Tề Lạc:“ Lưu Uyển bảo thạch mà cậu nói với chúng tôi tìm kia có phải có liên quan đến nguồn năng lượng kia không? “.
Ánh mắt Lưu Uyển khẽ động cảm xúc trên khuôn mặt không rõ nhìn Tề Lạc rồi quay đầu.
Lưu Uyển:“ Không phải trong lòng anh đã rõ rồi à “.
Tề Lạc hơn nghẹn lại nói tiếp:“ Tôi cảm nhận được thứ đó rất nguy hiểm đi, nó lại xuất hiện ở gần khu vực thánh quang đó, vậy liệu có phải nó có liên quan gì đến đồ vật trong đền thờ thánh quang kia không “.
Trong lòng Lưu Uyển hơn thoải mái với cách nói trực tiếp này của Tề Lạc, cậu thản nhiên đáp lại:“ Có liên quan nhưng cũng không có liên quan đi, dù sao anh chỉ cần cố gắng tìm được bảo thạch càng sớm càng tốt là được, còn lý do chính xác là gì thì sau này anh sẽ biết thôi “.
Câu này của cậu không chỉ nói cho Tề Lạc nghe mà thật ra ngay cả Lưu Uyển cũng chưa thể biết chính xác lý do là gì.
Nhận được câu trả lời như có như không Tề Lạc im lặng một lúc, chợt nhớ tới những gì Lưu Uyển nói trước đó, vậy là anh liền hỏi cậu luôn về chuyện những mảnh ghép kia.
Tề Lạc:“ Thứ đồ trước đó chúng ta lấy được có phải cũng có liên quan đến thánh quang kia đúng không “.
Lưu Uyển lần này nghe xong không có trả lời luôn bắt đầu lấy lá bùa ra đốt cháy nó, để sửa lại con đường bị hỏng phía trước, nhìn động tác của Lưu Uyển trông cực kỳ thành thạo điêu luyện. Cậu sử dụng thêm mấy lá bùa nữa dùng sửa tiếp con đường phía trước, một lúc sau khi con đường không còn trở ngại Lưu Uyển mới lên tiếng đáp lại.
Lưu Uyển:“ Có thể nói là có liên quan đấy, chắc hẳn anh cũng biết tác dụng của Lam Kim ( tên vật thể bí ẩn Lưu Uyển giúp bọn lấy trước đó) kia rồi đúng chứ, Lam Kim vỡ ra được chia thành những mảnh ghép khác nhau, tương đương mỗi cái đều có sức mạnh dị năng khác nhau đi. Nó có thể coi là vật phẩm vô giá tác dụng của nó đem lại còn rất lớn. Tuy vậy làm gì có thứ nào quý giá như vậy mà dễ dàng nắm trong tay đâu đúng chứ, quên nhắc anh một việc. Thứ đồ đó hiện giờ mấy người tốt nhất vẫn nên tìm cách hấp thu nó nhanh đi, không quá bao lâu những mảnh ghép do không tìm được nơi thích hợp để ở nó sẽ tự động biến mất thôi. Nên tốt nhất lợi dụng thời hạn hiện tại khi những mảnh ghép kia còn ở trong tay mang nó ra tăng sức mạnh đi “.
Nghe đến đây ánh mắt của Tề Lạc lập tức dại ra như thể mình đang nghe nhầm, lông mày Tề Lạc lúc này nhíu chặt chưa thể kịp tiêu hóa những gì Lưu Uyển đã nói.
Còn Lưu Uyển thấy biểu cảm Tề Lạc như thế mỉm cười một cách quỷ dị, rồi tiếp tập trung lái xe của mình. Một lúc sau Tề Lạc mới hiểu ra dụng ý này của cậu, trong lòng chợt lạnh hẳn đi.
Ánh mắt anh chăm chú quan sát khuôn mặt của Lưu Uyển không hỏi gì thêm, vì lúc này anh không muốn biết thêm gì nữa, nếu anh hỏi thật có khi còn biết thêm nhiều bí mật kinh khủng, đến lúc đó có lẽ Tề Lạc sẽ bắt đầu muốn tránh xa con người Lưu Uyển mất.
