Anh lái xe đến một nhà hàng Nhật – nơi mà trước đây Khắc Long cũng dẫn tôi đến một lần. Thế nên lúc mới bước vào, tôi hơi ngần ngừ.
- Sao vậy em? Không thích ăn đồ Nhật à?
Tôi nhíu mày, nhìn vào phòng Hoa Mai – đó là phòng trước đây tôi và Khắc Long đã từng ngồi ăn. Lúc đó, tuy không phải là yêu hắn thật nhưng phải công nhận rằng, tôi đã rất vui. Đôi khi cũng chỉ là một miếng sushi hắn gắp cho tôi. Hay là cốc nước trà hắn rót…
“
- Tình cảm của anh và em… chỉ là một trò chơi thôi… phải không, Minh Trúc?
Tôi ngần ngừ một lát, nhìn cái ánh mắt đang ráo riết chờ câu trả lời ấy, tôi thấy hơi sợ. Tôi gật đầu:
- Ừm. Có lẽ là thế thật.
Chất giọng trầm trầm, nam tính của hắn nay trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng hơn:
- Em không yêu anh thật lòng, anh nói không sai chứ?
Tôi lặng im không nói, bởi tôi không biết phải nói gì.
- Em không đáp, nghĩa là… anh nói đúng?
Tôi lắc đầu.
- Vậy là… anh nói sai?
Tôi lại lắc đầu.
- Không đúng cũng chẳng sai. Anh không thể hiểu em nữa, em cứ nói lên những suy nghĩ thật của mình. Hôm nay, anh muốn biết tất cả.
Tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- Em không rõ. Anh đừng hỏi em.
Hắn vẫn hỏi một cách da diết:
- Em có yêu anh không?
Lúc này, tôi gật đầu:
- Có.
Hắn trừng mắt, nét sắc lạnh lại quay trở về:
- Hôm nay không phải là mọi ngày. Hãy nghĩ anh là một người khác, em trả lời đi. – Hắn nhấn mạnh từng chữ. - Em có yêu Khắc Long hay không?
Tôi ấp úng chẳng nên lời:
- Em… em…
Hắn xua tay, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cay xót:
- Thôi được rồi, anh hiểu mà… Cảm ơn em! ”
- Em sao vậy? – Triệu Văn lay lay tay tôi, cắt ngang dòng ký ức.
- Không phải. Chỉ là… - Tôi ấp a ấp úng, trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh của Khắc Long.
- Là…?
Tôi lắc đầu, môi nở một nụ cười gượng gạo, kéo anh đi:
- Không có gì. Thôi, chúng ta vào đi.
Anh bỗng choàng tay qua người tôi thì ngay lập tức bị tôi gạt ra.
Lúc này, âm điệu trong giọng nói của anh bỗng thay đổi hẳn. Không phải là ân cần như ban nãy, mà là bày tỏ sự ngạc nhiên đến tột độ:
- Em sao vậy?
- Không… Không… Hay… chúng ta đi chỗ khác đi. – Có lẽ tôi phải “đánh bài chuồn” rồi, tôi không tài nào có thể nhích chân thêm một xí nào nữa. - Em không muốn… em… em…
Anh thở hắt, trong lòng có lẽ vẫn đang tự hỏi tại sao tôi lại có thái độ kì cục như vậy.
- Thôi được rồi. Chắc em dị ứng với đồ Nhật chăng? Chúng ta đi ăn đồ Ý vậy, được không em?
Tôi gật đầu, ánh mắt cụp xuống, hàng lông mi khẽ chập chờn như vũ điệu nhẹ nhàng, chớp nhoáng của cánh bướm:
- Vâng...
.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm ra được một nhà hàng Ý vừa ý. Đó là nơi mà Khắc Long chưa đưa tôi tới lần nào.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, sau khi chia tay hắn, mình vẫn sẽ bị ảnh hưởng như vậy. Thật kì quặc!
Vừa ăn, tôi và Triệu Văn vừa trò chuyện. Nói chuyện với anh thực sự rất thú vị, đặc biệt là cách diễn tả của anh, qua ánh mắt, qua cử chỉ, tất cả mọi chuyện sống động như hiện ra trước mắt. Chỉ đơn giản là chuyện hồi nhỏ anh hay bị mẹ đánh, tôi cũng cảm giác được mình đang thấy đau. Hay là chuyện anh đánh thằng Hải Hậu bầm mắt, tôi cũng cảm giác như mắt mình đang sưng tấy lên. Nói chung là thú vị lắm! Chứ không nhạt nhách như Khắc Long… Mà quên, tôi đã tự dặn lòng rằng không nghĩ đến hắn rồi cơ mà? Aishi… Bỏ đi!
