Sáng hôm sau…
Trên con đường tấp nập người đi lại có 3 người chạy…như vận động viên thi đấu. tốc độ đáng kinh ngạc làm bao nhiêu người đi đường “đứng hình” khi nhìn thấy. vâng, đó chính là nó cùng 2 người pạn chí cốt đó mn, pọn nó đã là tâm điểm vì sức chạy khủng khiếp kia mà còn gây thêm chú ý vì vừa chạy vừa cãi nhau, oánh nhau loạn xà ngầu cả lên.
-tại pà không đó, ngủ cứ như chết ấy. –Minh trách nó
-chớ nhỏ Ly chả ngủ như tui còn gì. Có nói thì cũng đừng có bỏ sót 1 người chớ, chả biết cố ý hay vô ý đây-nó “chơi” lại Minh
-nhưng tui ngủ dzậy sớm hơn pà-Ly
-đúng zậy-Minh
-hứ, sớm hơn có nhiu đâu, 2’ chớ mấy. zới lại ai mà không biết 2 người là “vợ chồng son”-nó không chịu thua
Bốp
-á, mắc gì 2 người oánh tui-nó ôm đầu-đau muốn rớt nước mắt
-ai kêu pà nói bậy-2 người kia đồng thanh
-bậy con khỉ mốc, 2 người chẳng phải là zậy sao mà bậy. dù sao thì sau này cũng là vợ chồng thôi. Khi đó tha hồ mà nghe “vợ ơi” zới lại”chồng ơi” ngọt xớt ha-nó chọc tức 2 người kia
-pà được lắm, à phải rồi thế còn cái người tên Duy kia thì sao đây nhỉ? Đó cũng là “chồng” pà kia mà. chu choa chừng đó chắc pà “hạnh phúc” lắm đó à nha-nhỏ Ly chơi lại nó
-chính xác-Minh đưa ngón tay cái lên
Và thế là từ 3 đứa chạy ngang hàng thì giờ đây là tình trạng 2 người chạy 1 người đuổi theo, tất nhiên tụi nó chạy nhưng không quên xỏ xiên nhau.
-phù… phù… phù, mệt…mệt quá. May là vào kịp, tí nữa là phải leo tường như khỉ trèo cây. 2 người lâu nay có tập thể dục không mà sao chạy như…tên lửa zậy-Minh vừa thở vừa nói
-ngủ còn không đủ thời gian mà thể dục! –nó
-công việc đầy đầu nè, thời gian đâu mà thể dục chớ-Ly
-ủa pà công việc gì zậy?-nó và Minh đồng thanh hỏi nhỏ
-thì…thì quậy chớ gì-Ly nói xong thì đi thẳng vào trường
-chời đất ơi-nó với Minh tiếp tục đồng thanh rồi cũng đi vào trường
Vì vừa đi vừa giỡn, chạy nhảy lung tung mà 3 đứa bị trễ giờ. May cho nó là gặp cô chủ nhiêm hiền nên được tha tội cho về chỗ, còn 2 người kia phải đứng giới thiệu về bản thân. Cô xếp 2 người kia ở 2 chỗ khác nhưng 2 người lanh lẹ năn nỉ 2 người ngồi trước nó chuyển chỗ nên giờ 2 người đó ngồi ở bàn trên bàn nó. 2 người kia thì hí ha hí hửng làm quen với nhiều pạn trong lớp còn nó thì phải chịu trân với 2 nhỏ pạn và 2 ông pạn pàn dưới
-ê chiếc siêu xe đó là sao hả?
-bọn người đó là ai?
-sao pà lại có chiếc siêu xe đó?
-chiếc xe đó là của pà thiệt hả?
-…..
