Đường Tiếu Ninh uống ít rượu... ánh mắt mơ màng nhìn Diệp Bạc Hâm, người bải hoải dựa vào sô-pha, lòng nảy sinh sự ngưỡng mộ:
“Chị, anh Nam thương chị thật đấy...”
Câu nói của Đường Tiếu Ninh khiến Diệp Bạc Hâm phải đưa mắt nhìn sang.
Diệp Bạc Hâm ngồi thẳng lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn cô ấy, không lên tiếng.
Trước ánh mắt của cô, Đường Tiếu Ninh nửa tỉnh nửa say đổi tư thế, khuỷu tay chống xuống bàn, nửa bên gương mặt tì lên bàn tay có móng sơn đỏ, ánh mắt hướng ra bàn billiard: “Chị, anh Nam đúng là của hiếm. Những người có sự nghiệp thành đạt, chín chắn nhiều tiền, lại nam tính như họ, luôn có sức hấp dẫn, hớp hồn các cô gái. Dù tính cách của họ có trầm lặng, khép kín thì cũng không ngăn được đàn bà con gái chủ động tấn công...”
Những người đàn ông có mặt tại đây, xét riêng ai... mà chẳng là của hiếm? Ai nấy... đều chẳng là mẫu hình khiến các cô gái phải rung động? Bây giờ, họ lại đang đứng chung trong một căn phòng, nói chuyện qua lại... nhưng lướt mắt nhìn qua, trước mặt một người kiệm lời như Tập Vị Nam, họ lại nhạt nhòa đi hẳn.
Tập Vị Nam ít nói, hay giữ im lặng, không uống rượu, nhưng sự tồn tại của anh khó có thể khiến người ta phớt lờ, mỗi cử chỉ lời nói đều toát lên khí khái trầm ổn, chín chắn...
Gương mặt sắc nét, thần thái điềm đạm, ánh mắt mỗi lúc nhìn Diệp Bạc Hâm luôn mang ý cười. Tập Vị Nam đã khiến vẻ nam tính mạnh mẽ quyến rũ của mình... bộc phát một cách tinh tế, âm thầm... nhưng vẫn tỏ được cái uy nghiêm vững mạnh, áp đảo được bầu không khí.
Khó trách những người đàn ông cũng xuất sắc như thế nhưng lại phải đắn đo cân nhắc lời ăn tiếng nói, nhất nhất theo anh.
Vẻ mặt Diệp Bạc Hâm bình lặng nhìn Đường Tiếu Ninh, khóe môi khẽ cười.
Cô không phủ nhận lời Đường Tiếu Ninh nói, người đàn ông càng xuất sắc, càng dễ dụ ong bắt bướm. Nhưng cô tin vào sự chung thủy của Tập Vị Nam, phẩm chất cao quý nhất của một người quân nhân đó là trung thành. Cô không vì những lời người khác nói, mà bán tin bán nghi.
Diệp Bạc Hâm không tỏ ra gay gắt, cũng không hề biểu lộ lo âu. Biểu cảm của cô luôn điềm nhiên. Đường Tiếu Ninh cười khẽ: “Chị, em rất ghen tỵ với chị. Đám công tử giàu sang như bọn họ, có tiền, có quyền, có danh tiếng, địa vị đủ cả, nhưng có ai mà không phong lưu đa tình đâu? Nhưng em có thể nhận ra được, anh Nam không như vậy. Đối với chị, anh ấy đúng là tốt hết chỗ nói, không bỡn cợt với phụ nữ, giữ mình, nhưng lại chiều chuộng vợ mình vô điều kiện. Chị không biết đâu, lần trước Lăng Diên Dung dẫn em tới chơi, cũng có mặt anh Nam. Lúc ấy họ chưa biết anh Nam đã cưới vợ, nên mới gọi hai cô gái đến tiếp rượu. Tuy anh Nam không đến nỗi nổi giận, nhưng anh ấy lại sầm mặt ngay lập tức. Đừng nói chơi bời, đến gấu áo cũng không để hai cô kia có cơ hội chạm vào ấy chứ...”
