Hai ngày sau, Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa đi mua sắm tại Bách Vinh Thế Mậu.
Mới chớm thu, tiết trời đã se se lạnh, quần áo mua hè trong trung tâm thương mại đang giảm giá, thu hút không ít khách hàng.
Lúc này đèn đường đã lên, bóng người đi đường đan xếp xen lồng.
Tô Hòa kéo Diệp Bạc Hâm vào trung tâm thương mại, loanh quanh một vòng, lúc ra ngoài, trên tay cả hai đã túi lớn túi bé. Quần áo màu hè giảm giá, cả áo gió mẫu mới mùa thu, cứ phàm đẹp mà rẻ là Tô Hòa đều mua.
Bước vào môt nhà hàng món Hoa, vừa ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn lên, thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Màn hình nhấp nháy cái tên Hạ Dã Nhuận, Diệp Bạc Hâm nhíu mày, anh ta gọi cho cô làm gì?
“Em gọi đi, chị ra nghe điện thoại.” Diệp Bạc Hâm đứng dậy, nói với Tô Hòa.
Tô Hòa đang chăm chú xem món ăn, nghe vậy, đầu cũng không buồn ngẩng: “Vâng.”
Phục vụ nhường đường, Diệp Bạc Hâm bước ra ngoài.
Ánh đèn lung linh rọi lên người cô, kéo cái bóng đổ lê thê, lướt thướt.
Ra khỏi nhà hàng, cô rẽ vào một vườn hoa quảng trường bên cạnh đó.
“A lô.” Sắc mặt cô lạnh nhạt, trán hơn nhăn lại.
Ánh đèn ngũ sắc nơi quảng trường quyện vào nhau, rải xuống quanh vườn hoa, lấp lánh ánh đỏ, vàng, tím.
“Bạc Hâm, em đến ngay khách sạn Wien, chị em gặp rắc rối rồi.” Đầu bên kia, Hạ Dã Nhuận thở hổn hển, giọng điệu lo âu, sốt ruột đi đi lại lại.
Diệp Thanh Vũ gặp rắc rối thì liên quan gì đến cô?
Diệp Bạc Hâm đổi bên tai nghe, bình thản nói: “Rắc rối gì?”
Hạ Dã Nhuận im bặt một lúc, như vẻ khó nói thành lời.
“Đừng hỏi nhiều, Diệp Thanh Vũ là chị em, cả hai dù có khắc khẩu đến đâu, nhưng đương lúc có chuyện, sao em chẳng lo lắng gì cả?”
Nghe giọng điệu của Hạ Dã Nhuận, thì đang trách móc cô á?
“Chị ấy hiếu thắng, gặp rắc rối chỉ là chuyện sớm hay muộn, từ lâu em đã cảnh báo rồi, nhưng cứ không nghe, vẫn lằng nhằng với Lạc Thời...” Gã công tử bột Lạc Thời ở trên thương trường lại cáo già lão luyện, chính xác là một gã xấu tính. Ba cái tài lẻ của Diệp Thanh Vũ còn dám bỡn người ta, không bở hơi tai, thì đúng là bôi tro trát trấu vào thương hiệu của Lạc tam thiếu.
Diệp Bạc Hâm tuy cằn nhằn, nhưng vẫn quay vào nhà hàng.
Biết rõ tính cô là vậy, Hạ Dã Nhuận nghe đầu đau buốt: “Thôi, được rồi, em đừng nói mát nữa. Lần này không liên quan đến Lạc Thời, em khẩn trương qua đây. Lát nữa anh sẽ nói cụ thể.”
Lâu ngày không gặp, thái độ của Hạ Dã Nhuận với cô không còn rụt rè như trước nữa.
Hoặc có lẽ anh ta cũng không nhận ra, chỉ cần cô và Diệp Thanh Vũ đối đầu với nhau, Hạ Dã Nhuận sẽ tự giác đứng về phía Diệp Thanh Vũ.
Xem ra Diệp Thanh Vũ cũng không hẳn là đa cảm tưởng tượng.
