♡ QUYỂN 7: KHÓI LỬA NHÂN GIAN ♡
So với rất nhiều thành phố, diện tích của Ninh Châu không được tính là lớn. Chỉ cần chỗ nào có chuyện thôi cũng sẽ lập tức biến thành chủ đề bàn tán, từ đầu thành truyền tới cuối thành.
Người Ninh Châu cũng thích tán dóc về vấn đề bất động sản của thành phố, rất dễ để cập nhật được những thông tin ví dụ như chỗ nào mới mở tòa nhà, chỗ nào tập trung đông đảo người giàu có, chỗ nào giá cả trên trời đến nỗi chẳng con ma nào vô ở.
Do đó, trong nhận thức của người sống lâu ở Ninh Châu, Ngõ Trương Gia ở vùng Tây Hoàn của Ninh Châu là một nơi rất đặc biệt.
Điểm đặc biệt nằm ở chỗ cái địa danh ‘Ngõ Trương Gia’ này có một bề dày lịch sử lâu đời. Dựa theo ghi chép trong viện bảo tàng và thành phố, có lẽ nó có nguồn gốc từ tận 900 năm trước.
Hơn 900 năm về trước, có một gia tộc lớn sống ở vùng đó, ai cũng mang họ Trương. Cụ thể làm gì để kiếm sống thì không rõ, chỉ biết là nhân khẩu thịnh vượng, môn quy nghiêm ngặt, vô cùng giàu có. Đôi lúc, gia tộc ấy sẽ quyên tặng cho thành phố, song họ cũng qua lại rất thân với quan phủ, bởi thế mới có cái địa danh ‘Ngõ Trương Gia’ này.
Đây vốn là một việc chẳng có gì bất thường, dù sao có rất nhiều địa danh cũng có liên quan đến dòng họ.
Nhưng hơn cả 900 năm qua, Ninh Châu cũng long trời lở đất. Vùng Tây Hoàn đã trải qua sự biến đổi từ vùng sát cổng thành biến thành Lương Chử(*), đồng hoang, sau đó lại đổi thành thôn xóm, khu đang phát triển và rồi là khu thương mại.
(*) Lương Chử: nền văn minh ngọc thạch trong thời kỳ đồ đá mới (3400–2250 trước CN) của Trung Quốc tại châu thổ Trường Giang (Trung Quốc).
Dưới tình huống thông thường, người ở đó sớm đã phải thay đổi tám trăm bận gì đó. Nhưng sự thật thì không…
Hai mươi năm trước, nhà đầu tư thầu mảnh đất Ngõ Trương Gia kia xây một trạch viện kiểu Trung Quốc. Do giá thét trên trời, nó trở thành một chủ đề hot trong giới bất động sản của thành phố Ninh Châu. Ai cũng bảo rằng khu vực đó, nguyên công trình đó với cái giá đó chỉ có bán cho ma mới được thôi.
Ai dè gặp ma thật.
Trạch viên được xây theo kiểu Trung Quốc xưa kia vừa hoàn thành thì đã có người vô ở, điều càng quỷ quái hơn chính là cả gia đình đều mang họ Trương. Có người biết nói rằng thực ra cho tới bây giờ, người sống ở chỗ Ngõ Trương Gia ấy chưa từng thay đổi, hơn 900 năm qua đều chỉ là một gia tộc đó.
Thế là Ninh Châu lại có thêm hai tin đồn khác.
Một tin nói là người nhà họ Trương không quên cội nguồn, vẫn luôn trông coi gốc rễ của tổ tông, cho nên mới phúc phận dài lâu, nhà thịnh nghiệp lớn.
Tin còn lại thì mơ hồ hơn nhiều, đồn rằng cái chỗ Ngõ Trương Gia kia vẫn luôn cực kỳ bất thường, dễ lạc đường một cách khó có thể giải thích, cũng dễ nghe được những giọng nói kỳ quái giọng nói và trông thấy những cảnh tượng lạ lùng.