Diệp Bạc Hâm quay ra nhìn... ánh mắt lướt trên gương mặt sắc cạnh của anh. Tập Vị Nam cúi người, ánh mắt trầm ngâm sắc lẹm, một tay giữ đầu cơ, một tay khẽ đẩy, quả bóng màu xanh lăn vọt, đập vào bóng đỏ, rơi xuống lỗ.
Như có linh cảm, khóe môi Tập Vị Nam nhoẻn cười nhẹ nhàng, trong tiếng hò reo, ánh mắt anh tìm cô. Cặp mắt đôi mày thanh tú khiến người ta không rời được ánh nhìn. Dáng đứng của anh thả lỏng, tay áo xắn lên mấy nếp gấp, bình thản trả cây cơ cho người khác.
Kết thúc một ván, anh toan đi về phía cô, nhưng bị Lăng Diên Dung ngăn cản. Mấy người không rõ đã nói gì, mà mấy gã đàn ông đồng loạt hướng cái nhìn ẩn ý về phía cô. Anh cười bất đắc dĩ, bỏ qua ý định quay về.
“Hạnh phúc có được do mình phấn đấu, người không bỏ sức, sẽ không có được tình yêu. Dù em có giỏi mấy, nhưng không biết trân trọng, không biết yêu thương, có cho em một người đàn ông hoàn mỹ, em cũng không đi được đến sau cùng với anh ta.” Diệp Bạc Hâm thu lại ánh mắt, nâng ly rượu bên tay, đôi mắt đẹp nhìn chất lỏng màu đỏ hấp dẫn trong chiếc ly: “Có rất nhiều việc không thể chỉ thông qua bề ngoài. Năm xưa chị cũng vất vả, chịu nhiều khổ sở mới đến được với anh ấy. Tính cách con người anh ấy rắn như đá, chị không ít lần bị anh ấy mắng mỏ, nhưng... may mà chị vẫn cảm động được con tim của anh ấy. Đi đến được ngày hôm nay, cũng coi như ông trời chiếu cố chị...”
Diệp Bạc Hâm nhận ra, Lăng Diên Dung với Đường Tiếu Ninh không hẳn chỉ là vui đùa, bằng không đã chẳng công khai giới thiệu cô với mọi người. Còn Đường Tiếu Ninh, e là cũng đã phải lòng, nhưng còn lo sợ bất an, muốn tìm sự an ủi từ phía cô.
Trong mắt họ, Diệp Bạc Hâm là một ví dụ điển hình của việc “Leo cành cao”.
Có điều, ngay như Diệp Bạc Hâm đến nay cũng chưa được sự chấp nhận của nhà họ Tập, huống hồ một diễn viên hạng tư hạng ba lại có thể chen chân được vào nhà họ Lăng? Giới giải trí vàng thau lẫn lộn, Đường Tiếu Ninh muốn làm dâu nhà giàu, e là càng khó hơn.
...
Nhân lúc Tập Vị Nam đang bị mọi người níu chân, Sở Lâm rót một ly whiskey từ quầy bar, tiện xách theo một chai whiskey bước đến.
“Chị dâu?” Sở Lâm cười nhạo, tay đung đưa chất lỏng màu hổ phách trong tay: “Em mời chị một ly.”
Đường Tiếu Ninh sững sờ, mặt tỏ ra lo lắng nhìn Diệp Bạc Hâm. Rõ ràng Sở Lâm đang kiếm chuyện. Whiskey nặng những năm mươi độ, riêng cô một cốc đã say rồi.
Diệp Bạc Hâm hướng đôi mắt đẹp nhìn lên.
Sở Lâm là bạn của Tập Vị Nam, cô không tiện tỏ thái độ. Nhưng không rõ mình có chỗ nào làm anh ta mích lòng, mà để anh ta cứ phải cay cú mãi không thôi?
