Giang Hạ hậu tri hậu giác phản ứng lại, đây làm gì phải thay đổi khẩu vị chứ, đây rõ ràng rất chuyên tâm, sắp bay cả hồn rồi.
"Ai, tỉnh lại đi! Nghĩ cái gì thế?" Cô ấy giơ tay lên lắc trước mặt Thẩm Lê: "Homestay có một anh chàng đẹp trai như vậy mà không chia sẻ với chị em!"
Cô ấy thở phì phì mở một túi khoai tây lát, nhai giòn vang: "Cậu quá là không có đạo đức!"
Thẩm Lê ngả bài, bình tĩnh ném một quả bom: "Đó chính là cậu em lớp 12 tớ nói với cậu."
“Cái gì?” Giang Hạ trợn to mắt, làm ra vẻ đào lỗ tai: “Cậu em chưa tròn 18 kia?"
Thẩm Lê chụp một cái qua đó: "Nếu không thì sao?"
"Chậc chậc, không thể không nói, ánh mắt của cậu lần này thật không sai, cậu em này trông rất đoan chính." Giang Hạ quan sát biểu cảm hoang mang của Thẩm Lê, hỏi cô: "Cậu sẽ không nói cho tớ đây không phải khách quý nam làm cậu rung động đấy chứ?"
Không cho Thẩm Lê cơ hội nói chuyện, Giang Hạ trực tiếp định luận: "Đừng giả vờ, chị gái, cậu thích cậu em trai, kiểu trông đẹp trai, thoạt nhìn ngầu ngầu, có hơi lạnh lùng này."
"Chưa tròn mười tám cũng dễ nói, nuôi một chút, không phải là thành niên sao?"
Thẩm Lê: “…”
Thật ra Thẩm Lê bị thuyết phục, nhưng cô không muốn thừa nhận, ném que cay trong tay đi, lẩm bẩm: "Lời nói đã để cậu nói hết rồi tớ còn nói gì được."
Giang Hạ không muốn để ý con quỷ ngượng ngùng này, kêu gào muốn ăn cơm tối với cậu em đẹp trai, bỏ Thẩm Lê lại chạy nhanh xuống dưới lầu.
Nhưng mà đến cuối cùng Giang Hạ cũng không thể ăn một bữa cơm tối với em trai như ý nguyện, khi cô ấy vừa vọt xuống lầu thì chị Lâm đang bày bát đũa lên bàn, chị Lâm cũng quen cô ấy, cười gọi: "Tiểu Hạ đến rồi à, ăn cơm tối cùng nhau không?"
Giang Hạ không che giấu ý nghĩ của chính mình chút nào, hỏi đám nam sinh cấp ba có phải sẽ ăn cơm cùng hay không.
Vẻ mặt của chị Lâm nhìn rõ: "Bọn họ ấy à, ngày mai phải đi rồi, hôm nay nói muốn ăn ở bên ngoài. Ngày mai hai đứa có phải cũng phải đi rồi hay không?"
"Đúng vậy, vốn định đi trong hôm nay, nhưng em đến đã muộn như vậy rồi, Lê Lê dứt khoát nói ở lại một đêm." Hy vọng của Giang Hạ thất bại, dứt khoát bưng hai phần cơm lên lầu ăn cùng Thẩm Lê.
Giang Hạ vui vẻ rời đi mất hứng quay về, chọc cho Thẩm Lê cười ra tiếng ngỗng, biểu cảm vui sướng khi người khác gặp hoạ đừng có mà rõ ràng quá.
Thẩm Lê: "Ít ăn một bữa cơm mà thôi, đừng khổ sở quá."
"Cái gì gọi là ít ăn một bữa cơm chứ, đây nói không chừng là cơ hội ăn bữa tối duy nhất của tớ với cậu em đẹp trai đó." Giang Hạ tỏ vẻ ưu tư: “Trừ phi…”
Hoa lan chỉ trên tay cô ấy chỉ Thẩm Lê: "Cậu, đi theo đuổi cậu ấy đến tay."
Thẩm Lê không nuốt được một ngụm canh, vỗ ngực ho khan nửa ngày, u oán nhìn Giang Hạ: "Tớ có bản lĩnh này sao?"
"Cậu có, cậu có, tự tin chút đi được không hả!"
"Cậu nghĩ đến sự vui mừng khi có được cậu em đẹp trai này đi, muốn hôn là hôn, muốn ôm là ôm, cậu không muốn chiếm cậu ấy làm của riêng sao? Đừng nhìn bây giờ cậu ấy lạnh lùng như vậy, nói không chừng đến khi theo đuổi được lại biến thành chó con, tùy cậu giở trò! Cậu còn có thể để cậu ấy mặc chế phục… với cậu" Giang Hạ cố chấp vẽ bánh cho Thẩm Lê, lại bị che miệng lại: "Hôn ư ư ư, cậu không… động lòng sao?"
Sự xem thường của Thẩm Lê đã sắp lên trời: "Tớ không phải bi3n thái, tớ cảm ơn cậu."
- -
Buổi chiều hôm sau, hai nhóm người dường như đồng thời chuẩn bị rời đi, hai chiếc xe dừng ở cửa vào Thanh Sơn, một chiếc là Audi của Giang Hạ, chiếc còn lại rất đại chúng.
Bọn họ có lẽ là thuê một chiếc xe, trên ghế lại có một ông chú đang ngồi chờ.
Thẩm Lê đi theo Giang Hạ ngồi vào trong xe, Biên Dịch chôn đầu đang gõ gõ đánh đánh trên điện thoại, ngón tay nhanh chóng động đậy, Tồn Gia Trạch cười ngây ngô sờ sờ đầu, vẫy tay tạm biệt Thẩm Lê.
Giang Hạ vừa đánh tay lái vừa quan sát, khuỷu tay chọc chọc cánh tay của Thẩm Lê: "Ai, em trai này trông cũng không tồi."
"Không tồi cậu cũng có thể xông lên. Điện thoại của tớ hỏng rồi, cậu cho tớ mượn điện thoại chơi chút." Thẩm Lê ngửa đầu ra sau dựa trên ghế mềm, vừa đăng nhập vào WeChat của mình đã nhận được tin nhắn.
Biên Dịch: Đã đến thời gian tiêm mũi vắc-xin phòng bệnh thứ ba. Ngày mai chị có tiện không?
Thẩm Lê vuốt cằm hừ hừ, vừa cảm thán mặt trời mọc từ hướng Tây, vừa nóng máu từ chối người ta. Xi
/48
|