EDIT: EN
Trong ấn tượng, gương mặt của Thạch Cẩn Hành luôn rất lạnh lẽo, bình bình tĩnh tĩnh, nhiều nhất cung chỉ nở ra một nụ cười như hoa Phù Dung sớm nở tối tàn mà thôi. Ánh mắt dịu dàng đến thế, không biết là do trước đây mình không phát hiện, hay vẫn là lần đầu tiên thấy được.
"Cảm ơn." Đào Diệp cảm ơn trước sự quan tâm của anh, nói mình không sao.
"Không sao thì tốt." Thạch Cẩn Hành giúp cạu cầm lấy ly rỗng, xoay người trở về bếp tiếp tục rửa chén đĩa.
Buổi tối thân thiết, ngày hôm sau đi học, một tuần cứ thế trôi qua, lúc này mọi người đều thích ứng việc đi học lại.
Đào Chín: "Đoàn trưởng, tối nay em sẽ hát lại."
Đoàn trưởng: "!!! Chỉ hát đêm nay hay sao? Quỳ cầu hát lâu nha!!!"
Vô số dấu chấm than khiến mắt Đào Diệp suýt bị lóa mù.
Đào Chín: "Sẽ hát lâu, nếu không có việc ngoài ý muốn sẽ luôn hát ở đây, cơ mà thời gian có thể không cố định được."
Đoàn trưởng: "Hiền tại em chính là đại bài, nên không cần thời gian cố định gì cả, chỉ cần em về hát là OK. Em có biết hai ba tháng nay khi em biến mất, fan của em suýt bắn Weibo muốn banh luôn không!"
Đào Chín: "Em biết, hôm trước có lên xem Weibo một chút."
Đoàn trưởng: "Đúng vậy, lần đầu tiên anh mới biết em hút fan đến thế đó, hỏi gì cũng tràn đầy tao khí, lợi hại ha."
Gì mà hỏi cả tần suất XXOO, ha ha, muốn vỡ bụng luôn rồi.
Sau đó, trong nháy mắt fan Đào Diệp liền sôi trào, hệt như khôi phục lại thời kỳ siêu náo nhiệt.
Cho nên mới nói tên nhóc này đủ thâm cơ, làm tất cả cũng chỉ vì lần trở lại này.
Đào Chín: "Nói cứ như em cố tình hút phấn ấy."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Qua một hồi lâu, đoàn trưởng mới trả lời lại: "Nếu không thì, chẳng lẽ em đang yêu thật ấy hả? Chời má, em phải giấu tốt đi, đối với fan của em thì việc em yêu đương cũng không phải là việc tốt đâu."
Đến lúc đó có khả năng sẽ có một lượng lớn fan nữ từ bỏ, thế nên tốt nhất vẫn cứ giấu trước đã.
"Em biết mà."
Chắc chắn Đào Diệp sẽ giấu, cho dù thế nào cậu cũng sẽ để lộ Thạch Cẩn Hành ra.
Thế nhưng nếu người kia tự bại lộ thì cũng không sao cả......
"Sao hôm nay sớm vậy?" Bình thường thì sau mười giờ mới thân thiết...... Đào Diệp nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 8 giờ, là thời gian mọi người mới vừa tắm xong.
"Ừm."
Lúc đầu kéo cả hai ngã vào giường, sau Thạch Cẩn Hành lại dứt khoát đứng lên, ngón tay đặt ở cổ áo, anh luôn là ví dụ của câu "nói ít làm nhiều", năng lực hành động rất mạnh.
"Tối nay em còn phải hát." Nếu giọng bị khàn sẽ không tốt lắm, cho nên Đào Diệp liền cầu anh bỏ qua tí.
Đối phương cũng không tỏ vẻ gì, chẳng qua là không đồng ý, hoặc giả vờ không nghe thấy.
"Này?" Đào Diệp buồn cười nhìn anh, sao thế này?
"Tôi không phản đối việc em làm những thứ em thích, thế nhưng em phải giữ đúng mực." Biểu tình của Thạch Cẩn Hành không nhu hòa chút nào, bất quá nếu người khác nhìn thoáng qua cũng sẽ cảm thấy có tí dịu dàng.