Diệp Bạc Hâm biết bản thân không tránh được. Cô nghĩ bụng, bây giờ mình từ chối, khiến Sở Lâm bẽ mặt, sau này anh ta còn tìm cách khác khó dễ cô.
Diệp Bạc Hâm cầm ly đứng dậy. Sở Lâm liền giật lấy chiếc ly, cười khinh miệt: “Uống rượu vang làm gì, làm một ly whiskey chứ nhỉ.”
Không đợi Diệp Bạc Hâm trả lời, anh ta liền nhanh tay rót một ly whiskey đầy tràn đưa đến trước mặt cô.
Đường Tiếu Ninh cũng đứng dậy theo.
Diệp Bạc Hâm cười nhạt. Ngoại trừ Tô Cảnh Sâm, tửu lượng của cô chưa thua ai. Sở Lâm muốn chuộc say cô? Đánh phủ đầu bằng whiskey nồng độ cao, nước cờ này tính nhầm rồi.
“Cheers!” Diệp Bạc Hâm cụng ly với Sở Lâm, tự tin mỉm cười.
Ngặt nỗi, môi vừa chạm viền cốc, cổ tay thanh khảnh bị Tập Vị Nam giữ lại, anh đã quẳng cả cây cơ để qua bên này. Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn sang, thấy sắc mặt anh đanh lạnh, bất giác giật mình.
Sở Lâm chết sững, hơi vẻ hoang mang.
Mới rồi những gì Tập Vị Nam nói, Sở Lâm không phải không hiểu, nhưng không nuốt trôi được cục tức ấy. Nhìn kiểu gì cũng thấy người phụ nữ này chả có điểm nào xứng với anh Nam. Dựa vào đâu mà được anh Nam bênh chằm chặp?
“Anh... anh không được thiên vị như thế...” Sở Lâm lẩm bẩm: “Một ly rượu chứ mấy. Tối nay lần đầu ra mắt chị dâu, chúng em còn chưa mừng được ly nào. Chỉ một ly cỏn con, chị dâu... chị mà không uống, tức là không nể mặt Sở Lâm em rồi...”
Sở Lâm đá quả bóng quyết định cho Diệp Bạc Hâm.
“Tôi uống thay cô ấy!” Tập Vị Nam nhíu mày, giành chiếc cốc từ tay Diệp Bạc Hâm.
Ai tinh mắt đều biết, người không biết uống rượu, chỉ cần một ly whiskey là đảm bảo say bất tỉnh nhân sự.
Men đã bốc lên, thì cả người đều khó chịu.
Sở Lâm mỉm cười, ngửa cốc dốc cạn.
Ánh mắt Tập Vị Nam lạnh lùng nhìn anh ta. Quý Giản Ninh thấy sự tình khó hiểu, liền ra mặt hòa giải: “Sở Lâm! Ông lại phải gió gì đấy? Đại ca không uống được rượu, có phải ông không biết đâu...”
Anh ta lấy làm lạ, tối nay Sở Lâm cứ kì kì. Trước khi gặp chị dâu, cậu ta vẫn còn hào hứng, gặp rồi lại hằm hè. Cả tối cứ bàu bạu khó chịu.
Giờ lại còn định chuốc rượu đại ca cơ đấy, rốt cuộc ý là sao? Dù có thành kiến với chị đâu, thì cũng không thể thái độ ra mặt, dù gì cũng phải nể nang đại ca chứ. Bây giờ còn dám công khai thách thức, chán sống rồi chắc?
“Tôi uống thay đại ca!” Ly rượu truyền đến tay Quý Giản Ninh, anh ta liền dốc cạn, gương mặt trắng trẻo lập tức đỏ gay. Sở Lâm hiển nhiên cũng không khá hơn là bao, sắc mặt nửa xanh xao, nửa nhợt nhạt.
Không ngờ bị Quý Giản Ninh chen ngang. Sở Lâm vốn định bụng, dù không chuốc say được Diệp Bạc Hâm, thì cũng phải hạ gục Tập Vị Nam trước. Tập Vị Nam say mèm rồi, còn ai có thể bênh chị ta nữa? Thế mà lại bị Quý Giản Ninh phá đám.
