Ả có mái tóc màu vàng như kiểu Taylor Swift. Mái tóc ả dài ngang vai, uốn lọn ốp vào từng đường cong gợi cảm của cơ thể. Ả mặc trên mình bộ váy đen ngắn bó sát người, mỏng dính. Ả hoang dại trong từng điệu nhảy khêu gợi và đầy lẳng lơ.
Loại con gái này tôi gặp nhiều, tiếp xúc cũng nhiều, ôm ấp thì lại càng nhiều hơn nữa. Tôi chẳng hứng thú gì. Thật đấy! Chắc tại tôi bị… “mòn” cảm giác rồi chăng? Hay tại… Minh Trúc đã làm tôi yêu cái vẻ đẹp của cô ấy? Thôi! Tôi đã quyết định rằng dẹp Trúc qua một bên rồi cơ mà? Vả lại, bây giờ tâm trí tôi đang nghĩ đến Trúc mà lại “tay trong tay” với ả tóc vàng, quả thật là có lỗi với cô ấy làm sao.
Nhảy một lát, tôi đã thấm mệt. “Chắc tại chưa ăn uống gì nên vậy đấy mà!” Nghĩ vậy nên tôi kéo con mụ lẳng lơ ấy xuống bàn tiệc nơi mấy thằng đàn em của tôi đang đàn đúm. Thấy tôi đi cùng ả, cả bọn ồ lên.
- Xinh quá đại ca ơi!
Tôi hằn học nhìn cái đám lao nhao ấy:
- Còn không mau tránh chỗ ra cho tao ngồi?
- Dạ vâng, đại ca!
Cái thằng Thành “Quăn” ( gọi như vậy là vì tóc nó quăn tít quăn mù) tay thì rót rượu cho tôi, mắt thì đau đáu nhìn ả tóc vàng. Cũng vì thế mà tôi bắt đầu bực lên:
- Ơ cái thằng này! Mày rót rượu thì phải nhìn rượu, ai bảo mày nhìn “gái”?
- Ơ cái anh này! - Ả bắt chước tôi mà lại còn giở giọng mắng yêu. Nếu là trước đây tôi sẽ cho là thú vị, còn bây giờ, tôi chỉ thấy ghê tởm thôi. – Anh ôm em thì phải nhìn em, ai bảo anh để ý đến người khác?
Mắt tôi trừng lên, đáng sợ khiếp:
- Ghê gớm nhỉ? Khôn hồn thì im miệng giùm tao đi, ranh con!
Ả nghe vậy, cũng thấy sợ, nhưng vẫn quyết tâm dụ dỗ tôi tới cùng. Ả vẫn nói bằng cái giọng đáng yêu, ngọt ngào như mật ong:
- Anh nói chuyện với người yêu anh cũng thế à? Nghe sợ chết khiếp đi được!
Nhưng sao lúc này, tôi chỉ thấy ong chứ không thấy mật, những lời ả nói cứ như ong vò vè bên tai tôi, khó chịu thấy kinh lên được! Thôi, tôi mặc kệ ả, uống ly rượu cho ấm người cái đã!
Ả vẫn mơn trớn nơi cổ tôi, giọng vẫn ngọt lịm:
- Em xinh thế này… người yêu anh… có bằng em không?
Ả ta mà đòi so sánh với Trúc của tôi sao? Không bao giờ! Trừ khi ả muốn chết. Mà có lẽ, ả đang chán sống?!
Tôi chẳng thèm nhìn lấy ả thêm một lần nào nữa, trong khi miệng tôi thì chẳng chịu buông tha cho ả:
- Cút đi!
Ả vẫn ngoan cố:
- Ơ! Chúng ta đang rất vui vẻ cơ mà?!
Lúc này, tôi mới liếc mắt qua nhìn ả. Đôi mắt ả đẹp, trang điểm theo kiểu khói có ánh nhũ. Sống mũi ả cao. Đôi môi đầy đặn, gợi cảm. Nói tóm lại, trông ả xinh, xinh theo kiểu người ngoại quốc phương Tây. Nhưng bây giờ… tôi lỡ yêu cái nét Á Đông mất rồi. Cái vẻ kiêu sa nơi trời Tây ấy từ bao giờ đã không còn hấp dẫn tôi nữa.
Ả trân trân nhìn tôi, ả vẫn cố gắng hớp hồn tôi chăng? Có lẽ ả nghĩ, với sắc đẹp của ả, tôi nhất định sẽ xiêu lòng và “boa” cho ả ít tiền? Thôi, kể cả thế thì cũng được. Tiền thì tiền. Biến quách đi cho xong, đỡ ngứa mắt!
