Khắc Long đưa tôi về khách sạn trước khi tạt qua trường. Ban sáng, trời hơi lạnh nhưng đi chơi, hoạt động nhiều nên mồ hôi mồ kê cũng đổ ra nhễ nhại, bên bết, khó chịu vô cùng. Thế nên trong lúc đợi hắn đưa ô tô về gara, tôi tranh thủ lên phòng tắm rửa, thay đồ. Mở tủ đồ, tôi lấy ra chiếc quần jean lửng rách tươm, bó gối, trông rất nghịch và “chất”. Kèm theo đó là áo quây trơn màu đỏ, nom đơn giản nhưng lại rất gợi cảm.
Đang ngâm mình trong nước thì tôi lại bị cắt ngang cái cảm giác thoải mái ấy ngay.
- Minh Trúc!!! Đang làm gì đấy? Nhanh lên nào!
- Anh đợi em lát! – Tôi vọng ra, luống cuống trườn ra khỏi bồn tắm, tôi quên mất rằng mình còn phải đi cùng Khắc Long nữa.
Vài phút sau, tôi bước ra, đã thấy sự bực dọc hiện trên mặt hắn:
- Gần đến giờ ra về rồi, anh mà tới trễ, không lấy được đồ, là cưng liệu với anh!
Tôi tặc lưỡi, xỏ vội đôi cao gót màu trắng có đính đá lóng lánh, khoá cửa phòng rồi lạch bạch chạy theo Khắc Long.
- Đợi em!
.
Ngồi thẩn thờ sau chiếc motor của hắn, không đội mũ bảo hiểm, tóc bay bay trong gió, tôi thấy lòng mình nhẹ tênh. Bỗng dưng tâm trạng tôi lại trở nên bất ổn, ít nhất cũng từ lúc Khắc Long… “Đừng có thấy được anh yêu mà quá đáng lên!”. Trên mặt tôi không biểu hiện ra bất cứ cung bậc cảm xúc nào, chỉ gục nhẹ đầu lên người hắn, tôi cảm giác có chút bình yên.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, nhẹ nhàng quá! Cảm giác tuyệt diệu ấy vẫn sống trong tôi, cho đến khi gần tới trường, tôi mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của một ai đó, cảm giác ấy… nó chết. Và tôi cũng chết, chết lặng. Ánh mắt ấy nồng nàn nhưng day dứt, ẩn chứa trong đó là sự trách cứ mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Nó vô tình đã bóp nát chính trái tim tôi, tôi nhận ra trong mình có một khoảng lặng mà đã quá lâu nó không được đánh thức, nó ngủ quên.
Tôi nhướn đầu ngang qua vai Khắc Long, nói qua làn gió:
- Anh dừng lại đi. Cho em xuống, anh vào trường một mình ha!
- Ừ! Vậy cũng được! – Hắn gật đầu rồi phanh xe lại.
Tôi xuống xe, định ghé qua quán nước gần trường học thì… “cái ánh mắt ban nãy” lại gần chỗ tôi hơn.
- Lâu lắm rồi… không gặp em.
- Thì cũng mới vài bữa thôi mà, anh Hiếu Thiên.
- Thế à? Vậy mà anh cảm thấy… hơi lâu.
Tôi cười nhẹ, miệng lầm bầm: “ Quan hệ không còn tốt đẹp… thì vậy thôi!”
- Em… dạo này khác nhiều nhỉ? Nói thẳng ra… anh ít khi thấy em… mặc áo hở vai, mang giày cao gót hay quần jean rách loe toe thế này!
Tôi thấy rõ sự khó chịu trong từng lời nói của anh. Tôi bất mãn, trước đây, mấy cô người mẫu ăn mặc cũng tựa thế này, tôi hỏi anh, anh còn khen đẹp cơ mà. Giờ tôi như vầy, anh lại nói thế là sao.
Tôi lại cười, lần này không cười nhẹ, cảm giác như mình tự tin hơn, tôi cười khoe nét duyên dáng:
- Vâng. Qua thời gian, cái gì cũng cần phải thay đổi cả. Con người mà! Không thay đổi sẽ bị tụt hậu mất!