Diệp Bạc Hâm không buồn để ý sắc mặt khó chịu của Sở Lâm, mắt nhìn Tập Vị Nam đăm đăm: “Anh không uống được rượu?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì, trước kia tửu lượng của anh khá lắm cơ mà. Trong quân doanh mỗi dịp lễ tất, anh là nhân vật bắt buộc phải kinh qua loạt rượu chúc tụng của tất cả mọi người, và cũng chỉ dịp lễ lạt anh mới gác lại dáng vẻ xa cách để hòa mình cùng các chiến sĩ.
“Tửu lượng hơi kém.” Tập Vị Nam thoáng trầm ngâm.
Nghe vậy, Sở Lâm lại cười khảy: “Anh Nam cứ uống rượu là say, chị không biết à?”
Cứ uống là say? Diệp Bạc Hâm hơi tròn mắt, làm sao lại thế?
Sắc mặt Tập Vị Nam càng lúc càng sa sầm. Câu nói của Sở Lâm chọc đúng nỗi đau của anh. Nếu không phải thứ rượu chết tiệt, thì anh đã chẳng có gì với Bạch Sở Khả, bi kịch đã không diễn ra.
Sau một ly, Sở Lâm cũng ngà ngà thấy rõ. Lăng Diên Dung ở bên nháy mắt ra hiệu, mà anh ta không hề nhận ra.
Sở Lâm lại rót cốc tiếp: “Hôm nay rất vui, ly này em chúc chị, đừng có ai uống hộ! Chị dâu, chắc chị không đến nỗi phớt lờ thịnh tình của em chứ hả?”
Phía bên này có vẻ ồn ào, những người khác dần dà tụ lại xung quanh.
Tập Khởi Nhu rẽ đám đông, mặt hằm hằm lườm Sở Lâm: “Sở Lâm, anh bày trò gì thế hả?”
“Dạt sang bên, không phải việc của em.” Sở Lâm vẫn không chịu buông tha, quắc mắt lườm Tập Khởi Nhu.
“Anh!” Tập Khởi Nhu chưa bao giờ phải chịu cục tức như này. Vừa toan mở miệng mắng, thì đã thấy Diệp Bạc Hâm cười nhạt, nâng cốc ngửa cổ dốc uống cạn. Quá trình không hề ngắt quãng, sắc mặt bình thản, cho đến khi giọt rượu cuối cùng xuống cổ họng, cô mới ngừng lại, dốc ly xuống.
Không sót một giọt...
Cô biết Sở Lâm đang kiếm chuyện gây hấn, nhưng không sao, cô tiếp đến cùng.
Tập Vị Nam toan ngăn cản, nhưng không kịp. Cô uống nhanh, sợ cô bị nghẹn, anh chỉ đành nhíu mày nhìn, tay vuốt dọc sau lưng cô.
Mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ tửu lượng của Diệp Bạc Hâm cũng khá, một ly whiskey xuống cổ mà mặt không đỏ, tim không loạn xạ, như không có việc gì.
Tiếng vỗ tay rền vang như sấm nổi lên.
“Chị dâu! Khá lắm!”
Sở Lâm không dám tin, mắt trợn tròn. Người phụ nữ này nhìn có vẻ yểu điệu, mà tửu lượng lại gớm thế?
Tập Vị Nam rướn mày, thấy cô chưa có vẻ say, mới thở phào nhẹ nhõm. Anh khẽ hỏi: “Có ổn không? Nếu khó chịu thì mình về trước.”
Diệp Bạc Hâm lắc đầu, hai mắt sáng ngời tỉnh táo: “Không sao.”
“Tửu lượng của chị dâu khá lắm. Em lại mời chị ly nữa. Chúc chị và anh Nam đầu bạc răng long!” Tập Vị Nam đỡ Diệp Bạc Hâm ngồi xuống, rót một cốc nước hoa quả cho cô. Sở Lâm lần này lại rót thêm một ly rượu. Xem ra đêm nay không hạ gục được một người, anh ta quyết không thôi.
