Ngày Bạch Sở Khả rời đi, Giang Nhan tự mình tiễn ra sân bay.
Vì tránh nghi ngờ, Tập Vị Nam ngày hôm đó không xuất hiện.
Diệp Bạc Hâm từ trong miệng Bạch Sở Khả biết chân tướng, sau khi quay về nhà, ôm đầu gối ở góc tường vui quá mà rơi lệ.
Tập Vị Nam bị cô dọa giật mình, trái tim bỗng nhiên có chặt, ôm chặt lấy cô, nhẹ hỏi xảy ra chuyện gì rồi.
Vừa đụng đến chuyện của cô, anh dường như rất ít khi vó thể khống chế cảm xúc của bản thân, cũng không cần thiết, trước mặt coi, anh có thể yếu đuối, có thể vô lực, có thể mơ màng.
Diệp Bạc Hâm nước mắt giàn giụa nhìn người đàn ông mặt đầy lo lắng, bổ nhào vào lòng anh, thút thút lặp lại lời của Bạch Sở Khả.
Cô rất vui mừng, bọn họ tách biệt năm năm, còn có thể lại ở cùng nhau, không có ở trong dòng nước lũ của thời gian lạc mất nhau.
Lúc đầu cô quá trẻ, quá tùy hứng, trong lòng không chứa được một hạt cát, dẫn đến bọn họ bỏ lỡ thời gian năm năm.
Nghe thấy lời của Diệp Bạc Hâm, lồng ngực của Tập Vị Nam dường như bị người ta mãnh kiệt rút đi.
Không thể phủ nhận, biết bản thân cùng Bạch Sở Khả không xảy ra quan hệ, anh vui mừng điên cuồng, giống như nằm mơ vậy, ác mộng của năm năm, lúc này như mây khói tan biến.
Sau khi tình cảm kích thích lên, anh bắt đầu phản vấn lại, nếu như lúc đầu anh tỉnh táo đi điều tra, mà không phải trốn tránh, có phải là có thể phát hiện chân tướng, anh và Diệp Bạc Hâm cũng không cần rời xa nhau?
Anh không dám tưởng tượng, nếu như cô cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh, hoặc là làm người dưng cả đời này, anh có thể giữ bao lâu?
Tận mắt nhìn cô yêu đương? Kết hôn sinh con? Thuộc về người đàn ông khác?
Không! Anh làm không được!
Trừ phi quên sạch, trừ phi anh chết!
Nếu không cả đời này anh sẽ không thể buông tay được!
Đến lúc đó anh có thể biến đổi ngay cả anh cũng sợ.
Còn về Bạch Sở Khả, anh chỉ có thể thương tiếc.
Tập Vị Nam tư thái lười biếng ôm người con gái trong lòng, nhẹ hôn lên má cô, duy chỉ có hai đôi mắt sâu, âm trầm, bó buộc.
...
"Anh thật sự không đi tiễn Bạch Sở Khả?"Diệp Bạc Hâm đứng trên sân thượng nhìn dòng xe chen chúc.
"Em hy vọng anh đi sao?"Tập Vị Nam từ sau lưng cô tiến lên, nhẹ ôm lấy eo cô.
"Không hy vọng. "Diệp Bạc Hâm nhàn nhạt lắc đầu, cô không rộng lượng như vậy, khuôn mặt Bạch Sở Khả cay đắng bi thảm ở trước mặt cô hiện ra, cô suy cho cùng là người đáng thương, không cha không mẹ, sống đầu đường xó chợ, "Lần này cô ấy đi cũng không biết khi nào mới quay lại, em biết anh xem cô ấy là em gái, cô ấy xảy ra chuyện như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu."
"Em không hy vọng anh tự trách." Diệp Bạc Hâm mở tay đang ôm trên eo cô của người đàn ông ra, quay người nghiêng đầu nhìn người đàn ông bị ánh sáng mặt trời chiếu tỏa, "Có chuyện gì, nói ra cũng tốt."
Tập Vị Nam yên lặng nhìn vào trong đôi mắt thành kính của cô gái, trong lòng sống dậy rất dữ.