Nghe đâu có người từng xếp quẻ bói thử. Dựa theo quẻ tượng, vị trí của Ngõ Trương Gia đó cho thấy hung sát, đó chắc phải là một phần mộ, âm hơn cả bãi tha ma, hoàn toàn không nên là một nơi cho người ở và cũng sẽ không bền lâu.
Nhưng nhiều người lại nói là nơi ấy ‘dựa núi kế sông’, là một vùng đất trù phú với bố cục phong thủy cực tốt. Người ta cũng đã ở suốt mấy trăm năm, sao lại không bền lâu cho được.
Nói chung thì mỗi người một ý kiến, đó cũng đã là chuyện của hơn mười năm trước, thế hệ trẻ hầu như chưa từng nghe qua. Mãi đến hai hôm gần đây, Ngõ Trương Gia mới lại bị người nhắc đến.
Nguyên nhân là vào hai ngày trước, có một người với ID là ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ đăng một bài viết trong diễn đàn ‘Chuyện Trò Về Bản Địa’ của người sống tại Ninh Châu, nói rằng mình là một người lái xe taxi và từng có một giấc mơ lạ kỳ…
Hắn mơ thấy nửa đêm mình chạy xong chuyến cuối rồi vòng về Tây Hoàn để trả xe, nào ngờ lái tới gần Ngõ Trương Gia thì xe lại tắt máy. Lúc xuống xe để kiểm tra và sửa chữa, hắn chợt nghe thấy một tiếng nổ vang trong trạch viện kiểu Trung Quốc xưa ấy.
Nghe như là nhà bị sập.
Hắn bị tiếng động đó hù đến la to một tiếng, thực sự không nhịn được bèn muốn đi sang nghía thử, nhưng đi làm sao ấy rồi lại lạc đường. Điểm chết người nhất lại là điện thoại không có mạng và tín hiệu, ngay cả bản đồ cũng chẳng dùng được.
Đợi đến rốt cuộc có thể kết nối được với đường mạng chập chờn, hắn đã đi lòng vòng trong rừng cây hoang vắng phía sau Ngõ Trương Gia.
Rừng cây hoang vắng ấy rộng không ngờ, rộng đến nỗi hắn nghi bản đồ điện thoại của mình có vấn đề.
Ngay khi hắn mở chỉ đường trực tiếp để đi ra ngoài, sương mù đột nhiên dấy lên khắp rừng.
Áng sương mù nọ cũng lạ dữ lắm, cứ như có một thứ gì đó rách vỡ rồi từ bên trong chảy ra, còn cuốn theo một mùi gỉ mục nát nữa.
Lúc ấy, dưới sự quấy phá của lòng hiếu kỳ, hắn không nhịn được phải cất vài bước về phía sương mù nổi lên. Thế rồi hắn đã chứng kiến một cảnh tượng khiến cho bản thân rùng mình ——
Hắn trông thấy một bãi đất hoang lớn chớ nên tồn tại đã cháy đen, giữa bãi đất là một đống cây khô vướng víu khó gỡ, hình như có một người đang nằm trong đó, tóc dài thượt, quần áo lại cực tươm tất, thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.
Khi ấy, hắn bị dọa đến không hít vào được chút khí nào, dựa lên thân cây rồi trượt xuống, nằm co quắp trên mặt đất.
Kế tiếp, hắn lại nhìn thấy có rất nhiều ‘người’ bỗng dưng xuất hiện trong sương mù lờ mờ rồi rối rít chạy ào về phía người mặc áo đỏ ấy. Cũng không biết là do những người đó chạy nhanh hay do sương mù giăng quá kín.
Mà hắn thấy họ như đang dịch chuyển tức thời sang kia.
Sau đó, hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc ấy vừa nghẹn ngào vừa thảm thương, một tiếng đã tiễn hắn đi —— hắn ngất ngay tại chỗ.
