Sáng hôm sau, tôi không nghĩ rằng Triệu Văn, anh ấy sẽ đến đón tôi đi học thật. Nhưng mà có vẻ như điều anh nói lại hoàn toàn chính xác khi tôi mở cửa sổ ra, giương ánh mắt về phía cây hoa sữa lớn, thì đã thấy nơi đó đang có một chiếc xế xịn màu đen tuyền đứng đỗ.
Vốn dĩ điều đấy chẳng có gì đặc biệt, có thể chiếc xe ấy đang đợi một ai đó khác, không phải là tôi. Nhưng đằng này mới vừa thấy tôi bước ra, là chiếc xe ấy đã nhanh chóng lại phía tôi hệt như đứa trẻ ùa vào lòng mẹ.
- Trúc à! Em lên xe đi.
Nhưng tôi nhầm. Người đó không phải là Triệu Văn mà là Khắc Long. Có lẽ nào những chuyện đã xảy ra vừa rồi là một giấc mơ chăng? Có lẽ nào tôi chưa chia tay Khắc Long? Và có lẽ nào…?
- Tôi tưởng chúng ta đã…
Khắc Long vẫn tỉnh bơ, hắn kéo cửa kiếng xuống, môi nở một nụ cười ấm áp hơn hẳn thường ngày:
- Nhanh lên nào! Anh sẽ dẫn cưng đi ăn sáng ở nhà hàng Pháp, sau đó chúng ta sẽ đến trường. – Thấy tôi xem đồng hồ, hắn chêm vào. - Sẽ không trễ đâu.
Tôi đưa mắt nhìn về phía cuối con đường, mà chẳng bắt gặp bóng dáng một ai cả, nghĩa là Triệu Văn – anh không đến hoặc cũng có thể là chưa đến.
Tôi thừ người ra một lát, sau đó mới định thần lại và đánh bạo hỏi, nhưng thực chất đó là một lời nhắc nhở:
- Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao?
Hắn tỏ ra tươi tỉnh vô cùng:
- Chia tay à? Bao giờ thế? Sao anh không nhớ nhỉ?
Nhưng cái vẻ “khù khờ, vờ vịt” ấy của hắn lại chẳng được qua được mắt tôi. Rõ ràng hắn biết rõ hơn ai hết – hơn cả tôi, rằng CHÚNG TÔI ĐÃ CHIA TAY. Vậy mà hắn cứ giả vờ bình thản tuồng như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn không muốn chấp nhận cái sự thật đó?
Tôi vẫn nhớ hồi tối, mặc dù tôi là người nói chia tay, nhưng có vẻ như hắn mới là kẻ chủ động tạo ra cái tình huống đó. Nghĩa là hắn muốn chia tay. Thế mà…?!
- Anh đừng có như vậy nữa. Anh và em – Tôi nhấn giọng. – chúng ta chia tay rồi.
Ánh mắt hắn không có cái phiêu lãng quyến rũ như Triệu Văn, nhưng không phải là không cuốn hút, nó cuốn hút bởi vẻ sắc lạnh, vô hồn. Thế mà bây giờ trông nó chẳng vô hồn chút nào cả, tôi chỉ cảm thấy nó chất chứa một điều gì đó, tựa hồ đa chiều và sâu xúc cảm lắm.
Dường như cái trò “mất trí” của mình đã không níu lại được tình hình, hắn đẩy cửa xe ra rồi nhìn tôi:
- Em lên xe đi.
Tôi nhắc lại:
- Chúng ta chia tay rồi.
Hắn cắn chặt môi, bàn tay bấu lấy da ghế, tưởng chừng như miếng da ghế cứng ngắc và dai như đỉa ấy cũng sắp bị bung ra vì hắn.
- Em đừng đùa nữa. Anh biết anh không thích giỡn cợt mà.
