Không lâu sau hôn lễ của Lý Thanh Tễ và Giang Nại, thời tiết trong nước cũng dần dần hạ nhiệt độ.
Mùa đông đang đến ngày cũng tối rất nhanh.
Mùa tuyết rơi năm ngoái, Giang Nại đã tiếp xúc với trượt tuyết, mùa tuyết năm nay đang đến gần, cô vô cùng hao hức chuẩn bị đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết một lần nữa cùng Lý Thanh Tễ vào dịp nghỉ Tết Nguyên Đán, trao dồi kỹ thuật trượt tuyết của mình.
Điều trùng hợp là vào ngày nhắc đến chuyện này, cô đang bị cảm lạnh, đầu óc choáng váng, đang nằm trên đùi của anh dùng khăn giấy lau nước mũi.
“Trượt tuyết cũng được, nhưng tố chất cơ thể của em phải được duy trì trong thời gian này.”
Giang Nại khí thở khó khăn: “Tố chất cơ thể của em rất tốt mà….”
Lý Thanh Tễ cụp mắt xuống, nhìn cái mũi đỏ bừng của cô: “Bản thân em có tin vào lời này không?”
“Lần này em bị cảm chỉ là vô tình thôi, không phải do tố chất cơ thể…” Giang Nại cào lên đùi anh: “Là anh không muốn đi trượt tuyết với em đúng không? Quả hiên…. đàn ông, kết hôn rồi là thay đổi.”
Lý Thanh Tễ im lặng mỉm cười: “Không phải ngay từ đầu chúng ta đã trong trạng thái kết hôn rồi sao?”
Giang Nại hơi khựng lại: “Ý của em là, sau hôn lễ là thay đổi.”
Lý Thanh Tễ rút một tờ giấy đưa cho cô: “Không phải không muốn đi trượt tuyết với em, là sợ thể lực của em không theo kịp. Như vậy đi, trong một tháng tới, em dành thời gian cuối tuần ở nhà tập gym với anh.”
Trượt tuyết cũng là một môn thể thao, Giang Nại rất thích. Nhưng điều đáng kinh ngạc là ngoài trượt tuyết ra cô lại không thích bất cứ môn thể thao nào khác.
“Tớ nhất định có thể kiên trì. Đây chính là huấn luyện trước khi trượt tuyết.”
Giang Nại thề non hẹn biển, cảm thấy chắc chắn bản thân sẽ không sao.
Ngày đầu tiên chuẩn bị tập gym cùng với Lý Thanh Tễ, cô vẫn nghĩ như vậy.
Sau khi tan làm vào ngày thứ Sáu, Giang Nại không phải tăng ca, cô trở về nhà rất sớm, Lý Thanh Tễ vẫn chưa về, cô thay quần áo rồi đi đến phòng tập gym trước.
Đi đến máy chạy bộ, cô chụp lại màn hình rồi gửi cho Lý Thanh Tễ: [Em chạy bộ trước nhé?]
Lý Thanh Tễ trả lời: [Biết sử dụng không?]
Giang Nại nghẹn ngào, anh thực sự rất hiểu cô.
Một lúc sau, Lý Thanh Tễ lại trả lời cô: [Năm phút nữa anh sẽ về đến nhà, em khởi động trước đi, đợi anh.]
Giang Nại đành phải rút lui, đi sang một bên làm một số động tác giãn gân cốt.
Không lâu sau, có tiếng mở cửa, tiếng bước chân cũng dần đến gần, Giang Nại còn đang khởi động rất hăng say.
Lý Thanh Tễ vừa đi tới cửa đã nhìn thấy trong phòng gym có người đang duỗi người, mái tóc được buộc đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao.
Dáng người của cô rất đẹp, tỷ lệ hoàn hảo, cô mặc bộ đồ thể thao bó sát này trên người, những đường cong cơ thể cũng trở nên rõ ràng, khoe ra vóc dáng một cách trọn vẹn.
“Anh về rồi sao? Bây giờ em phải làm gì trước tiên?” Cô đứng thẳng dậy hỏi.
Lý Thanh Tễ đi vào: “Mới mua à?”
“Hửm?”
“Quần áo.”
“Đúng vậy, hai ngày trước em đi mua với Tiết Lâm, em rất nghiêm túc với việc vận động lần này.” Giang Nại lại nói: “Nói đi, bây giờ em nên làm gì đây, huấn luyện viên.”
Lý Thanh Tễ dời ánh mắt, nói: “Dạy em sử dụng máy chạy bộ trước, em chạy trước mười lăm phút để làm nóng người, tiếp theo sẽ giãn cơ toàn thân, sau đó sẽ rèn luyện sức mạnh.”