Trong ánh mắt nhàn nhạt, sắc mặt yên lặng có biến hóa rất nhỏ.
Cô tin tưởng anh, hiểu thứ anh không biết làm sao.
Tập Vị Nam mỉm cười, nâng gương mặt căng thẳng của cô lên, ngữ khí nhẹ nhàng, “Cô ấy đã không tự nói với anh, nói rõ cô ấy không muốn đối mặt với anh, dù sao con người này, lòng tự trọng rất cao, cô ấy sẽ không hy vọng nhận sự đồng tình và thương hại của anh, cô ấy quyết định ra nước ngoài, có nghĩa là cô ấy muốn bắt đầu lại từ đầu, rời xa mảnh đất đưa cho cô ấy đau khổ này. Anh đi gặp cô ấy, chỉ làm cho cô ấy khó xử. “
"Loại lời nói ngốc nghếch này nói một lần là được, sau này không thích thì đừng gượng ép bản thân." Tập Vị Nam khóa cô trong vòng tay, thấp giọng cười sảng khoái.
...
Nghĩa trang Tây Giao.
Mặt trời lặn phía tây, đêm đen buông xuống, cho tới khi đêm qua đi, những tia sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi trên mặt đất.
Lương Thanh Trạch ngồi trước bia mộ ông Lương bà Lương ngồi một đêm, bên chân rơi một mặt đất toàn đầu thuốc.
Anh tránh ánh sáng chói mắt làm anh nheo mắt, thời gian một đêm, trên cằm râu mọc dài ra, thần sắc tiều tụy, rõ ràng lôi thôi nhếch nhác lại suy sụp tinh thần.
Một đêm này, anh nghĩ rất nhiều.
Bạch Sở Khả, bố mẹ...
Đã từng, anh là công tử kiêu ngạo tận trời trong đại viện, bố mẹ lấy anh làm kiêu ngạo, hàng xóm tán thưởng, thầy giáo gửi gắm kỳ vọng.
Anh cũng đã hăng hái, cuồng ngạo ngang ngạnh.
Sau khi vào quân đội, tài hoa của anh ở trong quân sự từng chút từng chút biểu hiện ra, lãnh đạo xem trọng anh, quân hàm nhanh chóng tăng lên.
Không biết bứt đầu từ lúc nào, tư tưởng của anh bắt đầu quá khích, cố chấp đến đáng sợ, không nghe lời khuyên.
Tuy nhiên anh không có ý thúc được bản thân thay đổi rồi, cho tới khi sự việc thiết kế hãm hại Tập Vị Nam bị bại lộ, anh vào ngục tù, bố mẹ lần lượt rời đi, Bạch Sở Khả xảy ra chuyện, thế giới tinh thần của anh sụp đổ rồi, anh hận, đem tất cả đều đổ lên người Tập Vị Nam, lại quên đi suy nghĩ lại bản thân.
Nếu như không phải Bạch Sở Khả lúc đó lên tiếng tố cáo, anh có thể vẫn chưa nghĩ lại.
Chính là trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi rã rời, nếu như lúc đầu anh không bị ma quỷ ám ảnh, có phải là tất cả sẽ không gay go đến như vậy?
Bố mẹ đều đủ cả, tiền đồ một mảnh tươi sáng, sẽ không giống bây giờ, mất đi quân hàm cho là hấp dẫn, cả đời này đều không thể bước chân vào quân đội mà bản thân thích nhất.
Lương Thanh Trạch không ngừng tự hỏi bản thân, trên đời còn có hy vọng gì?
Không có người thân, người con gái mình yêu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.
...
Bên ngoài trạm kiểm soát an ninh sân bay, Lương Thanh Trạch lững thững đến muộn.
Nhận được tin tức, một đường vượt đèn đỏ, vẫn là không tới kịp.
Mắt trưng trưng nhìn Bạch Sở Khả vào trong an ninh, Lương Thanh Trạch vội hét to, "Sở Khả!"
Cả sân bay yên tĩnh, một tiếng vang dội hét lên cao ngất vang dội.