Đợi lúc tỉnh lại, hắn đã phát hiện mình đang nằm trên giường, đồng hồ báo thức trong điện thoại để ở đầu giường đang kêu, thời gian là 7 giờ 30 sáng, kế bên hắn là bà xã đang chuẩn bị rời giường.
Hắn cầm điện thoại mờ mịt suốt nửa ngày rồi hỏi vợ: “Tối hôm qua anh có về hả?”
Trên mặt vợ hắn toàn là dấu chấm hỏi.
Hắn lại hỏi: “Anh về bằng cách nào?”
Cô vợ nhìn hắn cả buổi trời rồi nói: “Bộ anh bị bệnh rồi hả?”
“Có đâu em, tối hôm qua ai đưa anh về vậy?”
“… Anh tự về mà!”
Hắn hỏi một hồi, hỏi đến nỗi cô vợ bực bội thì mới xác nhận, hôm qua mình trả xe xong thì lập tức về nhà, tắm rửa rất bình thường, sau đó còn ngủ thẳng đến trời hửng sáng. Những điều mà hắn thấy chắc hẳn là ác mộng vì hắn đã quá mệt mà thôi.
Ban đầu, hắn cũng chấp nhận điều này, nhưng khi đi thay ca tối đó, hắn phát hiện dưới đế giày của mình có một lớp bùn nhão, mà lịch sử kiểm tra gần đây nhất trong bản đồ điện thoại lại là con đường nơi chiếc xe bị tắt máy.
Chẳng những vậy, hắn còn lướt thấy tin tức bản địa nói rằng trạch viện kiểu Trung Quốc xưa nằm tại Ngõ Trương Gia thuộc vùng Tây Hoàn đã bị sập, lý do cụ thể vẫn chưa rõ…
Hắn suýt chút nữa đã ra đi ngay tại chỗ.
Bài đăng trong ‘Chuyện Trò Về Bản Địa’ của vị ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ này dẫn đến một loạt chủ đề hot, nhưng vì hắn nói không có bằng chứng nên nhanh chóng bắt đầu bị người ta bảo là nói xạo.
Quý ngài Hổ Chồm cảm thấy rất không cam tâm, nói rằng đây không phải lần đầu tiên mình gặp phải chuyện như thế này.
Trước đó cũng có một lần, hắn nhận được một chuyến gọi xe gần núi Tướng Quân, hành khách là một cụ già và một bé trai. Bé trai ấy ướt sũng như là ma nước, ngồi ghế sau chẳng hề lên tiếng. Khi xuống xe, hình như nó lớn thêm một khúc.
Vậy là bài viết kia lại đổi chủ đề, có người đề nghị hắn vào chùa cúng, có người chào hàng những pháp khí trừ tà, còn có người trực tiếp mở quẻ coi bói miễn phí cho hắn, nói rằng kiếp trước hắn có duyên với ‘ma’…
Thảo luận tiếp diễn suốt hai ngày rưỡi rồi im bặt đi vào rạng sáng ngày thứ ba.
Trên thực tế, bài viết không có bị xóa, nhưng tất cả mọi người cứ như đều cùng quên béng về nó.
Nó nhanh chóng bị che lấp bởi các tin tức mua bán thuê nhà, chìm đến số trang không biết bao nhiêu và không được ai nhớ tới nữa.
Đó là 1 giờ 10 phút vào sáng ngày 23 tháng 8, Trần Bất Đáo mở mắt ra vào khoảnh khắc ấy.
***
Thực ra vị ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ kia không có nhìn lầm. Lúc hắn lảo đảo xông vào rừng, vừa khó gặp phải cảnh lồng của Văn Thời đang tan rã, đại trận phong ấn đã được hóa giải, mọi thứ bị giấu kín vào một nghìn năm trước lại hiện ra dưới ánh mặt trời.
