“Tại sao nàng không đi cùng ta? Vì hắn ta ư?”
Ngô Văn Bác chỉ về phía nhị công tử họ Tô, lớn tiếng hỏi Phấn Đại.
Ánh mắt của đám người xung quanh bỗng nhiên đổ dồn hết về phía Phấn Đại, ai cũng muốn nghe được câu trả lời.
Bởi vì không dám tin, bởi vì sợ có hy vọng, bởi vì sợ bị tổn thương, bởi vì đố kỵ, bởi vì vô sinh, bởi vì không thể giữ mình trong sạch, bởi vì mang danh phận người vợ bị ruồng bỏ, bởi vì mang danh kỹ nữ lầu xanh, bởi vì gần như những người đàn ông có mặt tại đó đều đã từng sờ mó trên người nàng, bởi vì nàng đã không còn mang tên Sở Sở nữa… Những lý do đó đã đủ hay chưa?
Phấn Đại cũng khát khao có một mái nhà như nỗi khát khao của tất cả các cô gái chốn lầu xanh khác.
Nhưng lúc này đây, ngoài việc nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng chỉ còn cách liên tục lắc đầu.
Tại sao không đi cùng chàng ư? Nàng mím chặt môi lại, lý do quá nhiều rồi, nhưng nàng lại không thể nói ra bất cứ lý do nào cả. Từ thiếu nữ, đến danh phận phu nhân, đến danh phận người vợ bị ruồng bỏ, đến danh phận kỹ nữ. Không ai có thể hiểu được, nàng đã trải qua đoạn đời đó như thế nào.
“Nàng hãy nói đi! Tại sao không đi cùng ta? Có phải vì người đàn ông kia nhiều tiền hơn ta không?” – Qua cách ăn mặc, khí thế của nhị công tử họ Tô và thái độ của Tần ma ma với hắn, Ngô Văn Bác cũng đoán được đó không phải là một người bình thường. Vì vậy, sự do dự lúc đó của Phấn Đại càng khiến chàng cảm thấy rối trí.
Thoạt tiên, Phấn Đại mở to đôi mắt ngạc nhiên, sau đó nàng cúi đầu, khe khẽ nói – “Ngô công tử, thiếp có thể đi theo bất kỳ người đàn ông nào, trừ chàng”.
Ngô Văn Bác cho rằng Phấn Đại cuối cùng đã thừa nhận rồi, trái tim chàng dường như đang tan ra thành từng mảnh, nhưng chàng không hề buông xuôi, chàng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, nắm lấy hai vai của Phấn Đại, giọng nói đầy vẻ thương lượng – “Sở Sở, nàng đừng ngây thơ nữa, nàng đi theo hắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu… Hắn sẽ không chuộc nàng ra, sẽ không lấy nàng làm vợ! Hắn chỉ đang lợi dụng nàng để vui đùa thôi!”
“Ai nói ta không thể? Ta chuộc cô ấy ra ngay bây giờ!” – Đứng bên cạnh nghe hết mọi chuyện từ nãy tới giờ, nhị công tử họ Tô đã tức đến độ mất hết cả lý trí. Chàng lập tức rút từ đai lưng ra một miếng ngọc dạ minh châu mà thoạt nhìn ai cũng có thể đoán được giá trị của nó, nói vọng lên với Tần ma ma, lúc này còn đang đứng trên lầu – “Bà xuống đây mau! Miếng dạ minh châu này là do Thái Hậu nương nương tặng cho mẹ ta, ngoài miếng ngọc gắn trên mũ của Hoàng Thượng ra, sẽ không có miếng thứ 2 to như thế này. Nó có thể mua tất cả con gái của một thành này đấy! Tần ma ma, bà chắc không phải là người kém hiểu biết chứ? Ta muốn chuộc Phấn Đại ra ngoài!”
Tần ma ma lập cập bước xuống lầu, miệng đang lầm rầm điều gì đó nhưng không dám nhận miếng dạ minh châu.
Phấn Đại cứ đứng ngây ra tại chỗ, nhị công tử họ Tô bèn chạy tới kéo tay nàng, giọng điệu không chút thiện cảm – “Đi thôi!”.
Phấn Đại bất lực quay người nhìn lại Ngô Văn Bác, nhưng Ngô Văn Bác dường như chẳng còn chút hơi sức nào nữa rồi, một tay chàng giật miếng vải mà Phấn Đại băng vết thương cho chàng xuống, tay kia cầm roi cũng buông thõng bên mình, ánh mắt đờ đẫn, để mặc những giọt máu tươi lại túa ra từ vết thương.