Diệp Bạc Hâm nói với Tô Hòa mình có việc gấp, rồi vội vã chạy ra lề đường, bắt một chiếc xe taxi.
“Chú tài, chú chạy nhanh giúp cháu.” Thấy tốc độ xe chậm rề, Diệp Bạc Hâm sốt ruột thúc giục.
Cô và Diệp Thanh Vũ tuy có ghét nhau thế nào thì vẫn là chị em, chỉ cần không phải chuyện hại đến đại thể, họ có thể cự nự lẫn nhau, nhưng lúc gặp chuyện, hiển nhiên cũng bỏ qua thành kiến trước đó.
“Bây giờ là tầm cao điểm tan ca, lại vướng đoạn đường sầm uất, đằng trước tắc nghẽn kia kìa, tôi biết làm thế nào?” Tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Diệp Bạc Hâm nhíu mày, rút từ trong ví ra mấy tờ tiền hồng thắm, đập lên taplo: “Vượt đi, bị phạt cháu chịu.”
Thấy cô hào phóng, lại nói rắn, tài xế liền cười híp mắt.
Có tiền, không lấy cũng uổng.
“Ok, cô ngồi vững vào.”
Chiếc xe lách làn, bằng tốc độ nhanh nhất đến được khách sạn Wien.
Hạ Dã Nhuận đã kịp dặn người đứng đợi cô dưới cửa khách sạn. Cô vừa xuống xe, người kia lập tức dẫn cô vào thang máy.
Tầng mười lăm, hành lang trang trí hoa văn màu sậm, đèn chùm trên trần kiểu giả cổ, tỏa ánh sáng dìu dìu, không đến nỗi nhức mắt.
Khách sạn này được xếp hạng năm sao nổi tiếng, phòng ốc rộng khác thường.
Diệp Bạc Hâm theo người phục vụ băng qua hành lang vừa dài vừa uốn lượn, không gian im ắng đến độ chỉ nghe tiếng bước chân dẫm lên sàn.
“Tiểu thư, đây rồi ạ.”
Phục vụ dẫn cô đến trước cửa phòng 1508, cúi người, rời đi...
Diệp Bạc Hâm đưa tay ấn chuông cửa, trong lúc đợi, con tim đập rộn rạo mới dần lắng xuống đều đều.
Hạ Dã Nhuận khẩn trương mở cửa.
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, thoáng kinh ngạc...
Men theo ánh sáng giao thoa giữa phòng và hành lang, cô nhìn Hạ Dã Nhuận xét nét một lượt từ đầu xuống chân.
Trông anh xộc xệch, tóc tai bù xù, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần âu. Cổ áo sơ mi trắng có một vệt son môi đỏ chót, cúc áo bị sút chỉ, cúc đi đâu không rõ. Dưới lớp vạt áo phanh mở, trên vòm ngực trần, trên xương quai xanh, trên cổ in hằn những dấu hôn, có thể thấy không phải kịch liệt chỉ ở mức độ thông thường...
Trên ống quần tây, có một chỗ sậm màu hơn hẳn, đoạn vải đó trông nổi bật hẳn lên, ướt rượt...
Diệp Bạc Hâm hơi trợn tròn mắt, hai tay khoanh trước ngực. Kinh ngạc qua đi, cô mới dần khép lại bờ môi đang há hốc.
“Anh thế này là?” Diệp Bạc Hâm chỉ vào anh, ngón tay loay hoay không biết nên chỉ vào đâu: “Sao bảo Diệp Thanh Vũ gặp rắc rối? Nhẽ nào... Hạ Dã Nhuận, không phải anh và chị em...”
Uống say làm bậy chứ?
Diệp Bạc Hâm hít hà, từ nhỏ đã sống bên hũ rượu, vốn nhạy cảm với vị men. Cô ngửi thấy mùi rượu trong căn phòng.
Đôi mắt sáng rỡ như có vẻ sực hiểu.
Hạ Dã Nhuận bối rối ra mặt, cúi đầu nhìn mình, mặt thoắt đỏ lựng, tay chân luống cuống giải thích: “Không... không phải như em thấy đâu... cô ấy... anh... ôi trời...”
