Cũng khó trách đám người Tề Lạc sao lại phát hiện ra, bởi dù sao người ta cũng là nhân vật chính tất nhiên sẽ có điểm đặc biệt, hơn hết năng lực của Tần Duệ và Sâm Ngọc Lĩnh chả phải chuyện đùa.
Sao có thể không phát hiện ra nơi này không bình thường đây, còn đối với Uy Lan, Ưng Vệ và Khang Kiện tuy không có năng lực như Tề Lạc, Tần Duệ và Sâm Ngọc Lĩnh đi, nhưng ít nhiều gì họ cũng là kẻ thông minh.
Những thông tin Tô Phù nói cũng đủ để họ biết và nhận thấy nơi này không bình thường chút nào.
Thế là đám người nhanh chóng quyết định, ngoài miệng bọn họ đồng ý nhưng trong lòng lại lên kế hoạch xem xét nơi này ra sao. Tô Phù thấy đám người đồng ý mỉm cười vui vẻ, sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở trước, rồi để ngày mai sẽ đưa đám người Tề Lạc đi đền thờ.
Khi đám người Tề Lạc còn đang chuẩn bị lên kế hoạch bàn bạc với nhau ngày mai sẽ chuẩn bị ra sao, bên này Lưu Uyển đã đi dạo xung quanh đền thờ rất lâu.
Đền thờ này rất lớn xung quanh được trang trí rất hoành tráng, đồ đạc còn rất mới tinh. Lưu Uyển vừa nhìn là biết nơi này mới được tu sửa sắp xếp lại, có lẽ là người dân nơi này biết được điểm đặc biệt của đền thờ này, hiện giờ mới bắt đầu quan tâm đến nó như vậy.
Sau một hồi quan sát Lưu Uyển gần như không phát hiện ra được cái gì khác, cuối cùng cậu đành phải rời khỏi nơi này, rồi bắt đầu đi dạo xung quanh khu vực khác xem sao.
Trước đó Lưu Uyển đã thấy vật thể bí ẩn để duy trì nơi này rồi, nó chả khác những gì cậu đã miêu tả, bề ngoài của nó là một quả cầu to bằng nắm đấm còn phát sáng.
Lưu Uyển vốn dĩ có ý định mang luôn cái quả cầu này đi nhưng rồi cậu chợt nghĩ tới điều gì đó, liền quyết định từ bỏ ý định này, tạm thời để cái quả cầu này lại. Ừ là tạm thời đó, bởi cậu vẫn muốn lấy nó đi tiếc là hiện giờ không phải lúc.
Thôi dù sao cậu chờ được hơn hết nó không phải quá quan trọng, Lưu Uyển muốn lấy thì lấy, không muốn lấy thì không lấy thôi. Còn về phần nó có ảnh hưởng đến người khác không cậu căn bản không có quan tâm chút nào.
Mấy ngày sau đó Lưu Uyển luôn tìm kiếm bảo thạch mà hệ thống yêu cầu, cuối cùng vẫn không có kết quả làm cho cậu khó chịu chết đi được, cậu quyết định không tìm nữa mà để cho đám người Tề Lạc kia tìm giúp mình.
Thôi dù sao Tề Lạc cũng là nhân vật chính, nếu đã là nhân vật chính có khi sẽ tìm được cũng nên, dù không tìm được cũng chả sao vì cậu không còn sợ hệ thống sẽ trừng phạt chút nào.
Bởi Lưu Uyển đã tìm ra cách làm sao cho tâm lý mình vững chắc hơn rồi, cho dù có đưa ra yêu cầu gì quá đáng Lưu Uyển sẽ nhanh chóng trực tiếp phong bế kí ức của mình lại trước là được ý mà. Thật ra trước đó cậu cũng có thể làm được, chả qua do hệ thống không cho cậu kịp chuẩn bị gì cả Lưu Uyển mới quên mất thôi. Chứ hiện giờ Lưu Uyển đã tìm ra được cách rồi, còn sợ cái gì với trừng phạt của hệ thống này nữa.
.....
Mấy ngày này nhóm người Tề Lạc sau khi được đưa đến chỗ đền thờ đã phải quỳ xuống ở đó, bắt đầu làm lễ để duy trì cho thánh quang này, tuy rằng họ không phải mấy phản cảm, bởi họ đã có sâm Ngọc Lĩnh giúp đỡ nên ít nhiều cho dù họ có làm thì sẽ không bị ảnh hưởng đến mức đi thờ phục thánh quang này thật sự.
Bọn họ đã quan sát rất lâu phát hiện ra người dân ở nơi này cũng không phải bình thường lắm, nói thế nào nhỉ người dân nơi này có hơn quá mù quáng đi. Họ thờ phụng thánh quang một cách hơn điên rồ, tin tưởng nó và không cho phép bất kì ai xúc phạm nó.
