Lý Tiểu Nguyệt khuôn mặt có chút kích động đi vào, trên tay cầm một bình ngọc cung kính đưa tới trước mặt Lý Thanh nói:
- Sư phụ, ngài xem!
Lý Thanh tiếp nhận bình ngọc, lật tay đổ ra bàn tay một viên đan dược màu xanh nhạt, bên trên toả ra từng trận dược hương.
Thần thức đảo qua viên đan dược, sắc mặt Lý Thanh liền thay đổi nhìn Lý Tiểu Nguyệt trầm giọng nói:
- Vi sư muốn bế quan!
- Đệ tử biết rõ!
Lý Tiểu Nguyệt cũng mừng rỡ cung kính lui ra.
Vừa rồi thông qua sắc mặt mừng như điên của sư phụ, nàng có thể đoán ra viên đan dược kia chắc chắn có hiệu quả đối với thương thế của sư phụ nàng, tâm tình nhất thời buông lỏng xuống.
Vừa rồi, trên đường đi tới nơi này, trong lòng Lý Tiểu Nguyệt quả thật có chút lo được lo mất. Không biết đan dược có thật hiệu quả hay không.
Nhưng bây giờ nàng nhìn thấy vẻ mặt sư phụ thì hết thảy đều thuận lợi.
Bên cạnh đó, lúc này trong mật thất, Lý Thanh đang dùng đầu ngón tay kẹp viên đan dược lên ngắm nghía.
Cũng không phải nàng đa nghi, mà trải qua nhiều lần chữa trị thất bại, nàng đối đan dược có một sự mẫn cảm nhất định, cho nên nhất thời có chút do dự.
- Hừ, dược lực rất tinh thuần, là một viên bảo đan. Người luyện ra được viên đan dược này chắc chắn có tạo nghệ cực cao trong giới Luyện đan. Ngươi cứ an tâm sử dụng. Nếu để lâu, một phần dược lực bị thoát ra thì hiệu quả sẽ giảm xuống đó!
Âm thanh cổ lão nhìn thấy Lý Thanh do dự thì có chút bực mình nói, nhưng trong giọng nói cũng mang theo ý tứ vui mừng và chờ đợi.
Lý Thanh nghe vậy thì chút do dự còn sót lại lập tức tiêu tan, đưa tay kẹp viên đan dược cho vào miệng, nuốt xuống.
Đan dược vừa nuốt xuống, nàng liền cố gắng vận dụng chút chân nguyên còn lại đến hấp thu dược lực.
Chỉ thấy sau khi qua mấy nhịp thở, sắc mặt của nàng chợt đen sạm, không nhịn được mở miệng phun ra một ngụm máu.
Ngụm máu này có màu đen sì, hơi đặc, toả ra mùi tanh tưởi vô cùng.
Lại qua thêm nửa ngày, Lý Thanh liên tục thổ ra ba ngụm máu đen thì sắc mặt có chút huyết sắc, bình tĩnh thổ nạp.
….
Lại nói, Trần Dương sau khi nhìn Lý Tiểu Nguyệt mang đan dược rời đi thì cũng không có ý tứ rời đi mà bình tĩnh tham quan phong cảnh khu tứ hợp viện này một phen.
Đối với lối kiến trúc cổ này, Trần Dương rất là yêu thích. Bởi vì nhà của hắn cũng là một căn tứ hợp viện được truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Tuy nhiên, nơi này chắc là nơi mà Lý Tiểu Nguyệt thường ngày ở lại.
Hai bên có trồng một số linh dược cấp thấp toả ra hương thơm nhè nhẹ. Phía sau cũng trồng một số loài hoa đang toả sắc rực rỡ.
Trần Dương đối với thiên nhiên luôn có cảm giác gần gũi và yêu mến, cho nên cũng rất vui lòng ngắm nghía.
Mặc dù nhìn bề ngoài thanh thản như vậy, nhưng thần thức Trần Dương vẫn như có như không toả ra xung quanh.
Mặc dù không quan rất vắng lặng và yên tĩnh, nhưng Trần Dương phát giác xa xa đều có một hai đạo ánh mắt như có như không âm thầm quan sát nơi này.
