…::: Hoa khôi Mai Thư :::…
Đôi mắt tôi cứ díp lại vào nhau, không tài nào mở ra được. Cho đến khi những tia nắng tinh nghịch từ ngoài khung cửa sổ bắt đầu le lói luồn qua tấm rèm cửa và nhè nhẹ bước vào trong căn phòng. Tôi nheo mắt chống đỡ lại “bọn kẻ thù khó ưa” đấy, khẽ vươn vai rồi lại tiếp tục ôm gọn chiếc gối ôm vào lòng.
Chả là tối qua tôi lại mắc chứng suy nghĩ, lo âu về chuyện việc làm. Thế nên kết quả là đến mãi hơn 3 giờ sáng tôi mới bắt đầu chợp mắt được.
Biết chuyện, anh Thiên khuyên tôi, Đan Quỳnh khuyên tôi và cả Nhật Hạnh cũng khuyên tôi rằng phải cố gắng để sau này không lặp lại chuyện này nữa. Nhưng đơn thuần họ chỉ nghĩ là vì chuyện tôi làm vấy café vào người khách chứ họ nào biết những nguyên nhân thực sự. Càng nghĩ tôi càng giận mình ghê gớm.
Bỗng…
- Dậy đi Trúc! Anh Thiên đang đợi cậu ở ngoài kìa!
Lúc này, tôi mới giật mình vùng dậy. Cuống cuồng chạy đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồ gọn gàng rồi phóng ù ra chỗ Hiếu Thiên.
- Ngốc! Đi học mà không xách cặp đi sao?
- Ớ chết! Vội quá nên em quên! – Tôi tặc lưỡi đáp rồi nhanh chóng chạy lại một vòng vào phòng vơ cái cặp chạy đi.
Tôi thấy mình ngố thật. Từ trước đến nay, tôi làm việc gì cũng nhẹ nhàng, cẩn thận. Đây là lần đầu tiên tôi đuểnh đoảng như thế đấy.
Tôi cười rạng rỡ và nắm lấy tay anh Thiên bước đi. Bước ra cổng, đôi mắt tôi đã kịp nhận thấy chiếc ô tô thể thao màu đỏ bóng quen thuộc của Khắc Long. Theo quán tính, tôi lùi người về phía sau, tim đập thình thịch vì lo lắng.
Thấy tôi cứ đứng chôn chân như tượng, Hiếu Thiên bật cười lấy làm lạ:
- Sao thế hả Trúc? Bộ có sói ăn thịt em à?
- Không… nhưng… mình đi đường này được không anh? – Tôi nói và liền chỉ tay về hướng ngược lại. – Nghe nói đường bình thường mình hay đi đang sửa hệ thống cống nên đi bằng đường này, tuy xa một chút nhưng lại sạch sẽ hơn.
- Uả? Thế hả? Hôm qua đã sửa xong rồi cơ mà… - Hiếu Thiên bóp trán nghĩ nhưng rồi cũng bước đi vì tôi đã nhanh chóng kéo tay anh đi theo mình.
Khẽ để ý, tôi thấy anh bỗng quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe. Tôi run bần bật nhưng vẫn cố “đánh trống lảng” cho anh không quan tâm đến nó nữa.
o-0-o
Khắc Long.
Cái con nhỏ Hoàng Minh Trúc này kì lạ thật đấy! Nãy giờ tôi đợi cô ta muốn chết mà chẳng thấy tăm hơi đâu.
Tôi đưa tay nhịp nhịp lên thành cửa. Chốc chốc lại ngó lên đồng hồ.
Cho đến khi….
“ Grừ! 7h rồi!” Bực bội tôi phóng xe chạy một mạch luôn.
Hay thật đấy, Minh Trúc dám tự tiện đi trước mà không nói với tôi một câu sao? Đáng lẽ cô ta phải nhớ rằng mình là bạn gái của tôi chứ.
