Thí sinh ở nơi cắm trại trong sa mạc đều không hề hay biết anh Kiều đang tổ chức "cuộc họp kín ba bên" ở trên trấn nhỏ.
Ăn xong bữa tối tự phục vụ do tổ chương trình sắp xếp, đến tận đêm khuya bọn họ mới quay về lều vải.
Thời tiết dần trở nên lạnh hơn, gió lớn cuốn bay cát, thổi lều vải rung lên lạch cạch, cứ như báo hiệu sắp xuất hiện một cơn mưa rào có sấm chớp.
"Thời tiết quỷ quái này! Buồn chết mất thôi." Vương Tuyết Nha vươn vai một cái, xoay cần cổ đau đớn: "Ở đây không được tắm rửa, trên người cứ như có gai đâm vậy, mình khó chịu quá."
Trì Nguyệt: "Cậu chịu khó đi, có cơm ăn mỗi ngày là rất tốt rồi."
"Ấy!" Vương Tuyết Nha ngồi xổm xuống: "Hình như có cát đây bao giày mình..."
Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ cau mày buồn bực móc cát của cô, vụng về để mất hơi buồn cười, lắc đầu ngồi xổm xuống cởi giày cho cô: "Cởi ra mang ra ngoài giũ một lúc là được. Cậu cứ móc như vậy, phải móc đến năm tháng nào mới có thể hết?"
Trì Nguyệt không biết phải giải thích như thế nào.
"Ở khu vực này, cậu nhất định phải làm quen với cát. Ăn, dùng, mặc... cái gì cũng có cát. Việc đầu tiên phải làm khi rơi giường mỗi ngày cũng là giũ cát..."
Vương Tuyết Nha: "..."
Trì Nguyệt cởi sạch giày của cô, lại còn cả ra giường ra ngoài lều giũ sạch sẽ rồi mang vào.
"Đi vào." Cô ném giày cho Vương Tuyết Nha, bắt đầu giũ ra giường.
"Này, cậu làm gì thế?" Vương Tuyết Nha không hiểu: "Lúc ngủ đi dép lê là được rồi, cứ để đôi giày này ở cửa. Không đúng, cậu gấp ra giường làm gì? Không phải trải ra sao?"
"Thời tiết xấu như vậy, sao có thể để yên không giày vò các cậu chứ?"
Vương Tuyết Nha hít sâu một hơi, sờ trán bị thương của mình: "Không thể nào? Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà, không thể để mình ngủ ngon giấc à?"
"Đây không phải là chương trình giải trí bình thường." Trì Nguyệt mở laptop, thản nhiên nói. "Dù sao cậu cũng không có thói quen ngủ sớm...Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong, cô lại đem áo khoác huấn luyện cho Vương Tuyết Nha.
Mặc dù Vương Tuyết Nha rất không quen nhưng cô nghe lời Trì Nguyệt, ngoan ngoãn đắp áo khoác huấn luyện lên người rồi co ro như một con tôm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trì Nguyệt đổ nước mà Vương Tuyết Nha đã dùng đi, lại lấy một chậu nước nữa về.
Vương Tuyết Nha quá buồn ngủ, chẳng mấy chốc mà đã nghiêng đầu, hơi thở đều đặn.
Trước khi đến huyện Cát Khâu, cô đã ký thỏa thuận giao hàng thay với bên nhà cung cấp của cửa hàng. Mặt khác, cô còn gửi tin nhắn rất dài cho đối phương, chủ yếu liên quan đến đề nghị hợp tác cùng phát triển trong tương lai.
Trì Nguyệt muốn hợp tác với đối phương mở một siêu thị đặc sản phẩm chăm sóc sức khỏe tự động. Lần trước chia sẽ weibo nhận được tiền thưởng, sau khi chuyển một phần cho mẹ, cô giữ một phần còn lại để mở rộng việc làm ăn.
Vương Tuyết Nha không có hứng thú với việc làm ăn, Trì Nguyệt nói có thể thực hiện được là Vương Tuyết Nha gật đầu đồng ý ngay.
Nhưng Trì Nguyệt biết với thực lực của hai người bọn họ thì vẫn chưa đủ trình độ, tiền vốn cũng ít ỏi nên cô đã hợp tác với nhà cung cấp hàng cho cô - nhà máy sản xuất sản phẩm chăm sóc sức khỏe tìиɦ ɖu͙ƈ.