Người mặc áo đỏ tóc dài mà hắn nhìn thấy hiển nhiên là Trần Bất Đáo, đám người hiện lên sau đó là bọn Bốc Ninh, người khóc thì là Hạ Tiều.
Hắn bị dọa đến ngất mà vẫn có thể ‘tự’ sửa xong xe bị tắt máy và về đến nhà cũng bởi vì bọn Bốc Ninh đã phát hiện ra hắn, tạm thời chuyển hắn thành rối rồi điều khiển để hắn trở về.
Thực ra, mấy vụ giống như kiểu chính mắt trông thấy này thường xảy ra trong suốt trăm nghìn năm qua, sẽ luôn có những ‘người có duyên’ vô ý gặp phải một điều gì đó.
Phần lớn các Phán Quan đều có thể xử lý thích đáng và không để lại bất cứ dấu vết nào. Khi những người đó tỉnh lại, họ sẽ chỉ cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất thật mà thôi
Nhưng ít có người nào như ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ đây.
Không phải là họ sơ ý chủ quan, mà là thực sự chẳng hề quan tâm.
Vì khi ấy Bốc Ninh mượn trận ở khe núi để gánh vác một phần trần duyên thay cho Văn Thời từ xa, đó là thời điểm suy yếu của hắn. Mà trạng thái của Trần Bất Đáo ở bên trong trận phong ấn lại hết sức đáng sợ ——
Lẽ ra, linh thần và thể xác bản thể của một người bị giam cầm suốt hơn một nghìn năm và không được siêu thoát ắt phải không còn một chút sức sống nào tựa như một khúc gỗ mục kiệt quệ. Quá trình khôi phục của hắn lại là Niết bàn(*) từ chết thành sống, đúng ra phải gian nan và dài dằng dặc, một năm, thậm chí là mấy năm cũng không đủ.
(*) Niết bàn: trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, yên tĩnh, sáng suốt, không vọng động, diệt ái dục, xoá bỏ vô minh, chấm dứt mọi khổ đau, phiền não (theo phatgiao.org.vn)
Nhưng Trần Bất Đáo nằm trong trận lúc đó lại không phải như vậy.
Chuỗi ngọc trên cổ tay hắn rung động không ngớt, lông chim lóe sáng, vết máu đầm đìa dưới thân rõ ràng sớm phải khô đi lại lưu chuyển ào ạt, nhuộm đỏ cổ tay và đầu ngón tay của hắn.
… Cứ như là hắn đang chống đối một nguồn sức mạnh nào đó.
Mỗi lần giằng co, máu sẽ trôi càng thêm nhanh, dáng dấp của hắn cũng ngày càng tái nhợt.
Chẳng ai biết có chuyện gì đang xảy ra với hắn, cũng chẳng ai dám tùy tiện chạm vào hắn, sợ sẽ cắt ngang một chuyện quan trọng nào đó.
Quá trình đó kéo dài thật lâu.
Mãi đến một phút giây nọ, chuỗi ngọc va chạm vào nhau phát ra một loạt âm thanh inh ỏi, máu me ngoằn ngoèo khắp phía chầm chậm thấm xuống đất bùn, lông chim màu xanh biếc phất lên trong gió, sau đó lại rơi xuống cổ tay của hắn.
Sau đó, cả đồng hoang đều lặng thinh.
Ít lâu sau, mọi người mới dám nhúc nhích.
Bởi vì linh tướng của Bốc Ninh rung chuyển và đã hết chịu nổi được nữa, không ai có thể mở cảnh núi Tùng Vân, bởi vậy hắn và Trần Bất Đáo đều đang đưa về biệt thự Thẩm gia.
Thoạt đầu, các gia tộc đều muốn để lại một vài người nhằm hỗ trợ.
Sau khi Thẩm Kiều qua đời, đây vẫn là lần đầu tiên ngôi nhà này náo nhiệt như vậy, gần như đầy ắp người.
Thế nhưng, Hạ Tiều cảm thấy không quen cho lắm.