Tôi hừ một tiếng, khoanh tay lại và nghênh mặt đi chỗ khác:
- Anh nghĩ khi tối là trò đùa ư? Nhưng rất tiếc, tôi cũng giống như anh, không phải là những kẻ thích đùa!
Thấy thái độ dửng dưng và bất cần ấy của tôi, hắn không cầm được lòng nữa mà đẩy mạnh cửa xe bên kia rồi đùng đùng bước xuống, đi lại phía tôi, giằng lấy tay tôi:
- Em nói đi. Em cần gì? Em muốn gì hả?
- Muốn rời xa anh. Tiền tài của anh không mua được tôi cả đời này đâu! – Tôi khích bác với hi vọng hắn sẽ buông tha. - Dù gì anh cũng nói chia tay rồi, quân tử nói lời phải giữ lấy lời chứ nhỉ?
Như một vũ khúc ba lê, hắn nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, thì thào nhắn gửi từng lời qua làn gió mang hơi hướm của ngày mới đầy trong trẻo, thơm mát:
- Em à! Anh sai rồi. Quay lại với anh nhé. Anh hứa sẽ không bao giờ để em phải nói những lời vô nghĩa như vậy nữa đâu.
Thoáng chốc, tôi hiểu hắn đã mơ mộng.
Và thoáng chốc, tôi hiểu cái mơ mộng ấy đã làm hắn dễ chịu hơn.
Nhưng rồi, tôi đẩy phắt hắn ra:
- Không có lần nữa đâu. Một lần là đã quá đủ rồi, hiểu chứ? Ở cạnh anh tôi chỉ có tiền, tiền và tiền. Điều tôi cần không chỉ là tiền, mà còn là hạnh phúc nữa, anh hiểu không? – Rồi, tôi nói nhỏ, nhỏ đến mức như nói thầm, nhỏ đến mức như chỉ nói với bản thân mình. – Trên đời này chỉ có một người có thể đem lại vật chất và tình cảm cho tôi thôi, chỉ có thể là… người đó.
Mắt hắn sa sầm xuống:
- Sẽ không hối hận chứ?
Gật. Một cái gật đầy chắc chắn. Đến chết cũng không hối hận!!!
Khắc Long cũng gật, gật rồi, hắn bước lên xe, đôi mắt cụp xuống, bàn tay dần buông lơi.
Hắn vừa đi là một chiếc xe khác màu trắng chuyển động tới ngay chỗ tôi.
- Trúc!
Ôi! Là giọng nói trầm trầm ấy, tôi reo lên:
- Triệu Văn!
Anh đẩy cửa ô tô ra, miệng vẫn không ngừng trách cứ:
- Sao lại gọi là Triệu Văn trống không thế chứ? Phải là “anh yêu” hay chí ít cũng là “anh” chứ!
- Thì “anh”! – Tôi tủm tỉm cười rồi nhanh chóng yên vị bên cạnh Triệu Văn.
- Để anh đợi hơi lâu đấy nhé! – Anh mắng yêu.
Tôi chun mũi, môi cũng hơi dểnh ra:
- Anh biết là không trách em được mà! Muốn trách phải trách Khắc Long thôi!
Anh sốt sắng.
- Bộ em chưa nói chia tay hắn hả?
Đôi mắt anh lúc này trông thật đáng sợ, cái vẻ phiêu lãng luôn cuốn hút tôi bây giờ đã thay thế bởi sự lạnh lùng và thậm chí là thoáng chút căm thù nữa. Chẳng lẽ chỉ vì nghĩ tôi chưa rời xa Khắc Long mà lại khiến tâm trạng anh bị kích động đến thế sao?
Không để anh đợi lâu, tôi đáp;
- Rồi. Nhưng… có vẻ như hơi khó.
Anh vặc lại:
- Khó?
- Ý em là khó đối với hắn thôi. – Tôi chỉnh. - Hắn muốn quay lại.
