Đỗ Thiên Phúc sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã thi vào trường đại học đứng top 1 của thành phố ngành sân khấu điện ảnh, cùng lúc đó học thêm lớp thanh nhạc ở bên ngoài.
Hiện tại, Đỗ Thiên Phúc là sinh viên sắp ra trường.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 Đỗ Thiên Phúc liền công khai lộ mặt, rất nhiều người gào thét vì vẻ đẹp trong sáng của cậu. Da trắng, môi hồng chỉ có thể gọi là xinh đẹp.
Buổi sáng chủ nhật, nắng ấm đầu mùa hè chiếu thẳng từ khe cửa vào mắt cậu, có chút khó chịu mà nhăn mặt, rất nhanh liền lăn người sang hướng ngược lại. Vừa quay qua thứ đập vào mắt cậu là bờ ngực săn chắc của Dương Minh Phong, mặt đỏ tim đập mà nói nhỏ.
“To quá!”
Giọng nói trầm đục phía trên đầu cậu nói vọng xuống: “Cái gì to?”
Đỗ Thiên Phúc có chút ngượng ngùng, mắt vô định nhìn sang hướng khác: “Không…không có gì.”
Yêu nhau cũng đã mấy năm nhưng cậu vẫn chưa quen với sự xuất hiện đột ngột của bờ ngực săn chắc ấy.
Lần đầu tiên chuyển sang ngủ ở phòng của Dương Minh Phong, Đỗ Thiên Phúc rất bất ngờ với thói quen ngủ không mặc áo của anh. Mỗi sáng đều là sự tra tấn về mặt tinh thần, sự cám dỗ này quá mãnh liệt.
Căn phòng của Đỗ Thiên Phúc hiện tại đã để trống, không còn dùng đến nữa.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
Dương Minh Phong hôn nhẹ lên trán Đỗ Thiên Phúc, nói: “Khi nào cần sẽ đến công ty. Chẳng phải hôm qua em nói muốn đến thăm An Nhiên sao?”
(Bởi vì đã công khai yêu nhau, nên cả hai đổi xưng hô từ chú - cháu, sang anh - em cho nó ngọt nhen.)
Đỗ Thiên Phúc nhớ ra chuyện hôm qua mình đã năn nỉ muốn cùng Dương Minh Phong đi đến thăm mộ của An Nhiên, cậu bất ngờ ngồi dậy, Dương Minh Phong vì hành động của cậu mà giật mình.
Không chần chừ, Đỗ Thiên Phúc rất nhanh chạy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, bỏ Dương Minh Phong bơ vơ một mình trên chiếc giường của chính mình. Anh chưa bao giờ dám nghĩ ngay lúc này đây, chiếc giường đã gắn bó cùng mình nhiều năm như vậy, hôm nay lại rộng lớn đến thế.
Khoảng tầm 9 giờ, Dương Minh Phong đợi Đỗ Thiên Phúc ở ngoài cổng lớn, còn cậu thì đang loay hoay đi tìm sợi dây cổ của Noãn Noãn, vì muốn dẫn nó cùng đi theo.
Noãn Noãn ngồi một bên nghiêng đầu, ý nghĩ: “Sao phải tìm dây cho em, em có thể đi theo anh mà?”
Sau 30 phút tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy, Đỗ Thiên Phúc mang đợi dây vào cổ cho Noãn Noãn sau đó tung tăng chạy ra ngoài cổng lớn.
Khi chạy ra gần đến xe, thân hình cao lớn của Dương Minh Phong dựa vào xe đập vào tầm mắt của cậu, đúng thật là một cảnh tượng đáng nhìn, Dương Minh Phong tựa như một bức tranh được vẽ nên, đẹp đến kì lạ.
Đỗ Thiên Phúc hơi nuốt nước miếng, bước chân chậm hơn so với lúc nãy, bởi vì muốn nhìn cảnh này lâu thêm một chút.
Khoảng hơn 30 phút ngồi xe, Dương Minh Phong dừng xe trước một cửa tiệm hoa theo lời của Đỗ Thiên Phúc. Khi xe vừa dừng hẳn, cậu lập tức xuống xe, lon ton chạy vào bên trong cửa tiệm hoa. Noãn Noãn cũng vì thế mà đi theo
Hoa vạn thọ rất phù hợp với người đã mất, tuy nhiên Đỗ Thiên Phúc lại lựa hoa lài, loài hoa có một mùi thơm rất đặc trưng, mang đến sự tích cực.