Cơ mà Đào Diệp đã rất thỏa mãn, chỉ làm mấy năm thôi mà.
"Em biết rồi, chẳng phải anh không thích em hát mấy loại bài hát kiểu này sao." Thật ra bản thân Đào Diệp cũng không thích hát thể loại này, tuy nhiên nếu fan yêu cầu quá nhiệt liệt, thì sẽ nhịn không được mà mềm lòng, muốn đáp ứng bọn họ.
Sau khi mình trở thành đối tượng được hâm mộ thì tận lực thỏa mãn các fan của mình, đấy cũng là một việc khá thành tựu.
"Ân hừ."
Đào Diệp cảm thấy chắc mình phải làm chút gì đó.
Đôi mắt Thạch Cẩn Hành nhíu lại, chút ghen tuông vừa nãy lập tức bị mấy nụ hôn này vuốt phẳng.
Quấn nhau từ lúc hơn 8 giờ đến gần 10 giờ, Đào Diệp vội vàng đào tẩu khỏi đám chăn đệm hỗn độn, thân mặc quần ngủ bò ra ngoài.
"Đại lão!!! Có phải em đang lừa anh đúng không!!" Đoàn trưởng đã kêu ngao ngao nãy giờ.
"Không đâu, chẳng phải em đến rồi sao......"
Thuấn di từ chiến trường này sang chiến trường khác, Đào Diệp còn chưa kịp hà hơi, thanh âm đã xuất hiện trên kênh YY có khoảng 20-30 vạn người cùng xem.
"Hello, chúc mọi người có một buổi tối tốt lành, tôi là Đào Chín......"
Một thanh âm quen thuộc từ lâu vang lên, khiến cho người nghe vẫn cảm thấy êm dịu như cũ, thậm chí không biết có phải do ảo giác hay không mà khiến người khác càng cảm thấy gợi cảm hơn trước: "Đã lâu không thấy, mọi người vẫn còn nhớ tôi sao?"
Lúc này thanh bình luận đều muốn nổ tung, thoăn thoắt không kịp nhìn thấy gì mà chỉ có thể miễn cưỡng liếc qua chút màu sắc.
Đào Diệp cũng không có thói quen xem người ta bình luận, giờ cậu đang trò chuyện với người chủ trì.
"Đúng vậy, Đào tổng của mọi người đã trở lại, hôm nay đột nhiên nói muốn về, kênh không công bố trên official weibo là vì muốn cho mọi người một kinh hỉ, mọi người nói xem có kinh hỉ không đây?" Người chủ trì nói một câu cho có lệ, sau đó liền trở mặt, cười trộm: "Đào tổng, nhanh giao lưu với mọi người chút đi, mấy ngày nay cậu làm gì thế?"
"Nếu tôi nói ôn thì thì mọi người có tin không?" Cái lý do này của Đào Diệp không có chút năng lực thuyết phục nào cả, ngay cả người chủ trì đều không tin: "Đào tổng không ngoan nha, phải thành thật trả lời mới được."
"Ầy, mấy tháng này muốn tìm lại bản thân." Đào Diệp lại nói một cái đáp án càng không có sức tin tưởng.
Bất quá thật thần kỳ, người chủ trì tin, các fan cũng tin luôn rồi.
"Đừng giả bộ văn hoa nghệ thuật nữa, cơ mà chúng ta đều đống ý, tuổi trẻ mà, có phải hay không? Như vậy, bài hát đầu tiên sau khi trở về, sẽ cho chúng ta nghe gì đây? Có liên quan đến câu trả lời của cậu không?" Người chủ trì cũng rất trang bức.
"Ám Hương đi, đúng...... Có thể nói có một chút quan hệ."
"Ai da, một bào hát có hương vị thật đặc biệt." Người chủ trì đột nhiên một hỏi: "Không đúng, này không phải là một bài tình ca hả?"