Giọng nói quen thuộc kích lên phẫn nộ mà Bạch Sở Khả không dễ dàng gì mới kìm xuống, cô khựng lại một chút, tức giận tới toàn thân run rẩy.
Robert theo âm thanh quay đầu, nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú bị nhân viên an ninh cản lại, người đàn ông mặt đầy sốt ruột nhìn bóng lưng đối diện anh của Bạch Sở Khả, không ngừng giải thích với nhân viên an ninh.
Robert nheo mắt, cúi đầu nhìn hướng Bạch Sở Khả.
Sắc mặt cô tái xanh, dường như đang tận lực ẩn nhẫn gì đó.
"Đi thôi. "Robert cầm lấy tay cô, Bạch Sở Khả không có cự tuyệt, mặc kệ Robert ôm cô đi vào trong sảnh đợi bay.
Từ đầu tới cuối, Bạch Sở Khả không có quay đầu.
Lương Thanh Trạch loạng choạng lùi lại, khí lực toàn thân trong chớp mắt bị rút cạn, nhân viên an ninh cảnh giác nhìn anh.
Lương Thanh Trạch kéo cà vạt xuống, nở nụ cười khổ, giống như một kẻ điên vừa cười vừa đánh bức tường vạch giám sát người khác.
Chuyến bay đến Boston cất cánh sau một tiếng, Lương Thanh Trạch đứng trong hành lang sân bay, nhìn vào chiếc máy bay đang bay lên trời.
Chiếc máy bay lạnh lùng bay qua mang theo hy vọng sống của anh.
Không có Bạch Sở Khả nữa, anh làm sao sống tiếp?
Rất lâu, thần sắc Lương Thanh Trạch lạnh lại, phục hồi vẻ lạnh nhạt kiềm chế, hoàn toàn không có vẻ điên cuồng lúc nãy.
"Giúp tôi đặt một vé máy bay tới Boston, càng nhanh càng tốt."
Lương Thanh Trạch ngày hôm nay, thực lực vẫn như cũ không dễ xem nhẹ.
Điều tra nơi Bạch Sở Khả hạ cánh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Lương tiên sinh, chuyến bay đi Boston ngày hôm nay trước mắt đã không còn rồi." Rất nhanh trợ lý trả lời điện thoại.
Lông mày Lương Thanh Trạch chau lại, "Vậy đặt ngày mai đi."
Ngữ khí như ăn phải đạn dược, mang chút khàn khàn.
Trợ lý sống lưng lạnh toát, liên tục gật đầu.
Tắt điện thoại, Lương Thanh Trạch nhìn đường bay rộng, chậm bước rời đi.
Sáng ngày thứ hai, Lương Thanh Trạch thu dọn hành lý, lên chuyến bay từ Bắc Kinh bay tới Boston.
Ở bên kia Thái Bình Dương Bạch Sở Khả vẫn không biết ác mộng của cô đang lặng lẽ tới gần.
...
Vội vội vàng vàng, thời gian xoay chuyển như thoi đưa.
Diệp Bạc Hâm rút ra thời gian rảnh trong công việc tới tiệm váy cưới thử váy cưới.
Thẩm Tư Á liên tục phàn nàn: "Người đàn ông nhà cậu bận như vậy? Ngay cả đi thử váy cưới cũng không thể tới, xin nghỉ phép khó như vậy sao?"
Diệp Bạc Hâm thay váy cưới bước ra, đứng trước gương nhìn cô gái nở nụ cười xinh tươi, khí sắc hồng nhuận, mím môi cười, "Anh ấy không biết tớ hôm nay muốn tới thử váy cưới."
Thẩm Tư Á không khách khí liếc mắt cô một cái, "Cậu chính là dung túng cho anh ấy qua rồi, đừng tới ngày kết hôn, anh cũng không tới được."
"Miệng quạ này. "Diệp Bạc Hâm mắng cô một tiếng.
Váy cưới của Diệp Bạc Hâm là Giang Nhan tự tay thiết kế, bản thiết kế vừa làm ra, nhanh chóng làm đuổi mấy tháng, thuần thủ công chế tác, như vậy mới hoàn thành một tháng trước khi ngày kết hôn.