Tôi cố gắng cho bản thân tản lờ sang chuyện khác:
- Anh uống đi, capuchino ngon lắm!
Anh gật đầu rồi lôi ra từ túi một chiếc hộp nhỏ.
- Anh quên mất, có món quà tặng em đây này!
- Gì vậy anh? – Mắt tôi long lên bởi sự bất ngờ. Không biết anh định tặng tôi món quà gì? Một chiếc nhẫn, một sợi dây chuyền hay là một đôi khuyên tai nhỉ?
- Em hãy mở ra đi. – Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ ngày xuân.
Tôi đón lấy chiếc hộp, sau đó từ từ mở dây nơ ra, rồi cuối cùng là nắp hộp được phủ lớp nhung đỏ sang trọng.
- Oa!!! – Tôi reo lên khi nhìn món quà của mình lấp lánh dưới ánh đèn. – Tuyệt quá!
Không phải như tôi dự đoán, mà là… tất cả, tất cả những gì tôi dự đoán. Một bộ sưu tập trang sức tuyệt đẹp.
Tôi ngắm nghía qua lại rồi tíu tít hỏi:
- Nó làm bằng gì vậy anh?
- Tất cả đều làm bằng đá quý. Riêng chiếc nhẫn thì được làm từ kim cương.
Tôi không ngớt trầm trồ, thích thú, nhưng vẫn “lịch sự” trách anh:
- Tự dưng mua cho em mấy món này làm gì… Đắt thấy mồ!
Anh cười, tay vẫn giữ nguyên ly capuchino thơm lừng:
- Ừ. Thì cũng đâu có tự dưng lắm đâu. Tối nay chúng ta phải đi dự party nữa cơ mà!
- Ừ nhỉ? Anh không nhắc em lại quên. – Tôi chợt nhớ ra cái hẹn party, rồi chợt vò đầu bứt tai vì chưa chuẩn bị làm tóc, trang điểm. Bây giờ anh mới nhắc thì lại lật đà lật đật cho xem.
- Thế nên anh mới qua rủ em, đi ăn xong, anh dẫn em đi make-up hen!
Tôi thích thú, gật đầu lia lịa, mấy ngón tay chụm lại vào nhau, ra hiệu:
- Ok! Ok!
.
Mọi người từng rất “shock” với mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, uốn lọn của tôi, thì chắc hẳn bây giờ lại càng shock hơn khi nhìn mái tóc màu rượu nho, quăn sợi mì tôm lần này. Thực ra thì tôi định nhuộm luôn quả đầu bạch kim cho giống Triệu Văn, nhưng anh không chịu. Và dù gì đi chăng nữa, thì tôi rất hài lòng với mái tóc của mình lúc này, trông nó rất hợp với tôi, và ít nhất thì cũng phù hợp hơn với không khí party sang trọng.
- Xinh quá cơ! – Anh bất giác mở lời khen.
- Tất nhiên rồi! – Tôi nháy mắt. – Em lúc nào chẳng xinh.
Khẽ lắc đầu, anh cười mỉm rồi bước lại chỗ chị tạo mẫu tóc.
- Chị chỉnh lại mái tóc cho cô ấy một chút nữa nhé, có thể tạo kiểu thế nào mà chị thấy đẹp nhất. Và trang điểm nữa, tone màu nhẹ thôi, không đậm nhưng phải thật ấn tượng. – Anh thật chu đáo, tôi nhận thấy điều đó qua cách anh dặn dò. –Chị chỉ có nhiệm vụ là làm đẹp cho cô ấy thôi, không cần phải lo khoản tiền bạc. Còn bây giờ tôi có việc phải đi, lát nữa sẽ tới thanh toán.
Nghe thấy vậy, như một phản xạ, tôi lên tiếng ngay:
- Anh đi đâu đấy?
- Anh cũng phải chuẩn bị nữa chứ. Bây giờ là gần 4h rồi, 5h party sẽ bắt đầu, không khéo sẽ muộn mất đó em.
- Ghé qua nhà… - Tôi định nhờ anh ghé qua khách sạn lấy giúp trang phục để cho kịp giờ, nhưng chợt nhớ ra căn phòng bề bộn của mình, tôi lại thôi. – Thôi. Anh cứ đi và cố gắng qua đây sớm nhé, em còn phải về thay đồ nữa cơ mà.