Hạ Dã Nhuận xem vẻ khó có thể giải thích rõ ràng, bèn nhích cơ thể đang đứng chắn trước cửa sang một bên: “Em tự vào xem đi.”
Phòng suite của khách sạn cũng như một căn hộ, đồ đạc đầy đủ, trừ phòng khách, còn có một gian phòng ngủ, phòng làm việc...
Diệp Bạc Hâm men theo hơi rượu, đi vào phòng ngủ.
Bên trong sáng đèn, trên giường lộn xộn, chăn xõa tung dưới đất.
Diệp Thanh Vũ nằm đè trên tấm chăn, áo sơ mi đen mở phanh, những chiếc cúc nhỏ xinh rơi vãi khắp sàn nhà, làn da trắng ngần ánh lên hồng hào hấp dẫn dưới ánh đèn màu vàng dịu.
“Ưm... khó chịu...” Cô bất ngờ lật người, gương mặt xinh xắn ửng đỏ, mày nhăn lại, có vẻ rất nóng, những ngón tay búp măng thon thon bắt đầu cởi manh áo gò bó trên người, tấm chăn vắt ngang bụng cũng bị đạp ra, tiếng rên rỉ khàn khàn mang theo hơi rượu nồng nã nửa tỉnh nửa say.
Diệp Bạc Hâm nghẹt thở, Diệp Thanh Vũ của lúc này đúng là khiến người ta máu huyết sục sôi. Một người phụ nữ như cô mà còn không nén được chộn rộn, thì Hạ Dã Nhuận có khi nào cũng...
Nhưng, Diệp Bạc Hâm vẫn cảm nhận được sự khác thường của Diệp Thanh Vũ. Say rượu vốn không phải như thế này, thở hổn hển rên rỉ thế kia, không thể nào là phản ứng thường thấy của say rượu...
Hạ Dã Nhuận bị quần cho tơi tả phát sợ, vốn không dám theo vào, mặt cảnh giác đứng bên ngoài. Diệp Bạc Hâm đến, anh mới thở đánh phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại cảnh Diệp Thanh Vũ bổ nhào vào lòng anh, vần vò anh, vừa gặm vừa mút với dáng vẻ khêu gợi, bàn tay nõn nà... tâm trạng của Hạ Dã Nhuận lại bắt đầu nôn nao.
Dù gì anh cũng là người đàn ông bình thường, đàn bà con gái chủ động âu yếm, không có phản ứng mới lạ...
Diệp Bạc Hâm bước ra, thấy anh có vẻ như gặp phải ma, còn nguây nguẩy lắc đầu.
“Chị ấy làm sao thế?”
Ánh mắt Hạ Dã Nhuận hấp háy, không đủ dũng khí để đối diện đôi mắt trong veo của Diệp Bạc Hâm.
“Bị bỏ thuốc.”
Thấy phản ứng của Diệp Thanh Vũ, Diệp Bạc Hâm cũng đoán ra phần nào. Lúc này chỉ xác thực lại, đôi mắt cô đanh lại, ai lại dám làm vậy với Diệp Thanh Vũ?
“Ai làm?”
Hạ Dã Nhuận lắc đầu: “Không biết, mới rồi anh ngang qua đường này, thấy Diệp Thanh Vũ được một người đàn ông dìu xuống xe, vẻ say bí tỉ, thậm chí đứng còn không vững. Gã kia dìu cô ấy vào khách sạn này. Anh thấy lo lắng bèn theo sau, kết quả vừa vào thang máy, gã kia đã bắt đầu sờ mò Diệp Thanh Vũ. Diệp Thanh Vũ không hề phản kháng lại, hình như bị bỏ thuốc. Anh mới đuổi gã kia đia, đưa cô ấy lên đây...”
Nói đến đó, Hạ Dã Nhuận hơi ngừng lại, hắng giọng mấy tiếng, có vẻ lúng túng.
