Những ngày gần đây, cuộc sống của Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha chỉ có huấn luyện.
Ghế xoay, va đập, trọng lực, leo núi,... không thiếu một cái nào, luyện đến mức đầu óc choáng váng.
Lúc Trì Nguyệt nghe điện thoại, Vương Tuyết Nha còn đang leo núi trên tường.
Hôm nay đã tiến hành huấn luyện mười tổ, việc leo núi trên sa mạc cát vàng khác với việc leo núi trong nhà, độ khó nhiều hơn, cường độ huấn luyện cũng lớn hơn rất nhiều. Có lẽ trong mắt huấn luyện viên, những thí sinh này không phải là những cô gái mà là các thiết bị huấn luyện mang hình dáng con người.
Tuýt!
Tuýt!
Tuýt tuýt tuýt!
Tiếng còi liên tục vang lên.
Mặc dù Vương Tuyết Nha là một cô tiểu thư được nuông chiều, nhưng thật ra kẻ có tiền rất coi trọng sức khỏe. Thường xuyên tập thể hình, cũng rất quen thuộc với hạng mục leo núi, nắm giữ kĩ thuật nhanh hơn rất nhiều các thí sinh khác, mấy vòng tiếp theo đã biểu hiện khá hoàn mỹ. Huấn luyện viên đang điều chỉnh một vài phương pháp huấn luyện cho cô, thành tích của cô cũng vững vàng đứng ở top đầu.
Một tiếng còi vang lên, giọng nói của huấn luyện viên rất to.
"Nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục chia tổ huấn luyện."
Trì Nguyệt thấy Vương Tuyết Nha đang cởi trang bị liền mang nước đến.
Đi trong cơn gió lạnh lẽo, cô đột nhiên nhận ra bản thân không lạnh như vừa nãy. Kỳ quái thật, dường như cô đã được ủ ấm.
Cô không muốn phủ nhận cuộc điện thoại của Trịnh Tây Nguyên đã khiến cô nhận được sự an ủi, bởi vậy sinh ra một loại năng lượng vui sướng nào đó chống cự lại cảm giác lạnh giá. Đúng vậy, có chuyện gì vui vẻ hơn việc nhìn thấy kẻ trồng cây vì đưa ra công lý chứ?
"Cậu nhặt được tiền sao?" Vương Tuyết Nha uống một ngụm nước, lau trán, cười nhẹ nhàng nhìn cô.
Trì Nguyệt nhếch môi, vẻ mặt bình tĩnh: "Có rõ ràng như vậy không?"
Vương Tuyết Nha gật đầu, vặn chặt cái nắp trả lại cho cô: "Cách xa mười mét cũng có thể cảm nhận được vẻ rạo rực trên khuôn mặt cậu... Ôi, bây giờ tình hình của cậu và anh Kiều thế nào?"
Trì Nguyệt luôn biết gì nói nấy với cô nhưng lại giữ kín như bưng, chỉ nói là cãi nhau với Kiều Đông Dương, sau đó đôi bên ghét bỏ nhau, không ai muốn để ý đến ai mà thôi.
Vương Tuyết Nha không chịu tin, lại không thể tìm hiểu được câu chuyện thật sự, điều này khiến cô lại càng tò mò hơn.
"Chắc chắn cô đang có chuyện gì giấu mình."
Nghe thấy vẻ không hài lòng dày đặc ẩn chứa trong giọng nói chắc chắn của cô, Trì Nguyệt thở dài một hơi: "Nếu mình nói lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương rồi thẹn quá hóa giận, chắc chắn cậu không chịu tin đúng không?"
Lòng tự trọng bị tổn thương, thẹn quá hóa giận?
Vương Tuyết Nha đang suy nghĩ, phải là tình huống như thế nào mới có thể khiến một con chim khổng tước kêu ngạo như Kiều Đông Dương bị tổn thương nhiều như vậy, đang nghĩ gì là nghe thấy có người đang gọi bọn họ.
Một chàng trai nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh tường leo núi, đang chĩa thẳng ông kính máy ảnh về phía các cô.
"Đúng rồi cứ thế! Đi lên trước hai bước! Đúng, nhìn vào đây, thêm một tấm nữa."
Trì Nguyệt phối hợp mà không hề thay đổi sắc mặt, Vương Tuyết Nha bước để mấy bước lại hất tóc một cái: "Chụp đẹp vào đấy nhé!"
Chàng trai dai ok rồi điều chỉnh lại góc độ, mấy tiếng tách tách không ngừng vang lên. Anh nói: "Chắc chắn là sẽ đẹp. Các cô xinh như vậy, dù nhiếp ảnh ra tồi tệ đến đâu cũng không thể chụp ra ảnh xấu được, chứ đừng nói đến nhiếp ảnh gia hàng đầu như tôi."
Vương Tuyết Nha nở nụ cười.
"Anh đang khen tôi hay là đang khoe khoang thế thế??"
"Tôi đang khen Trì Nguyệt." Chàng trai nửa đùa nửa thật, nhìn ảnh trong máy một chút, rồi có lẽ đột nhiên nhận ra lời nói của mình quá dễ tổn thương, lá đổi sang vẻ mặt vui cười, để lộ ra tám cái răng trắng với Vương Tuyết Nha: "Cô cũng rất ăn ảnh, mấy tấm ảnh này đều rất đẹp mắt."
Vương Tuyết Nha: "Tôi cảm thấy sắp tức giận đến nôn ra máu tới nơi rồi!"
Anh ta ngơ ngác: "...Sao thế?"
