Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích
Chương 73 - Một Kế Hoạch Đem Dạ Tiểu Vũ Lên Chức Tướng!
/193
|
Phượng Ly Hy cười điên cuồng không ngậm được miệng khi nhìn thấy Trịnh Lã bị ghim chết bởi những mũi tên băng, một người anh hùng dân tộc, cuối cùng chỉ có thể giãy dụa mà chết trong tay ả ta! Sảng khoái! Quá sảng khoái!!!
Còn về việc tiểu binh lính của mình có bị đâm chết cùng Trịnh Lã không, Phượng Ly Hy hoàn toàn chẳng quan tâm. Người nhiều lắm, chết đi một ít thì cứ việc chết thôi, coi như để bọn họ cùng bồi táng với Trịnh Lã vậy, hẳn là bọn họ phải vui mừng đến chết đi được ấy chứ!
Cô ta cầm lấy chiếc micro, giọng nói mềm mại oanh oanh yến yến truyền đi khắp doanh trại.
Căn cứ địch phía trước đã bị phá hủy, tướng lãnh quân địch cũng đã bị Thần khí do các Thần linh ban tặng giết chết! Các vị Cách mạng quân, tiến lên và xây dựng một Tân liên bang nào!!!
Ô!!! Thần linh vạn tuế! Thần linh vạn tuế!
Xây dựng Tân liên bang! Xây dựng Tân liên bang!!!
Không khí điên cuồng phấn khích quái dị cứ thế bao trùm tất cả, không một ai bi ai cho những linh hồn chết đi, không một ai mặc niệm cho những người chết trận ngã xuống do chính thứ Thần khí kia...
...
Vũ Chinh được an bài dưới hậu phương, do chiến công khổng lồ của Dạ Tiểu Vũ mà hắn có được một sự chăm sóc vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.
Thông tin chiến thắng của chiến trường tiền phương truyền đến khiến cho phía hậu phương vô cùng hưng phấn, bọn họ thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng chiến thắng. Mà tuyệt nhiên, không một ai nhắc đến những con số thương vong khổng lồ phía dưới hào quang chiến thắng rực rỡ...
Vũ ca, chân có còn đau không? Một thiếu niên mỉm cười với Vũ Chinh, răng nanh trắng tinh lóe lóe.
Không. Vũ Chinh gật đầu với hắn. Thiếu niên cũng là một người không thể hoạt động được bình thường, được anh trai hắn giao lại ở nơi này chăm sóc.
Vậy thì tốt... Hắn nhe răng cười.
Đột ngột, một cô gái tiến đến đưa theo một bức thư nhỏ cho thiếu niên. Thiếu niên mở ra bức thư, nụ cười cứng lại trên môi, một giọt nước mắt rớt xuống trang giấy.
Anh.... anh... Nụ cười trên môi hắn méo mó, ánh mắt đờ đẫn run rẩy...
Vũ Chinh giật mình nhìn hắn. Cậu không sao chứ?
A ha? Thiếu niên nhìn sang phía hắn, nụ cười trên môi đã vặn vẹo không ra hình dạng, nước mắt điên cuồng rơi xuống. Sao... là sao? Anh của tôi... đã hi sinh vì một Tân liên bang, đó là niềm tự hào của tôi, cũng là niềm tự hào của anh ấy... vì sao tôi phải buồn? Ha ha... ha ha ha...
Giống như thiếu niên bên trong đại sảnh không hề thiếu, những kẻ nhận được tin báo tử của thân nhân, thế nhưng lại chỉ có thể nở một nụ cười vặn vẹo trong đau đớn, nước mắt rơi xuống nhưng trên môi lại mang theo nụ cười...
Cướp đi cả quyền được đau đớn của con người... thật độc ác làm sao...
Vũ Chinh nhìn bên bầu trời trong xanh, tiếng cười của cô gái ấy cứ vang vọng trong tai hắn... Cô ấy, sẽ ổn chứ...
Hắn không biết nếu hắn nhận được giấy báo tử của cô ấy lúc này, thì hắn sẽ có phản ứng như thế nào nữa... Chỉ là, một khi biết được cô ấy đã rời đi thế giới này, vậy thì, hắn cũng không cần phải tồn tại làm gì nữa...
Nụ cười đọng trên môi Vũ Chinh, hắn tĩnh lặng ngồi trên xe lăn, an tĩnh như một bức tượng sống.
Em đã hứa sẽ đem tôi trở về, cho nên phải sống sót đấy, hiểu không?
...
Lâm Lam nhìn bộ chỉ huy trống trải không một bóng người, nắm tay nắm chặt đến mức móng tay bấm vào thịt chảy máu.
Tin tức Vũ Chinh đã chết truyền đi nhanh chóng trong Liên Bang, khiến cho quân bộ hoảng loạn, lòng dân bàng hoàng.