So với rất nhiều thành phố, diện tích của Ninh Châu không được tính là lớn. Chỉ cần chỗ nào có chuyện thôi cũng sẽ lập tức biến thành chủ đề bàn tán, từ đầu thành truyền tới cuối thành.
Người Ninh Châu cũng thích tán dóc về vấn đề bất động sản của thành phố, rất dễ để cập nhật được những thông tin ví dụ như chỗ nào mới mở tòa nhà, chỗ nào tập trung đông đảo người giàu có, chỗ nào giá cả trên trời đến nỗi chẳng con ma nào vô ở.
Do đó, trong nhận thức của người sống lâu ở Ninh Châu, Ngõ Trương Gia ở vùng Tây Hoàn của Ninh Châu là một nơi rất đặc biệt.
Điểm đặc biệt nằm ở chỗ cái địa danh ‘Ngõ Trương Gia’ này có một bề dày lịch sử lâu đời. Dựa theo ghi chép trong viện bảo tàng và thành phố, có lẽ nó có nguồn gốc từ tận 900 năm trước.
Hơn 900 năm về trước, có một gia tộc lớn sống ở vùng đó, ai cũng mang họ Trương. Cụ thể làm gì để kiếm sống thì không rõ, chỉ biết là nhân khẩu thịnh vượng, môn quy nghiêm ngặt, vô cùng giàu có. Đôi lúc, gia tộc ấy sẽ quyên tặng cho thành phố, song họ cũng qua lại rất thân với quan phủ, bởi thế mới có cái địa danh ‘Ngõ Trương Gia’ này.
Đây vốn là một việc chẳng có gì bất thường, dù sao có rất nhiều địa danh cũng có liên quan đến dòng họ.
Nhưng hơn cả 900 năm qua, Ninh Châu cũng long trời lở đất. Vùng Tây Hoàn đã trải qua sự biến đổi từ vùng sát cổng thành biến thành Lương Chử(*), đồng hoang, sau đó lại đổi thành thôn xóm, khu đang phát triển và rồi là khu thương mại.
(*) Lương Chử: nền văn minh ngọc thạch trong thời kỳ đồ đá mới (3400–2250 trước CN) của Trung Quốc tại châu thổ Trường Giang (Trung Quốc).
Dưới tình huống thông thường, người ở đó sớm đã phải thay đổi tám trăm bận gì đó. Nhưng sự thật thì không…
Hai mươi năm trước, nhà đầu tư thầu mảnh đất Ngõ Trương Gia kia xây một trạch viện kiểu Trung Quốc. Do giá thét trên trời, nó trở thành một chủ đề hot trong giới bất động sản của thành phố Ninh Châu. Ai cũng bảo rằng khu vực đó, nguyên công trình đó với cái giá đó chỉ có bán cho ma mới được thôi.
Ai dè gặp ma thật.
Trạch viên được xây theo kiểu Trung Quốc xưa kia vừa hoàn thành thì đã có người vô ở, điều càng quỷ quái hơn chính là cả gia đình đều mang họ Trương. Có người biết nói rằng thực ra cho tới bây giờ, người sống ở chỗ Ngõ Trương Gia ấy chưa từng thay đổi, hơn 900 năm qua đều chỉ là một gia tộc đó.
Thế là Ninh Châu lại có thêm hai tin đồn khác.
Một tin nói là người nhà họ Trương không quên cội nguồn, vẫn luôn trông coi gốc rễ của tổ tông, cho nên mới phúc phận dài lâu, nhà thịnh nghiệp lớn.
Tin còn lại thì mơ hồ hơn nhiều, đồn rằng cái chỗ Ngõ Trương Gia kia vẫn luôn cực kỳ bất thường, dễ lạc đường một cách khó có thể giải thích, cũng dễ nghe được những giọng nói kỳ quái giọng nói và trông thấy những cảnh tượng lạ lùng.