Lúc từ bên trong đi ra ngoài, đầu óc Giang Nại vẫn còn ngơ ngác, vậy mà bản thân lại chạy đến đây mà không hề chuẩn bị gì cả.
“Giang Nại.”
Cô nghe thấy ai đó đang gọi mình, giọng nói quen thuộc đó khiến cô như chết lặng tại chỗ.
Lúc nhìn về phía phát ra âm thanh, Giang Nại nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang đứng ở sảnh đón khách của sân bay.
“Đứng ngốc ở đó làm gì?” Lý Thanh Tễ đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô.
Giang Nại ngước mắt lên nhìn anh: “Sao lại là anh?”
Lý Thanh Tễ hơi cúi người nhìn mặt cô: “Là anh nên làm em thất vọng vậy sao?”
“Em tưởng anh đang bận…. sẽ để Triệu Tư Nguyên đến đón em.”
Lý Thanh Tễ cũng không nói anh đã cố tình hoãn lại công chuyện buổi sáng, chỉ hỏi: “Quầng thâm mắt của em là thế nào đây? Không ngủ đủ giấc à?”
Giang Nại sửng sốt, tránh ánh mắt của anh: “Không trang điểm nên lộ ra quầng thâm không phải là chuyện rất bình thường sao…”
Ở nhà cô thường xuyên để mặt mộc, nhưng chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ mệt mỏi thế này, rõ ràng là đêm qua cô không ngủ đủ giấc.
“Ồ, được rồi.”
Giang Nại đứng cạnh máy chạy bộ, nhìn Lý Thanh Tễ bật công tắc, điều chỉnh tốc độ, độ dốc, vân vân.
Anh nhận ra rằng trong lúc vận động không nên nhìn cô.
Phần chạy của Giang Nại kết thúc sau mười lăm phút.
Cô bước xuống khỏi máy chạy bộ: “Em xong rồi!”
Lý Thanh Tễ quay đầu lại, thấy cô vẫn còn rất hăng hái mới yên tâm: “Vậy em lại đây giỡn cơ đi.”
“Ồ.”
Tiếp theo, anh hướng dẫn cô giãn cơ, sau đó nhìn cô sử dụng một số thiết bị, trọng lượng anh dùng đều rất thấp, thích hợp để Giang Nại sử dụng, cho nên Giang Nại cũng không cảm thấy quá khó khăn. Trải qua một đêm, tập luyện xong cô còn rất vui vẻ.
Nhưng mà điều không ngờ là ngày hôm sau thức dậy, cả người cô lại đau nhức không chịu được.
Cho nên cô muốn trốn khỏi buổi tập ngày hôm nay, nhưng trùng hợp là hôm nay là thứ Bảy, hai người đều ở nhà, không có cách nào trốn được, cô lại bị Lý Thanh Tễ kéo đến phòng quần áo thay quần áo.
“Em đau, cả người đều đau….”
“Anh biết, hôm qua em luyện tập sức mạnh, cơ thể xuất hiện đau nhức là chuyện bình thường. Vì vậy hôm nay không tập nữa, chạy bộ là được, làm một số động tác duy trì.”
Giang Nại đáng thương nói: “Nhất định phải như vậy sao?”
Lý Thanh Tễ không cho phép từ chối: “Mới một ngày đã bỏ cuộc giữa chừng?”
Giang Nại: “Cũng không phải…”
Lý Thanh Tễ không nói gì, chỉ nhìn cô.
Giang Nại nhượng bộ.
Được rồi.
Dù bận đến mấy cũng không bận bằng anh.
Lý Thanh Tễ nói: “Nếu thời gian này em vận động đạt tiêu chuẩn, anh sẽ dạy em một số kiểu trượt tuyết mới.”
Nhắc đến kiểu trượt mới, Giang Nại lại trở nên hưng phấn: “Thật sao?”
“Ừm.”
“Được, vậy em đi với anh.” Giang Nại ngồi dậy, giống như đang tự thuyết phục chính mình: “Không phải chỉ chạy bộ nâng tạ thôi sao, rất đơn giản.”
Lý Thanh Tễ nhẹ nhàng mỉm cười: “Tốt nhất là em thật sự suy nghĩ như vậy.”
Hai ngày sau, cơn cảm lạnh hoàn toàn khỏi hẳn, vào cuối tuần, Giang Nại và Tiết Lâm ra ngoài ăn uống, sau khi ăn xong, hai người lại đi dạo trung tâm thương mại mua sắm.