Đào Diệp đã chuẩn bị tốt tư thế trả lời mấy câu hỏi khó của người chủ trì, thế nhưng nghĩ dễ những khó làm, đối phương không nghe trả lời mà trực tiếp bật nhạc.
Này đúng thật là một bản tình ca, giai điệu trào dâng cực kỳ bi ai, ca từ khá hay, thế nhưng Đào Diệp lại nghĩ rằng, ca sĩ gốc hát bài này không thể thể hiện hết tinh túy bài hát, cho dù là một phần mười đi nữa.
Trên mạng có rất nhiều bản cover hay hát ca sĩ hát gốc. Nguyên nhân ở chỗ thanh âm ca sĩ gốc không mang tình cảm, biểu đạt không ra được.
Nghe Đào Diệp hát bài hát này, những người đang xem đều nổi da gà, cái loại cảm giác da đầu tê tái này, mãnh liệt hệt như trúng độc.
Trong lòng mọi người đều đang hò hét, chính là loại cảm giác mãnh liệt hệt như có một cơn bão đang tới vậy.
Sau khi hát xong, bản thân cậu cũng yên lặng thật lâu, tạm thời còn chưa thoát khỏi cảm xúc của bài hát.
Nếu đây là sân khấu thật, thì khẳng định tiếng vỗ tay sẽ vang vọng khắp hội trường......
"Bạch bạch bạch bạch......" Tiếng vỗ tay lỗi thời vang lên sau lưng Đào Diệp, nam nhân kia sâu kín nói: "Hát nghe thật hay, ngay cả tôi đều nổi da gà." Thạch Cẩn Hành cũng mặc chiếc quần mỏng bước ra cầm lấy tay Đào Diệp đặt vào tay chính mình, gọi cậu sờ thử xem.
"......" Sờ em gái anh á...... Đây là phát sóng trực tiếp đó, tâm Đào Diệp đều muốn tự bạo!
Cậu đóng mic ngay lập rức, thế nhưng người chủ trì đã bắt đầu bắn tiếng: "A? Vừa rồi hình như có thanh âm gì đấy? Mọi người có nge thấy không hả?"
Bình luận bắn ra rất nhanh, tuy Đào Diệp đại khái nhìn không kịp, thế nhưng nó vẫn nhảy ra liên hồi.
"Nghe!! Có nghe, là giọng của một người đàn ông!! A a a, thật dễ nghe a!"
"Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm nghe kịch truyền thanh của tui, đây chính là thanh âm của công quân 0.8 nha! Má ơi má ơi, có vẻ Đào tổng của tui là thụ rồi!"
"Mẹ nó, giọng công âm nghe thật mập mờ, quỳ cầu nguyên chủ nói thêm vài câu! Đào tổng, là bạn cùng phòng của cậu hở?"
"Tối rồi mà cô nam quả nam vẫn ở chung phòng, mọi người thử nghĩ xem! Nghĩ xong thì nói tui nghe đi!"
"Ha ha ha ha ha, bạn cùng phòng ngốc của Đào tổng, cậu ấy không biết đây là đang phát sóng trực tiếp sao?"
"Đào tổng ngốc, xem chừng cậu ấy cũng quên nói đây là đàn phát sóng trực tiếp ha"
"Ha ha ha ha ha, chỉ có tui là cảm thấy công âm là một boy tâm cơ muốn thượng vị sao?"
Tự trấn tĩnh mình một chút, Đào Diệp nói với Thạch Cẩn Hành: "Em đang phát sóng trực tiếp, lời anh mới nói bị người khác nghe được." Cậu chỉ vào số liệu trên màn hình: "Hơn hai mươi vạn người, anh sẽ bị mọi người nhớ kỹ đó."
"Vậy thì sao?" Thạch Cẩn Hành dựa vào ghế dựa của Đào Diệp, tựa nửa mông lên trên: "Bọn họ có thể nghe giọng em, cũng có thể nghe giọng của tôi."
Cảm giác bị giận dỗi đập vào mặt, nếu Đào Diệp còn không biết anh đang rất không vui thì chính là tên đại ngốc.