Trì Nguyệt kiểm tra cửa hàng trực tuyến, vừa mở trang mạng xã hội đã thấy câu trả lời của nhà cung cấp.
Anh Thiệu: "Tiểu Nguyệt, tôi rất đồng ý với ý tưởng của cô. Với đặc điểm riêng tư và giữ bí mật của ngành sản phẩm chăm sóc sức khỏe tìиɦ ɖu͙ƈ, ý tưởng siêu thị tự động rất khả thi. Thế nhưng khi áp dụng vào thực tế vẫn có đôi chỗ khó khăn, chủ yếu liên quan đến vấn đề trí tuệ nhân tạo hướng dẫn mua hàng và bán hàng mà cô đã nói. Nhà máy của chúng tôi không chuyên về lĩnh vực này. Tôi sẽ dành thời gian khảo sát lại rồi sẽ trả lời cô sau."
Trì Nguyệt nhìn đồng hồ, đặt ngón tay lên bàn phím, tiếng lạch cạch vang lên: "Anh có thể để ý đến hệ thống trí tuệ nhân tạo của công ty Crown. Tôi nghe nói rất nhiều ngành nghề tài chính, giáo dục, y học điều hợp tác với bọn họ..."
Trì Nguyệt vừa gửi tin nhắn, không ngờ muộn muốn thế này mà đối phương vẫn đang online.
"Sao Tiểu Nguyệt đột nhiên nghĩ đến việc từ online làm đến offline?"
Trì Nguyệt: "Trong thời đại internet ngày nay, việc rò rĩ thông tin cá nhân đã là một vấn đề lớn. Tôi có mấy việc khách hàng đã đề cập đến vấn đề này, không biết tin tức cá nhân của bọn họ đã bị lộ ra bằng cách nào. Ngày nào họ cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn làm phiền, có cảm giác cứ như người khác đều biết bọn họ mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe tìиɦ ɖu͙ƈ, chuyện này đã tạo ra rắc rối rất lớn cho cuộc sống hằng ngày của bọn họ. Việc không đủ bí mật là một điều cấm kỵ trong nghề của chúng ta. Tôi cho rằng siêu thị này rất có triển vọng phát triển."
Anh Thiệu: "Rất nhiều thành phố đều có thể bị bán hàng tự động. Thật ra khách hàng cũng có thể sử dụng thiết bị bán hàng tự động 24g"
"Điều đó quá đơn giản. Tôi muốn làm sản phẩm cao cấp, phục vụ cho người cao cấp." Lúc nói đến phục vụ người cao cấp, trong đầu Trì Nguyệt gần như ngay lập tức nghĩ đến khuôn mặt của Kiều Đông Dương.
Ừ, có lẽ anh ta cũng là như vậy.
Cô nói: "Có một vài người đàn ông chắc chắn sẽ không bằng lòng mua những thứ này ở thiết bị bán hàng tự động. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến thân phận mà bọn họ cũng không yên tâm về chất lượng sản phẩm."
Anh Thiệu: "Rất có lý. Tôi thấy rất hứng thú với hạng mục này, sẽ nhanh chóng cho cô cô trả lời chắc chắn."
Trì Nguyệt: "Được, ngày mai tôi sẽ gửi một bài suy nghĩ chi tiết cụ thể để anh tham khảo. Yên tâm đi, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu."
Hình như tâm trạng của anh Thiệu rất tốt: "Haha, hợp tác với cô rất tốt, cô đã giúp tôi kiếm lời rất nhiều tiền nên tôi rất yên tâm. Tiểu Nguyệt, tôi luôn cảm thấy người như cô không phải là vật trong ao."
Không phải vật trong ao? Thế nhưng cô họ Trì. Vậy thì cũng chỉ có thể là vật trong ao mà thôi.
(*) vật trong ao: thường được dùng để nói đến những người khi gặp cơ hội sẽ phát huy được hết tài năng của mình.
Ngón tay đang nhảy múa trên bàn phím của Trì Nguyệt hơi khựng lại.
"Cảm ơn anh Thiệu đã đánh giá cao, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác thành công. Muộn rồi, nói chuyện sau nhé."
"Được, nói chuyện sau."
/199
|