nó phải giải thích như những gì nó nói với hắn, nhưng tụi pạn chưa muốn buông tha, lúc sau nó mới được tha cho. Nóp thở phào nhẹ nhõm cả người thì…
-ê nhóc lùn, hôm bữa chiếc siêu xe đó là sao?-1 thằng pạn trong lớp hỏi nó
Thằng pạn đó vừa hỏi xong là như những người còn lại đồng loạt hỏi tập thể hay sao ấy. câu hỏi thì y hệt như của hắn với mấy đứa pạn. nó nằm dài lười biếng, thật ra là nãy giờ nó giải thích cho 4 người kia hiểu là nó nói muốn gãy lưỡi luôn rồi, giờ đây cái lớp hơn 40 người này hỏi thì chắc nó nói đến đau họng, khó thở rồi nhập viện luôn quá. May mắn cho nó là cô chủ nhiệm vào lớp nên cái lớp im lặng, không ai hỏi nó nữa. nó thầm cảm ơn pà cô chủ nhiệm đã cứu sống nó *nãy giờ pà cô ra ngoài đến phòng hiệu trưởng nên cái lớp cứ như 1 cái chợ zậy đấy*
Tiết học không yên ổn khi có thêm 2 người kia. nhỏ Ly làm bọn con trái phát “choáng” vì nhìn nhỏ hiền hiền zậy mà làm ông thầy “Tiến tắc kè” phải “lè lưỡi”, ông thầy nói không qua nhỏ *vốn dĩ có ai mà nói qua chị này đâu cơ chứ* .còn Minh thì làm pà cô dạy Anh muốn điên lên mà …vào viện luôn.
Chuyện là trong tiết Sử thầy thấy nhỏ Ly với Minh không mang theo sách nên bắt 2 đứa đứng góc lớp.
-thưa thầy thì tại sao tụi em phải đem sách vậy ạ?-Ly hỏi thầy
-tất nhiên khi em đi học em phải đem theo sách. Nếu em không đem thì phải bị phạt, tôi không chấp nhận 1 học sinh lười biếng đến nỗi sách cũng không thèm đem theo.
-nhưng đem sách là để học đúng không ạ
-đúng
-nhưng em đã học xong bài trong sách rồi thì em không cần phải đem theo sách nữa đúng không ạ?
-em nói sao cơ?
-thầy có thể hỏi câu nào ở trong sách cũng được, nếu em trả lời sai thì thầy có thể phạt em cũng được mà
-được thôi
Ông thầy hỏi nhỏ tùm lum câu, từ dễ đến khó nhưng nhỏ đều trả lời đúng chẳng sai 1 tí ti nào làm ông thầy “đổ mồ hôi” tìm câu hỏi để hỏi nhỏ. Hỏi 1 hồi ông thầy hỏi sai 1 chút về thời gian trong câu hỏi, thế là nhỏ Ly đi thẳng lên bàn giáo viên rồi bắt đầu “giảng” lại các sự kiện lịch sử từ A đến Z cho cả lớp lẫn ông thầy nghe. Nhỏ vừa chỉ lên bản đồ vừa giảng không cần sách vở làm bao nhiêu đứa “choáng” vì khả năng của nhỏ. Nhỏ “giảng” xong thì trở lại chỗ ngồi để lại bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của cả lớp *trừ nó* và ánh mắt tức tối của ông thầy.
-tại em thấy thầy bị nhầm nên giúp thầy thôi ạ-nhỏ nói mà mắt chớp chớp vẻ hiền lắm cơ ạ
Ông thầy tức quá đến nỗi mà phải đến văn phòng để nguôi cơn giận. còn cả lớp thì trầm trồ khen ngợi nhỏ. Minh thì đưa ngón tay cái lên tán thưởng, nhỏ bây giờ thì phổng mũi cả lên.
Trong tiết Anh thì Minh dùng luôn tiếng Anh để “đá xoáy” cách ăn mặc “hơi khác người” của pà cô làm pà tức muốn xịt khói đầu luôn.
Thế là 2 người đã mau chóng hòa nhập vào tập thể lớp, nói chuyện, cười đùa vui vẻ như đã từng học với nhau từ…mẫu giáo ấy.
Giờ ăn trưa, tuy là mới quen nhưng 2 người kia cũng ngồi ăn cùng nó với 5 người pạn kia, cả nhóm làm cho căn tin náo loạn *vì tụi nó cãi nhau, gây nhau chí chóe cả lên và khả năng ăn nhìu vô đối của 2 đứa pạn nó. khả năng đó làm bao nhiu nam sinh và nữ sinh choáng, cứ tưởng đẹp trai xinh gái thế mà ăn..khủng bố quá.*
Nó chỉ chúi mũi vào phần ăn trưa, đang ăn thì điện thoại nó reo lên nhưng nó cũng chẳng cần bắt máy *lo ăn thôi mà*. chuông reo không dừng nên nó đành miễn cưỡng cầm điện thoại lên xem kẻ nào dám phá rối lúc nó đang ăn trưa. Nó lười biếng nhìn vào màn hình nhưng sau khi nhìn nó giật mình làm rơi luôn cái muỗng đang cầm trên tay.
