Một luồng sáng lướt qua Âm Trạch giản, sau đó tiếp tục bay lên trước.
Dưới sự dẫn dắt của Phượng Tư tiên tử – thái thượng trưởng lão của Phi Hoa tông, năm người nhanh chóng tiến vào Cực Bắc Chi Địa, thậm chí vừa vào đã có thể cảm nhận được lực lượng dao động phân tán trong không khí.
Dọc đường đi có nhìn thấy một vài Tu Chân giả đang gian nan rời đi, Phượng Tư tiên tử liền phái Minh Hoa và Lưu Ngâm qua trợ giúp những tu sĩ này, còn bản thân mình thì mang theo hai vị tiên tử còn lại đi tiếp.
“Trong Âm Trạch giản không thấy bọn họ, còn có Vô Để quật, biển Phong Thần và… Khô Sơn.” Vẻ mặt Phượng Tư tiên tử trở nên nghiêm túc, lông mày cau chặt nói với hai người bên cạnh: “Có thể làm ra chấn động đáng sợ như vậy không thể là Vô Để quật hay Âm Trạch giản. Các ngươi tới biển Phong Thần đi, ta… tới Khô Sơn.”
La Tranh tiên tử vội la lên: “Sư tổ, Khô Sơn rất nguy hiểm, ba ngàn năm trước Khải Vũ sư tổ tiến vào đã để lại cảnh báo cho chúng ta. Tuy hiện giờ tu vi ngài cao hơn Khải Vũ sư tổ năm đó hai tiểu cảnh giới, nhưng Khô Sơn vẫn là…”
“Nếu đúng là Khô Sơn xảy ra vấn đề, chúng ta có thể chống đỡ nổi sao?”
La Tranh lập tức im lặng.
Lưu Hi tiên tử nói: “Sư thúc nói cũng không sai, nếu như Khô Sơn có vấn đề, vậy rất có thể sẽ lan đến Sung Châu, đến Ma Vực, thậm chí lan tới Phi Hoa tông chúng ta! Sinh mệnh của mấy tỷ phàm nhân và hơn vạn Tu Chân giả không thể xảy ra chút sai lầm nào!” Nói đến đây, Lưu Hi tiên tử cúi người thi lễ với Phượng Tư tiên tử, nói: “Sư thúc, ngài nhất định phải bình an trở về.”
Phượng Tư tiên tử nhẹ gật đầu, sau đó vung tay áo rời đi.
Lưu Hi tiên tử cùng La Tranh tiên tử thất thần nhìn bóng lưng xuất trần của Phượng Tư tiên tử, hai người nhìn mãi cho tới khi đối phương rời đi, không thể nhìn thấy nữa mới dứt khoát xoay người đi đến biển Phong Thần.
Lúc này, tại một hòn đảo nhỏ ven biển Phong Thần.
Lạc Tiệm Thanh cùng Mặc Thu dựa lưng vào cồn cát thở hổn hển. Lạc Tiệm Thanh đã cạn kiệt linh lực sau cuộc đánh lén và trốn chạy tối qua, vừa rồi đã khôi phục được một ít linh lực.
Mặc Thu thì lại càng thảm hơn, năm con nhện đen đều là tu vi Hợp Thể kỳ, thực lực yêu tộc lại mạnh hơn so với nhân tu cùng cảnh giới. Lợi dụng bóng tối và cát vàng đang bao phủ, Lạc Tiệm Thanh dùng máu tạo ra hai đóa sen giả khí tức của mình và Mặc Thu. Trong khi chế tạo y cũng đã ngộ ra một vài linh pháp.
Đoạt thứ hai trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, đoạt sinh linh pháp nghĩa!
Đoạt thứ hai này Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện hơn mười năm, đã khá thuần thục, tuy chưa thể nắm hết các quy tắc nhưng để lừa một yêu tộc Độ Kiếp Kỳ thì vẫn dư sức.
Thực lực Lạc Tiệm Thanh không bằng Hắc Độc tôn giả, nhưng những lý giải của y về linh pháp thì vượt qua lão.
Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Lạc Tiệm Thanh cất lời: “Yêu tộc tới truy đuổi chúng ta lần này tám chín phần là nhện. Pháp bảo của ngươi cảm ứng ra người cầm đầu là đại năng Độ Kiếp kỳ, vậy lão hẳn là loài nhện hiếm có trong yêu tộc.”
Mặc Thu híp hai mắt, nguy hiểm nói: “Ngươi không cần đoán nữa, ta có thể khẳng định chính là lão quái Hắc Độc vô dụng kia. Lạc Tiệm Thanh, ngươi chưa trải qua đại chiến giữa hai tộc cho nên ngươi không biết. Một ngàn năm trước, Hắc Độc lão quái là yêu tộc Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn sắp lên Địa giai, nhưng xui xẻo sao bị chưởng môn Thái Hoa Sơn các ngươi đánh cho một trận, rơi xuống Độ Kiếp trung kỳ, thực lực giảm mạnh.”
Trong đầu Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng hiện lên “Sao ngươi rành chuyện một ngàn năm trước vậy”, nhưng hiện tại cũng không phải lúc tán gẫu. Y suy tư trong chốc lát, nói: “Nếu đã nhận ra đối phương, vậy ngươi có cách thoát khỏi lão không?”
“Không phải chúng ta đã chạy thoát sao?” Mặc Thu nhíu mày.
“… Nói nghiêm túc đi.”
Mặc Thu xùy một tiếng, nói: “Hắc Độc lão quái quả thật có cách để tìm ra vị trí chúng ta, cách đó tên là Vạn Lý Chu Võng (mạng nhện ngàn dặm). Trên người lão nuôi ngàn vạn con nhện xấu xí, những con nhện này thực lực không cao, những lại rất giỏi truy tìm, sớm muộn gì lão cũng sẽ tìm ra chúng ta.”
Lạc Tiệm Thanh nhíu mi nói: “Ngươi biết lão có nhược điểm gì không?”
Mặc Thu đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Sợ lửa.”
Một ngày sau, một bóng đen bay tới biển Phong Thần, coi thường những trận gió đang công kích tới mình. Hắc Độc tôn giả bay lơ lửng trên biển, phẫn nộ nhìn dòng biển mênh mông, thêm linh lực vào giọng nói, quát to: “Hai tiểu súc sinh lăn ra đây cho bản tôn, bản tôn cho các ngươi chết toàn thây!”
Mười dặm dưới biển Phong Thần, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu nín thở nhìn mặt biển, hai người liếc nhau không hé răng.
Mặt Hắc Độc tôn giả nhăn nhó như vỏ cây, lão giậm chân, nước biển tách ra làm đôi nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người Lạc Tiệm Thanh. Lão quát lớn: “Hai tiểu súc sinh kia, các ngươi nghĩ là bản tôn sẽ không tìm thấy các ngươi sao! Hôm nay các ngươi dám ám sát thân tín của ta ngay trước mắt ta, bản tôn nhất định phải băm các ngươi ra làm nghìn mảnh mới có thể xóa mối hận trong lòng.”
Vừa dứt lời, trên người Hắc Độc tôn giả bỗng tỏa ra từng luồng khí thể màu đen.
Khí thể nhanh chóng khuếch tán trên không trung, khi tiếp xúc đến mặt biển lại biến thành chất lỏng, thẩm thấu vào trong. Giống như mực nước, khí thể này lan ra cả biển Phong Thần, mà không khí cũng bị khí thể màu đen này bao phủ.
Những cơn gió trên biển không ngừng lao về phía Hắc Độc tôn giả, nhưng nơi này dù sao cũng là ven biển Phong Thần, trận gió không mạnh, đối với Hắc Độc tôn giả có tu vi Độ Kiếp trung kỳ thì chẳng nhằm nhò gì.