Giang Nhan là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng hàng đầu quốc tế, váy cưới được thiết kế ra không cần nghi ngờ, Diệp Bạc Hâm lại là trời sinh mặc quần áo.
Thẩm Tư Á nhìn thẳng mắt, "Viên rubi đỏ trên thắt lưng này không phải là lúc trước trên tạp chí Omr nói sao, lấy ra từ tâm đại dương trong hoàng phòng Anh Quốc, theo như nói thì được người thần bí lấy xuống, cuối cùng thành giao giá cả là tám chữ số đó?
Tận mắt nhìn chếc váy cưới mặc trên người Diệp Bạc Hâm giá trị liên thành, tất cả những bất mãn, Thẩm Tư Á đều nuốt xuống, chậc chậc nói: "Đốt tiền, thật sự là đốt tiền..."
Ngày chụp ảnh cưới, Diệp Bạc Hâm sáng sớm liền tới tiệm váy cưới.
Nhiếp ảnh gia là lão đại nổi tiếng quốc tế từ nước Pháp mời tới, người ta nhìn mặt mũi của Giang Nhan mới nhận lời đáp ứng.
Kết quả, Diệp Bạc Hâm thử vài bộ váy cưới, trang điểm liên tục, sắp tới buổi trưa, Tập Vị Nam mới mặc một thân quân trang xuất hiện.
Diệp Bạc Hâm sớm đã có tâm lý chuẩn bị, quyết định cùng người đàn ông này ở cạnh nhau, liền không thể hy vọng anh bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh.
Giang Nhan sợ cô không vui, liền trách mắng con trai mình.
"Nhiều người như vậy, chỉ đợi một mình con, con hay ha? Tối qua kêu con nghỉ phép quay lại, con phải đợi đến hôm nay nghỉ phép, bay giờ tới muộn rồi? Con có biết để vợ con một mình cô đơn lạnh lẽo ở đây, nó có bao nhiêu khó chịu? Nhiều người đều đang nhìn? Con chính là không biết đau lòng người ta sao?"
Sau cùng, lại đi qua an ủi Diệp Bạc Hâm.
Đợi Giang Nhan cuối cùng cũng tránh mắng đủ, đi ra cùng nhiếp ảnh gia thương lượng, Tập Vị Nam mới nửa ngồi xổm trước mặt Diệp Bạc Hâm đang mặc váy cưới trắng tinh, nụ cười ngọt ngào giống thiên sứ bay xuống hạ phàm, nâng tay cô lên hôn nhẹ, "Xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Diệp Bạc Hâm mỉm cười, nâng tay lên vuốt ve mặt anh, "Không sao đâu, anh đừng nghe mẹ trách móc, đợt một chút mà thôi, em không cảm thấy oan ức."
Vành mắt Tập Vị Nam nhuộm đỏ, nhẹ ừm một tiếng.
Giang Nhan đi ra ngoài gọi nhân viên làm việc chuẩn bị thiết bị chụp ảnh, lúc vào cùng với nhóm nhiếp ảnh gia, nhà tạo hình.
"Làm gì vậy? Quần áo trên người con có bẩn không vậy? Bạc Hâm cũng đã thay xong quần áo rồi, con, nhanh chóng đi thu xếp một chút." Giang Nhan tới kéo Tập Vị Nam đang ôm Diệp Bạc Hâm, ghét bỏ đẩy anh vào phòng thay đồ.
Tập Vị Nam không biết làm sao quay đầu nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, tâm trạng Diệp Bạc Hâm rất tốt cười lên tiếng.
Cảnh váy cưới đầu tiên là quân trang và váy cưới, ở trước màn hình chụp, sau đó đi chụp ngoại cảnh.
Tập Vị Nam thay xong bộ quần áo quân lễ bước ra, thân hình cao thẳng, thanh tú phi phàm, hơi thở uy nghiêm trên người khiến người khác nhìn mà đáng phục, tới bên cạnh Diệp Bạc Hâm, anh khí giữa lông mày nhiều hơn vài phần ấm áp dịu dàng.