Lưu Uyển biết quá nhiều thứ nắm bắt mọi tình huống rất rõ ràng, rõ đến mức làm người ta cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm, những gì nhóm người Ưng Vệ nói quả thực cũng không sai. Một người có năng lực kinh khủng như thế không những không cho họ cảm thấy an toàn mà ngược lại làm cho họ cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm, nếu một ngày nào đó tự dưng Lưu Uyển muốn làm điều gì đó không hay đi, vậy chả phải thế giới sẽ rất hỗn loạn sao.
Đặc biệt bọn họ còn chả hiểu rõ về Lưu Uyển lắm, nên không sợ hại cậu mới là chuyện lạ á.
Lưu Uyển biết được suy nghĩ này của Tề Lạc thông qua ánh mắt, cậu vẫn thờ ơ im lặng không quan tâm hay giải thích bất cứ điều gì tiếp tục lái xe đến căn cứ khác.
Hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng làm xong cái nhiệm vụ trừng phạt này thôi.
Trong thời gian 7 ngày sau đó nhờ có sự trợ giúp của Lưu Uyển, nhóm người rất nhanh chóng giải thích được vấn đề, họ cũng tận dụng mọi thời gian Lưu Uyển còn ở hỏi cậu một vài chuyện.
Lưu Uyển đôi khi sẽ trả lời nhưng có lúc sẽ không nói gì, vì một số chuyện nếu để đám người này biết trước chưa trách đã là điều tốt.
Thời gian này Tề Lạc cũng tiếp xúc với Lưu Uyển nhiều hơn những thời gian trước đó, vì thế anh biết được vài thói quen của Lưu Uyển.
Anh không biết mình làm sao nữa mấy ngày này cho dù không có việc quan trọng hay điều gì, Tề Lạc vẫn sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu, trong lòng anh có rất nhiều mẫu thuẫn khó nói với Lưu Uyển, nhưng cũng không biết phải làm sao cho phải, càng tiếp xúc Tề Lạc càng cảm thấy con người Lưu Uyển rất khó có thể làm bạn.
Nội tâm hay suy nghĩ của cậu quả thực dấu quá kĩ cậu chưa bao giờ nói ra nhắc đến, đến ngay cả quá khứ của Lưu Uyển hay cuộc sống xung quanh, cho dù Tề Lạc cố ý hỏi thử Lưu Uyển cũng không có ý nhắc đến chút nào, chỉ khi hỏi cậu một số vấn đề liên quan đến vật thể bí ẩn kia tác dụng của nó thì Lưu Uyển mới đáp lại đôi chút.
Sự nghi ngờ trong lòng này không chỉ có mỗi Tề Lạc, đám người Ưng Vệ cũng chả khác gì mấy, đặc biệt Uy Lan thời gian này tiếp xúc với cậu, hắn phát hiện Lưu Uyển có tích cách kì lạ hơn những gì Uy Lan tưởng tượng nhiều.
Tiếc là không để họ tìm hiểu quá sâu thời hạn 7 ngày sau đó nhanh chóng kết thúc, Lưu Uyển cũng không chần chừ rời đi, nhưng trước khi đi Lưu Uyển vẫn có tâm hơn trước mà nói với đám người này.
Lưu Uyển:“ Thời hạn đã hết chuyện sau này mấy người tự giải quyết cho tốt, còn nữa bảo thạch tôi kêu các người tìm, hi vọng mấy người nhanh chóng tìm ra nó sớm một chút, nếu tìm được thì để Sâm Ngọc Lĩnh này cất giữ là được, cuối cùng tạm thời hẹn gặp lại “. nói rồi cậu mỉm cười hình bóng cứ thế biến mất nhanh chóng không còn đâu.
Nhóm người Tề Lạc thấy thế ngẩn ra một hồi nhìn nhau trong lòng mỗi người lúc này đều có suy nghĩ riêng của mình, cuối cùng nhóm người đằng phải bỏ qua chuyện này một bên, nhanh chóng quay lại làm việc của mình vì thời gian hiện giờ của họ rất quý báu, nếu còn không nhanh chóng hoàn thành e là sẽ hỏng mất.