Mực đen nhanh chóng lan xuống, ô nhiễm cả vùng hải vực.
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu vẫn đứng tại chỗ, dùng ánh mắt hỏi đối phương.
Lạc Tiệm Thanh: “Tiếp tục chờ thêm sao?”
Mặc Thu: “Chờ thêm một lát.”
Lạc Tiệm Thanh: “Đến lúc thích hợp, lập tức ra tay!”
Hắc Độc tôn giả lơ lửng trên mặt biển, đôi mắt híp lại nhìn xung quanh, bằng mọi cách phải tìm ra tung tích của Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu. Nhưng lão đợi một khắc đồng hồ vẫn không phát hiện gì khác thường, nhưng đám nhện của lão vẫn không ngừng nói cho lão biết, chính là chỗ này.
Hắc Độc tôn giả cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy thì bản tôn sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Ầm!
Khí độc màu đen càng thêm đậm, phủ kín bầu trời. Không thấy ánh sáng, không thấy nước biển, ngay cả trận gió cũng bị khí độc đáng sợ này ăn mòn. Hắc Độc tôn giả cười hả hê, một chưởng hạ xuống, không khí bị chưởng lực nén lại —— đúng là muốn hủy diệt cả vùng này!
“Chính là lúc này!”
Hai bóng người đen thùi từ trong biển bay ra, tiên ảnh màu đỏ tàn nhẫn đánh xuống, kiếm quang màu xanh xé gió lao ra.
Hắc Độc tôn giả lại không kinh ngạc một chút nào, lão cười ha hả, nói một câu “Rốt cục cũng chịu ló ra, hai tiểu súc sinh”, sau đó hai tay nâng lên, đón lấy trận đòn từ Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu.
Tiếng cười cuồng vọng ngay lúc hai bên giao chiến bỗng dừng lại. Hắc Độc tôn giả khó tin nhìn tay mình, lòng bàn tay đã bị kiếm quang Lạc Tiệm Thanh chọc thủng, một ngón tay bên kia đã bị trường tiên của Mặc Thu siết vụn!
Hắc Độc tôn giả khiếp sợ nhìn hai người trước mắt, đột nhiên hiểu ra chênh lệch giữa thiên tài và người thường.
Trong lòng lão lại càng ghen tị không thôi. Hắc Độc tôn giả không phải là thiên tài, tuổi thọ của yêu tộc dài hơn nhân tộc rất nhiều, lão tu luyện sáu nghìn năm mới có cảnh giới hiện giờ, vậy mà một ngàn năm trước bị nhân tu Thái Hoa Sơn đánh trọng thương. Còn hai tiểu súc sinh này thì sao? Tuổi còn trẻ đã có tu vi bậc này!
“Bản tôn giết các ngươi!!!”
Uỳnh ầm ầm!
Khí độc màu đen lấy khí thế sét đánh vọt tới Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu. Khí độc hóa thành hai con rồng đen rít gào bay tròn trên không trung, mồm há to, dường như muốn nuốt hai người vào bụng.
Mặc Thu nói: “Mở kết giới!”
Ngay sau đó, quanh người Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu nhiều thêm một vầng sáng nhạt, chắn cho khí độc đầy trời không thể xâm nhập.
Hoa sen xanh xoay quanh mũi kiếm của Lạc Tiệm Thanh, một tay y cầm kiếm, tay trái khẽ vuốt thân kiếm, đến khi đầu ngón tay chạm vào đóa sen nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ác Long đang lao tới mình. Ngón tay Lạc Tiệm Thanh khẽ động một chút, Thanh Liên nhanh chóng bay tới chỗ Ác Long, Sương Phù kiếm cũng lượn vòng nhằm phía đối phương.
“Liên Khai Nhất Kiếm!”
Hoa sen nhỏ xinh tràn đầy nhân quả chi lực đâm về phía Ác Long, đâm xuyên qua bụng của nó.
Đoạt thứ tư trong “Cửu Đoạt Thiên Lục” Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện nhiều năm, nhưng đoạt thứ năm y vẫn chưa thể lĩnh ngộ. Lúc trước ở trên biển Phong Thần y đã đối mặt với tử vong, vì vậy đã bộc phát ra tiềm lực trong thân thể, đã chạm được tới cánh cửa đoạt thứ năm nhưng vẫn không thành công.
Nhưng mà bốn đoạt trước trong “Cửu Đoạt Thiên Lục” y đã lĩnh ngộ thâm sâu đủ để ứng phó với tình huống hiện tại.
Bên kia, trường tiên màu máu đã bá đạo đánh lên Độc Long màu đen, giống như tia chớp đỏ khuẩy đảo cơ thể nó, chỉ nghe Hắc Long rít gào một tiếng, cuối cùng hóa thành khí độc rồi biến mất.
Trong chớp mắt, hai con Ác Long một chết một trọng thương.
Dù sao thì tu vi của Lạc Tiệm Thanh cũng thấp hơn Mặc Thu, lại còn bị trọng thương. Con Ác Long bị thương tức giận vọt tới chỗ y, Lạc Tiệm Thanh vừa mới nắm Sương Phù kiếm chuẩn bị chống lại liền thấy trường tiên màu máu hiện lên trước mắt, siết tan cổ Ác Long.
Trận chiến này nhìn tưởng lâu vậy mà rất ngắn. Vừa đối mặt giao thủ, hai con Ác Long đã lần lượt bị đánh tan.
Thấy thế, Hắc Độc tôn giả phẫn nộ rít gào: “Chết đi!”
Vừa dứt lời, trên người Hắc Độc tôn giả tỏa ra luồng khói đen, sau đó hóa thành một con nhện to xấu xí đầy lông cao tới trăm trượng, dài chừng năm mươi trượng, tám cặp mắt nhỏ trên người đảo quanh, cuối cùng đều tập trung về phía Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu.
“Grào!”
Tám chân cử động, Hắc Độc tôn giả lao tới chỗ hai người Lạc Tiệm Thanh.
Không một chút do dự, hai người nhanh chóng chạy trốn sang hai hướng khác nhau. Nhưng Hắc Độc tôn giả cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên lão sẽ đuổi theo Lạc Tiệm Thanh thực lực yếu lại bị trọng thương, nhìn thấy Mặc Thu kinh ngạc chạy vòng lại muốn cứu người, nó vui rạo rực vì trí thông minh của mình.
Tình huống hiện tại là thế này: Lạc Tiệm Thanh chạy trốn chết ở trước, ở giữa là nhện đen, cuối cùng là Mặc Thu đang không ngừng truy đuổi.
Lạc Tiệm Thanh chệnh choạng chạy vòng quanh mặt biển, có vẻ là rơi vào đường cùng, trông chật vật vô cùng.
Tốc độ của Hắc Độc tôn giả vượt xa Lạc Tiệm Thanh, một lúc sau, Lạc Tiệm Thanh đã bắt đầu thiêu đốt nguyên thần lực mới miễn cưỡng không bị con nhện độc này đuổi kịp. Nhưng mà Hắc Độc tôn giả vẫn phụt nọc độc về phía y, tưới lên kết giới của Lạc Tiệm Thanh phát ra tiếng xèo xèo.
Mặc Thu hổn hển tức giận nói: “Lão quái vật, ngươi dám đánh với ta không!”
Hắc Độc tôn giả không thèm để ý tới Mặc Thu, lúc này lão cảm thấy trò chơi truy đuổi này thật sự là quá thú vị, hai tiểu súc sinh này bị lão làm cho hoảng sợ. Tiểu súc sinh phía trước đã sắp đến cực hạn, tiểu súc sinh phía sau lại không đuổi kịp lão.
Chờ lão ăn xong đứa trước, sẽ quay lại ăn đứa sau.
