‘Cốc cốc’
Cửa phòng Bảo Tuệ vang lên tiếng gõ đều đặn, cô chủ của căn phòng cũng chẳng giật mình, tiếp tục chú tâm vào trang web về nhà đất trên laptop, đôi môi nhỏ xinh khẽ nói:
-Vào đi!
Khải Lâm và quản gia Trần cùng đi vào, gương mặt lộ vẻ khẩn trương. Bảo Tuệ từ tốn xoay người lại trên chiếc ghế êm ái, chỉ vào mấy chiếc ghế đệm đã được chuẩn bị sẵn, nhỏ nhẹ nói:
-Hai người ngồi đi! Hẳn là khi nãy trong bàn ăn hai người đều nghe em nói về lý do em gọi hai người lên đây rồi phải không?
-Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự định mở một quán ăn nhanh sao? – Quản gia Trần lo lắng lên tiếng.
-Vâng!
-Nhưng mà ...
Quản gia Trần còn chưa kịp nói hết thì Khải Lâm đã chen vào.
-Nhưng mà tiền đâu mà chúng ta đầu tư vốn! Ý tưởng thiết kế còn chưa có, thậm chí ... có thể ông ta sẽ không đồng ý!
Bảo Tuệ thấy sắc mặt khẩn trương của cả hai người ngồi trước mặt thì cười rất tươi. Hai người họ lo lắng cho cô như vậy, thật khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
-Không sao đâu, Khải Lâm! Em sẽ không làm việc mà em không chắc chắn! Ý tưởng thiết kế em đã thiết kế lúc còn ở tận Hàn Quốc kìa. Tiền bạc không cần lo, số tiền dành dụm, tiền học bổng khi còn ở Hàn và cần một ít tiền vay ngân hàng! Còn việc ông ta có đồng ý hay không ... mặc kệ!
-Bảo Tuệ, em phải vay ngân hàng sao? Nếu như ... làm ăn không thành công thì sao?– Khải Lâm chau mày nói.
-Không đâu! Em sẽ không để vấn đề đó xảy ra!– Bảo Tuệ nghiêm túc nói, bỗng lúc này, cánh cửa phòng đẹp đẽ vang lên hai tiếng gõ. Khải Lâm và Trần quản gia lại nhìn nhau khó hiểu, còn ai có thể đến đây giờ này?!
Nhưng Bảo Tuệ không ngạc nhiên, ngược lại khuôn mặt của cô còn vui vẻ hơn nữa:
-Vào đi!
Và người mở cửa bước vào chẳng ai xa lạ mà là Hạo Phong. Cậu bước đến bên hai người đàn ông, cũng ngồi xuống một trong những chiếc ghế, chào hỏi hai người kia rồi quay sang Bảo Tuệ, nháy mắt:
-Cô chủ nhỏ, việc cậu nhờ tôi đã làm xong!
-Việc? – Cả Khải Lâm và quản già Trần cùng đồng thanh hỏi, đánh ánh mắt tò mò về phía Bảo Tuệ đang hết sức hớn hở với những gì vừa nghe được. Thậm chí còn không quan tâm đến hai người vẫn chưa hiểu gì hết kia, liền hỏi Hạo Phong:
-Thế nào, diện tích? Gía cả? Vị trí?
Hai người nào đó lại tiếp tục ngây ra như phỗng, khó hiểu nhìn Hạo Phong. Khiến cậu chàng trưng ra một cái mặt hết sức bất đắc dĩ.
-Hai người đừng nhìn cháu như thế! Bảo Tuệ nhờ cháu đi thương lượng về việc mua một mảnh đất đủ rộng mở quán cafe. Giờ đã tìm được, mảnh đất nằm gần trung tâm mua sắm “Block”. Diện tích vừa đủ mà giá cả rất tốt luôn nhé!