"Cũng đúng, nếu anh muốn thì để bọn họ nghe đi." Đào Diệp không thể đóng mic lâu, cậu vươn tay mở mic ra, trả lời người chủ trì: "Ngượng ngùng, vừa rồi có chút ngoài ý muốn.
Lập tức người chủ trì cười hệt như tên trộm gà: "Ngoài ý muốn gì đây? Là bạn cùng phòng vô ý bước vào? Hay là bạn trai đây."
Đào Diệp cũng không phải đèn cạn dầu: "Mọi người hy vọng là bạn cùng phòng hay là bạn trai?"
Mặc kệ người chủ trì trả lời như thế nào, dù sao fan vẫn đang sôi trào, hình như bọn họ rất thích việc ghép đôi nam nam, cũng không biết xã hội bây giờ làm sao, trong hiện thực thì như "chuột chạy qua đường" không dám lộ mặt, ngược lại trên mạng lại rất được truy phủng.
Đào Diệp cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì mặc kệ như thế nào, kết quả sẽ vẫn vậy.
Vậy thì trong thời gian có hạn kia, sao không thể làm càn một chút? Khiến mình vui vẻ một chút?
Đoàn trưởng: "A Đào!!!! Em kiềm chế chút đi, đừng bán hủ* cho người khác, đừng để lại ấn tượng cố định mình như vậy, nếu thế thì sẽ không tốt cho sự phát triển của em!"
(* Để người khác ship cặp, tạo hint)
Trong khi tro chuyện với người chủ trì, Đào Diệp đã nhận được nhắc nhở thiện ý của đoàn trưởng.
Đào Chín: "Em biết, anh yên tâm đi."
Chỉ là không lưu lại dấu vết gì, chỉ muốn đẻ lại ấn tượng thuần khiết cho mọi người, đây thật là điều mình đang hy vọng sao?
"Cái gì gọi là bán hủ?" Thị lực của Thạch Cẩn Hành thật sự quá tốt, trong nháy mắt đã xem được từ ngữ khó hiểu này.
Đào Diệp còn tưởng anh sẽ giận, sẽ không nói nữa, thế nên đóng mic nói: "Anh xem là được, đừng nói chuyện."
"A a a a! Tiểu ca đừng đi! Để em nói cho anh biết bán hủ là gì a! Hiện giờ anh hôn Đào tổng một chút chính là bán hủ!"
"Ha ha ha, công âm thần bí lại xuất hiện, càng ngày càng thấy dễ nghe a, làm sao bây giờ?"
"Đào tổng nói thật đi, anh bạn nhà cậu có muốn ca hát không, thanh âm cùng cậu thật đúng là tuyệt phối công thụ!"
Người chủ trì vẫn luôn nói chuyện giờ cười muốn vỡ bụng, khoanh khắc này anh thật đúng là rất chuyên nghiệp: "Nha nha, anh bạn nhỏ lại xuất hiện, tới đây đi, chú sẽ nói cho cậu bán hủ là gì, trước hết cậu cứ kêu một tiếng Đào yêu là được."
Đào Diệp phát sóng trực tiếp lâu như vậy, còn không có xuất hiện qua tình trạng đột nhiên có giọng người ngoài. Lần này đột nhiên xuất hiện một công âm dễ nghe, thật đúng là niềm vui lớn đối với mọi người, cảm thấy rất có ý tứ.
"Chú à, người phát sóng trực tiếp là tôi, chú không thể xúi giục cậu ta đoạt chén cơm của tôi chứ, chú có biết chú làm vậy là không đúng không?"
"Tiểu đồng bọn của cậu kia là ai thế, đều có thể ngồi đợi xem phát sóng trực tiếp, chắc không phải bạn bè bình thường ha? Chẳng lẽ là đại lão của cậu sao?"
Mọi người nghe đến hai chứ "đại lão" đều muốn cười điên rồi, ai da, đêm nay sao có thể vui sướng đến thế chứ, quyết định chuyển từ người xem thành fan, bấm chọn theo dõi lâu dài.