Vì tránh nghi ngờ, Tập Vị Nam ngày hôm đó không xuất hiện.
Diệp Bạc Hâm từ trong miệng Bạch Sở Khả biết chân tướng, sau khi quay về nhà, ôm đầu gối ở góc tường vui quá mà rơi lệ.
Tập Vị Nam bị cô dọa giật mình, trái tim bỗng nhiên có chặt, ôm chặt lấy cô, nhẹ hỏi xảy ra chuyện gì rồi.
Vừa đụng đến chuyện của cô, anh dường như rất ít khi vó thể khống chế cảm xúc của bản thân, cũng không cần thiết, trước mặt coi, anh có thể yếu đuối, có thể vô lực, có thể mơ màng.
Diệp Bạc Hâm nước mắt giàn giụa nhìn người đàn ông mặt đầy lo lắng, bổ nhào vào lòng anh, thút thút lặp lại lời của Bạch Sở Khả.
Cô rất vui mừng, bọn họ tách biệt năm năm, còn có thể lại ở cùng nhau, không có ở trong dòng nước lũ của thời gian lạc mất nhau.
Lúc đầu cô quá trẻ, quá tùy hứng, trong lòng không chứa được một hạt cát, dẫn đến bọn họ bỏ lỡ thời gian năm năm.
Nghe thấy lời của Diệp Bạc Hâm, lồng ngực của Tập Vị Nam dường như bị người ta mãnh kiệt rút đi.
Không thể phủ nhận, biết bản thân cùng Bạch Sở Khả không xảy ra quan hệ, anh vui mừng điên cuồng, giống như nằm mơ vậy, ác mộng của năm năm, lúc này như mây khói tan biến.
Sau khi tình cảm kích thích lên, anh bắt đầu phản vấn lại, nếu như lúc đầu anh tỉnh táo đi điều tra, mà không phải trốn tránh, có phải là có thể phát hiện chân tướng, anh và Diệp Bạc Hâm cũng không cần rời xa nhau?
Anh không dám tưởng tượng, nếu như cô cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh, hoặc là làm người dưng cả đời này, anh có thể giữ bao lâu?
Tận mắt nhìn cô yêu đương? Kết hôn sinh con? Thuộc về người đàn ông khác?
Không! Anh làm không được!
Trừ phi quên sạch, trừ phi anh chết!
Nếu không cả đời này anh sẽ không thể buông tay được!
Đến lúc đó anh có thể biến đổi ngay cả anh cũng sợ.
Còn về Bạch Sở Khả, anh chỉ có thể thương tiếc.
Tập Vị Nam tư thái lười biếng ôm người con gái trong lòng, nhẹ hôn lên má cô, duy chỉ có hai đôi mắt sâu, âm trầm, bó buộc.
...
"Anh thật sự không đi tiễn Bạch Sở Khả?"Diệp Bạc Hâm đứng trên sân thượng nhìn dòng xe chen chúc.
"Em hy vọng anh đi sao?"Tập Vị Nam từ sau lưng cô tiến lên, nhẹ ôm lấy eo cô.
"Không hy vọng. "Diệp Bạc Hâm nhàn nhạt lắc đầu, cô không rộng lượng như vậy, khuôn mặt Bạch Sở Khả cay đắng bi thảm ở trước mặt cô hiện ra, cô suy cho cùng là người đáng thương, không cha không mẹ, sống đầu đường xó chợ, "Lần này cô ấy đi cũng không biết khi nào mới quay lại, em biết anh xem cô ấy là em gái, cô ấy xảy ra chuyện như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu."
"Em không hy vọng anh tự trách." Diệp Bạc Hâm mở tay đang ôm trên eo cô của người đàn ông ra, quay người nghiêng đầu nhìn người đàn ông bị ánh sáng mặt trời chiếu tỏa, "Có chuyện gì, nói ra cũng tốt."
Tập Vị Nam yên lặng nhìn vào trong đôi mắt thành kính của cô gái, trong lòng sống dậy rất dữ.