Ánh mắt Lưu Uyển khẽ động cảm xúc trên khuôn mặt không rõ nhìn Tề Lạc rồi quay đầu.
Lưu Uyển:“ Không phải trong lòng anh đã rõ rồi à “.
Tề Lạc hơn nghẹn lại nói tiếp:“ Tôi cảm nhận được thứ đó rất nguy hiểm đi, nó lại xuất hiện ở gần khu vực thánh quang đó, vậy liệu có phải nó có liên quan gì đến đồ vật trong đền thờ thánh quang kia không “.
Trong lòng Lưu Uyển hơn thoải mái với cách nói trực tiếp này của Tề Lạc, cậu thản nhiên đáp lại:“ Có liên quan nhưng cũng không có liên quan đi, dù sao anh chỉ cần cố gắng tìm được bảo thạch càng sớm càng tốt là được, còn lý do chính xác là gì thì sau này anh sẽ biết thôi “.
Câu này của cậu không chỉ nói cho Tề Lạc nghe mà thật ra ngay cả Lưu Uyển cũng chưa thể biết chính xác lý do là gì.
Nhận được câu trả lời như có như không Tề Lạc im lặng một lúc, chợt nhớ tới những gì Lưu Uyển nói trước đó, vậy là anh liền hỏi cậu luôn về chuyện những mảnh ghép kia.
Tề Lạc:“ Thứ đồ trước đó chúng ta lấy được có phải cũng có liên quan đến thánh quang kia đúng không “.
Lưu Uyển lần này nghe xong không có trả lời luôn bắt đầu lấy lá bùa ra đốt cháy nó, để sửa lại con đường bị hỏng phía trước, nhìn động tác của Lưu Uyển trông cực kỳ thành thạo điêu luyện. Cậu sử dụng thêm mấy lá bùa nữa dùng sửa tiếp con đường phía trước, một lúc sau khi con đường không còn trở ngại Lưu Uyển mới lên tiếng đáp lại.
Lưu Uyển:“ Có thể nói là có liên quan đấy, chắc hẳn anh cũng biết tác dụng của Lam Kim ( tên vật thể bí ẩn Lưu Uyển giúp bọn lấy trước đó) kia rồi đúng chứ, Lam Kim vỡ ra được chia thành những mảnh ghép khác nhau, tương đương mỗi cái đều có sức mạnh dị năng khác nhau đi. Nó có thể coi là vật phẩm vô giá tác dụng của nó đem lại còn rất lớn. Tuy vậy làm gì có thứ nào quý giá như vậy mà dễ dàng nắm trong tay đâu đúng chứ, quên nhắc anh một việc. Thứ đồ đó hiện giờ mấy người tốt nhất vẫn nên tìm cách hấp thu nó nhanh đi, không quá bao lâu những mảnh ghép do không tìm được nơi thích hợp để ở nó sẽ tự động biến mất thôi. Nên tốt nhất lợi dụng thời hạn hiện tại khi những mảnh ghép kia còn ở trong tay mang nó ra tăng sức mạnh đi “.
Nghe đến đây ánh mắt của Tề Lạc lập tức dại ra như thể mình đang nghe nhầm, lông mày Tề Lạc lúc này nhíu chặt chưa thể kịp tiêu hóa những gì Lưu Uyển đã nói.
Còn Lưu Uyển thấy biểu cảm Tề Lạc như thế mỉm cười một cách quỷ dị, rồi tiếp tập trung lái xe của mình. Một lúc sau Tề Lạc mới hiểu ra dụng ý này của cậu, trong lòng chợt lạnh hẳn đi.
Ánh mắt anh chăm chú quan sát khuôn mặt của Lưu Uyển không hỏi gì thêm, vì lúc này anh không muốn biết thêm gì nữa, nếu anh hỏi thật có khi còn biết thêm nhiều bí mật kinh khủng, đến lúc đó có lẽ Tề Lạc sẽ bắt đầu muốn tránh xa con người Lưu Uyển mất.