Ngay sau đó, Mộc tinh làm phản, tấn công Thổ tinh, đại loạn bùng nổ. Nhân dân Liên Bang gào thét yêu cầu chính phủ làm điều gì đó, thế nhưng lúc này, không một ai cho họ được một câu trả lời rõ ràng!
Đơn giản thôi, bộ chỉ huy và chính phủ của Liên Bang đã tê liệt hoàn toàn rồi, dễ dàng đến mức giống như một thế lực nào đó đã can thiệp vào nội bộ Liên Bang, âm mưu vô cùng khủng bố!
Bông hoa màu lam trong đôi con ngươi của Lâm Lam lóe lên, một kế hoạch điên cuồng hiện ra trong đầu hắn.
Đúng vậy, đây là một cơ hội tuyệt hảo, đem Dạ Tiểu Vũ hướng lên tấm quân hàm Tướng quân kia!
Một kế hoạch để Dạ Tiểu Vũ leo lên chức Tướng!
Cho đến ngày hôm trước Dạ Tiểu Vũ vẫn truyền về tin tức của cô ở chiến trường với hắn, có thể nói, người nắm rõ tình hình ở Thổ tinh và Mộc tinh nhất chính là hắn!
Đây là một cơ hội, một cơ hội vô cùng tuyệt vời!
Quân hàm Thượng Tá trên ngực Lâm Lam lóe lên. Quyền lực mà hắn thâu tóm suốt bao lâu nay, cùng với quân quyền trong tay Đỗ Phủ, đủ để hắn quậy tung một trận bài này!
Cộp.. cộp...
Tiếng giày truyền đến từ phía sau lưng khiến Lâm Lam giật mình quay về phía sau.
Một nam nhân giấu mình trong tấm áo màu đen, hắc khí như có như không bao trùm lấy hắn, khủng bố vô cùng. Trên hết là, khí tức dị năng cường đại của hắn khiến cho Lâm Lam phải nổi cả da gà!
Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi bước vào bộ chỉ huy của Liên Bang? Lâm Lam nhíu mày, súng ngắn bên hông chĩa thẳng về phía nam nhân.
Ngươi là Lâm Lam? Giọng nói khàn khàn mà mị lực phát ra, chỉ thế thôi cũng khiến da đầu của Lâm Lam run rẩy. Hắn chí ít cũng là hạng gen cấp A, tại sao lại hoảng sợ như vậy chứ?
Giới thiệu một chút, ta là Tần Đông. Là... Nam nhân nghiêng đầu tự hỏi một chút. Là Chồng tương lai của chủ nhân ngươi.
Nam nhân vô cùng vô sỉ chụp lên cái mũ cho mình bất chấp sự cho phép của đương sự!
===
Sàn đấu chính trị chính là thuộc về Lâm Lam a =v=
Tần Đông lộ diện rồi
Còn về việc tiểu binh lính của mình có bị đâm chết cùng Trịnh Lã không, Phượng Ly Hy hoàn toàn chẳng quan tâm. Người nhiều lắm, chết đi một ít thì cứ việc chết thôi, coi như để bọn họ cùng bồi táng với Trịnh Lã vậy, hẳn là bọn họ phải vui mừng đến chết đi được ấy chứ!
Cô ta cầm lấy chiếc micro, giọng nói mềm mại oanh oanh yến yến truyền đi khắp doanh trại.
Căn cứ địch phía trước đã bị phá hủy, tướng lãnh quân địch cũng đã bị Thần khí do các Thần linh ban tặng giết chết! Các vị Cách mạng quân, tiến lên và xây dựng một Tân liên bang nào!!!
Ô!!! Thần linh vạn tuế! Thần linh vạn tuế!
Xây dựng Tân liên bang! Xây dựng Tân liên bang!!!
Không khí điên cuồng phấn khích quái dị cứ thế bao trùm tất cả, không một ai bi ai cho những linh hồn chết đi, không một ai mặc niệm cho những người chết trận ngã xuống do chính thứ Thần khí kia...
...
Vũ Chinh được an bài dưới hậu phương, do chiến công khổng lồ của Dạ Tiểu Vũ mà hắn có được một sự chăm sóc vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.
Thông tin chiến thắng của chiến trường tiền phương truyền đến khiến cho phía hậu phương vô cùng hưng phấn, bọn họ thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng chiến thắng. Mà tuyệt nhiên, không một ai nhắc đến những con số thương vong khổng lồ phía dưới hào quang chiến thắng rực rỡ...
Vũ ca, chân có còn đau không? Một thiếu niên mỉm cười với Vũ Chinh, răng nanh trắng tinh lóe lóe.
Không. Vũ Chinh gật đầu với hắn. Thiếu niên cũng là một người không thể hoạt động được bình thường, được anh trai hắn giao lại ở nơi này chăm sóc.
Vậy thì tốt... Hắn nhe răng cười.
Đột ngột, một cô gái tiến đến đưa theo một bức thư nhỏ cho thiếu niên. Thiếu niên mở ra bức thư, nụ cười cứng lại trên môi, một giọt nước mắt rớt xuống trang giấy.