Lần này Giang Nại rất nghiêm túc trong việc vận động, vì vậy cô dự định sẽ mua một bộ đồ thể thao mới, trong nhà cô chỉ có duy nhất một bộ đồ thể thao, chính là bộ đã mua vào lần đi leo núi team building lúc trước.
“Vậy lần này các cậu định đi trượt tuyết ở trong nước phải không?”
“Đúng vậy, như thế chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”
“Các cậu có bao nhiêu người?”
Giang Nại nói: “Anh ấy còn có mấy người bạn đi cùng, cậu có muốn đi cùng không?”
“Tớ đang có suy nghĩ này. Đến kỳ nghỉ lễ tớ cũng muốn đi trượt tuyết cùng em trai, nếu đi cùng với mọi người, đông người sẽ rất vui.”
“Vậy thì tốt quá.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào một cửa hàng chuyên về đồ thể thao dành cho nữ.
Lúc ban đầu, trang phục thể thao của cửa hàng này là được cải tiến nhằm đáp ứng công dụng của trang phục tập yoga, mặc vào rất tôn dáng, cũng vô cùng thoải mái.
Vốn dĩ Giang Nại không biết cửa hàng này, nhưng sau khi được Tiết Lâm giới thiệu, cô chọn hai bộ đi thử.
“Cậu mặc bộ quần áo này…. nói thật, tớ cũng không biết Lý Thanh Tễ còn có thể nghiêm túc dạy cậu tập gym hay không nữa.”
Sau khi Giang Nại mặc thử một bộ đi ra, Tiết Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó.
Giang Nại nghe không rõ: “Hả? Cái gì?”
“Không có gì, không có gì.” Tiết Lâm đ ến bên cạnh cô, đi quanh cô một vòng: “Đẹp lắm, thân hình của cậu mặc bộ này rất đẹp.”
Giang Nại nói: “Trọng điểm là đẹp sao? Tớ mặc nó để vận động.”
“Thì vận động! Cậu cảm nhận thử đi, quần tập yoga này rất thoải mái đúng không?”
Giang Nại nhấc chân: “Ừm, thoải mái, mềm mại co giãn.”
Tiết Lâm: “Vậy là được rồi, lúc trước tớ cũng mua một bộ, ngoại trừ đắt tiền ra thì bộ đồ thể thao này không có khuyết điểm gì.”
Giang Nại: “Được, vậy thì chọn nó đi, hy vọng lần sau gặp lại cậu, tớ đã là một cô gái mạnh mẽ.”
Tiết Lâm cười nói: “Trong vòng một tháng mà tay chân nhỏ bé này của cậu có thể biến thành một cô gái mạnh mẽ sao? Cậu có thể tiếp tục kiên trì là đã tốt lắm rồi.”
“Vậy thì thay quần áo đi, đợi lát nữa chạy xong anh xoa bóp cho em.”
Thấy giả vờ đáng thương không có tác dụng, Giang Nại đành phải thỏa hiệp đi thay quần áo.
Một lúc sau, cô ỉu xìu đi đến phòng tập gym.
Lý Thanh Tễ đang ngồi trên máy tập ngực, chăm chú nhìn cô: “Qua đây.”
Thật ra rất đơn giản, Giang Nại nhìn một lần đã biết.
Lý Thanh Tễ: “Anh đi thay quần áo đã, em chạy trước đi.”
“Vâng.”
Giang Nại điều chỉnh tốc độ, bắt đầu chạy.
Vài phút sau, Lý Thanh Tễ đi tới, anh cũng đã thay quần áo thể thao, không giống cô mặc đồ đen, anh lại mặc một bộ đồ màu trắng.
Cảm giác người đàn ông trưởng thành lại đến.
Giang Nại nhìn anh thêm một lúc, càng chạy hăng hơn.
Trong lúc Giang Nại chạy bộ, Lý Thanh Tễ tiện tay sử dụng hai thiết bị đặt bên cạnh cô, cô quay lưng về phía anh, đúng lúc ở ngay trước mặt anh.
Lý Thanh Tễ nhìn thêm một lúc thì dừng lại, đứng lên, đi đến một vị trí khác luyện tập cánh tay.
Dụng cụ trong phòng tập gym ở nhà bọn họ đã được Lý Thanh Tễ bổ sung ngày càng hoàn thiện hơn, nhưng cô chưa từng bước vào đó luyện tập một lần nào, ngay cả cách bật máy chạy bộ cũng không biết.
“Hả……”
“Hả cái gì mà hả, phải đi.”
Giang Nại hắng giọng: “Nhưng em rất bận.”
Giang Nại: “Chỉ em tập thôi à? Anh cứ ngồi như vậy?”