Trần Dương trong lòng cười lạnh, nhưng cũng không có làm ra hành động gì.
‘Những người này chắc là Lý Thanh người kia không tin tưởng ta hoàn toàn nên phái người đến giám sát. Lý Tiểu Nguyệt chắc chắn đối với chuyện này cũng không biết. Nàng cũng không biết sư phụ nàng là một lão bà hồ li tinh đa nghi.’
Trần Dương âm thầm đánh giá. Đối với sự thẳng thắn và quyết đoán của Lý Tiểu Nguyệt thì Trần Dương rất thưởng thức.
Sau khi quan sát chán chê, Trần Dương cũng không còn việc gì khác hơn là quay về phòng của Lý Tiểu Nguyệt. Nơi này có bày một cái ghế dựa bằng gỗ, kế bên còn có một giá sách.
Trần Dương nhìn thấy liền biết nơi này chắc là chỗ mà Lý Tiểu Nguyệt thường nằm đọc sách.
Cảm nhận mùi thơm dịu nhẹ còn vương lại, Trần Dương cũng nằm xuống, thần thức lần nữa tiến vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Trần Dương muốn tận dụng thời gian đi tu luyện.
Linh lực trong người hắn đang ở Luyện Khí Kỳ tầng bảy. Thông qua luyện đan và tu luyện mấy tháng nay đã có vẻ được củng cố rất nhiều, Trần Dương định bụng sẽ thông qua cố gắng, sớm ngày củng cố cảnh giới tiến lên Luyện Khí Kỳ tầng tám.
Mặt khác, Trần Dương muốn lựa chọn thêm một môn võ kỹ để tăng cường sức chiến đấu. Thông qua chiến đấu lần trước, Trần Dương phát giác hắn từ trước đến nay không chú ý đến vấn đề trang bị, làm cho bản thân giống như một gã đại gia chân đất vậy, mang trong người cả kho tàng mà không biết xài.
Trần Dương rất nhanh chóng đi đến Thương Khố, vừa đi tâm tư vừa xoay chuyển linh động.
Hiện nay, Trần Dương đang sống trong xã hội hiện đại. Có một số việc mặc dù biết nhưng không thể tuỳ tiện hiển lộ quá đáng trước mặt người thường. Nếu như vậy, chắc chắn sẽ gây nên hậu quả khó lường.
Nếu vậy, việc sử dụng những vũ khí đao to búa lớn là không thể nào, bị Trần Dương ngay lập tức gạt bỏ. Đối với các pháp bảo cao cấp thì Trần Dương lại càng chưa đủ năng lực sử dụng, hơn nữa giá cả cũng sẽ rất cao, không thể nào đáp ứng nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Dương quyết định chọn sử dụng Ám khí.
Ám khí cũng có chia rất nhiều loại, nhưng có đặc điểm chung đó là bí mật, dễ mang theo bên người, ẩn giấu không để người khác phát hiện và khả năng linh hoạt tự vệ cũng rất cao.
Thông thường, ám khí chỉ để dành cho các sát thủ sử dụng. Những tu sĩ giang hồ thường gọi những người sử dụng ám khí là bàng môn tả đạo. Nhưng chính những bàng môn tả đạo này lại lấy mạng không biết bao nhiêu người.
Ám khí trải qua nghiên cứu và phát triển, đã được sáng tạo nhiều loại vũ khí đến không thể đếm hết, nhưng trong các loại đó phải kể đến phi tiêu và phi đao.
Trần Dương cũng từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, có một người gọi là Lý Tầm Hoan với biệt tài ném phi đao ‘Lệ bất hư phát’, tức nghĩa là bách phát bách trúng. Môn tuyệt kỹ ấy có tên gọi là Tiểu Lý Phi Đao, rất được người đời sau hâm mộ.
Tất nhiên, Trần Dương cũng biết là nhân vật này chỉ là hư cấu của một nhà văn mà thôi. Nhưng việc này đã cho Trần Dương một cái gợi ý rất lớn.