“Chị, anh Nam thương chị thật đấy...”
Câu nói của Đường Tiếu Ninh khiến Diệp Bạc Hâm phải đưa mắt nhìn sang.
Diệp Bạc Hâm ngồi thẳng lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn cô ấy, không lên tiếng.
Trước ánh mắt của cô, Đường Tiếu Ninh nửa tỉnh nửa say đổi tư thế, khuỷu tay chống xuống bàn, nửa bên gương mặt tì lên bàn tay có móng sơn đỏ, ánh mắt hướng ra bàn billiard: “Chị, anh Nam đúng là của hiếm. Những người có sự nghiệp thành đạt, chín chắn nhiều tiền, lại nam tính như họ, luôn có sức hấp dẫn, hớp hồn các cô gái. Dù tính cách của họ có trầm lặng, khép kín thì cũng không ngăn được đàn bà con gái chủ động tấn công...”
Những người đàn ông có mặt tại đây, xét riêng ai... mà chẳng là của hiếm? Ai nấy... đều chẳng là mẫu hình khiến các cô gái phải rung động? Bây giờ, họ lại đang đứng chung trong một căn phòng, nói chuyện qua lại... nhưng lướt mắt nhìn qua, trước mặt một người kiệm lời như Tập Vị Nam, họ lại nhạt nhòa đi hẳn.
Tập Vị Nam ít nói, hay giữ im lặng, không uống rượu, nhưng sự tồn tại của anh khó có thể khiến người ta phớt lờ, mỗi cử chỉ lời nói đều toát lên khí khái trầm ổn, chín chắn...
Gương mặt sắc nét, thần thái điềm đạm, ánh mắt mỗi lúc nhìn Diệp Bạc Hâm luôn mang ý cười. Tập Vị Nam đã khiến vẻ nam tính mạnh mẽ quyến rũ của mình... bộc phát một cách tinh tế, âm thầm... nhưng vẫn tỏ được cái uy nghiêm vững mạnh, áp đảo được bầu không khí.
Khó trách những người đàn ông cũng xuất sắc như thế nhưng lại phải đắn đo cân nhắc lời ăn tiếng nói, nhất nhất theo anh.
Vẻ mặt Diệp Bạc Hâm bình lặng nhìn Đường Tiếu Ninh, khóe môi khẽ cười.
Cô không phủ nhận lời Đường Tiếu Ninh nói, người đàn ông càng xuất sắc, càng dễ dụ ong bắt bướm. Nhưng cô tin vào sự chung thủy của Tập Vị Nam, phẩm chất cao quý nhất của một người quân nhân đó là trung thành. Cô không vì những lời người khác nói, mà bán tin bán nghi.
Diệp Bạc Hâm không tỏ ra gay gắt, cũng không hề biểu lộ lo âu. Biểu cảm của cô luôn điềm nhiên. Đường Tiếu Ninh cười khẽ: “Chị, em rất ghen tỵ với chị. Đám công tử giàu sang như bọn họ, có tiền, có quyền, có danh tiếng, địa vị đủ cả, nhưng có ai mà không phong lưu đa tình đâu? Nhưng em có thể nhận ra được, anh Nam không như vậy. Đối với chị, anh ấy đúng là tốt hết chỗ nói, không bỡn cợt với phụ nữ, giữ mình, nhưng lại chiều chuộng vợ mình vô điều kiện. Chị không biết đâu, lần trước Lăng Diên Dung dẫn em tới chơi, cũng có mặt anh Nam. Lúc ấy họ chưa biết anh Nam đã cưới vợ, nên mới gọi hai cô gái đến tiếp rượu. Tuy anh Nam không đến nỗi nổi giận, nhưng anh ấy lại sầm mặt ngay lập tức. Đừng nói chơi bời, đến gấu áo cũng không để hai cô kia có cơ hội chạm vào ấy chứ...”