Khải Lâm và quản gia Trần nghe xong thì mặt mày hớn hở. Trời ạ, như vậy là quá hời rồi! Nhưng Bảo Tuệ thì không được vui vẻ như vậy, cô đứng bật dậy khỏi cái ghế, kéo Hạo Phong ra khỏi phòng. Đến khi ra ngoài hành lang rồi thì cô mới gằn giọng hỏi.
-Này, chủ tịch tương lai của tập đoàn ‘Key”, ngài có biết việc ngài dùng mảnh đất thuộc quyền sở hữu của ngài để mà bán cho tôi nó như thế nào không?!
Hạo Phong cười cười, gương mặt vẫn chẳng có chút nào là nghiêm túc:
-Cậu đúng là Dương Bảo Tuệ, biết rồi hả? Nhưng mà nếu tôi không bán cho cậu chẳng lẽ là cho không cậu?
-Ý tôi không phải như vậy ... Hạo Phong, cậu có biết việc cậu bán mảnh đất đó cho tôi khiến tôi rất áy náy không hả?! Rõ ràng một mảnh đất có thể giúp cậu đào ra cả đống vàng cậu lại đi bán cho tôi với cái giá rẻ mạt như vậy! Thật sự ... thật sự ...
Nhưng Bảo Tuệ chưa nói hết thì Hạo Phong đã dùng ngón tay chặn môi cô lại, không cho cô nói tiếp.
-Bảo Tuệ, tôi không thích thiếu nợ ai đâu! Hãy xem đó như là một món quà mà tôi tặng cậu đi, để trả ơn lại cậu về bữa tiệc giáng sinh hôm đó và ... – Gương mặt đang nghiêm túc được một chút của Hạo Phong lại chuyển sang vẻ gian manh, cậu nói rõ ràng từng chữ:
-Cả cái hôn má đó nữa!
-Cậu ... cậu ... – Bảo Tuệ vừa giận lại vừa thẹn, gương mặt cô hơi đỏ lên, tức đến nỗi không nói thành lời.
-Vậy là huề, ổn thỏa nhé! – Hạo Phong nhún nhún vai, tươi cười nói. Rồi chợt xoau người một góc 180 độ, khiến Bảo Tuệ ngạc nhiên. Nhưng không lâu sau đó cô lập tức biết được lý do của hành động đó.
-Còn nếu vẫn cảm thấy áy náy, thì hôn tôi một cái đi!
Bảo Tuệ lập tức thấy mặt mình nóng ran. Cô dùng hết sức để hét, mặc kệ hai người vẫn đang ngồi trong phòng kia nghe được hay không.
-Tên vô liêm sỉ Hoàng Hạo Phong, cậu đi chết đi!!!
Lớp 11a3, Master School ...
Ánh nắng vàng ươm nghịch ngợm nhảy múa, len lỏi vào trong lớp học, đậu lên người của những học sinh giàu có. Bảo Tuệ ngồi gục xuống bàn, hai tai mang earphone, dường như chẳng quan tâm đến xung quanh. Mà mọi người cũng chẳng ai quan tâm đến cô, bởi lẽ cô đâu đáng để họ liếc mắt đến.
Chợt..
-Ê, tụi bay lại đây xem trang bìa tờ “Teenage” đi! Có bài báo viết về “Quán ăn xinh đẹp nhất thành phố” vừa mới mở gần trung tâm mua sắm Block đấy! – Một cậu nam sinh với cái đầu vuốt keo dựng đứng chạy vào lớp, trên tay cầm một quyển tạp chí đang mở ra, chứng tỏ nó vừa bị đọc dở.
-Đâu? Đâu? – Mọi người bắt đầu nháo nhào lao đến, giật lấy quyển tạp chí trên tay cậu nam sinh rồi nhìn chằm chằm vào cái tít màu đỏ nổi bật “Quán ăn nhanh xinh đẹp nhất thành phố vừa khai trương”.