Bởi vì lần đầu tiên An Nhiên xuất hiện trong giấc mơ của Đỗ Thiên Phúc, xung quanh cô bao bọc đều là hoa lài, thành thử ra ngay khi bước vào cửa tiệm cậu liền chọn ngay loại hoa này.
Rất nhanh đã đi ra, Dương Minh Phong đặt tay trên bánh láy, ngón trỏ thon dài khớp xương rõ ràng gõ nhịp nhàng trên đó. Nghe thấy tiếng mở cửa xe rất nhanh đã quay đầu lại nhìn.
“Nhanh như vậy đã ra rồi.”
Đỗ Thiên Phúc cười cười: “Em nghĩ chị ấy thích hoa lài nên vừa vào đã chọn ngay.”
Dương Minh Phong thấy vậy cũng cười theo: “Đúng thật là cô ấy rất thích hoa lài, đặc biệt là trà lài.”
Khu mộ của An Nhiên cách nhà Dương Minh Phong cũng không quá xa, bởi vì phải đi mua hoa nên đã phải chạy một vòng.
Khi đến nơi, cả hai như trở thành người sắp phải ra mắt gia đình, chỉnh quần áo phải hơn 10 phút.
Đến bên mộ của An Nhiên, Đỗ Thiên Phúc liền đặt những bông hoa thơm lừng ấy vào bình, vừa cắm vừa nói.
Noãn Noãn thân là con chó Golden, thành thử ra nó rất tinh tế, rất hiểu chuyện xách phụ cậu chủ túi trái cây vừa mua.
“Hôm nay là lần đầu tiên em đến thăm chị, không biết nên mua gì nên em đã mua hoa và một ít trái cây, mong chị sẽ vui.”
Dương Minh Phong sau lưng cũng nói vọng lên: “Cảm ơn em đã giúp đỡ bọn anh.”
Quả thật vài năm trở lại đây, Dương Minh Phong đã ngừng việc thường xuyên viếng thăm mộ của An Nhiên, tuy vậy ngôi mộ vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ.
Cả hai người ngồi trước mộ phần của An Nhiên nói chuyện một lúc cũng phải đứng lên chuẩn bị đi về.
Ngay sau khi vừa đứng dậy liền nghe thấy giọng nói.
“Chúc mừng cả hai sắp có thành viên mới.”
“Thành viên mới? Cái gì thành viên mới, chú có nghe thấy gì không?”
Dương Minh Phong cũng sửng sốt như Đỗ Thiên Phúc.
“Có… Nghe rất rõ.”
Hiện tại, Đỗ Thiên Phúc là sinh viên sắp ra trường.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 Đỗ Thiên Phúc liền công khai lộ mặt, rất nhiều người gào thét vì vẻ đẹp trong sáng của cậu. Da trắng, môi hồng chỉ có thể gọi là xinh đẹp.
Buổi sáng chủ nhật, nắng ấm đầu mùa hè chiếu thẳng từ khe cửa vào mắt cậu, có chút khó chịu mà nhăn mặt, rất nhanh liền lăn người sang hướng ngược lại. Vừa quay qua thứ đập vào mắt cậu là bờ ngực săn chắc của Dương Minh Phong, mặt đỏ tim đập mà nói nhỏ.
“To quá!”
Giọng nói trầm đục phía trên đầu cậu nói vọng xuống: “Cái gì to?”
Đỗ Thiên Phúc có chút ngượng ngùng, mắt vô định nhìn sang hướng khác: “Không…không có gì.”
Yêu nhau cũng đã mấy năm nhưng cậu vẫn chưa quen với sự xuất hiện đột ngột của bờ ngực săn chắc ấy.
Lần đầu tiên chuyển sang ngủ ở phòng của Dương Minh Phong, Đỗ Thiên Phúc rất bất ngờ với thói quen ngủ không mặc áo của anh. Mỗi sáng đều là sự tra tấn về mặt tinh thần, sự cám dỗ này quá mãnh liệt.
Căn phòng của Đỗ Thiên Phúc hiện tại đã để trống, không còn dùng đến nữa.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
Dương Minh Phong hôn nhẹ lên trán Đỗ Thiên Phúc, nói: “Khi nào cần sẽ đến công ty. Chẳng phải hôm qua em nói muốn đến thăm An Nhiên sao?”
(Bởi vì đã công khai yêu nhau, nên cả hai đổi xưng hô từ chú - cháu, sang anh - em cho nó ngọt nhen.)
Đỗ Thiên Phúc nhớ ra chuyện hôm qua mình đã năn nỉ muốn cùng Dương Minh Phong đi đến thăm mộ của An Nhiên, cậu bất ngờ ngồi dậy, Dương Minh Phong vì hành động của cậu mà giật mình.