- Ừ. Anh biết. Anh đi nhé. – Anh nói rồi bước lại, hôn nhẹ lên trán tôi.
- Sao vậy em? Không thích ăn đồ Nhật à?
Tôi nhíu mày, nhìn vào phòng Hoa Mai – đó là phòng trước đây tôi và Khắc Long đã từng ngồi ăn. Lúc đó, tuy không phải là yêu hắn thật nhưng phải công nhận rằng, tôi đã rất vui. Đôi khi cũng chỉ là một miếng sushi hắn gắp cho tôi. Hay là cốc nước trà hắn rót…
“
- Tình cảm của anh và em… chỉ là một trò chơi thôi… phải không, Minh Trúc?
Tôi ngần ngừ một lát, nhìn cái ánh mắt đang ráo riết chờ câu trả lời ấy, tôi thấy hơi sợ. Tôi gật đầu:
- Ừm. Có lẽ là thế thật.
Chất giọng trầm trầm, nam tính của hắn nay trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng hơn:
- Em không yêu anh thật lòng, anh nói không sai chứ?
Tôi lặng im không nói, bởi tôi không biết phải nói gì.
- Em không đáp, nghĩa là… anh nói đúng?
Tôi lắc đầu.
- Vậy là… anh nói sai?
Tôi lại lắc đầu.
- Không đúng cũng chẳng sai. Anh không thể hiểu em nữa, em cứ nói lên những suy nghĩ thật của mình. Hôm nay, anh muốn biết tất cả.
Tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- Em không rõ. Anh đừng hỏi em.
Hắn vẫn hỏi một cách da diết:
- Em có yêu anh không?
Lúc này, tôi gật đầu:
- Có.
Hắn trừng mắt, nét sắc lạnh lại quay trở về:
- Hôm nay không phải là mọi ngày. Hãy nghĩ anh là một người khác, em trả lời đi. – Hắn nhấn mạnh từng chữ. - Em có yêu Khắc Long hay không?
Tôi ấp úng chẳng nên lời:
- Em… em…
Hắn xua tay, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cay xót:
- Thôi được rồi, anh hiểu mà… Cảm ơn em! ”
- Em sao vậy? – Triệu Văn lay lay tay tôi, cắt ngang dòng ký ức.
- Không phải. Chỉ là… - Tôi ấp a ấp úng, trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh của Khắc Long.
- Là…?
Tôi lắc đầu, môi nở một nụ cười gượng gạo, kéo anh đi:
- Không có gì. Thôi, chúng ta vào đi.
Anh bỗng choàng tay qua người tôi thì ngay lập tức bị tôi gạt ra.
Lúc này, âm điệu trong giọng nói của anh bỗng thay đổi hẳn. Không phải là ân cần như ban nãy, mà là bày tỏ sự ngạc nhiên đến tột độ:
- Em sao vậy?
- Không… Không… Hay… chúng ta đi chỗ khác đi. – Có lẽ tôi phải “đánh bài chuồn” rồi, tôi không tài nào có thể nhích chân thêm một xí nào nữa. - Em không muốn… em… em…
Anh thở hắt, trong lòng có lẽ vẫn đang tự hỏi tại sao tôi lại có thái độ kì cục như vậy.
- Thôi được rồi. Chắc em dị ứng với đồ Nhật chăng? Chúng ta đi ăn đồ Ý vậy, được không em?
Tôi gật đầu, ánh mắt cụp xuống, hàng lông mi khẽ chập chờn như vũ điệu nhẹ nhàng, chớp nhoáng của cánh bướm:
- Vâng...
.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm ra được một nhà hàng Ý vừa ý. Đó là nơi mà Khắc Long chưa đưa tôi tới lần nào.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, sau khi chia tay hắn, mình vẫn sẽ bị ảnh hưởng như vậy. Thật kì quặc!
Vừa ăn, tôi và Triệu Văn vừa trò chuyện. Nói chuyện với anh thực sự rất thú vị, đặc biệt là cách diễn tả của anh, qua ánh mắt, qua cử chỉ, tất cả mọi chuyện sống động như hiện ra trước mắt. Chỉ đơn giản là chuyện hồi nhỏ anh hay bị mẹ đánh, tôi cũng cảm giác được mình đang thấy đau. Hay là chuyện anh đánh thằng Hải Hậu bầm mắt, tôi cũng cảm giác như mắt mình đang sưng tấy lên. Nói chung là thú vị lắm! Chứ không nhạt nhách như Khắc Long… Mà quên, tôi đã tự dặn lòng rằng không nghĩ đến hắn rồi cơ mà? Aishi… Bỏ đi!