Trong ánh mắt nhàn nhạt, sắc mặt yên lặng có biến hóa rất nhỏ.
Cô tin tưởng anh, hiểu thứ anh không biết làm sao.
Tập Vị Nam mỉm cười, nâng gương mặt căng thẳng của cô lên, ngữ khí nhẹ nhàng, “Cô ấy đã không tự nói với anh, nói rõ cô ấy không muốn đối mặt với anh, dù sao con người này, lòng tự trọng rất cao, cô ấy sẽ không hy vọng nhận sự đồng tình và thương hại của anh, cô ấy quyết định ra nước ngoài, có nghĩa là cô ấy muốn bắt đầu lại từ đầu, rời xa mảnh đất đưa cho cô ấy đau khổ này. Anh đi gặp cô ấy, chỉ làm cho cô ấy khó xử. “
"Loại lời nói ngốc nghếch này nói một lần là được, sau này không thích thì đừng gượng ép bản thân." Tập Vị Nam khóa cô trong vòng tay, thấp giọng cười sảng khoái.
...
Nghĩa trang Tây Giao.
Mặt trời lặn phía tây, đêm đen buông xuống, cho tới khi đêm qua đi, những tia sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu rọi trên mặt đất.
Lương Thanh Trạch ngồi trước bia mộ ông Lương bà Lương ngồi một đêm, bên chân rơi một mặt đất toàn đầu thuốc.
Anh tránh ánh sáng chói mắt làm anh nheo mắt, thời gian một đêm, trên cằm râu mọc dài ra, thần sắc tiều tụy, rõ ràng lôi thôi nhếch nhác lại suy sụp tinh thần.
Một đêm này, anh nghĩ rất nhiều.
Bạch Sở Khả, bố mẹ...
Đã từng, anh là công tử kiêu ngạo tận trời trong đại viện, bố mẹ lấy anh làm kiêu ngạo, hàng xóm tán thưởng, thầy giáo gửi gắm kỳ vọng.
Anh cũng đã hăng hái, cuồng ngạo ngang ngạnh.
Sau khi vào quân đội, tài hoa của anh ở trong quân sự từng chút từng chút biểu hiện ra, lãnh đạo xem trọng anh, quân hàm nhanh chóng tăng lên.
Không biết bứt đầu từ lúc nào, tư tưởng của anh bắt đầu quá khích, cố chấp đến đáng sợ, không nghe lời khuyên.
Tuy nhiên anh không có ý thúc được bản thân thay đổi rồi, cho tới khi sự việc thiết kế hãm hại Tập Vị Nam bị bại lộ, anh vào ngục tù, bố mẹ lần lượt rời đi, Bạch Sở Khả xảy ra chuyện, thế giới tinh thần của anh sụp đổ rồi, anh hận, đem tất cả đều đổ lên người Tập Vị Nam, lại quên đi suy nghĩ lại bản thân.
Nếu như không phải Bạch Sở Khả lúc đó lên tiếng tố cáo, anh có thể vẫn chưa nghĩ lại.
Chính là trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi rã rời, nếu như lúc đầu anh không bị ma quỷ ám ảnh, có phải là tất cả sẽ không gay go đến như vậy?
Bố mẹ đều đủ cả, tiền đồ một mảnh tươi sáng, sẽ không giống bây giờ, mất đi quân hàm cho là hấp dẫn, cả đời này đều không thể bước chân vào quân đội mà bản thân thích nhất.
Lương Thanh Trạch không ngừng tự hỏi bản thân, trên đời còn có hy vọng gì?
Không có người thân, người con gái mình yêu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.
...
Bên ngoài trạm kiểm soát an ninh sân bay, Lương Thanh Trạch lững thững đến muộn.
Nhận được tin tức, một đường vượt đèn đỏ, vẫn là không tới kịp.
Mắt trưng trưng nhìn Bạch Sở Khả vào trong an ninh, Lương Thanh Trạch vội hét to, "Sở Khả!"
Cả sân bay yên tĩnh, một tiếng vang dội hét lên cao ngất vang dội.