- Tiền đây! 100$, cho cô.
Ả trề môi:
- Ít thế?!
Tôi “hừ” một tiếng. Nhảy với tôi một bản, uống với tôi ly rượu, tôi cho chút đỉnh lại còn bày đặt lớn giọng chê ư? Đã thế, tôi cho ả bẽ mặt! Ngoảnh đầu sang phía một cô gái đang nằm gọn trong tay thằng Vỹ “Cá lóc”, tôi nháy mắt:
- Em gái! Xử lý con mụ này giùm anh, anh thưởng 100$.
.
Minh Trúc.
Qủa là Khắc Long đã giận thật. Hắn không gọi điện, cũng không đến tìm tôi. Thật thoải mái! Tối nay tôi hoàn toàn tự do, tôi có thể làm những điều mình thích. Nhưng tính ra… không có hắn ở bên tôi chẳng biết làm gì cả.
Học bài ư? Tôi chán ngấy lắm rồi, tôi không nghĩ rằng đã có lúc mình coi đống bài vở ấy là người yêu cơ đấy! Coi TV ư? Thôi! Thôi! Chán ngắt!
Hay đi dạo? Hmm… Mỏi chân! Vừa dạo dạo vừa shopping thì nghe còn ổn. Chứ “đi dạo chay” là tôi quyết không đi. Mà giờ chẳng có Khắc Long, tự rút hầu bao ra… tôi tiếc lắm. Vậy nên đợi hắn hết giận, tôi sẽ tranh thủ mua sắm một trận cho thật đã. Vậy bây giờ tôi nên làm gì?
Đi ngủ ư? Còn sớm chán! Mới chỉ gần 6 giờ thôi mà.
Chợt… tôi nghĩ đến việc Đan Quỳnh đã làm tôi tức giận như thế nào. Mỉm cười, tôi đã nghĩ ra mình cần phải làm gì để quẳng đống thời gian này.
Tôi mặc chiếc váy xoè rộng màu nâu và đi kèm là chiếc áo sơ mi mỏng màu hồng phấn. Mái tóc uốn lọn màu hạt dẻ tôi không buộc cao lên như mọi khi mà xoã xuống dịu dàng. Nhưng thế thì có đơn giản quá chăng? Vậy nên tôi sẽ cài thêm một chiếc cài bản nhỏ, có đính hột đá và chiếc hoa tai PNJ nữa, đảm bảo sẽ đẹp và sang trọng lên nhiều. Chọn thêm đôi giày búp bê màu trắng, tôi ngắm mình trước gương một lần nữa, sau đó mới ra khỏi phòng.
.
Đến đầu ngõ xóm trọ nghèo, tôi bảo gã tài xế cho tôi xuống và tự đi bộ vào trong như thể tôi tiện nên mới tạt qua.
Tôi vừa đứng trước cổng nhà trọ, Hiếu Thiên cũng cùng lúc bước ra. Thấy tôi, ánh mắt anh trở nên sáng rỡ.
- Minh Trúc! – Anh thốt lên. - Em trở về đấy à?
Nhưng chợt, anh nhìn qua nhìn lại mà chẳng thấy hành lý của tôi đâu nên gương mặt lại hằn rõ nỗi thất vọng.
- À! Không phải vậy…
Tôi mỉm cười:
- Em chỉ đến chơi thôi! Tiện chân ấy mà!
- Tiện chân?
Tôi mỉm cười:
- Em có việc đi ngang qua đây. Lâu ngày không đến thăm mọi người… nên đến thăm.
Bỗng, anh lặng đi, anh thẩn thờ nhìn tôi. Có lẽ lúc này tôi đẹp quá. Đẹp đến mức anh không tưởng tượng được. Tôi nghĩ rằng anh đang tự nhủ lòng: “ Con bé Trúc của ngày nào sao bây giờ lại có thể đẹp đến thế?”.
Tôi đứng chôn chân một cục. Khẽ lắc đầu, tôi nhăn nhó nhìn anh:
- Anh định không mời em vào hay sao?
- Ai đấy anh Thiên? – Tôi chợt nghe thấy tiếng vọng từ trong ra. Cái giọng nói lanh lảnh ấy cũng không lạ là bao, đó chắc chắn là Nhật Hạnh.
Anh gật nhẹ đầu nhìn tôi, sau đó ngoảnh cổ, hét vào:
- Khách quý đến chơi em nè!
