Tháng tám, thời tiết Lâm An đang nóng nực.
Ở giữa trưa, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào từng phiến đá xanh trên đường, độ ấm cao đến mức có thể rán trứng gà.
Đường lát đá còn coi như rộng nhưng hai bên không có cây cối cao to, chỉ có một siêu thị nhỏ sắp đóng cửa có một cái cây không thính là rậm rạp, miễn cưỡng có thể che lấp.
Thẩm Lê mang theo vali hành lý ngồi xổm dưới cây hồng, mồ hôi chảy xuống từ thái dương.
Không lâu trước đây, cô vừa mới kết thúc chuyến bay dài đến mười lăm tiếng đồng hồ, vẫn còn lệch giờ, tiếng ve kêu giữa hè ồn ào đến mức đầu cô sắp nổ tung.
Giao diện WeChat trên điện thoại còn dừng lại trên cuộc nói chuyện nửa giờ trước với Giang Hạ, Giang Hạ nói, cô ấy đi từ cửa đông đến cửa tây, ít nhất còn phải đi nửa tiếng.
Nhịn rồi lại nhịn, Thẩm Lê thật sự không nghẹn lại mà gọi cho Giang Hạ một cuộc.
“Alo… cục cưng à.” Chuông điện thoại vang lên vài tiếng Giang Hạ mới nhận máy: “Cậu còn bao lâu mới đến nơi?”
Thẩm Lê biết Giang Hạ mới lấy được bằng lái không lâu, tay mới lên đường nơm nớp lo sợ, lúc này nhận được điện thoại có lẽ đều đang lo lắng, nhưng sự nhẫn nại của cô đối với mùi mồ hôi trên người và mái tóc bết dính đã tới cực hạn.
Trước khi cô ra nước ngoài để phòng ngừa đánh mất chìa khóa nên cô đều đánh tất cả một phần chìa khóa mới giao cho Giang Hạ bảo quản.
Quả nhiên, mất chìa khóa, bây giờ phải chờ Giang Hạ mang chìa khóa đến đây.
“Còn có tầm mười phút?” Giang Hạ cũng không quá xác định: “Cậu nhịn một chút.”
“Hạ Hạ, bây giờ tớ cảm thấy mình giống một người nguyên thủy, cậu biết không, tớ cảm thấy tớ đã không tắm rửa cả tháng rồi.”
“Ai bảo cậu không đến phòng ở bên cửa đông mà muốn làm chuyện gợi lại hồi ức ở chung cư cũ kia chứ.” Giang Hạ nói cô.
Tuy ở cùng một thành phố, cửa đông và cửa tây của Lâm An tựa như cách một rãnh biển Mariana, chênh lệch giàu nghèo rất lớn, người dân ở cửa đông tùy tay mua một bộ quần áo có thể đạt tới sinh hoạt phí một tháng của cửa tây.
Thẩm Lê ở cửa đông và cửa tây đều có một căn phòng, phòng ở cửa đông này là do bà nội Thẩm Lê để lại.
Trước kia Thẩm Lê cũng không thường xuyên ở tại tiểu khu này, vừa tối vừa ẩm, vừa đến buổi tối là có động vật lui đến, một vài con thường thấy, một vài con không biết tên.
Nhưng cô phát hiện ngoài ý muốn, sau khi tham gia trao đổi ở nước ngoài sinh hoạt một năm, nhớ nhất vẫn là nhà cũ nơi này.
Cha mẹ Thẩm Lê mất sớm, từ nhỏ đi theo thím lớn lên, lần này lặng yên không tiếng động về nước, cô không đến nhà cậu mình trước, cũng không về chung cư cửa đông, mà là lực hành động cực cao đi xe đến cửa tây.
Nhưng lúc này Thẩm Lê có chút hối hận, thực tiễn chứng minh nói đi là đi cũng không phải lúc nào cũng mang đến niềm vui cho người.
