Trì Nguyệt không quan tâm việc này có xoay chuyển tình hình hay không. Cô tắt kết nối mạng, chuẩn bị cho việc thi đấu, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm thật tốt, đây là quy tắc từ trước đến nay của cô.
Không ngờ cô chưa tập trung được mười phút, Trịnh Tây Nguyên đã gọi điện thoại đến.
"7 giờ tối nay, cùng ăn lẩu ở nhà hàng dưới khách sạn Cát Khấu đi."
Trì Nguyệt: "Có những ai?"
Trịnh Tây Nguyên: "Một anh chàng vô cùng đẹp trai!"
Hừ! Tự yêu bản thân là bệnh truyền nhiễm à?
Trì Nguyệt không muốn đi, nhưng chắc chắn Trịnh Tây Nguyên có việc quan trọng mới hẹn cô vào lúc này, nể mặt hôm nay anh ta đã "ủng hộ", Trì Nguyệt cũng không từ chối.
Buổi chiều, sau khi giải quyết xong công việc, Trì Nguyệt lại gọi điện cho Thiệu Chi Hành trao đổi việc của cửa hàng không người một lúc, sau đó đội mũ, quấn khăn quàng cổ, đeo khẩu trang, quấn cả người vô cùng kín kẽ mới đi ra ngoài.
Lần trước Trì Nguyệt và Thiệu Chi Hành đã từng ăn trong nhà hàng lẩu kia, là nhà hàng lẩu tử tế duy nhất tại Cát Khâu, ở ngay tầng dưới của khách sạn Cát Khâu nên rất dễ tìm. Lần này cô đi thẳng đến đó tìm theo số phòng mà Trịnh Tây Nguyên đã đưa. Cô mở cửa ra nhìn... Đúng là một anh chàng đẹp trai, nhưng sao lại là Kiều Đông Dương?
Trì Nguyệt ngạc nhiên: "Tại sao lại là anh?"
Kiều Đông Dương: "Cô rất ngạc nhiên sao?"
Trì Nguyệt nhìn trái nhìn phải: Trịnh Tây Nguyên đâu?"
Kiều Đông Dương: "Cô rất thất vọng sao?"
Trì Nguyệt mím môi đi vào trong, kéo ghế ra ngồi xuống: "Không phải anh Kiều nên xuất hiện trong bữa tiệc cao cấp nào đó ở Thân thành sao? Anh đột nhiên ngồi trong một nhà hàng nhỏ ở Cát Khâu khiến tôi hơi bất ngờ."
Trì Nguyệt không nhìn anh, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường ngày: "Anh bay trở lại đây tìm tôi để nói chuyện sao?"
"Không!" Kiều Đông Dương mỉm cười: "Tôi ngồi xe đến."
Trì Nguyệt: "..."
Mạch não của anh đúng là hiếm có, anh có độc à?
Hai người quen biết đã lâu nhưng chưa từng đi ăn cơm riêng với nhau. Trì Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy cả cơ thể lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Cô yên lặng một lúc rồi mới bắt chuyện: "Thiên Cẩu đầu, đã lâu rồi tôi không gặp nó."
Kiều Đông Dương ngước mắt lên: "Nó đi nâng cấp hệ thống rồi."
Nhưng ngay sau đó cô lại trở nên nghiêm túc. Sau khi Thiên Cẩu thăng cấp thì vẫn là Thiên Cẩu ban đầu chứ? Không phải là Thiên Cẩu ban đầu thì có ý nghĩa gì?
"Trí tuệ nhân tạo không phải là người, nó không có tình cảm." Kiều Đông Dương liếc nhìn cô rồi đưa thực đơn ra: "Cô có muốn ăn gì không? Cô tự gọi món đi."
Trì Nguyệt buồn bã mất một lúc, tuy biết lời nói của anh là sự thật nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
"Tôi không đến đây để ăn, anh có việc gì thì cứ nói, nói xong tôi sẽ đi ngay."
Trì Nguyệt cởi khẩu trang xuống, khuôn mặt sạch sẽ rất bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện ra vẻ không vui.
Kiều Đông Dương: "Cô Trì, không phải là cô thật sự có tình cảm với một người máy chứ?"
Giọng nói lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Trì Nguyệt không thay đổi sắc mặt: "Chẳng lẽ anh không có?"