“Cô ấy bị bỏ thuốc, loại thuốc khá mạnh, vừa vào cửa đã đẩy anh xuống giường, nhưng... bọn anh chưa hề làm gì cả...” Hạ Dã Nhuận vội vàng phủ nhận, nhưng thấy sắc mặt Diệp Bạc Hâm không màng bận tâm, lòng thoáng nao nao.
“Bây giờ thì sao? Thuốc đã giải được chưa?” Diệp Bạc Hâm lảng tránh ánh mắt cháy bỏng của Hạ Dã Nhuận, cô thật sự mang trong mình mặc cảm tội lỗi, không muốn gần Hạ Dã Nhuận, nhưng lại không tránh được gặp gỡ.
“Trước khi em đến, bác sĩ đã khám qua rồi. Nhưng bác sĩ chỉ có thể giúp cô ấy giảm đau, không thể xử lý triệt để. Anh là đàn ông con trai ở lại đây không tiện, nên mới gọi em tới. Em cũng biết con người dì Hạ, nếu để dì ấy chứng kiến Diệp Thanh Vũ như thế này, nói không biết sẽ rùm beng cỡ nào. Anh thực sự không còn cách nào khác, Diệp Thanh Vũ cũng không có bạn bè, đành tìm em.”
Diệp Bạc Hâm gật đầu: “Em phải làm gì?”
“Em ở đây trông chừng, đừng để cô ấy đi lung tung là được.”
Hạ Dã Nhuận truyền đạt lại những gì bác sĩ dặn dò, bầu không khí bỗng lắng lại.
Hạ Dã Nhuận nhìn cô thật lâu, ánh mắt lưu luyến thâm trầm: “Vậy anh về đây.”
Nói rồi, anh quay đi.
Diệp Bạc Hâm gọi giật anh lại.
Hạ Dã Nhuận sửng sốt, bước chân không nhấc lên nổi, sống lưng gồng lên.
Diệp Bạc Hâm nhìn bóng hình cao to của anh: “Anh định cứ thế về à? Tắm rửa đi đã, gọi khách sạn mang một bộ quần áo sạch sẽ lên.”
Cúc áo sơ mi bung tuột, trên cổ chằng chịt dấu hôn, anh vốn là chàng công tử phong lưu được báo chí hết mực chú ý, ra ngoài với dáng vẻ này, không biết tiêu đề ngày mai sẽ gay gắt cỡ nào.
Hạ Dã Nhuận ngớ người, hồi lâu mới gật đầu.
Diệp Bạc Hâm quay vào phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm bên ngoài phòng khách vọng vào, cô dựa vào thành giường, nhìn xuống gương mặt nhăn nhó của Diệp Thanh Vũ.
Hình như rất khó chịu, người có khả năng kiềm chế cao độ như Diệp Thanh Vũ bị giày vò đến mức không còn lý trí, chỉ còn lại vẻ mê mị thế này. Cô nghĩ bụng, nếu ở trạng thái tỉnh táo, Diệp Thanh Vũ không đời nào lại vất bỏ tự ái để mà ôm ấp hôn hít Hạ Dã Nhuận như thế.
Hạ Dã Nhuận mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt rượt, nhỏ giọt xuống xương quai xanh, nom hiền lành và mềm mại hơn hẳn.
Chuông cửa réo liên hồi như đòi mạng.
Bước chân khựng lại, anh bèn quay ra cửa.
Mới rồi gọi điện thoại cho khách sạn, nhờ họ chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ, giờ này chắc lên tới nơi rồi.
Hạ Dã Nhuận mở toang cửa không hề mảy may nghĩ ngợi.
Bất thình lình, đôi đồng tử co rụt lại.
Người đàn ông ngoài cửa mang vẻ mặt sa sầm, đôi mắt sâu hun hút lúc này bốc lửa hừng hực.
Hạ Dã Nhuận kinh ngạc, sao anh ta lại ở đây?
Những dấu hôn trên cổ Hạ Dã Nhuận khiến mắt Tập Vị Nam đau nhức nhối, nắm đấm siết chặt, tiếng rắc rắc rõ mồn một.
Không đợi Hạ Dã Nhuận kịp hết bàng hoàng, những cú đấm túi bụi như mưa trút xuống người anh.