Diệp Bạc Hâm quay ra nhìn... ánh mắt lướt trên gương mặt sắc cạnh của anh. Tập Vị Nam cúi người, ánh mắt trầm ngâm sắc lẹm, một tay giữ đầu cơ, một tay khẽ đẩy, quả bóng màu xanh lăn vọt, đập vào bóng đỏ, rơi xuống lỗ.
Như có linh cảm, khóe môi Tập Vị Nam nhoẻn cười nhẹ nhàng, trong tiếng hò reo, ánh mắt anh tìm cô. Cặp mắt đôi mày thanh tú khiến người ta không rời được ánh nhìn. Dáng đứng của anh thả lỏng, tay áo xắn lên mấy nếp gấp, bình thản trả cây cơ cho người khác.
Kết thúc một ván, anh toan đi về phía cô, nhưng bị Lăng Diên Dung ngăn cản. Mấy người không rõ đã nói gì, mà mấy gã đàn ông đồng loạt hướng cái nhìn ẩn ý về phía cô. Anh cười bất đắc dĩ, bỏ qua ý định quay về.
“Hạnh phúc có được do mình phấn đấu, người không bỏ sức, sẽ không có được tình yêu. Dù em có giỏi mấy, nhưng không biết trân trọng, không biết yêu thương, có cho em một người đàn ông hoàn mỹ, em cũng không đi được đến sau cùng với anh ta.” Diệp Bạc Hâm thu lại ánh mắt, nâng ly rượu bên tay, đôi mắt đẹp nhìn chất lỏng màu đỏ hấp dẫn trong chiếc ly: “Có rất nhiều việc không thể chỉ thông qua bề ngoài. Năm xưa chị cũng vất vả, chịu nhiều khổ sở mới đến được với anh ấy. Tính cách con người anh ấy rắn như đá, chị không ít lần bị anh ấy mắng mỏ, nhưng... may mà chị vẫn cảm động được con tim của anh ấy. Đi đến được ngày hôm nay, cũng coi như ông trời chiếu cố chị...”
Diệp Bạc Hâm nhận ra, Lăng Diên Dung với Đường Tiếu Ninh không hẳn chỉ là vui đùa, bằng không đã chẳng công khai giới thiệu cô với mọi người. Còn Đường Tiếu Ninh, e là cũng đã phải lòng, nhưng còn lo sợ bất an, muốn tìm sự an ủi từ phía cô.
Trong mắt họ, Diệp Bạc Hâm là một ví dụ điển hình của việc “Leo cành cao”.
Có điều, ngay như Diệp Bạc Hâm đến nay cũng chưa được sự chấp nhận của nhà họ Tập, huống hồ một diễn viên hạng tư hạng ba lại có thể chen chân được vào nhà họ Lăng? Giới giải trí vàng thau lẫn lộn, Đường Tiếu Ninh muốn làm dâu nhà giàu, e là càng khó hơn.
...
Nhân lúc Tập Vị Nam đang bị mọi người níu chân, Sở Lâm rót một ly whiskey từ quầy bar, tiện xách theo một chai whiskey bước đến.
“Chị dâu?” Sở Lâm cười nhạo, tay đung đưa chất lỏng màu hổ phách trong tay: “Em mời chị một ly.”
Đường Tiếu Ninh sững sờ, mặt tỏ ra lo lắng nhìn Diệp Bạc Hâm. Rõ ràng Sở Lâm đang kiếm chuyện. Whiskey nặng những năm mươi độ, riêng cô một cốc đã say rồi.
Diệp Bạc Hâm hướng đôi mắt đẹp nhìn lên.
Sở Lâm là bạn của Tập Vị Nam, cô không tiện tỏ thái độ. Nhưng không rõ mình có chỗ nào làm anh ta mích lòng, mà để anh ta cứ phải cay cú mãi không thôi?
Diệp Bạc Hâm biết bản thân không tránh được. Cô nghĩ bụng, bây giờ mình từ chối, khiến Sở Lâm bẽ mặt, sau này anh ta còn tìm cách khác khó dễ cô.