Lý Thanh Tễ cười nói: “Anh sẽ tập, sao vậy, còn sợ cô đơn?”
Giang Nại: “Cái này gọi là đồng cam cộng khổ…”
“Được, đồng cam cộng khổ, anh tập với em.”
Giang Nại hài lòng, leo lên máy chạy bộ bắt đầu chạy.
Lý Thanh Tễ cài đặt thời gian chạy bộ cho cô là bốn mươi phút, nhưng lúc chạy được ba mươi phút cô đã cảm thấy bản thân đã đến giới hạn, quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang chống đẩy trên thảm.
Thế là nhân lúc anh không nhìn thấy, cô lén lút đứng sang một bên.
Kết quả giây tiếp theo đã nghe thấy người trên mặt đất nói: “Lại lười biếng rồi đấy.”
Giang Nại giật mình: “Không phải anh đang đeo tai nghe sao?!”
Lý Thanh Tễ: “Anh chỉ đeo một bên.”
“….”
Giang Nại bị vạch trần thì có chút xấu hổ, cô đi tới ngồi xổm bên cạnh anh, đổi chủ đề: “Anh làm được bao nhiêu cái rồi? Em đếm giúp anh nha?”
Lý Thanh Tễ im lặng mỉm cười: “Vừa mới bắt đầu. Hơn nữa anh có thể tự đếm được.”
“Vậy em giúp anh làm chuyện khác, hay là…. tăng sức nặng cho anh?”
Lý Thanh Tễ: “Tăng thế nào?”
“Ngồi lên người anh?”
Lý Thanh Tễ biết cô đang giở trò để không phải chạy bộ, anh thầm nghĩ đã nửa tiếng, cũng không kém bao nhiêu.
Vì vậy anh không ép buộc cô nữa: “Vậy em lên đi.”
“Được.”
Giang Nại đã từng xem qua các tư thế luyện tập thể hình của các cặp tình nhân trên mạng, nhưng mà cô chưa bao giờ thử qua, không ngờ Lý Thanh Tễ lại thật sự đồng ý.
Thế là cô vòng qua lưng anh, cẩn thận ngồi lên lưng của anh: “Như vậy được không?”
Lý Thanh Tễ: “Em ngồi cho vững vào.”
“Ừm, ngồi vững rồi.”
Sau khi Lý Thanh Tễ xác định xong mới bắt đầu hạ xuống, Giang Nại giật mình, hai tay vội vàng đặt lên lưng anh.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, cô đặt lòng bàn tay lên trên, có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh khi anh di chuyển.
Thật ra Lý Thanh Tễ không phải kiểu người có cơ bắp quá mức khoa trương, anh luyện tập vừa phải, lúc mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng lúc cởi qu@n áo ra lại có cảm giác mạnh mẽ, nhưng cũng không quá mức, Giang Nại vô cùng thích.
Chống đẩy lên xuống, cô vẫn còn mệt nên trực tiếp nằm lên lưng anh, hai tay vòng xuống ôm lấy anh, theo động tác của anh mà phập phòng lên xuống.
“Như vậy rất thoải mái.”
Lý Thanh Tễ bị giọng điệu lười biếng của cô chọc cười: “Cô Giang, em đến đây để tập gym hay là đi du lịch?”
Giang Nại: “Vừa rồi em đã tập qua rồi, rất mệt…”
Lý Thanh Tễ: “Chỉ ba mươi phút chạy bộ?”
“Ba mươi phút cũng đã rất cừ rồi, hôm trước không phải còn chưa đến ba mươi phút sao, em chạy không nổi nữa.”
“Lần sau nhớ phải chạy đủ thời gian.”
“Vâng vâng, lần sau nhất định em sẽ chạy đủ thời gian.” Giang Nại rất vui vẻ, vô cùng nhiệt tình giơ tay lên: “Em lau mồ hôi giúp anh nhé.”
Lý Thanh Tễ: “Nằm yên, không được động đậy.”
“Được!”
Giang Nại không giơ tay lên nữa, ôm lấy ngực và bụng anh.
Nhưng sau khi ôm lấy, cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời, cô lại sờ s0ạng lên xuống một cách nhẹ nhàng.
Lý Thanh Tễ cảm giác được, động tác hơi dừng lại: “Em đang làm gì vậy?”
Giang Nại vô thức trả lời: “Thưởng thức.”
“Hửm?”
Giang Nại chợt nhận ra mình vừa nói gì, lỗ tai đỏ bừng.
Nhưng hai tay cô vẫn đặt lên cơ bụng anh không bỏ ra, nhỏ giọng nói: “Lý Thanh Tễ, anh đừng dừng lại, chống đẩy cho đàng hoàng.”