Mới chớm thu, tiết trời đã se se lạnh, quần áo mua hè trong trung tâm thương mại đang giảm giá, thu hút không ít khách hàng.
Lúc này đèn đường đã lên, bóng người đi đường đan xếp xen lồng.
Tô Hòa kéo Diệp Bạc Hâm vào trung tâm thương mại, loanh quanh một vòng, lúc ra ngoài, trên tay cả hai đã túi lớn túi bé. Quần áo màu hè giảm giá, cả áo gió mẫu mới mùa thu, cứ phàm đẹp mà rẻ là Tô Hòa đều mua.
Bước vào môt nhà hàng món Hoa, vừa ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn lên, thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Màn hình nhấp nháy cái tên Hạ Dã Nhuận, Diệp Bạc Hâm nhíu mày, anh ta gọi cho cô làm gì?
“Em gọi đi, chị ra nghe điện thoại.” Diệp Bạc Hâm đứng dậy, nói với Tô Hòa.
Tô Hòa đang chăm chú xem món ăn, nghe vậy, đầu cũng không buồn ngẩng: “Vâng.”
Phục vụ nhường đường, Diệp Bạc Hâm bước ra ngoài.
Ánh đèn lung linh rọi lên người cô, kéo cái bóng đổ lê thê, lướt thướt.
Ra khỏi nhà hàng, cô rẽ vào một vườn hoa quảng trường bên cạnh đó.
“A lô.” Sắc mặt cô lạnh nhạt, trán hơn nhăn lại.
Ánh đèn ngũ sắc nơi quảng trường quyện vào nhau, rải xuống quanh vườn hoa, lấp lánh ánh đỏ, vàng, tím.
“Bạc Hâm, em đến ngay khách sạn Wien, chị em gặp rắc rối rồi.” Đầu bên kia, Hạ Dã Nhuận thở hổn hển, giọng điệu lo âu, sốt ruột đi đi lại lại.
Diệp Thanh Vũ gặp rắc rối thì liên quan gì đến cô?
Diệp Bạc Hâm đổi bên tai nghe, bình thản nói: “Rắc rối gì?”
Hạ Dã Nhuận im bặt một lúc, như vẻ khó nói thành lời.
“Đừng hỏi nhiều, Diệp Thanh Vũ là chị em, cả hai dù có khắc khẩu đến đâu, nhưng đương lúc có chuyện, sao em chẳng lo lắng gì cả?”
Nghe giọng điệu của Hạ Dã Nhuận, thì đang trách móc cô á?
“Chị ấy hiếu thắng, gặp rắc rối chỉ là chuyện sớm hay muộn, từ lâu em đã cảnh báo rồi, nhưng cứ không nghe, vẫn lằng nhằng với Lạc Thời...” Gã công tử bột Lạc Thời ở trên thương trường lại cáo già lão luyện, chính xác là một gã xấu tính. Ba cái tài lẻ của Diệp Thanh Vũ còn dám bỡn người ta, không bở hơi tai, thì đúng là bôi tro trát trấu vào thương hiệu của Lạc tam thiếu.
Diệp Bạc Hâm tuy cằn nhằn, nhưng vẫn quay vào nhà hàng.
Biết rõ tính cô là vậy, Hạ Dã Nhuận nghe đầu đau buốt: “Thôi, được rồi, em đừng nói mát nữa. Lần này không liên quan đến Lạc Thời, em khẩn trương qua đây. Lát nữa anh sẽ nói cụ thể.”
Lâu ngày không gặp, thái độ của Hạ Dã Nhuận với cô không còn rụt rè như trước nữa.
Hoặc có lẽ anh ta cũng không nhận ra, chỉ cần cô và Diệp Thanh Vũ đối đầu với nhau, Hạ Dã Nhuận sẽ tự giác đứng về phía Diệp Thanh Vũ.
Xem ra Diệp Thanh Vũ cũng không hẳn là đa cảm tưởng tượng.
Diệp Bạc Hâm nói với Tô Hòa mình có việc gấp, rồi vội vã chạy ra lề đường, bắt một chiếc xe taxi.
