Với kinh nghiệm làm người chỉ mới mười năm, Hạ Tiều chưa từng gặp phải trường hợp như thế. Dù sao cậu cũng đã xấu hổ muốn điên đến nơi, đỏ ửng từ đầu xuống tới chân.
Anh cậu thì ngược lại, ngoài mép môi hơi nhếch lên ra, biểu cảm trên mặt càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn xíu, có vẻ là không còn phản ứng nào nữa… à không đúng, hình như vẫn có chút đỉnh ——
Văn Thời nghiêm mặt nhìn Tạ Vấn vài giây, sờ trái cổ, không rên một tiếng nhìn lên trời.
“Anh ơi, làm sao đây.” Hạ Tiều đỏ mặt nói nhỏ.
“Làm sao đây cái gì?” Bờ môi mỏng của Văn Thời giật giật.
“Tin nhắn vừa rồi.” Hạ Tiều nói.
Văn Thời bình tĩnh căng mặt ra, thốt lên một câu: “Cậu gửi mà.”
Hạ Tiều: “???”
Bà mẹ nó…
Đối phương là Văn Thời, Hạ Tiều cũng không thể chửi lại, chỉ có thể nuốt ngược lời đó về.
Lỡ có kẻ nào bình tĩnh hơn đập chết mình thì sao.
“Cậu để người khác gửi giùm mà không nhìn ra người nhắn tới à?” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên, ngay bên cạnh anh. Văn Thời quay lại đầu, lúc này mới phát hiện hắn và Lão Mao đã đi sang đây, rạch ra một đường ranh giới rõ rệt với hai kẻ cuối cùng vừa bước vào.
Lúc nói, ánh mắt của Tạ Vấn dừng lại trên hai người đứng bên cửa kia, nhìn từ trên xuống dưới, chứ cũng không hề ngó tới Văn Thời. Nhưng do giọng nói bị ép xuống thấp trũng, trái lại mang theo chút cảm giác thân thiết.
“Nhìn ra thì sao?” Văn Thời nói.
“Chưa nói sẽ ra sao, tôi chỉ tò mò cậu tới đây xem điện thoại của ai thôi?” Lúc nói chuyện với anh, Tạ Vấn sẽ khẽ vuốt cằm đưa đầu về sau, nói xong lại quay thẳng lại.
Văn Thời có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn tới gần mình chút ít, sau đó lại rời khỏi.
Hơi thở và sự tồn tại thấp thoáng này làm Văn Thời hơi ngẩn ra. Vài giây sau, anh mới trả lời một cách mỉa mai: “Vậy anh tới đây dạo quanh siêu thị nào thế?”
Nói xong, anh lại thấy hơi bực mình.
Vì anh đã tạm dừng giữa cuộc trò chuyện như thể đang bị nghẹn họng, thế nên dù có phản bác thì cũng có vẻ mình sẽ yếu thế thôi.
Văn Thời lập tức cứng mặt, không muốn phản ứng với người nọ nữa.
Bầu không khí khẽ đông lại trong nháy mắt.
Anh thì đóng băng, hai người vừa bước vào đã cứng đờ.
Đại Đông chân thành cảm nhận được một chân lý: Thế giới đã thay đổi trong nháy mắt đó.
Một giây trước, hắn còn kích động gửi tin nhắn cho bà cô họ Trương: Đã đuổi kịp! Đang ở bên tiệm Ba Mét, em và Chuột đều đang ở đây, hai người họ chạy không thoát đâu.
Một giây sau, hắn đã muốn nói: Không thôi hai tụi mình chạy đi mày ơi…
Ngoài hai tên đồ đệ của Thẩm gia mà họ phải theo dõi ra, Đại Đông không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong căn tiệm này cả.
Chu Húc lại càng không cần phải nói.
Họ cũng quen biết Tạ Vấn, nhưng là kiểu quen biết đơn phương thôi. Cái người có mệnh đại sát bẩm sinh nổi tiếng này chẳng khác gì ôn thần cả. Mặc dù không phải nhân vật lợi hại gì, nhưng ai thấy cũng né, tránh bị lây mệnh sát, xui xẻo dính lên người.
Đại Đông thầm nói số của tụi mình đen tới cỡ nào mới có thể cùng đụng trúng hai đám người này thế?