Tôi bật cười khinh khích:
- Khách quý cơ à? Khách quý mà tính nhốt ngoài này luôn á?
- Tại anh hơi bất ngờ nên… quên mất! – Vừa mở khoá, anh vừa nói. – Anh rất vui khi em lại đến đây.
Tôi chậm rãi bước vào trong. Thì ra ở đây vẫn vậy. Cũ kỹ và quê nát. Nhìn sàn nhà không được lát bằng gỗ hay gạch mà chỉ có xi-măng tráng qua, tôi thở dài:
- Ở đây vẫn chưa lát gạch sao?
Hiếu Thiên cười, dường như có chút ái ngại:
- Chưa em ạ!
Tôi gật đầu rồi theo anh vào phòng Đan Quỳnh và Nhật Hạnh – đó cũng là phòng trước đây tôi ở.
- Sao trần có thể thấp như thế được chứ! Trời dạo này nóng lắm, mái tôn sao chịu được! Không bảo lắp trần vào đi!
Tôi than phiền.
- Vẫn dùng cái bàn gỗ này sao? Chân nó gắn biết bao nhiêu là đinh vì suýt sập rồi cơ mà!
Anh vội đáp:
- Cũng sắp đổi rồi em! Tại bận quá nên chắc mấy đứa nó chưa đổi được đấy thôi! Em mà về đây… anh mua hẳn bàn đẹp cho!
Tôi lắc đầu, miệng cười mỉm. Anh nói những lời vô nghĩa đó làm gì chứ? Để tôi thay đổi ý nghĩ và mong một ngày nào đó… tôi sẽ trở lại sao? Không bao giờ! Có chết tôi cũng không.
- Hạnh và Quỳnh đâu rồi anh?
- Quỳnh đi đâu từ chiều, anh không rõ. Còn em Hạnh thì em cũng nghe rồi đấy, nãy anh bảo có khách nên chắc nó đi pha trà rồi!
Tôi tỏ ra khách sáo:
- Vâng. Nhưng pha trà làm gì chứ, em cũng có uống đâu.
Trong bụng thì ngược lại, tôi nghĩ thầm: “Loại trà mốc meo đó… uống vào ung thư thì toi!”
- Ai vậy anh Thiên? – Giọng lanh lảnh ấy lại vang lên.
Hạnh đứng ở ngoài, có lẽ nhỏ nghĩ tôi là người lạ vì tôi đang quay lưng vào trong, lại ăn vận thế này nên chắc nhỏ cũng không nhận ra.
Không chờ anh Thiên trả lời, tôi mỉm cười, xoay người lại:
- Cậu quên tớ rồi sao?
“Choang!”
Ly trà trên tay Nhật Hạnh bỗng rơi vuột xuống đất. Nó vỡ.
Tôi nhíu mày, nhưng chân vẫn đứng im… tôi chẳng rảnh để mà chạy lại nhặt hộ cùng nhỏ:
- Cậu ẩu thế!
- Cậu… cậu… - Giọng nhỏ run lên. Nhưng liền sau đó, nhỏ hít một hơi thật sâu rồi từ từ trừng mắt. – Cậu, cậu, tớ, tớ cái gì chứ hả? Cút đi cho trời nó trong xanh. Cậu nghĩ… mình còn tư cách để đứng ở đây ư? Nhầm rồi! Chẳng phải… cậu khinh cái lũ người hèn hạ chúng tôi lắm sao? Cậu nghĩ… tôi không biết dạo này… cậu “chảnh” thế nào hả? Làm ơn cút đi cho khuất mắt tôi. Cút! Cút!
Hạnh “xổ” ra một tràng khiến tôi chẳng kịp phản ứng. Mắt tôi long lên giận dữ, môi bặm lại, siết chặt tay mình, tôi vung tay tát nhỏ.
“Chát!”
- Nói hay lắm! Nhưng mà… người ta nói rồi, “cái miệng hại cái thân”. Cậu rõ chứ?
Hạnh chụp lấy cổ tay tôi, mặt cương lên:
- Cậu quyết định không hối cải?
Đôi môi tái nhợt của tôi dần mở rộng ra về hai phía, tôi cười lớn:
- Thảo nào… cậu chẳng bao giờ thoát khỏi cảnh hèn mọi!
Nói rồi, tôi giằng tay mình khỏi nhỏ, từng bước chân nhẹ nhàng như mây nay không còn nữa mà thay vào đó là tiếng bình bịch đầy giận dữ.