Cho dù thánh quang bảo họ làm gì thì họ cũng sẽ chấp nhận làm, thậm chí có người còn nguyện dâng lên tính mạng của mình. Ừm bạn không nghe nhầm đâu thật ra thánh quang này có linh tính, y như sâm Ngọc Lĩnh vậy, chỉ là nó không thể trực tiếp tiếp xúc với con người mà phải dựa vào giấc mơ.
Nó giống như một vị thần cai quản nơi này vậy, bảo vệ người dân ở đây và đưa lại may mắn cho họ. Còn họ nếu muốn được nó bảo vệ phải lấy ra tín ngưỡng thờ phục nó, đưa nó sức mạnh để duy trì.
Tuy thánh quang này hoàn toàn không mang ác ý với con người, hơn nữa còn rất bảo vệ người nơi này. Nhưng đối với đám người Tề Lạc thì nó lại chả phải điều tốt đẹp gì.
Nếu như sau này những người dân ở đây vì sự bảo vệ của thánh quang, bắt đầu ỷ lại vào nó nhiều hơn. Thậm chí còn trở nên mù quáng thì nơi này nếu một ngày nào đó không còn nữa mọi người ở đây sẽ ra sao chứ?
Họ sẽ phải đối mặt với quái vật và nhiều thứ khủng hoảng khác, thậm chí vì quá ỷ lại trở nên yếu đuối không còn năng lực bảo vệ bản thân, vậy chả khác nào tự làm hại chính mình đâu.
Hazz nói đi vẫn phải nói lại tuy nơi này là nơi an toàn nhưng nó cũng có thể bất cứ lúc nào biết mất, người ở lại quá tin tưởng nó ỷ lại vào nó thì sau này e rằng khi gặp nguy hiểm, sẽ chả thể nào bảo vệ được bản thân được.
Còn về phần bảo thạch Lưu Uyển nói nhóm người cố gắng tìm kiếm rất lâu vẫn không có phát hiện ra được gì, có lúc Tề Lạc gần nhau có thể đến gần nó hơn thì đột nhiên nguồn năng lượng ấy chợt biết mất, khiến anh không biết phải làm sao.
Thời gian cứ thế trôi qua gần vào ngày cuối cùng nhóm người không hiểu sao càng sốt ruột hơn, bởi Tề Lạc và Sâm Ngọc Lĩnh cảm nhận thấy nguồn năng lượng kia càng lúc càng trở nên kỳ quái, nó mang rất nhiều ác ý đến xung quanh nơi này. Cảm giác này khiến Tề Lạc và Sâm Ngọc Lĩnh chả thể dễ chịu chút nào.
Sao có thể không phát hiện ra nơi này không bình thường đây, còn đối với Uy Lan, Ưng Vệ và Khang Kiện tuy không có năng lực như Tề Lạc, Tần Duệ và Sâm Ngọc Lĩnh đi, nhưng ít nhiều gì họ cũng là kẻ thông minh.
Những thông tin Tô Phù nói cũng đủ để họ biết và nhận thấy nơi này không bình thường chút nào.
Thế là đám người nhanh chóng quyết định, ngoài miệng bọn họ đồng ý nhưng trong lòng lại lên kế hoạch xem xét nơi này ra sao. Tô Phù thấy đám người đồng ý mỉm cười vui vẻ, sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở trước, rồi để ngày mai sẽ đưa đám người Tề Lạc đi đền thờ.
Khi đám người Tề Lạc còn đang chuẩn bị lên kế hoạch bàn bạc với nhau ngày mai sẽ chuẩn bị ra sao, bên này Lưu Uyển đã đi dạo xung quanh đền thờ rất lâu.
Đền thờ này rất lớn xung quanh được trang trí rất hoành tráng, đồ đạc còn rất mới tinh. Lưu Uyển vừa nhìn là biết nơi này mới được tu sửa sắp xếp lại, có lẽ là người dân nơi này biết được điểm đặc biệt của đền thờ này, hiện giờ mới bắt đầu quan tâm đến nó như vậy.
Sau một hồi quan sát Lưu Uyển gần như không phát hiện ra được cái gì khác, cuối cùng cậu đành phải rời khỏi nơi này, rồi bắt đầu đi dạo xung quanh khu vực khác xem sao.
Trước đó Lưu Uyển đã thấy vật thể bí ẩn để duy trì nơi này rồi, nó chả khác những gì cậu đã miêu tả, bề ngoài của nó là một quả cầu to bằng nắm đấm còn phát sáng.
Lưu Uyển vốn dĩ có ý định mang luôn cái quả cầu này đi nhưng rồi cậu chợt nghĩ tới điều gì đó, liền quyết định từ bỏ ý định này, tạm thời để cái quả cầu này lại. Ừ là tạm thời đó, bởi cậu vẫn muốn lấy nó đi tiếc là hiện giờ không phải lúc.