Diệp Bạc Hâm cầm ly đứng dậy. Sở Lâm liền giật lấy chiếc ly, cười khinh miệt: “Uống rượu vang làm gì, làm một ly whiskey chứ nhỉ.”
Không đợi Diệp Bạc Hâm trả lời, anh ta liền nhanh tay rót một ly whiskey đầy tràn đưa đến trước mặt cô.
Đường Tiếu Ninh cũng đứng dậy theo.
Diệp Bạc Hâm cười nhạt. Ngoại trừ Tô Cảnh Sâm, tửu lượng của cô chưa thua ai. Sở Lâm muốn chuộc say cô? Đánh phủ đầu bằng whiskey nồng độ cao, nước cờ này tính nhầm rồi.
“Cheers!” Diệp Bạc Hâm cụng ly với Sở Lâm, tự tin mỉm cười.
Ngặt nỗi, môi vừa chạm viền cốc, cổ tay thanh khảnh bị Tập Vị Nam giữ lại, anh đã quẳng cả cây cơ để qua bên này. Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn sang, thấy sắc mặt anh đanh lạnh, bất giác giật mình.
Sở Lâm chết sững, hơi vẻ hoang mang.
Mới rồi những gì Tập Vị Nam nói, Sở Lâm không phải không hiểu, nhưng không nuốt trôi được cục tức ấy. Nhìn kiểu gì cũng thấy người phụ nữ này chả có điểm nào xứng với anh Nam. Dựa vào đâu mà được anh Nam bênh chằm chặp?
“Anh... anh không được thiên vị như thế...” Sở Lâm lẩm bẩm: “Một ly rượu chứ mấy. Tối nay lần đầu ra mắt chị dâu, chúng em còn chưa mừng được ly nào. Chỉ một ly cỏn con, chị dâu... chị mà không uống, tức là không nể mặt Sở Lâm em rồi...”
Sở Lâm đá quả bóng quyết định cho Diệp Bạc Hâm.
“Tôi uống thay cô ấy!” Tập Vị Nam nhíu mày, giành chiếc cốc từ tay Diệp Bạc Hâm.
Ai tinh mắt đều biết, người không biết uống rượu, chỉ cần một ly whiskey là đảm bảo say bất tỉnh nhân sự.
Men đã bốc lên, thì cả người đều khó chịu.
Sở Lâm mỉm cười, ngửa cốc dốc cạn.
Ánh mắt Tập Vị Nam lạnh lùng nhìn anh ta. Quý Giản Ninh thấy sự tình khó hiểu, liền ra mặt hòa giải: “Sở Lâm! Ông lại phải gió gì đấy? Đại ca không uống được rượu, có phải ông không biết đâu...”
Anh ta lấy làm lạ, tối nay Sở Lâm cứ kì kì. Trước khi gặp chị dâu, cậu ta vẫn còn hào hứng, gặp rồi lại hằm hè. Cả tối cứ bàu bạu khó chịu.
Giờ lại còn định chuốc rượu đại ca cơ đấy, rốt cuộc ý là sao? Dù có thành kiến với chị đâu, thì cũng không thể thái độ ra mặt, dù gì cũng phải nể nang đại ca chứ. Bây giờ còn dám công khai thách thức, chán sống rồi chắc?
“Tôi uống thay đại ca!” Ly rượu truyền đến tay Quý Giản Ninh, anh ta liền dốc cạn, gương mặt trắng trẻo lập tức đỏ gay. Sở Lâm hiển nhiên cũng không khá hơn là bao, sắc mặt nửa xanh xao, nửa nhợt nhạt.
Không ngờ bị Quý Giản Ninh chen ngang. Sở Lâm vốn định bụng, dù không chuốc say được Diệp Bạc Hâm, thì cũng phải hạ gục Tập Vị Nam trước. Tập Vị Nam say mèm rồi, còn ai có thể bênh chị ta nữa? Thế mà lại bị Quý Giản Ninh phá đám.
