
Hạ Chi Dao không khỏi lui lại mấy bước, lo sợ nói:
"Khúc sư muội, muội sao vậy... Dùng ánh mắt quái gì kỳ quái nhìn ta?"
Mèo đen lơ đãng quay đầu liếc Khúc Kỳ, cái đuôi quấn lấy nữ hài mảnh khảnh trên cổ.
Khúc Kỳ ai nha một tiếng, một lời thương tiếc chi tình lập tức bị quên đi, đưa tay đè lại con mèo trên bờ vai, mặt không cảm giác:
"Lại sao thế meo meo?"
Nàng ôm mèo đen xuống đến, hai tay nâng nách mèo lên, đu một lên một xuống lên xuống: "Nâng bảo bối lên cao haha!"
Mèo đen: "..." Này là đang dỗ tiểu hài ba tuổi sao?
Hạ Chi Dao nhìn mèo đen trong tay nàng, che miệng nha một tiếng:
"Đây là linh sủng ngươi dưỡng sao?"
Khúc Kỳ một bên nghiêm túc vuốt lông mèo, thuận miệng nói:
"Đúng vậy"
"Thật đáng yêu."
Thấy Khúc Kỳ không còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, Hạ Chi Dao nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận chu đáo ngắm mèo đen, ánh mắt lóe lên:
"Ta thấy trên thân linh sủng nhiều ít cũng có kết ấn, trên người nó hình như không có nhỉ"
Rất nhiều tu sĩ sẽ thu phục Linh thú coi như linh sủng của mình, nhưng nhất định phải là song phương đều cam tâm tình nguyện, mới có thể kết khế.
Kết khế về sau, trên thân linh sủng liền sẽ thêm ra kết khế ấn ký, lấy tuyên thệ đã có chủ nhân.
Khúc Kỳ: "Chúng ta không tính kết khế."
Mèo đen đối với nàng mà nói, nếu nói là thú cưng, không bằng nói nó là bằng hữu quan trọng. Đây là nàng tự xuyên thư về sau, một đường từ đầu đến cuối tiểu động vật bồi bạn bên người nàng, ý nghĩa quan trọng.
Nàng cảm thấy nghi thức kết khế, ít nhiều hàm ý thân phận không ngang nhau. Mặc dù tu vi chủ nhân tăng lên, linh sủng cũng có thể được tăng thêm, nhưng nếu là chủ nhân qua đời, linh sủng theo đó tan thành mây khói. Mà linh sủng chết rồi, chủ nhân ngược lại vẫn sống.
Nàng không muốn lúc bản thân xảy ra ngoài ý muốn, ép mèo đen cùng theo chôn cùng. Mèo đen nghe vậy, lỗ tai nhọn rung động chút.
Hạ Chi Dao kinh ngạc: "Ngược lại chuyện hiếm thấy."
Nàng nhìn cái đuôi nhỏ con mèo đen kia cuối cùng dựng thẳng lên, đầu ngón tay hơi ngứa, nhịn không được nói: "Ta có thể sờ sờ nó không?"
Khúc Kỳ nhìn ánh mắt nàng tràn đầy khao khát, gật đầu đã hiểu:
Quả nhiên, trên thế giới không ai có thể từ chối mèo nhỏ đáng yêu!
Nàng hào phóng nói: "Nếu như nó đồng ý, ngươi có thể sờ."
Hạ Chi Dao khẩn trương mấp máy môi, chậm rãi duỗi ra ngo ngoe muốn động tay, ngón tay sắp chạm phải mèo đen —— Từ đầu đến cuối mèo đen an tĩnh bỗng nhiên lông lá dựng đứng, hướng nàng nhe răng: "Khè!"
Hạ Chi Dao lập tức rút tay về, trợn mắt lên.
Khúc Kỳ ôm chặt con mèo trong ngực, ra vẻ tiếc nuối:
"Ai nha, ngượng ngùng a, nó bình thường rất hung dữ, chỉ thân cận ta."
Nói xong, nàng sờ sờ đầu mèo, giả mù sa mưa thở dài.
Hạ Chi Dao nhìn Khúc Kỳ mặt vui vẻ vuốt mèo ấn, không nói gì nói:
"... Vậy các ngươi cảm tình thật tốt"
Khúc Kỳ mười phần kiêu ngạo: "Đúng vậy."
Mèo chủ tử chỉ cho mình nàng vuốt, rõ ràng trong lòng nó có nàng!
Hạ Chi Dao hòa khí cười cười, nói: "Tin tức quả nhiên không sai, Khúc sư muội xác thực thay đổi rất nhiều, so ngày xưa càng hoạt bát sáng sủa, ta cũng sắp nhận không ra."
Vòng tin tức? Nguyên thư tựa hồ có nhắc tới, đây là công cụ truyền tin đám tu tiên giả bình thường trao đổi.