Lưu Uyển biết quá nhiều thứ nắm bắt mọi tình huống rất rõ ràng, rõ đến mức làm người ta cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm, những gì nhóm người Ưng Vệ nói quả thực cũng không sai. Một người có năng lực kinh khủng như thế không những không cho họ cảm thấy an toàn mà ngược lại làm cho họ cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm, nếu một ngày nào đó tự dưng Lưu Uyển muốn làm điều gì đó không hay đi, vậy chả phải thế giới sẽ rất hỗn loạn sao.
Đặc biệt bọn họ còn chả hiểu rõ về Lưu Uyển lắm, nên không sợ hại cậu mới là chuyện lạ á.
Lưu Uyển biết được suy nghĩ này của Tề Lạc thông qua ánh mắt, cậu vẫn thờ ơ im lặng không quan tâm hay giải thích bất cứ điều gì tiếp tục lái xe đến căn cứ khác.
Hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng làm xong cái nhiệm vụ trừng phạt này thôi.
Trong thời gian 7 ngày sau đó nhờ có sự trợ giúp của Lưu Uyển, nhóm người rất nhanh chóng giải thích được vấn đề, họ cũng tận dụng mọi thời gian Lưu Uyển còn ở hỏi cậu một vài chuyện.
Lưu Uyển đôi khi sẽ trả lời nhưng có lúc sẽ không nói gì, vì một số chuyện nếu để đám người này biết trước chưa trách đã là điều tốt.
Thời gian này Tề Lạc cũng tiếp xúc với Lưu Uyển nhiều hơn những thời gian trước đó, vì thế anh biết được vài thói quen của Lưu Uyển.
Anh không biết mình làm sao nữa mấy ngày này cho dù không có việc quan trọng hay điều gì, Tề Lạc vẫn sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu, trong lòng anh có rất nhiều mẫu thuẫn khó nói với Lưu Uyển, nhưng cũng không biết phải làm sao cho phải, càng tiếp xúc Tề Lạc càng cảm thấy con người Lưu Uyển rất khó có thể làm bạn.
Nội tâm hay suy nghĩ của cậu quả thực dấu quá kĩ cậu chưa bao giờ nói ra nhắc đến, đến ngay cả quá khứ của Lưu Uyển hay cuộc sống xung quanh, cho dù Tề Lạc cố ý hỏi thử Lưu Uyển cũng không có ý nhắc đến chút nào, chỉ khi hỏi cậu một số vấn đề liên quan đến vật thể bí ẩn kia tác dụng của nó thì Lưu Uyển mới đáp lại đôi chút.
Sự nghi ngờ trong lòng này không chỉ có mỗi Tề Lạc, đám người Ưng Vệ cũng chả khác gì mấy, đặc biệt Uy Lan thời gian này tiếp xúc với cậu, hắn phát hiện Lưu Uyển có tích cách kì lạ hơn những gì Uy Lan tưởng tượng nhiều.
Tiếc là không để họ tìm hiểu quá sâu thời hạn 7 ngày sau đó nhanh chóng kết thúc, Lưu Uyển cũng không chần chừ rời đi, nhưng trước khi đi Lưu Uyển vẫn có tâm hơn trước mà nói với đám người này.
Lưu Uyển:“ Thời hạn đã hết chuyện sau này mấy người tự giải quyết cho tốt, còn nữa bảo thạch tôi kêu các người tìm, hi vọng mấy người nhanh chóng tìm ra nó sớm một chút, nếu tìm được thì để Sâm Ngọc Lĩnh này cất giữ là được, cuối cùng tạm thời hẹn gặp lại “. nói rồi cậu mỉm cười hình bóng cứ thế biến mất nhanh chóng không còn đâu.
Nhóm người Tề Lạc thấy thế ngẩn ra một hồi nhìn nhau trong lòng mỗi người lúc này đều có suy nghĩ riêng của mình, cuối cùng nhóm người đằng phải bỏ qua chuyện này một bên, nhanh chóng quay lại làm việc của mình vì thời gian hiện giờ của họ rất quý báu, nếu còn không nhanh chóng hoàn thành e là sẽ hỏng mất.
/76
|