Hàng lông mày của anh bỗng xô lại vào nhau, tạo thành những đường nét khác lạ trên gương mặt luôn căng tràn sức sống. Đến cái vẻ mặt đó cũng có thể khiến tôi thấy thú vị. Anh quả là con người đặc biệt, đặc biệt của riêng tôi!
- Đã chia tay rồi mà còn có ý định quay lại sao?
- Vâng. Nhưng em sẽ giải quyết ổn thoã thôi. Anh đừng lo.
Anh gật đầu rồi liền cho xe chạy.
Quan sát một lát, tôi nhận thấy chiếc xe này của anh cũng chẳng thua kém gì những chiếc của Khắc Long. Hẳn nhà anh cũng giàu như tôi nghĩ.
- Đây là xe anh à? – Tôi chợt hỏi.
- Ừ. Chỉ là một chiếc trong bộ sưu tập xe độc của anh thôi. Chiếc này ở Việt Nam chỉ có 5 chiếc là cùng. Em biết không, anh và Khắc Long đã từng tranh giành con xe này đấy.
Hàng lông mi dày và cong vút chập chờn theo từng lời nói của tôi như cánh bướm, nhẹ nhàng, khẽ khàng nhưng đủ để hút hồn đối phương.
- Và cuối cùng anh sở hữu nó?
Anh không trả lời mà chỉ nhún vai:
- Như em thấy đấy!
Tôi mỉm cười. Triệu Văn đúng là trên “cơ” của Khắc Long.
Anh mở lời:
- Chiều nay anh dẫn em đi mua sắm nhé?
- Mua sắm?
Phải chăng mua sắm là cái trò hẹn hò của những tay nhà giàu với người yêu? Hay sao mà Khắc Long cũng suốt ngày rủ tôi đi mua sắm, và cả Triệu Văn cũng vậy. Đi nhiều cũng mỏi chân nhưng mà tôi thì tôi không ngán. Haha.
Đôi môi ngọt ngào của anh mấp máy chuyển động theo từng lời nói thật nhẹ nhàng nhưng lại đầy mê hoặc:
- Anh muốn mua cho em một bộ, sắp tới có buổi dạ tiệc, anh muốn em đi cùng.
- Dạ tiệc cơ à?
- Ừ. Một buổi khai trương khách sạn ấy mà!
Vốn dĩ điều đấy chẳng có gì đặc biệt, có thể chiếc xe ấy đang đợi một ai đó khác, không phải là tôi. Nhưng đằng này mới vừa thấy tôi bước ra, là chiếc xe ấy đã nhanh chóng lại phía tôi hệt như đứa trẻ ùa vào lòng mẹ.
- Trúc à! Em lên xe đi.
Nhưng tôi nhầm. Người đó không phải là Triệu Văn mà là Khắc Long. Có lẽ nào những chuyện đã xảy ra vừa rồi là một giấc mơ chăng? Có lẽ nào tôi chưa chia tay Khắc Long? Và có lẽ nào…?
- Tôi tưởng chúng ta đã…
Khắc Long vẫn tỉnh bơ, hắn kéo cửa kiếng xuống, môi nở một nụ cười ấm áp hơn hẳn thường ngày:
- Nhanh lên nào! Anh sẽ dẫn cưng đi ăn sáng ở nhà hàng Pháp, sau đó chúng ta sẽ đến trường. – Thấy tôi xem đồng hồ, hắn chêm vào. - Sẽ không trễ đâu.
Tôi đưa mắt nhìn về phía cuối con đường, mà chẳng bắt gặp bóng dáng một ai cả, nghĩa là Triệu Văn – anh không đến hoặc cũng có thể là chưa đến.
Tôi thừ người ra một lát, sau đó mới định thần lại và đánh bạo hỏi, nhưng thực chất đó là một lời nhắc nhở:
- Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao?
Hắn tỏ ra tươi tỉnh vô cùng:
- Chia tay à? Bao giờ thế? Sao anh không nhớ nhỉ?