-gì zậy? sao mặt mày khó coi dzữ dzậy?-Ly hỏi
-…-nó không nói gì, tay run run
-ê pà bị gì zậy?-Ly tiếp tục hỏi nó còn mấy người còn lại thì nhìn nó chăm chăm
Nhỏ Ly không chịu được tò mò cầm điện thoại nó lên xem, xem xong thì cũng nghệch mặt ra, tay run lên y như nó. Minh thì bình tĩnh hơn, không run như 2 chị nhưng mặt cũng biến sắc ít nhiều. thấy kì nên mấy người kia cũng xem thử nhưng chỉ thấy trên điện thoại nó có ghi tên người gọi là “đại ca” thôi nên hỏi nó
-ê…bắt máy đi nhóc. Chuông kêu từ nãy đến giờ kìa-hắn nói
-à…ừ-nó
-cẩn thận nha-2 đứa kia
-alo, chào đại ca. lâu lắm đại ca mới gọi về đó nha-nó nói như zui zẻ lắm
-vâng ạ-giọng yếu xìu
-dạ
-hẹn sớm gặp lại đại ca
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại nó như mất hết hồn vía, mặt đăm chiêu suy nghĩ, nhỏ Ly với mấy người kia hỏi nó nhiều lắm nhưng nó chẳng phản ứng gì. Mãi đến khi nhỏ Ly không chịu được oánh cho nó 1 cái rõ đau vào đầu thì nó mới…tỉnh.
-đại ca của pà nói gì thế?-Minh và Ly đồng thanh
-không có chuyện gì đâu, mà tui lên lớp trước nha. Tui ăn no rồi-nó nói xong thì đứng dậy lên lớp
Những ai có mặt ở căn tin được dịp choáng lần 2, có người còn há miệng to hết cỡ, mắt tròn xoe. *sự kiện của năm mà lại!* nó-lần đầu tiên 1 người ăn từ khi chuông báo đến giờ ăn trưa đến khi “tàn cuộc” mới đành lòng quay gót về lớp mà hôm nay ăn chưa đủ 15’ mà đã no thì phản ứng của mọi người vậy là điều tất nhiên @@. Thấy nó vậy mấy pạn cũng vội thanh toán rồi lên lớp zới nó, My và Ánh thì cứ năn nỉ nó kể chuyện gì vừa xảy ra cho bằng được.
Buổi học kết thúc thì cả bọn kéo nhau đi “kem” như mọi hôm. *mới nãy ăn ít cơm trưa tưởng không muốn ăn chớ, ai dè…chầu nào cũng không thiếu mặt chị Linh nhà mình @@*
Ăn uống nó nê cả bọn rủ nhau đi chơi, đi đủ chỗ rồi cuối cùng đến hơn 9h nó mới về đến nhà.đến nơi là nó liền nằm dài liên ghế đệm mệt mỏi
-ê có chuyện gì vậy hả?-nhỏ Ly khoanh tay chờ câu trả lời của nó với vẻ mặt nghiêm túc
-có chuyện rồi-nó ngồi dậy, mặt cũng không còn vẻ đùa giỡn như mọi khi
-chuyện gì?-Minh
-đại ca nói lão Mike đã xâm nhập vào công ti của đại ca rồi. có vẻ lão muốn biết thông tin về tụi mình đó, và lão có vẻ muốn thâu tóm cổ phần từ 1 số người trong công ti của nhỏ Thanh thì phải. tui cũng chỉ nghe đại ca nói sơ qua thôi.-nó
-đại ca có nói thêm gì nữa không?-Ly
-nếu nghiêm trọng hơn thì có thể 1 tháng nữa ta phải sang chỗ nhỏ Thanh và đại ca. còn nữa vụ hôm trước tụi mình gây nhau đại ca nói sẽ xử nặng đó
-cái gì cơ? Chuyện đó đại ca cũng biết hả?- Ly
-tui chịu, đại ca nói vậy. lần này tụi mình chết chắc rồi-nó
-thôi hôm nay ngủ sớm vậy, mệt mỏi quá-Minh
-mà chuyện Piter tính sao đây, nếu bar đó của Duy thì lỡ bị phát hiện sao? –Ly
-đúng rồi, e là không thể làm được rồi-nó
-thì chỉ cần làm hắn không có mặt trong quán là được mà-Minh
-ừ ha, vậy chuyện này dễ “xơi” rồi-Ly
-vậy giờ tui về phòng đây
Nó nói xong thì cả 3 trở về phòng của mình, ngủ 1 giấc ngon lành.