Giọng nói quen thuộc kích lên phẫn nộ mà Bạch Sở Khả không dễ dàng gì mới kìm xuống, cô khựng lại một chút, tức giận tới toàn thân run rẩy.
Robert theo âm thanh quay đầu, nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú bị nhân viên an ninh cản lại, người đàn ông mặt đầy sốt ruột nhìn bóng lưng đối diện anh của Bạch Sở Khả, không ngừng giải thích với nhân viên an ninh.
Robert nheo mắt, cúi đầu nhìn hướng Bạch Sở Khả.
Sắc mặt cô tái xanh, dường như đang tận lực ẩn nhẫn gì đó.
"Đi thôi. "Robert cầm lấy tay cô, Bạch Sở Khả không có cự tuyệt, mặc kệ Robert ôm cô đi vào trong sảnh đợi bay.
Từ đầu tới cuối, Bạch Sở Khả không có quay đầu.
Lương Thanh Trạch loạng choạng lùi lại, khí lực toàn thân trong chớp mắt bị rút cạn, nhân viên an ninh cảnh giác nhìn anh.
Lương Thanh Trạch kéo cà vạt xuống, nở nụ cười khổ, giống như một kẻ điên vừa cười vừa đánh bức tường vạch giám sát người khác.
Chuyến bay đến Boston cất cánh sau một tiếng, Lương Thanh Trạch đứng trong hành lang sân bay, nhìn vào chiếc máy bay đang bay lên trời.
Chiếc máy bay lạnh lùng bay qua mang theo hy vọng sống của anh.
Không có Bạch Sở Khả nữa, anh làm sao sống tiếp?
Rất lâu, thần sắc Lương Thanh Trạch lạnh lại, phục hồi vẻ lạnh nhạt kiềm chế, hoàn toàn không có vẻ điên cuồng lúc nãy.
"Giúp tôi đặt một vé máy bay tới Boston, càng nhanh càng tốt."
Lương Thanh Trạch ngày hôm nay, thực lực vẫn như cũ không dễ xem nhẹ.
Điều tra nơi Bạch Sở Khả hạ cánh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Lương tiên sinh, chuyến bay đi Boston ngày hôm nay trước mắt đã không còn rồi." Rất nhanh trợ lý trả lời điện thoại.
Lông mày Lương Thanh Trạch chau lại, "Vậy đặt ngày mai đi."
Ngữ khí như ăn phải đạn dược, mang chút khàn khàn.
Trợ lý sống lưng lạnh toát, liên tục gật đầu.
Tắt điện thoại, Lương Thanh Trạch nhìn đường bay rộng, chậm bước rời đi.
Sáng ngày thứ hai, Lương Thanh Trạch thu dọn hành lý, lên chuyến bay từ Bắc Kinh bay tới Boston.
Ở bên kia Thái Bình Dương Bạch Sở Khả vẫn không biết ác mộng của cô đang lặng lẽ tới gần.
...
Vội vội vàng vàng, thời gian xoay chuyển như thoi đưa.
Diệp Bạc Hâm rút ra thời gian rảnh trong công việc tới tiệm váy cưới thử váy cưới.
Thẩm Tư Á liên tục phàn nàn: "Người đàn ông nhà cậu bận như vậy? Ngay cả đi thử váy cưới cũng không thể tới, xin nghỉ phép khó như vậy sao?"
Diệp Bạc Hâm thay váy cưới bước ra, đứng trước gương nhìn cô gái nở nụ cười xinh tươi, khí sắc hồng nhuận, mím môi cười, "Anh ấy không biết tớ hôm nay muốn tới thử váy cưới."
Thẩm Tư Á không khách khí liếc mắt cô một cái, "Cậu chính là dung túng cho anh ấy qua rồi, đừng tới ngày kết hôn, anh cũng không tới được."
"Miệng quạ này. "Diệp Bạc Hâm mắng cô một tiếng.
Váy cưới của Diệp Bạc Hâm là Giang Nhan tự tay thiết kế, bản thiết kế vừa làm ra, nhanh chóng làm đuổi mấy tháng, thuần thủ công chế tác, như vậy mới hoàn thành một tháng trước khi ngày kết hôn.