Thiên Cẩu ở bên cạnh anh lâu như vậy, sao có thể nói để nó "chết" là "chết" thật chứ.
"Anh sẽ giữ lại ý thức của nó đúng không?" Trì Nguyệt hỏi.
Thật ra với mối quan hệ hiện tại của hai người thì vẫn chưa đến trình độ biết gì nói nấy. Cô cũng biết mình không có lý do để vặn hỏi Kiều Đông Dương, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của Thiên Cẩu, nghĩ đến giọng nói lảnh lót của nó, trái tim Trì Nguyệt như bị khoét mất một miếng thịt, cô thật sự không nhịn được.
Kiều Đông Dương không trả lời cô: "Hôm nay tôi đến đây, không phải để nói điều này."
Trì Nguyệt ngạc nhiên: "Vậy anh muốn nói chuyện gì?"
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Tôi bị cô dắt lên hotsearch một ngày, không thể bỏ qua như thế chứ?"
Trì Nguyệt: "Tôi chỉ dắt Nhị Hoàng nhà tôi thôi."
Mặt Kiều Đông Dương không hề có cảm xúc: "Đừng nói linh tinh, cô nói đi, chúng ta phải tính món nợ này thế nào?"
Trì Nguyệt im lặng, nói một cách nghiêm chỉnh thì đây không phải điều cô mong muốn. Nếu có thể, cô không muốn kéo bất kỳ ai vào bãi nước bọt của đám quần chúng ăn dưa, dù đối phương là Kiều Đông Dương, nói thế nào thì việc này cũng do cô làm sai.
Trì Nguyệt: "Anh muốn tính toán thế nào?"
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm: "Phải để cô nhớ kỹ rằng tôi không phải người dễ lợi dụng như vậy."
Trì Nguyệt gật đầu: "Vậy anh nói xem, phải làm thế nào anh mới nguôi giận?"
Kiều Đông Dương xoa mũi, ánh mắt lướt qua lướt lại trên khuôn mặt cô, mãi vẫn không lên tiếng.
Trì Nguyệt: "Anh còn chưa nghĩ ra sao?"
Kiều Đông Dương: "Tôi định cho cô một cơ hội, cô tự nói xem phải làm sao bây giờ."
Tôi thật sự cảm ơn anh quá, cái này cũng gọi là cơ hội à?
Cô im lặng một lúc, nồi lẩu trên bàn sôi ùng ục bốc lên hơi nóng.
"Hay là thế này đi, coi như tôi nợ anh một món nợ nhân tình, nếu sau này anh cần gì, có thể yêu cầu tôi trả lại cho anh bất cứ lúc nào."
Kiều Đông Dương: "Thật chứ?"
Trì Nguyệt: "Quân tử nhất ngôn..."
Kiều Đông Dương: "Hay là viết giấy nợ đi."
Trì Nguyệt: "..."
Kiều Đông Dương: "Ngày hôm nay tôi nợ Kiều Đông Dương một món nợ ân tình. Cô viết những lời vừa nói ra đi..."
Đúng là trâu bò! Còn có kiểu giấy nợ như vậy sao?
Trì Nguyệt bị anh chọc giận suýt thì bật cười, nhưng dù sao cũng không phải vay tiền, về việc trả món nợ nhân tình như thế nào, "giấy nợ" không quy định rõ ràng, cô có thể dựa vào điều này để quỵt nợ.
Để có thể về sớm, Trì Nguyệt không hề chống đối, cô viết ở mặt sau của một tờ menu rồi đưa cho Kiều Đông Dương.
"Chúc mừng anh Kiều! Chúc mừng anh đã lấy được một tờ giấy nợ."
Cô nói xong liền đứng dậy rời đi.
Kiều Đông Dương bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Trì Nguyệt.
Đến đêm hôm đó, Trì Nguyệt lại nhận được thông báo của tổ chương trình.
"Vòng loại của Chiến binh đến từ bầu trời thuộc Người Đi Dưới Trời Sao sẽ chính thức bắt đầu vào chín giờ sáng mai, các bạn vui lòng mang theo đồ dùng cá nhân, tập trung địa điểm chỉ định của tổ chương trình trong thời gian quy định..."
/199
|