“Tần ma ma, chúng ta có thể đi được chưa?” – Nhị công tử họ Tô nhét miếng ngọc vào tay Tần ma ma, dương dương tự đắc đưa mắt nhìn Ngô Văn Bác hét lên với tư cách của một người chiến thắng.
“Ờ… ờ…! Có…thể!” – Tần ma ma sợ chuyện tranh chấp sẽ trở nên rắc rối, hơn nữa, giá trị của miếng ngọc này đã làm bà ta hoa mắt chóng mặt rồi.
“Phấn Đại, đi thôi!”- Nhị công tử họ Tô nói với nàng nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngô Văn Bác.
Đối với Tô công tử, trận tranh đấu này, công tử là người chiến thắng, từ nhỏ tới giờ, chàng chưa chịu thua ai bao giờ. Tiền bạc là quyền thế trong tay chàng, đương nhiên, Phấn Đại trở thành chiến lợi phẩm, nhưng điều chàng quan tâm chỉ là thua hay thắng, không quan tâm tới chiến lợi phẩm.
“Thiếp… thiếp…” – Phấn Đại bối rối nhìn nhị công tử, nàng dường như đang muốn kháng cự.
Nhị công tử họ Tô cau mày nhìn Phấn Đại, chàng sợ rằng, nếu tiếp tục cuộc chơi, kết cục có thể sẽ bị xoay theo chiều ngược lại, chàng trừng mắt lên nói với Phấn Đại – “Nàng muốn hắn ta chết ư?” – Theo hướng tay chỉ của nhị công tử, Ngô Văn Bác vẫn đứng ngây tại chỗ, giống như một bức tượng đá.
Phấn Đại sợ tái cả mặt, nàng nhìn nhị công tử, hoảng sợ lắc đầu.
“Vậy thì đi theo ta.” – Chàng ra lệnh một cách ngắn gọn, tính kiên nhẫn của chàng cũng sắp bị đem ra dùng hết rồi. Chàng bắt đầu tính nhẩm trong đầu, khi về đến nhà, sẽ sai người xử lý tên tiểu tử kia như thế nào cho hả cơn giận…
Nhị công tử họ Tô đi trước, Phấn Đại bất lực quay lại nhìn Ngô Văn Bác một lần cuối cùng rồi theo nhị công tử bước ra khỏi Ngọc Hương Lầu.
Nàng hoang mang lo sợ, nàng không biết con đường trước mặt sẽ đưa nàng đi đâu, thậm chí cũng không biết rằng, con đường đó liệu có đưa nàng tới kết cục của một đời người hay không.
Vừa bước ra khỏi cửa chính của Ngọc Hương Lầu không xa, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và hơi thở gấp gáp phía sau lưng. Phấn Đại còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng hét của Ngô Văn Bác – “Tao sẽ giết mày!”.
Sau đó, chỉ kịp nhìn thấy chàng giơ chiếc ghế gỗ lim lên, giáng mạnh xuống đầu nhị công tử họ Tô còn đang chưa kịp tự vệ kia.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét lên thất thanh “A…”, cả con phố chợt im lặng trong màn đêm.
Nghe kỹ một chút, mới thấy tiếng mọi người hổn hển chạy tới, kèm theo đó là hơi thở ngày càng trở nên nặng nề của Ngô Văn Bác.
Chiếc ghế làm bằng gỗ lim vỡ vụn, nhị công tử họ Tô đổ ập xuống đất, không kêu được một tiếng nào, cũng không hề động đậy. Máu từ đầu chàng tuôn ra xối xả, mọi người ai nấy đều đứng chết điếng.
Một lát sau, những tiếng hét thất thanh của các cô gái mới xé tan bầu không khí tĩnh mịch. Mọi người bấy giờ mới kịp hoàn hồn, bắt đầu xúm vào đỡ nhị công tử họ Tô dậy, sau đó, đại phu có tiếng nhất ở Tô Châu cũng được đưa tới, sau đó nữa, quan phủ tới và giải Ngô Văn Bác đang đứng ngây ra như tượng gỗ kia đi…
Mưa vẫn rơi, vẫn rơi, dường như không muốn ngừng lại.