“Quán ăn Bốn mùa là quán ăn khá đặc biệt, với bốn tầng lầu đại diện cho bốn mùa: “Xuân, hạ, thu, đông”. Tầng 1 là Xuân, tầng 2 là Hạ, tầng 3 là Thu và tầng 4 là Đông. Các tầng sẽ được trang trí tùy theo mùa, như tầng một màu hồng với tường có các loại hoa cỏ, bán các loại bánh ngọt trang trí bắt mắt. Tầng 2 màu vàng nhạt của nắng hạ, với thức ăn nhanh như gà rán, hamburger, mì ý với sốt cà đỏ như hoa phượng mùa hạ. Tầng 3 mang màu xanh nhạt của mùa thu, tường có các họa tiết hình lá trúc lạ mắt, bán các loại nước uống. Còn tầng 4, là một màu xanh lam, với các họa tiết hình tuyết và người tuyết, bán kem các loại.Tùy theo mùa mà các tầng sẽ lần lượt có những đợt khuyến mãi thật lớn.”
-Nghe hấp dẫn quá! – Một nữ sinh hào hứng nói.
-Uhm...tớ sẽ đến xem thử! – Một cậu con trai khác cũng vui vẻ nói.
-Ừ, tớ cũng sẽ đến, nghe nói quán này có đợt khuyến mãi lớn nhân dịp khai trương đó!
-Hay vậy, tớ cũng đến mới được!
Bảo Tuệ tuy đang giả vờ không quan tâm, nhưng những gì học sinh trong lớp nói đều lọt cả vào tai cô. Đôi môi xinh xắn đang đối diện với cái mặt bàn khẽ nở nụ cười tươi tắn.
Đối với một người chủ, nghe mọi người cười vui vẻ nhắc đến quán ăn nhanh do chính mình mở, đáy lòng làm sao không dâng lên cảm giác tự hào đây?
5 tháng qua, quán ăn này đã được cô tự tay thiết kế, chỉ huy công trình. Bây giờ nó đã khai trương và nhận được nhiều sự ủng hộ thế này. Bà và mẹ cô ở trên trời chắc cũng sẽ vui lắm! Hy vọng quán sẽ phá triển thuận lợi. Mà ... ông ta hình như có nghe, có biết nhưng lại không có nói.
Cửa phòng Bảo Tuệ vang lên tiếng gõ đều đặn, cô chủ của căn phòng cũng chẳng giật mình, tiếp tục chú tâm vào trang web về nhà đất trên laptop, đôi môi nhỏ xinh khẽ nói:
-Vào đi!
Khải Lâm và quản gia Trần cùng đi vào, gương mặt lộ vẻ khẩn trương. Bảo Tuệ từ tốn xoay người lại trên chiếc ghế êm ái, chỉ vào mấy chiếc ghế đệm đã được chuẩn bị sẵn, nhỏ nhẹ nói:
-Hai người ngồi đi! Hẳn là khi nãy trong bàn ăn hai người đều nghe em nói về lý do em gọi hai người lên đây rồi phải không?
-Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự định mở một quán ăn nhanh sao? – Quản gia Trần lo lắng lên tiếng.
-Vâng!
-Nhưng mà ...
Quản gia Trần còn chưa kịp nói hết thì Khải Lâm đã chen vào.
-Nhưng mà tiền đâu mà chúng ta đầu tư vốn! Ý tưởng thiết kế còn chưa có, thậm chí ... có thể ông ta sẽ không đồng ý!
Bảo Tuệ thấy sắc mặt khẩn trương của cả hai người ngồi trước mặt thì cười rất tươi. Hai người họ lo lắng cho cô như vậy, thật khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
-Không sao đâu, Khải Lâm! Em sẽ không làm việc mà em không chắc chắn! Ý tưởng thiết kế em đã thiết kế lúc còn ở tận Hàn Quốc kìa. Tiền bạc không cần lo, số tiền dành dụm, tiền học bổng khi còn ở Hàn và cần một ít tiền vay ngân hàng! Còn việc ông ta có đồng ý hay không ... mặc kệ!
-Bảo Tuệ, em phải vay ngân hàng sao? Nếu như ... làm ăn không thành công thì sao?– Khải Lâm chau mày nói.