- ------======------
Đến hẹn lại lên, mọi người còn nhớ tôi không nào! Có muốn mai lại có thêm chương mới không????:)))))
Trong ấn tượng, gương mặt của Thạch Cẩn Hành luôn rất lạnh lẽo, bình bình tĩnh tĩnh, nhiều nhất cung chỉ nở ra một nụ cười như hoa Phù Dung sớm nở tối tàn mà thôi. Ánh mắt dịu dàng đến thế, không biết là do trước đây mình không phát hiện, hay vẫn là lần đầu tiên thấy được.
"Cảm ơn." Đào Diệp cảm ơn trước sự quan tâm của anh, nói mình không sao.
"Không sao thì tốt." Thạch Cẩn Hành giúp cạu cầm lấy ly rỗng, xoay người trở về bếp tiếp tục rửa chén đĩa.
Buổi tối thân thiết, ngày hôm sau đi học, một tuần cứ thế trôi qua, lúc này mọi người đều thích ứng việc đi học lại.
Đào Chín: "Đoàn trưởng, tối nay em sẽ hát lại."
Đoàn trưởng: "!!! Chỉ hát đêm nay hay sao? Quỳ cầu hát lâu nha!!!"
Vô số dấu chấm than khiến mắt Đào Diệp suýt bị lóa mù.
Đào Chín: "Sẽ hát lâu, nếu không có việc ngoài ý muốn sẽ luôn hát ở đây, cơ mà thời gian có thể không cố định được."
Đoàn trưởng: "Hiền tại em chính là đại bài, nên không cần thời gian cố định gì cả, chỉ cần em về hát là OK. Em có biết hai ba tháng nay khi em biến mất, fan của em suýt bắn Weibo muốn banh luôn không!"
Đào Chín: "Em biết, hôm trước có lên xem Weibo một chút."
Đoàn trưởng: "Đúng vậy, lần đầu tiên anh mới biết em hút fan đến thế đó, hỏi gì cũng tràn đầy tao khí, lợi hại ha."
Gì mà hỏi cả tần suất XXOO, ha ha, muốn vỡ bụng luôn rồi.
Sau đó, trong nháy mắt fan Đào Diệp liền sôi trào, hệt như khôi phục lại thời kỳ siêu náo nhiệt.
Cho nên mới nói tên nhóc này đủ thâm cơ, làm tất cả cũng chỉ vì lần trở lại này.
Đào Chín: "Nói cứ như em cố tình hút phấn ấy."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Qua một hồi lâu, đoàn trưởng mới trả lời lại: "Nếu không thì, chẳng lẽ em đang yêu thật ấy hả? Chời má, em phải giấu tốt đi, đối với fan của em thì việc em yêu đương cũng không phải là việc tốt đâu."
Đến lúc đó có khả năng sẽ có một lượng lớn fan nữ từ bỏ, thế nên tốt nhất vẫn cứ giấu trước đã.
"Em biết mà."
Chắc chắn Đào Diệp sẽ giấu, cho dù thế nào cậu cũng sẽ để lộ Thạch Cẩn Hành ra.
Thế nhưng nếu người kia tự bại lộ thì cũng không sao cả......
"Sao hôm nay sớm vậy?" Bình thường thì sau mười giờ mới thân thiết...... Đào Diệp nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 8 giờ, là thời gian mọi người mới vừa tắm xong.
"Ừm."
Lúc đầu kéo cả hai ngã vào giường, sau Thạch Cẩn Hành lại dứt khoát đứng lên, ngón tay đặt ở cổ áo, anh luôn là ví dụ của câu "nói ít làm nhiều", năng lực hành động rất mạnh.
"Tối nay em còn phải hát." Nếu giọng bị khàn sẽ không tốt lắm, cho nên Đào Diệp liền cầu anh bỏ qua tí.
Đối phương cũng không tỏ vẻ gì, chẳng qua là không đồng ý, hoặc giả vờ không nghe thấy.
"Này?" Đào Diệp buồn cười nhìn anh, sao thế này?
"Tôi không phản đối việc em làm những thứ em thích, thế nhưng em phải giữ đúng mực." Biểu tình của Thạch Cẩn Hành không nhu hòa chút nào, bất quá nếu người khác nhìn thoáng qua cũng sẽ cảm thấy có tí dịu dàng.