Hắn hào hứng thầm nghĩ, nếu kết hợp môn tuyệt kỹ phi đao, cộng thêm linh lực gia trì và Cầm Long Thủ phối hợp thì không chừng còn có thể tạo thành một tuyệt kỹ thành danh khác không chừng.
- Ta sẽ sáng chế ra tuyệt kỹ Tiểu Trần Phi Đao, hắc hắc…
Trần Dương một mặt sung sướng đi vào Thương Khố, bắt đầu tìm điển tịch có liên quan đến phi đao hoặc phóng ám khí. Còn việc chọn phi đao, tất nhiên chỉ là ý nghĩ thoáng qua, Trần Dương sẽ cẩn thận xem xét các loại ám khí thật kỹ càng rồi mới quyết định.
Rất nhanh, Trần Dương liền bắt đầu tìm kiếm.
Bởi vì lý do nơi này toàn bộ là pháp quyết hoặc công pháp liên quan đến tu đạo, cho nên muốn tìm kiếm một công pháp liên quan đến phóng ám khí quả thật không phải dễ.
Trần Dương tìm nửa buổi, cũng hoàn toàn mù tịt.
- Khí Linh!
- Đại nhân gọi ta?
Thân ảnh của Khí Linh như ma mị xuất hiện ngay bên cạnh Trần Dương. Đối với sự xuất hiện bất thình lình của Khí Linh thì Trần Dương từ lâu đã có sức đề kháng kinh hồn, liền nói:
- Khí Linh lão, mỗi khi ta tìm kiếm vật phẩm mình cần đều cảm thấy hết sức phiền phức, tốn hao thời gian không nhỏ. Có cách nào khác không?
- Đại nhân, ngài có thể dùng giọng nói để tìm kiếm. Giả dụ ngài cần tìm Tụ Khí Đan thì chỉ cần gọi tên ‘Tụ Khí Đan’ thì sẽ màn hình sẽ tự hiển thị nội dung tương ứng.
Khí Linh lão giả chậm rãi nói.
Trần Dương nghe xong thì gật gù, bèn nhìn màn hình nói:
‘Tìm Công Pháp Ám Khí!’
Lời này vừa thốt ra, lập tức màn hình xoay chuyển mãnh liệt, trong tích tắc liền hiện ra một danh sách.
‘Thập Tuyệt Tiêu’
‘Vô Hình Thích’
‘Lục Tuyệt Châm’
…
Trần Dương ánh mắt sáng ngời, không nhịn được bấm vào nội dung các tuyệt kỹ tham khảo một chút.
‘Thập Tuyệt Tiêu – Đơn giản bao gồm mười loại kỹ xảo, khi phóng phi tiêu có thể dựa vào chân khí giết người hiệu quả, nhất là càng gần thì càng phát ra sát thương kinh hồn. Luyện tới tột đỉnh, có thể dựa vào chân khí mạnh yếu mà phóng ra nhiều phi tiêu cùng một lúc, làm cho đối thủ khò lòng chạy thoát.’
- Cái này mạnh thì mạnh, nhưng chỉ khi đối thủ áp sát thì mới tạo hiệu quả sát thương mạnh nhất. Nếu dùng trong quần chiến hoặc cận chiến thì hay rồi. Nhưng mà nếu đối địch ở xa một chút liền thể hiện ra sự yếu kém rồi.
Trần Dương trầm ngâm suy nghĩ, lựa chọn xem tiếp.
‘Vô Hình Thích – Lợi dụng bẫy rập khiến cho đối thủ trúng độc hoặc các loại mê ảnh gây choáng, từ đó lực phòng ngự giảm xuống, thậm chí còn có thể mất mạng tại chỗ.’
- Thì ra là công pháp đặt bẫy. Loại bẫy này vô hình vô ảnh, nếu dùng để chống truy tung thì là tốt nhất. Nhưng ngược lại, khi dùng chiến đấu với địch thì không có hiệu quả cao như mình mong đợi…
Trần Dương lại tiếp tục xem thêm các môn bí tịch phía sau.