“Chú tài, chú chạy nhanh giúp cháu.” Thấy tốc độ xe chậm rề, Diệp Bạc Hâm sốt ruột thúc giục.
Cô và Diệp Thanh Vũ tuy có ghét nhau thế nào thì vẫn là chị em, chỉ cần không phải chuyện hại đến đại thể, họ có thể cự nự lẫn nhau, nhưng lúc gặp chuyện, hiển nhiên cũng bỏ qua thành kiến trước đó.
“Bây giờ là tầm cao điểm tan ca, lại vướng đoạn đường sầm uất, đằng trước tắc nghẽn kia kìa, tôi biết làm thế nào?” Tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Diệp Bạc Hâm nhíu mày, rút từ trong ví ra mấy tờ tiền hồng thắm, đập lên taplo: “Vượt đi, bị phạt cháu chịu.”
Thấy cô hào phóng, lại nói rắn, tài xế liền cười híp mắt.
Có tiền, không lấy cũng uổng.
“Ok, cô ngồi vững vào.”
Chiếc xe lách làn, bằng tốc độ nhanh nhất đến được khách sạn Wien.
Hạ Dã Nhuận đã kịp dặn người đứng đợi cô dưới cửa khách sạn. Cô vừa xuống xe, người kia lập tức dẫn cô vào thang máy.
Tầng mười lăm, hành lang trang trí hoa văn màu sậm, đèn chùm trên trần kiểu giả cổ, tỏa ánh sáng dìu dìu, không đến nỗi nhức mắt.
Khách sạn này được xếp hạng năm sao nổi tiếng, phòng ốc rộng khác thường.
Diệp Bạc Hâm theo người phục vụ băng qua hành lang vừa dài vừa uốn lượn, không gian im ắng đến độ chỉ nghe tiếng bước chân dẫm lên sàn.
“Tiểu thư, đây rồi ạ.”
Phục vụ dẫn cô đến trước cửa phòng 1508, cúi người, rời đi...
Diệp Bạc Hâm đưa tay ấn chuông cửa, trong lúc đợi, con tim đập rộn rạo mới dần lắng xuống đều đều.
Hạ Dã Nhuận khẩn trương mở cửa.
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, thoáng kinh ngạc...
Men theo ánh sáng giao thoa giữa phòng và hành lang, cô nhìn Hạ Dã Nhuận xét nét một lượt từ đầu xuống chân.
Trông anh xộc xệch, tóc tai bù xù, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần âu. Cổ áo sơ mi trắng có một vệt son môi đỏ chót, cúc áo bị sút chỉ, cúc đi đâu không rõ. Dưới lớp vạt áo phanh mở, trên vòm ngực trần, trên xương quai xanh, trên cổ in hằn những dấu hôn, có thể thấy không phải kịch liệt chỉ ở mức độ thông thường...
Trên ống quần tây, có một chỗ sậm màu hơn hẳn, đoạn vải đó trông nổi bật hẳn lên, ướt rượt...
Diệp Bạc Hâm hơi trợn tròn mắt, hai tay khoanh trước ngực. Kinh ngạc qua đi, cô mới dần khép lại bờ môi đang há hốc.
“Anh thế này là?” Diệp Bạc Hâm chỉ vào anh, ngón tay loay hoay không biết nên chỉ vào đâu: “Sao bảo Diệp Thanh Vũ gặp rắc rối? Nhẽ nào... Hạ Dã Nhuận, không phải anh và chị em...”
Uống say làm bậy chứ?
Diệp Bạc Hâm hít hà, từ nhỏ đã sống bên hũ rượu, vốn nhạy cảm với vị men. Cô ngửi thấy mùi rượu trong căn phòng.
Đôi mắt sáng rỡ như có vẻ sực hiểu.
Hạ Dã Nhuận bối rối ra mặt, cúi đầu nhìn mình, mặt thoắt đỏ lựng, tay chân luống cuống giải thích: “Không... không phải như em thấy đâu... cô ấy... anh... ôi trời...”