Điều chết người là Chu Húc sửng sốt vài giây sau khi nhìn thấy họ, sau đó buột miệng thốt ra: “Đại Đông? Anh Chuột? Sao hai người cũng tới đây nữa thế?”
Hắn còn chưa mở miệng giải thích, đã thấy tiểu đồ đệ Thẩm gia tên Hạ Tiều đó dường như cuối cùng cũng tìm ra đề tài, ứa nước mắt hỏi Chu Húc: “Mấy người biết nhau hả?”
Đại Đông muốn xua tay, Chu Húc lại nói: “Ừa, biết. Nhà tui.”
Đại Đông cũng đã tê cứng.
“Nhà em?” Tên Hạ Tiều đó phản ứng rất lẹ, “Trương gia hả?”
“Đúng rồi, hôm nay họ đến lượt họ luân trực. Vừa nãy tui còn gặp phải họ nữa, ngay trên con đường phía trước kia.” Chu Húc nói xong, lại nói bằng giọng điệu nửa khinh bỉ nửa ngờ vực, “Chắc anh cũng biết luân trực là gì phải không?”
“Mới biết hôm nay thôi.” Hạ Tiều thì lại thành thật lắm, “Luân trực mà sao lại đi tới đây? Khéo thế.”
Đại Đông cười gượng hai tiếng ha ha: “Đúng là thế, bên này có rất nhiều lời đồn lung tung, lại là khu vực luân trực trọng điểm của nhà bọn tôi, nhưng hình như thường là người bên bổn gia sẽ đi, hôm nay hiếm khi đến phiên hai bọn tôi, đúng là khéo thật.”
Hắn vừa nói lời huề vốn như thế, vị tổ tông Chu Húc kia đã ập tới: “Không phải anh nói dì nhỏ của tui ra lệnh sống với hai anh là phải theo dõi ai đó à? Theo dõi xong rồi?”
Đại Đông: “…”
Vừa nói thế, Văn Thời, Hạ Tiều, Tạ Vấn và Lão Mao cùng xoay mặt sang, nghiêm túc nhìn thẳng vào họ. Những biểu cảm đó pha trộn giữa ‘cuối cùng cũng tìm ra một điểm để đưa tầm nhìn đến’, ‘trút được gánh nặng’ và ‘mấy người có biết xấu hổ hay không’.
Vì thế Đại Đông và Chuột tự dưng gánh nặng nhiều thứ trên lưng trong tình huống chẳng biết lý do gì.
Chuột nặn ra một câu từ kẽ môi: “Làm sao giờ? Em muốn chết quá.”
Đại Đông thầm nói ai lại không muốn chết đây.
“Nếu không… tụi mình chạy đi?” Đại Đông xen vào một câu.
Chuột lập tức xoay người đi thẳng tới cửa, gần như chỉ chờ có câu này thôi.
Ai ngờ lúc hắn vén rèm cửa nhựa lên, thấy lối đi dưới lòng đất vốn hoang phế trống rỗng đã thay đổi dáng vẻ.
Hai bên lối đi là dãy tường dài đằng đẵng, cách mấy mét sẽ có một ngọn đèn nhỏ, chiếu lên poster dán trên tiệm Ba Mét. Ngọn đèn là một chùm sáng tinh tế, chỗ chiếu lên cũng rất đặc biệt.
Vừa nhìn, mấy ngăn tủ, ván giường, buồng vệ sinh đó đều trở nên rất lập thể.
Như thể bạn bị nhét vào một không gian chật hẹp, nhìn tia sáng chiếu vào từ khe hở, một đường rọi nghiêng lên mặt, cắt người bạn ra thành hai nửa một cách bất quy tắc.
Trong lối đi chợt có người đi đường, không biết ai đang cười khanh khách, tiếng bước chân rảo từ đầu này đến đầu kia của lối đi, một lát sau lại chạy đuổi ngược về.
Còn có vài bóng người thưa thớt, từ từ bước ngang qua lối đi trống vắng. Họ đội mũ hoặc đeo túi, không nói lời nào. Lúc đi ngang qua mấy ánh đèn ấy, ta có thể nhìn thấy những khuôn mặt trắng bệch đó lập tức trở nên rõ rệt, sau đó lại hoàn toàn thẩm sâu vào bóng tối.