Mặc Thu nóng nảy: “Hắc Độc lão quái, ngươi là yêu thú cấp chín vậy mà ỷ mạnh hiếp yếu, không thấy nhục sao!”
Lời này vào trong tai Hắc Độc tôn giả, lão càng cảm thấy trêu đùa được hai người.
Hắc Độc tôn giả bước nhanh hơn, bốn đôi chân khua khoắng, mắt thấy đã sắp đuổi kịp người phía trước, bỗng Lạc Tiệm Thanh lại xoay người, mỉm cười nhìn lão.
Hắc Độc tôn giả giật mình, chân trước vừa giơ lên, không để Lạc Tiệm Thanh có cơ hội phản ứng, định giết y ngay lập tức. Ai ngờ lão vừa mới cử động chân trước thì một đoạn dây đỏ đột nhiên xuất hiện kéo lại chân lão.
“A a a đau quá!”
Hắc Độc tôn giả gào khóc, nhưng sợi dây lửa đang buộc chặt lão không lỏng ra chút nào. Lúc này Hắc Độc tôn giả mới phát hiện ra trên người lão bị ngàn vạn sợi lửa nhỏ trói lại! Không giống lửa bình thường nhưng lại rất nóng, một sợi Hỏa Diễm nhỏ không nhằm nhò gì, nhưng một vạn sợi thì sao? Đủ để giam cầm Hắc Độc tôn giả, khiến lão không thể nhúc nhích!
“Lũ súc sinh!!!”
Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh tái nhợt nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, nói: “Nghe nói hơn một ngàn năm trước sư tổ Thái Hoa Sơn ta cũng đã dùng Vạn Hỏa Tù Long trận giam ngươi lại. Hắc Độc lão quái, đã qua một ngàn năm, sao ngươi không tiến bộ được chút nào? Tuy ngươi còn kém xa rồng, nhưng ngươi lại bị mắc lừa suốt, thật đúng là sống uổng mấy ngàn tuổi!”
Hỏa Diễm đốt cháy thân thể Hắc Độc tôn giả, lão rít gào đau đớn.
Lạc Tiệm Thanh biết thực lực mình yếu, lại còn bị trọng thương, nếu Hắc Độc lão quái bắt được, y chắc chắn sẽ chết. Thế nhưng y vẫn tách ra chạy trốn, chính là để Hắc Độc lão quái không đề phòng, tự cho là đùa giỡn được hai người bọn họ, do đó bỏ qua Vạn Hỏa Tù Long trận bố trí ở dưới biển!
Khi Hắc Độc lão quái đi vào mắt trận, rồi thực sự bước vào đại trận, đó là thời khắc hai người giết đối phương.
Tất cả đều đã được bố trí kín đáo và tỉ mỉ nhất.
Đầu tiên, phải tìm được nhược điểm của Hắc Độc tôn giả, biết lão sợ lửa; tiếp theo, phải có trận pháp cao thâm, Lạc Tiệm Thanh tuy ở Thái Hoa Sơn nhiều năm nhưng không am hiểu trận pháp, đối với Vạn Hỏa Tù Long trận chỉ nhớ đại khái, cuối cùng vẫn là hai người tiến hành cải tiến mới miễn cưỡng bố trí ra được.
Mà bước cuối cùng chính là phải dẫn Hắc Độc tôn giả vào trong.
Mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, một khi xảy ra sai lầm thì sẽ không thể cứu vãn.
Hắc Độc tôn giả không ngừng giãy dụa, hổn hển nói: “Thả bản tôn ra, bản tôn sẽ không giết hai tiểu súc sinh các ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh cười nhạt nhìn con nhện xấu xí, Mặc Thu lại rất khinh thường lão. Lúc này Mặc Thu đã không còn vẻ sốt ruột vừa rồi, nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn con nhện khổng lồ, cúi đầu cười một tiếng mới nói: “Vừa rồi ngươi… gọi ta là tiểu súc sinh?”
Hắc Độc tôn giả chớp mắt: “Đạo hữu! Đạo hữu! Thả bản tôn ra đi, bản tôn sẽ rời đi, tuyệt đối không tổn thương tới các ngươi… A!!”
Trường tiên màu máu quất tới, cắt lên khuôn mặt xấu xí của Hắc Độc tôn giả một vệt máu. Không dừng lại ở đó, roi đỏ tới tấp đánh lên nhưng tám chân của Hắc Độc tôn giả đã bị Vạn Hỏa Tù Long trận trói lại nên không thể ngăn cản.
Một trận mưa roi hạ xuống, trong mắt Hắc Độc tôn giả đã ngập tràn hận ý. Lúc Mặc Thu vừa hạ roi xuống, lão phẫn nộ phun ra một ngụm nọc độc màu đen, đồng tử Mặc Thu co lại, bên môi hiện lên một tia cười lạnh, nâng tay ném ra một hạt châu nhỏ màu đỏ, ngay khi hạt châu chạm tới nọc độc liền phát ra tiếng nổ vang trời.
“Hai tiểu súc sinh kia! Bản tôn muốn giết các ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh kéo lại roi của Mặc Thu, nói: “Tốc chiến tốc thắng, đừng hiếu chiến. Chúng ta còn phải nhanh chóng thông báo với tu sĩ bên ngoài, còn phải cứu sư phụ ta.”
Mặc Thu nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cổ quái nhìn Lạc Tiệm Thanh, cuối cùng hừ nhẹ quay mặt đi.
Lạc Tiệm Thanh không giống Mặc Thu, đối với việc Hắc Độc lão quái luôn mở miệng “tiểu súc sinh” y không có phản ứng gì. Tay phải nắm Sương Phù kiếm nhẹ nhàng nâng lên, tiếng chửi rủa của Hắc Độc lão quái liền ngừng bặt, tám cặp mắt nhỏ chăm chú nhìn Lạc Tiệm Thanh và kiếm trong tay y, cuối cùng cười lớn một tiếng, mắng: “Bản tôn muốn các ngươi phải chết!”
Vừa dứt lời, khí đen phóng lên cao!
Một dòng lực lượng đáng sợ từ trên người Hắc Độc tôn giả tràn ra, Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, Mặc Thu cũng kinh hãi tóm lấy Lạc Tiệm Thanh rời đi. Nhưng Hắc Độc tôn giả tự bạo quá bất ngờ, lão vốn suýt chút nữa đạt tới cảnh giới Địa giai, khi thân thể nổ tung thì nọc độc trong cơ thể cũng phun ra.
Yêu tộc tự bạo, từ nay về sau sẽ không thể luân hồi, hồn phi phách tán.
Hắc Độc tôn giả này lại muốn đẩy tới cục diện không chết không ngừng!
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu nhanh chóng lui về sau, nhưng tốc độ của hai người có nhanh đến đâu thì cũng không bằng quyết tâm đồng quy vu tận của Hắc Độc lão quái. Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng lấy ra nguyên thần của mình, muốn đánh cược dùng lực lượng thần kỳ của “Cửu Đoạt Thiên Lục”, nhưng y còn chưa kịp động thủ đã bị Mặc Thu tóm lấy kéo về sau, hai người lao ra ngoài như sao băng.
Lạc Tiệm Thanh vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt trắng nõn của Mặc Thu. Trên khuôn mặt luôn cương quyết lộ ra vẻ phức tạp, Mặc Thu rủ mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình nhìn y. Nọc độc đen nổ tung phía sau Mặc Thu, hai người thì đã bay ra ngoài.
Tốc độ của Mặc Thu đã vượt xa tưởng tượng của Lạc Tiệm Thanh.
Thậm chí y có suy nghĩ kỳ quái là nếu Mặc Thu bỏ lại y rồi chạy trốn, có lẽ sẽ không cần sợ Hắc Độc lão quái.
Vụ nổ mạnh chấn động cả Cực Bắc Chi Địa.