Nghe đâu có người từng xếp quẻ bói thử. Dựa theo quẻ tượng, vị trí của Ngõ Trương Gia đó cho thấy hung sát, đó chắc phải là một phần mộ, âm hơn cả bãi tha ma, hoàn toàn không nên là một nơi cho người ở và cũng sẽ không bền lâu.
Nhưng nhiều người lại nói là nơi ấy ‘dựa núi kế sông’, là một vùng đất trù phú với bố cục phong thủy cực tốt. Người ta cũng đã ở suốt mấy trăm năm, sao lại không bền lâu cho được.
Nói chung thì mỗi người một ý kiến, đó cũng đã là chuyện của hơn mười năm trước, thế hệ trẻ hầu như chưa từng nghe qua. Mãi đến hai hôm gần đây, Ngõ Trương Gia mới lại bị người nhắc đến.
Nguyên nhân là vào hai ngày trước, có một người với ID là ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ đăng một bài viết trong diễn đàn ‘Chuyện Trò Về Bản Địa’ của người sống tại Ninh Châu, nói rằng mình là một người lái xe taxi và từng có một giấc mơ lạ kỳ…
Hắn mơ thấy nửa đêm mình chạy xong chuyến cuối rồi vòng về Tây Hoàn để trả xe, nào ngờ lái tới gần Ngõ Trương Gia thì xe lại tắt máy. Lúc xuống xe để kiểm tra và sửa chữa, hắn chợt nghe thấy một tiếng nổ vang trong trạch viện kiểu Trung Quốc xưa ấy.
Nghe như là nhà bị sập.
Hắn bị tiếng động đó hù đến la to một tiếng, thực sự không nhịn được bèn muốn đi sang nghía thử, nhưng đi làm sao ấy rồi lại lạc đường. Điểm chết người nhất lại là điện thoại không có mạng và tín hiệu, ngay cả bản đồ cũng chẳng dùng được.
Đợi đến rốt cuộc có thể kết nối được với đường mạng chập chờn, hắn đã đi lòng vòng trong rừng cây hoang vắng phía sau Ngõ Trương Gia.
Rừng cây hoang vắng ấy rộng không ngờ, rộng đến nỗi hắn nghi bản đồ điện thoại của mình có vấn đề.
Ngay khi hắn mở chỉ đường trực tiếp để đi ra ngoài, sương mù đột nhiên dấy lên khắp rừng.
Áng sương mù nọ cũng lạ dữ lắm, cứ như có một thứ gì đó rách vỡ rồi từ bên trong chảy ra, còn cuốn theo một mùi gỉ mục nát nữa.
Lúc ấy, dưới sự quấy phá của lòng hiếu kỳ, hắn không nhịn được phải cất vài bước về phía sương mù nổi lên. Thế rồi hắn đã chứng kiến một cảnh tượng khiến cho bản thân rùng mình ——
Hắn trông thấy một bãi đất hoang lớn chớ nên tồn tại đã cháy đen, giữa bãi đất là một đống cây khô vướng víu khó gỡ, hình như có một người đang nằm trong đó, tóc dài thượt, quần áo lại cực tươm tất, thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.
Khi ấy, hắn bị dọa đến không hít vào được chút khí nào, dựa lên thân cây rồi trượt xuống, nằm co quắp trên mặt đất.
Kế tiếp, hắn lại nhìn thấy có rất nhiều ‘người’ bỗng dưng xuất hiện trong sương mù lờ mờ rồi rối rít chạy ào về phía người mặc áo đỏ ấy. Cũng không biết là do những người đó chạy nhanh hay do sương mù giăng quá kín.
Mà hắn thấy họ như đang dịch chuyển tức thời sang kia.
Sau đó, hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc ấy vừa nghẹn ngào vừa thảm thương, một tiếng đã tiễn hắn đi —— hắn ngất ngay tại chỗ.