Cơ mà Đào Diệp đã rất thỏa mãn, chỉ làm mấy năm thôi mà.
"Em biết rồi, chẳng phải anh không thích em hát mấy loại bài hát kiểu này sao." Thật ra bản thân Đào Diệp cũng không thích hát thể loại này, tuy nhiên nếu fan yêu cầu quá nhiệt liệt, thì sẽ nhịn không được mà mềm lòng, muốn đáp ứng bọn họ.
Sau khi mình trở thành đối tượng được hâm mộ thì tận lực thỏa mãn các fan của mình, đấy cũng là một việc khá thành tựu.
"Ân hừ."
Đào Diệp cảm thấy chắc mình phải làm chút gì đó.
Đôi mắt Thạch Cẩn Hành nhíu lại, chút ghen tuông vừa nãy lập tức bị mấy nụ hôn này vuốt phẳng.
Quấn nhau từ lúc hơn 8 giờ đến gần 10 giờ, Đào Diệp vội vàng đào tẩu khỏi đám chăn đệm hỗn độn, thân mặc quần ngủ bò ra ngoài.
"Đại lão!!! Có phải em đang lừa anh đúng không!!" Đoàn trưởng đã kêu ngao ngao nãy giờ.
"Không đâu, chẳng phải em đến rồi sao......"
Thuấn di từ chiến trường này sang chiến trường khác, Đào Diệp còn chưa kịp hà hơi, thanh âm đã xuất hiện trên kênh YY có khoảng 20-30 vạn người cùng xem.
"Hello, chúc mọi người có một buổi tối tốt lành, tôi là Đào Chín......"
Một thanh âm quen thuộc từ lâu vang lên, khiến cho người nghe vẫn cảm thấy êm dịu như cũ, thậm chí không biết có phải do ảo giác hay không mà khiến người khác càng cảm thấy gợi cảm hơn trước: "Đã lâu không thấy, mọi người vẫn còn nhớ tôi sao?"
Lúc này thanh bình luận đều muốn nổ tung, thoăn thoắt không kịp nhìn thấy gì mà chỉ có thể miễn cưỡng liếc qua chút màu sắc.
Đào Diệp cũng không có thói quen xem người ta bình luận, giờ cậu đang trò chuyện với người chủ trì.
"Đúng vậy, Đào tổng của mọi người đã trở lại, hôm nay đột nhiên nói muốn về, kênh không công bố trên official weibo là vì muốn cho mọi người một kinh hỉ, mọi người nói xem có kinh hỉ không đây?" Người chủ trì nói một câu cho có lệ, sau đó liền trở mặt, cười trộm: "Đào tổng, nhanh giao lưu với mọi người chút đi, mấy ngày nay cậu làm gì thế?"
"Nếu tôi nói ôn thì thì mọi người có tin không?" Cái lý do này của Đào Diệp không có chút năng lực thuyết phục nào cả, ngay cả người chủ trì đều không tin: "Đào tổng không ngoan nha, phải thành thật trả lời mới được."
"Ầy, mấy tháng này muốn tìm lại bản thân." Đào Diệp lại nói một cái đáp án càng không có sức tin tưởng.
Bất quá thật thần kỳ, người chủ trì tin, các fan cũng tin luôn rồi.
"Đừng giả bộ văn hoa nghệ thuật nữa, cơ mà chúng ta đều đống ý, tuổi trẻ mà, có phải hay không? Như vậy, bài hát đầu tiên sau khi trở về, sẽ cho chúng ta nghe gì đây? Có liên quan đến câu trả lời của cậu không?" Người chủ trì cũng rất trang bức.
"Ám Hương đi, đúng...... Có thể nói có một chút quan hệ."
"Ai da, một bào hát có hương vị thật đặc biệt." Người chủ trì đột nhiên một hỏi: "Không đúng, này không phải là một bài tình ca hả?"
Đào Diệp đã chuẩn bị tốt tư thế trả lời mấy câu hỏi khó của người chủ trì, thế nhưng nghĩ dễ những khó làm, đối phương không nghe trả lời mà trực tiếp bật nhạc.