Lưu Hi tiên tử và La Tranh tiên tử vừa bay tới biển Phong Thần, thấy một màn như vậy, hai người nhìn nhau, nhanh chóng bay tới. Mà Phượng Tư tiên tử đang bay tới Khô Sơn, khi nhìn thấy vụ nổ này, nàng hơi ngẩn ra, nhìn trong chốc lát đột nhiên nói “Hóa ra ngươi ở đó sao”, nhưng ngay sau đó, nàng lại tiếp tục bay vào Khô Sơn.
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu bị vụ nổ ảnh hưởng, không biết bay bao xa, Lạc Tiệm Thanh đập lên một ngọn núi nhỏ, còn Mặc Thu lại va lên người y, kêu lên một tiếng đau đớn. Hai người đụng nát ba ngọn núi nhỏ mới dừng lại. Bởi vậy có thể thấy được Mặc Thu phải dùng bao nhiêu lực lượng mới có thể đẩy tốc độ của hai người đến cảnh giới đó.
Lúc rơi xuống đất, cả người Lạc Tiệm Thanh đều đau đớn, thế nhưng y không có tâm trí để tâm đến mình, vội la lên: “Mặc Thu, ngươi sao rồi, vừa rồi Hắc Độc lão quái tự bạo có gây tổn hại tới ngươi không?”
Mặc Thu đứng lên, vẻ mặt không sao cả nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi coi thường ta vậy sao? Chỉ là một con Tri Chu cấp chín mà cũng đòi giết ta sao? Nếu không phải gần đây ta gặp phải một vài vấn đề thì đã quất chết lão từ lâu rồi.”
Lạc Tiệm Thanh vẫn có chút không yên lòng, dù sao thì Mặc Thu đã chắn trước người y, trực diện với Hắc Độc tôn giả. Nhưng nhìn bộ dáng của Mặc Thu có vẻ không có vấn đề gì, nhớ lại những sự tích hung hãn của người này, trái tim vọt tới cổ họng của Lạc Tiệm Thanh cũng đã rơi xuống.
Ở giữa đống đất đá, hai người ngồi xếp bằng khôi phục linh lực.
Trận chiến vừa rồi tiêu hao khá lớn linh lực, Lạc Tiệm Thanh vốn đã bị thương, giờ phút này lại càng suy yếu. Y nhắm chặt hai mắt, nhanh chóng vận chuyển “Cửu Đoạt Thiên Lục”, chỉ cần khôi phục một chút thực lực, y sẽ rời khỏi Cực Bắc Chi Địa cùng Mặc Thu, sau đó nói chuyện của sư phụ với mọi người.
Mà Lạc Tiệm Thanh không phát hiện, ma tu hồng y ngồi ở bên cạnh thấy y đã tiến vào trạng thái tu luyện, sắc mặt liền tái nhợt lại, khóe môi cũng rỉ ra một dòng máu đen. Mặc Thu nâng tay lau đi, nhưng máu vẫn chảy xuống, cuối cùng trong mắt y chợt lóe hồng quang, không khoan nhượng ép máu đen trở lại.
Nửa ngày sau, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu chưa khởi hành đã gặp được hai vị tiên tử từ xa bay tới.
Lưu Hi tiên tử và La Tranh tiên tử nhìn thấy hai người Lạc Tiệm Thanh đều kinh ngạc không thôi, hai người nhanh chóng bay xuống.
Sau khi hỏi qua về tình huống, Lưu Hi tiên tử cho hai người mỗi người một lọ đan dược, nói: “Đây là Bách Hoa đan, thuốc tiên của Phi Hoa tông, các ngươi ăn là có thể khôi phục linh lực.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu, nuốt xuống; Mặc Thu tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn nuốt xuống.
Bách Hoa đan này vừa nuốt xuống cả người đã thoải mái, trong đan điền khô cạn cũng dần dần tràn ra một chút linh lực.
La Tranh tiên tử hỏi: “Vì sao không thấy Huyền Linh Tử đạo hữu?”
Trên mặt Lạc Tiệm Thanh hiện lên vẻ đau xót, y nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Tiền bối, sư phụ… bị nhốt trong Khô Sơn. Hắn đẩy ta ra vào đúng giây cuối cùng, còn dặn ta phải báo với mọi người rời khỏi Cực Bắc Chi Địa, chưa tới nửa năm không thể quay lại. Hắn nói, ngọn núi ở Khô Sơn sụp xuống chính là bắt đầu, về sau sẽ càng đáng sợ.”
Lưu Hi tiên tử cùng La Tranh tiên tử mở to hai mắt, run rẩy.
Hai người nhìn nhau, cả kinh nói: “Phượng Tư sư thúc/sư tổ!”
Lúc này, trong đại điện Phi Hoa tông, một đóa hoa màu vàng trên tháp bản mệnh “tách” một tiếng nứt ra. Đệ tử canh giữ hoa bản mệnh hoảng sợ nhìn, đóa hoa đã nứt ra một khe nhỏ, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Đệ tử kia cứng ngắc cả người, một lúc sau mới la lớn: “Có ai không, hoa bản mệnh của Phượng Tư sư tổ…”
Lời nói ngừng bặt.
“Rầm —— ”
Trong chớp mắt, bản mệnh ngọc hoa màu vàng vỡ tan!
Ngọc rơi vỡ đầy cả đại điện, hào quang nở rộ, bay thẳng lên trời, bao phủ cả Phi Hoa tông. Một giọng nữ dồn dập như dùng hết chút sức lực cuối cùng vang lên: “Khô Sơn sụp đổ, không được vào!”
Âm thanh vừa dứt, hào quang hoàn toàn tắt lụi.
Ba ngàn năm trước, Khải Vũ tiên tử của Phi Hoa tông dùng mạng để nhắn lại, báo cho thiên hạ biết sự hung hiểm của Khô Sơn.
Ba ngàn năm sau, Phượng Tư tiên tử của Phi Hoa tông dùng mạng dẫn âm, báo cho thiên hạ Khô Sơn sụp đổ.
Trong sơn mạch Khô Sơn chập chùng, một ngọn núi cao tới năm trăm hai mươi trượng bất ngờ sụp xuống. Một vị tiên tử triển khai kết giới, lấy thân mình làm mắt trận, chặn lại chấn động đáng sợ hơn cả lúc trước.
Lực lượng cuồng bạo không ngừng va đập vào thân thể nàng, máu tươi nhỏ giọt. Nhưng năng lượng mạnh đến vậy vẫn không thể thoát ra khỏi kết giới vững chắc, cũng không có Phong Bạo hung tàn thổi quét cả Cực Bắc Chi Địa, khiến vô số người tử vong.
Năng lượng va đập không ngừng nghỉ.
Tiên tử xinh đẹp canh giữ ở mắt trận đã chết nhưng đèn ngọc buộc bên hông nàng lại nhẹ nhàng tỏa sáng, duy trì cả đại trận.
Phượng Tư tiên tử, tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, lực công kích không mạnh, lại cực am hiểu bày trận và luyện đan.
Cả đại trận tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, chặn lại năng lượng của ngọn núi thứ hai sụp đổ, cũng âm thầm lan tới hơn phân nửa núi non Khô Sơn, bao phủ lấy những ngọn núi nhìn như an bình lại đã rục rịch, khiến chúng nó yên tĩnh trở lại.
Bên ngoài Cực Bắc Chi Địa, Thần Kiếm tông tới đầu tiên. Khi Nghiễm Lăng Tử tôn giả mang theo người Thái Hoa Sơn đuổi tới đã thấy hốc mắt Lưu Ngọc tiên tử ửng đỏ, nói với bọn họ: “Phượng Tư tiên tử, thái thượng trưởng lão của Phi Hoa tông đã ngã xuống, báo cho các vị đạo hữu, Khô Sơn sụp đổ, không được tiến vào!”