Mỗi loại bí tịch nơi đó đều có điểm lợi điểm hại khác nhau, cái thì có sát thương cực mạnh nhưng thời gian thi triển chậm chạp. Cái thi triển nhanh thì sát thương không cao…
Xem càng nhiều, Trần Dương càng trở nên do dự.
Lại qua một chút, Trần Dương đối với việc lựa chọn công pháp đã có chút chần chừ, xem có nên tuỳ ý chọn một môn hay không. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị hắn gạt bỏ. Nếu không luyện thì thôi, khi luyện nhất định phải chọn tinh hoa và phù hợp bản thân sử dụng mới là tốt nhất.
- Ủa?
Trần Dương đột nhiên hai mắt sáng lên.
Trước mắt hắn là bộ bí tịch có tên gọi ‘Âm Dương Truy Hồn Châm’
Trần Dương vội vàng bấm chọn xem giới thiệu:
‘Âm Dương Truy Hồn Châm – Là độc môn ám khí bao gồm mười tám châm vừa mỏng vừa nhẹ như tơ, mắt thường khó thấy. Luyện đến tuyệt đỉnh có thể dùng chính chân khí bản thân, dùng linh lực làm châm, phóng ra vô hình vô thức lấy mạng địch nhân. Không giới hạn khoảng cách, tuỳ thuộc vào độ mạnh yếu của thần thức người thi triển mà độ chính xác và khả năng thi triển của Âm Dương Truy Hồn Châm cũng nâng lên theo. Âm Dương Truy Hồn Châm một khi sử dụng Âm châm thì trở nên âm tà vô biên, bí hiểm khó lường, một khi phóng ra lập tức lấy mạng địch nhân, cho dù địch nhân có mạnh mẽ thoát chết thì cũng bị trúng âm hoả kèm theo mà đốt cháy thần hồn, chậm rãi mà chết, vô cùng thống khổ. Âm Dương Truy Hồn Châm một khi sử dụng Dương châm thì có thể liệu bệnh trị thương, giải trừ bệnh độc cho bản thân và người khác.’
- Chính là nó!
Trần Dương hai mắt sáng như đèn pha, thì thào. Đăng bởi: admin
- Sư phụ, ngài xem!
Lý Thanh tiếp nhận bình ngọc, lật tay đổ ra bàn tay một viên đan dược màu xanh nhạt, bên trên toả ra từng trận dược hương.
Thần thức đảo qua viên đan dược, sắc mặt Lý Thanh liền thay đổi nhìn Lý Tiểu Nguyệt trầm giọng nói:
- Vi sư muốn bế quan!
- Đệ tử biết rõ!
Lý Tiểu Nguyệt cũng mừng rỡ cung kính lui ra.
Vừa rồi thông qua sắc mặt mừng như điên của sư phụ, nàng có thể đoán ra viên đan dược kia chắc chắn có hiệu quả đối với thương thế của sư phụ nàng, tâm tình nhất thời buông lỏng xuống.
Vừa rồi, trên đường đi tới nơi này, trong lòng Lý Tiểu Nguyệt quả thật có chút lo được lo mất. Không biết đan dược có thật hiệu quả hay không.
Nhưng bây giờ nàng nhìn thấy vẻ mặt sư phụ thì hết thảy đều thuận lợi.
Bên cạnh đó, lúc này trong mật thất, Lý Thanh đang dùng đầu ngón tay kẹp viên đan dược lên ngắm nghía.
Cũng không phải nàng đa nghi, mà trải qua nhiều lần chữa trị thất bại, nàng đối đan dược có một sự mẫn cảm nhất định, cho nên nhất thời có chút do dự.
- Hừ, dược lực rất tinh thuần, là một viên bảo đan. Người luyện ra được viên đan dược này chắc chắn có tạo nghệ cực cao trong giới Luyện đan. Ngươi cứ an tâm sử dụng. Nếu để lâu, một phần dược lực bị thoát ra thì hiệu quả sẽ giảm xuống đó!
Âm thanh cổ lão nhìn thấy Lý Thanh do dự thì có chút bực mình nói, nhưng trong giọng nói cũng mang theo ý tứ vui mừng và chờ đợi.
