~Editor: Diệp Quân
~Tác giả : Linh Linh Thất
****
Nam Hiên Diệc nhìn ra Doãn Nhược An giả ngốc, liễm hạ ám mang trong mắt, gợi lên khóe môi đạm nhiên cười: Trẫm nói, hoàng hậu liền thay kiện áo lụa màu vàng kia bồi trẫm dùng bữa đi!
Doãn Nhược An gian nan nuốt nước miếng, chớp mắt một mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn: Hoàng Thượng nói đùa!
Thật là vác đá nện vào chân mình. v(ಥ ̯ ಥ)v
Trẫm khi nào nói giỡn cùng hoàng hậu?
Hoàng Thượng này là cố ý đi? Biết rõ nàng không muốn mặc còn khăng khăng muốn nàng mặc, Doãn Nhược An thanh khụ một tiếng: Mau thay quần áo cho bổn cung.
Mắt lé liếc Nam Hiên Diệc một bên, thấy người này không có chút nào ý tứ muốn xoay người rời đi, sắc mặt Doãn Nhược An đỏ lên, nhịn không được nhắc nhở nói: Hoàng Thượng, không trở về tránh một chút sao......
Nghe Doãn Nhược An thật cẩn thận nhắc nhở, ánh mắt thâm trầm của Nam Hiên Diệc ở trên người nàng quét vài lần, châm chọc nói: Trẫm đối với loại người có dáng người cứng nhắc như ngươi không có hứng thú.
Doãn Nhược An:......
Cứng nhắc?
Trong mắt hiện lên buồn bực, giận dỗi mở miệng: Còn không mau thay quần áo cho bổn cung?
Mấy người Xảo Hỉ cười trộm một tiếng, vội vàng đem áo khoác màu trắng trên người Doãn Nhược An cởi ra, lộ ra một bộ váy dài mạt ngực màu phấn, đem áo lụa màu vàng mặc vào cho nàng.
Ngoài miệng nói đố với dáng người của Doãn Nhược An không có hứng thú, nhưng khi Nam Hiên Diệc xem nàng thì liếc mắt một cái đều không có rơi xuống.
Khi xem đến Doãn Nhược An mặc bộ váy dài mạt ngực màu phấn đứng ở nơi đó, hạ bụng không khỏi căng thẳng. Tuy rằng nhỏ bé thấp người, nhưng dáng người lại như được đúc ra từ tỉ lệ hoàng kim.
Hoàng Thượng xem có cảm thấy vừa lòng?
Doãn Nhược An đỏ mặt đối với Nam Hiên Diệc lãnh đạm mở miệng.
Là ai nói dáng người của nàng không tốt? Là ai nói không có hứng thú?
Nhìn ra đáy mắt của nàng không vui, Nam Hiên Diệc nhướng mày cười: Ân? Hoàng hậu của trẫm cư nhiên mang thù như thế.
Hoàng Thượng không cần dùng thiện* sao?
dùng thiện*: nghĩa là chị nhắc nhở anh đi ăn cùng chị.
Doãn Nhược An dẫn đầu đi ra nội điện, đi đến viện đình thường để hóng gió thì ngừng lại.
Nam Hiên Diệc liêu hạ quần áo đi theo, nhìn đến các các kiểu đồ ăn đa dạng trên bàn trong đình, nhướng mày mở miệng: Đây là Ngự Thiện Phòng làm?
Không, là thần thiếp mấy ngày trước không có việc gì làm đi theo nữ đầu bếp học mấy món ăn, mong rằng Hoàng Thượng đừng ghét bỏ.
Đối với việc Doãn Nhược An xuống bếp, Nam Hiên Diệc hiển nhiên không nghĩ tới.
Đinh —— độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 35, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Rót rượu ngon cho Nam Hiên Diệc, Doãn Nhược An đi đến trong viện, đối với Nam Hiên Diệc quay đầu mỉm cười: Thần thiếp vũ một khúc Kinh Hồng, mong bệ hạ đáp ứng.
Nghiêng đầu đối với nhạc sư một bên chờ đợi đã lâu gật đầu, tiếng đàn thản nhiên vang lên, Doãn Nhược An ném lên ống tay áo vũ.
Nam Hiên Diệc uống rượu, nhìn thân ảnh chuyển động nhảy múa trong viện, ánh mắt dần dần gia tăng.
Thân thể Doãn Nhược An như hồng nhan bay lượn ở trong không trung, tuyệt đẹp mà phiêu dật, không khỏi làm người trầm mê trong đó.
Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 45, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên đồng thời cùng tiếng nhạc, Doãn Nhược An mắt đẹp nhìn về hướng Nam Hiên Diệc đang uống rượu, gợi lên một mạt tươi cười say lòng người.
Trẫm nhớ rõ hoàng hậu ngày trước từng nói qua, chưa bao giờ học qua vũ đạo.
Một khúc vũ xong, chờ đợi Doãn Nhược An không phải khích lệ, mà là Nam Hiên Cũng làm khó dễ.
Doãn Nhược An nhoẻn miệng cười.
***
Chương này ngắn chứ không phải mình edit ngắn nha mấy nàng. Có ai thấy cái hình nó na ná nội dung từng chương truyện không nè?
