Trong xe đột nhiên yên tĩnh, nhưng kỳ quái chính là không có ai giải thích chuyện này.
Trong lòng Thẩm Lê có quỷ, nhưng không muốn che giấu quá mức. Yên lặng kéo cửa sổ xe xuống chút, để gió thổi vào, tiếng phù phù làm trong xe không đơn điệu.
Không biết là trước có dì bán hàng, sau có tài xế taxi làm Biên Dịch lười giải thích, vẫn là cậu ga lăng mà nhường cơ hội giải thích cho cô gái.
Tóm lại cậu không chịu ảnh hưởng chút nào mà nhìn kính chắn gió phía trước, thoạt nhìn giống như mặc kệ vậy.
Thẩm Lê không nhịn được nhớ đến phản ứng của các đàn em nhỏ ở cổng sân vận động vào ngày kỷ niệm thành lập trường, vui vẻ, kinh hỉ, ngo ngoe rục rịch nhưng lại bồi hồi thong thả, do dự không dám tiến lên.
Nghĩ đến việc cậu ở trường học cũng sẽ không được khen là đàn anh dịu dàng gì.
Thẩm Lê chép chép miệng, kết luận nguyên nhân Biên Dịch không giải thích nhất định là vì thế.
Rất nhanh đã đến nơi, hai người xuống xe trả tiền, một trước một sau đi vào trong nhà.
“Em làm xong bài tập chưa?” Thẩm Lê bỗng nhiên gọi Biên Dịch ở phía trước lại, giống như là phụ huynh đáng ghét đốc thúc con làm làm tập.
Biên Dịch nhìn cô, cảm thấy còn lời chưa nói, cậu ăn ngay nói thật: “Làm xong rồi.”
“Em trai, trước đó em đồng ý làm gì em còn nhớ không?” Thẩm Lê nói.
Biên Dịch suy nghĩ một lát.
A, mẫu vẽ. Đọc
/48
|