Đợi lúc tỉnh lại, hắn đã phát hiện mình đang nằm trên giường, đồng hồ báo thức trong điện thoại để ở đầu giường đang kêu, thời gian là 7 giờ 30 sáng, kế bên hắn là bà xã đang chuẩn bị rời giường.
Hắn cầm điện thoại mờ mịt suốt nửa ngày rồi hỏi vợ: “Tối hôm qua anh có về hả?”
Trên mặt vợ hắn toàn là dấu chấm hỏi.
Hắn lại hỏi: “Anh về bằng cách nào?”
Cô vợ nhìn hắn cả buổi trời rồi nói: “Bộ anh bị bệnh rồi hả?”
“Có đâu em, tối hôm qua ai đưa anh về vậy?”
“… Anh tự về mà!”
Hắn hỏi một hồi, hỏi đến nỗi cô vợ bực bội thì mới xác nhận, hôm qua mình trả xe xong thì lập tức về nhà, tắm rửa rất bình thường, sau đó còn ngủ thẳng đến trời hửng sáng. Những điều mà hắn thấy chắc hẳn là ác mộng vì hắn đã quá mệt mà thôi.
Ban đầu, hắn cũng chấp nhận điều này, nhưng khi đi thay ca tối đó, hắn phát hiện dưới đế giày của mình có một lớp bùn nhão, mà lịch sử kiểm tra gần đây nhất trong bản đồ điện thoại lại là con đường nơi chiếc xe bị tắt máy.
Chẳng những vậy, hắn còn lướt thấy tin tức bản địa nói rằng trạch viện kiểu Trung Quốc xưa nằm tại Ngõ Trương Gia thuộc vùng Tây Hoàn đã bị sập, lý do cụ thể vẫn chưa rõ…
Hắn suýt chút nữa đã ra đi ngay tại chỗ.
Bài đăng trong ‘Chuyện Trò Về Bản Địa’ của vị ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ này dẫn đến một loạt chủ đề hot, nhưng vì hắn nói không có bằng chứng nên nhanh chóng bắt đầu bị người ta bảo là nói xạo.
Quý ngài Hổ Chồm cảm thấy rất không cam tâm, nói rằng đây không phải lần đầu tiên mình gặp phải chuyện như thế này.
Trước đó cũng có một lần, hắn nhận được một chuyến gọi xe gần núi Tướng Quân, hành khách là một cụ già và một bé trai. Bé trai ấy ướt sũng như là ma nước, ngồi ghế sau chẳng hề lên tiếng. Khi xuống xe, hình như nó lớn thêm một khúc.
Vậy là bài viết kia lại đổi chủ đề, có người đề nghị hắn vào chùa cúng, có người chào hàng những pháp khí trừ tà, còn có người trực tiếp mở quẻ coi bói miễn phí cho hắn, nói rằng kiếp trước hắn có duyên với ‘ma’…
Thảo luận tiếp diễn suốt hai ngày rưỡi rồi im bặt đi vào rạng sáng ngày thứ ba.
Trên thực tế, bài viết không có bị xóa, nhưng tất cả mọi người cứ như đều cùng quên béng về nó.
Nó nhanh chóng bị che lấp bởi các tin tức mua bán thuê nhà, chìm đến số trang không biết bao nhiêu và không được ai nhớ tới nữa.
Đó là 1 giờ 10 phút vào sáng ngày 23 tháng 8, Trần Bất Đáo mở mắt ra vào khoảnh khắc ấy.
***
Thực ra vị ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ kia không có nhìn lầm. Lúc hắn lảo đảo xông vào rừng, vừa khó gặp phải cảnh lồng của Văn Thời đang tan rã, đại trận phong ấn đã được hóa giải, mọi thứ bị giấu kín vào một nghìn năm trước lại hiện ra dưới ánh mặt trời.
Người mặc áo đỏ tóc dài mà hắn nhìn thấy hiển nhiên là Trần Bất Đáo, đám người hiện lên sau đó là bọn Bốc Ninh, người khóc thì là Hạ Tiều.