Dưới sự dẫn dắt của Phượng Tư tiên tử – thái thượng trưởng lão của Phi Hoa tông, năm người nhanh chóng tiến vào Cực Bắc Chi Địa, thậm chí vừa vào đã có thể cảm nhận được lực lượng dao động phân tán trong không khí.
Dọc đường đi có nhìn thấy một vài Tu Chân giả đang gian nan rời đi, Phượng Tư tiên tử liền phái Minh Hoa và Lưu Ngâm qua trợ giúp những tu sĩ này, còn bản thân mình thì mang theo hai vị tiên tử còn lại đi tiếp.
“Trong Âm Trạch giản không thấy bọn họ, còn có Vô Để quật, biển Phong Thần và… Khô Sơn.” Vẻ mặt Phượng Tư tiên tử trở nên nghiêm túc, lông mày cau chặt nói với hai người bên cạnh: “Có thể làm ra chấn động đáng sợ như vậy không thể là Vô Để quật hay Âm Trạch giản. Các ngươi tới biển Phong Thần đi, ta… tới Khô Sơn.”
La Tranh tiên tử vội la lên: “Sư tổ, Khô Sơn rất nguy hiểm, ba ngàn năm trước Khải Vũ sư tổ tiến vào đã để lại cảnh báo cho chúng ta. Tuy hiện giờ tu vi ngài cao hơn Khải Vũ sư tổ năm đó hai tiểu cảnh giới, nhưng Khô Sơn vẫn là…”
“Nếu đúng là Khô Sơn xảy ra vấn đề, chúng ta có thể chống đỡ nổi sao?”
La Tranh lập tức im lặng.
Lưu Hi tiên tử nói: “Sư thúc nói cũng không sai, nếu như Khô Sơn có vấn đề, vậy rất có thể sẽ lan đến Sung Châu, đến Ma Vực, thậm chí lan tới Phi Hoa tông chúng ta! Sinh mệnh của mấy tỷ phàm nhân và hơn vạn Tu Chân giả không thể xảy ra chút sai lầm nào!” Nói đến đây, Lưu Hi tiên tử cúi người thi lễ với Phượng Tư tiên tử, nói: “Sư thúc, ngài nhất định phải bình an trở về.”
Phượng Tư tiên tử nhẹ gật đầu, sau đó vung tay áo rời đi.
Lưu Hi tiên tử cùng La Tranh tiên tử thất thần nhìn bóng lưng xuất trần của Phượng Tư tiên tử, hai người nhìn mãi cho tới khi đối phương rời đi, không thể nhìn thấy nữa mới dứt khoát xoay người đi đến biển Phong Thần.
Lúc này, tại một hòn đảo nhỏ ven biển Phong Thần.
Lạc Tiệm Thanh cùng Mặc Thu dựa lưng vào cồn cát thở hổn hển. Lạc Tiệm Thanh đã cạn kiệt linh lực sau cuộc đánh lén và trốn chạy tối qua, vừa rồi đã khôi phục được một ít linh lực.
Mặc Thu thì lại càng thảm hơn, năm con nhện đen đều là tu vi Hợp Thể kỳ, thực lực yêu tộc lại mạnh hơn so với nhân tu cùng cảnh giới. Lợi dụng bóng tối và cát vàng đang bao phủ, Lạc Tiệm Thanh dùng máu tạo ra hai đóa sen giả khí tức của mình và Mặc Thu. Trong khi chế tạo y cũng đã ngộ ra một vài linh pháp.
Đoạt thứ hai trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, đoạt sinh linh pháp nghĩa!
Đoạt thứ hai này Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện hơn mười năm, đã khá thuần thục, tuy chưa thể nắm hết các quy tắc nhưng để lừa một yêu tộc Độ Kiếp Kỳ thì vẫn dư sức.
Thực lực Lạc Tiệm Thanh không bằng Hắc Độc tôn giả, nhưng những lý giải của y về linh pháp thì vượt qua lão.
Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Lạc Tiệm Thanh cất lời: “Yêu tộc tới truy đuổi chúng ta lần này tám chín phần là nhện. Pháp bảo của ngươi cảm ứng ra người cầm đầu là đại năng Độ Kiếp kỳ, vậy lão hẳn là loài nhện hiếm có trong yêu tộc.”
Mặc Thu híp hai mắt, nguy hiểm nói: “Ngươi không cần đoán nữa, ta có thể khẳng định chính là lão quái Hắc Độc vô dụng kia. Lạc Tiệm Thanh, ngươi chưa trải qua đại chiến giữa hai tộc cho nên ngươi không biết. Một ngàn năm trước, Hắc Độc lão quái là yêu tộc Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn sắp lên Địa giai, nhưng xui xẻo sao bị chưởng môn Thái Hoa Sơn các ngươi đánh cho một trận, rơi xuống Độ Kiếp trung kỳ, thực lực giảm mạnh.”
Trong đầu Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng hiện lên “Sao ngươi rành chuyện một ngàn năm trước vậy”, nhưng hiện tại cũng không phải lúc tán gẫu. Y suy tư trong chốc lát, nói: “Nếu đã nhận ra đối phương, vậy ngươi có cách thoát khỏi lão không?”
“Không phải chúng ta đã chạy thoát sao?” Mặc Thu nhíu mày.
“… Nói nghiêm túc đi.”
Mặc Thu xùy một tiếng, nói: “Hắc Độc lão quái quả thật có cách để tìm ra vị trí chúng ta, cách đó tên là Vạn Lý Chu Võng (mạng nhện ngàn dặm). Trên người lão nuôi ngàn vạn con nhện xấu xí, những con nhện này thực lực không cao, những lại rất giỏi truy tìm, sớm muộn gì lão cũng sẽ tìm ra chúng ta.”
Lạc Tiệm Thanh nhíu mi nói: “Ngươi biết lão có nhược điểm gì không?”
Mặc Thu đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Sợ lửa.”
Một ngày sau, một bóng đen bay tới biển Phong Thần, coi thường những trận gió đang công kích tới mình. Hắc Độc tôn giả bay lơ lửng trên biển, phẫn nộ nhìn dòng biển mênh mông, thêm linh lực vào giọng nói, quát to: “Hai tiểu súc sinh lăn ra đây cho bản tôn, bản tôn cho các ngươi chết toàn thây!”
Mười dặm dưới biển Phong Thần, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu nín thở nhìn mặt biển, hai người liếc nhau không hé răng.
Mặt Hắc Độc tôn giả nhăn nhó như vỏ cây, lão giậm chân, nước biển tách ra làm đôi nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người Lạc Tiệm Thanh. Lão quát lớn: “Hai tiểu súc sinh kia, các ngươi nghĩ là bản tôn sẽ không tìm thấy các ngươi sao! Hôm nay các ngươi dám ám sát thân tín của ta ngay trước mắt ta, bản tôn nhất định phải băm các ngươi ra làm nghìn mảnh mới có thể xóa mối hận trong lòng.”
Vừa dứt lời, trên người Hắc Độc tôn giả bỗng tỏa ra từng luồng khí thể màu đen.
Khí thể nhanh chóng khuếch tán trên không trung, khi tiếp xúc đến mặt biển lại biến thành chất lỏng, thẩm thấu vào trong. Giống như mực nước, khí thể này lan ra cả biển Phong Thần, mà không khí cũng bị khí thể màu đen này bao phủ.
Những cơn gió trên biển không ngừng lao về phía Hắc Độc tôn giả, nhưng nơi này dù sao cũng là ven biển Phong Thần, trận gió không mạnh, đối với Hắc Độc tôn giả có tu vi Độ Kiếp trung kỳ thì chẳng nhằm nhò gì.
Mực đen nhanh chóng lan xuống, ô nhiễm cả vùng hải vực.