Anh.... anh... Nụ cười trên môi hắn méo mó, ánh mắt đờ đẫn run rẩy...
Vũ Chinh giật mình nhìn hắn. Cậu không sao chứ?
A ha? Thiếu niên nhìn sang phía hắn, nụ cười trên môi đã vặn vẹo không ra hình dạng, nước mắt điên cuồng rơi xuống. Sao... là sao? Anh của tôi... đã hi sinh vì một Tân liên bang, đó là niềm tự hào của tôi, cũng là niềm tự hào của anh ấy... vì sao tôi phải buồn? Ha ha... ha ha ha...
Giống như thiếu niên bên trong đại sảnh không hề thiếu, những kẻ nhận được tin báo tử của thân nhân, thế nhưng lại chỉ có thể nở một nụ cười vặn vẹo trong đau đớn, nước mắt rơi xuống nhưng trên môi lại mang theo nụ cười...
Cướp đi cả quyền được đau đớn của con người... thật độc ác làm sao...
Vũ Chinh nhìn bên bầu trời trong xanh, tiếng cười của cô gái ấy cứ vang vọng trong tai hắn... Cô ấy, sẽ ổn chứ...
Hắn không biết nếu hắn nhận được giấy báo tử của cô ấy lúc này, thì hắn sẽ có phản ứng như thế nào nữa... Chỉ là, một khi biết được cô ấy đã rời đi thế giới này, vậy thì, hắn cũng không cần phải tồn tại làm gì nữa...
Nụ cười đọng trên môi Vũ Chinh, hắn tĩnh lặng ngồi trên xe lăn, an tĩnh như một bức tượng sống.
Em đã hứa sẽ đem tôi trở về, cho nên phải sống sót đấy, hiểu không?
...
Lâm Lam nhìn bộ chỉ huy trống trải không một bóng người, nắm tay nắm chặt đến mức móng tay bấm vào thịt chảy máu.
Tin tức Vũ Chinh đã chết truyền đi nhanh chóng trong Liên Bang, khiến cho quân bộ hoảng loạn, lòng dân bàng hoàng.
Ngay sau đó, Mộc tinh làm phản, tấn công Thổ tinh, đại loạn bùng nổ. Nhân dân Liên Bang gào thét yêu cầu chính phủ làm điều gì đó, thế nhưng lúc này, không một ai cho họ được một câu trả lời rõ ràng!
Đơn giản thôi, bộ chỉ huy và chính phủ của Liên Bang đã tê liệt hoàn toàn rồi, dễ dàng đến mức giống như một thế lực nào đó đã can thiệp vào nội bộ Liên Bang, âm mưu vô cùng khủng bố!
Bông hoa màu lam trong đôi con ngươi của Lâm Lam lóe lên, một kế hoạch điên cuồng hiện ra trong đầu hắn.
Đúng vậy, đây là một cơ hội tuyệt hảo, đem Dạ Tiểu Vũ hướng lên tấm quân hàm Tướng quân kia!
Một kế hoạch để Dạ Tiểu Vũ leo lên chức Tướng!
Cho đến ngày hôm trước Dạ Tiểu Vũ vẫn truyền về tin tức của cô ở chiến trường với hắn, có thể nói, người nắm rõ tình hình ở Thổ tinh và Mộc tinh nhất chính là hắn!
Đây là một cơ hội, một cơ hội vô cùng tuyệt vời!
Quân hàm Thượng Tá trên ngực Lâm Lam lóe lên. Quyền lực mà hắn thâu tóm suốt bao lâu nay, cùng với quân quyền trong tay Đỗ Phủ, đủ để hắn quậy tung một trận bài này!
Cộp.. cộp...
Tiếng giày truyền đến từ phía sau lưng khiến Lâm Lam giật mình quay về phía sau.
Một nam nhân giấu mình trong tấm áo màu đen, hắc khí như có như không bao trùm lấy hắn, khủng bố vô cùng. Trên hết là, khí tức dị năng cường đại của hắn khiến cho Lâm Lam phải nổi cả da gà!
Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi bước vào bộ chỉ huy của Liên Bang? Lâm Lam nhíu mày, súng ngắn bên hông chĩa thẳng về phía nam nhân.
Ngươi là Lâm Lam? Giọng nói khàn khàn mà mị lực phát ra, chỉ thế thôi cũng khiến da đầu của Lâm Lam run rẩy. Hắn chí ít cũng là hạng gen cấp A, tại sao lại hoảng sợ như vậy chứ?
Giới thiệu một chút, ta là Tần Đông. Là... Nam nhân nghiêng đầu tự hỏi một chút. Là Chồng tương lai của chủ nhân ngươi.
Nam nhân vô cùng vô sỉ chụp lên cái mũ cho mình bất chấp sự cho phép của đương sự!
===
Sàn đấu chính trị chính là thuộc về Lâm Lam a =v=
Tần Đông lộ diện rồi
/193
|