“Tuy Khắc Long này là dân chơi khét tiếng nhưng chẳng bao giờ đi học trễ. Thế mà lần này... Haizzz… Kiểu này tha hồ mà mất mặt với lũ đàn em. Mà thôi, nếu như trễ quá thì cùng lắm mình sẽ bỏ tiết rồi “hú” bọn nó đi chơi luôn cho nó oách. Thế thì lại càng tốt chứ sao!” – Tôi nghĩ thầm, sau đó hào hứng rú ga mạnh tay hơn, gạt hai chữ “Minh Trúc” ra một bên, thật xa.
o-0-o
Minh Trúc.
Tôi vừa bước vào cổng trường thì…
- Minh Trúc! Tôi gặp bạn một lát được không?
Bất ngờ tôi ngẩng mặt lên. Thì ra đó chính là Mai Thư – bạn gái cũ của Khắc Long.
Tôi cảm thấy sờ sợ nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô lúc này, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Rón rén chào Hiếu Thiên, tôi bước đi theo Mai Thư về phía canteen của trường.
.
- Cô cần gặp tôi à? – Chưa kịp ngồi xuống yên vị tại canteen thì tôi đã vội vàng hỏi.
Mai Thư không đáp, chỉ từ tốn chọn món. Sau đó mới quay sang phía tôi:
- Uhm! Tình cờ gặp bạn nên mình muốn rủ bạn cùng đi ăn, thế thôi à!
- Chỉ thế thôi? – Tôi hỏi lại, ánh mắt vẫn xen lẫn với hoài nghi khiến Mai Thư lại bật cười:
- Thật ra cũng chẳng có gì to tát cả đâu. Chỉ là tôi muốn hỏi Trúc rằng dạo này bạn với Khắc Long thế nào rồi.
Tôi khẽ khép mình lại vì cảm thấy căng thẳng vô cùng. Nhưng hình như chính tôi là người tạo ra bầu không khí ấy cơ chứ? Mai Thư thoải mái và tự nhiên đến thế cơ mà… Tôi mỉm cười, giọng run run:
- Khắc Long dù gì cũng chỉ muốn đùa giỡn tôi thôi mà! Bạn cũng biết rồi đấy, hắn ta đâu có thật lòng với ai.
- Bạn nghĩ được thế thì tốt quá. Trước đây tôi không tin lời mọi người, chỉ nghĩ rằng với một tình yêu thật sự thì có thể “cảm hóa” được trái tim của anh Long… nhưng tôi nhầm. – Nói xong, Mai Thư lại ngước mắt lên nhìn tôi bằng ánh mắt rạng rỡ thân thiện. Nhưng đột nhiên khi chạm phải ánh mắt đang chằm chằm nhìn của tôi, Thư lại chuyển vẻ mặt ngay, cô thất vọng: - Bạn nghĩ là tôi ghen sao? Tôi chỉ muốn khuyên bạn thôi à, vì… bạn đã khá là thay đổi so với ngày đầu tiên tôi gặp bạn đó.
Tôi chợt giật mình. Tôi đã thay đổi thật sao…? Ai cũng nói rằng tôi đã thay đổi. Rõ ràng nhất là vẻ bề ngoài và... thậm chí là có một phần nhỏ trong suy nghĩ và tư tưởng. Có thể tôi vẫn chưa nhận ra được điều đó chăng?
Bỗng, một chàng trai bước đến phía Mai Thư với cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói ấm áp:
- Đi thôi em! Anh sẽ cho em xem con gấu bông anh mới mua tặng cho em đó!
Cô khẽ vẫy tay chào tôi sau đó nheo mắt đáp:
- Bạn cứ uống nước đi nhé, tôi tính tiền rồi đó. Bây giờ tôi phải đi với bạn trai tôi.
Thì ra người đó là bạn trai mới của Thư. Tôi chợt nhận ra cậu ấy là Thành Nam – một anh chàng khá nổi bật ở trường với tay nghề ghi-ta cực điêu luyện.