Có lẽ là thời tiết khô nóng quá mức, âm thanh của Thẩm Lê nghe hữu khí vô lực: “Ai biết đột nhiên không tìm thấy chìa khóa, khi đó tớ không khống chế được ý nghĩ của mình.”
Giang Hạ nghe thấy tiếng chậc: “Đây là nguyên nhân cậu không nói cho ai mà âm thầm về nước? Nếu không phải không tìm thấy chìa khóa, có phải là cũng không chuẩn bị nói cho mình hay không.”
Thẩm Lê đuối lý, im lặng không lên tiếng.
Cô cúp máy lại ngồi xổm trong chốc lát, vỗ vỗ tay áo chuẩn bị đứng lên, thần sắc lại cứng đờ… ngồi xổm đã lâu nên chân tê rần. Cô cau mày, trừng mắt liếc nhìn đôi chân không biết cố gắng của mình, duỗi tay vén tóc dài ra sau tai, cứ đi vài bước như què vậy.
Ngõ nhỏ sau giờ trưa thật sự không có một bóng người nào, siêu thị nhỏ phía sau cũng đóng chặt cửa.
Thẩm Lê thở dài, kéo vali hành lý về phía trước, không thấy vết chân mà lại thấy một con chó.
Một con chó lông vàng tỏa sáng chạy đến chỗ Thẩm Lê, trong miệng ngậm một quả cầu xanh lục, trên cổ đeo vòng cổ màu đỏ.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đến chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ.
Ở địa phương này có thể thấy được chó được nuôi tốt như vậy, rất hiếm lạ, ít nhất trước khi Thẩm Lê đi là chưa từng gặp qua.
Thẩm Lê chào hỏi nó: “Hello.”
Giống chó lông vàng* (Chó Golden Retriever hay còn gọi là chó Golden,chó lông vàng là một chú chú chó rất ngoan ngoãn và thân thiện, thông minh và rất biết nghe lời dạy bảo của chủ nhân) là giống chó thân cận với người, dường như không có tính công kích gì nhưng con chó này dường như đặc biệt tự quen thuộc.
Nó ngậm cầu đi đến trước mặt Thẩm Lê, hữu hảo mà phe phẩy cái đuôi, ném cầu bên chân Thẩm Lê, vẻ mặt chờ mong mà nhìn cô.
Là ý muốn chơi cầu cùng nó.
Thẩm Lê nghĩ nghĩ, nhặt cầu bên chân lên, quăng về phía nó đến.
Con chó vừa mới ở trước người lao ra một bước xa, bùm bùm đi theo quả cầu, cái đuôi giơ lên giống như một mặt lá cờ.
Thẩm Lê nhìn bóng dáng vui sướng phía trước chằm chằm, cảm thấy sự bực bội trong lòng đột nhiên giảm xuống.
Chẳng qua lần này con chó ngậm cầu, không chạy về phía Thẩm Lê, nó đi về vài bước, ngừng ở dưới một bóng cây hiếm có.
Thẩm Lê nhìn theo, lúc này mới phát hiện ở đó hóa ra có hai người, một người ngồi, một người đứng, chẳng qua bởi vì quan hệ vị trí vừa rồi, cô nhất thời không phát hiện.
Người ngồi mặc quần áo đồng phục màu lam trắng, cởi bỏ một cúc áo, trên chân đi một đôi giày kinh điển màu đen thấp cổ. Cậu cúi đầu, điện thoại trên tay đặt bên tai, một đôi chân tùy tiện đá, vừa dài vừa thẳng.
Hoàn toàn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Thấy con chó đi đến, cậu giơ tay xoa xoa đầu nó.
Không biết người bên đầu dây kia nói gì, thiếu niên nhăn mi lại, tóc mái trên trán lộn xộn, hơi hơi rũ mắt, toàn thân là hơi thở người sống chớ gần.
Lạnh nhạt mà sạch sẽ, giống như sen đá trên núi cao.