Giang Nhan là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng hàng đầu quốc tế, váy cưới được thiết kế ra không cần nghi ngờ, Diệp Bạc Hâm lại là trời sinh mặc quần áo.
Thẩm Tư Á nhìn thẳng mắt, "Viên rubi đỏ trên thắt lưng này không phải là lúc trước trên tạp chí Omr nói sao, lấy ra từ tâm đại dương trong hoàng phòng Anh Quốc, theo như nói thì được người thần bí lấy xuống, cuối cùng thành giao giá cả là tám chữ số đó?
Tận mắt nhìn chếc váy cưới mặc trên người Diệp Bạc Hâm giá trị liên thành, tất cả những bất mãn, Thẩm Tư Á đều nuốt xuống, chậc chậc nói: "Đốt tiền, thật sự là đốt tiền..."
Ngày chụp ảnh cưới, Diệp Bạc Hâm sáng sớm liền tới tiệm váy cưới.
Nhiếp ảnh gia là lão đại nổi tiếng quốc tế từ nước Pháp mời tới, người ta nhìn mặt mũi của Giang Nhan mới nhận lời đáp ứng.
Kết quả, Diệp Bạc Hâm thử vài bộ váy cưới, trang điểm liên tục, sắp tới buổi trưa, Tập Vị Nam mới mặc một thân quân trang xuất hiện.
Diệp Bạc Hâm sớm đã có tâm lý chuẩn bị, quyết định cùng người đàn ông này ở cạnh nhau, liền không thể hy vọng anh bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh.
Giang Nhan sợ cô không vui, liền trách mắng con trai mình.
"Nhiều người như vậy, chỉ đợi một mình con, con hay ha? Tối qua kêu con nghỉ phép quay lại, con phải đợi đến hôm nay nghỉ phép, bay giờ tới muộn rồi? Con có biết để vợ con một mình cô đơn lạnh lẽo ở đây, nó có bao nhiêu khó chịu? Nhiều người đều đang nhìn? Con chính là không biết đau lòng người ta sao?"
Sau cùng, lại đi qua an ủi Diệp Bạc Hâm.
Đợi Giang Nhan cuối cùng cũng tránh mắng đủ, đi ra cùng nhiếp ảnh gia thương lượng, Tập Vị Nam mới nửa ngồi xổm trước mặt Diệp Bạc Hâm đang mặc váy cưới trắng tinh, nụ cười ngọt ngào giống thiên sứ bay xuống hạ phàm, nâng tay cô lên hôn nhẹ, "Xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Diệp Bạc Hâm mỉm cười, nâng tay lên vuốt ve mặt anh, "Không sao đâu, anh đừng nghe mẹ trách móc, đợt một chút mà thôi, em không cảm thấy oan ức."
Vành mắt Tập Vị Nam nhuộm đỏ, nhẹ ừm một tiếng.
Giang Nhan đi ra ngoài gọi nhân viên làm việc chuẩn bị thiết bị chụp ảnh, lúc vào cùng với nhóm nhiếp ảnh gia, nhà tạo hình.
"Làm gì vậy? Quần áo trên người con có bẩn không vậy? Bạc Hâm cũng đã thay xong quần áo rồi, con, nhanh chóng đi thu xếp một chút." Giang Nhan tới kéo Tập Vị Nam đang ôm Diệp Bạc Hâm, ghét bỏ đẩy anh vào phòng thay đồ.
Tập Vị Nam không biết làm sao quay đầu nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, tâm trạng Diệp Bạc Hâm rất tốt cười lên tiếng.
Cảnh váy cưới đầu tiên là quân trang và váy cưới, ở trước màn hình chụp, sau đó đi chụp ngoại cảnh.
Tập Vị Nam thay xong bộ quần áo quân lễ bước ra, thân hình cao thẳng, thanh tú phi phàm, hơi thở uy nghiêm trên người khiến người khác nhìn mà đáng phục, tới bên cạnh Diệp Bạc Hâm, anh khí giữa lông mày nhiều hơn vài phần ấm áp dịu dàng.
/326
|