Trên con đường tấp nập người đi lại có 3 người chạy…như vận động viên thi đấu. tốc độ đáng kinh ngạc làm bao nhiêu người đi đường “đứng hình” khi nhìn thấy. vâng, đó chính là nó cùng 2 người pạn chí cốt đó mn, pọn nó đã là tâm điểm vì sức chạy khủng khiếp kia mà còn gây thêm chú ý vì vừa chạy vừa cãi nhau, oánh nhau loạn xà ngầu cả lên.
-tại pà không đó, ngủ cứ như chết ấy. –Minh trách nó
-chớ nhỏ Ly chả ngủ như tui còn gì. Có nói thì cũng đừng có bỏ sót 1 người chớ, chả biết cố ý hay vô ý đây-nó “chơi” lại Minh
-nhưng tui ngủ dzậy sớm hơn pà-Ly
-đúng zậy-Minh
-hứ, sớm hơn có nhiu đâu, 2’ chớ mấy. zới lại ai mà không biết 2 người là “vợ chồng son”-nó không chịu thua
Bốp
-á, mắc gì 2 người oánh tui-nó ôm đầu-đau muốn rớt nước mắt
-ai kêu pà nói bậy-2 người kia đồng thanh
-bậy con khỉ mốc, 2 người chẳng phải là zậy sao mà bậy. dù sao thì sau này cũng là vợ chồng thôi. Khi đó tha hồ mà nghe “vợ ơi” zới lại”chồng ơi” ngọt xớt ha-nó chọc tức 2 người kia
-pà được lắm, à phải rồi thế còn cái người tên Duy kia thì sao đây nhỉ? Đó cũng là “chồng” pà kia mà. chu choa chừng đó chắc pà “hạnh phúc” lắm đó à nha-nhỏ Ly chơi lại nó
-chính xác-Minh đưa ngón tay cái lên
Và thế là từ 3 đứa chạy ngang hàng thì giờ đây là tình trạng 2 người chạy 1 người đuổi theo, tất nhiên tụi nó chạy nhưng không quên xỏ xiên nhau.
-phù… phù… phù, mệt…mệt quá. May là vào kịp, tí nữa là phải leo tường như khỉ trèo cây. 2 người lâu nay có tập thể dục không mà sao chạy như…tên lửa zậy-Minh vừa thở vừa nói
-ngủ còn không đủ thời gian mà thể dục! –nó
-công việc đầy đầu nè, thời gian đâu mà thể dục chớ-Ly
-ủa pà công việc gì zậy?-nó và Minh đồng thanh hỏi nhỏ
-thì…thì quậy chớ gì-Ly nói xong thì đi thẳng vào trường
-chời đất ơi-nó với Minh tiếp tục đồng thanh rồi cũng đi vào trường
Vì vừa đi vừa giỡn, chạy nhảy lung tung mà 3 đứa bị trễ giờ. May cho nó là gặp cô chủ nhiêm hiền nên được tha tội cho về chỗ, còn 2 người kia phải đứng giới thiệu về bản thân. Cô xếp 2 người kia ở 2 chỗ khác nhưng 2 người lanh lẹ năn nỉ 2 người ngồi trước nó chuyển chỗ nên giờ 2 người đó ngồi ở bàn trên bàn nó. 2 người kia thì hí ha hí hửng làm quen với nhiều pạn trong lớp còn nó thì phải chịu trân với 2 nhỏ pạn và 2 ông pạn pàn dưới
-ê chiếc siêu xe đó là sao hả?
-bọn người đó là ai?
-sao pà lại có chiếc siêu xe đó?
-chiếc xe đó là của pà thiệt hả?
-…..