Ngữ khí của cậu rất không kiên nhẫn: “Không thích con gái lớn hơn tôi, đừng tìm tôi.”
Hắc, cái sự lạnh nhạt này.
Tống Gia Trạch tiêu hóa vài giây, bỗng nhiên hiểu ra người gọi điện đến là ai, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức khó chịu.
Trong lúc nhịn cười, trong tay đột nhiên bị nhét một chiếc điện thoại, nữ sinh đầu bên kia còn đang bám riết không tha mà nói chuyện, không nhận được sự đáp lại, ngữ khí dần dần trở nên bá đạo lại cường ngạnh: “Em không được từ chối chị nhanh như vậy, thời gian chúng ta hẹn còn chưa đến, em cần đến tiếp tục chơi trò chơi với chị! Em có nghe hay không!”
Thẩm Lê nghỉ chân tại chỗ, ánh mắt dừng trên người thiếu niên ngồi trên bậc thang.
Người cầm điện thoại hình như nhận được một củ khoai nóng bỏng tay, luống cuống tay chân lấy điện thoại, dùng khẩu hình hoảng loạn nói: “Làm gì, làm gì?”
“Bảo chị ta đừng gọi đến đây, cậu giải quyết.” Ngữ điệu đ è xuống, thiếu niên mắt thường có thể thấy được bực bội giống như một cậu bé bởi không hợp tâm ý mà sinh hờn dỗi.
Qua vài giây, cậu dường như chú ý đến đầu hẻm có người, ngước mắt nhạt nhẽo nhìn qua.
Thẩm Lê bình tĩnh liếc nhau với câu, sắp đến lúc rời đi thì cong cong khóe môi.
Nam sinh càng thêm bình tĩnh mà dời tầm mắt đi, trên tay gãi gãi cằm của chó lông vàng, sau đó đặt trên đầu nó, mặt đầy ủ rũ mà nhắm mắt lại.
Điện thoại còn đang tiếp tục, Tống Gia Trạch căng da đầu.
Dường như đêm hết công lực mặt dày mày dạn, trợn mắt nói dối.
“Chị còn chưa gặp cậu ấy, thật ra chị không biết, cậu ấy trông xấu lắm, cái loại trình độ mà đi trên đường cũng cúi gằm người.”
“Tiếng nói dễ nghe, tiếng nói dễ nghe cũng không thể hiện trông đẹp trai mà, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, Thượng Đế đóng một cánh cửa của cậu ấy lại, luôn phải mở một cánh cửa sổ cho cậu ấy chứ, chị tin em đi, cậu ấy chỉ có âm thanh và kỹ thuật tốt, hoàn toàn không đáng để chị theo đuổi.”
“Hơn nữa người như cậu ấy xấu xí tính tình lại kém, rất khó hầu hạ, chị cũng đừng cố chấp mà… Kỹ thuật, kỹ thuật gì?”
“Đương nhiên là kỹ thuật chơi game ấy.”
Tống Gia Trạch sắp hỏng mất: “Chị à, chị yêu đương với nam sinh cấp ba chính thức xấu xí thật sự tốt sao, hướng dẫn vị thành niên phạm tội là phạm pháp.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, điện thoại cuối cùng cũng cúp máy, bốn phía quay về an tĩnh, Biên Dịch ngẩng đầu nhìn Tống Gia Trạch, thần sắc cổ quái.
Biên Dịch: “Cậu có phải đã sớm muốn mắng tôi hay không?”
Tống Gia Trạch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hậu tri hậu giác nhận ra cậu ấy nói gì, cười gượng: “Sao có thể! Tôi đây đều là chiến lược làm thấp đi!”
Biên Dịch: “…”
Cậu tạm thời tin, căng cơ, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Con chó lông vàng tên Quyển Quyển như được huấn luyện mà đứng lên, tròng mắt như quả nho chuyển khắp nơi, dường như đang tìm kiếm gì.