“ Hai người đó thật xứng đôi!” – Tôi nghĩ thầm, sau đó nâng ly sữa nóng lên và uống lấy một hớp.
Ngó đầu qua khung cửa sổ màu nâu có hàng dây leo màu xanh tươi mát, tôi đưa mắt ngắm nhìn bầu trời trong xanh lúc này. Ở đằng tây có một chú chim bồ câu trắng xóa đang thỏa cánh tung bay giữa nền trời tuyệt diệu. Cảnh tượng lúc này trông thật đẹp và yên bình hơn bao giờ hết.
Tôi mỉm cười, chợt nhận thấy…
Chú bồ câu vừa nãy đang chao đảo, chao đảo và bỗng chốc lao mạnh xuống.
Xung quanh trời đất quay cuồng và cũng dần trở nên u ám lạ thường.
Đầu óc tôi buốt lên từng đợt. Còn đôi mắt thì cứ thế díu lại vào nhau, tôi gục mặt xuống bàn và ngất đi từ lúc nào không biết.
o-0-o
Sau khuôn viên của trường, một nơi không quá kín đáo nhưng lại ít ai để ý đến.
“ Bộp!”
Có một túm gồm một, hai, ba, à không, đến lận năm cô gái đang “xách” xồng xộc một con bé có dáng dấp mỏng manh với mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn nhẹ.
- Giờ xử lí thế nào với cái con nhỏ này đây?
- Thì đập cho nó một trận, cho nó chừa mà tránh khỏi anh Long của tụi mình đi!
Chỉ chờ có thế, cả bọn bắt đầu xắn tay áo lên và giương mắt nhìn “con mồi” một cách thù hằn.
- Cho mày chết nè!
- Cái tội dám “kua” anh Long nè!
- Ngu nè mày!
- Tránh xa Khắc Long ra!
- Mày toi đời rồi em ơi!
Cứ mỗi lời nói của bọn họ lại đi kèm với một cú đá mạnh như trời giáng. Con bé tóc dài thở hổn hển vì đau đớn, đôi mắt cô bắt đầu mở dần ra nhưng dường như vẫn còn chưa nhìn thấy rõ được mọi thứ xung quanh:
- Các người là ai? Sao tôi đau thế này…
- Bị bọn tao đánh mà không đau thì bọn tao đánh làm cái quái gì! Hỏi ngớ ngẩn.
Con bé đáng thương đấy… chính là tôi – Hoàng Minh Trúc. Đến tận lúc này tôi vẫn không thể nào hiểu được mọi chuyện đang xảy ra vào lúc này. Tôi cố gắng chớp chớp đôi mắt để nhìn rõ hơn. Hình như, trong đám bọn nó có một cô gái tóc ngắn, dáng dấp người cao, thon… và đặc biệt hơn là cô rất giống…
- Mai Thư! Có phải Mai Thư đấy không? Sao bạn lại đánh tôi…
Rì rầm… rì rầm… “Bộ ngũ” ấy cứ thì thầm với nhau điều gì, sau đó cô gái tóc ngắn lại mỉm cười tinh ranh:
- Ai biểu cô dám cướp Khắc Long của tôi chứ! Đáng đời!
- Bạn đã có bạn trai rồi cơ mà… Sao lại…
- Thì sao chứ? Nếu không có cô thì Khắc Long đâu có rời xa tôi chứ? Đúng là đồ cướp bồ, đồ giật bồ, đồ cáo già!!! – Cô gái tóc ngắn rít lên và tiện chân đạp vào người tôi một cái khiến máu từ cổ họng cứ thể trào ra từng giọt, từng giọt nhưng nhiều đến nỗi thấm đẫm cả vùng vai áo.
Đôi mắt tôi đã mờ nhoẹt, nay lại càng mờ hơn. Tôi đau đớn xoa lấy cổ họng mình ngăn cho máu không chảy ra nữa.