Này đúng thật là một bản tình ca, giai điệu trào dâng cực kỳ bi ai, ca từ khá hay, thế nhưng Đào Diệp lại nghĩ rằng, ca sĩ gốc hát bài này không thể thể hiện hết tinh túy bài hát, cho dù là một phần mười đi nữa.
Trên mạng có rất nhiều bản cover hay hát ca sĩ hát gốc. Nguyên nhân ở chỗ thanh âm ca sĩ gốc không mang tình cảm, biểu đạt không ra được.
Nghe Đào Diệp hát bài hát này, những người đang xem đều nổi da gà, cái loại cảm giác da đầu tê tái này, mãnh liệt hệt như trúng độc.
Trong lòng mọi người đều đang hò hét, chính là loại cảm giác mãnh liệt hệt như có một cơn bão đang tới vậy.
Sau khi hát xong, bản thân cậu cũng yên lặng thật lâu, tạm thời còn chưa thoát khỏi cảm xúc của bài hát.
Nếu đây là sân khấu thật, thì khẳng định tiếng vỗ tay sẽ vang vọng khắp hội trường......
"Bạch bạch bạch bạch......" Tiếng vỗ tay lỗi thời vang lên sau lưng Đào Diệp, nam nhân kia sâu kín nói: "Hát nghe thật hay, ngay cả tôi đều nổi da gà." Thạch Cẩn Hành cũng mặc chiếc quần mỏng bước ra cầm lấy tay Đào Diệp đặt vào tay chính mình, gọi cậu sờ thử xem.
"......" Sờ em gái anh á...... Đây là phát sóng trực tiếp đó, tâm Đào Diệp đều muốn tự bạo!
Cậu đóng mic ngay lập rức, thế nhưng người chủ trì đã bắt đầu bắn tiếng: "A? Vừa rồi hình như có thanh âm gì đấy? Mọi người có nge thấy không hả?"
Bình luận bắn ra rất nhanh, tuy Đào Diệp đại khái nhìn không kịp, thế nhưng nó vẫn nhảy ra liên hồi.
"Nghe!! Có nghe, là giọng của một người đàn ông!! A a a, thật dễ nghe a!"
"Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm nghe kịch truyền thanh của tui, đây chính là thanh âm của công quân 0.8 nha! Má ơi má ơi, có vẻ Đào tổng của tui là thụ rồi!"
"Mẹ nó, giọng công âm nghe thật mập mờ, quỳ cầu nguyên chủ nói thêm vài câu! Đào tổng, là bạn cùng phòng của cậu hở?"
"Tối rồi mà cô nam quả nam vẫn ở chung phòng, mọi người thử nghĩ xem! Nghĩ xong thì nói tui nghe đi!"
"Ha ha ha ha ha, bạn cùng phòng ngốc của Đào tổng, cậu ấy không biết đây là đang phát sóng trực tiếp sao?"
"Đào tổng ngốc, xem chừng cậu ấy cũng quên nói đây là đàn phát sóng trực tiếp ha"
"Ha ha ha ha ha, chỉ có tui là cảm thấy công âm là một boy tâm cơ muốn thượng vị sao?"
Tự trấn tĩnh mình một chút, Đào Diệp nói với Thạch Cẩn Hành: "Em đang phát sóng trực tiếp, lời anh mới nói bị người khác nghe được." Cậu chỉ vào số liệu trên màn hình: "Hơn hai mươi vạn người, anh sẽ bị mọi người nhớ kỹ đó."
"Vậy thì sao?" Thạch Cẩn Hành dựa vào ghế dựa của Đào Diệp, tựa nửa mông lên trên: "Bọn họ có thể nghe giọng em, cũng có thể nghe giọng của tôi."
Cảm giác bị giận dỗi đập vào mặt, nếu Đào Diệp còn không biết anh đang rất không vui thì chính là tên đại ngốc.