Anh Thiên lầm bầm nói với Hạnh vài tiếng, sau đó liền đuổi theo tôi.
- Trúc à! Trúc!
Loại con gái này tôi gặp nhiều, tiếp xúc cũng nhiều, ôm ấp thì lại càng nhiều hơn nữa. Tôi chẳng hứng thú gì. Thật đấy! Chắc tại tôi bị… “mòn” cảm giác rồi chăng? Hay tại… Minh Trúc đã làm tôi yêu cái vẻ đẹp của cô ấy? Thôi! Tôi đã quyết định rằng dẹp Trúc qua một bên rồi cơ mà? Vả lại, bây giờ tâm trí tôi đang nghĩ đến Trúc mà lại “tay trong tay” với ả tóc vàng, quả thật là có lỗi với cô ấy làm sao.
Nhảy một lát, tôi đã thấm mệt. “Chắc tại chưa ăn uống gì nên vậy đấy mà!” Nghĩ vậy nên tôi kéo con mụ lẳng lơ ấy xuống bàn tiệc nơi mấy thằng đàn em của tôi đang đàn đúm. Thấy tôi đi cùng ả, cả bọn ồ lên.
- Xinh quá đại ca ơi!
Tôi hằn học nhìn cái đám lao nhao ấy:
- Còn không mau tránh chỗ ra cho tao ngồi?
- Dạ vâng, đại ca!
Cái thằng Thành “Quăn” ( gọi như vậy là vì tóc nó quăn tít quăn mù) tay thì rót rượu cho tôi, mắt thì đau đáu nhìn ả tóc vàng. Cũng vì thế mà tôi bắt đầu bực lên:
- Ơ cái thằng này! Mày rót rượu thì phải nhìn rượu, ai bảo mày nhìn “gái”?
- Ơ cái anh này! - Ả bắt chước tôi mà lại còn giở giọng mắng yêu. Nếu là trước đây tôi sẽ cho là thú vị, còn bây giờ, tôi chỉ thấy ghê tởm thôi. – Anh ôm em thì phải nhìn em, ai bảo anh để ý đến người khác?
Mắt tôi trừng lên, đáng sợ khiếp:
- Ghê gớm nhỉ? Khôn hồn thì im miệng giùm tao đi, ranh con!
Ả nghe vậy, cũng thấy sợ, nhưng vẫn quyết tâm dụ dỗ tôi tới cùng. Ả vẫn nói bằng cái giọng đáng yêu, ngọt ngào như mật ong:
- Anh nói chuyện với người yêu anh cũng thế à? Nghe sợ chết khiếp đi được!
Nhưng sao lúc này, tôi chỉ thấy ong chứ không thấy mật, những lời ả nói cứ như ong vò vè bên tai tôi, khó chịu thấy kinh lên được! Thôi, tôi mặc kệ ả, uống ly rượu cho ấm người cái đã!
Ả vẫn mơn trớn nơi cổ tôi, giọng vẫn ngọt lịm:
- Em xinh thế này… người yêu anh… có bằng em không?
Ả ta mà đòi so sánh với Trúc của tôi sao? Không bao giờ! Trừ khi ả muốn chết. Mà có lẽ, ả đang chán sống?!
Tôi chẳng thèm nhìn lấy ả thêm một lần nào nữa, trong khi miệng tôi thì chẳng chịu buông tha cho ả:
- Cút đi!
Ả vẫn ngoan cố:
- Ơ! Chúng ta đang rất vui vẻ cơ mà?!
Lúc này, tôi mới liếc mắt qua nhìn ả. Đôi mắt ả đẹp, trang điểm theo kiểu khói có ánh nhũ. Sống mũi ả cao. Đôi môi đầy đặn, gợi cảm. Nói tóm lại, trông ả xinh, xinh theo kiểu người ngoại quốc phương Tây. Nhưng bây giờ… tôi lỡ yêu cái nét Á Đông mất rồi. Cái vẻ kiêu sa nơi trời Tây ấy từ bao giờ đã không còn hấp dẫn tôi nữa.
Ả trân trân nhìn tôi, ả vẫn cố gắng hớp hồn tôi chăng? Có lẽ ả nghĩ, với sắc đẹp của ả, tôi nhất định sẽ xiêu lòng và “boa” cho ả ít tiền? Thôi, kể cả thế thì cũng được. Tiền thì tiền. Biến quách đi cho xong, đỡ ngứa mắt!
- Tiền đây! 100$, cho cô.
