Việc ghi hình còn chưa kết thúc, bóng đêm lại càng dày đặc.
Chỉ còn lại những cảnh quay cuối cùng, nhân viên công tác của tổ chương tình đã dọn dẹp đạo cụ, lần lượt mang lên xe, bãi cỏ dại mọc dài trên khu đất hoang bên ngoài rừng cây nhỏ đã bị người ta dẫm đạp đến mức không còn chút vẻ đẹp nào. Người xung quanh đều đang bàn tán về phần ghi hình và về bữa ăn khuya tối nay.
Trì Nguyệt đang yên lặng chải tóc giúp Vương Tuyết Nha.
Trên đường đột nhiên có ánh xe sáng lên, một chiếc xe Jeep màu đen chậm rãi rời đi.
Vương Tuyết Nha chú ý đến biểu cảm của Trì Nguyệt, nhẹ nhàng đẩy khuỷu tay cô.
"Vừa nãy cậu nói chuyện gì với anh Kiều thế?"
"Không có gì." Trì Nguyệt chải tóc giúp cô.
"Ơ! Lông cánh trở nên cứng cáp rồi à, dám giữ bí mật với mình?" Vương Tuyết Nha cười khúc khích, véo thịt trên eo cô?
"Đừng! Nhanh chóng quay xong rồi kết thúc công việc đi."
Trì Nguyệt mấp máy môi, lại nói thêm một câu: "Mình chuẩn bị xin nghỉ hai ngày, về nhà thăm mẹ và chị gái."
Vương Tuyết Nha khẽ giật mình.
Đến Cát Khâu nhiều ngày như vậy, cô cũng từng khuyên Trì Nguyệt về thăm nhà, nhưng cô ấy vẫn lấy lý do lúc làm việc không thể tuỳ tiện nghỉ để từ chối.
"Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi?" Vương Tuyết Nha không hiểu.
"Có lẽ là..." Trì Nguyệt nhìn lên bầu trời: "Đột nhiên thấy nhớ nhà."
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Vương Tuyết Nha đã rời giường chạy bộ.
Huấn luyện viên Lưu rất nghiêm khắc, dẫn dắt các thí sinh đội 5 rất tốt, thành tích chung đều rất cao. Đó là một con người thực tế, lời nói cũng rất thực tế. Anh ta nói không thể để tất cả đều có thể đi đến cuối cùng, nhưng anh ta sẽ cố hết sức để mỗi thí sinh có thể tiến xa nhất. Đi càng xa, phần thưởng càng lớn. Thí sinh càng đi được xa thì danh tiếng sẽ càng cao, lợi ích thực tế sẽ nhiều hơn.
Cô công chúa nhỏ từng ngủ nướng đã không cần Trì Nguyệt gọi dậy nữa.
Thế nhưng nhìn cô vội vàng đi ra ngoài, cùng với dáng vẻ không kịp chờ đợi của cô, Trì Nguyệt vẫn thấy hơi nghi ngờ: "Hình như hôm nay cậu rất vui vẻ nhỉ? Sao nào, không kịp chờ đợi muốn đi gặp anh chàng kia hả?"
Vương Tuyết Nha ngoảnh lại, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng: "Suỳ! Đừng nói lung tung!"
"Ha ha ha!" Trì Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười đùa cô: "Khuôn khuôn mặt đỏ bừng còn không thừa nhận, đi đi, cái đồ trong sắc khinh bạn!"
Vương Tuyết Nha lè lưỡi, làm động tác cố lên với cô: "Cậu về nhà vui nhé, đừng nhớ đến mình, lúc nào quay lại cũng được, lương bổng vẫn được phát như thường. Thế nhưng phải chú ý an toàn..."
Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô thì cười khúc khích, đứng dậy ôm bả vai cô: "Mình không có ở đây, cậu mới là người phải chú ý an toàn. Cậu phải cẩn thận những cô gái kia. Lúc huấn luyện phải cố gắng đi cùng với huấn luyện viên Lưu. Cũng đừng đi ra ngoài lang thang."
"Ừ! Mình hiểu mà."
Vương Tuyết Nha muốn rời đi, đột nhiên quay người ôm lấy Trì Nguyệt.
"Mình hơi không nỡ xa cậu, Nguyệt Quang Quang."
"Ha ha ha! Vừa nãy cậu còn muốn vứt bỏ mình lao đến vòng tay của anh chàng kia đấy!"
"Cái gì chứ, mình đâu có." Vương Tuyết Nha xấu hổ lè lưỡi: "Không nói chuyện với cậu nữa, mình muộn rồi. Bye bye, mình chờ cậu về."
Rồi cô rời đi như một cơn gió.
Lúc Trì Nguyệt thu dọn đồ đạc đã phát hiện Vương Tuyết Nha Để lại một sấp tiền và một tờ giấy trong túi cô: "Mình biết tiền mặt khá dễ dùng ở chỗ cậu nhưng mình chỉ còn lại số tiền này, cho cậu tất đấy, cậu giúp mình mua đồ ăn ngon cho mẹ. Đây coi như là tấm lòng của mình, sẽ không trừ vào tiền lương đâu."
Phía dưới cùng con và vẽ một người tí hon lè lưỡi.
Trì Nguyệt nhìn tờ giấy, không nhìn được bật cười. Thảo nào cô nàng này lại chạy nhanh như vậy! Thì ra không phải muốn đi gặp anh chàng kia!
/199
|