Nhưng cái vẻ “khù khờ, vờ vịt” ấy của hắn lại chẳng được qua được mắt tôi. Rõ ràng hắn biết rõ hơn ai hết – hơn cả tôi, rằng CHÚNG TÔI ĐÃ CHIA TAY. Vậy mà hắn cứ giả vờ bình thản tuồng như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn không muốn chấp nhận cái sự thật đó?
Tôi vẫn nhớ hồi tối, mặc dù tôi là người nói chia tay, nhưng có vẻ như hắn mới là kẻ chủ động tạo ra cái tình huống đó. Nghĩa là hắn muốn chia tay. Thế mà…?!
- Anh đừng có như vậy nữa. Anh và em – Tôi nhấn giọng. – chúng ta chia tay rồi.
Ánh mắt hắn không có cái phiêu lãng quyến rũ như Triệu Văn, nhưng không phải là không cuốn hút, nó cuốn hút bởi vẻ sắc lạnh, vô hồn. Thế mà bây giờ trông nó chẳng vô hồn chút nào cả, tôi chỉ cảm thấy nó chất chứa một điều gì đó, tựa hồ đa chiều và sâu xúc cảm lắm.
Dường như cái trò “mất trí” của mình đã không níu lại được tình hình, hắn đẩy cửa xe ra rồi nhìn tôi:
- Em lên xe đi.
Tôi nhắc lại:
- Chúng ta chia tay rồi.
Hắn cắn chặt môi, bàn tay bấu lấy da ghế, tưởng chừng như miếng da ghế cứng ngắc và dai như đỉa ấy cũng sắp bị bung ra vì hắn.
- Em đừng đùa nữa. Anh biết anh không thích giỡn cợt mà.
Tôi hừ một tiếng, khoanh tay lại và nghênh mặt đi chỗ khác:
- Anh nghĩ khi tối là trò đùa ư? Nhưng rất tiếc, tôi cũng giống như anh, không phải là những kẻ thích đùa!
Thấy thái độ dửng dưng và bất cần ấy của tôi, hắn không cầm được lòng nữa mà đẩy mạnh cửa xe bên kia rồi đùng đùng bước xuống, đi lại phía tôi, giằng lấy tay tôi:
- Em nói đi. Em cần gì? Em muốn gì hả?
- Muốn rời xa anh. Tiền tài của anh không mua được tôi cả đời này đâu! – Tôi khích bác với hi vọng hắn sẽ buông tha. - Dù gì anh cũng nói chia tay rồi, quân tử nói lời phải giữ lấy lời chứ nhỉ?
Như một vũ khúc ba lê, hắn nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, thì thào nhắn gửi từng lời qua làn gió mang hơi hướm của ngày mới đầy trong trẻo, thơm mát:
- Em à! Anh sai rồi. Quay lại với anh nhé. Anh hứa sẽ không bao giờ để em phải nói những lời vô nghĩa như vậy nữa đâu.
Thoáng chốc, tôi hiểu hắn đã mơ mộng.
Và thoáng chốc, tôi hiểu cái mơ mộng ấy đã làm hắn dễ chịu hơn.
Nhưng rồi, tôi đẩy phắt hắn ra:
- Không có lần nữa đâu. Một lần là đã quá đủ rồi, hiểu chứ? Ở cạnh anh tôi chỉ có tiền, tiền và tiền. Điều tôi cần không chỉ là tiền, mà còn là hạnh phúc nữa, anh hiểu không? – Rồi, tôi nói nhỏ, nhỏ đến mức như nói thầm, nhỏ đến mức như chỉ nói với bản thân mình. – Trên đời này chỉ có một người có thể đem lại vật chất và tình cảm cho tôi thôi, chỉ có thể là… người đó.
Mắt hắn sa sầm xuống:
- Sẽ không hối hận chứ?
Gật. Một cái gật đầy chắc chắn. Đến chết cũng không hối hận!!!
Khắc Long cũng gật, gật rồi, hắn bước lên xe, đôi mắt cụp xuống, bàn tay dần buông lơi.