Ả trề môi:
- Ít thế?!
Tôi “hừ” một tiếng. Nhảy với tôi một bản, uống với tôi ly rượu, tôi cho chút đỉnh lại còn bày đặt lớn giọng chê ư? Đã thế, tôi cho ả bẽ mặt! Ngoảnh đầu sang phía một cô gái đang nằm gọn trong tay thằng Vỹ “Cá lóc”, tôi nháy mắt:
- Em gái! Xử lý con mụ này giùm anh, anh thưởng 100$.
.
Minh Trúc.
Qủa là Khắc Long đã giận thật. Hắn không gọi điện, cũng không đến tìm tôi. Thật thoải mái! Tối nay tôi hoàn toàn tự do, tôi có thể làm những điều mình thích. Nhưng tính ra… không có hắn ở bên tôi chẳng biết làm gì cả.
Học bài ư? Tôi chán ngấy lắm rồi, tôi không nghĩ rằng đã có lúc mình coi đống bài vở ấy là người yêu cơ đấy! Coi TV ư? Thôi! Thôi! Chán ngắt!
Hay đi dạo? Hmm… Mỏi chân! Vừa dạo dạo vừa shopping thì nghe còn ổn. Chứ “đi dạo chay” là tôi quyết không đi. Mà giờ chẳng có Khắc Long, tự rút hầu bao ra… tôi tiếc lắm. Vậy nên đợi hắn hết giận, tôi sẽ tranh thủ mua sắm một trận cho thật đã. Vậy bây giờ tôi nên làm gì?
Đi ngủ ư? Còn sớm chán! Mới chỉ gần 6 giờ thôi mà.
Chợt… tôi nghĩ đến việc Đan Quỳnh đã làm tôi tức giận như thế nào. Mỉm cười, tôi đã nghĩ ra mình cần phải làm gì để quẳng đống thời gian này.
Tôi mặc chiếc váy xoè rộng màu nâu và đi kèm là chiếc áo sơ mi mỏng màu hồng phấn. Mái tóc uốn lọn màu hạt dẻ tôi không buộc cao lên như mọi khi mà xoã xuống dịu dàng. Nhưng thế thì có đơn giản quá chăng? Vậy nên tôi sẽ cài thêm một chiếc cài bản nhỏ, có đính hột đá và chiếc hoa tai PNJ nữa, đảm bảo sẽ đẹp và sang trọng lên nhiều. Chọn thêm đôi giày búp bê màu trắng, tôi ngắm mình trước gương một lần nữa, sau đó mới ra khỏi phòng.
.
Đến đầu ngõ xóm trọ nghèo, tôi bảo gã tài xế cho tôi xuống và tự đi bộ vào trong như thể tôi tiện nên mới tạt qua.
Tôi vừa đứng trước cổng nhà trọ, Hiếu Thiên cũng cùng lúc bước ra. Thấy tôi, ánh mắt anh trở nên sáng rỡ.
- Minh Trúc! – Anh thốt lên. - Em trở về đấy à?
Nhưng chợt, anh nhìn qua nhìn lại mà chẳng thấy hành lý của tôi đâu nên gương mặt lại hằn rõ nỗi thất vọng.
- À! Không phải vậy…
Tôi mỉm cười:
- Em chỉ đến chơi thôi! Tiện chân ấy mà!
- Tiện chân?
Tôi mỉm cười:
- Em có việc đi ngang qua đây. Lâu ngày không đến thăm mọi người… nên đến thăm.
Bỗng, anh lặng đi, anh thẩn thờ nhìn tôi. Có lẽ lúc này tôi đẹp quá. Đẹp đến mức anh không tưởng tượng được. Tôi nghĩ rằng anh đang tự nhủ lòng: “ Con bé Trúc của ngày nào sao bây giờ lại có thể đẹp đến thế?”.
Tôi đứng chôn chân một cục. Khẽ lắc đầu, tôi nhăn nhó nhìn anh:
- Anh định không mời em vào hay sao?
- Ai đấy anh Thiên? – Tôi chợt nghe thấy tiếng vọng từ trong ra. Cái giọng nói lanh lảnh ấy cũng không lạ là bao, đó chắc chắn là Nhật Hạnh.
Anh gật nhẹ đầu nhìn tôi, sau đó ngoảnh cổ, hét vào:
- Khách quý đến chơi em nè!
Tôi bật cười khinh khích:
- Khách quý cơ à? Khách quý mà tính nhốt ngoài này luôn á?