- Tụt hậu?
- Vâng! – Tôi nói rồi nhìn lại mình. - Chẳng phải bây giờ... em chẳng thua kém ai nữa sao?
Hiếu Thiên cười – một nụ cười chát chúa:
- Người ta thay đổi vì hoàn cảnh. Còn em… có phù hợp với hoàn cảnh của mình hay không?
- Sao lại không?
Anh lắc đầu:
- Anh xin lỗi. Anh lại quên. Giờ em là ai chứ? Có phải Minh Trúc của ngày xưa nữa đâu. – Anh lại nói, vẻ chậm rãi hơn. - Bây giờ em là bạn gái của Khắc Long.
Tôi không còn e ngại như trước đây nữa, gật đầu, ánh mắt tôi vẫn nhìn thẳng vào anh. Và anh cũng nhìn tôi như vậy, một cái nhìn trực diện, xoáy sâu vào tâm can tôi. Anh cố đọc suy nghĩ của tôi, nhưng tôi níu giữ, không cho phép anh đọc được chúng.
Rồi, tôi thấy anh… không còn nhìn nữa, mà là… ngắm, bàn tay thô ráp của anh mơn man lên mái tóc tôi, như thể nhớ nhung lắm. Có lẽ vậy, hồi tôi còn ở xóm trọ nghèo, ngày nào anh chẳng ngồi cạnh tôi, vuốt tóc tôi, trò chuyện cùng tôi cơ mà.
Mái tóc đen, chắc khoẻ và mượt của anh cứ phảng phất bay trong gió. Còn mái tóc tôi lại quấn lấy bàn tay anh, tôi nghĩ vậy vì thấy… anh đã vuốt ve nó từ ban nãy mà đến giờ vẫn chưa buông.
- Em rời bỏ Khắc Long đi! Hãy trở lại là Minh Trúc của ngày xưa…
- Anh điên sao? - Tôi bỗng nặng lời. - Hay anh mất trí rồi? Anh nghĩ em có đủ tiền để đền đáp những ân huệ của Khắc Long sao? Tiền viện phí của mẹ em đã lên đến gần 30 triệu rồi đấy, anh Thiên ạ!
- Những món đồ đắt tiền này của em. Bán ra anh nghĩ cũng đủ trả nợ cho hắn thôi!
Tôi nhướn mắt, hàng lông mi được chải cẩn thận bằng marcara làm mắt tôi thêm sắc sảo hơn. Có chăng cũng vì thế mà lời nói nghe cũng… điêu đúa hơn.
- Bán đi tất cả… để em trở lại như xưa cơ à? Một con bé quê kệch?
- Không! Trúc của ngày xưa tuyệt vời lắm cơ mà? Trúc của ngày xưa đẹp hơn bây giờ nhiều, em có biết không?
Tôi phản ứng, mắt quắc lên:
- Không! Em chẳng biết gì cả. Trúc của ngày xưa thì có gì hay chứ? Vất vả chạy vạy từng đồng để nộp học phí, đến bữa sáng muốn ăn một ổ bánh mì cũng chẳng có mà ăn. Những ngày chưa có lương phải ôm cái bụng réo mà nói rằng: “tôi không đói”… chỉ vì cái túi rỗng!
Anh xua tay:
- Em đã từng học rất giỏi, em đã từng sống tươi vui và hồn nhiên. Liệu em có hiểu những điều đó…
Môi tôi bặm chặt lại, cắt phăng lời anh đang nói:
- Anh thôi đi! Chẳng phải đã ghét tôi lắm mà? Đã hận tôi lắm mà? – Mặt tôi hếch lên như một nữ đầu gấu. - Sao giờ ra bộ khuyên nhủ tôi hay thế chứ? Hay là thấy tôi nhiều tiền rồi, cố tình lấy lòng tôi?
Anh ngừng một lát, mắt nhắm lại, tựa hồ anh không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra. Có thể nói, anh shock vì những lời nói của tôi?
Giọng anh run run:
- Em… em… em có biết mình đang nói những gì không?