Mùa đông đang đến ngày cũng tối rất nhanh.
Mùa tuyết rơi năm ngoái, Giang Nại đã tiếp xúc với trượt tuyết, mùa tuyết năm nay đang đến gần, cô vô cùng hao hức chuẩn bị đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết một lần nữa cùng Lý Thanh Tễ vào dịp nghỉ Tết Nguyên Đán, trao dồi kỹ thuật trượt tuyết của mình.
Điều trùng hợp là vào ngày nhắc đến chuyện này, cô đang bị cảm lạnh, đầu óc choáng váng, đang nằm trên đùi của anh dùng khăn giấy lau nước mũi.
“Trượt tuyết cũng được, nhưng tố chất cơ thể của em phải được duy trì trong thời gian này.”
Giang Nại khí thở khó khăn: “Tố chất cơ thể của em rất tốt mà….”
Lý Thanh Tễ cụp mắt xuống, nhìn cái mũi đỏ bừng của cô: “Bản thân em có tin vào lời này không?”
“Lần này em bị cảm chỉ là vô tình thôi, không phải do tố chất cơ thể…” Giang Nại cào lên đùi anh: “Là anh không muốn đi trượt tuyết với em đúng không? Quả hiên…. đàn ông, kết hôn rồi là thay đổi.”
Lý Thanh Tễ im lặng mỉm cười: “Không phải ngay từ đầu chúng ta đã trong trạng thái kết hôn rồi sao?”
Giang Nại hơi khựng lại: “Ý của em là, sau hôn lễ là thay đổi.”
Lý Thanh Tễ rút một tờ giấy đưa cho cô: “Không phải không muốn đi trượt tuyết với em, là sợ thể lực của em không theo kịp. Như vậy đi, trong một tháng tới, em dành thời gian cuối tuần ở nhà tập gym với anh.”
Trượt tuyết cũng là một môn thể thao, Giang Nại rất thích. Nhưng điều đáng kinh ngạc là ngoài trượt tuyết ra cô lại không thích bất cứ môn thể thao nào khác.
“Tớ nhất định có thể kiên trì. Đây chính là huấn luyện trước khi trượt tuyết.”
Giang Nại thề non hẹn biển, cảm thấy chắc chắn bản thân sẽ không sao.
Ngày đầu tiên chuẩn bị tập gym cùng với Lý Thanh Tễ, cô vẫn nghĩ như vậy.
Sau khi tan làm vào ngày thứ Sáu, Giang Nại không phải tăng ca, cô trở về nhà rất sớm, Lý Thanh Tễ vẫn chưa về, cô thay quần áo rồi đi đến phòng tập gym trước.
Đi đến máy chạy bộ, cô chụp lại màn hình rồi gửi cho Lý Thanh Tễ: [Em chạy bộ trước nhé?]
Lý Thanh Tễ trả lời: [Biết sử dụng không?]
Giang Nại nghẹn ngào, anh thực sự rất hiểu cô.
Một lúc sau, Lý Thanh Tễ lại trả lời cô: [Năm phút nữa anh sẽ về đến nhà, em khởi động trước đi, đợi anh.]
Giang Nại đành phải rút lui, đi sang một bên làm một số động tác giãn gân cốt.
Không lâu sau, có tiếng mở cửa, tiếng bước chân cũng dần đến gần, Giang Nại còn đang khởi động rất hăng say.
Lý Thanh Tễ vừa đi tới cửa đã nhìn thấy trong phòng gym có người đang duỗi người, mái tóc được buộc đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao.
Dáng người của cô rất đẹp, tỷ lệ hoàn hảo, cô mặc bộ đồ thể thao bó sát này trên người, những đường cong cơ thể cũng trở nên rõ ràng, khoe ra vóc dáng một cách trọn vẹn.
“Anh về rồi sao? Bây giờ em phải làm gì trước tiên?” Cô đứng thẳng dậy hỏi.
Lý Thanh Tễ đi vào: “Mới mua à?”
“Hửm?”
“Quần áo.”
“Đúng vậy, hai ngày trước em đi mua với Tiết Lâm, em rất nghiêm túc với việc vận động lần này.” Giang Nại lại nói: “Nói đi, bây giờ em nên làm gì đây, huấn luyện viên.”
Lý Thanh Tễ dời ánh mắt, nói: “Dạy em sử dụng máy chạy bộ trước, em chạy trước mười lăm phút để làm nóng người, tiếp theo sẽ giãn cơ toàn thân, sau đó sẽ rèn luyện sức mạnh.”