Lý Thanh nghe vậy thì chút do dự còn sót lại lập tức tiêu tan, đưa tay kẹp viên đan dược cho vào miệng, nuốt xuống.
Đan dược vừa nuốt xuống, nàng liền cố gắng vận dụng chút chân nguyên còn lại đến hấp thu dược lực.
Chỉ thấy sau khi qua mấy nhịp thở, sắc mặt của nàng chợt đen sạm, không nhịn được mở miệng phun ra một ngụm máu.
Ngụm máu này có màu đen sì, hơi đặc, toả ra mùi tanh tưởi vô cùng.
Lại qua thêm nửa ngày, Lý Thanh liên tục thổ ra ba ngụm máu đen thì sắc mặt có chút huyết sắc, bình tĩnh thổ nạp.
….
Lại nói, Trần Dương sau khi nhìn Lý Tiểu Nguyệt mang đan dược rời đi thì cũng không có ý tứ rời đi mà bình tĩnh tham quan phong cảnh khu tứ hợp viện này một phen.
Đối với lối kiến trúc cổ này, Trần Dương rất là yêu thích. Bởi vì nhà của hắn cũng là một căn tứ hợp viện được truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Tuy nhiên, nơi này chắc là nơi mà Lý Tiểu Nguyệt thường ngày ở lại.
Hai bên có trồng một số linh dược cấp thấp toả ra hương thơm nhè nhẹ. Phía sau cũng trồng một số loài hoa đang toả sắc rực rỡ.
Trần Dương đối với thiên nhiên luôn có cảm giác gần gũi và yêu mến, cho nên cũng rất vui lòng ngắm nghía.
Mặc dù nhìn bề ngoài thanh thản như vậy, nhưng thần thức Trần Dương vẫn như có như không toả ra xung quanh.
Mặc dù không quan rất vắng lặng và yên tĩnh, nhưng Trần Dương phát giác xa xa đều có một hai đạo ánh mắt như có như không âm thầm quan sát nơi này.
Trần Dương trong lòng cười lạnh, nhưng cũng không có làm ra hành động gì.
‘Những người này chắc là Lý Thanh người kia không tin tưởng ta hoàn toàn nên phái người đến giám sát. Lý Tiểu Nguyệt chắc chắn đối với chuyện này cũng không biết. Nàng cũng không biết sư phụ nàng là một lão bà hồ li tinh đa nghi.’
Trần Dương âm thầm đánh giá. Đối với sự thẳng thắn và quyết đoán của Lý Tiểu Nguyệt thì Trần Dương rất thưởng thức.
Sau khi quan sát chán chê, Trần Dương cũng không còn việc gì khác hơn là quay về phòng của Lý Tiểu Nguyệt. Nơi này có bày một cái ghế dựa bằng gỗ, kế bên còn có một giá sách.
Trần Dương nhìn thấy liền biết nơi này chắc là chỗ mà Lý Tiểu Nguyệt thường nằm đọc sách.
Cảm nhận mùi thơm dịu nhẹ còn vương lại, Trần Dương cũng nằm xuống, thần thức lần nữa tiến vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Trần Dương muốn tận dụng thời gian đi tu luyện.
Linh lực trong người hắn đang ở Luyện Khí Kỳ tầng bảy. Thông qua luyện đan và tu luyện mấy tháng nay đã có vẻ được củng cố rất nhiều, Trần Dương định bụng sẽ thông qua cố gắng, sớm ngày củng cố cảnh giới tiến lên Luyện Khí Kỳ tầng tám.
Mặt khác, Trần Dương muốn lựa chọn thêm một môn võ kỹ để tăng cường sức chiến đấu. Thông qua chiến đấu lần trước, Trần Dương phát giác hắn từ trước đến nay không chú ý đến vấn đề trang bị, làm cho bản thân giống như một gã đại gia chân đất vậy, mang trong người cả kho tàng mà không biết xài.
Trần Dương rất nhanh chóng đi đến Thương Khố, vừa đi tâm tư vừa xoay chuyển linh động.