Thôi dù sao cậu chờ được hơn hết nó không phải quá quan trọng, Lưu Uyển muốn lấy thì lấy, không muốn lấy thì không lấy thôi. Còn về phần nó có ảnh hưởng đến người khác không cậu căn bản không có quan tâm chút nào.
Mấy ngày sau đó Lưu Uyển luôn tìm kiếm bảo thạch mà hệ thống yêu cầu, cuối cùng vẫn không có kết quả làm cho cậu khó chịu chết đi được, cậu quyết định không tìm nữa mà để cho đám người Tề Lạc kia tìm giúp mình.
Thôi dù sao Tề Lạc cũng là nhân vật chính, nếu đã là nhân vật chính có khi sẽ tìm được cũng nên, dù không tìm được cũng chả sao vì cậu không còn sợ hệ thống sẽ trừng phạt chút nào.
Bởi Lưu Uyển đã tìm ra cách làm sao cho tâm lý mình vững chắc hơn rồi, cho dù có đưa ra yêu cầu gì quá đáng Lưu Uyển sẽ nhanh chóng trực tiếp phong bế kí ức của mình lại trước là được ý mà. Thật ra trước đó cậu cũng có thể làm được, chả qua do hệ thống không cho cậu kịp chuẩn bị gì cả Lưu Uyển mới quên mất thôi. Chứ hiện giờ Lưu Uyển đã tìm ra được cách rồi, còn sợ cái gì với trừng phạt của hệ thống này nữa.
.....
Mấy ngày này nhóm người Tề Lạc sau khi được đưa đến chỗ đền thờ đã phải quỳ xuống ở đó, bắt đầu làm lễ để duy trì cho thánh quang này, tuy rằng họ không phải mấy phản cảm, bởi họ đã có sâm Ngọc Lĩnh giúp đỡ nên ít nhiều cho dù họ có làm thì sẽ không bị ảnh hưởng đến mức đi thờ phục thánh quang này thật sự.
Bọn họ đã quan sát rất lâu phát hiện ra người dân ở nơi này cũng không phải bình thường lắm, nói thế nào nhỉ người dân nơi này có hơn quá mù quáng đi. Họ thờ phụng thánh quang một cách hơn điên rồ, tin tưởng nó và không cho phép bất kì ai xúc phạm nó.
Cho dù thánh quang bảo họ làm gì thì họ cũng sẽ chấp nhận làm, thậm chí có người còn nguyện dâng lên tính mạng của mình. Ừm bạn không nghe nhầm đâu thật ra thánh quang này có linh tính, y như sâm Ngọc Lĩnh vậy, chỉ là nó không thể trực tiếp tiếp xúc với con người mà phải dựa vào giấc mơ.
Nó giống như một vị thần cai quản nơi này vậy, bảo vệ người dân ở đây và đưa lại may mắn cho họ. Còn họ nếu muốn được nó bảo vệ phải lấy ra tín ngưỡng thờ phục nó, đưa nó sức mạnh để duy trì.
Tuy thánh quang này hoàn toàn không mang ác ý với con người, hơn nữa còn rất bảo vệ người nơi này. Nhưng đối với đám người Tề Lạc thì nó lại chả phải điều tốt đẹp gì.
Nếu như sau này những người dân ở đây vì sự bảo vệ của thánh quang, bắt đầu ỷ lại vào nó nhiều hơn. Thậm chí còn trở nên mù quáng thì nơi này nếu một ngày nào đó không còn nữa mọi người ở đây sẽ ra sao chứ?
Họ sẽ phải đối mặt với quái vật và nhiều thứ khủng hoảng khác, thậm chí vì quá ỷ lại trở nên yếu đuối không còn năng lực bảo vệ bản thân, vậy chả khác nào tự làm hại chính mình đâu.
Hazz nói đi vẫn phải nói lại tuy nơi này là nơi an toàn nhưng nó cũng có thể bất cứ lúc nào biết mất, người ở lại quá tin tưởng nó ỷ lại vào nó thì sau này e rằng khi gặp nguy hiểm, sẽ chả thể nào bảo vệ được bản thân được.
Còn về phần bảo thạch Lưu Uyển nói nhóm người cố gắng tìm kiếm rất lâu vẫn không có phát hiện ra được gì, có lúc Tề Lạc gần nhau có thể đến gần nó hơn thì đột nhiên nguồn năng lượng ấy chợt biết mất, khiến anh không biết phải làm sao.
Thời gian cứ thế trôi qua gần vào ngày cuối cùng nhóm người không hiểu sao càng sốt ruột hơn, bởi Tề Lạc và Sâm Ngọc Lĩnh cảm nhận thấy nguồn năng lượng kia càng lúc càng trở nên kỳ quái, nó mang rất nhiều ác ý đến xung quanh nơi này. Cảm giác này khiến Tề Lạc và Sâm Ngọc Lĩnh chả thể dễ chịu chút nào.
/76
|