Không ai để ý tới Phấn Đại, không ai còn để ý tới một người con gái da mặt đang trở nên trắng bệch vì sợ hãi kia…
Phải rất lâu sau đó, Tần ma ma mới chợt nhớ ra, Phấn Đại đâu rồi?
Nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.
Nhị công tử bị thương nặng ở đầu, trở thành một người ngớ ngẩn. Hình ảnh một công tử hào hoa phong nhã, khôi ngô tuấn tú trước đây giờ đã không còn nữa. Suốt ngày chàng chỉ có một hành động là vò đầu bứt tai, nhỏ nước dãi, lúc khóc lúc cười trước bất kỳ sự việc nào xảy ra trước mắt. Tất cả các danh y đã được mời tới, tất cả các loại thuốc quý hiếm đều đã được dùng tới, nhưng bệnh tình vẫn không thay đổi.
Người của quan phủ bắt đầu ra ra vào vào Ngọc Hương Lầu, tìm hiểu về nguồn cơn sự việc. Đồng thời, họ cũng muốn bắt giữ Phấn Đại, người được coi là nguyên nhân của cuộc tranh chấp. Khi biết được Phấn Đại đã bỏ trốn, lệnh truy nã được ban bố khắp trong thành.
Thái úy đại nhân thấy con rể của mình chỉ vì tranh giành một kỹ nữ chốn lầu xanh mà bị đánh ra nông nỗi ấy liền nổi giận đùng đùng, đích thân đứng ra xét xử. Người cha vốn giữ chức tuần phủ của Ngô Văn Bác bắt đầu dốc hết tiền bạc có trong nhà, tận dụng mọi mối quan hệ thân quen, chỉ mong cứu được tính mạng cho Văn Bác. Bà Ngô chỉ biết run rẩy lần từng hạt trong chuỗi tràng hạt trên tay, miệng không ngớt nam mô a di đà Phật, cuối cùng, bà đành nuốt hận mà qua đời. Trước lúc lâm chung, bà cũng không có được sự ưu ái đặc biệt của Bồ Tát.
Nhà họ Ngô cuối cùng cũng không đấu được với nhà họ Tô danh giá, quyền lực. Cuối cùng, Ngô Văn Bác vì mưu đồ giết người nhưng chưa thành, bị giam vào địa ngục.
…
Ngọc Hương Lầu sau một thời gian đóng cửa, nay lại mở cửa trở lại. Vắng tuyệt sắc giai nhân Phấn Đại nhưng Ngọc Hương Lầu vẫn nhanh chóng lấy lại quang cảnh nhộn nhịp như xưa. Đám công tử nhà giàu vẫn thường xuyên lui tới, đem bạc nén dúi vào tay Tần ma ma, đem nụ cười áp vào má các cô gái, đem bàn tay đặt vào những vòng eo nõn nà… đem tất cả mọi nỗi thất vọng, cô đơn của cuộc đời, đổ dồn lên con đường của khoái lạc.
Phấn Đại vẫn bặt vô âm tín. Bên ngoài cửa Ngọc Hương Lầu, hình ảnh truy nã Phấn Đại được dán kín khắp nơi, nhưng nàng chưa từng một lần lộ diện.
Nàng không trở lại Ngọc Hương Lầu, không đến nhà họ Tô, nơi đã chuộc nàng ra, cũng không đến thăm Ngô Văn Bác, người đã từng là chồng của nàng…
Phấn Đại đã ra đi thật rồi, sự ra đi của nàng không khiến mọi người trong Ngọc Hương Lầu thấy lạ.
Giống như từ trước đến giờ, không có một người con gái nào như vậy.
Các cô gái vẫn đong đưa uốn éo như vậy, các khách làng chơi vẫn đắm chìm trong tửu sắc như thế.
Chỉ đôi khi, một vài người khách đã quen từ trước, yêu cầu được nghe cô nương Phấn Đại hát, mọi người mới nhớ ra, đóa hoa nghiêng nước khuynh thành đó vốn đã từng ở đây, bây giờ đã hoàn toàn biến mất rồi.
Giọng oanh vàng thỏ thẻ của nàng, đôi mắt sáng trong như vì sao của nàng, động tác múa uyển chuyển nhẹ nhàng của nàng, nụ cười cao nhã mà yêu kiều của nàng, lại còn khúc Tứ Trương Cơ ngân nga vương vấn trong tiếng đàn của nàng trước kia…
Mỗi khi nhắc lại, ai cũng cảm thấy như mất một điều gì đó.