Nghĩ lại chiến tích của nguyên chủ, phụ trách lau dọn - Khúc Kỳ lộ vẻ thương cảm: "Ta trước kia không còn cách nào, hiện tại ta muốn làm người tốt..."
"... Khúc sư muội thật sự là càng thêm tinh quái." Hạ Chi Dao thần sắc ôn hòa, lại hỏi, "Ngươi không tính ở ăn ở đây à?"
"Không, ta định mang về phòng."
Hạ Chi Dao: "Vậy ta không quấy rầy, Khúc sư muội tái kiến."
Khúc Kỳ đối với nàng ấn tượng còn rất hảo, phất phất tay:
"Hạ sư tỷ ăn ngon miệng!"
Hạ Chi Dao gật đầu, quay người rời đi, bóng lưng thướt tha.
Một người một mèo nhìn nàng đi xa, Khúc Kỳ không hiểu sao thở dài một tiếng:
"Từ xưa ngựa tre đánh bất quá trên trời rơi xuống..."
Mèo đen: "Meo?" Nó càng ngày không hiểu ngôn ngữ của người này.
Khúc Kỳ đưa tay vuốt vuốt cằm nó: "Chúng ta cũng về nhà đi."
Mèo đen: "Meo ô."
Nó nhíu lông mày. Mới vừa rồi, từ trên thân nữ tử kia, cảm nhận rất rõ tâm tình tiêu cực. Căm hận cùng thống khổ tích tụ giống như mưa to cuồn cuộn, liên miên bất tận, gọi người ngạt thở.
... Rốt cuộc là kinh lịch qua chuyện như thế nào, mới có thể có hận ý sâu như vậy?
Một người một mèo trở lại phòng, ăn xong cơm tối.
Sau khi tắm, Khúc Kỳ bởi vì bị tước đoạt quyền lợi xem kịch sách, chỉ có thể làm chuyện khác. Nàng từ trong nhẫn chứa đồ móc ra một cái ngọc bội hình dạng con mắt điêu khắc ở giữ, thử hướng bên trong rót vào một điểm thần thức.
Ngay sau đó, Khúc Kỳ liền nhìn thấy Sâm La Vạn Tượng, ngân hà ngôi sao ở trong đầu của nàng hiện ra, kinh lạc từ bốn phương tám hướng hội tụ một chỗ, đúc thành một vòng chữ dày đặc.
Đây chính là "Tin tức võng", ngàn vạn thần thức tu sĩ hội tụ nơi đây, vô luận khoảng cách bao xa, bọn họ đều có thể thông qua tin tức võng tiến hành giao lưu.
Trong tam giới có công việc trọng đại cũng sẽ ở chỗ này tuyên bố. Chỉ thấy tin tức võng chính giữa đầu bảng, một viết " chân tướng linh mạch cạn kiệt ", đằng sau đi theo từ màu đỏ "Nóng", chứng minh lượng đọc rất lớn.
Nàng nhìn qua, phần lớn đều là suy đoán không đầu không đuôi. Có người nói linh mạch suy kiệt là Ma tộc giở trò quỷ, có người nói Yểm muốn giáng sinh tại thế, tai họa Nhân giới... Đủ loại các dạng ngôn luận phân vân, lòng người bàng hoàng.
Khúc Kỳ lui ra ngoài, ở mạng lưới thiên hình vạn trạng mạch lạc bên trong tìm kiếm, rốt cuộc tìm được mạng lưới kênh Vấn Kiếm tông.
Nàng đi vào, chỉ thấy đinh một tiếng, một nhóm chữ lớn màu đỏ nhảy ra —— "Căn cứ pháp quy quy định tương quan, quyền hạn viếng thăm ngươi đã bị cấm, nhiều tin tức chi tiết hơn xin liên lạc tin tức võng nhân viên quản lý."
Khúc Kỳ: "?"
Nàng rời khỏi viếng thăm, trông thấy bên trong thần trí của mình internet nhiều cái nhắc nhở:
"Bởi vì tuyên bố tin tức không thật, lừa gạt bắt chẹt đệ tử đồng môn, ngài đã bị Vấn Kiếm tông kéo vào sổ đen, phong cấm thời gian năm 999. Mời ghi nhớ, tin tức võng không phải là ngoài vòng pháp luật chi địa!"
Gặp thảm phong tước hiệu ngoài vòng pháp luật chi đồ Khúc Kỳ: "......"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào nói tiểu bánh bích quy không hăng hái! Chơi "Mèo" cũng có thể có rất nhiều cách chơi đi (điên cuồng ám chỉ jpg)
Đúng rồi mọi người trong nhà, ta dự định thứ tư nhập v a, cùng ngày rơi xuống vạn chữ chương tiết!
Cảm tạ sự ủng hộ của mọi người ~
- ------------------
Bận job quá, hẹn 3 tuần nữa gặp mọi người
/30
|