Editor: Diệp Quân
***
Vẻ mặt của Lệ Danh Triết bình tĩnh, đồng tử màu đen hơi hơi nheo lại, lộ ra sự nguy hiểm không hợp với bề ngoài.
Doãn Nhược An cười lạnh một tiếng, trên dưới quét hắn một cái: Đều nói anh đã 32 tuổi rồi, em nhìn anh như thế nào cũng không giống 32, nói 22 còn kém không nhiều lắm.
Tịch tiểu thư nhưng thật ra làm tôi mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên chính mắt được mở mang cái gì gọi là ngực to mà......
Nói, Lệ Danh Triết cười đạm một tiếng, ngữ điệu cố tình kéo dài, làm người miên man bất định.
Lời nói ý vị thâm trường khiến mày liễu Doãn Nhược An dựng lên, một cái tát chụp ở trên bàn: Đừng tưởng rằng anh trưng khuôn mặt vô hại này ra thì em cũng không dám đánh anh!
Cô nhìn xung quanh một chút, không tìm được đồ vật phù hợp để đánh người, đôi mắt hạnh mục trừng to, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận: Hôm nay bỏ qua cho anh trước!
Xách theo túi hất cầm đi tới chỗ ngồi của chính mình, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, vốn là khuôn mặt nhỏ thở phì phì lại trở nên tươi cười như hoa: Lệ Danh Triết, anh không phải là yêu thầm em chứ?
Lệ Danh Triết vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, không rõ lời nói của cô có ý tứ gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không phải cái gì hay ho.
Bằng không, anh như thế nào lại đem em an bài ở nơi anh vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đây?
Lệ Danh Triết lần đầu tiên cảm thấy, hắn tự lấy đá đập chân mình.
Tịch tiểu thư, mắc bệnh từ luyến là có thể lý giải được, nhưng loại giống như cô, tôi kiến nghị vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút mới tốt, tôi có quen một vị bác sĩ khoa thần kinh não rất giỏi đấy.
Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, lập lòe trong mắt sự trào phúng cùng hài hước khiến cho Doãn Nhược An muốn đem đế giày của mình đạp trên mặt hắn.
CÔ không tức giận!
Cô cười lạnh: Tôi nhưng thật ra cảm thấy nên đi bệnh viện hẳn là Lệ tổng, tôi có một người bằng hữu chuyên về khoa tiết niệu, dù sao cũng đã 32 năm không gần nữ sắc rồi......
Lệ Danh Triết thật sâu sắc cảm thấy, hắn đem người phụ nữ này an bài ở văn phòng của chính mình là cái quyết định không sáng suốt nhất.
Hắn hẳn là để cô đi gây tai họa cho người khác, mà không nên để cô tại nơi này.
Lệ tổng......
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người mặc âu phục màu đen bước vào, cổ áo sơ mi màu trắng mở rộng ra, lộ ra đôi gò bông đầy đặn, váy ngắn màu đen chỉ đủ để che đi phần mông, người phụ nữ lộ ra vẻ mặt thẹn thùng tươi cười đi đến.
Nhìn tư thái của nữ nhân này, ở trong mắt Doãn Nhược An, cũng chỉ có hai chữ: Cầu hoan. (Khụ, giải thích nghĩa là muốn được xxoo đó.....)
Phốc ——
Một cái không nhịn xuống được, Doãn Nhược An bật cười, tự nhiên dẫn đến sự chú ý của hai người.
Hành động của cô làm cho Lệ Danh Triết nhướng mày, mà cô gái kia thì không như vậy, thời điểm nhìn thấy Doãn Nhược An cô ta thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Cô là ai?
Đối với khẩu khí này, Doãn Nhược An không để ý lắm, cô hơi hơi mỉm cười, biểu hiện ra tính cách tốt bụng đã được tu dưỡng từ lâu của bản thân: Cô là vị nào?
Bị hỏi đến hơi nghẹn, cô ta nhìn lướt qua sắc mặt của Lệ Danh Triết, thấy hắn không có ý tứ tức giận, tự tin ưỡn ngực: Tôi là vị hôn thê của Lệ tổng.
Phốc ——
Doãn Nhược An bị cô ta chọ cười, cô đem ánh mắt nhìn qua Lệ Danh Triết, ý cười không đạt đến đáy mắt: Lệ Danh Triết, đây là người phụ nữ bên ngoài của anh sao?
Cô hỏi chuyện, làm Lệ Danh Triết nhún vai, dựa vào lưng ghế, không có ý tứ muốn mở miệng.
Cô là ai, tôi nói tôi là vị hôn thê của Lệ tổng, cô tốt nhất thức thời một chút, chạy nhanh rời đi.
Cô ta thấy Lệ Danh Triết không có ý tứ muốn xen vào, liền càng thêm không kiêng nể gì.
Trước kia nữ nhân đến văn phòng của Lệ tổng, hắn đều yêu cầu cô giúp đỡ chắn, hôm nay khẳng định cũng không ngoại lệ.
Nghĩ, trong mắt cô ta hiện lên một mạt tự tin, vẻ mặt ngạo mạn nhìn xuống Doãn Nhược An.
Doãn Nhược An châm chọc gợi lên khóe môi, nhìn cô ta liếc mắt một cái, môi đỏ khẽ mở: Ai cho cô tự tin?
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô ta, cô lấy di động ra, đem màn hình giơ lên cho Lệ Danh Triết xem.
Khoảng khắc nhìn thấy màn hình kia, sắc mặt của Lệ Danh Triết thay đổi.