"Cũng đúng, nếu anh muốn thì để bọn họ nghe đi." Đào Diệp không thể đóng mic lâu, cậu vươn tay mở mic ra, trả lời người chủ trì: "Ngượng ngùng, vừa rồi có chút ngoài ý muốn.
Lập tức người chủ trì cười hệt như tên trộm gà: "Ngoài ý muốn gì đây? Là bạn cùng phòng vô ý bước vào? Hay là bạn trai đây."
Đào Diệp cũng không phải đèn cạn dầu: "Mọi người hy vọng là bạn cùng phòng hay là bạn trai?"
Mặc kệ người chủ trì trả lời như thế nào, dù sao fan vẫn đang sôi trào, hình như bọn họ rất thích việc ghép đôi nam nam, cũng không biết xã hội bây giờ làm sao, trong hiện thực thì như "chuột chạy qua đường" không dám lộ mặt, ngược lại trên mạng lại rất được truy phủng.
Đào Diệp cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì mặc kệ như thế nào, kết quả sẽ vẫn vậy.
Vậy thì trong thời gian có hạn kia, sao không thể làm càn một chút? Khiến mình vui vẻ một chút?
Đoàn trưởng: "A Đào!!!! Em kiềm chế chút đi, đừng bán hủ* cho người khác, đừng để lại ấn tượng cố định mình như vậy, nếu thế thì sẽ không tốt cho sự phát triển của em!"
(* Để người khác ship cặp, tạo hint)
Trong khi tro chuyện với người chủ trì, Đào Diệp đã nhận được nhắc nhở thiện ý của đoàn trưởng.
Đào Chín: "Em biết, anh yên tâm đi."
Chỉ là không lưu lại dấu vết gì, chỉ muốn đẻ lại ấn tượng thuần khiết cho mọi người, đây thật là điều mình đang hy vọng sao?
"Cái gì gọi là bán hủ?" Thị lực của Thạch Cẩn Hành thật sự quá tốt, trong nháy mắt đã xem được từ ngữ khó hiểu này.
Đào Diệp còn tưởng anh sẽ giận, sẽ không nói nữa, thế nên đóng mic nói: "Anh xem là được, đừng nói chuyện."
"A a a a! Tiểu ca đừng đi! Để em nói cho anh biết bán hủ là gì a! Hiện giờ anh hôn Đào tổng một chút chính là bán hủ!"
"Ha ha ha, công âm thần bí lại xuất hiện, càng ngày càng thấy dễ nghe a, làm sao bây giờ?"
"Đào tổng nói thật đi, anh bạn nhà cậu có muốn ca hát không, thanh âm cùng cậu thật đúng là tuyệt phối công thụ!"
Người chủ trì vẫn luôn nói chuyện giờ cười muốn vỡ bụng, khoanh khắc này anh thật đúng là rất chuyên nghiệp: "Nha nha, anh bạn nhỏ lại xuất hiện, tới đây đi, chú sẽ nói cho cậu bán hủ là gì, trước hết cậu cứ kêu một tiếng Đào yêu là được."
Đào Diệp phát sóng trực tiếp lâu như vậy, còn không có xuất hiện qua tình trạng đột nhiên có giọng người ngoài. Lần này đột nhiên xuất hiện một công âm dễ nghe, thật đúng là niềm vui lớn đối với mọi người, cảm thấy rất có ý tứ.
"Chú à, người phát sóng trực tiếp là tôi, chú không thể xúi giục cậu ta đoạt chén cơm của tôi chứ, chú có biết chú làm vậy là không đúng không?"
"Tiểu đồng bọn của cậu kia là ai thế, đều có thể ngồi đợi xem phát sóng trực tiếp, chắc không phải bạn bè bình thường ha? Chẳng lẽ là đại lão của cậu sao?"
Mọi người nghe đến hai chứ "đại lão" đều muốn cười điên rồi, ai da, đêm nay sao có thể vui sướng đến thế chứ, quyết định chuyển từ người xem thành fan, bấm chọn theo dõi lâu dài.
- ------======------
Đến hẹn lại lên, mọi người còn nhớ tôi không nào! Có muốn mai lại có thêm chương mới không????:)))))
/70
|