nó phải giải thích như những gì nó nói với hắn, nhưng tụi pạn chưa muốn buông tha, lúc sau nó mới được tha cho. Nóp thở phào nhẹ nhõm cả người thì…
-ê nhóc lùn, hôm bữa chiếc siêu xe đó là sao?-1 thằng pạn trong lớp hỏi nó
Thằng pạn đó vừa hỏi xong là như những người còn lại đồng loạt hỏi tập thể hay sao ấy. câu hỏi thì y hệt như của hắn với mấy đứa pạn. nó nằm dài lười biếng, thật ra là nãy giờ nó giải thích cho 4 người kia hiểu là nó nói muốn gãy lưỡi luôn rồi, giờ đây cái lớp hơn 40 người này hỏi thì chắc nó nói đến đau họng, khó thở rồi nhập viện luôn quá. May mắn cho nó là cô chủ nhiệm vào lớp nên cái lớp im lặng, không ai hỏi nó nữa. nó thầm cảm ơn pà cô chủ nhiệm đã cứu sống nó *nãy giờ pà cô ra ngoài đến phòng hiệu trưởng nên cái lớp cứ như 1 cái chợ zậy đấy*
Tiết học không yên ổn khi có thêm 2 người kia. nhỏ Ly làm bọn con trái phát “choáng” vì nhìn nhỏ hiền hiền zậy mà làm ông thầy “Tiến tắc kè” phải “lè lưỡi”, ông thầy nói không qua nhỏ *vốn dĩ có ai mà nói qua chị này đâu cơ chứ* .còn Minh thì làm pà cô dạy Anh muốn điên lên mà …vào viện luôn.
Chuyện là trong tiết Sử thầy thấy nhỏ Ly với Minh không mang theo sách nên bắt 2 đứa đứng góc lớp.
-thưa thầy thì tại sao tụi em phải đem sách vậy ạ?-Ly hỏi thầy
-tất nhiên khi em đi học em phải đem theo sách. Nếu em không đem thì phải bị phạt, tôi không chấp nhận 1 học sinh lười biếng đến nỗi sách cũng không thèm đem theo.
-nhưng đem sách là để học đúng không ạ
-đúng
-nhưng em đã học xong bài trong sách rồi thì em không cần phải đem theo sách nữa đúng không ạ?
-em nói sao cơ?
-thầy có thể hỏi câu nào ở trong sách cũng được, nếu em trả lời sai thì thầy có thể phạt em cũng được mà
-được thôi
Ông thầy hỏi nhỏ tùm lum câu, từ dễ đến khó nhưng nhỏ đều trả lời đúng chẳng sai 1 tí ti nào làm ông thầy “đổ mồ hôi” tìm câu hỏi để hỏi nhỏ. Hỏi 1 hồi ông thầy hỏi sai 1 chút về thời gian trong câu hỏi, thế là nhỏ Ly đi thẳng lên bàn giáo viên rồi bắt đầu “giảng” lại các sự kiện lịch sử từ A đến Z cho cả lớp lẫn ông thầy nghe. Nhỏ vừa chỉ lên bản đồ vừa giảng không cần sách vở làm bao nhiêu đứa “choáng” vì khả năng của nhỏ. Nhỏ “giảng” xong thì trở lại chỗ ngồi để lại bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của cả lớp *trừ nó* và ánh mắt tức tối của ông thầy.
-tại em thấy thầy bị nhầm nên giúp thầy thôi ạ-nhỏ nói mà mắt chớp chớp vẻ hiền lắm cơ ạ
Ông thầy tức quá đến nỗi mà phải đến văn phòng để nguôi cơn giận. còn cả lớp thì trầm trồ khen ngợi nhỏ. Minh thì đưa ngón tay cái lên tán thưởng, nhỏ bây giờ thì phổng mũi cả lên.
Trong tiết Anh thì Minh dùng luôn tiếng Anh để “đá xoáy” cách ăn mặc “hơi khác người” của pà cô làm pà tức muốn xịt khói đầu luôn.
Thế là 2 người đã mau chóng hòa nhập vào tập thể lớp, nói chuyện, cười đùa vui vẻ như đã từng học với nhau từ…mẫu giáo ấy.
Giờ ăn trưa, tuy là mới quen nhưng 2 người kia cũng ngồi ăn cùng nó với 5 người pạn kia, cả nhóm làm cho căn tin náo loạn *vì tụi nó cãi nhau, gây nhau chí chóe cả lên và khả năng ăn nhìu vô đối của 2 đứa pạn nó. khả năng đó làm bao nhiu nam sinh và nữ sinh choáng, cứ tưởng đẹp trai xinh gái thế mà ăn..khủng bố quá.*
Nó chỉ chúi mũi vào phần ăn trưa, đang ăn thì điện thoại nó reo lên nhưng nó cũng chẳng cần bắt máy *lo ăn thôi mà*. chuông reo không dừng nên nó đành miễn cưỡng cầm điện thoại lên xem kẻ nào dám phá rối lúc nó đang ăn trưa. Nó lười biếng nhìn vào màn hình nhưng sau khi nhìn nó giật mình làm rơi luôn cái muỗng đang cầm trên tay.