-Không đâu! Em sẽ không để vấn đề đó xảy ra!– Bảo Tuệ nghiêm túc nói, bỗng lúc này, cánh cửa phòng đẹp đẽ vang lên hai tiếng gõ. Khải Lâm và Trần quản gia lại nhìn nhau khó hiểu, còn ai có thể đến đây giờ này?!
Nhưng Bảo Tuệ không ngạc nhiên, ngược lại khuôn mặt của cô còn vui vẻ hơn nữa:
-Vào đi!
Và người mở cửa bước vào chẳng ai xa lạ mà là Hạo Phong. Cậu bước đến bên hai người đàn ông, cũng ngồi xuống một trong những chiếc ghế, chào hỏi hai người kia rồi quay sang Bảo Tuệ, nháy mắt:
-Cô chủ nhỏ, việc cậu nhờ tôi đã làm xong!
-Việc? – Cả Khải Lâm và quản già Trần cùng đồng thanh hỏi, đánh ánh mắt tò mò về phía Bảo Tuệ đang hết sức hớn hở với những gì vừa nghe được. Thậm chí còn không quan tâm đến hai người vẫn chưa hiểu gì hết kia, liền hỏi Hạo Phong:
-Thế nào, diện tích? Gía cả? Vị trí?
Hai người nào đó lại tiếp tục ngây ra như phỗng, khó hiểu nhìn Hạo Phong. Khiến cậu chàng trưng ra một cái mặt hết sức bất đắc dĩ.
-Hai người đừng nhìn cháu như thế! Bảo Tuệ nhờ cháu đi thương lượng về việc mua một mảnh đất đủ rộng mở quán cafe. Giờ đã tìm được, mảnh đất nằm gần trung tâm mua sắm “Block”. Diện tích vừa đủ mà giá cả rất tốt luôn nhé!
Khải Lâm và quản gia Trần nghe xong thì mặt mày hớn hở. Trời ạ, như vậy là quá hời rồi! Nhưng Bảo Tuệ thì không được vui vẻ như vậy, cô đứng bật dậy khỏi cái ghế, kéo Hạo Phong ra khỏi phòng. Đến khi ra ngoài hành lang rồi thì cô mới gằn giọng hỏi.
-Này, chủ tịch tương lai của tập đoàn ‘Key”, ngài có biết việc ngài dùng mảnh đất thuộc quyền sở hữu của ngài để mà bán cho tôi nó như thế nào không?!
Hạo Phong cười cười, gương mặt vẫn chẳng có chút nào là nghiêm túc:
-Cậu đúng là Dương Bảo Tuệ, biết rồi hả? Nhưng mà nếu tôi không bán cho cậu chẳng lẽ là cho không cậu?
-Ý tôi không phải như vậy ... Hạo Phong, cậu có biết việc cậu bán mảnh đất đó cho tôi khiến tôi rất áy náy không hả?! Rõ ràng một mảnh đất có thể giúp cậu đào ra cả đống vàng cậu lại đi bán cho tôi với cái giá rẻ mạt như vậy! Thật sự ... thật sự ...
Nhưng Bảo Tuệ chưa nói hết thì Hạo Phong đã dùng ngón tay chặn môi cô lại, không cho cô nói tiếp.
-Bảo Tuệ, tôi không thích thiếu nợ ai đâu! Hãy xem đó như là một món quà mà tôi tặng cậu đi, để trả ơn lại cậu về bữa tiệc giáng sinh hôm đó và ... – Gương mặt đang nghiêm túc được một chút của Hạo Phong lại chuyển sang vẻ gian manh, cậu nói rõ ràng từng chữ:
-Cả cái hôn má đó nữa!
-Cậu ... cậu ... – Bảo Tuệ vừa giận lại vừa thẹn, gương mặt cô hơi đỏ lên, tức đến nỗi không nói thành lời.
-Vậy là huề, ổn thỏa nhé! – Hạo Phong nhún nhún vai, tươi cười nói. Rồi chợt xoau người một góc 180 độ, khiến Bảo Tuệ ngạc nhiên. Nhưng không lâu sau đó cô lập tức biết được lý do của hành động đó.