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu vẫn đứng tại chỗ, dùng ánh mắt hỏi đối phương.
Lạc Tiệm Thanh: “Tiếp tục chờ thêm sao?”
Mặc Thu: “Chờ thêm một lát.”
Lạc Tiệm Thanh: “Đến lúc thích hợp, lập tức ra tay!”
Hắc Độc tôn giả lơ lửng trên mặt biển, đôi mắt híp lại nhìn xung quanh, bằng mọi cách phải tìm ra tung tích của Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu. Nhưng lão đợi một khắc đồng hồ vẫn không phát hiện gì khác thường, nhưng đám nhện của lão vẫn không ngừng nói cho lão biết, chính là chỗ này.
Hắc Độc tôn giả cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy thì bản tôn sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Ầm!
Khí độc màu đen càng thêm đậm, phủ kín bầu trời. Không thấy ánh sáng, không thấy nước biển, ngay cả trận gió cũng bị khí độc đáng sợ này ăn mòn. Hắc Độc tôn giả cười hả hê, một chưởng hạ xuống, không khí bị chưởng lực nén lại —— đúng là muốn hủy diệt cả vùng này!
“Chính là lúc này!”
Hai bóng người đen thùi từ trong biển bay ra, tiên ảnh màu đỏ tàn nhẫn đánh xuống, kiếm quang màu xanh xé gió lao ra.
Hắc Độc tôn giả lại không kinh ngạc một chút nào, lão cười ha hả, nói một câu “Rốt cục cũng chịu ló ra, hai tiểu súc sinh”, sau đó hai tay nâng lên, đón lấy trận đòn từ Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu.
Tiếng cười cuồng vọng ngay lúc hai bên giao chiến bỗng dừng lại. Hắc Độc tôn giả khó tin nhìn tay mình, lòng bàn tay đã bị kiếm quang Lạc Tiệm Thanh chọc thủng, một ngón tay bên kia đã bị trường tiên của Mặc Thu siết vụn!
Hắc Độc tôn giả khiếp sợ nhìn hai người trước mắt, đột nhiên hiểu ra chênh lệch giữa thiên tài và người thường.
Trong lòng lão lại càng ghen tị không thôi. Hắc Độc tôn giả không phải là thiên tài, tuổi thọ của yêu tộc dài hơn nhân tộc rất nhiều, lão tu luyện sáu nghìn năm mới có cảnh giới hiện giờ, vậy mà một ngàn năm trước bị nhân tu Thái Hoa Sơn đánh trọng thương. Còn hai tiểu súc sinh này thì sao? Tuổi còn trẻ đã có tu vi bậc này!
“Bản tôn giết các ngươi!!!”
Uỳnh ầm ầm!
Khí độc màu đen lấy khí thế sét đánh vọt tới Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu. Khí độc hóa thành hai con rồng đen rít gào bay tròn trên không trung, mồm há to, dường như muốn nuốt hai người vào bụng.
Mặc Thu nói: “Mở kết giới!”
Ngay sau đó, quanh người Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu nhiều thêm một vầng sáng nhạt, chắn cho khí độc đầy trời không thể xâm nhập.
Hoa sen xanh xoay quanh mũi kiếm của Lạc Tiệm Thanh, một tay y cầm kiếm, tay trái khẽ vuốt thân kiếm, đến khi đầu ngón tay chạm vào đóa sen nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ác Long đang lao tới mình. Ngón tay Lạc Tiệm Thanh khẽ động một chút, Thanh Liên nhanh chóng bay tới chỗ Ác Long, Sương Phù kiếm cũng lượn vòng nhằm phía đối phương.
“Liên Khai Nhất Kiếm!”
Hoa sen nhỏ xinh tràn đầy nhân quả chi lực đâm về phía Ác Long, đâm xuyên qua bụng của nó.
Đoạt thứ tư trong “Cửu Đoạt Thiên Lục” Lạc Tiệm Thanh đã tu luyện nhiều năm, nhưng đoạt thứ năm y vẫn chưa thể lĩnh ngộ. Lúc trước ở trên biển Phong Thần y đã đối mặt với tử vong, vì vậy đã bộc phát ra tiềm lực trong thân thể, đã chạm được tới cánh cửa đoạt thứ năm nhưng vẫn không thành công.
Nhưng mà bốn đoạt trước trong “Cửu Đoạt Thiên Lục” y đã lĩnh ngộ thâm sâu đủ để ứng phó với tình huống hiện tại.
Bên kia, trường tiên màu máu đã bá đạo đánh lên Độc Long màu đen, giống như tia chớp đỏ khuẩy đảo cơ thể nó, chỉ nghe Hắc Long rít gào một tiếng, cuối cùng hóa thành khí độc rồi biến mất.
Trong chớp mắt, hai con Ác Long một chết một trọng thương.
Dù sao thì tu vi của Lạc Tiệm Thanh cũng thấp hơn Mặc Thu, lại còn bị trọng thương. Con Ác Long bị thương tức giận vọt tới chỗ y, Lạc Tiệm Thanh vừa mới nắm Sương Phù kiếm chuẩn bị chống lại liền thấy trường tiên màu máu hiện lên trước mắt, siết tan cổ Ác Long.
Trận chiến này nhìn tưởng lâu vậy mà rất ngắn. Vừa đối mặt giao thủ, hai con Ác Long đã lần lượt bị đánh tan.
Thấy thế, Hắc Độc tôn giả phẫn nộ rít gào: “Chết đi!”
Vừa dứt lời, trên người Hắc Độc tôn giả tỏa ra luồng khói đen, sau đó hóa thành một con nhện to xấu xí đầy lông cao tới trăm trượng, dài chừng năm mươi trượng, tám cặp mắt nhỏ trên người đảo quanh, cuối cùng đều tập trung về phía Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu.
“Grào!”
Tám chân cử động, Hắc Độc tôn giả lao tới chỗ hai người Lạc Tiệm Thanh.
Không một chút do dự, hai người nhanh chóng chạy trốn sang hai hướng khác nhau. Nhưng Hắc Độc tôn giả cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên lão sẽ đuổi theo Lạc Tiệm Thanh thực lực yếu lại bị trọng thương, nhìn thấy Mặc Thu kinh ngạc chạy vòng lại muốn cứu người, nó vui rạo rực vì trí thông minh của mình.
Tình huống hiện tại là thế này: Lạc Tiệm Thanh chạy trốn chết ở trước, ở giữa là nhện đen, cuối cùng là Mặc Thu đang không ngừng truy đuổi.
Lạc Tiệm Thanh chệnh choạng chạy vòng quanh mặt biển, có vẻ là rơi vào đường cùng, trông chật vật vô cùng.
Tốc độ của Hắc Độc tôn giả vượt xa Lạc Tiệm Thanh, một lúc sau, Lạc Tiệm Thanh đã bắt đầu thiêu đốt nguyên thần lực mới miễn cưỡng không bị con nhện độc này đuổi kịp. Nhưng mà Hắc Độc tôn giả vẫn phụt nọc độc về phía y, tưới lên kết giới của Lạc Tiệm Thanh phát ra tiếng xèo xèo.
Mặc Thu hổn hển tức giận nói: “Lão quái vật, ngươi dám đánh với ta không!”
Hắc Độc tôn giả không thèm để ý tới Mặc Thu, lúc này lão cảm thấy trò chơi truy đuổi này thật sự là quá thú vị, hai tiểu súc sinh này bị lão làm cho hoảng sợ. Tiểu súc sinh phía trước đã sắp đến cực hạn, tiểu súc sinh phía sau lại không đuổi kịp lão.
Chờ lão ăn xong đứa trước, sẽ quay lại ăn đứa sau.
Mặc Thu nóng nảy: “Hắc Độc lão quái, ngươi là yêu thú cấp chín vậy mà ỷ mạnh hiếp yếu, không thấy nhục sao!”