Hệt như một bộ phim điện ảnh khủng bố nhảy cảnh liên tục.
Anh cậu thì ngược lại, ngoài mép môi hơi nhếch lên ra, biểu cảm trên mặt càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn xíu, có vẻ là không còn phản ứng nào nữa… à không đúng, hình như vẫn có chút đỉnh ——
Văn Thời nghiêm mặt nhìn Tạ Vấn vài giây, sờ trái cổ, không rên một tiếng nhìn lên trời.
“Anh ơi, làm sao đây.” Hạ Tiều đỏ mặt nói nhỏ.
“Làm sao đây cái gì?” Bờ môi mỏng của Văn Thời giật giật.
“Tin nhắn vừa rồi.” Hạ Tiều nói.
Văn Thời bình tĩnh căng mặt ra, thốt lên một câu: “Cậu gửi mà.”
Hạ Tiều: “???”
Bà mẹ nó…
Đối phương là Văn Thời, Hạ Tiều cũng không thể chửi lại, chỉ có thể nuốt ngược lời đó về.
Lỡ có kẻ nào bình tĩnh hơn đập chết mình thì sao.
“Cậu để người khác gửi giùm mà không nhìn ra người nhắn tới à?” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên, ngay bên cạnh anh. Văn Thời quay lại đầu, lúc này mới phát hiện hắn và Lão Mao đã đi sang đây, rạch ra một đường ranh giới rõ rệt với hai kẻ cuối cùng vừa bước vào.
Lúc nói, ánh mắt của Tạ Vấn dừng lại trên hai người đứng bên cửa kia, nhìn từ trên xuống dưới, chứ cũng không hề ngó tới Văn Thời. Nhưng do giọng nói bị ép xuống thấp trũng, trái lại mang theo chút cảm giác thân thiết.
“Nhìn ra thì sao?” Văn Thời nói.
“Chưa nói sẽ ra sao, tôi chỉ tò mò cậu tới đây xem điện thoại của ai thôi?” Lúc nói chuyện với anh, Tạ Vấn sẽ khẽ vuốt cằm đưa đầu về sau, nói xong lại quay thẳng lại.
Văn Thời có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn tới gần mình chút ít, sau đó lại rời khỏi.
Hơi thở và sự tồn tại thấp thoáng này làm Văn Thời hơi ngẩn ra. Vài giây sau, anh mới trả lời một cách mỉa mai: “Vậy anh tới đây dạo quanh siêu thị nào thế?”
Nói xong, anh lại thấy hơi bực mình.
Vì anh đã tạm dừng giữa cuộc trò chuyện như thể đang bị nghẹn họng, thế nên dù có phản bác thì cũng có vẻ mình sẽ yếu thế thôi.
Văn Thời lập tức cứng mặt, không muốn phản ứng với người nọ nữa.
Bầu không khí khẽ đông lại trong nháy mắt.
Anh thì đóng băng, hai người vừa bước vào đã cứng đờ.
Đại Đông chân thành cảm nhận được một chân lý: Thế giới đã thay đổi trong nháy mắt đó.
Một giây trước, hắn còn kích động gửi tin nhắn cho bà cô họ Trương: Đã đuổi kịp! Đang ở bên tiệm Ba Mét, em và Chuột đều đang ở đây, hai người họ chạy không thoát đâu.
Một giây sau, hắn đã muốn nói: Không thôi hai tụi mình chạy đi mày ơi…
Ngoài hai tên đồ đệ của Thẩm gia mà họ phải theo dõi ra, Đại Đông không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong căn tiệm này cả.
Chu Húc lại càng không cần phải nói.
Họ cũng quen biết Tạ Vấn, nhưng là kiểu quen biết đơn phương thôi. Cái người có mệnh đại sát bẩm sinh nổi tiếng này chẳng khác gì ôn thần cả. Mặc dù không phải nhân vật lợi hại gì, nhưng ai thấy cũng né, tránh bị lây mệnh sát, xui xẻo dính lên người.
Đại Đông thầm nói số của tụi mình đen tới cỡ nào mới có thể cùng đụng trúng hai đám người này thế?