~Tác giả : Linh Linh Thất
****
Nam Hiên Diệc nhìn ra Doãn Nhược An giả ngốc, liễm hạ ám mang trong mắt, gợi lên khóe môi đạm nhiên cười: Trẫm nói, hoàng hậu liền thay kiện áo lụa màu vàng kia bồi trẫm dùng bữa đi!
Doãn Nhược An gian nan nuốt nước miếng, chớp mắt một mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn: Hoàng Thượng nói đùa!
Thật là vác đá nện vào chân mình. v(ಥ ̯ ಥ)v
Trẫm khi nào nói giỡn cùng hoàng hậu?
Hoàng Thượng này là cố ý đi? Biết rõ nàng không muốn mặc còn khăng khăng muốn nàng mặc, Doãn Nhược An thanh khụ một tiếng: Mau thay quần áo cho bổn cung.
Mắt lé liếc Nam Hiên Diệc một bên, thấy người này không có chút nào ý tứ muốn xoay người rời đi, sắc mặt Doãn Nhược An đỏ lên, nhịn không được nhắc nhở nói: Hoàng Thượng, không trở về tránh một chút sao......
Nghe Doãn Nhược An thật cẩn thận nhắc nhở, ánh mắt thâm trầm của Nam Hiên Diệc ở trên người nàng quét vài lần, châm chọc nói: Trẫm đối với loại người có dáng người cứng nhắc như ngươi không có hứng thú.
Doãn Nhược An:......
Cứng nhắc?
Trong mắt hiện lên buồn bực, giận dỗi mở miệng: Còn không mau thay quần áo cho bổn cung?
Mấy người Xảo Hỉ cười trộm một tiếng, vội vàng đem áo khoác màu trắng trên người Doãn Nhược An cởi ra, lộ ra một bộ váy dài mạt ngực màu phấn, đem áo lụa màu vàng mặc vào cho nàng.
Ngoài miệng nói đố với dáng người của Doãn Nhược An không có hứng thú, nhưng khi Nam Hiên Diệc xem nàng thì liếc mắt một cái đều không có rơi xuống.
Khi xem đến Doãn Nhược An mặc bộ váy dài mạt ngực màu phấn đứng ở nơi đó, hạ bụng không khỏi căng thẳng. Tuy rằng nhỏ bé thấp người, nhưng dáng người lại như được đúc ra từ tỉ lệ hoàng kim.
Hoàng Thượng xem có cảm thấy vừa lòng?
Doãn Nhược An đỏ mặt đối với Nam Hiên Diệc lãnh đạm mở miệng.
Là ai nói dáng người của nàng không tốt? Là ai nói không có hứng thú?
Nhìn ra đáy mắt của nàng không vui, Nam Hiên Diệc nhướng mày cười: Ân? Hoàng hậu của trẫm cư nhiên mang thù như thế.
Hoàng Thượng không cần dùng thiện* sao?
dùng thiện*: nghĩa là chị nhắc nhở anh đi ăn cùng chị.
Doãn Nhược An dẫn đầu đi ra nội điện, đi đến viện đình thường để hóng gió thì ngừng lại.
Nam Hiên Diệc liêu hạ quần áo đi theo, nhìn đến các các kiểu đồ ăn đa dạng trên bàn trong đình, nhướng mày mở miệng: Đây là Ngự Thiện Phòng làm?
Không, là thần thiếp mấy ngày trước không có việc gì làm đi theo nữ đầu bếp học mấy món ăn, mong rằng Hoàng Thượng đừng ghét bỏ.
Đối với việc Doãn Nhược An xuống bếp, Nam Hiên Diệc hiển nhiên không nghĩ tới.
Đinh —— độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 35, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Rót rượu ngon cho Nam Hiên Diệc, Doãn Nhược An đi đến trong viện, đối với Nam Hiên Diệc quay đầu mỉm cười: Thần thiếp vũ một khúc Kinh Hồng, mong bệ hạ đáp ứng.
Nghiêng đầu đối với nhạc sư một bên chờ đợi đã lâu gật đầu, tiếng đàn thản nhiên vang lên, Doãn Nhược An ném lên ống tay áo vũ.
Nam Hiên Diệc uống rượu, nhìn thân ảnh chuyển động nhảy múa trong viện, ánh mắt dần dần gia tăng.
Thân thể Doãn Nhược An như hồng nhan bay lượn ở trong không trung, tuyệt đẹp mà phiêu dật, không khỏi làm người trầm mê trong đó.
Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 45, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên đồng thời cùng tiếng nhạc, Doãn Nhược An mắt đẹp nhìn về hướng Nam Hiên Diệc đang uống rượu, gợi lên một mạt tươi cười say lòng người.
Trẫm nhớ rõ hoàng hậu ngày trước từng nói qua, chưa bao giờ học qua vũ đạo.
Một khúc vũ xong, chờ đợi Doãn Nhược An không phải khích lệ, mà là Nam Hiên Cũng làm khó dễ.
Doãn Nhược An nhoẻn miệng cười.
***
Chương này ngắn chứ không phải mình edit ngắn nha mấy nàng. Có ai thấy cái hình nó na ná nội dung từng chương truyện không nè?
/67
|