Hắn vừa đi là một chiếc xe khác màu trắng chuyển động tới ngay chỗ tôi.
- Trúc!
Ôi! Là giọng nói trầm trầm ấy, tôi reo lên:
- Triệu Văn!
Anh đẩy cửa ô tô ra, miệng vẫn không ngừng trách cứ:
- Sao lại gọi là Triệu Văn trống không thế chứ? Phải là “anh yêu” hay chí ít cũng là “anh” chứ!
- Thì “anh”! – Tôi tủm tỉm cười rồi nhanh chóng yên vị bên cạnh Triệu Văn.
- Để anh đợi hơi lâu đấy nhé! – Anh mắng yêu.
Tôi chun mũi, môi cũng hơi dểnh ra:
- Anh biết là không trách em được mà! Muốn trách phải trách Khắc Long thôi!
Anh sốt sắng.
- Bộ em chưa nói chia tay hắn hả?
Đôi mắt anh lúc này trông thật đáng sợ, cái vẻ phiêu lãng luôn cuốn hút tôi bây giờ đã thay thế bởi sự lạnh lùng và thậm chí là thoáng chút căm thù nữa. Chẳng lẽ chỉ vì nghĩ tôi chưa rời xa Khắc Long mà lại khiến tâm trạng anh bị kích động đến thế sao?
Không để anh đợi lâu, tôi đáp;
- Rồi. Nhưng… có vẻ như hơi khó.
Anh vặc lại:
- Khó?
- Ý em là khó đối với hắn thôi. – Tôi chỉnh. - Hắn muốn quay lại.
Hàng lông mày của anh bỗng xô lại vào nhau, tạo thành những đường nét khác lạ trên gương mặt luôn căng tràn sức sống. Đến cái vẻ mặt đó cũng có thể khiến tôi thấy thú vị. Anh quả là con người đặc biệt, đặc biệt của riêng tôi!
- Đã chia tay rồi mà còn có ý định quay lại sao?
- Vâng. Nhưng em sẽ giải quyết ổn thoã thôi. Anh đừng lo.
Anh gật đầu rồi liền cho xe chạy.
Quan sát một lát, tôi nhận thấy chiếc xe này của anh cũng chẳng thua kém gì những chiếc của Khắc Long. Hẳn nhà anh cũng giàu như tôi nghĩ.
- Đây là xe anh à? – Tôi chợt hỏi.
- Ừ. Chỉ là một chiếc trong bộ sưu tập xe độc của anh thôi. Chiếc này ở Việt Nam chỉ có 5 chiếc là cùng. Em biết không, anh và Khắc Long đã từng tranh giành con xe này đấy.
Hàng lông mi dày và cong vút chập chờn theo từng lời nói của tôi như cánh bướm, nhẹ nhàng, khẽ khàng nhưng đủ để hút hồn đối phương.
- Và cuối cùng anh sở hữu nó?
Anh không trả lời mà chỉ nhún vai:
- Như em thấy đấy!
Tôi mỉm cười. Triệu Văn đúng là trên “cơ” của Khắc Long.
Anh mở lời:
- Chiều nay anh dẫn em đi mua sắm nhé?
- Mua sắm?
Phải chăng mua sắm là cái trò hẹn hò của những tay nhà giàu với người yêu? Hay sao mà Khắc Long cũng suốt ngày rủ tôi đi mua sắm, và cả Triệu Văn cũng vậy. Đi nhiều cũng mỏi chân nhưng mà tôi thì tôi không ngán. Haha.
Đôi môi ngọt ngào của anh mấp máy chuyển động theo từng lời nói thật nhẹ nhàng nhưng lại đầy mê hoặc:
- Anh muốn mua cho em một bộ, sắp tới có buổi dạ tiệc, anh muốn em đi cùng.
- Dạ tiệc cơ à?
- Ừ. Một buổi khai trương khách sạn ấy mà!
/48
|