Hai cái lỗ tai của tôi đang cố gắng vận hành hết công suất để lắng nghe những gì họ nói. Thì ra… là vì Khắc Long. Tôi kì thực không tin được, Mai Thư lại như vậy. Rõ ràng, cô ấy đã ngăn lấy lòng ích kỉ mà khuyên bảo tôi và đối xử với nhau như những người bạn thân thực sự.
Thế mà…
Đúng là cuộc đời không có gì có thể lường trước được. Nó cứ như một bức họa vô tri vô giác mà hàng ngày lại được tô vẽ thêm một đường nét vô vàn bất ngờ.
Cổ họng tôi đang rát bỏng, cảm giác lúc này còn khó chịu hơn cả lúc tôi uống rượu lần đầu tiên ở quán bar nữa. Thế mà tôi vẫn cố gắng gào lên từng chữ cho kì được:
- Rốt cuộc… lí do bạn mời tôi đến canteen… là để làm cho tôi mê man bất tỉnh. Sau đó sẽ “xử lí” tôi đúng không hả, Mai Thư?
Lần này thì không phải chỉ một người mà là cả bọn xúm vào mà đáp trả, khiến đầu óc tôi lại hoa lên mệt mỏi.
- Thì sao chứ? Những điều bọn tôi làm hôm nay, chẳng thấm vào những gì mà cô đã đối xử với bọn tôi đâu.
- Để rồi xem, rồi thì anh Long cũng sẽ bỏ rơi mày và sau đó lại rơi vào tay bọn tao!
- Mày đê tiện lắm đó, chẳng phải ỷ anh ấy giàu mà mày mua sắm, trang điểm từ thứ này đến thứ khác sao?
- …
Những lời nói cay độc ấy cứ tiếp tục gieo rắc vào đầu óc tôi, vào bộ não tôi, vào tâm hồn tôi cho đến khi tôi mê man và không còn hay biết thêm một điều gì nữa.
Đôi mắt tôi cứ díp lại vào nhau, không tài nào mở ra được. Cho đến khi những tia nắng tinh nghịch từ ngoài khung cửa sổ bắt đầu le lói luồn qua tấm rèm cửa và nhè nhẹ bước vào trong căn phòng. Tôi nheo mắt chống đỡ lại “bọn kẻ thù khó ưa” đấy, khẽ vươn vai rồi lại tiếp tục ôm gọn chiếc gối ôm vào lòng.
Chả là tối qua tôi lại mắc chứng suy nghĩ, lo âu về chuyện việc làm. Thế nên kết quả là đến mãi hơn 3 giờ sáng tôi mới bắt đầu chợp mắt được.
Biết chuyện, anh Thiên khuyên tôi, Đan Quỳnh khuyên tôi và cả Nhật Hạnh cũng khuyên tôi rằng phải cố gắng để sau này không lặp lại chuyện này nữa. Nhưng đơn thuần họ chỉ nghĩ là vì chuyện tôi làm vấy café vào người khách chứ họ nào biết những nguyên nhân thực sự. Càng nghĩ tôi càng giận mình ghê gớm.
Bỗng…
- Dậy đi Trúc! Anh Thiên đang đợi cậu ở ngoài kìa!
Lúc này, tôi mới giật mình vùng dậy. Cuống cuồng chạy đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồ gọn gàng rồi phóng ù ra chỗ Hiếu Thiên.
- Ngốc! Đi học mà không xách cặp đi sao?
- Ớ chết! Vội quá nên em quên! – Tôi tặc lưỡi đáp rồi nhanh chóng chạy lại một vòng vào phòng vơ cái cặp chạy đi.
Tôi thấy mình ngố thật. Từ trước đến nay, tôi làm việc gì cũng nhẹ nhàng, cẩn thận. Đây là lần đầu tiên tôi đuểnh đoảng như thế đấy.