Điều chết người là Chu Húc sửng sốt vài giây sau khi nhìn thấy họ, sau đó buột miệng thốt ra: “Đại Đông? Anh Chuột? Sao hai người cũng tới đây nữa thế?”
Hắn còn chưa mở miệng giải thích, đã thấy tiểu đồ đệ Thẩm gia tên Hạ Tiều đó dường như cuối cùng cũng tìm ra đề tài, ứa nước mắt hỏi Chu Húc: “Mấy người biết nhau hả?”
Đại Đông muốn xua tay, Chu Húc lại nói: “Ừa, biết. Nhà tui.”
Đại Đông cũng đã tê cứng.
“Nhà em?” Tên Hạ Tiều đó phản ứng rất lẹ, “Trương gia hả?”
“Đúng rồi, hôm nay họ đến lượt họ luân trực. Vừa nãy tui còn gặp phải họ nữa, ngay trên con đường phía trước kia.” Chu Húc nói xong, lại nói bằng giọng điệu nửa khinh bỉ nửa ngờ vực, “Chắc anh cũng biết luân trực là gì phải không?”
“Mới biết hôm nay thôi.” Hạ Tiều thì lại thành thật lắm, “Luân trực mà sao lại đi tới đây? Khéo thế.”
Đại Đông cười gượng hai tiếng ha ha: “Đúng là thế, bên này có rất nhiều lời đồn lung tung, lại là khu vực luân trực trọng điểm của nhà bọn tôi, nhưng hình như thường là người bên bổn gia sẽ đi, hôm nay hiếm khi đến phiên hai bọn tôi, đúng là khéo thật.”
Hắn vừa nói lời huề vốn như thế, vị tổ tông Chu Húc kia đã ập tới: “Không phải anh nói dì nhỏ của tui ra lệnh sống với hai anh là phải theo dõi ai đó à? Theo dõi xong rồi?”
Đại Đông: “…”
Vừa nói thế, Văn Thời, Hạ Tiều, Tạ Vấn và Lão Mao cùng xoay mặt sang, nghiêm túc nhìn thẳng vào họ. Những biểu cảm đó pha trộn giữa ‘cuối cùng cũng tìm ra một điểm để đưa tầm nhìn đến’, ‘trút được gánh nặng’ và ‘mấy người có biết xấu hổ hay không’.
Vì thế Đại Đông và Chuột tự dưng gánh nặng nhiều thứ trên lưng trong tình huống chẳng biết lý do gì.
Chuột nặn ra một câu từ kẽ môi: “Làm sao giờ? Em muốn chết quá.”
Đại Đông thầm nói ai lại không muốn chết đây.
“Nếu không… tụi mình chạy đi?” Đại Đông xen vào một câu.
Chuột lập tức xoay người đi thẳng tới cửa, gần như chỉ chờ có câu này thôi.
Ai ngờ lúc hắn vén rèm cửa nhựa lên, thấy lối đi dưới lòng đất vốn hoang phế trống rỗng đã thay đổi dáng vẻ.
Hai bên lối đi là dãy tường dài đằng đẵng, cách mấy mét sẽ có một ngọn đèn nhỏ, chiếu lên poster dán trên tiệm Ba Mét. Ngọn đèn là một chùm sáng tinh tế, chỗ chiếu lên cũng rất đặc biệt.
Vừa nhìn, mấy ngăn tủ, ván giường, buồng vệ sinh đó đều trở nên rất lập thể.
Như thể bạn bị nhét vào một không gian chật hẹp, nhìn tia sáng chiếu vào từ khe hở, một đường rọi nghiêng lên mặt, cắt người bạn ra thành hai nửa một cách bất quy tắc.
Trong lối đi chợt có người đi đường, không biết ai đang cười khanh khách, tiếng bước chân rảo từ đầu này đến đầu kia của lối đi, một lát sau lại chạy đuổi ngược về.
Còn có vài bóng người thưa thớt, từ từ bước ngang qua lối đi trống vắng. Họ đội mũ hoặc đeo túi, không nói lời nào. Lúc đi ngang qua mấy ánh đèn ấy, ta có thể nhìn thấy những khuôn mặt trắng bệch đó lập tức trở nên rõ rệt, sau đó lại hoàn toàn thẩm sâu vào bóng tối.
Hệt như một bộ phim điện ảnh khủng bố nhảy cảnh liên tục.