-gì zậy? sao mặt mày khó coi dzữ dzậy?-Ly hỏi
-…-nó không nói gì, tay run run
-ê pà bị gì zậy?-Ly tiếp tục hỏi nó còn mấy người còn lại thì nhìn nó chăm chăm
Nhỏ Ly không chịu được tò mò cầm điện thoại nó lên xem, xem xong thì cũng nghệch mặt ra, tay run lên y như nó. Minh thì bình tĩnh hơn, không run như 2 chị nhưng mặt cũng biến sắc ít nhiều. thấy kì nên mấy người kia cũng xem thử nhưng chỉ thấy trên điện thoại nó có ghi tên người gọi là “đại ca” thôi nên hỏi nó
-ê…bắt máy đi nhóc. Chuông kêu từ nãy đến giờ kìa-hắn nói
-à…ừ-nó
-cẩn thận nha-2 đứa kia
-alo, chào đại ca. lâu lắm đại ca mới gọi về đó nha-nó nói như zui zẻ lắm
-vâng ạ-giọng yếu xìu
-dạ
-hẹn sớm gặp lại đại ca
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại nó như mất hết hồn vía, mặt đăm chiêu suy nghĩ, nhỏ Ly với mấy người kia hỏi nó nhiều lắm nhưng nó chẳng phản ứng gì. Mãi đến khi nhỏ Ly không chịu được oánh cho nó 1 cái rõ đau vào đầu thì nó mới…tỉnh.
-đại ca của pà nói gì thế?-Minh và Ly đồng thanh
-không có chuyện gì đâu, mà tui lên lớp trước nha. Tui ăn no rồi-nó nói xong thì đứng dậy lên lớp
Những ai có mặt ở căn tin được dịp choáng lần 2, có người còn há miệng to hết cỡ, mắt tròn xoe. *sự kiện của năm mà lại!* nó-lần đầu tiên 1 người ăn từ khi chuông báo đến giờ ăn trưa đến khi “tàn cuộc” mới đành lòng quay gót về lớp mà hôm nay ăn chưa đủ 15’ mà đã no thì phản ứng của mọi người vậy là điều tất nhiên @@. Thấy nó vậy mấy pạn cũng vội thanh toán rồi lên lớp zới nó, My và Ánh thì cứ năn nỉ nó kể chuyện gì vừa xảy ra cho bằng được.
Buổi học kết thúc thì cả bọn kéo nhau đi “kem” như mọi hôm. *mới nãy ăn ít cơm trưa tưởng không muốn ăn chớ, ai dè…chầu nào cũng không thiếu mặt chị Linh nhà mình @@*
Ăn uống nó nê cả bọn rủ nhau đi chơi, đi đủ chỗ rồi cuối cùng đến hơn 9h nó mới về đến nhà.đến nơi là nó liền nằm dài liên ghế đệm mệt mỏi
-ê có chuyện gì vậy hả?-nhỏ Ly khoanh tay chờ câu trả lời của nó với vẻ mặt nghiêm túc
-có chuyện rồi-nó ngồi dậy, mặt cũng không còn vẻ đùa giỡn như mọi khi
-chuyện gì?-Minh
-đại ca nói lão Mike đã xâm nhập vào công ti của đại ca rồi. có vẻ lão muốn biết thông tin về tụi mình đó, và lão có vẻ muốn thâu tóm cổ phần từ 1 số người trong công ti của nhỏ Thanh thì phải. tui cũng chỉ nghe đại ca nói sơ qua thôi.-nó
-đại ca có nói thêm gì nữa không?-Ly
-nếu nghiêm trọng hơn thì có thể 1 tháng nữa ta phải sang chỗ nhỏ Thanh và đại ca. còn nữa vụ hôm trước tụi mình gây nhau đại ca nói sẽ xử nặng đó
-cái gì cơ? Chuyện đó đại ca cũng biết hả?- Ly
-tui chịu, đại ca nói vậy. lần này tụi mình chết chắc rồi-nó
-thôi hôm nay ngủ sớm vậy, mệt mỏi quá-Minh
-mà chuyện Piter tính sao đây, nếu bar đó của Duy thì lỡ bị phát hiện sao? –Ly
-đúng rồi, e là không thể làm được rồi-nó
-thì chỉ cần làm hắn không có mặt trong quán là được mà-Minh
-ừ ha, vậy chuyện này dễ “xơi” rồi-Ly
-vậy giờ tui về phòng đây
Nó nói xong thì cả 3 trở về phòng của mình, ngủ 1 giấc ngon lành.
/26
|