Tôi cười rạng rỡ và nắm lấy tay anh Thiên bước đi. Bước ra cổng, đôi mắt tôi đã kịp nhận thấy chiếc ô tô thể thao màu đỏ bóng quen thuộc của Khắc Long. Theo quán tính, tôi lùi người về phía sau, tim đập thình thịch vì lo lắng.
Thấy tôi cứ đứng chôn chân như tượng, Hiếu Thiên bật cười lấy làm lạ:
- Sao thế hả Trúc? Bộ có sói ăn thịt em à?
- Không… nhưng… mình đi đường này được không anh? – Tôi nói và liền chỉ tay về hướng ngược lại. – Nghe nói đường bình thường mình hay đi đang sửa hệ thống cống nên đi bằng đường này, tuy xa một chút nhưng lại sạch sẽ hơn.
- Uả? Thế hả? Hôm qua đã sửa xong rồi cơ mà… - Hiếu Thiên bóp trán nghĩ nhưng rồi cũng bước đi vì tôi đã nhanh chóng kéo tay anh đi theo mình.
Khẽ để ý, tôi thấy anh bỗng quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe. Tôi run bần bật nhưng vẫn cố “đánh trống lảng” cho anh không quan tâm đến nó nữa.
o-0-o
Khắc Long.
Cái con nhỏ Hoàng Minh Trúc này kì lạ thật đấy! Nãy giờ tôi đợi cô ta muốn chết mà chẳng thấy tăm hơi đâu.
Tôi đưa tay nhịp nhịp lên thành cửa. Chốc chốc lại ngó lên đồng hồ.
Cho đến khi….
“ Grừ! 7h rồi!” Bực bội tôi phóng xe chạy một mạch luôn.
Hay thật đấy, Minh Trúc dám tự tiện đi trước mà không nói với tôi một câu sao? Đáng lẽ cô ta phải nhớ rằng mình là bạn gái của tôi chứ.
“Tuy Khắc Long này là dân chơi khét tiếng nhưng chẳng bao giờ đi học trễ. Thế mà lần này... Haizzz… Kiểu này tha hồ mà mất mặt với lũ đàn em. Mà thôi, nếu như trễ quá thì cùng lắm mình sẽ bỏ tiết rồi “hú” bọn nó đi chơi luôn cho nó oách. Thế thì lại càng tốt chứ sao!” – Tôi nghĩ thầm, sau đó hào hứng rú ga mạnh tay hơn, gạt hai chữ “Minh Trúc” ra một bên, thật xa.
o-0-o
Minh Trúc.
Tôi vừa bước vào cổng trường thì…
- Minh Trúc! Tôi gặp bạn một lát được không?
Bất ngờ tôi ngẩng mặt lên. Thì ra đó chính là Mai Thư – bạn gái cũ của Khắc Long.
Tôi cảm thấy sờ sợ nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô lúc này, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Rón rén chào Hiếu Thiên, tôi bước đi theo Mai Thư về phía canteen của trường.
.
- Cô cần gặp tôi à? – Chưa kịp ngồi xuống yên vị tại canteen thì tôi đã vội vàng hỏi.
Mai Thư không đáp, chỉ từ tốn chọn món. Sau đó mới quay sang phía tôi:
- Uhm! Tình cờ gặp bạn nên mình muốn rủ bạn cùng đi ăn, thế thôi à!
- Chỉ thế thôi? – Tôi hỏi lại, ánh mắt vẫn xen lẫn với hoài nghi khiến Mai Thư lại bật cười:
- Thật ra cũng chẳng có gì to tát cả đâu. Chỉ là tôi muốn hỏi Trúc rằng dạo này bạn với Khắc Long thế nào rồi.