Ngô Văn Bác chỉ về phía nhị công tử họ Tô, lớn tiếng hỏi Phấn Đại.
Ánh mắt của đám người xung quanh bỗng nhiên đổ dồn hết về phía Phấn Đại, ai cũng muốn nghe được câu trả lời.
Bởi vì không dám tin, bởi vì sợ có hy vọng, bởi vì sợ bị tổn thương, bởi vì đố kỵ, bởi vì vô sinh, bởi vì không thể giữ mình trong sạch, bởi vì mang danh phận người vợ bị ruồng bỏ, bởi vì mang danh kỹ nữ lầu xanh, bởi vì gần như những người đàn ông có mặt tại đó đều đã từng sờ mó trên người nàng, bởi vì nàng đã không còn mang tên Sở Sở nữa… Những lý do đó đã đủ hay chưa?
Phấn Đại cũng khát khao có một mái nhà như nỗi khát khao của tất cả các cô gái chốn lầu xanh khác.
Nhưng lúc này đây, ngoài việc nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng chỉ còn cách liên tục lắc đầu.
Tại sao không đi cùng chàng ư? Nàng mím chặt môi lại, lý do quá nhiều rồi, nhưng nàng lại không thể nói ra bất cứ lý do nào cả. Từ thiếu nữ, đến danh phận phu nhân, đến danh phận người vợ bị ruồng bỏ, đến danh phận kỹ nữ. Không ai có thể hiểu được, nàng đã trải qua đoạn đời đó như thế nào.
“Nàng hãy nói đi! Tại sao không đi cùng ta? Có phải vì người đàn ông kia nhiều tiền hơn ta không?” – Qua cách ăn mặc, khí thế của nhị công tử họ Tô và thái độ của Tần ma ma với hắn, Ngô Văn Bác cũng đoán được đó không phải là một người bình thường. Vì vậy, sự do dự lúc đó của Phấn Đại càng khiến chàng cảm thấy rối trí.
Thoạt tiên, Phấn Đại mở to đôi mắt ngạc nhiên, sau đó nàng cúi đầu, khe khẽ nói – “Ngô công tử, thiếp có thể đi theo bất kỳ người đàn ông nào, trừ chàng”.
Ngô Văn Bác cho rằng Phấn Đại cuối cùng đã thừa nhận rồi, trái tim chàng dường như đang tan ra thành từng mảnh, nhưng chàng không hề buông xuôi, chàng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, nắm lấy hai vai của Phấn Đại, giọng nói đầy vẻ thương lượng – “Sở Sở, nàng đừng ngây thơ nữa, nàng đi theo hắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu… Hắn sẽ không chuộc nàng ra, sẽ không lấy nàng làm vợ! Hắn chỉ đang lợi dụng nàng để vui đùa thôi!”
“Ai nói ta không thể? Ta chuộc cô ấy ra ngay bây giờ!” – Đứng bên cạnh nghe hết mọi chuyện từ nãy tới giờ, nhị công tử họ Tô đã tức đến độ mất hết cả lý trí. Chàng lập tức rút từ đai lưng ra một miếng ngọc dạ minh châu mà thoạt nhìn ai cũng có thể đoán được giá trị của nó, nói vọng lên với Tần ma ma, lúc này còn đang đứng trên lầu – “Bà xuống đây mau! Miếng dạ minh châu này là do Thái Hậu nương nương tặng cho mẹ ta, ngoài miếng ngọc gắn trên mũ của Hoàng Thượng ra, sẽ không có miếng thứ 2 to như thế này. Nó có thể mua tất cả con gái của một thành này đấy! Tần ma ma, bà chắc không phải là người kém hiểu biết chứ? Ta muốn chuộc Phấn Đại ra ngoài!”
Tần ma ma lập cập bước xuống lầu, miệng đang lầm rầm điều gì đó nhưng không dám nhận miếng dạ minh châu.
Phấn Đại cứ đứng ngây ra tại chỗ, nhị công tử họ Tô bèn chạy tới kéo tay nàng, giọng điệu không chút thiện cảm – “Đi thôi!”.
Phấn Đại bất lực quay người nhìn lại Ngô Văn Bác, nhưng Ngô Văn Bác dường như chẳng còn chút hơi sức nào nữa rồi, một tay chàng giật miếng vải mà Phấn Đại băng vết thương cho chàng xuống, tay kia cầm roi cũng buông thõng bên mình, ánh mắt đờ đẫn, để mặc những giọt máu tươi lại túa ra từ vết thương.