Không chần chừ, Đỗ Thiên Phúc rất nhanh chạy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, bỏ Dương Minh Phong bơ vơ một mình trên chiếc giường của chính mình. Anh chưa bao giờ dám nghĩ ngay lúc này đây, chiếc giường đã gắn bó cùng mình nhiều năm như vậy, hôm nay lại rộng lớn đến thế.
Khoảng tầm 9 giờ, Dương Minh Phong đợi Đỗ Thiên Phúc ở ngoài cổng lớn, còn cậu thì đang loay hoay đi tìm sợi dây cổ của Noãn Noãn, vì muốn dẫn nó cùng đi theo.
Noãn Noãn ngồi một bên nghiêng đầu, ý nghĩ: “Sao phải tìm dây cho em, em có thể đi theo anh mà?”
Sau 30 phút tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy, Đỗ Thiên Phúc mang đợi dây vào cổ cho Noãn Noãn sau đó tung tăng chạy ra ngoài cổng lớn.
Khi chạy ra gần đến xe, thân hình cao lớn của Dương Minh Phong dựa vào xe đập vào tầm mắt của cậu, đúng thật là một cảnh tượng đáng nhìn, Dương Minh Phong tựa như một bức tranh được vẽ nên, đẹp đến kì lạ.
Đỗ Thiên Phúc hơi nuốt nước miếng, bước chân chậm hơn so với lúc nãy, bởi vì muốn nhìn cảnh này lâu thêm một chút.
Khoảng hơn 30 phút ngồi xe, Dương Minh Phong dừng xe trước một cửa tiệm hoa theo lời của Đỗ Thiên Phúc. Khi xe vừa dừng hẳn, cậu lập tức xuống xe, lon ton chạy vào bên trong cửa tiệm hoa. Noãn Noãn cũng vì thế mà đi theo
Hoa vạn thọ rất phù hợp với người đã mất, tuy nhiên Đỗ Thiên Phúc lại lựa hoa lài, loài hoa có một mùi thơm rất đặc trưng, mang đến sự tích cực.
Bởi vì lần đầu tiên An Nhiên xuất hiện trong giấc mơ của Đỗ Thiên Phúc, xung quanh cô bao bọc đều là hoa lài, thành thử ra ngay khi bước vào cửa tiệm cậu liền chọn ngay loại hoa này.
Rất nhanh đã đi ra, Dương Minh Phong đặt tay trên bánh láy, ngón trỏ thon dài khớp xương rõ ràng gõ nhịp nhàng trên đó. Nghe thấy tiếng mở cửa xe rất nhanh đã quay đầu lại nhìn.
“Nhanh như vậy đã ra rồi.”
Đỗ Thiên Phúc cười cười: “Em nghĩ chị ấy thích hoa lài nên vừa vào đã chọn ngay.”
Dương Minh Phong thấy vậy cũng cười theo: “Đúng thật là cô ấy rất thích hoa lài, đặc biệt là trà lài.”
Khu mộ của An Nhiên cách nhà Dương Minh Phong cũng không quá xa, bởi vì phải đi mua hoa nên đã phải chạy một vòng.
Khi đến nơi, cả hai như trở thành người sắp phải ra mắt gia đình, chỉnh quần áo phải hơn 10 phút.
Đến bên mộ của An Nhiên, Đỗ Thiên Phúc liền đặt những bông hoa thơm lừng ấy vào bình, vừa cắm vừa nói.
Noãn Noãn thân là con chó Golden, thành thử ra nó rất tinh tế, rất hiểu chuyện xách phụ cậu chủ túi trái cây vừa mua.
“Hôm nay là lần đầu tiên em đến thăm chị, không biết nên mua gì nên em đã mua hoa và một ít trái cây, mong chị sẽ vui.”
Dương Minh Phong sau lưng cũng nói vọng lên: “Cảm ơn em đã giúp đỡ bọn anh.”
Quả thật vài năm trở lại đây, Dương Minh Phong đã ngừng việc thường xuyên viếng thăm mộ của An Nhiên, tuy vậy ngôi mộ vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ.
Cả hai người ngồi trước mộ phần của An Nhiên nói chuyện một lúc cũng phải đứng lên chuẩn bị đi về.
Ngay sau khi vừa đứng dậy liền nghe thấy giọng nói.
“Chúc mừng cả hai sắp có thành viên mới.”
“Thành viên mới? Cái gì thành viên mới, chú có nghe thấy gì không?”
Dương Minh Phong cũng sửng sốt như Đỗ Thiên Phúc.
“Có… Nghe rất rõ.”
/60
|