Lúc từ bên trong đi ra ngoài, đầu óc Giang Nại vẫn còn ngơ ngác, vậy mà bản thân lại chạy đến đây mà không hề chuẩn bị gì cả.
“Giang Nại.”
Cô nghe thấy ai đó đang gọi mình, giọng nói quen thuộc đó khiến cô như chết lặng tại chỗ.
Lúc nhìn về phía phát ra âm thanh, Giang Nại nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang đứng ở sảnh đón khách của sân bay.
“Đứng ngốc ở đó làm gì?” Lý Thanh Tễ đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô.
Giang Nại ngước mắt lên nhìn anh: “Sao lại là anh?”
Lý Thanh Tễ hơi cúi người nhìn mặt cô: “Là anh nên làm em thất vọng vậy sao?”
“Em tưởng anh đang bận…. sẽ để Triệu Tư Nguyên đến đón em.”
Lý Thanh Tễ cũng không nói anh đã cố tình hoãn lại công chuyện buổi sáng, chỉ hỏi: “Quầng thâm mắt của em là thế nào đây? Không ngủ đủ giấc à?”
Giang Nại sửng sốt, tránh ánh mắt của anh: “Không trang điểm nên lộ ra quầng thâm không phải là chuyện rất bình thường sao…”
Ở nhà cô thường xuyên để mặt mộc, nhưng chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ mệt mỏi thế này, rõ ràng là đêm qua cô không ngủ đủ giấc.
“Ồ, được rồi.”
Giang Nại đứng cạnh máy chạy bộ, nhìn Lý Thanh Tễ bật công tắc, điều chỉnh tốc độ, độ dốc, vân vân.
Anh nhận ra rằng trong lúc vận động không nên nhìn cô.
Phần chạy của Giang Nại kết thúc sau mười lăm phút.
Cô bước xuống khỏi máy chạy bộ: “Em xong rồi!”
Lý Thanh Tễ quay đầu lại, thấy cô vẫn còn rất hăng hái mới yên tâm: “Vậy em lại đây giỡn cơ đi.”
“Ồ.”
Tiếp theo, anh hướng dẫn cô giãn cơ, sau đó nhìn cô sử dụng một số thiết bị, trọng lượng anh dùng đều rất thấp, thích hợp để Giang Nại sử dụng, cho nên Giang Nại cũng không cảm thấy quá khó khăn. Trải qua một đêm, tập luyện xong cô còn rất vui vẻ.
Nhưng mà điều không ngờ là ngày hôm sau thức dậy, cả người cô lại đau nhức không chịu được.
Cho nên cô muốn trốn khỏi buổi tập ngày hôm nay, nhưng trùng hợp là hôm nay là thứ Bảy, hai người đều ở nhà, không có cách nào trốn được, cô lại bị Lý Thanh Tễ kéo đến phòng quần áo thay quần áo.
“Em đau, cả người đều đau….”
“Anh biết, hôm qua em luyện tập sức mạnh, cơ thể xuất hiện đau nhức là chuyện bình thường. Vì vậy hôm nay không tập nữa, chạy bộ là được, làm một số động tác duy trì.”
Giang Nại đáng thương nói: “Nhất định phải như vậy sao?”
Lý Thanh Tễ không cho phép từ chối: “Mới một ngày đã bỏ cuộc giữa chừng?”
Giang Nại: “Cũng không phải…”
Lý Thanh Tễ không nói gì, chỉ nhìn cô.
Giang Nại nhượng bộ.
Được rồi.
Dù bận đến mấy cũng không bận bằng anh.
Lý Thanh Tễ nói: “Nếu thời gian này em vận động đạt tiêu chuẩn, anh sẽ dạy em một số kiểu trượt tuyết mới.”
Nhắc đến kiểu trượt mới, Giang Nại lại trở nên hưng phấn: “Thật sao?”
“Ừm.”
“Được, vậy em đi với anh.” Giang Nại ngồi dậy, giống như đang tự thuyết phục chính mình: “Không phải chỉ chạy bộ nâng tạ thôi sao, rất đơn giản.”
Lý Thanh Tễ nhẹ nhàng mỉm cười: “Tốt nhất là em thật sự suy nghĩ như vậy.”
Hai ngày sau, cơn cảm lạnh hoàn toàn khỏi hẳn, vào cuối tuần, Giang Nại và Tiết Lâm ra ngoài ăn uống, sau khi ăn xong, hai người lại đi dạo trung tâm thương mại mua sắm.
Lần này Giang Nại rất nghiêm túc trong việc vận động, vì vậy cô dự định sẽ mua một bộ đồ thể thao mới, trong nhà cô chỉ có duy nhất một bộ đồ thể thao, chính là bộ đã mua vào lần đi leo núi team building lúc trước.