-Còn nếu vẫn cảm thấy áy náy, thì hôn tôi một cái đi!
Bảo Tuệ lập tức thấy mặt mình nóng ran. Cô dùng hết sức để hét, mặc kệ hai người vẫn đang ngồi trong phòng kia nghe được hay không.
-Tên vô liêm sỉ Hoàng Hạo Phong, cậu đi chết đi!!!
Lớp 11a3, Master School ...
Ánh nắng vàng ươm nghịch ngợm nhảy múa, len lỏi vào trong lớp học, đậu lên người của những học sinh giàu có. Bảo Tuệ ngồi gục xuống bàn, hai tai mang earphone, dường như chẳng quan tâm đến xung quanh. Mà mọi người cũng chẳng ai quan tâm đến cô, bởi lẽ cô đâu đáng để họ liếc mắt đến.
Chợt..
-Ê, tụi bay lại đây xem trang bìa tờ “Teenage” đi! Có bài báo viết về “Quán ăn xinh đẹp nhất thành phố” vừa mới mở gần trung tâm mua sắm Block đấy! – Một cậu nam sinh với cái đầu vuốt keo dựng đứng chạy vào lớp, trên tay cầm một quyển tạp chí đang mở ra, chứng tỏ nó vừa bị đọc dở.
-Đâu? Đâu? – Mọi người bắt đầu nháo nhào lao đến, giật lấy quyển tạp chí trên tay cậu nam sinh rồi nhìn chằm chằm vào cái tít màu đỏ nổi bật “Quán ăn nhanh xinh đẹp nhất thành phố vừa khai trương”.
“Quán ăn Bốn mùa là quán ăn khá đặc biệt, với bốn tầng lầu đại diện cho bốn mùa: “Xuân, hạ, thu, đông”. Tầng 1 là Xuân, tầng 2 là Hạ, tầng 3 là Thu và tầng 4 là Đông. Các tầng sẽ được trang trí tùy theo mùa, như tầng một màu hồng với tường có các loại hoa cỏ, bán các loại bánh ngọt trang trí bắt mắt. Tầng 2 màu vàng nhạt của nắng hạ, với thức ăn nhanh như gà rán, hamburger, mì ý với sốt cà đỏ như hoa phượng mùa hạ. Tầng 3 mang màu xanh nhạt của mùa thu, tường có các họa tiết hình lá trúc lạ mắt, bán các loại nước uống. Còn tầng 4, là một màu xanh lam, với các họa tiết hình tuyết và người tuyết, bán kem các loại.Tùy theo mùa mà các tầng sẽ lần lượt có những đợt khuyến mãi thật lớn.”
-Nghe hấp dẫn quá! – Một nữ sinh hào hứng nói.
-Uhm...tớ sẽ đến xem thử! – Một cậu con trai khác cũng vui vẻ nói.
-Ừ, tớ cũng sẽ đến, nghe nói quán này có đợt khuyến mãi lớn nhân dịp khai trương đó!
-Hay vậy, tớ cũng đến mới được!
Bảo Tuệ tuy đang giả vờ không quan tâm, nhưng những gì học sinh trong lớp nói đều lọt cả vào tai cô. Đôi môi xinh xắn đang đối diện với cái mặt bàn khẽ nở nụ cười tươi tắn.
Đối với một người chủ, nghe mọi người cười vui vẻ nhắc đến quán ăn nhanh do chính mình mở, đáy lòng làm sao không dâng lên cảm giác tự hào đây?
5 tháng qua, quán ăn này đã được cô tự tay thiết kế, chỉ huy công trình. Bây giờ nó đã khai trương và nhận được nhiều sự ủng hộ thế này. Bà và mẹ cô ở trên trời chắc cũng sẽ vui lắm! Hy vọng quán sẽ phá triển thuận lợi. Mà ... ông ta hình như có nghe, có biết nhưng lại không có nói.
/22
|