Hắn bị dọa đến ngất mà vẫn có thể ‘tự’ sửa xong xe bị tắt máy và về đến nhà cũng bởi vì bọn Bốc Ninh đã phát hiện ra hắn, tạm thời chuyển hắn thành rối rồi điều khiển để hắn trở về.
Thực ra, mấy vụ giống như kiểu chính mắt trông thấy này thường xảy ra trong suốt trăm nghìn năm qua, sẽ luôn có những ‘người có duyên’ vô ý gặp phải một điều gì đó.
Phần lớn các Phán Quan đều có thể xử lý thích đáng và không để lại bất cứ dấu vết nào. Khi những người đó tỉnh lại, họ sẽ chỉ cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất thật mà thôi
Nhưng ít có người nào như ‘Rồng Cuốn Hổ Chồm’ đây.
Không phải là họ sơ ý chủ quan, mà là thực sự chẳng hề quan tâm.
Vì khi ấy Bốc Ninh mượn trận ở khe núi để gánh vác một phần trần duyên thay cho Văn Thời từ xa, đó là thời điểm suy yếu của hắn. Mà trạng thái của Trần Bất Đáo ở bên trong trận phong ấn lại hết sức đáng sợ ——
Lẽ ra, linh thần và thể xác bản thể của một người bị giam cầm suốt hơn một nghìn năm và không được siêu thoát ắt phải không còn một chút sức sống nào tựa như một khúc gỗ mục kiệt quệ. Quá trình khôi phục của hắn lại là Niết bàn(*) từ chết thành sống, đúng ra phải gian nan và dài dằng dặc, một năm, thậm chí là mấy năm cũng không đủ.
(*) Niết bàn: trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, yên tĩnh, sáng suốt, không vọng động, diệt ái dục, xoá bỏ vô minh, chấm dứt mọi khổ đau, phiền não (theo phatgiao.org.vn)
Nhưng Trần Bất Đáo nằm trong trận lúc đó lại không phải như vậy.
Chuỗi ngọc trên cổ tay hắn rung động không ngớt, lông chim lóe sáng, vết máu đầm đìa dưới thân rõ ràng sớm phải khô đi lại lưu chuyển ào ạt, nhuộm đỏ cổ tay và đầu ngón tay của hắn.
… Cứ như là hắn đang chống đối một nguồn sức mạnh nào đó.
Mỗi lần giằng co, máu sẽ trôi càng thêm nhanh, dáng dấp của hắn cũng ngày càng tái nhợt.
Chẳng ai biết có chuyện gì đang xảy ra với hắn, cũng chẳng ai dám tùy tiện chạm vào hắn, sợ sẽ cắt ngang một chuyện quan trọng nào đó.
Quá trình đó kéo dài thật lâu.
Mãi đến một phút giây nọ, chuỗi ngọc va chạm vào nhau phát ra một loạt âm thanh inh ỏi, máu me ngoằn ngoèo khắp phía chầm chậm thấm xuống đất bùn, lông chim màu xanh biếc phất lên trong gió, sau đó lại rơi xuống cổ tay của hắn.
Sau đó, cả đồng hoang đều lặng thinh.
Ít lâu sau, mọi người mới dám nhúc nhích.
Bởi vì linh tướng của Bốc Ninh rung chuyển và đã hết chịu nổi được nữa, không ai có thể mở cảnh núi Tùng Vân, bởi vậy hắn và Trần Bất Đáo đều đang đưa về biệt thự Thẩm gia.
Thoạt đầu, các gia tộc đều muốn để lại một vài người nhằm hỗ trợ.
Sau khi Thẩm Kiều qua đời, đây vẫn là lần đầu tiên ngôi nhà này náo nhiệt như vậy, gần như đầy ắp người.
Thế nhưng, Hạ Tiều cảm thấy không quen cho lắm.