Tôi cố gắng cho bản thân tản lờ sang chuyện khác:
- Anh uống đi, capuchino ngon lắm!
Anh gật đầu rồi lôi ra từ túi một chiếc hộp nhỏ.
- Anh quên mất, có món quà tặng em đây này!
- Gì vậy anh? – Mắt tôi long lên bởi sự bất ngờ. Không biết anh định tặng tôi món quà gì? Một chiếc nhẫn, một sợi dây chuyền hay là một đôi khuyên tai nhỉ?
- Em hãy mở ra đi. – Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ ngày xuân.
Tôi đón lấy chiếc hộp, sau đó từ từ mở dây nơ ra, rồi cuối cùng là nắp hộp được phủ lớp nhung đỏ sang trọng.
- Oa!!! – Tôi reo lên khi nhìn món quà của mình lấp lánh dưới ánh đèn. – Tuyệt quá!
Không phải như tôi dự đoán, mà là… tất cả, tất cả những gì tôi dự đoán. Một bộ sưu tập trang sức tuyệt đẹp.
Tôi ngắm nghía qua lại rồi tíu tít hỏi:
- Nó làm bằng gì vậy anh?
- Tất cả đều làm bằng đá quý. Riêng chiếc nhẫn thì được làm từ kim cương.
Tôi không ngớt trầm trồ, thích thú, nhưng vẫn “lịch sự” trách anh:
- Tự dưng mua cho em mấy món này làm gì… Đắt thấy mồ!
Anh cười, tay vẫn giữ nguyên ly capuchino thơm lừng:
- Ừ. Thì cũng đâu có tự dưng lắm đâu. Tối nay chúng ta phải đi dự party nữa cơ mà!
- Ừ nhỉ? Anh không nhắc em lại quên. – Tôi chợt nhớ ra cái hẹn party, rồi chợt vò đầu bứt tai vì chưa chuẩn bị làm tóc, trang điểm. Bây giờ anh mới nhắc thì lại lật đà lật đật cho xem.
- Thế nên anh mới qua rủ em, đi ăn xong, anh dẫn em đi make-up hen!
Tôi thích thú, gật đầu lia lịa, mấy ngón tay chụm lại vào nhau, ra hiệu:
- Ok! Ok!
.
Mọi người từng rất “shock” với mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, uốn lọn của tôi, thì chắc hẳn bây giờ lại càng shock hơn khi nhìn mái tóc màu rượu nho, quăn sợi mì tôm lần này. Thực ra thì tôi định nhuộm luôn quả đầu bạch kim cho giống Triệu Văn, nhưng anh không chịu. Và dù gì đi chăng nữa, thì tôi rất hài lòng với mái tóc của mình lúc này, trông nó rất hợp với tôi, và ít nhất thì cũng phù hợp hơn với không khí party sang trọng.
- Xinh quá cơ! – Anh bất giác mở lời khen.
- Tất nhiên rồi! – Tôi nháy mắt. – Em lúc nào chẳng xinh.
Khẽ lắc đầu, anh cười mỉm rồi bước lại chỗ chị tạo mẫu tóc.
- Chị chỉnh lại mái tóc cho cô ấy một chút nữa nhé, có thể tạo kiểu thế nào mà chị thấy đẹp nhất. Và trang điểm nữa, tone màu nhẹ thôi, không đậm nhưng phải thật ấn tượng. – Anh thật chu đáo, tôi nhận thấy điều đó qua cách anh dặn dò. –Chị chỉ có nhiệm vụ là làm đẹp cho cô ấy thôi, không cần phải lo khoản tiền bạc. Còn bây giờ tôi có việc phải đi, lát nữa sẽ tới thanh toán.
Nghe thấy vậy, như một phản xạ, tôi lên tiếng ngay:
- Anh đi đâu đấy?
- Anh cũng phải chuẩn bị nữa chứ. Bây giờ là gần 4h rồi, 5h party sẽ bắt đầu, không khéo sẽ muộn mất đó em.
- Ghé qua nhà… - Tôi định nhờ anh ghé qua khách sạn lấy giúp trang phục để cho kịp giờ, nhưng chợt nhớ ra căn phòng bề bộn của mình, tôi lại thôi. – Thôi. Anh cứ đi và cố gắng qua đây sớm nhé, em còn phải về thay đồ nữa cơ mà.
- Ừ. Anh biết. Anh đi nhé. – Anh nói rồi bước lại, hôn nhẹ lên trán tôi.
/48
|