“Tần ma ma, chúng ta có thể đi được chưa?” – Nhị công tử họ Tô nhét miếng ngọc vào tay Tần ma ma, dương dương tự đắc đưa mắt nhìn Ngô Văn Bác hét lên với tư cách của một người chiến thắng.
“Ờ… ờ…! Có…thể!” – Tần ma ma sợ chuyện tranh chấp sẽ trở nên rắc rối, hơn nữa, giá trị của miếng ngọc này đã làm bà ta hoa mắt chóng mặt rồi.
“Phấn Đại, đi thôi!”- Nhị công tử họ Tô nói với nàng nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngô Văn Bác.
Đối với Tô công tử, trận tranh đấu này, công tử là người chiến thắng, từ nhỏ tới giờ, chàng chưa chịu thua ai bao giờ. Tiền bạc là quyền thế trong tay chàng, đương nhiên, Phấn Đại trở thành chiến lợi phẩm, nhưng điều chàng quan tâm chỉ là thua hay thắng, không quan tâm tới chiến lợi phẩm.
“Thiếp… thiếp…” – Phấn Đại bối rối nhìn nhị công tử, nàng dường như đang muốn kháng cự.
Nhị công tử họ Tô cau mày nhìn Phấn Đại, chàng sợ rằng, nếu tiếp tục cuộc chơi, kết cục có thể sẽ bị xoay theo chiều ngược lại, chàng trừng mắt lên nói với Phấn Đại – “Nàng muốn hắn ta chết ư?” – Theo hướng tay chỉ của nhị công tử, Ngô Văn Bác vẫn đứng ngây tại chỗ, giống như một bức tượng đá.
Phấn Đại sợ tái cả mặt, nàng nhìn nhị công tử, hoảng sợ lắc đầu.
“Vậy thì đi theo ta.” – Chàng ra lệnh một cách ngắn gọn, tính kiên nhẫn của chàng cũng sắp bị đem ra dùng hết rồi. Chàng bắt đầu tính nhẩm trong đầu, khi về đến nhà, sẽ sai người xử lý tên tiểu tử kia như thế nào cho hả cơn giận…
Nhị công tử họ Tô đi trước, Phấn Đại bất lực quay lại nhìn Ngô Văn Bác một lần cuối cùng rồi theo nhị công tử bước ra khỏi Ngọc Hương Lầu.
Nàng hoang mang lo sợ, nàng không biết con đường trước mặt sẽ đưa nàng đi đâu, thậm chí cũng không biết rằng, con đường đó liệu có đưa nàng tới kết cục của một đời người hay không.
Vừa bước ra khỏi cửa chính của Ngọc Hương Lầu không xa, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và hơi thở gấp gáp phía sau lưng. Phấn Đại còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng hét của Ngô Văn Bác – “Tao sẽ giết mày!”.
Sau đó, chỉ kịp nhìn thấy chàng giơ chiếc ghế gỗ lim lên, giáng mạnh xuống đầu nhị công tử họ Tô còn đang chưa kịp tự vệ kia.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét lên thất thanh “A…”, cả con phố chợt im lặng trong màn đêm.
Nghe kỹ một chút, mới thấy tiếng mọi người hổn hển chạy tới, kèm theo đó là hơi thở ngày càng trở nên nặng nề của Ngô Văn Bác.
Chiếc ghế làm bằng gỗ lim vỡ vụn, nhị công tử họ Tô đổ ập xuống đất, không kêu được một tiếng nào, cũng không hề động đậy. Máu từ đầu chàng tuôn ra xối xả, mọi người ai nấy đều đứng chết điếng.
Một lát sau, những tiếng hét thất thanh của các cô gái mới xé tan bầu không khí tĩnh mịch. Mọi người bấy giờ mới kịp hoàn hồn, bắt đầu xúm vào đỡ nhị công tử họ Tô dậy, sau đó, đại phu có tiếng nhất ở Tô Châu cũng được đưa tới, sau đó nữa, quan phủ tới và giải Ngô Văn Bác đang đứng ngây ra như tượng gỗ kia đi…
Mưa vẫn rơi, vẫn rơi, dường như không muốn ngừng lại.