Tôi gầm gừ:
- Anh đừng ỷ mình học giỏi hơn tôi mà lên giọng.
Chính tôi đây cũng thấy mình thật khác. Tôi chưa bao giờ biết nổi nóng, đay nghiến ai đến như vậy… Cũng tại anh ta tự chuốc lấy thôi! Không phải do tôi mà, tôi không sai, tôi không làm điều gì sai cả!
- Em… em… em… tệ lắm!
- Đừng đau lòng và phí thời gian vì tôi! Hãy để dành chúng cho Hot girl xinh đẹp của anh kìa! Hay là… cả cô ta cũng bỏ rơi anh rồi?
- Ý em là Đan Quỳnh?
Tôi “hừ” lên một tiếng, ấn nhẹ một ngón tay vào người anh với vẻ khiêu khích:
- Không cô ta thì là ai nữa? Lũ các người… dù có thế nào cũng không thoát khỏi cảnh mọi rợ…
Chưa để tôi kịp nói hết câu, Hiếu Thiên đã quơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt tôi.
Làn gió thoảng qua làm những lọn tóc con của tôi cứ lướt qua chỗ má, rát bỏng. Anh làm tôi đau… lần đầu tiên người con trai đó làm tôi đau. Anh thậm chí chưa biết gõ đầu tôi là gì… Vậy mà nay… lại tát tôi?!
Tôi sững sờ đưa tay lên mặt, từng ngón tay lướt nhẹ nhàng lên má. Mắt tôi bắt đầu rơm rớm, nhưng tôi không cho phép mình khóc nên đến cả chớp mắt tôi cũng cố kìm lại. Tôi sợ nước mắt mình rơi… Tôi không muốn con người đó thấy tôi yếu lòng, tôi không muốn! Anh ta không đủ tư cách, không đủ!
Mặt tôi từ từ ngẩng lên, tôi thấy anh luống cuống với bàn tay của mình, dường như anh cũng không hiểu được cái hành động vừa rồi của mình, anh thảng thốt.
Khả dĩ, tôi định tát lại Hiếu Thiên một cái. Nhưng… tôi cảm nhận được sự hối hận trong anh nên tôi ghì tay mình lại. Không phải vì tôi xúc động hay cảm thông với điều đó. Chỉ là… tôi muốn anh ta dằn vặt bản thân mình. Tôi thích điều đó. Nó sẽ xé nát tâm can anh… làm cho anh đau khổ.
Đang ngâm mình trong nước thì tôi lại bị cắt ngang cái cảm giác thoải mái ấy ngay.
- Minh Trúc!!! Đang làm gì đấy? Nhanh lên nào!
- Anh đợi em lát! – Tôi vọng ra, luống cuống trườn ra khỏi bồn tắm, tôi quên mất rằng mình còn phải đi cùng Khắc Long nữa.
Vài phút sau, tôi bước ra, đã thấy sự bực dọc hiện trên mặt hắn:
- Gần đến giờ ra về rồi, anh mà tới trễ, không lấy được đồ, là cưng liệu với anh!
Tôi tặc lưỡi, xỏ vội đôi cao gót màu trắng có đính đá lóng lánh, khoá cửa phòng rồi lạch bạch chạy theo Khắc Long.
- Đợi em!
.
Ngồi thẩn thờ sau chiếc motor của hắn, không đội mũ bảo hiểm, tóc bay bay trong gió, tôi thấy lòng mình nhẹ tênh. Bỗng dưng tâm trạng tôi lại trở nên bất ổn, ít nhất cũng từ lúc Khắc Long… “Đừng có thấy được anh yêu mà quá đáng lên!”. Trên mặt tôi không biểu hiện ra bất cứ cung bậc cảm xúc nào, chỉ gục nhẹ đầu lên người hắn, tôi cảm giác có chút bình yên.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, nhẹ nhàng quá! Cảm giác tuyệt diệu ấy vẫn sống trong tôi, cho đến khi gần tới trường, tôi mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của một ai đó, cảm giác ấy… nó chết. Và tôi cũng chết, chết lặng. Ánh mắt ấy nồng nàn nhưng day dứt, ẩn chứa trong đó là sự trách cứ mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Nó vô tình đã bóp nát chính trái tim tôi, tôi nhận ra trong mình có một khoảng lặng mà đã quá lâu nó không được đánh thức, nó ngủ quên.