Diệp Bạc Hâm không buồn để ý sắc mặt khó chịu của Sở Lâm, mắt nhìn Tập Vị Nam đăm đăm: “Anh không uống được rượu?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì, trước kia tửu lượng của anh khá lắm cơ mà. Trong quân doanh mỗi dịp lễ tất, anh là nhân vật bắt buộc phải kinh qua loạt rượu chúc tụng của tất cả mọi người, và cũng chỉ dịp lễ lạt anh mới gác lại dáng vẻ xa cách để hòa mình cùng các chiến sĩ.
“Tửu lượng hơi kém.” Tập Vị Nam thoáng trầm ngâm.
Nghe vậy, Sở Lâm lại cười khảy: “Anh Nam cứ uống rượu là say, chị không biết à?”
Cứ uống là say? Diệp Bạc Hâm hơi tròn mắt, làm sao lại thế?
Sắc mặt Tập Vị Nam càng lúc càng sa sầm. Câu nói của Sở Lâm chọc đúng nỗi đau của anh. Nếu không phải thứ rượu chết tiệt, thì anh đã chẳng có gì với Bạch Sở Khả, bi kịch đã không diễn ra.
Sau một ly, Sở Lâm cũng ngà ngà thấy rõ. Lăng Diên Dung ở bên nháy mắt ra hiệu, mà anh ta không hề nhận ra.
Sở Lâm lại rót cốc tiếp: “Hôm nay rất vui, ly này em chúc chị, đừng có ai uống hộ! Chị dâu, chắc chị không đến nỗi phớt lờ thịnh tình của em chứ hả?”
Phía bên này có vẻ ồn ào, những người khác dần dà tụ lại xung quanh.
Tập Khởi Nhu rẽ đám đông, mặt hằm hằm lườm Sở Lâm: “Sở Lâm, anh bày trò gì thế hả?”
“Dạt sang bên, không phải việc của em.” Sở Lâm vẫn không chịu buông tha, quắc mắt lườm Tập Khởi Nhu.
“Anh!” Tập Khởi Nhu chưa bao giờ phải chịu cục tức như này. Vừa toan mở miệng mắng, thì đã thấy Diệp Bạc Hâm cười nhạt, nâng cốc ngửa cổ dốc uống cạn. Quá trình không hề ngắt quãng, sắc mặt bình thản, cho đến khi giọt rượu cuối cùng xuống cổ họng, cô mới ngừng lại, dốc ly xuống.
Không sót một giọt...
Cô biết Sở Lâm đang kiếm chuyện gây hấn, nhưng không sao, cô tiếp đến cùng.
Tập Vị Nam toan ngăn cản, nhưng không kịp. Cô uống nhanh, sợ cô bị nghẹn, anh chỉ đành nhíu mày nhìn, tay vuốt dọc sau lưng cô.
Mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ tửu lượng của Diệp Bạc Hâm cũng khá, một ly whiskey xuống cổ mà mặt không đỏ, tim không loạn xạ, như không có việc gì.
Tiếng vỗ tay rền vang như sấm nổi lên.
“Chị dâu! Khá lắm!”
Sở Lâm không dám tin, mắt trợn tròn. Người phụ nữ này nhìn có vẻ yểu điệu, mà tửu lượng lại gớm thế?
Tập Vị Nam rướn mày, thấy cô chưa có vẻ say, mới thở phào nhẹ nhõm. Anh khẽ hỏi: “Có ổn không? Nếu khó chịu thì mình về trước.”
Diệp Bạc Hâm lắc đầu, hai mắt sáng ngời tỉnh táo: “Không sao.”
“Tửu lượng của chị dâu khá lắm. Em lại mời chị ly nữa. Chúc chị và anh Nam đầu bạc răng long!” Tập Vị Nam đỡ Diệp Bạc Hâm ngồi xuống, rót một cốc nước hoa quả cho cô. Sở Lâm lần này lại rót thêm một ly rượu. Xem ra đêm nay không hạ gục được một người, anh ta quyết không thôi.
/326
|