Không ai để ý tới Phấn Đại, không ai còn để ý tới một người con gái da mặt đang trở nên trắng bệch vì sợ hãi kia…
Phải rất lâu sau đó, Tần ma ma mới chợt nhớ ra, Phấn Đại đâu rồi?
Nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.
Nhị công tử bị thương nặng ở đầu, trở thành một người ngớ ngẩn. Hình ảnh một công tử hào hoa phong nhã, khôi ngô tuấn tú trước đây giờ đã không còn nữa. Suốt ngày chàng chỉ có một hành động là vò đầu bứt tai, nhỏ nước dãi, lúc khóc lúc cười trước bất kỳ sự việc nào xảy ra trước mắt. Tất cả các danh y đã được mời tới, tất cả các loại thuốc quý hiếm đều đã được dùng tới, nhưng bệnh tình vẫn không thay đổi.
Người của quan phủ bắt đầu ra ra vào vào Ngọc Hương Lầu, tìm hiểu về nguồn cơn sự việc. Đồng thời, họ cũng muốn bắt giữ Phấn Đại, người được coi là nguyên nhân của cuộc tranh chấp. Khi biết được Phấn Đại đã bỏ trốn, lệnh truy nã được ban bố khắp trong thành.
Thái úy đại nhân thấy con rể của mình chỉ vì tranh giành một kỹ nữ chốn lầu xanh mà bị đánh ra nông nỗi ấy liền nổi giận đùng đùng, đích thân đứng ra xét xử. Người cha vốn giữ chức tuần phủ của Ngô Văn Bác bắt đầu dốc hết tiền bạc có trong nhà, tận dụng mọi mối quan hệ thân quen, chỉ mong cứu được tính mạng cho Văn Bác. Bà Ngô chỉ biết run rẩy lần từng hạt trong chuỗi tràng hạt trên tay, miệng không ngớt nam mô a di đà Phật, cuối cùng, bà đành nuốt hận mà qua đời. Trước lúc lâm chung, bà cũng không có được sự ưu ái đặc biệt của Bồ Tát.
Nhà họ Ngô cuối cùng cũng không đấu được với nhà họ Tô danh giá, quyền lực. Cuối cùng, Ngô Văn Bác vì mưu đồ giết người nhưng chưa thành, bị giam vào địa ngục.
…
Ngọc Hương Lầu sau một thời gian đóng cửa, nay lại mở cửa trở lại. Vắng tuyệt sắc giai nhân Phấn Đại nhưng Ngọc Hương Lầu vẫn nhanh chóng lấy lại quang cảnh nhộn nhịp như xưa. Đám công tử nhà giàu vẫn thường xuyên lui tới, đem bạc nén dúi vào tay Tần ma ma, đem nụ cười áp vào má các cô gái, đem bàn tay đặt vào những vòng eo nõn nà… đem tất cả mọi nỗi thất vọng, cô đơn của cuộc đời, đổ dồn lên con đường của khoái lạc.
Phấn Đại vẫn bặt vô âm tín. Bên ngoài cửa Ngọc Hương Lầu, hình ảnh truy nã Phấn Đại được dán kín khắp nơi, nhưng nàng chưa từng một lần lộ diện.
Nàng không trở lại Ngọc Hương Lầu, không đến nhà họ Tô, nơi đã chuộc nàng ra, cũng không đến thăm Ngô Văn Bác, người đã từng là chồng của nàng…
Phấn Đại đã ra đi thật rồi, sự ra đi của nàng không khiến mọi người trong Ngọc Hương Lầu thấy lạ.
Giống như từ trước đến giờ, không có một người con gái nào như vậy.
Các cô gái vẫn đong đưa uốn éo như vậy, các khách làng chơi vẫn đắm chìm trong tửu sắc như thế.
Chỉ đôi khi, một vài người khách đã quen từ trước, yêu cầu được nghe cô nương Phấn Đại hát, mọi người mới nhớ ra, đóa hoa nghiêng nước khuynh thành đó vốn đã từng ở đây, bây giờ đã hoàn toàn biến mất rồi.
Giọng oanh vàng thỏ thẻ của nàng, đôi mắt sáng trong như vì sao của nàng, động tác múa uyển chuyển nhẹ nhàng của nàng, nụ cười cao nhã mà yêu kiều của nàng, lại còn khúc Tứ Trương Cơ ngân nga vương vấn trong tiếng đàn của nàng trước kia…
Mỗi khi nhắc lại, ai cũng cảm thấy như mất một điều gì đó.
/27
|