Hiện nay, Trần Dương đang sống trong xã hội hiện đại. Có một số việc mặc dù biết nhưng không thể tuỳ tiện hiển lộ quá đáng trước mặt người thường. Nếu như vậy, chắc chắn sẽ gây nên hậu quả khó lường.
Nếu vậy, việc sử dụng những vũ khí đao to búa lớn là không thể nào, bị Trần Dương ngay lập tức gạt bỏ. Đối với các pháp bảo cao cấp thì Trần Dương lại càng chưa đủ năng lực sử dụng, hơn nữa giá cả cũng sẽ rất cao, không thể nào đáp ứng nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Dương quyết định chọn sử dụng Ám khí.
Ám khí cũng có chia rất nhiều loại, nhưng có đặc điểm chung đó là bí mật, dễ mang theo bên người, ẩn giấu không để người khác phát hiện và khả năng linh hoạt tự vệ cũng rất cao.
Thông thường, ám khí chỉ để dành cho các sát thủ sử dụng. Những tu sĩ giang hồ thường gọi những người sử dụng ám khí là bàng môn tả đạo. Nhưng chính những bàng môn tả đạo này lại lấy mạng không biết bao nhiêu người.
Ám khí trải qua nghiên cứu và phát triển, đã được sáng tạo nhiều loại vũ khí đến không thể đếm hết, nhưng trong các loại đó phải kể đến phi tiêu và phi đao.
Trần Dương cũng từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, có một người gọi là Lý Tầm Hoan với biệt tài ném phi đao ‘Lệ bất hư phát’, tức nghĩa là bách phát bách trúng. Môn tuyệt kỹ ấy có tên gọi là Tiểu Lý Phi Đao, rất được người đời sau hâm mộ.
Tất nhiên, Trần Dương cũng biết là nhân vật này chỉ là hư cấu của một nhà văn mà thôi. Nhưng việc này đã cho Trần Dương một cái gợi ý rất lớn.
Hắn hào hứng thầm nghĩ, nếu kết hợp môn tuyệt kỹ phi đao, cộng thêm linh lực gia trì và Cầm Long Thủ phối hợp thì không chừng còn có thể tạo thành một tuyệt kỹ thành danh khác không chừng.
- Ta sẽ sáng chế ra tuyệt kỹ Tiểu Trần Phi Đao, hắc hắc…
Trần Dương một mặt sung sướng đi vào Thương Khố, bắt đầu tìm điển tịch có liên quan đến phi đao hoặc phóng ám khí. Còn việc chọn phi đao, tất nhiên chỉ là ý nghĩ thoáng qua, Trần Dương sẽ cẩn thận xem xét các loại ám khí thật kỹ càng rồi mới quyết định.
Rất nhanh, Trần Dương liền bắt đầu tìm kiếm.
Bởi vì lý do nơi này toàn bộ là pháp quyết hoặc công pháp liên quan đến tu đạo, cho nên muốn tìm kiếm một công pháp liên quan đến phóng ám khí quả thật không phải dễ.
Trần Dương tìm nửa buổi, cũng hoàn toàn mù tịt.
- Khí Linh!
- Đại nhân gọi ta?
Thân ảnh của Khí Linh như ma mị xuất hiện ngay bên cạnh Trần Dương. Đối với sự xuất hiện bất thình lình của Khí Linh thì Trần Dương từ lâu đã có sức đề kháng kinh hồn, liền nói:
- Khí Linh lão, mỗi khi ta tìm kiếm vật phẩm mình cần đều cảm thấy hết sức phiền phức, tốn hao thời gian không nhỏ. Có cách nào khác không?
- Đại nhân, ngài có thể dùng giọng nói để tìm kiếm. Giả dụ ngài cần tìm Tụ Khí Đan thì chỉ cần gọi tên ‘Tụ Khí Đan’ thì sẽ màn hình sẽ tự hiển thị nội dung tương ứng.
Khí Linh lão giả chậm rãi nói.
Trần Dương nghe xong thì gật gù, bèn nhìn màn hình nói:
‘Tìm Công Pháp Ám Khí!’