Lời này vào trong tai Hắc Độc tôn giả, lão càng cảm thấy trêu đùa được hai người.
Hắc Độc tôn giả bước nhanh hơn, bốn đôi chân khua khoắng, mắt thấy đã sắp đuổi kịp người phía trước, bỗng Lạc Tiệm Thanh lại xoay người, mỉm cười nhìn lão.
Hắc Độc tôn giả giật mình, chân trước vừa giơ lên, không để Lạc Tiệm Thanh có cơ hội phản ứng, định giết y ngay lập tức. Ai ngờ lão vừa mới cử động chân trước thì một đoạn dây đỏ đột nhiên xuất hiện kéo lại chân lão.
“A a a đau quá!”
Hắc Độc tôn giả gào khóc, nhưng sợi dây lửa đang buộc chặt lão không lỏng ra chút nào. Lúc này Hắc Độc tôn giả mới phát hiện ra trên người lão bị ngàn vạn sợi lửa nhỏ trói lại! Không giống lửa bình thường nhưng lại rất nóng, một sợi Hỏa Diễm nhỏ không nhằm nhò gì, nhưng một vạn sợi thì sao? Đủ để giam cầm Hắc Độc tôn giả, khiến lão không thể nhúc nhích!
“Lũ súc sinh!!!”
Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh tái nhợt nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, nói: “Nghe nói hơn một ngàn năm trước sư tổ Thái Hoa Sơn ta cũng đã dùng Vạn Hỏa Tù Long trận giam ngươi lại. Hắc Độc lão quái, đã qua một ngàn năm, sao ngươi không tiến bộ được chút nào? Tuy ngươi còn kém xa rồng, nhưng ngươi lại bị mắc lừa suốt, thật đúng là sống uổng mấy ngàn tuổi!”
Hỏa Diễm đốt cháy thân thể Hắc Độc tôn giả, lão rít gào đau đớn.
Lạc Tiệm Thanh biết thực lực mình yếu, lại còn bị trọng thương, nếu Hắc Độc lão quái bắt được, y chắc chắn sẽ chết. Thế nhưng y vẫn tách ra chạy trốn, chính là để Hắc Độc lão quái không đề phòng, tự cho là đùa giỡn được hai người bọn họ, do đó bỏ qua Vạn Hỏa Tù Long trận bố trí ở dưới biển!
Khi Hắc Độc lão quái đi vào mắt trận, rồi thực sự bước vào đại trận, đó là thời khắc hai người giết đối phương.
Tất cả đều đã được bố trí kín đáo và tỉ mỉ nhất.
Đầu tiên, phải tìm được nhược điểm của Hắc Độc tôn giả, biết lão sợ lửa; tiếp theo, phải có trận pháp cao thâm, Lạc Tiệm Thanh tuy ở Thái Hoa Sơn nhiều năm nhưng không am hiểu trận pháp, đối với Vạn Hỏa Tù Long trận chỉ nhớ đại khái, cuối cùng vẫn là hai người tiến hành cải tiến mới miễn cưỡng bố trí ra được.
Mà bước cuối cùng chính là phải dẫn Hắc Độc tôn giả vào trong.
Mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, một khi xảy ra sai lầm thì sẽ không thể cứu vãn.
Hắc Độc tôn giả không ngừng giãy dụa, hổn hển nói: “Thả bản tôn ra, bản tôn sẽ không giết hai tiểu súc sinh các ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh cười nhạt nhìn con nhện xấu xí, Mặc Thu lại rất khinh thường lão. Lúc này Mặc Thu đã không còn vẻ sốt ruột vừa rồi, nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn con nhện khổng lồ, cúi đầu cười một tiếng mới nói: “Vừa rồi ngươi… gọi ta là tiểu súc sinh?”
Hắc Độc tôn giả chớp mắt: “Đạo hữu! Đạo hữu! Thả bản tôn ra đi, bản tôn sẽ rời đi, tuyệt đối không tổn thương tới các ngươi… A!!”
Trường tiên màu máu quất tới, cắt lên khuôn mặt xấu xí của Hắc Độc tôn giả một vệt máu. Không dừng lại ở đó, roi đỏ tới tấp đánh lên nhưng tám chân của Hắc Độc tôn giả đã bị Vạn Hỏa Tù Long trận trói lại nên không thể ngăn cản.
Một trận mưa roi hạ xuống, trong mắt Hắc Độc tôn giả đã ngập tràn hận ý. Lúc Mặc Thu vừa hạ roi xuống, lão phẫn nộ phun ra một ngụm nọc độc màu đen, đồng tử Mặc Thu co lại, bên môi hiện lên một tia cười lạnh, nâng tay ném ra một hạt châu nhỏ màu đỏ, ngay khi hạt châu chạm tới nọc độc liền phát ra tiếng nổ vang trời.
“Hai tiểu súc sinh kia! Bản tôn muốn giết các ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh kéo lại roi của Mặc Thu, nói: “Tốc chiến tốc thắng, đừng hiếu chiến. Chúng ta còn phải nhanh chóng thông báo với tu sĩ bên ngoài, còn phải cứu sư phụ ta.”
Mặc Thu nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cổ quái nhìn Lạc Tiệm Thanh, cuối cùng hừ nhẹ quay mặt đi.
Lạc Tiệm Thanh không giống Mặc Thu, đối với việc Hắc Độc lão quái luôn mở miệng “tiểu súc sinh” y không có phản ứng gì. Tay phải nắm Sương Phù kiếm nhẹ nhàng nâng lên, tiếng chửi rủa của Hắc Độc lão quái liền ngừng bặt, tám cặp mắt nhỏ chăm chú nhìn Lạc Tiệm Thanh và kiếm trong tay y, cuối cùng cười lớn một tiếng, mắng: “Bản tôn muốn các ngươi phải chết!”
Vừa dứt lời, khí đen phóng lên cao!
Một dòng lực lượng đáng sợ từ trên người Hắc Độc tôn giả tràn ra, Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, Mặc Thu cũng kinh hãi tóm lấy Lạc Tiệm Thanh rời đi. Nhưng Hắc Độc tôn giả tự bạo quá bất ngờ, lão vốn suýt chút nữa đạt tới cảnh giới Địa giai, khi thân thể nổ tung thì nọc độc trong cơ thể cũng phun ra.
Yêu tộc tự bạo, từ nay về sau sẽ không thể luân hồi, hồn phi phách tán.
Hắc Độc tôn giả này lại muốn đẩy tới cục diện không chết không ngừng!
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu nhanh chóng lui về sau, nhưng tốc độ của hai người có nhanh đến đâu thì cũng không bằng quyết tâm đồng quy vu tận của Hắc Độc lão quái. Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng lấy ra nguyên thần của mình, muốn đánh cược dùng lực lượng thần kỳ của “Cửu Đoạt Thiên Lục”, nhưng y còn chưa kịp động thủ đã bị Mặc Thu tóm lấy kéo về sau, hai người lao ra ngoài như sao băng.
Lạc Tiệm Thanh vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt trắng nõn của Mặc Thu. Trên khuôn mặt luôn cương quyết lộ ra vẻ phức tạp, Mặc Thu rủ mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình nhìn y. Nọc độc đen nổ tung phía sau Mặc Thu, hai người thì đã bay ra ngoài.
Tốc độ của Mặc Thu đã vượt xa tưởng tượng của Lạc Tiệm Thanh.
Thậm chí y có suy nghĩ kỳ quái là nếu Mặc Thu bỏ lại y rồi chạy trốn, có lẽ sẽ không cần sợ Hắc Độc lão quái.
Vụ nổ mạnh chấn động cả Cực Bắc Chi Địa.