Tôi nhướn đầu ngang qua vai Khắc Long, nói qua làn gió:
- Anh dừng lại đi. Cho em xuống, anh vào trường một mình ha!
- Ừ! Vậy cũng được! – Hắn gật đầu rồi phanh xe lại.
Tôi xuống xe, định ghé qua quán nước gần trường học thì… “cái ánh mắt ban nãy” lại gần chỗ tôi hơn.
- Lâu lắm rồi… không gặp em.
- Thì cũng mới vài bữa thôi mà, anh Hiếu Thiên.
- Thế à? Vậy mà anh cảm thấy… hơi lâu.
Tôi cười nhẹ, miệng lầm bầm: “ Quan hệ không còn tốt đẹp… thì vậy thôi!”
- Em… dạo này khác nhiều nhỉ? Nói thẳng ra… anh ít khi thấy em… mặc áo hở vai, mang giày cao gót hay quần jean rách loe toe thế này!
Tôi thấy rõ sự khó chịu trong từng lời nói của anh. Tôi bất mãn, trước đây, mấy cô người mẫu ăn mặc cũng tựa thế này, tôi hỏi anh, anh còn khen đẹp cơ mà. Giờ tôi như vầy, anh lại nói thế là sao.
Tôi lại cười, lần này không cười nhẹ, cảm giác như mình tự tin hơn, tôi cười khoe nét duyên dáng:
- Vâng. Qua thời gian, cái gì cũng cần phải thay đổi cả. Con người mà! Không thay đổi sẽ bị tụt hậu mất!
- Tụt hậu?
- Vâng! – Tôi nói rồi nhìn lại mình. - Chẳng phải bây giờ... em chẳng thua kém ai nữa sao?
Hiếu Thiên cười – một nụ cười chát chúa:
- Người ta thay đổi vì hoàn cảnh. Còn em… có phù hợp với hoàn cảnh của mình hay không?
- Sao lại không?
Anh lắc đầu:
- Anh xin lỗi. Anh lại quên. Giờ em là ai chứ? Có phải Minh Trúc của ngày xưa nữa đâu. – Anh lại nói, vẻ chậm rãi hơn. - Bây giờ em là bạn gái của Khắc Long.
Tôi không còn e ngại như trước đây nữa, gật đầu, ánh mắt tôi vẫn nhìn thẳng vào anh. Và anh cũng nhìn tôi như vậy, một cái nhìn trực diện, xoáy sâu vào tâm can tôi. Anh cố đọc suy nghĩ của tôi, nhưng tôi níu giữ, không cho phép anh đọc được chúng.
Rồi, tôi thấy anh… không còn nhìn nữa, mà là… ngắm, bàn tay thô ráp của anh mơn man lên mái tóc tôi, như thể nhớ nhung lắm. Có lẽ vậy, hồi tôi còn ở xóm trọ nghèo, ngày nào anh chẳng ngồi cạnh tôi, vuốt tóc tôi, trò chuyện cùng tôi cơ mà.
Mái tóc đen, chắc khoẻ và mượt của anh cứ phảng phất bay trong gió. Còn mái tóc tôi lại quấn lấy bàn tay anh, tôi nghĩ vậy vì thấy… anh đã vuốt ve nó từ ban nãy mà đến giờ vẫn chưa buông.
- Em rời bỏ Khắc Long đi! Hãy trở lại là Minh Trúc của ngày xưa…
- Anh điên sao? - Tôi bỗng nặng lời. - Hay anh mất trí rồi? Anh nghĩ em có đủ tiền để đền đáp những ân huệ của Khắc Long sao? Tiền viện phí của mẹ em đã lên đến gần 30 triệu rồi đấy, anh Thiên ạ!
- Những món đồ đắt tiền này của em. Bán ra anh nghĩ cũng đủ trả nợ cho hắn thôi!