“Vậy lần này các cậu định đi trượt tuyết ở trong nước phải không?”
“Đúng vậy, như thế chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”
“Các cậu có bao nhiêu người?”
Giang Nại nói: “Anh ấy còn có mấy người bạn đi cùng, cậu có muốn đi cùng không?”
“Tớ đang có suy nghĩ này. Đến kỳ nghỉ lễ tớ cũng muốn đi trượt tuyết cùng em trai, nếu đi cùng với mọi người, đông người sẽ rất vui.”
“Vậy thì tốt quá.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào một cửa hàng chuyên về đồ thể thao dành cho nữ.
Lúc ban đầu, trang phục thể thao của cửa hàng này là được cải tiến nhằm đáp ứng công dụng của trang phục tập yoga, mặc vào rất tôn dáng, cũng vô cùng thoải mái.
Vốn dĩ Giang Nại không biết cửa hàng này, nhưng sau khi được Tiết Lâm giới thiệu, cô chọn hai bộ đi thử.
“Cậu mặc bộ quần áo này…. nói thật, tớ cũng không biết Lý Thanh Tễ còn có thể nghiêm túc dạy cậu tập gym hay không nữa.”
Sau khi Giang Nại mặc thử một bộ đi ra, Tiết Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó.
Giang Nại nghe không rõ: “Hả? Cái gì?”
“Không có gì, không có gì.” Tiết Lâm đ ến bên cạnh cô, đi quanh cô một vòng: “Đẹp lắm, thân hình của cậu mặc bộ này rất đẹp.”
Giang Nại nói: “Trọng điểm là đẹp sao? Tớ mặc nó để vận động.”
“Thì vận động! Cậu cảm nhận thử đi, quần tập yoga này rất thoải mái đúng không?”
Giang Nại nhấc chân: “Ừm, thoải mái, mềm mại co giãn.”
Tiết Lâm: “Vậy là được rồi, lúc trước tớ cũng mua một bộ, ngoại trừ đắt tiền ra thì bộ đồ thể thao này không có khuyết điểm gì.”
Giang Nại: “Được, vậy thì chọn nó đi, hy vọng lần sau gặp lại cậu, tớ đã là một cô gái mạnh mẽ.”
Tiết Lâm cười nói: “Trong vòng một tháng mà tay chân nhỏ bé này của cậu có thể biến thành một cô gái mạnh mẽ sao? Cậu có thể tiếp tục kiên trì là đã tốt lắm rồi.”
“Vậy thì thay quần áo đi, đợi lát nữa chạy xong anh xoa bóp cho em.”
Thấy giả vờ đáng thương không có tác dụng, Giang Nại đành phải thỏa hiệp đi thay quần áo.
Một lúc sau, cô ỉu xìu đi đến phòng tập gym.
Lý Thanh Tễ đang ngồi trên máy tập ngực, chăm chú nhìn cô: “Qua đây.”
Thật ra rất đơn giản, Giang Nại nhìn một lần đã biết.
Lý Thanh Tễ: “Anh đi thay quần áo đã, em chạy trước đi.”
“Vâng.”
Giang Nại điều chỉnh tốc độ, bắt đầu chạy.
Vài phút sau, Lý Thanh Tễ đi tới, anh cũng đã thay quần áo thể thao, không giống cô mặc đồ đen, anh lại mặc một bộ đồ màu trắng.
Cảm giác người đàn ông trưởng thành lại đến.
Giang Nại nhìn anh thêm một lúc, càng chạy hăng hơn.
Trong lúc Giang Nại chạy bộ, Lý Thanh Tễ tiện tay sử dụng hai thiết bị đặt bên cạnh cô, cô quay lưng về phía anh, đúng lúc ở ngay trước mặt anh.
Lý Thanh Tễ nhìn thêm một lúc thì dừng lại, đứng lên, đi đến một vị trí khác luyện tập cánh tay.
Dụng cụ trong phòng tập gym ở nhà bọn họ đã được Lý Thanh Tễ bổ sung ngày càng hoàn thiện hơn, nhưng cô chưa từng bước vào đó luyện tập một lần nào, ngay cả cách bật máy chạy bộ cũng không biết.
“Hả……”
“Hả cái gì mà hả, phải đi.”
Giang Nại hắng giọng: “Nhưng em rất bận.”
Giang Nại: “Chỉ em tập thôi à? Anh cứ ngồi như vậy?”
Lý Thanh Tễ cười nói: “Anh sẽ tập, sao vậy, còn sợ cô đơn?”