Vương Tuyết Nha: "Cô ấy là 360 độ không góc chết, dù máy ảnh có tồi tệ hơn nữa thì ảnh cũng không xấu. Còn tôi thì chỉ ăn ảnh. Hơn nữa, có khả năng rất lớn vì anh là một nhiếp ảnh gia hàng đầu."
"Ha ha ha!" Trì Nguyệt không nhịn được cười. "Cậu thôi đi, tự chui vào ngõ cụt làm gì?"
Vương Tuyết Nha hừ một tiếng, tỏ vẽ tiểu tiên nữ rất tức giận.
Chàng trai liếc nhìn cô, xấu hổ gãi đầu: "Tôi chỉ muốn đùa cô thôi, nhưng không đủ tài năng biến khéo thành vụng. Tôi xin lỗi!"
Đương nhiên Vương Tuyết Nha không thấy tức giận với nhan sắc của Trì Nguyệt. Nếu không thì cô đã tức chết từ mấy năm trước rồi.
Cô khó chịu liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của chàng trai kia, cảm thấy vô cùng thú vị, lại cố ý xụ mặt chọc anh ta: "Tại sao anh lại muốn nói đùa với tôi? Chúng ta rất thân sao?"
Chàng trai: "Chúng ta..."
Anh ta không nói được nữa, nhìn về phía Trì Nguyệt với ánh mắt cầu cứu: "Bây giờ không quen lắm, nhưng chẳng mấy chốc sẽ quen thôi."
"Haha!" Trì Nguyệt bị hai người kia chọc cười, kéo Vương Tuyết Nha đang khó chịu tới để giới thiệu: "Đây là Phạm Duy mà mình từng nói với cậu, tổ trưởng tổ quay phim số năm."
Phạm Duy là vị đồng hương mà anh Thiệu giới thiệu cho Trì Nguyệt.
Hôm đó bọn họ ăn cơm ở Cát Khâu xong, hai người trao đổi số điện thoại và wechat, Phạm Duy liền đi vào thành phố lấy thiết bị chụp ảnh.
Lúc Trì Nguyệt quay về chỉ từng nhắc đến một người như vậy với Vương Tuyết Nha, còn chưa từng gặp mặt.
Vương Tuyết Nha nghe xong cũng hơi khó xử. Cô là một cô gái lễ phép, đối phương lại là người quen của anh Thiệu, cũng vì muốn quan tâm đến cô, nhưng vừa rồi cô lại nói năng lỗ mãng như vậy.
"Xin lỗi..." Cô yếu ớt mỉm cười, xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng: "Tôi không biết."
Phạm Duy cười ha ha: "Không sao, không sao, không đánh nhau thì không quen biết."
Vương Tuyết Nha híp mắt lại, hình như câu nói "Không đánh nhau thì không quen" này nợ quen...
Đúng, Trịnh Tây Nguyên, "máy bay chiến đấu dã thú."
Khoé môi của cô giật giật: "Sau này làm phiền anh Phạm quan tâm nhiều hơn."
Phạm Duy khách sáo xua tay: "Đừng đừng đừng, đừng gọi tôi là anh Phạm. Gọi tôi là tiểu Phạm là được!"
Vương Tuyết Nha: "Anh còn ít tuổi sao?"
"Hả?" Trong chốc lát Phạm Duy không kịp phản ứng.
Một lúc sau, anh ta lúng túng mỉm cười: "Tôi đã 26 rồi, có lẽ hơn cô một chút."
Vương Tuyết Nha trở nên vui vẻ hơn: "Gọi anh Phạm là đúng rồi. Tôi ít tuổi hơn anh."
Phạm Duy cũng cười theo: "Được, cô gọi thế nào cũng được."
Vương Tuyết Nha lấy điện thoại của mình từ chỗ Trì Nguyệt, đến gần Phạm Duy: "Thêm wechat đi, anh gửi bức ảnh vừa tôi cho tôi, tôi đăng lên để khoe khoang..."
Hai người thêm wechat. Trì Nguyệt đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
Tiểu Ô Nha là một cô gái khá kêu ngạo, trong tình huống bình thường cô sẽ không chủ động xin xin WeChat của đàn ông. Dáng vẻ của Phạm Duy thật sự không tệ, nhã nhặn lịch sự, sạch sẽ như ánh nắng, là một người đàn ông có khí chất nghệ sĩ, so với hầu hết những người đàn ông ở độ tuổi này cũng được coi là thành công, nhưng chắc chắn không phải là người đàn ông ưu tú...Sao anh ta lại hấp dẫn được cô chủ Vương?
"Nói nhảm cái gì đó?" Vương Tuyết Nha lấy được ảnh chụp, nghe xong lời này lập tức mắng cô. "Mình chỉ vì muốn lấy ảnh thôi. Sao trong đầu cậu toàn là thứ đen tối thế!"
Trì Nguyệt bĩu môi: " Mặt cậu sáng bừng lên kìa, biểu cảm xấu hổ này không giống chỉ vì muốn xin ảnh."
Vương Tuyết Nha trợn mắt, đưa tay véo cô: "Có tin không?"
Trì Nguyệt: "Tin...cậu thật sự có cảm tình với anh ta."
Moá! Vương Tuyết Nha lại nghiến răng gãi ngứa cổ.
"Cô gái xấu xa, xem mình có xé nát miệng cậu không!"
"Xé mình à? Luyện thêm ba tháng nữa có lẽ còn có cơ hội..."
Hai người đang ồn ào thì một tiếng ho khẽ vang lên.
"Khụ!"
Trì Nguyệt ngoảnh người lại, thấy Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên.
/199
|