Lưu Hi tiên tử và La Tranh tiên tử vừa bay tới biển Phong Thần, thấy một màn như vậy, hai người nhìn nhau, nhanh chóng bay tới. Mà Phượng Tư tiên tử đang bay tới Khô Sơn, khi nhìn thấy vụ nổ này, nàng hơi ngẩn ra, nhìn trong chốc lát đột nhiên nói “Hóa ra ngươi ở đó sao”, nhưng ngay sau đó, nàng lại tiếp tục bay vào Khô Sơn.
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu bị vụ nổ ảnh hưởng, không biết bay bao xa, Lạc Tiệm Thanh đập lên một ngọn núi nhỏ, còn Mặc Thu lại va lên người y, kêu lên một tiếng đau đớn. Hai người đụng nát ba ngọn núi nhỏ mới dừng lại. Bởi vậy có thể thấy được Mặc Thu phải dùng bao nhiêu lực lượng mới có thể đẩy tốc độ của hai người đến cảnh giới đó.
Lúc rơi xuống đất, cả người Lạc Tiệm Thanh đều đau đớn, thế nhưng y không có tâm trí để tâm đến mình, vội la lên: “Mặc Thu, ngươi sao rồi, vừa rồi Hắc Độc lão quái tự bạo có gây tổn hại tới ngươi không?”
Mặc Thu đứng lên, vẻ mặt không sao cả nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi coi thường ta vậy sao? Chỉ là một con Tri Chu cấp chín mà cũng đòi giết ta sao? Nếu không phải gần đây ta gặp phải một vài vấn đề thì đã quất chết lão từ lâu rồi.”
Lạc Tiệm Thanh vẫn có chút không yên lòng, dù sao thì Mặc Thu đã chắn trước người y, trực diện với Hắc Độc tôn giả. Nhưng nhìn bộ dáng của Mặc Thu có vẻ không có vấn đề gì, nhớ lại những sự tích hung hãn của người này, trái tim vọt tới cổ họng của Lạc Tiệm Thanh cũng đã rơi xuống.
Ở giữa đống đất đá, hai người ngồi xếp bằng khôi phục linh lực.
Trận chiến vừa rồi tiêu hao khá lớn linh lực, Lạc Tiệm Thanh vốn đã bị thương, giờ phút này lại càng suy yếu. Y nhắm chặt hai mắt, nhanh chóng vận chuyển “Cửu Đoạt Thiên Lục”, chỉ cần khôi phục một chút thực lực, y sẽ rời khỏi Cực Bắc Chi Địa cùng Mặc Thu, sau đó nói chuyện của sư phụ với mọi người.
Mà Lạc Tiệm Thanh không phát hiện, ma tu hồng y ngồi ở bên cạnh thấy y đã tiến vào trạng thái tu luyện, sắc mặt liền tái nhợt lại, khóe môi cũng rỉ ra một dòng máu đen. Mặc Thu nâng tay lau đi, nhưng máu vẫn chảy xuống, cuối cùng trong mắt y chợt lóe hồng quang, không khoan nhượng ép máu đen trở lại.
Nửa ngày sau, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu chưa khởi hành đã gặp được hai vị tiên tử từ xa bay tới.
Lưu Hi tiên tử và La Tranh tiên tử nhìn thấy hai người Lạc Tiệm Thanh đều kinh ngạc không thôi, hai người nhanh chóng bay xuống.
Sau khi hỏi qua về tình huống, Lưu Hi tiên tử cho hai người mỗi người một lọ đan dược, nói: “Đây là Bách Hoa đan, thuốc tiên của Phi Hoa tông, các ngươi ăn là có thể khôi phục linh lực.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu, nuốt xuống; Mặc Thu tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn nuốt xuống.
Bách Hoa đan này vừa nuốt xuống cả người đã thoải mái, trong đan điền khô cạn cũng dần dần tràn ra một chút linh lực.
La Tranh tiên tử hỏi: “Vì sao không thấy Huyền Linh Tử đạo hữu?”
Trên mặt Lạc Tiệm Thanh hiện lên vẻ đau xót, y nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Tiền bối, sư phụ… bị nhốt trong Khô Sơn. Hắn đẩy ta ra vào đúng giây cuối cùng, còn dặn ta phải báo với mọi người rời khỏi Cực Bắc Chi Địa, chưa tới nửa năm không thể quay lại. Hắn nói, ngọn núi ở Khô Sơn sụp xuống chính là bắt đầu, về sau sẽ càng đáng sợ.”
Lưu Hi tiên tử cùng La Tranh tiên tử mở to hai mắt, run rẩy.
Hai người nhìn nhau, cả kinh nói: “Phượng Tư sư thúc/sư tổ!”
Lúc này, trong đại điện Phi Hoa tông, một đóa hoa màu vàng trên tháp bản mệnh “tách” một tiếng nứt ra. Đệ tử canh giữ hoa bản mệnh hoảng sợ nhìn, đóa hoa đã nứt ra một khe nhỏ, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Đệ tử kia cứng ngắc cả người, một lúc sau mới la lớn: “Có ai không, hoa bản mệnh của Phượng Tư sư tổ…”
Lời nói ngừng bặt.
“Rầm —— ”
Trong chớp mắt, bản mệnh ngọc hoa màu vàng vỡ tan!
Ngọc rơi vỡ đầy cả đại điện, hào quang nở rộ, bay thẳng lên trời, bao phủ cả Phi Hoa tông. Một giọng nữ dồn dập như dùng hết chút sức lực cuối cùng vang lên: “Khô Sơn sụp đổ, không được vào!”
Âm thanh vừa dứt, hào quang hoàn toàn tắt lụi.
Ba ngàn năm trước, Khải Vũ tiên tử của Phi Hoa tông dùng mạng để nhắn lại, báo cho thiên hạ biết sự hung hiểm của Khô Sơn.
Ba ngàn năm sau, Phượng Tư tiên tử của Phi Hoa tông dùng mạng dẫn âm, báo cho thiên hạ Khô Sơn sụp đổ.
Trong sơn mạch Khô Sơn chập chùng, một ngọn núi cao tới năm trăm hai mươi trượng bất ngờ sụp xuống. Một vị tiên tử triển khai kết giới, lấy thân mình làm mắt trận, chặn lại chấn động đáng sợ hơn cả lúc trước.
Lực lượng cuồng bạo không ngừng va đập vào thân thể nàng, máu tươi nhỏ giọt. Nhưng năng lượng mạnh đến vậy vẫn không thể thoát ra khỏi kết giới vững chắc, cũng không có Phong Bạo hung tàn thổi quét cả Cực Bắc Chi Địa, khiến vô số người tử vong.
Năng lượng va đập không ngừng nghỉ.
Tiên tử xinh đẹp canh giữ ở mắt trận đã chết nhưng đèn ngọc buộc bên hông nàng lại nhẹ nhàng tỏa sáng, duy trì cả đại trận.
Phượng Tư tiên tử, tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, lực công kích không mạnh, lại cực am hiểu bày trận và luyện đan.
Cả đại trận tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, chặn lại năng lượng của ngọn núi thứ hai sụp đổ, cũng âm thầm lan tới hơn phân nửa núi non Khô Sơn, bao phủ lấy những ngọn núi nhìn như an bình lại đã rục rịch, khiến chúng nó yên tĩnh trở lại.
Bên ngoài Cực Bắc Chi Địa, Thần Kiếm tông tới đầu tiên. Khi Nghiễm Lăng Tử tôn giả mang theo người Thái Hoa Sơn đuổi tới đã thấy hốc mắt Lưu Ngọc tiên tử ửng đỏ, nói với bọn họ: “Phượng Tư tiên tử, thái thượng trưởng lão của Phi Hoa tông đã ngã xuống, báo cho các vị đạo hữu, Khô Sơn sụp đổ, không được tiến vào!”
/158
|