Giang Nại: “Cái này gọi là đồng cam cộng khổ…”
“Được, đồng cam cộng khổ, anh tập với em.”
Giang Nại hài lòng, leo lên máy chạy bộ bắt đầu chạy.
Lý Thanh Tễ cài đặt thời gian chạy bộ cho cô là bốn mươi phút, nhưng lúc chạy được ba mươi phút cô đã cảm thấy bản thân đã đến giới hạn, quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang chống đẩy trên thảm.
Thế là nhân lúc anh không nhìn thấy, cô lén lút đứng sang một bên.
Kết quả giây tiếp theo đã nghe thấy người trên mặt đất nói: “Lại lười biếng rồi đấy.”
Giang Nại giật mình: “Không phải anh đang đeo tai nghe sao?!”
Lý Thanh Tễ: “Anh chỉ đeo một bên.”
“….”
Giang Nại bị vạch trần thì có chút xấu hổ, cô đi tới ngồi xổm bên cạnh anh, đổi chủ đề: “Anh làm được bao nhiêu cái rồi? Em đếm giúp anh nha?”
Lý Thanh Tễ im lặng mỉm cười: “Vừa mới bắt đầu. Hơn nữa anh có thể tự đếm được.”
“Vậy em giúp anh làm chuyện khác, hay là…. tăng sức nặng cho anh?”
Lý Thanh Tễ: “Tăng thế nào?”
“Ngồi lên người anh?”
Lý Thanh Tễ biết cô đang giở trò để không phải chạy bộ, anh thầm nghĩ đã nửa tiếng, cũng không kém bao nhiêu.
Vì vậy anh không ép buộc cô nữa: “Vậy em lên đi.”
“Được.”
Giang Nại đã từng xem qua các tư thế luyện tập thể hình của các cặp tình nhân trên mạng, nhưng mà cô chưa bao giờ thử qua, không ngờ Lý Thanh Tễ lại thật sự đồng ý.
Thế là cô vòng qua lưng anh, cẩn thận ngồi lên lưng của anh: “Như vậy được không?”
Lý Thanh Tễ: “Em ngồi cho vững vào.”
“Ừm, ngồi vững rồi.”
Sau khi Lý Thanh Tễ xác định xong mới bắt đầu hạ xuống, Giang Nại giật mình, hai tay vội vàng đặt lên lưng anh.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, cô đặt lòng bàn tay lên trên, có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh khi anh di chuyển.
Thật ra Lý Thanh Tễ không phải kiểu người có cơ bắp quá mức khoa trương, anh luyện tập vừa phải, lúc mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng lúc cởi qu@n áo ra lại có cảm giác mạnh mẽ, nhưng cũng không quá mức, Giang Nại vô cùng thích.
Chống đẩy lên xuống, cô vẫn còn mệt nên trực tiếp nằm lên lưng anh, hai tay vòng xuống ôm lấy anh, theo động tác của anh mà phập phòng lên xuống.
“Như vậy rất thoải mái.”
Lý Thanh Tễ bị giọng điệu lười biếng của cô chọc cười: “Cô Giang, em đến đây để tập gym hay là đi du lịch?”
Giang Nại: “Vừa rồi em đã tập qua rồi, rất mệt…”
Lý Thanh Tễ: “Chỉ ba mươi phút chạy bộ?”
“Ba mươi phút cũng đã rất cừ rồi, hôm trước không phải còn chưa đến ba mươi phút sao, em chạy không nổi nữa.”
“Lần sau nhớ phải chạy đủ thời gian.”
“Vâng vâng, lần sau nhất định em sẽ chạy đủ thời gian.” Giang Nại rất vui vẻ, vô cùng nhiệt tình giơ tay lên: “Em lau mồ hôi giúp anh nhé.”
Lý Thanh Tễ: “Nằm yên, không được động đậy.”
“Được!”
Giang Nại không giơ tay lên nữa, ôm lấy ngực và bụng anh.
Nhưng sau khi ôm lấy, cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời, cô lại sờ s0ạng lên xuống một cách nhẹ nhàng.
Lý Thanh Tễ cảm giác được, động tác hơi dừng lại: “Em đang làm gì vậy?”
Giang Nại vô thức trả lời: “Thưởng thức.”
“Hửm?”
Giang Nại chợt nhận ra mình vừa nói gì, lỗ tai đỏ bừng.
Nhưng hai tay cô vẫn đặt lên cơ bụng anh không bỏ ra, nhỏ giọng nói: “Lý Thanh Tễ, anh đừng dừng lại, chống đẩy cho đàng hoàng.”
/76
|