Hạ Dã Nhuận xem vẻ khó có thể giải thích rõ ràng, bèn nhích cơ thể đang đứng chắn trước cửa sang một bên: “Em tự vào xem đi.”
Phòng suite của khách sạn cũng như một căn hộ, đồ đạc đầy đủ, trừ phòng khách, còn có một gian phòng ngủ, phòng làm việc...
Diệp Bạc Hâm men theo hơi rượu, đi vào phòng ngủ.
Bên trong sáng đèn, trên giường lộn xộn, chăn xõa tung dưới đất.
Diệp Thanh Vũ nằm đè trên tấm chăn, áo sơ mi đen mở phanh, những chiếc cúc nhỏ xinh rơi vãi khắp sàn nhà, làn da trắng ngần ánh lên hồng hào hấp dẫn dưới ánh đèn màu vàng dịu.
“Ưm... khó chịu...” Cô bất ngờ lật người, gương mặt xinh xắn ửng đỏ, mày nhăn lại, có vẻ rất nóng, những ngón tay búp măng thon thon bắt đầu cởi manh áo gò bó trên người, tấm chăn vắt ngang bụng cũng bị đạp ra, tiếng rên rỉ khàn khàn mang theo hơi rượu nồng nã nửa tỉnh nửa say.
Diệp Bạc Hâm nghẹt thở, Diệp Thanh Vũ của lúc này đúng là khiến người ta máu huyết sục sôi. Một người phụ nữ như cô mà còn không nén được chộn rộn, thì Hạ Dã Nhuận có khi nào cũng...
Nhưng, Diệp Bạc Hâm vẫn cảm nhận được sự khác thường của Diệp Thanh Vũ. Say rượu vốn không phải như thế này, thở hổn hển rên rỉ thế kia, không thể nào là phản ứng thường thấy của say rượu...
Hạ Dã Nhuận bị quần cho tơi tả phát sợ, vốn không dám theo vào, mặt cảnh giác đứng bên ngoài. Diệp Bạc Hâm đến, anh mới thở đánh phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại cảnh Diệp Thanh Vũ bổ nhào vào lòng anh, vần vò anh, vừa gặm vừa mút với dáng vẻ khêu gợi, bàn tay nõn nà... tâm trạng của Hạ Dã Nhuận lại bắt đầu nôn nao.
Dù gì anh cũng là người đàn ông bình thường, đàn bà con gái chủ động âu yếm, không có phản ứng mới lạ...
Diệp Bạc Hâm bước ra, thấy anh có vẻ như gặp phải ma, còn nguây nguẩy lắc đầu.
“Chị ấy làm sao thế?”
Ánh mắt Hạ Dã Nhuận hấp háy, không đủ dũng khí để đối diện đôi mắt trong veo của Diệp Bạc Hâm.
“Bị bỏ thuốc.”
Thấy phản ứng của Diệp Thanh Vũ, Diệp Bạc Hâm cũng đoán ra phần nào. Lúc này chỉ xác thực lại, đôi mắt cô đanh lại, ai lại dám làm vậy với Diệp Thanh Vũ?
“Ai làm?”
Hạ Dã Nhuận lắc đầu: “Không biết, mới rồi anh ngang qua đường này, thấy Diệp Thanh Vũ được một người đàn ông dìu xuống xe, vẻ say bí tỉ, thậm chí đứng còn không vững. Gã kia dìu cô ấy vào khách sạn này. Anh thấy lo lắng bèn theo sau, kết quả vừa vào thang máy, gã kia đã bắt đầu sờ mò Diệp Thanh Vũ. Diệp Thanh Vũ không hề phản kháng lại, hình như bị bỏ thuốc. Anh mới đuổi gã kia đia, đưa cô ấy lên đây...”
Nói đến đó, Hạ Dã Nhuận hơi ngừng lại, hắng giọng mấy tiếng, có vẻ lúng túng.
“Cô ấy bị bỏ thuốc, loại thuốc khá mạnh, vừa vào cửa đã đẩy anh xuống giường, nhưng... bọn anh chưa hề làm gì cả...” Hạ Dã Nhuận vội vàng phủ nhận, nhưng thấy sắc mặt Diệp Bạc Hâm không màng bận tâm, lòng thoáng nao nao.