Lời này vừa thốt ra, lập tức màn hình xoay chuyển mãnh liệt, trong tích tắc liền hiện ra một danh sách.
‘Thập Tuyệt Tiêu’
‘Vô Hình Thích’
‘Lục Tuyệt Châm’
…
Trần Dương ánh mắt sáng ngời, không nhịn được bấm vào nội dung các tuyệt kỹ tham khảo một chút.
‘Thập Tuyệt Tiêu – Đơn giản bao gồm mười loại kỹ xảo, khi phóng phi tiêu có thể dựa vào chân khí giết người hiệu quả, nhất là càng gần thì càng phát ra sát thương kinh hồn. Luyện tới tột đỉnh, có thể dựa vào chân khí mạnh yếu mà phóng ra nhiều phi tiêu cùng một lúc, làm cho đối thủ khò lòng chạy thoát.’
- Cái này mạnh thì mạnh, nhưng chỉ khi đối thủ áp sát thì mới tạo hiệu quả sát thương mạnh nhất. Nếu dùng trong quần chiến hoặc cận chiến thì hay rồi. Nhưng mà nếu đối địch ở xa một chút liền thể hiện ra sự yếu kém rồi.
Trần Dương trầm ngâm suy nghĩ, lựa chọn xem tiếp.
‘Vô Hình Thích – Lợi dụng bẫy rập khiến cho đối thủ trúng độc hoặc các loại mê ảnh gây choáng, từ đó lực phòng ngự giảm xuống, thậm chí còn có thể mất mạng tại chỗ.’
- Thì ra là công pháp đặt bẫy. Loại bẫy này vô hình vô ảnh, nếu dùng để chống truy tung thì là tốt nhất. Nhưng ngược lại, khi dùng chiến đấu với địch thì không có hiệu quả cao như mình mong đợi…
Trần Dương lại tiếp tục xem thêm các môn bí tịch phía sau.
Mỗi loại bí tịch nơi đó đều có điểm lợi điểm hại khác nhau, cái thì có sát thương cực mạnh nhưng thời gian thi triển chậm chạp. Cái thi triển nhanh thì sát thương không cao…
Xem càng nhiều, Trần Dương càng trở nên do dự.
Lại qua một chút, Trần Dương đối với việc lựa chọn công pháp đã có chút chần chừ, xem có nên tuỳ ý chọn một môn hay không. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị hắn gạt bỏ. Nếu không luyện thì thôi, khi luyện nhất định phải chọn tinh hoa và phù hợp bản thân sử dụng mới là tốt nhất.
- Ủa?
Trần Dương đột nhiên hai mắt sáng lên.
Trước mắt hắn là bộ bí tịch có tên gọi ‘Âm Dương Truy Hồn Châm’
Trần Dương vội vàng bấm chọn xem giới thiệu:
‘Âm Dương Truy Hồn Châm – Là độc môn ám khí bao gồm mười tám châm vừa mỏng vừa nhẹ như tơ, mắt thường khó thấy. Luyện đến tuyệt đỉnh có thể dùng chính chân khí bản thân, dùng linh lực làm châm, phóng ra vô hình vô thức lấy mạng địch nhân. Không giới hạn khoảng cách, tuỳ thuộc vào độ mạnh yếu của thần thức người thi triển mà độ chính xác và khả năng thi triển của Âm Dương Truy Hồn Châm cũng nâng lên theo. Âm Dương Truy Hồn Châm một khi sử dụng Âm châm thì trở nên âm tà vô biên, bí hiểm khó lường, một khi phóng ra lập tức lấy mạng địch nhân, cho dù địch nhân có mạnh mẽ thoát chết thì cũng bị trúng âm hoả kèm theo mà đốt cháy thần hồn, chậm rãi mà chết, vô cùng thống khổ. Âm Dương Truy Hồn Châm một khi sử dụng Dương châm thì có thể liệu bệnh trị thương, giải trừ bệnh độc cho bản thân và người khác.’
- Chính là nó!
Trần Dương hai mắt sáng như đèn pha, thì thào. Đăng bởi: admin
/379
|