Tôi khẽ khép mình lại vì cảm thấy căng thẳng vô cùng. Nhưng hình như chính tôi là người tạo ra bầu không khí ấy cơ chứ? Mai Thư thoải mái và tự nhiên đến thế cơ mà… Tôi mỉm cười, giọng run run:
- Khắc Long dù gì cũng chỉ muốn đùa giỡn tôi thôi mà! Bạn cũng biết rồi đấy, hắn ta đâu có thật lòng với ai.
- Bạn nghĩ được thế thì tốt quá. Trước đây tôi không tin lời mọi người, chỉ nghĩ rằng với một tình yêu thật sự thì có thể “cảm hóa” được trái tim của anh Long… nhưng tôi nhầm. – Nói xong, Mai Thư lại ngước mắt lên nhìn tôi bằng ánh mắt rạng rỡ thân thiện. Nhưng đột nhiên khi chạm phải ánh mắt đang chằm chằm nhìn của tôi, Thư lại chuyển vẻ mặt ngay, cô thất vọng: - Bạn nghĩ là tôi ghen sao? Tôi chỉ muốn khuyên bạn thôi à, vì… bạn đã khá là thay đổi so với ngày đầu tiên tôi gặp bạn đó.
Tôi chợt giật mình. Tôi đã thay đổi thật sao…? Ai cũng nói rằng tôi đã thay đổi. Rõ ràng nhất là vẻ bề ngoài và... thậm chí là có một phần nhỏ trong suy nghĩ và tư tưởng. Có thể tôi vẫn chưa nhận ra được điều đó chăng?
Bỗng, một chàng trai bước đến phía Mai Thư với cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói ấm áp:
- Đi thôi em! Anh sẽ cho em xem con gấu bông anh mới mua tặng cho em đó!
Cô khẽ vẫy tay chào tôi sau đó nheo mắt đáp:
- Bạn cứ uống nước đi nhé, tôi tính tiền rồi đó. Bây giờ tôi phải đi với bạn trai tôi.
Thì ra người đó là bạn trai mới của Thư. Tôi chợt nhận ra cậu ấy là Thành Nam – một anh chàng khá nổi bật ở trường với tay nghề ghi-ta cực điêu luyện.
“ Hai người đó thật xứng đôi!” – Tôi nghĩ thầm, sau đó nâng ly sữa nóng lên và uống lấy một hớp.
Ngó đầu qua khung cửa sổ màu nâu có hàng dây leo màu xanh tươi mát, tôi đưa mắt ngắm nhìn bầu trời trong xanh lúc này. Ở đằng tây có một chú chim bồ câu trắng xóa đang thỏa cánh tung bay giữa nền trời tuyệt diệu. Cảnh tượng lúc này trông thật đẹp và yên bình hơn bao giờ hết.
Tôi mỉm cười, chợt nhận thấy…
Chú bồ câu vừa nãy đang chao đảo, chao đảo và bỗng chốc lao mạnh xuống.
Xung quanh trời đất quay cuồng và cũng dần trở nên u ám lạ thường.
Đầu óc tôi buốt lên từng đợt. Còn đôi mắt thì cứ thế díu lại vào nhau, tôi gục mặt xuống bàn và ngất đi từ lúc nào không biết.
o-0-o
Sau khuôn viên của trường, một nơi không quá kín đáo nhưng lại ít ai để ý đến.
“ Bộp!”
Có một túm gồm một, hai, ba, à không, đến lận năm cô gái đang “xách” xồng xộc một con bé có dáng dấp mỏng manh với mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn nhẹ.
- Giờ xử lí thế nào với cái con nhỏ này đây?
- Thì đập cho nó một trận, cho nó chừa mà tránh khỏi anh Long của tụi mình đi!
Chỉ chờ có thế, cả bọn bắt đầu xắn tay áo lên và giương mắt nhìn “con mồi” một cách thù hằn.
- Cho mày chết nè!
- Cái tội dám “kua” anh Long nè!
- Ngu nè mày!
- Tránh xa Khắc Long ra!
- Mày toi đời rồi em ơi!