Tôi nhướn mắt, hàng lông mi được chải cẩn thận bằng marcara làm mắt tôi thêm sắc sảo hơn. Có chăng cũng vì thế mà lời nói nghe cũng… điêu đúa hơn.
- Bán đi tất cả… để em trở lại như xưa cơ à? Một con bé quê kệch?
- Không! Trúc của ngày xưa tuyệt vời lắm cơ mà? Trúc của ngày xưa đẹp hơn bây giờ nhiều, em có biết không?
Tôi phản ứng, mắt quắc lên:
- Không! Em chẳng biết gì cả. Trúc của ngày xưa thì có gì hay chứ? Vất vả chạy vạy từng đồng để nộp học phí, đến bữa sáng muốn ăn một ổ bánh mì cũng chẳng có mà ăn. Những ngày chưa có lương phải ôm cái bụng réo mà nói rằng: “tôi không đói”… chỉ vì cái túi rỗng!
Anh xua tay:
- Em đã từng học rất giỏi, em đã từng sống tươi vui và hồn nhiên. Liệu em có hiểu những điều đó…
Môi tôi bặm chặt lại, cắt phăng lời anh đang nói:
- Anh thôi đi! Chẳng phải đã ghét tôi lắm mà? Đã hận tôi lắm mà? – Mặt tôi hếch lên như một nữ đầu gấu. - Sao giờ ra bộ khuyên nhủ tôi hay thế chứ? Hay là thấy tôi nhiều tiền rồi, cố tình lấy lòng tôi?
Anh ngừng một lát, mắt nhắm lại, tựa hồ anh không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra. Có thể nói, anh shock vì những lời nói của tôi?
Giọng anh run run:
- Em… em… em có biết mình đang nói những gì không?
Tôi gầm gừ:
- Anh đừng ỷ mình học giỏi hơn tôi mà lên giọng.
Chính tôi đây cũng thấy mình thật khác. Tôi chưa bao giờ biết nổi nóng, đay nghiến ai đến như vậy… Cũng tại anh ta tự chuốc lấy thôi! Không phải do tôi mà, tôi không sai, tôi không làm điều gì sai cả!
- Em… em… em… tệ lắm!
- Đừng đau lòng và phí thời gian vì tôi! Hãy để dành chúng cho Hot girl xinh đẹp của anh kìa! Hay là… cả cô ta cũng bỏ rơi anh rồi?
- Ý em là Đan Quỳnh?
Tôi “hừ” lên một tiếng, ấn nhẹ một ngón tay vào người anh với vẻ khiêu khích:
- Không cô ta thì là ai nữa? Lũ các người… dù có thế nào cũng không thoát khỏi cảnh mọi rợ…
Chưa để tôi kịp nói hết câu, Hiếu Thiên đã quơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt tôi.
Làn gió thoảng qua làm những lọn tóc con của tôi cứ lướt qua chỗ má, rát bỏng. Anh làm tôi đau… lần đầu tiên người con trai đó làm tôi đau. Anh thậm chí chưa biết gõ đầu tôi là gì… Vậy mà nay… lại tát tôi?!
Tôi sững sờ đưa tay lên mặt, từng ngón tay lướt nhẹ nhàng lên má. Mắt tôi bắt đầu rơm rớm, nhưng tôi không cho phép mình khóc nên đến cả chớp mắt tôi cũng cố kìm lại. Tôi sợ nước mắt mình rơi… Tôi không muốn con người đó thấy tôi yếu lòng, tôi không muốn! Anh ta không đủ tư cách, không đủ!
Mặt tôi từ từ ngẩng lên, tôi thấy anh luống cuống với bàn tay của mình, dường như anh cũng không hiểu được cái hành động vừa rồi của mình, anh thảng thốt.
Khả dĩ, tôi định tát lại Hiếu Thiên một cái. Nhưng… tôi cảm nhận được sự hối hận trong anh nên tôi ghì tay mình lại. Không phải vì tôi xúc động hay cảm thông với điều đó. Chỉ là… tôi muốn anh ta dằn vặt bản thân mình. Tôi thích điều đó. Nó sẽ xé nát tâm can anh… làm cho anh đau khổ.
/48
|