“Bây giờ thì sao? Thuốc đã giải được chưa?” Diệp Bạc Hâm lảng tránh ánh mắt cháy bỏng của Hạ Dã Nhuận, cô thật sự mang trong mình mặc cảm tội lỗi, không muốn gần Hạ Dã Nhuận, nhưng lại không tránh được gặp gỡ.
“Trước khi em đến, bác sĩ đã khám qua rồi. Nhưng bác sĩ chỉ có thể giúp cô ấy giảm đau, không thể xử lý triệt để. Anh là đàn ông con trai ở lại đây không tiện, nên mới gọi em tới. Em cũng biết con người dì Hạ, nếu để dì ấy chứng kiến Diệp Thanh Vũ như thế này, nói không biết sẽ rùm beng cỡ nào. Anh thực sự không còn cách nào khác, Diệp Thanh Vũ cũng không có bạn bè, đành tìm em.”
Diệp Bạc Hâm gật đầu: “Em phải làm gì?”
“Em ở đây trông chừng, đừng để cô ấy đi lung tung là được.”
Hạ Dã Nhuận truyền đạt lại những gì bác sĩ dặn dò, bầu không khí bỗng lắng lại.
Hạ Dã Nhuận nhìn cô thật lâu, ánh mắt lưu luyến thâm trầm: “Vậy anh về đây.”
Nói rồi, anh quay đi.
Diệp Bạc Hâm gọi giật anh lại.
Hạ Dã Nhuận sửng sốt, bước chân không nhấc lên nổi, sống lưng gồng lên.
Diệp Bạc Hâm nhìn bóng hình cao to của anh: “Anh định cứ thế về à? Tắm rửa đi đã, gọi khách sạn mang một bộ quần áo sạch sẽ lên.”
Cúc áo sơ mi bung tuột, trên cổ chằng chịt dấu hôn, anh vốn là chàng công tử phong lưu được báo chí hết mực chú ý, ra ngoài với dáng vẻ này, không biết tiêu đề ngày mai sẽ gay gắt cỡ nào.
Hạ Dã Nhuận ngớ người, hồi lâu mới gật đầu.
Diệp Bạc Hâm quay vào phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm bên ngoài phòng khách vọng vào, cô dựa vào thành giường, nhìn xuống gương mặt nhăn nhó của Diệp Thanh Vũ.
Hình như rất khó chịu, người có khả năng kiềm chế cao độ như Diệp Thanh Vũ bị giày vò đến mức không còn lý trí, chỉ còn lại vẻ mê mị thế này. Cô nghĩ bụng, nếu ở trạng thái tỉnh táo, Diệp Thanh Vũ không đời nào lại vất bỏ tự ái để mà ôm ấp hôn hít Hạ Dã Nhuận như thế.
Hạ Dã Nhuận mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt rượt, nhỏ giọt xuống xương quai xanh, nom hiền lành và mềm mại hơn hẳn.
Chuông cửa réo liên hồi như đòi mạng.
Bước chân khựng lại, anh bèn quay ra cửa.
Mới rồi gọi điện thoại cho khách sạn, nhờ họ chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ, giờ này chắc lên tới nơi rồi.
Hạ Dã Nhuận mở toang cửa không hề mảy may nghĩ ngợi.
Bất thình lình, đôi đồng tử co rụt lại.
Người đàn ông ngoài cửa mang vẻ mặt sa sầm, đôi mắt sâu hun hút lúc này bốc lửa hừng hực.
Hạ Dã Nhuận kinh ngạc, sao anh ta lại ở đây?
Những dấu hôn trên cổ Hạ Dã Nhuận khiến mắt Tập Vị Nam đau nhức nhối, nắm đấm siết chặt, tiếng rắc rắc rõ mồn một.
Không đợi Hạ Dã Nhuận kịp hết bàng hoàng, những cú đấm túi bụi như mưa trút xuống người anh.
/326
|