- Tại anh hơi bất ngờ nên… quên mất! – Vừa mở khoá, anh vừa nói. – Anh rất vui khi em lại đến đây.
Tôi chậm rãi bước vào trong. Thì ra ở đây vẫn vậy. Cũ kỹ và quê nát. Nhìn sàn nhà không được lát bằng gỗ hay gạch mà chỉ có xi-măng tráng qua, tôi thở dài:
- Ở đây vẫn chưa lát gạch sao?
Hiếu Thiên cười, dường như có chút ái ngại:
- Chưa em ạ!
Tôi gật đầu rồi theo anh vào phòng Đan Quỳnh và Nhật Hạnh – đó cũng là phòng trước đây tôi ở.
- Sao trần có thể thấp như thế được chứ! Trời dạo này nóng lắm, mái tôn sao chịu được! Không bảo lắp trần vào đi!
Tôi than phiền.
- Vẫn dùng cái bàn gỗ này sao? Chân nó gắn biết bao nhiêu là đinh vì suýt sập rồi cơ mà!
Anh vội đáp:
- Cũng sắp đổi rồi em! Tại bận quá nên chắc mấy đứa nó chưa đổi được đấy thôi! Em mà về đây… anh mua hẳn bàn đẹp cho!
Tôi lắc đầu, miệng cười mỉm. Anh nói những lời vô nghĩa đó làm gì chứ? Để tôi thay đổi ý nghĩ và mong một ngày nào đó… tôi sẽ trở lại sao? Không bao giờ! Có chết tôi cũng không.
- Hạnh và Quỳnh đâu rồi anh?
- Quỳnh đi đâu từ chiều, anh không rõ. Còn em Hạnh thì em cũng nghe rồi đấy, nãy anh bảo có khách nên chắc nó đi pha trà rồi!
Tôi tỏ ra khách sáo:
- Vâng. Nhưng pha trà làm gì chứ, em cũng có uống đâu.
Trong bụng thì ngược lại, tôi nghĩ thầm: “Loại trà mốc meo đó… uống vào ung thư thì toi!”
- Ai vậy anh Thiên? – Giọng lanh lảnh ấy lại vang lên.
Hạnh đứng ở ngoài, có lẽ nhỏ nghĩ tôi là người lạ vì tôi đang quay lưng vào trong, lại ăn vận thế này nên chắc nhỏ cũng không nhận ra.
Không chờ anh Thiên trả lời, tôi mỉm cười, xoay người lại:
- Cậu quên tớ rồi sao?
“Choang!”
Ly trà trên tay Nhật Hạnh bỗng rơi vuột xuống đất. Nó vỡ.
Tôi nhíu mày, nhưng chân vẫn đứng im… tôi chẳng rảnh để mà chạy lại nhặt hộ cùng nhỏ:
- Cậu ẩu thế!
- Cậu… cậu… - Giọng nhỏ run lên. Nhưng liền sau đó, nhỏ hít một hơi thật sâu rồi từ từ trừng mắt. – Cậu, cậu, tớ, tớ cái gì chứ hả? Cút đi cho trời nó trong xanh. Cậu nghĩ… mình còn tư cách để đứng ở đây ư? Nhầm rồi! Chẳng phải… cậu khinh cái lũ người hèn hạ chúng tôi lắm sao? Cậu nghĩ… tôi không biết dạo này… cậu “chảnh” thế nào hả? Làm ơn cút đi cho khuất mắt tôi. Cút! Cút!
Hạnh “xổ” ra một tràng khiến tôi chẳng kịp phản ứng. Mắt tôi long lên giận dữ, môi bặm lại, siết chặt tay mình, tôi vung tay tát nhỏ.
“Chát!”
- Nói hay lắm! Nhưng mà… người ta nói rồi, “cái miệng hại cái thân”. Cậu rõ chứ?
Hạnh chụp lấy cổ tay tôi, mặt cương lên:
- Cậu quyết định không hối cải?
Đôi môi tái nhợt của tôi dần mở rộng ra về hai phía, tôi cười lớn:
- Thảo nào… cậu chẳng bao giờ thoát khỏi cảnh hèn mọi!
Nói rồi, tôi giằng tay mình khỏi nhỏ, từng bước chân nhẹ nhàng như mây nay không còn nữa mà thay vào đó là tiếng bình bịch đầy giận dữ.
Anh Thiên lầm bầm nói với Hạnh vài tiếng, sau đó liền đuổi theo tôi.
- Trúc à! Trúc!
/48
|