Chỗ vừa có người đứng giờ phút này đã sớm trống trải, gió khô nóng thổi qua, vài chiếc lá rụng trên mặt đất cọ xát một khoảng cách.
Thẩm Lê không biết rời đi từ khi nào.
“Đi thôi, Biên Quyển Quyển.”
Tống Gia Trạch ngừng tại chỗ vài giây, ánh mắt chạm đến người phía trước, đôi mắt thức hai ngày sắp không mở ra được, lúc này thân hình mặc đồng phục vẫn đ ĩnh bạt như cũ, nhìn qua sạch sẽ lại thoải mái tươi mới.
Tống Gia Trạch nghĩ nghĩ lại không tự giác thở dài, chạy chậm vài bước đuổi theo Biên Dịch.
“A Dịch, đêm nay đừng thức nữa, kiếm tiền cũng không phải dùng cách này.” Tống Gia Trạch sờ sờ đầu mình, có chút lo lắng, người làm bằng sắt cũng không thức được như vậy.
Biên Dịch cảm kích: “Ừm, đêm nay không chơi.”
Nghe lời này, Tống Gia Trạch yên tâm không ít, không nhịn được oán giận: “Làm sao chị ta lại gọi điện thoại đến, đây không quấy rầy sao? Còn may cách thời gian ước định cũng không xa, làm xong đơn này thì block chị ta đi.”
“Đánh lớn mà thôi, làm sao nhiều chuyện rách nát như vậy.”
Thật ra Biên Dịch đã buồn ngủ đến độ mí mắt đánh nhau: “Buổi chiều giúp tôi xin nghi với giáo viên, không đi.”
“Được rồi, vậy buổi tối tôi mang bài tập đến cho cậu.” Tống Gia Dịch lập tức đồng ý, nghĩ thầm buổi học bổ túc này căn bản không có tác dụng gì, đi quả thực chính là lãng phí sinh mệnh.
“Được.” Biên Dịch vẫy tay với Quyển Quyển, cong lưng buộc dây thừng trên vòng cổ của Quyển Quyển.
Quyển Quyển động động lỗ tai, có lẽ đã không ở được cũng cảm thấy không thoải mái, cúi người dùng sức rũ lông, làm cho bùn bụi bay tán, đứng lên nhảy vào những người phía trước, Biên Dịch và Tống Gia Trạch đều bị lan đến gần.
Tống Gia Trạch chửi tục một tiếng, không kịp trốn tránh, bị Quyển Quyển nhảy lên vừa vặn, trên đồng phục có hai cái ấn móng vuốt lớn, biểu cảm tương đối cạn lời: “Biên Quyển Quyển, chừng nào mày mới có thể sửa được tật xấu nhảy lên người người khác hả…”
Quyển Quyển vừa bị rống như vậy, ý thức được mình hình như đã gây họa, gục lỗ tai xuống, tủi thân mà trốn đến phía sau Biên Dịch, dùng đầu cọ tay Biên Dịch.
Biên Dịch thật ra không giáo huấn Quyển Quyển chỉ là nhẹ nhàng quét mắt nhìn nó một cái, tay đặt trên đầu nó, xoa xoa.
Tống Gia Trạch nhìn con chó ủy khuất, lại nhìn chủ nhân bảo vệ nhãi con, “Thôi.”
Thôi.
Biên Dịch cưng chó ngốc của cậu bao nhiêu, cậu ấy cũng không phải lần đầu nhìn thấy.
Vẻ mặt Tống Gia Trạch nghẹn khuất, chọc Biên Dịch cười khẽ một tiếng, dắt chó, xua xua tay với Tống Gia Trạch: “Về đi.”
Bóng dáng thẳng tắp của thiếu niên dần dần mơ hồ, âm thanh dễ nghe phiêu tán trong gió, lành lạnh giống như bạc hà.
/48
|