Cứ mỗi lời nói của bọn họ lại đi kèm với một cú đá mạnh như trời giáng. Con bé tóc dài thở hổn hển vì đau đớn, đôi mắt cô bắt đầu mở dần ra nhưng dường như vẫn còn chưa nhìn thấy rõ được mọi thứ xung quanh:
- Các người là ai? Sao tôi đau thế này…
- Bị bọn tao đánh mà không đau thì bọn tao đánh làm cái quái gì! Hỏi ngớ ngẩn.
Con bé đáng thương đấy… chính là tôi – Hoàng Minh Trúc. Đến tận lúc này tôi vẫn không thể nào hiểu được mọi chuyện đang xảy ra vào lúc này. Tôi cố gắng chớp chớp đôi mắt để nhìn rõ hơn. Hình như, trong đám bọn nó có một cô gái tóc ngắn, dáng dấp người cao, thon… và đặc biệt hơn là cô rất giống…
- Mai Thư! Có phải Mai Thư đấy không? Sao bạn lại đánh tôi…
Rì rầm… rì rầm… “Bộ ngũ” ấy cứ thì thầm với nhau điều gì, sau đó cô gái tóc ngắn lại mỉm cười tinh ranh:
- Ai biểu cô dám cướp Khắc Long của tôi chứ! Đáng đời!
- Bạn đã có bạn trai rồi cơ mà… Sao lại…
- Thì sao chứ? Nếu không có cô thì Khắc Long đâu có rời xa tôi chứ? Đúng là đồ cướp bồ, đồ giật bồ, đồ cáo già!!! – Cô gái tóc ngắn rít lên và tiện chân đạp vào người tôi một cái khiến máu từ cổ họng cứ thể trào ra từng giọt, từng giọt nhưng nhiều đến nỗi thấm đẫm cả vùng vai áo.
Đôi mắt tôi đã mờ nhoẹt, nay lại càng mờ hơn. Tôi đau đớn xoa lấy cổ họng mình ngăn cho máu không chảy ra nữa.
Hai cái lỗ tai của tôi đang cố gắng vận hành hết công suất để lắng nghe những gì họ nói. Thì ra… là vì Khắc Long. Tôi kì thực không tin được, Mai Thư lại như vậy. Rõ ràng, cô ấy đã ngăn lấy lòng ích kỉ mà khuyên bảo tôi và đối xử với nhau như những người bạn thân thực sự.
Thế mà…
Đúng là cuộc đời không có gì có thể lường trước được. Nó cứ như một bức họa vô tri vô giác mà hàng ngày lại được tô vẽ thêm một đường nét vô vàn bất ngờ.
Cổ họng tôi đang rát bỏng, cảm giác lúc này còn khó chịu hơn cả lúc tôi uống rượu lần đầu tiên ở quán bar nữa. Thế mà tôi vẫn cố gắng gào lên từng chữ cho kì được:
- Rốt cuộc… lí do bạn mời tôi đến canteen… là để làm cho tôi mê man bất tỉnh. Sau đó sẽ “xử lí” tôi đúng không hả, Mai Thư?
Lần này thì không phải chỉ một người mà là cả bọn xúm vào mà đáp trả, khiến đầu óc tôi lại hoa lên mệt mỏi.
- Thì sao chứ? Những điều bọn tôi làm hôm nay, chẳng thấm vào những gì mà cô đã đối xử với bọn tôi đâu.
- Để rồi xem, rồi thì anh Long cũng sẽ bỏ rơi mày và sau đó lại rơi vào tay bọn tao!
- Mày đê tiện lắm đó, chẳng phải ỷ anh ấy giàu mà mày mua sắm, trang điểm từ thứ này đến thứ khác sao?
- …
Những lời nói cay độc ấy cứ tiếp tục gieo rắc vào đầu óc tôi, vào bộ não tôi, vào tâm hồn tôi cho đến khi tôi mê man và không còn hay biết thêm một điều gì nữa.
/48
|