***
Vẻ mặt của Lệ Danh Triết bình tĩnh, đồng tử màu đen hơi hơi nheo lại, lộ ra sự nguy hiểm không hợp với bề ngoài.
Doãn Nhược An cười lạnh một tiếng, trên dưới quét hắn một cái: Đều nói anh đã 32 tuổi rồi, em nhìn anh như thế nào cũng không giống 32, nói 22 còn kém không nhiều lắm.
Tịch tiểu thư nhưng thật ra làm tôi mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên chính mắt được mở mang cái gì gọi là ngực to mà......
Nói, Lệ Danh Triết cười đạm một tiếng, ngữ điệu cố tình kéo dài, làm người miên man bất định.
Lời nói ý vị thâm trường khiến mày liễu Doãn Nhược An dựng lên, một cái tát chụp ở trên bàn: Đừng tưởng rằng anh trưng khuôn mặt vô hại này ra thì em cũng không dám đánh anh!
Cô nhìn xung quanh một chút, không tìm được đồ vật phù hợp để đánh người, đôi mắt hạnh mục trừng to, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận: Hôm nay bỏ qua cho anh trước!
Xách theo túi hất cầm đi tới chỗ ngồi của chính mình, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, vốn là khuôn mặt nhỏ thở phì phì lại trở nên tươi cười như hoa: Lệ Danh Triết, anh không phải là yêu thầm em chứ?
Lệ Danh Triết vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, không rõ lời nói của cô có ý tứ gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không phải cái gì hay ho.
Bằng không, anh như thế nào lại đem em an bài ở nơi anh vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đây?
Lệ Danh Triết lần đầu tiên cảm thấy, hắn tự lấy đá đập chân mình.
Tịch tiểu thư, mắc bệnh từ luyến là có thể lý giải được, nhưng loại giống như cô, tôi kiến nghị vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút mới tốt, tôi có quen một vị bác sĩ khoa thần kinh não rất giỏi đấy.
Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, lập lòe trong mắt sự trào phúng cùng hài hước khiến cho Doãn Nhược An muốn đem đế giày của mình đạp trên mặt hắn.
CÔ không tức giận!
Cô cười lạnh: Tôi nhưng thật ra cảm thấy nên đi bệnh viện hẳn là Lệ tổng, tôi có một người bằng hữu chuyên về khoa tiết niệu, dù sao cũng đã 32 năm không gần nữ sắc rồi......
Lệ Danh Triết thật sâu sắc cảm thấy, hắn đem người phụ nữ này an bài ở văn phòng của chính mình là cái quyết định không sáng suốt nhất.
Hắn hẳn là để cô đi gây tai họa cho người khác, mà không nên để cô tại nơi này.
Lệ tổng......
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người mặc âu phục màu đen bước vào, cổ áo sơ mi màu trắng mở rộng ra, lộ ra đôi gò bông đầy đặn, váy ngắn màu đen chỉ đủ để che đi phần mông, người phụ nữ lộ ra vẻ mặt thẹn thùng tươi cười đi đến.
Nhìn tư thái của nữ nhân này, ở trong mắt Doãn Nhược An, cũng chỉ có hai chữ: Cầu hoan. (Khụ, giải thích nghĩa là muốn được xxoo đó.....)
Phốc ——
Một cái không nhịn xuống được, Doãn Nhược An bật cười, tự nhiên dẫn đến sự chú ý của hai người.
Hành động của cô làm cho Lệ Danh Triết nhướng mày, mà cô gái kia thì không như vậy, thời điểm nhìn thấy Doãn Nhược An cô ta thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Cô là ai?
Đối với khẩu khí này, Doãn Nhược An không để ý lắm, cô hơi hơi mỉm cười, biểu hiện ra tính cách tốt bụng đã được tu dưỡng từ lâu của bản thân: Cô là vị nào?
Bị hỏi đến hơi nghẹn, cô ta nhìn lướt qua sắc mặt của Lệ Danh Triết, thấy hắn không có ý tứ tức giận, tự tin ưỡn ngực: Tôi là vị hôn thê của Lệ tổng.
Phốc ——
Doãn Nhược An bị cô ta chọ cười, cô đem ánh mắt nhìn qua Lệ Danh Triết, ý cười không đạt đến đáy mắt: Lệ Danh Triết, đây là người phụ nữ bên ngoài của anh sao?
Cô hỏi chuyện, làm Lệ Danh Triết nhún vai, dựa vào lưng ghế, không có ý tứ muốn mở miệng.
Cô là ai, tôi nói tôi là vị hôn thê của Lệ tổng, cô tốt nhất thức thời một chút, chạy nhanh rời đi.
Cô ta thấy Lệ Danh Triết không có ý tứ muốn xen vào, liền càng thêm không kiêng nể gì.
Trước kia nữ nhân đến văn phòng của Lệ tổng, hắn đều yêu cầu cô giúp đỡ chắn, hôm nay khẳng định cũng không ngoại lệ.
Nghĩ, trong mắt cô ta hiện lên một mạt tự tin, vẻ mặt ngạo mạn nhìn xuống Doãn Nhược An.
Doãn Nhược An châm chọc gợi lên khóe môi, nhìn cô ta liếc mắt một cái, môi đỏ khẽ mở: Ai cho cô tự tin?
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô ta, cô lấy di động ra, đem màn hình giơ lên cho Lệ Danh Triết xem.
Khoảng khắc nhìn thấy màn hình kia, sắc mặt của Lệ Danh Triết thay đổi.
/67
|